Chương 23: Cùng Nhau Ăn Cơm
Thác Bạt Thụy Thụy
25/11/2021
Kể từ sau khi hạ đảm bảo, mỗi ngày Cố Hiểu Thần đi sớm về trễ, bận rộn ở công ty.
Ngoài ra hai người trợ lý nhìn thấy động thái cô khác thường của cô, không khỏi nghi hoặc hiếu kỳ, nhưng cũng không nói gì. Người mới nhậm chức, đều sẽ bị người khác sai khiến, đây đã là quy tắc bất thành văn. Cố Hiểu Thần không chỉ phải giải quyết những công việc vặt vãnh, hơn thế nữa còn phải học thuộc lòng các hạng mục kinh doanh của công ty, bao gồm một loạt danh sách đối tượng hợp tác…
Thời gian mỗi ngày giống như đều không đủ dùng, chớp mắt đã đến cuối tuần rồi.
Chập tối ngày thứ sáu, thần kinh căng thẳng cả một tuần cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Hôm qua tôi nhìn thấy một cái váy, kiểu dáng rất đẹp, hôm nay chúng ta cùng nhau đi xem đi?”
“Được thôi, tôi cũng rất lâu rồi chưa đi dạo phố.”
“Sau đó chúng ta lại đi…”
Đã là thời gian tan làm, hai người trợ lý nói dông dài đi ra khỏi phòng làm việc.
Mà vị trí bàn làm việc ở sát cửa sổ, có người vùi đầu trong đống văn kiện, vẫn đang chiến đấu hăng hái như cũ. Mặt trời hướng tây chiếu xuống, ráng chiều đỏ rực chiếu qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt nghiêm nghị của cô.
Cửa văn phòng tổng tài bị người nhẹ nhàng gõ vang, thư ký Hạ đi vào.
Ngũ Hạ Liên đang ký tên của mình lên các văn kiện, đem bút máy đặt qua một bên, “Thư ký Hạ, đem phần văn kiện này chuyển phát nhanh đến nước Anh.”
“Vâng, Liên thiếu gia.” Thư ký Hạ giẫm giày cao gót ba tấc đi đến bên người Ngũ Hạ Liên, đưa tay cầm văn kiện lên. Cô ngập ngừng, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, “Còn chuyện gì?”
“Không biết Liên thiếu gia hôm nay có hẹn không?” thư ký Hạ nghiêm túc cẩn thận hỏi, nét cười trên khuôn mặt trở nên cẩn trọng.
Ngũ Hạ Liên lúc này mới ngước mắt nhìn cô ấy, trầm mặc không nói.
“Xin lỗi, Liên thiếu gia, là tôi quá đường đột rồi. Nếu Liên thiếu gia đã có hẹn rồi, lần tới đi, lần tới. Vậy tôi tan làm trước nhé. Tạm biệt.” Thư ký Hạ không khỏi xấu hổ, ngữ khí khó giấu được sự mất mát, cầm văn kiện quay người đi ra khỏi văn phòng.
Cả toà nhà trở nên yên tĩnh, trong phòng làm việc của trợ lý, có người vẫn như cũ vùi đầu chăm chỉ làm việc, dường như không có ý định tan làm.
Cố Hiểu Thần chỉnh lý văn kiện, ngẩng đầu mắt nhìn thời gian, vậy mà đã năm giờ rồi, cô định đóng gói mang về nhà cuối tuần tiếp tục làm bài tập.
Ngoài phòng làm việc chợt thoáng qua một thân hình cao lớn, Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi qua. Ánh mắt vô tình liếc thấy Cố Hiểu Thần vẫn đang chỉnh lý văn kiện, anh không dừng bước, đi đến cửa phòng làm việc. Nhưng Cố Hiểu Thần bởi vì quá tập trung, nên không chú ý đến có người đang chăm chú nhìn mình.
“Cốc cốc…” anh giơ tay gõ cửa.
Cố Hiểu Thần sửng sốt ngẩng đầu, cả người đơ ra, vội vàng đứng dậy, “Liên thiếu gia.”
“Lại tăng ca?” Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên cũng biết cả tuần này cô đều chăm chỉ, trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Không, đang định tan làm.”
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy cô đóng gói toàn bộ tài liệu vào một túi hồ sơ, lại hỏi tiếp, “Về nhà?”
“Vâng.”
“Một mình.”
“Vâng…” cô kéo dài âm cuối, anh ta muốn làm gì?
Ngũ Hạ Liên giương lên khoé môi, “Tôi cũng một mình.”
Vậy thì sao? Trong lòng Cố Hiểu Thần nghĩ thầm, anh chậm rãi nói, “Cùng nhau ăn cơm.”
Hả? Cố Hiểu Thần trợn lớn đôi mắt.
Ngoài ra hai người trợ lý nhìn thấy động thái cô khác thường của cô, không khỏi nghi hoặc hiếu kỳ, nhưng cũng không nói gì. Người mới nhậm chức, đều sẽ bị người khác sai khiến, đây đã là quy tắc bất thành văn. Cố Hiểu Thần không chỉ phải giải quyết những công việc vặt vãnh, hơn thế nữa còn phải học thuộc lòng các hạng mục kinh doanh của công ty, bao gồm một loạt danh sách đối tượng hợp tác…
Thời gian mỗi ngày giống như đều không đủ dùng, chớp mắt đã đến cuối tuần rồi.
Chập tối ngày thứ sáu, thần kinh căng thẳng cả một tuần cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Hôm qua tôi nhìn thấy một cái váy, kiểu dáng rất đẹp, hôm nay chúng ta cùng nhau đi xem đi?”
“Được thôi, tôi cũng rất lâu rồi chưa đi dạo phố.”
“Sau đó chúng ta lại đi…”
Đã là thời gian tan làm, hai người trợ lý nói dông dài đi ra khỏi phòng làm việc.
Mà vị trí bàn làm việc ở sát cửa sổ, có người vùi đầu trong đống văn kiện, vẫn đang chiến đấu hăng hái như cũ. Mặt trời hướng tây chiếu xuống, ráng chiều đỏ rực chiếu qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt nghiêm nghị của cô.
Cửa văn phòng tổng tài bị người nhẹ nhàng gõ vang, thư ký Hạ đi vào.
Ngũ Hạ Liên đang ký tên của mình lên các văn kiện, đem bút máy đặt qua một bên, “Thư ký Hạ, đem phần văn kiện này chuyển phát nhanh đến nước Anh.”
“Vâng, Liên thiếu gia.” Thư ký Hạ giẫm giày cao gót ba tấc đi đến bên người Ngũ Hạ Liên, đưa tay cầm văn kiện lên. Cô ngập ngừng, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, “Còn chuyện gì?”
“Không biết Liên thiếu gia hôm nay có hẹn không?” thư ký Hạ nghiêm túc cẩn thận hỏi, nét cười trên khuôn mặt trở nên cẩn trọng.
Ngũ Hạ Liên lúc này mới ngước mắt nhìn cô ấy, trầm mặc không nói.
“Xin lỗi, Liên thiếu gia, là tôi quá đường đột rồi. Nếu Liên thiếu gia đã có hẹn rồi, lần tới đi, lần tới. Vậy tôi tan làm trước nhé. Tạm biệt.” Thư ký Hạ không khỏi xấu hổ, ngữ khí khó giấu được sự mất mát, cầm văn kiện quay người đi ra khỏi văn phòng.
Cả toà nhà trở nên yên tĩnh, trong phòng làm việc của trợ lý, có người vẫn như cũ vùi đầu chăm chỉ làm việc, dường như không có ý định tan làm.
Cố Hiểu Thần chỉnh lý văn kiện, ngẩng đầu mắt nhìn thời gian, vậy mà đã năm giờ rồi, cô định đóng gói mang về nhà cuối tuần tiếp tục làm bài tập.
Ngoài phòng làm việc chợt thoáng qua một thân hình cao lớn, Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi qua. Ánh mắt vô tình liếc thấy Cố Hiểu Thần vẫn đang chỉnh lý văn kiện, anh không dừng bước, đi đến cửa phòng làm việc. Nhưng Cố Hiểu Thần bởi vì quá tập trung, nên không chú ý đến có người đang chăm chú nhìn mình.
“Cốc cốc…” anh giơ tay gõ cửa.
Cố Hiểu Thần sửng sốt ngẩng đầu, cả người đơ ra, vội vàng đứng dậy, “Liên thiếu gia.”
“Lại tăng ca?” Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên cũng biết cả tuần này cô đều chăm chỉ, trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Không, đang định tan làm.”
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy cô đóng gói toàn bộ tài liệu vào một túi hồ sơ, lại hỏi tiếp, “Về nhà?”
“Vâng.”
“Một mình.”
“Vâng…” cô kéo dài âm cuối, anh ta muốn làm gì?
Ngũ Hạ Liên giương lên khoé môi, “Tôi cũng một mình.”
Vậy thì sao? Trong lòng Cố Hiểu Thần nghĩ thầm, anh chậm rãi nói, “Cùng nhau ăn cơm.”
Hả? Cố Hiểu Thần trợn lớn đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.