Chương 97: Có Muốn Tắm Chung Không?
Thác Bạt Thụy Thụy
13/12/2021
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên từ trên mặt cô chuyển sang cái chén trước mặt, tuấn dung nghiêm nghị lạnh lùng của anh không có chút cảm xúc nào. Cố Hiểu Thần yên lặng chờ đợi màn kế tiếp, không khỏi có chút xấu hổ. Có lẽ anh ấy không thích ăn loại sườn chua chua ngọt ngọt này. Cô thầm nghĩ trong lòng nhưng nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Nhưng anh lại có động tác, dập điếu thuốc, cuối cùng cũng cầm đũa gắp miếng sườn trong chén lên.
Cố Hiểu Thần cúi đầu ăn một miếng cơm, lại thận trọng nhìn anh.
Ngũ Hạ Liên yên lặng ăn miếng sườn, mày kiếm hơi cau chặt.
Cố Hiểu Thần không nhịn nổi hỏi, “Mùi vị thế nào?”
Ngũ Hạ Liên cầm ly rượu đỏ uống một ngụm, không nhanh không chậm nói, “Cũng được.”
Chỉ là cũng được.
Cố Hiểu Thần nhăn mũi, mùi vị của món sườn ngon như vậy mà chỉ nhận được một cái đánh giá “cũng được”, đầu bếp mà nghe thấy có lẽ sẽ tức giận đến chết mất thôi. Bỗng cô nhớ ra lúc trước đi ăn ở cửa tiệm nhỏ, mặc dù anh nói “mùi vị rất ngon”, nhưng thực chất không biết là có phải ngon thật không. Mấy đĩa thức ăn kia đều do là miệt mài chăm chỉ ăn hết.
“Thật kén chọn.” Cố Hiểu Thần nhỏ giọng xì xầm một câu.
“Em nói cái gì?” Ngũ Hạ Liên cầm ly rượu, trầm giọng hỏi.
“Không có gì.” Cô liền cúi đầu ăn cơm, không nói thêm tiếng nào.
Lượng ăn của Cố Hiểu Thần vốn dĩ không quá nhiều, ăn được một nửa thì đã no rồi. Ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy một bàn thức ăn dường như còn chưa đụng qua. Vẫn còn nhiều món ăn như vậy, không ăn hết thì quá lãng phí. Cô liều mạng ăn nhiều ăn nhiều thêm chút nữa, bụng dạ thật khó chịu, kỳ thực là không làm sao ăn thêm được nữa.
Lúc đợi thanh toán hoá đơn, Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy thật đau lòng, lặng lẽ thở dài.
Ăn cơm xong, về đến căn hộ đã hơn mười giờ tối rồi.
Căn hộ vắng vẻ đột nhiên có nhiều người, Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng anh mới là chủ nhân của căn hộ, mà cô chẳng qua chỉ là ở tạm mà thôi. Ngũ Hạ Liên vừa tháo áo vest âu phục xuống, vừa đi vào phòng khách rồi ngồi xuống. Cô định nói gì đó, nhưng lại không nghĩ ra phải nói cái gì.
Thật là phiền não.
“Anh có muốn uống gì không? Vẫn còn nước trái cây?” Ánh mắt liếc về phía tủ lạnh nằm trong góc, Cố Hiểu Thần vội vàng xông đến. Cô mở cửa tủ lạnh, cuối cùng cũng tìm được chủ đề nói chuyện, quay đầu nói, “Có đồ uống, còn có nước lạnh, còn có nước hoa quả và nước cam.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô một lượt, nhàn nhạt nói, “Lấy remote tivi đưa cho anh.”
Remote? Cố Hiểu Thần liền đóng cửa tủ lạnh lại, mắt tìm remote. Bỗng vô cùng kinh ngạc, lập tức nói không nên lời.
Trời ạ, remote rõ ràng nằm trên bàn trà thuỷ tinh trước mặt của anh.
Anh chẳng lẽ còn muốn cô lấy.
Cố Hiểu Thần bĩu môi, đi đến bàn trà cầm remote lên, hai tay đưa đến, “Liên thiếu gia, remote.”
Một tay Ngũ Hạ Liên cầm lấy remote, tay kia liền trực tiếp kéo cô ngã đến bên cạnh anh, “Cùng anh xem ti vi.”
Chuyện này thật là vô cùng kỳ quái, Cố Hiểu Thần chưa từng nghĩ đến có một ngày như thế này, cô vậy mà sẽ cùng anh ngồi trên sô pha xem ti vi. Trên ti vi phát cái gì, Cố Hiểu Thần hoàn toàn đều xem không vào. Chỉ là đang ngồi thẳng, giống như đứa trẻ vừa mới biết đọc sách, khép na khép nép như vậy.
Mắt lặng lẽ liếc nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi.
Mí mắt của Cố Hiểu Thần dần dần trĩu nặng, nhưng lại không dám mở miệng.
“Buồn ngủ rồi?” Ngũ Hạ Liên vô tình quay đầu, nhìn thấy đôi mắt của cô đang cố chấp mở ra, hai hàng mày liễu ngoan cố nhíu lại.
Cố Hiểu Thần thành thật gật dầu.
“Đi tắm rửa rồi ngủ đi.” Anh trầm giọng ra lệnh.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, trong lòng nhẹ nhõm. Cô vừa định đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn của anh nghiêng đến. Cô giật mình, mắt mở to, đáy mắt của anh dí dỏm, thuận miệng hỏi, “Có muốn tắm chung không?”
Ách-----
“Không cần đâu….. em tự mình là được….. em đi đây….” Cố Hiểu Thần lúng túng cười, lập tức đứng dậy lao thẳng đến phòng tắm. Nhưng giây tiếp theo, cô lại đi ra ngoài. Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, không lưu loát nói, “Quên lấy đồ ngủ.”
Cố Hiểu Thần vội vã chạy về phòng ngủ cầm bộ đồ ngủ để tắm xong thì mặc vào, lần nữa chạy vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa thuỷ tinh, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh từ phòng khách truyền đến, khiến cô ảo não cau mày.
Trời ơi, sao cô lại xui xẻo như vậy.
Nhanh chóng tắm rửa xong, Cố Hiểu Thần mặc đồ ngủ xong. Cô nhìn thấy Ngũ Hạ Liên vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, chăm chú xem ti vi. Trong ti vi đang chiếu một trận bóng đá, đối với bóng đá, Cố Hiểu Thần ù ù cạc cạc, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao hai mươi mấy người phải nhìn chằm chằm một quả bóng rồi đá tới đá lui, có gì hay đâu mà xem. Còn không bằng đi nghỉ sớm một chút.
“Liên thiếu gia, em ngủ trước nhé.” Cô nhẹ giọng nói, yên lặng đi vào phòng ngủ, giống như quên chưa nói cái gì, dừng bước nói, “Anh…. cũng ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.”
Ngũ Hạ Liên không trả lời lại, tiếp tục im lặng.
Nhưng căn hộ vắng vẻ này, không biết từ lúc nào đã có sự thay đổi.
Chí ít là….. nhiều thêm một người.
Buổi tối hôm đó, hai người bọn họ cùng ở trong một căn hộ, mỗi người ngủ một phòng.
***
Nghỉ phép của Ngũ Hạ Liên kết thúc, công ty lại lần nữa bắt đầu bận rộn.
Sau khi Ngũ Hạo Dương thuận lợi lấy được mảnh đất ở Cửu Long, bắt đầu kế hoạch đầu tư vốn mới của giai đoạn tiếp theo. Hai giờ chiều triển khai cuộc họp, một đoàn người vây quanh bàn hội nghị.
Diêu Vịnh Tâm với cương vị là quản lý của bộ phận đầu tư tài chính, cô có tầm ảnh hưởng hết sức to lớn đối với Ngũ thị.
Cho nên, cô đang đứng ở trước màn hình máy chiếu, điềm tĩnh êm tai trình bày triển khai công việc mới của công ty.
“Tháng mười hai sắp đến rồi, đây là tháng cuối cùng trong năm nay. Nhìn lại một năm này, Ngũ thị phát triển rất tốt, đồng thời có bước tiến vượt bậc trong ngành, đứng đầu trong top. Hiện tại ở bậc thềm sắp đón chào năm mới, theo ước tính sơ bộ, Ngũ thị sẽ tạo ra một thời đại hoàng kim ở năm tới…”
Cố Hiểu Thần nhìn Diêu Vịnh Tâm, trong mắt lộ ra một tia khâm phục.
Làm việc chung trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sự lão luyện của Diêu Vịnh Tâm, gặp rắc rồi mà cô ấy vẫn bình tĩnh xử lý công việc một cách chu đáo, mọi thứ đều nằm ngoài tầm với của Cố Hiểu Thần. Cô không khỏi cảm thán, không biết đến khi nào, bản thân cũng có thể giống như cô ấy vậy.
Sau khi buổi họp kết thúc, Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, một tay tuỳ ý chống lên cạnh bàn lớn, tư thế tự nhiên thân thiết như vậy, “Liên, hôm nay sau khi tan làm, mấy người chúng tôi hẹn cùng nhau đi chúc mừng vụ mảnh đất Cửu Long. Anh có đi không?”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, phun ra hai chữ, “Tuỳ ý.”
“Thư ký Cố, tối nay chắc sẽ không lại có việc nữa chứ?” Diêu Vịnh Tâm cười, Cố Hiểu Thần gật đầu.
Nhưng anh lại có động tác, dập điếu thuốc, cuối cùng cũng cầm đũa gắp miếng sườn trong chén lên.
Cố Hiểu Thần cúi đầu ăn một miếng cơm, lại thận trọng nhìn anh.
Ngũ Hạ Liên yên lặng ăn miếng sườn, mày kiếm hơi cau chặt.
Cố Hiểu Thần không nhịn nổi hỏi, “Mùi vị thế nào?”
Ngũ Hạ Liên cầm ly rượu đỏ uống một ngụm, không nhanh không chậm nói, “Cũng được.”
Chỉ là cũng được.
Cố Hiểu Thần nhăn mũi, mùi vị của món sườn ngon như vậy mà chỉ nhận được một cái đánh giá “cũng được”, đầu bếp mà nghe thấy có lẽ sẽ tức giận đến chết mất thôi. Bỗng cô nhớ ra lúc trước đi ăn ở cửa tiệm nhỏ, mặc dù anh nói “mùi vị rất ngon”, nhưng thực chất không biết là có phải ngon thật không. Mấy đĩa thức ăn kia đều do là miệt mài chăm chỉ ăn hết.
“Thật kén chọn.” Cố Hiểu Thần nhỏ giọng xì xầm một câu.
“Em nói cái gì?” Ngũ Hạ Liên cầm ly rượu, trầm giọng hỏi.
“Không có gì.” Cô liền cúi đầu ăn cơm, không nói thêm tiếng nào.
Lượng ăn của Cố Hiểu Thần vốn dĩ không quá nhiều, ăn được một nửa thì đã no rồi. Ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy một bàn thức ăn dường như còn chưa đụng qua. Vẫn còn nhiều món ăn như vậy, không ăn hết thì quá lãng phí. Cô liều mạng ăn nhiều ăn nhiều thêm chút nữa, bụng dạ thật khó chịu, kỳ thực là không làm sao ăn thêm được nữa.
Lúc đợi thanh toán hoá đơn, Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy thật đau lòng, lặng lẽ thở dài.
Ăn cơm xong, về đến căn hộ đã hơn mười giờ tối rồi.
Căn hộ vắng vẻ đột nhiên có nhiều người, Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng anh mới là chủ nhân của căn hộ, mà cô chẳng qua chỉ là ở tạm mà thôi. Ngũ Hạ Liên vừa tháo áo vest âu phục xuống, vừa đi vào phòng khách rồi ngồi xuống. Cô định nói gì đó, nhưng lại không nghĩ ra phải nói cái gì.
Thật là phiền não.
“Anh có muốn uống gì không? Vẫn còn nước trái cây?” Ánh mắt liếc về phía tủ lạnh nằm trong góc, Cố Hiểu Thần vội vàng xông đến. Cô mở cửa tủ lạnh, cuối cùng cũng tìm được chủ đề nói chuyện, quay đầu nói, “Có đồ uống, còn có nước lạnh, còn có nước hoa quả và nước cam.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô một lượt, nhàn nhạt nói, “Lấy remote tivi đưa cho anh.”
Remote? Cố Hiểu Thần liền đóng cửa tủ lạnh lại, mắt tìm remote. Bỗng vô cùng kinh ngạc, lập tức nói không nên lời.
Trời ạ, remote rõ ràng nằm trên bàn trà thuỷ tinh trước mặt của anh.
Anh chẳng lẽ còn muốn cô lấy.
Cố Hiểu Thần bĩu môi, đi đến bàn trà cầm remote lên, hai tay đưa đến, “Liên thiếu gia, remote.”
Một tay Ngũ Hạ Liên cầm lấy remote, tay kia liền trực tiếp kéo cô ngã đến bên cạnh anh, “Cùng anh xem ti vi.”
Chuyện này thật là vô cùng kỳ quái, Cố Hiểu Thần chưa từng nghĩ đến có một ngày như thế này, cô vậy mà sẽ cùng anh ngồi trên sô pha xem ti vi. Trên ti vi phát cái gì, Cố Hiểu Thần hoàn toàn đều xem không vào. Chỉ là đang ngồi thẳng, giống như đứa trẻ vừa mới biết đọc sách, khép na khép nép như vậy.
Mắt lặng lẽ liếc nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi.
Mí mắt của Cố Hiểu Thần dần dần trĩu nặng, nhưng lại không dám mở miệng.
“Buồn ngủ rồi?” Ngũ Hạ Liên vô tình quay đầu, nhìn thấy đôi mắt của cô đang cố chấp mở ra, hai hàng mày liễu ngoan cố nhíu lại.
Cố Hiểu Thần thành thật gật dầu.
“Đi tắm rửa rồi ngủ đi.” Anh trầm giọng ra lệnh.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, trong lòng nhẹ nhõm. Cô vừa định đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn của anh nghiêng đến. Cô giật mình, mắt mở to, đáy mắt của anh dí dỏm, thuận miệng hỏi, “Có muốn tắm chung không?”
Ách-----
“Không cần đâu….. em tự mình là được….. em đi đây….” Cố Hiểu Thần lúng túng cười, lập tức đứng dậy lao thẳng đến phòng tắm. Nhưng giây tiếp theo, cô lại đi ra ngoài. Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, không lưu loát nói, “Quên lấy đồ ngủ.”
Cố Hiểu Thần vội vã chạy về phòng ngủ cầm bộ đồ ngủ để tắm xong thì mặc vào, lần nữa chạy vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa thuỷ tinh, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh từ phòng khách truyền đến, khiến cô ảo não cau mày.
Trời ơi, sao cô lại xui xẻo như vậy.
Nhanh chóng tắm rửa xong, Cố Hiểu Thần mặc đồ ngủ xong. Cô nhìn thấy Ngũ Hạ Liên vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, chăm chú xem ti vi. Trong ti vi đang chiếu một trận bóng đá, đối với bóng đá, Cố Hiểu Thần ù ù cạc cạc, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao hai mươi mấy người phải nhìn chằm chằm một quả bóng rồi đá tới đá lui, có gì hay đâu mà xem. Còn không bằng đi nghỉ sớm một chút.
“Liên thiếu gia, em ngủ trước nhé.” Cô nhẹ giọng nói, yên lặng đi vào phòng ngủ, giống như quên chưa nói cái gì, dừng bước nói, “Anh…. cũng ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.”
Ngũ Hạ Liên không trả lời lại, tiếp tục im lặng.
Nhưng căn hộ vắng vẻ này, không biết từ lúc nào đã có sự thay đổi.
Chí ít là….. nhiều thêm một người.
Buổi tối hôm đó, hai người bọn họ cùng ở trong một căn hộ, mỗi người ngủ một phòng.
***
Nghỉ phép của Ngũ Hạ Liên kết thúc, công ty lại lần nữa bắt đầu bận rộn.
Sau khi Ngũ Hạo Dương thuận lợi lấy được mảnh đất ở Cửu Long, bắt đầu kế hoạch đầu tư vốn mới của giai đoạn tiếp theo. Hai giờ chiều triển khai cuộc họp, một đoàn người vây quanh bàn hội nghị.
Diêu Vịnh Tâm với cương vị là quản lý của bộ phận đầu tư tài chính, cô có tầm ảnh hưởng hết sức to lớn đối với Ngũ thị.
Cho nên, cô đang đứng ở trước màn hình máy chiếu, điềm tĩnh êm tai trình bày triển khai công việc mới của công ty.
“Tháng mười hai sắp đến rồi, đây là tháng cuối cùng trong năm nay. Nhìn lại một năm này, Ngũ thị phát triển rất tốt, đồng thời có bước tiến vượt bậc trong ngành, đứng đầu trong top. Hiện tại ở bậc thềm sắp đón chào năm mới, theo ước tính sơ bộ, Ngũ thị sẽ tạo ra một thời đại hoàng kim ở năm tới…”
Cố Hiểu Thần nhìn Diêu Vịnh Tâm, trong mắt lộ ra một tia khâm phục.
Làm việc chung trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sự lão luyện của Diêu Vịnh Tâm, gặp rắc rồi mà cô ấy vẫn bình tĩnh xử lý công việc một cách chu đáo, mọi thứ đều nằm ngoài tầm với của Cố Hiểu Thần. Cô không khỏi cảm thán, không biết đến khi nào, bản thân cũng có thể giống như cô ấy vậy.
Sau khi buổi họp kết thúc, Diêu Vịnh Tâm đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, một tay tuỳ ý chống lên cạnh bàn lớn, tư thế tự nhiên thân thiết như vậy, “Liên, hôm nay sau khi tan làm, mấy người chúng tôi hẹn cùng nhau đi chúc mừng vụ mảnh đất Cửu Long. Anh có đi không?”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, phun ra hai chữ, “Tuỳ ý.”
“Thư ký Cố, tối nay chắc sẽ không lại có việc nữa chứ?” Diêu Vịnh Tâm cười, Cố Hiểu Thần gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.