Chương 267: Cuối Cũng Cũng Đến
Thác Bạt Thụy Thụy
13/09/2024
Cố Hiểu Thần lập tức bắt xe đi đến quảng trường Trí Địa, trên đường đi còn bị kẹt xe. Thật là xui xẻo. Phóng tầm mắt nhìn đi, con đường vốn dĩ rộng rãi đông đúc xe cộ qua lại, chậm rãi bò về phía trước như một con rùa. Cầm điện thoại trong tay, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn nào.
Lặng lẽ thở dài, cô không có cách nào liên lạc được với anh.
“Bác tài, lúc nào mới hết kẹt xe?” Cố Hiểu Thần không kìm được nữa hỏi dò.
Tài xế liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhìn dòng xe chậm rãi đi ở phía trước, lắc đầu nói, “Ai mà biết được! Có thể là năm phút nữa, có thể là nửa tiếng nữa!”
Quả nhiên, lại qua mười phút, vẫn chỉ đi được có mấy trăm mét.
Những tiếng còi vang lên xung quanh khiến người ta cảm thấy càng thêm cáu kỉnh.
Cố Hiểu Thần ngồi trong xe nhưng đã dần mất đi kiên nhẫn, cô thăm dò hỏi, “Bác tài, từ đây đến quảng trường Trí Địa, nếu đi bộ thì bao xa? Có đường tắt không?”
“Tiểu thư, nếu cô đi bộ đến đó, vậy cũng hơi xa. Trước mặt rẽ trái, rồi qua ba cột đèn xanh đỏ nữa, sau đó lại rẽ trái. Sau khi qua cầu vượt, đi bộ về phía trước một đoạn.” Tài xế nhiệt tình nói.
Cố Hiểu Thần im lặng ghi nhớ lời của tài xế, mắt liếc nhìn màn hình, lấy tiền trả cho ông ấy, “Cảm ơn bác tài.”
Trên con đường đông đúc, cánh cửa của một chiếc taxi bất ngờ mở ra.
Một cô gái đeo mắt kính gọng đen, tóc búi bao tỉ mỉ, mặc một bộ vest công sở bước xuống xe. Tay cô cầm túi xách, sải bước lớn trên làn đường đông đúc xe cộ. Một cô gái nhỏ gầy gò, nhưng lại có tốc độ dọa người đến vậy, mặt mũi trắng nõn trong tầm mắt đang hốt hoảng trông thấy, tâm trạng lo âu.
Cố Hiểu Thần không ngừng chạy về phía trước, thở hổn hển. Rẽ trái ở ngã tư phía trước, đèn giao thông đầu tiên vẫn còn rất xa. Cố Hiểu Thần chạy thục mạng, chạy qua một cột đèn giao thông, cô cảm thấy mình có chút không cầm cự được. Mắt liếc về một phía, đột nhiên nhìn thấy một đôi tình nhân đang đẩy xe đạp, chàng trai đẩy xe, cô gái chậm rãi đi bên cạnh. Hai người nói nói cười cười, đúng là thanh xuân tuổi trẻ, tình yêu lúc thanh xuân thật trong trẻo.
Cố Hiểu Thần chạy đến trước mặt bọn họ, thở hổn hển nói, “Xin lỗi! Tôi có thể thương lượng một chuyện với các bạn được không?”
Đôi tình nhân trẻ kia dè dặt nhìn cô, chàng trai hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Tôi………..” Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, mỉm cười nói, “Tôi muốn mua xe đạp của cậu.”
“Tại sao? Xe đạp của chúng tôi rất cũ.” Cô gái hoài nghi hỏi, cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ rất kỳ lạ.
Cố Hiểu Thần ổn định hơi thở, giải thích ngắn gọn, “Đường bị kẹt xe, nhưng bạn của tôi còn đang đợi. Anh ấy đã đợi mấy tiếng rồi.”
“Là như vậy à.” Cô gái chau mày, giống như đang cân nhắc. Suy tính xong, ôm cánh tay của bạn trai nói, “Nhất định là bạn trai! Vậy chúng ta tặng bán chiếc xe đạp cho chị gái này nhé, để cô ấy đi tìm bạn trai của cô ấy! Nếu như anh trai kia sau này kết hôn với chị gái này, chúng ta cũng được xem là người mai mối!”
Cô gái cười ranh mãnh, chàng trai đẩy xe về phía Cố Hiểu Thần, vui vẻ nói, “Vậy bán cho chị.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần không giải thích nhiều, chỉ đưa cho họ đủ tiền để họ có thể mua được một chiếc xe đạp mới, xe trên đường nối đuôi dài dằng dặc.
Dọc hai bên đường là những hàng cây cao chót vớt nối tiếp nhau. Nụ cười trên mặt Cố Hiểu Thần vô cùng rạng rỡ.
***
Tám giờ kém, Hồng Kông đều đã đèn màu rực rỡ. Đèn neon như lộng lẫy hơn, nhấp nháy trước mắt, chớp nháy sáng ngời, chiếu sáng rạng rỡ. Nhưng quảng trường Trí Địa lại hơi vắng vẻ, thỉnh thoảng có người qua lại nhưng bước chân cũng rất vội vàng. Lúc này chính là thời gian hẹn hò, dùng bữa, tập trung tụ họp.
Gió tháng sáu, từng cơn từng cơn thổi đến.
Cố Hiểu Thần cuối cũng cũng đạp xe đến, đạp xe suốt cả quãng đường, mồ hôi túa ra trên trán. Cô xuống xe, đẩy xe lo lắng nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm tung tích của anh. Ở đây không có, ở kia cũng không có, người đi bộ đi qua, cũng vẫn không phải là anh. Một cô gái đang chờ đợi ở phía trước, phía sau là một đôi nam nữ tay trong tay. Anh không biết đang ở nơi nào.
Nhưng lại có một niềm tin mãnh liệt là anh vẫn sẽ đợi cô ở đâu đó.
Cố Hiểu Thần dắt xe về phía quảng trường, dưới ánh sáng xanh tìm kiếm bóng đáng đang chờ đợi kia.
Ở bồn hoa của quảng trường, một bóng dáng đang ngồi trên thành bồn hoa cẩm thạch. Anh cúi đầu, lặng lẽ hút thuốc. Những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, anh dùng tay trái hút thuốc. Tóc đen tung bay theo chiều gió, che đi một đôi mắt đen sáng quắc. Góc nghiêng khuôn mặt của anh cương nghị và quyến rũ, môi mỏng đang nhấp điếu thuốc, động tác lặp đi lặp lại. Thái độ thờ ơ không thèm đếm xỉa đến xung quanh của anh lại thu hút các cô gái.
“Cái đó………….” Cô gái mạnh dạn bước tới, thận trọng hỏi, “Anh chàng đẹp trai, anh tên gì.“Chúng ta trao đổi số điện thoại được không?” Người bạn ở bên cạnh cũng hỏi, giọng điệu hào hứng.
Thật là một người đàn ông đẹp trai! So với các minh tinh trên ti vi có khi còn hấp dẫn hơn!
Người đàn ông vẫn cúi đầu như cũ, anh im lặng nửa buổi, đột nhiên mở miệng, lạnh lùng phun ra một chữ, “Cút!”
“Sao cơ! Lạnh lùng vậy!” Hai cô gái mắt thấy thả thính không thành, đùng đùng oán giận rời đi, sau khi đi xa còn quay đầu lại nhìn mấy lần, dĩ nhiên là không nỡ.
Ngũ Hạ Liên đợi rồi lại đợi, điếu thuốc trong tay hết điếu này đến điếu khác. Anh định lấy tiếp, nhưng phát hiện đây đã là điếu cuối cùng. Anh vo bao thuốc thành một cục, chuyển tay ném vào thùng rác gần đó.
Nhưng bao thuốc kia lại không vào thùng rác mà rơi trên mặt đất.
Âm thanh bánh xe đạp đang chạy vang lên, có người xuống xe, nhặt bao thuốc rơi trên mặt đất rồi xoay tay ném vào thùng rác.
“Chẳng lẽ không có ai dạy anh, không được xả rác bừa bãi sao.” Giọng nữ ôn nhu quen thuộc đó nhẹ nhàng vang lên.
Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng xéo trước mặt anh.
Lặng lẽ thở dài, cô không có cách nào liên lạc được với anh.
“Bác tài, lúc nào mới hết kẹt xe?” Cố Hiểu Thần không kìm được nữa hỏi dò.
Tài xế liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhìn dòng xe chậm rãi đi ở phía trước, lắc đầu nói, “Ai mà biết được! Có thể là năm phút nữa, có thể là nửa tiếng nữa!”
Quả nhiên, lại qua mười phút, vẫn chỉ đi được có mấy trăm mét.
Những tiếng còi vang lên xung quanh khiến người ta cảm thấy càng thêm cáu kỉnh.
Cố Hiểu Thần ngồi trong xe nhưng đã dần mất đi kiên nhẫn, cô thăm dò hỏi, “Bác tài, từ đây đến quảng trường Trí Địa, nếu đi bộ thì bao xa? Có đường tắt không?”
“Tiểu thư, nếu cô đi bộ đến đó, vậy cũng hơi xa. Trước mặt rẽ trái, rồi qua ba cột đèn xanh đỏ nữa, sau đó lại rẽ trái. Sau khi qua cầu vượt, đi bộ về phía trước một đoạn.” Tài xế nhiệt tình nói.
Cố Hiểu Thần im lặng ghi nhớ lời của tài xế, mắt liếc nhìn màn hình, lấy tiền trả cho ông ấy, “Cảm ơn bác tài.”
Trên con đường đông đúc, cánh cửa của một chiếc taxi bất ngờ mở ra.
Một cô gái đeo mắt kính gọng đen, tóc búi bao tỉ mỉ, mặc một bộ vest công sở bước xuống xe. Tay cô cầm túi xách, sải bước lớn trên làn đường đông đúc xe cộ. Một cô gái nhỏ gầy gò, nhưng lại có tốc độ dọa người đến vậy, mặt mũi trắng nõn trong tầm mắt đang hốt hoảng trông thấy, tâm trạng lo âu.
Cố Hiểu Thần không ngừng chạy về phía trước, thở hổn hển. Rẽ trái ở ngã tư phía trước, đèn giao thông đầu tiên vẫn còn rất xa. Cố Hiểu Thần chạy thục mạng, chạy qua một cột đèn giao thông, cô cảm thấy mình có chút không cầm cự được. Mắt liếc về một phía, đột nhiên nhìn thấy một đôi tình nhân đang đẩy xe đạp, chàng trai đẩy xe, cô gái chậm rãi đi bên cạnh. Hai người nói nói cười cười, đúng là thanh xuân tuổi trẻ, tình yêu lúc thanh xuân thật trong trẻo.
Cố Hiểu Thần chạy đến trước mặt bọn họ, thở hổn hển nói, “Xin lỗi! Tôi có thể thương lượng một chuyện với các bạn được không?”
Đôi tình nhân trẻ kia dè dặt nhìn cô, chàng trai hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Tôi………..” Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, mỉm cười nói, “Tôi muốn mua xe đạp của cậu.”
“Tại sao? Xe đạp của chúng tôi rất cũ.” Cô gái hoài nghi hỏi, cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ rất kỳ lạ.
Cố Hiểu Thần ổn định hơi thở, giải thích ngắn gọn, “Đường bị kẹt xe, nhưng bạn của tôi còn đang đợi. Anh ấy đã đợi mấy tiếng rồi.”
“Là như vậy à.” Cô gái chau mày, giống như đang cân nhắc. Suy tính xong, ôm cánh tay của bạn trai nói, “Nhất định là bạn trai! Vậy chúng ta tặng bán chiếc xe đạp cho chị gái này nhé, để cô ấy đi tìm bạn trai của cô ấy! Nếu như anh trai kia sau này kết hôn với chị gái này, chúng ta cũng được xem là người mai mối!”
Cô gái cười ranh mãnh, chàng trai đẩy xe về phía Cố Hiểu Thần, vui vẻ nói, “Vậy bán cho chị.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần không giải thích nhiều, chỉ đưa cho họ đủ tiền để họ có thể mua được một chiếc xe đạp mới, xe trên đường nối đuôi dài dằng dặc.
Dọc hai bên đường là những hàng cây cao chót vớt nối tiếp nhau. Nụ cười trên mặt Cố Hiểu Thần vô cùng rạng rỡ.
***
Tám giờ kém, Hồng Kông đều đã đèn màu rực rỡ. Đèn neon như lộng lẫy hơn, nhấp nháy trước mắt, chớp nháy sáng ngời, chiếu sáng rạng rỡ. Nhưng quảng trường Trí Địa lại hơi vắng vẻ, thỉnh thoảng có người qua lại nhưng bước chân cũng rất vội vàng. Lúc này chính là thời gian hẹn hò, dùng bữa, tập trung tụ họp.
Gió tháng sáu, từng cơn từng cơn thổi đến.
Cố Hiểu Thần cuối cũng cũng đạp xe đến, đạp xe suốt cả quãng đường, mồ hôi túa ra trên trán. Cô xuống xe, đẩy xe lo lắng nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm tung tích của anh. Ở đây không có, ở kia cũng không có, người đi bộ đi qua, cũng vẫn không phải là anh. Một cô gái đang chờ đợi ở phía trước, phía sau là một đôi nam nữ tay trong tay. Anh không biết đang ở nơi nào.
Nhưng lại có một niềm tin mãnh liệt là anh vẫn sẽ đợi cô ở đâu đó.
Cố Hiểu Thần dắt xe về phía quảng trường, dưới ánh sáng xanh tìm kiếm bóng đáng đang chờ đợi kia.
Ở bồn hoa của quảng trường, một bóng dáng đang ngồi trên thành bồn hoa cẩm thạch. Anh cúi đầu, lặng lẽ hút thuốc. Những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, anh dùng tay trái hút thuốc. Tóc đen tung bay theo chiều gió, che đi một đôi mắt đen sáng quắc. Góc nghiêng khuôn mặt của anh cương nghị và quyến rũ, môi mỏng đang nhấp điếu thuốc, động tác lặp đi lặp lại. Thái độ thờ ơ không thèm đếm xỉa đến xung quanh của anh lại thu hút các cô gái.
“Cái đó………….” Cô gái mạnh dạn bước tới, thận trọng hỏi, “Anh chàng đẹp trai, anh tên gì.“Chúng ta trao đổi số điện thoại được không?” Người bạn ở bên cạnh cũng hỏi, giọng điệu hào hứng.
Thật là một người đàn ông đẹp trai! So với các minh tinh trên ti vi có khi còn hấp dẫn hơn!
Người đàn ông vẫn cúi đầu như cũ, anh im lặng nửa buổi, đột nhiên mở miệng, lạnh lùng phun ra một chữ, “Cút!”
“Sao cơ! Lạnh lùng vậy!” Hai cô gái mắt thấy thả thính không thành, đùng đùng oán giận rời đi, sau khi đi xa còn quay đầu lại nhìn mấy lần, dĩ nhiên là không nỡ.
Ngũ Hạ Liên đợi rồi lại đợi, điếu thuốc trong tay hết điếu này đến điếu khác. Anh định lấy tiếp, nhưng phát hiện đây đã là điếu cuối cùng. Anh vo bao thuốc thành một cục, chuyển tay ném vào thùng rác gần đó.
Nhưng bao thuốc kia lại không vào thùng rác mà rơi trên mặt đất.
Âm thanh bánh xe đạp đang chạy vang lên, có người xuống xe, nhặt bao thuốc rơi trên mặt đất rồi xoay tay ném vào thùng rác.
“Chẳng lẽ không có ai dạy anh, không được xả rác bừa bãi sao.” Giọng nữ ôn nhu quen thuộc đó nhẹ nhàng vang lên.
Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng xéo trước mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.