Chương 24: Không Muốn Nợ Anh
Thác Bạt Thụy Thụy
25/11/2021
Ngũ Hạ Liên cười càng thêm mê người, làm cho người ta không có biện pháp từ chối. Không đợi Cố Hiểu Thần kịp có phản ứng lại, chân bước về phía cô trực tiếp cầm túi hồ sơ trên bàn làm việc, lại xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, để lại Cố Hiểu Thần một mình đứng ở bàn đang ngẩn ngơ. Cô chán nản cau mày, cầm túi đeo lên đuổi về phía trước.
Hai người đi xuống bãi đỗ xe, Ngũ Hạ Liên tự ý mở cửa xe, đem túi hồ sơ để vào phía ghế sau, quay đầu nói, “Lên xe.”
Cố Hiểu Thần bế tắc, đành phải chui vào trong xe.
Một nhà hàng Tây cao cấp.
Tầng lầu xoay tròn, vị trí sát cửa sổ có thể thưởng thức ánh đèn đêm ở Hồng Kông. Rượu Champagne hảo hạng, cao lương mỹ vị tinh xảo, người phục vụ thắt nơ trên cổ chờ đợi sai khiến bất cứ lúc nào, nhạc công du dương kéo đàn violon biểu diễn. Đồ dùng màu bạc trên bàn ăn sáng lạn lấp lánh loá cả mắt, giống như kim châm vào đôi mắt.
Cố Hiểu Thần có chút không tự tại, nhà hàng cao cấp như vậy, cô từ trước đến giờ cũng chưa từng đến qua.
“Tiên sinh ! Tiểu thư ! Buổi tối tốt lành !” người phục vụ mỉm cười chào hỏi.
Ngũ Hạ Liên đem thực đơn đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Muốn ăn gì, tự gọi đi.”
Cố Hiểu Thần nhìn về phía thực đơn, những con số đắt đỏ trong đó khiến cô có chút choáng váng, món ăn rẻ nhất trong đó đều có thể tiêu tốn nửa tháng lương của cô. Cô đóng thực đơn lại, ngẩng đầu nhìn người phục vụ mỉm cười, “Tôi muốn một phần cơm xào trứng.”
“Trứng …. xào cơm?” người phục vụ rõ ràng bị giật mình, không ngờ đến cô sẽ gọi món này.
“Lẽ nào không có món cơm xào trứng à?” Cố Hiểu Thần ngờ vực hỏi, trên khuôn mặt một trận hơi nóng. Nhà hàng Tây duy nhất mà cô từng đến nằm ở gần trường học, giá rẻ - chất lượng tốt.
“Rất xin lỗi, tiểu thư, không có món ngài muốn gọi. Nhưng trong này chúng tôi có…” người phục vụ vội vàng tiến cử, chung quy cũng không thể đắc tội với Liên thiếu gia.
“Hai phần bò bít tết, một phần chín ba phần, phần còn lại chín bảy phần.” Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm nói, một đôi mắt chim ưng từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần.
“Vâng, tiên sinh, xin đợi một lát.”
Không qua bao lâu, người phục vụ đem bò bít tết đến trước mặt bọn họ, rồi cung kính lùi lại. Ngũ Hạ Liên thanh nhã cầm dao nĩa lên, trầm lặng cắt miếng bò bít tết. mà Cố Hiểu Thần lại có chút không nuốt xuống được, cô căn bản không đem theo nhiều tiền như vậy. Vốn dĩ là muốn tự trả, lúc này nên làm sao bây giờ?
Dùng bữa xong, Ngũ Hạ Liên quẹt thẻ thanh toán, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, hôm nay…”
“Hôm nay tôi mời, lần tới em mời.” Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô, mắt đen sáng ngời long lanh.
“Được !” Cố Hiểu Thần đáp lại, chỉ là không muốn mắc nợ nhân tình của anh.
Đi ra khỏi nhà hàng, Ngũ Hạ Liên khăng khăng đưa Cố Hiểu Thần về nhà.
Xe dừng lại ở trước toà nhà chung cư cũ kỳ, Ngũ Hạ Liên với tay lấy túi hồ sơ đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần nhận lấy và ôm trong ngực, cô mở cửa xuống xe.
Cố Hiểu Thần ôm túi hồ sơ, hơi khom người, gần như là buột miệng nói ra, “Trên đường cẩn thận.”
Ngũ Hạ Liên ngẩn người, giẫm ga nghênh ngang rời đi. Góc cạnh khuôn mặt điển trai của anh từ từ thoáng qua trước mắt Cố Hiểu Thần, chiếc Lamborhini kia dần biến mất hẳn ở góc cua.
Cố Hiểu Thần lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào toà nhà chung cư, chản nản lẩm bẩm, “Vẫn phải ăn cơm cùng anh ấy…”
Hai người đi xuống bãi đỗ xe, Ngũ Hạ Liên tự ý mở cửa xe, đem túi hồ sơ để vào phía ghế sau, quay đầu nói, “Lên xe.”
Cố Hiểu Thần bế tắc, đành phải chui vào trong xe.
Một nhà hàng Tây cao cấp.
Tầng lầu xoay tròn, vị trí sát cửa sổ có thể thưởng thức ánh đèn đêm ở Hồng Kông. Rượu Champagne hảo hạng, cao lương mỹ vị tinh xảo, người phục vụ thắt nơ trên cổ chờ đợi sai khiến bất cứ lúc nào, nhạc công du dương kéo đàn violon biểu diễn. Đồ dùng màu bạc trên bàn ăn sáng lạn lấp lánh loá cả mắt, giống như kim châm vào đôi mắt.
Cố Hiểu Thần có chút không tự tại, nhà hàng cao cấp như vậy, cô từ trước đến giờ cũng chưa từng đến qua.
“Tiên sinh ! Tiểu thư ! Buổi tối tốt lành !” người phục vụ mỉm cười chào hỏi.
Ngũ Hạ Liên đem thực đơn đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Muốn ăn gì, tự gọi đi.”
Cố Hiểu Thần nhìn về phía thực đơn, những con số đắt đỏ trong đó khiến cô có chút choáng váng, món ăn rẻ nhất trong đó đều có thể tiêu tốn nửa tháng lương của cô. Cô đóng thực đơn lại, ngẩng đầu nhìn người phục vụ mỉm cười, “Tôi muốn một phần cơm xào trứng.”
“Trứng …. xào cơm?” người phục vụ rõ ràng bị giật mình, không ngờ đến cô sẽ gọi món này.
“Lẽ nào không có món cơm xào trứng à?” Cố Hiểu Thần ngờ vực hỏi, trên khuôn mặt một trận hơi nóng. Nhà hàng Tây duy nhất mà cô từng đến nằm ở gần trường học, giá rẻ - chất lượng tốt.
“Rất xin lỗi, tiểu thư, không có món ngài muốn gọi. Nhưng trong này chúng tôi có…” người phục vụ vội vàng tiến cử, chung quy cũng không thể đắc tội với Liên thiếu gia.
“Hai phần bò bít tết, một phần chín ba phần, phần còn lại chín bảy phần.” Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm nói, một đôi mắt chim ưng từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần.
“Vâng, tiên sinh, xin đợi một lát.”
Không qua bao lâu, người phục vụ đem bò bít tết đến trước mặt bọn họ, rồi cung kính lùi lại. Ngũ Hạ Liên thanh nhã cầm dao nĩa lên, trầm lặng cắt miếng bò bít tết. mà Cố Hiểu Thần lại có chút không nuốt xuống được, cô căn bản không đem theo nhiều tiền như vậy. Vốn dĩ là muốn tự trả, lúc này nên làm sao bây giờ?
Dùng bữa xong, Ngũ Hạ Liên quẹt thẻ thanh toán, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, hôm nay…”
“Hôm nay tôi mời, lần tới em mời.” Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô, mắt đen sáng ngời long lanh.
“Được !” Cố Hiểu Thần đáp lại, chỉ là không muốn mắc nợ nhân tình của anh.
Đi ra khỏi nhà hàng, Ngũ Hạ Liên khăng khăng đưa Cố Hiểu Thần về nhà.
Xe dừng lại ở trước toà nhà chung cư cũ kỳ, Ngũ Hạ Liên với tay lấy túi hồ sơ đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần nhận lấy và ôm trong ngực, cô mở cửa xuống xe.
Cố Hiểu Thần ôm túi hồ sơ, hơi khom người, gần như là buột miệng nói ra, “Trên đường cẩn thận.”
Ngũ Hạ Liên ngẩn người, giẫm ga nghênh ngang rời đi. Góc cạnh khuôn mặt điển trai của anh từ từ thoáng qua trước mắt Cố Hiểu Thần, chiếc Lamborhini kia dần biến mất hẳn ở góc cua.
Cố Hiểu Thần lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào toà nhà chung cư, chản nản lẩm bẩm, “Vẫn phải ăn cơm cùng anh ấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.