Chương 96: Anh Sẽ Nghiêm Khắc Trừng Phạt Em
Thác Bạt Thụy Thụy
13/12/2021
Ngũ Hạ Liên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đeo ôm lấy đôi chân thon dài của anh. Anh ngồi tuỳ ý, dáng vẻ tiêu sái. Tóc đen rậm rạp che phủ mắt chim ưng nhưng lại lộ ra một chút ánh sáng rạng rỡ, loá mắt. Anh im lặng rũ mắt, một tay rút ra một điếu thuốc lá trên bàn trà lên, một tay bật lửa châm thuốc rồi hút.
Mùi thuốc lá thoang thoảng bay đến, Cố Hiểu Thần ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không kịp hoàn hồn.
“Anh hỏi em đã đi đâu.” Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu lần nữa nhìn cô, giọng nam se lạnh chất vấn.
Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, cắn môi nhẹ giọng nói, “Em và bạn ra ngoài ăn cơm.”
“Bạn nào?” Anh tiếp tục truy hỏi, hiển nhiên là muốn hỏi ra kết cục.
Cô không muốn nói cho anh biết hôm nay chính là ngày giỗ của cha Cố Thanh.
Đó là bí mật giấu thật sâu trong lòng cô, cô không muốn nói với bất kỳ người nào, càng không muốn người khác dùng ánh mắt tỏ ra quan tâm, thương hại cô. Cô không cần. Nhưng sự gặng hỏi của anh khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy mình giống như phạm nhân, đã vậy còn nhất định không thể không trả lời.
Tuy rằng cô và anh lúc này có giao ước bằng miệng, nhưng cũng không nói là cô không được phép có việc riêng tư.
Cố Hiểu Thần siết nhẹ nắm đấm, rủ rỉ nói, “Liên thiếu gia, đây là việc riêng của em.”
“Ồ?” Anh tuỳ ý thốt ra một tiếng, ngữ khí như là thờ ơ, như kiểu không quan trọng. Anh phả ra một vòng khói trắng, sâu xa nói, “Anh muốn em hiểu rõ, từ ngày đầu tiêu em và anh bắt đầu, đối với anh mà nói, Cố Hiểu Thần em đã không còn có bất cứ chuyện nào là riêng tư nữa.
“Anh hỏi em, em phải trả lời anh.”
Lời nói nặng nề của anh giống như con dao cùn cứa vào tim cô, ngân nga luẩn quẩn bên tai cô.
Không còn việc riêng tư, không còn bản thân, cái gì cũng đều không còn.
Cố Hiểu Thần ngây người nửa buổi, sau đó vô lực thả tay.
“Sau này, đừng để anh lặp lại vấn đề một lần nữa.” Ngũ Hạ Liên kẹp điếu thuốc, tay chống trán. Đốm lửa đầu thuốc lập loè đặc biệt chói mắt, đâm vào mắt Cố Hiểu Thần.
Thời gian đều như đứng yên, anh chăm chú nhìn cô, nhìn thấy cô khẽ động môi, nhẹ như muỗi bay nói, “Em không phải cùng bạn đi ăn cơm.”
Cố Hiểu Thần ngập ngừng, không lưu loát vắt ra mấy chữ, “Hôm nay…… là ngày giỗ của cha em.”
Anh trầm mặc, ánh mắt chợt căng chặt. Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên lạnh lẽo như núi băng ngày càng đông cứng, thuốc lá giữa những ngón tay vẫn chậm rãi cháy, đốt ra một đám tro tàn. Ánh mắt anh khiến cho Cố Hiểu Thần nhớ về quá khứ, năm nhất tiểu học, Cố Thanh bởi vì bị bệnh qua đời, cô liền trở thành đối tượng được thầy cô và bạn bè quan tâm.
Nhưng loại quan tâm đó lại khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy trong ấm áp có vị chua chát.
Gấp gáp cúi đầu, chỉ vì trốn tránh ánh nhìn chăm chú của anh. Cô nhìn chằm chằm những viên gạch đen trước mắt và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mờ ảo của chính mình trên nền nhà, nhưng cô không biết nguyên nhân do viên gạch mờ hay là bởi vì… mắt cô bị mờ.
Ngũ Hạ Liên trầm giọng ra lệnh, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần lề mề cởi giày, nghe lời cất bước, cuối cùng đi đến trước mặt anh, “Liên thiếu gia.”
Bỗng, một tay anh nắm cổ tay cô, đem cô mạnh mẽ kéo xuống. Cố Hiểu Thần không kịp lường trước, giây tiếp theo đã ngã vào ngực anh. Trên người anh có loại mùi đặc biệt làm cho cô choáng váng, liền luống cuống không biết nên làm thế nào.
Cố Hiểu Thần vùng vẫy, nhẹ giọng hô, “Liên thiếu gia…”
“Suỵt.” Anh thì thầm bên tai cô, luồng khí nóng thổi lướt qua tai khiến cô ngứa ngáy.
Đứng ở nghĩa trang hồi lâu, lại ngồi xe buýt về nhà, thân thể Cố Hiểu Thần lạnh băng, nhưng cơ thể của anh lại ấm áp lạ thường. Tay anh ấn đầu cô, giữa những ngón tay vẫn còn điếu thuốc đang cháy, cứ như vậy ép cô về phía ngực của mình. Loại ấm áp này khiến cho Cố Hiểu Thần trong cơn hoảng hốt có một loại ảo giác, dường như cực giống với cái ôm của Cố Thanh trong ký ức.
Quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ.
“Ra ngoài sao không mặc nhiều áo một chút.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần ngẩn ngơ, “Em không lạnh.”
“Đóng băng giống như cá chết vẫn còn bảo là không lạnh.” Anh cau mày, lại hỏi, “Ăn cơm chưa?”
Cố Hiểu Thần nghẹn giọng trả lời, “Ăn rồi.”
“Thật?” Anh cơ hồ không tin, giọng điệu nghi ngờ.
“Vâng…” Cô kéo dài âm cuối, cố gắng che đậy nhịp tim của mình.
“Nói dối, anh sẽ nghiêm khắc trừng phạt em.” Ngũ Hạ Liên vuốt nhẹ tấm lưng gầy yếu của cô, bàn tay to vuốt ve sự lạnh lẽo từ cơ thể cô, cũng khiêu khích lên một cơn tê dại dị thường.
“Anh muốn nghiêm khắc trừng phạt em…” Thanh âm của anh càng lúc càng trầm thấp, dái tai cô bị anh ngậm lấy, cơ thể Cố Hiểu Thần liền hoá đá, nghe thấy anh thốt ra mấy từ ái muội không rõ ràng, “Anh muốn nghiêm khắc trừng phạt em… đêm nay… không cho em ngủ…”
“Đến cùng là đã ăn chưa? Hửm?” Môi Ngũ Hạ Liên đã hôn dạo xuống phía cổ đang đỏ bừng của cô, không biết là đang bức cung, hay là kìm lòng không nổi.
Khuôn mặt Cố Hiểu Thần triệt để đỏ bừng, không dám nói dối nữa, thành thật nói, “Chưa… chưa…”
“Cô gái ngoan thì đừng nói dối.” Ngũ Hạ Liên nhẹ hôn lên mặt cô, cổ tay có lực hơi buông ra, ôm cô đứng dậy, “Lấy áo đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
“Trong tủ lạnh có bánh chẻo…” Vừa nhắc đến ăn cơm, Cố Hiểu Thần nghĩ đến mấy ngày trước mua bánh chẻo chay đông lạnh để trong tủ lạnh còn chưa ăn đến.
“Đi lấy áo.” Mày kiếm của Ngũ Hạ Liên cau lại, không cho phép cô nói thêm câu nữa.
Cố Hiểu Thần mím môi, liền đi vào phòng ngủ lấy áo khoác ngoài màu đen.
***
Ngũ Hạ Liên mang cô đến một nhà hàng cao cấp, gọi một bàn đồ ăn.
Cố Hiểu Thần nhìn mỹ vị đầy một bàn, không hỏi kinh ngạc ngây người.
“Nhìn cái gì.” Ngũ Hạ Liên ngồi bên cạnh cô, thấy cô chỉ nhìn chằm chằm các món ăn, cũng không động đũa nên anh không vui quát, “Ăn đi.”
Cố Hiểu Thần “Uh” một tiếng, gắp một miếng sườn thả vào trong chén, chầm chậm ăn. Quả nhiên là nhà hàng cao cấp, tay nghề đầu bếp quá tuyệt. Miếng sườn đơn giản bỗng hóa thành mỹ vị ngon như vậy, Cố Hiểu Thần cảm thấy ăn rất ngon. Cô nhìn chằm chằm miếng sườn, vừa cau mày vừa bĩu môi.
Biểu hiện của cô ấy như vậy là sao?
“Mùi vị không ngon?” Bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên.
“Không phải.” Cố Hiểu Thần vội vàng lắc đầu, có chút khó xử nói, “Em là cảm thấy mùi vị quá ngon. Vị của món sườn này độ chua ngọt vừa phải, cũng không quá ngọt ngấy, với lại giống như còn cho thêm loại gia vị đặc biệt nào đó. Chẳng qua là em nếm không ra thôi.”
“Anh ăn thử xem.” Cô gắp một miếng sườn đặt vào trong chén của anh.
Mùi thuốc lá thoang thoảng bay đến, Cố Hiểu Thần ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không kịp hoàn hồn.
“Anh hỏi em đã đi đâu.” Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu lần nữa nhìn cô, giọng nam se lạnh chất vấn.
Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, cắn môi nhẹ giọng nói, “Em và bạn ra ngoài ăn cơm.”
“Bạn nào?” Anh tiếp tục truy hỏi, hiển nhiên là muốn hỏi ra kết cục.
Cô không muốn nói cho anh biết hôm nay chính là ngày giỗ của cha Cố Thanh.
Đó là bí mật giấu thật sâu trong lòng cô, cô không muốn nói với bất kỳ người nào, càng không muốn người khác dùng ánh mắt tỏ ra quan tâm, thương hại cô. Cô không cần. Nhưng sự gặng hỏi của anh khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy mình giống như phạm nhân, đã vậy còn nhất định không thể không trả lời.
Tuy rằng cô và anh lúc này có giao ước bằng miệng, nhưng cũng không nói là cô không được phép có việc riêng tư.
Cố Hiểu Thần siết nhẹ nắm đấm, rủ rỉ nói, “Liên thiếu gia, đây là việc riêng của em.”
“Ồ?” Anh tuỳ ý thốt ra một tiếng, ngữ khí như là thờ ơ, như kiểu không quan trọng. Anh phả ra một vòng khói trắng, sâu xa nói, “Anh muốn em hiểu rõ, từ ngày đầu tiêu em và anh bắt đầu, đối với anh mà nói, Cố Hiểu Thần em đã không còn có bất cứ chuyện nào là riêng tư nữa.
“Anh hỏi em, em phải trả lời anh.”
Lời nói nặng nề của anh giống như con dao cùn cứa vào tim cô, ngân nga luẩn quẩn bên tai cô.
Không còn việc riêng tư, không còn bản thân, cái gì cũng đều không còn.
Cố Hiểu Thần ngây người nửa buổi, sau đó vô lực thả tay.
“Sau này, đừng để anh lặp lại vấn đề một lần nữa.” Ngũ Hạ Liên kẹp điếu thuốc, tay chống trán. Đốm lửa đầu thuốc lập loè đặc biệt chói mắt, đâm vào mắt Cố Hiểu Thần.
Thời gian đều như đứng yên, anh chăm chú nhìn cô, nhìn thấy cô khẽ động môi, nhẹ như muỗi bay nói, “Em không phải cùng bạn đi ăn cơm.”
Cố Hiểu Thần ngập ngừng, không lưu loát vắt ra mấy chữ, “Hôm nay…… là ngày giỗ của cha em.”
Anh trầm mặc, ánh mắt chợt căng chặt. Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên lạnh lẽo như núi băng ngày càng đông cứng, thuốc lá giữa những ngón tay vẫn chậm rãi cháy, đốt ra một đám tro tàn. Ánh mắt anh khiến cho Cố Hiểu Thần nhớ về quá khứ, năm nhất tiểu học, Cố Thanh bởi vì bị bệnh qua đời, cô liền trở thành đối tượng được thầy cô và bạn bè quan tâm.
Nhưng loại quan tâm đó lại khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy trong ấm áp có vị chua chát.
Gấp gáp cúi đầu, chỉ vì trốn tránh ánh nhìn chăm chú của anh. Cô nhìn chằm chằm những viên gạch đen trước mắt và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mờ ảo của chính mình trên nền nhà, nhưng cô không biết nguyên nhân do viên gạch mờ hay là bởi vì… mắt cô bị mờ.
Ngũ Hạ Liên trầm giọng ra lệnh, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần lề mề cởi giày, nghe lời cất bước, cuối cùng đi đến trước mặt anh, “Liên thiếu gia.”
Bỗng, một tay anh nắm cổ tay cô, đem cô mạnh mẽ kéo xuống. Cố Hiểu Thần không kịp lường trước, giây tiếp theo đã ngã vào ngực anh. Trên người anh có loại mùi đặc biệt làm cho cô choáng váng, liền luống cuống không biết nên làm thế nào.
Cố Hiểu Thần vùng vẫy, nhẹ giọng hô, “Liên thiếu gia…”
“Suỵt.” Anh thì thầm bên tai cô, luồng khí nóng thổi lướt qua tai khiến cô ngứa ngáy.
Đứng ở nghĩa trang hồi lâu, lại ngồi xe buýt về nhà, thân thể Cố Hiểu Thần lạnh băng, nhưng cơ thể của anh lại ấm áp lạ thường. Tay anh ấn đầu cô, giữa những ngón tay vẫn còn điếu thuốc đang cháy, cứ như vậy ép cô về phía ngực của mình. Loại ấm áp này khiến cho Cố Hiểu Thần trong cơn hoảng hốt có một loại ảo giác, dường như cực giống với cái ôm của Cố Thanh trong ký ức.
Quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ.
“Ra ngoài sao không mặc nhiều áo một chút.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần ngẩn ngơ, “Em không lạnh.”
“Đóng băng giống như cá chết vẫn còn bảo là không lạnh.” Anh cau mày, lại hỏi, “Ăn cơm chưa?”
Cố Hiểu Thần nghẹn giọng trả lời, “Ăn rồi.”
“Thật?” Anh cơ hồ không tin, giọng điệu nghi ngờ.
“Vâng…” Cô kéo dài âm cuối, cố gắng che đậy nhịp tim của mình.
“Nói dối, anh sẽ nghiêm khắc trừng phạt em.” Ngũ Hạ Liên vuốt nhẹ tấm lưng gầy yếu của cô, bàn tay to vuốt ve sự lạnh lẽo từ cơ thể cô, cũng khiêu khích lên một cơn tê dại dị thường.
“Anh muốn nghiêm khắc trừng phạt em…” Thanh âm của anh càng lúc càng trầm thấp, dái tai cô bị anh ngậm lấy, cơ thể Cố Hiểu Thần liền hoá đá, nghe thấy anh thốt ra mấy từ ái muội không rõ ràng, “Anh muốn nghiêm khắc trừng phạt em… đêm nay… không cho em ngủ…”
“Đến cùng là đã ăn chưa? Hửm?” Môi Ngũ Hạ Liên đã hôn dạo xuống phía cổ đang đỏ bừng của cô, không biết là đang bức cung, hay là kìm lòng không nổi.
Khuôn mặt Cố Hiểu Thần triệt để đỏ bừng, không dám nói dối nữa, thành thật nói, “Chưa… chưa…”
“Cô gái ngoan thì đừng nói dối.” Ngũ Hạ Liên nhẹ hôn lên mặt cô, cổ tay có lực hơi buông ra, ôm cô đứng dậy, “Lấy áo đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
“Trong tủ lạnh có bánh chẻo…” Vừa nhắc đến ăn cơm, Cố Hiểu Thần nghĩ đến mấy ngày trước mua bánh chẻo chay đông lạnh để trong tủ lạnh còn chưa ăn đến.
“Đi lấy áo.” Mày kiếm của Ngũ Hạ Liên cau lại, không cho phép cô nói thêm câu nữa.
Cố Hiểu Thần mím môi, liền đi vào phòng ngủ lấy áo khoác ngoài màu đen.
***
Ngũ Hạ Liên mang cô đến một nhà hàng cao cấp, gọi một bàn đồ ăn.
Cố Hiểu Thần nhìn mỹ vị đầy một bàn, không hỏi kinh ngạc ngây người.
“Nhìn cái gì.” Ngũ Hạ Liên ngồi bên cạnh cô, thấy cô chỉ nhìn chằm chằm các món ăn, cũng không động đũa nên anh không vui quát, “Ăn đi.”
Cố Hiểu Thần “Uh” một tiếng, gắp một miếng sườn thả vào trong chén, chầm chậm ăn. Quả nhiên là nhà hàng cao cấp, tay nghề đầu bếp quá tuyệt. Miếng sườn đơn giản bỗng hóa thành mỹ vị ngon như vậy, Cố Hiểu Thần cảm thấy ăn rất ngon. Cô nhìn chằm chằm miếng sườn, vừa cau mày vừa bĩu môi.
Biểu hiện của cô ấy như vậy là sao?
“Mùi vị không ngon?” Bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên.
“Không phải.” Cố Hiểu Thần vội vàng lắc đầu, có chút khó xử nói, “Em là cảm thấy mùi vị quá ngon. Vị của món sườn này độ chua ngọt vừa phải, cũng không quá ngọt ngấy, với lại giống như còn cho thêm loại gia vị đặc biệt nào đó. Chẳng qua là em nếm không ra thôi.”
“Anh ăn thử xem.” Cô gắp một miếng sườn đặt vào trong chén của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.