Chương 268: Đã Từng Đến Thuỷ Cung
Thác Bạt Thụy Thụy
13/09/2024
Ánh trăng trong vắt, ánh đèn lờ mờ, Ngũ Hạ Liên ngồi yên lặng ở đó, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Cố Hiểu Thần bị ánh mắt lạnh băng của anh làm cho tim loạn nhịp, chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, em đến trễ.”
Tóc đen che mắt đen, mắt anh giống như viên ngọc đen đẹp.
Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng mở miệng, trầm giọng hỏi, “Sao lại trễ như vậy?” Quá là trễ, đúng ba tiếng đồng hồ.
“Lúc tan làm, quản lý tổ chức cuộc họp tạm thời.” Cố Hiểu Thần thành thật nói, nhưng anh lại đứng dậy, dắt tay cô, định đi ra khỏi quảng trường. Cố Hiểu Thần nhớ ra chiếc xe đạp, vội vàng nói, “A Hạ, em còn có xe đạp.”
Ngũ Hạ Liên lập tức dừng bước, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt của anh lướt qua đỉnh đầu cô, liếc về phía chiếc xe đạp ở sau lưng cô không xa, có chút ngạc nhiên, thấp giọng hỏi, “Của em?”
Cô ấy có xe đạp lúc nào?
“Đường bị kẹt xe.” Cố Hiểu Thần nhàn nhạt nói, còn chưa kịp nói với anh, cô đi đường bị kẹt xe.
Ngũ Hạ Liên thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì nữa. Anh lại dắt tay cô đi về phía chiếc xe đạp, bỗng buông tay cô ra, vậy mà tự mình dắt chiếc xe đẩy về phía trước. Bánh xe chuyển động phát ra tiếng kêu, Cố Hiểu Thần ngây người, định thần xong cũng cất bước đi theo phía sau anh.
Đi ra khỏi quảng trường Trí Địa, Cố Hiểu Thần không nhịn được hỏi, “Chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm.” Ngũ Hạ Liên phun ra hai chữ, rồi ngồi lên xe đạp, chân dài chống trên mặt đất.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc nhìn anh, anh đang làm gì vậy?
“Lên xe.” Ngũ Hạ Liên mặt không có chút biểu cảm nào nói, nét mặt căng thẳng đó vậy mà lại có chút e dè đáng ngờ.
Cố Hiểu Thần ngây người, lên xe? Chẳng lẽ anh sẽ đạp xe đạp? Cô ngồi phía sau! Nhưng mà anh không giống như đang nói đùa, cô không thể không mở to mắt, “Hay là bắt xe đi……….”
“Lên xe.” Anh bá đạo ra lệnh.Giằng co nửa buổi, Cố Hiểu Thần đành phải ngồi phía sau xe đạp. Cô còn đang mặc đồ vest, nên chỉ đành xếp chân lên nhay, một tay ôm túi xách, một tay vị ghế xe.
Ngũ Hạ Liên liếc cô một cái, cầm tay cô vòng qua thắt lưng mình. Bàn tay lớn của anh khô ráp mà ấm áp, tay nhỏ của cô choàng qua thắt lưng anh. Anh lúc này mới nhấc chân lên đạp xe tiến về phía trước. Lúc đầu xe chạy còn có chút không vững, nhưng lúc sau càng lúc càng ổn định.
Gió mát hiu hiu thổi từng cơn bên tai, bóng lưng anh cao lớn, toát ra mùi hương cỏ dễ chịu.
Nhưng Cố Hiểu Thần không dám dùng lực ôm anh, hơi thất thố.
“Ôm chặt chút.” Ngũ Hạ Liên quát một tiếng, tay cô hơi dùng lực.
Phía trước có một chiếc xe lao tới, do quán tính, Cố Hiểu Thần dựa vào tấm lưng rộng lớn cường tráng của anh. Mặt cô dán vào anh, trong khoảnh khắc này, vậy mà lại choáng váng. Cô bỗng nhớ đến cha Cố Thanh, người đàn ông không được tính là cao lớn, mỗi lần đạp xe chở cô đi học rồi đón về, bóng lưng của ông vẫn luôn rất cao.
Cố Hiểu Thần nhắm mắt, gió bên tai sao lại giống như đang hát bài hát mùa hè.
Nghe thật hay.
***
Trong màn đêm xinh đẹp, chiếc xe đạp kia cuối cũng cũng chở hai người đến một nơi nào đó.
Cố Hiểu Thần xuống xe, vừa xoay người nhìn, thấy trước mặt là một sảnh lớn sừng sững. Đối mặt với toà nhà lớn thì càng thêm kinh ngạc. Đây không phải là thuỷ cung Hải Dương sao? Sao lại đến đây? Cô ngoái đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, anh dắt xe về phía thuỷ cung, trầm giọng thúc giục, “Đứng đó làm gì.”
“A Hạ, thuỷ cung sáu giờ đóng cửa rồi!” Cố Hiểu Thần cất bước đuổi theo anh, chẳng lẽ anh lại không biết nên có lòng tốt nhắc nhở.
Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng, dĩ nhiên là anh biết.
“Nhưng……….” Cố Hiểu Thần chau mày, “Nhưng chúng ta không phải là đi ăn sao?”
Ngũ Hạ Liên dựng xe trước cửa thuỷ cung, anh cũng không nói gì. Chỉ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Cuộc gọi dường như đã được kết nối, nhưng anh chỉ “ừ” một tiếng. Cố Hiểu Thần đứng sau lưng anh, bỗng phát hiện cửa đóng chặt của thuỷ cung mở ra.
Người đàn ông mặc bộ đồng phục hiển nhiên là nhân viên của thuỷ cung, anh ta đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói, “Liên thiếu gia, tiểu thư, hoan nghênh hai vị đã đến.”
Cố Hiểu Thần còn chưa kịp có phản ứng, có người đã nắm chặt tay cô, kéo cô đi vào bên trong.
Thuỷ cung đại dương, nơi mà những đứa trẻ thích nhất. Thế giới dưới nước này luôn chứa đựng những điều huyền bí, những chú cá sặc sỡ đẹp đẽ, sao biển và còn cả loài cá mập đáng sợ. Không gian xanh thẳm, những con sóng biếc dập dờn phản chiếu lên góc mặt, khiến cho người ta có cảm giác như đang đi bộ dưới nước.
Dừng lại ở ngoài đường hầm, hai người đứng yên quan sát. Hai bên là thủy tinh trong suốt, những chú cá xinh đẹp bơi xung quanh. Ngẩng đầu là nước biển, hai bên đều là nước biển, thậm chí dưới chân đều là nước biển và cá. Họ hòa mình vào thế giới đại dương, cô bất ngờ cong khóe môi.
Ngũ Hạ Liên thản nhiên liếc mắt nhìn cô ở bên cạnh rồi cũng vô thức cong khóe môi.
“Đến đây chưa?” Anh trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần đưa tay chạm vào vách kính, lòng bàn tay một trận lạnh lẽo, dường như đang hồi tưởng lúc còn nhỏ. Giọng cô đột nhiên trầm xuống mấy phần, thậm chí còn hơi run run, “Đến rồi.”
“Với ai?” Giống như tình cờ tán gẫu, Ngũ Hạ Liên lại hỏi.
Cô dựa vào vách kính, mỉm cười nói, “ Một lần là trường tổ chức, một lần là cùng bố mẹ.”
Cố Hiểu Thần nhớ rõ ràng mình đã đến thủy cung hai lần.
Một lần là chuyến đi chơi theo nhóm do trường tổ chức, còn một lần là chuyến đi chơi của một nhà ba người. Sau khi Cố Thanh đi, cô cũng không đến đây nữa. Lâm Phân mỗi ngày đều bận công việc, không có thời gian đưa cô đi chơi. Mà cô cũng không muốn đi. Nhà thiếu một người, thiếu đi Cố Thanh, vẫn luôn bất ổn.
Đây dường như là lần đầu cô nhắc đến người nhà trước mặc anh, từ nhỏ đến lớn, cô đều rất hiếm khi nhắc đến với người khác.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên nhớ đến lúc trước, lần đầu cô đến căn hộ Yinshen, cô đã ngồi ngoài tiểu khu đợi rất lâu. Đợi đến khi anh trở về, cô xách theo túi to túi nhỏ, cứ như vậy đứng trước mặt anh, nhỏ giọng nói với anh ----- cô chỉ có một mình.
“Anh thì sao? Anh đến đây chưa?” Cố Hiểu Thần nâng mắt nhìn anh.
Ngũ Hạ Liên nói: “Đến rồi.”
“Cùng ai?” Cô thuận miệng hỏi.
Hai tay Ngũ Hạ Liên đút trong túi quần, tầm nhìn lướt qua cô, nhìn phía những chú cá đang bơi lội, “Một mình.”
Cố Hiểu Thần bị ánh mắt lạnh băng của anh làm cho tim loạn nhịp, chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, em đến trễ.”
Tóc đen che mắt đen, mắt anh giống như viên ngọc đen đẹp.
Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng mở miệng, trầm giọng hỏi, “Sao lại trễ như vậy?” Quá là trễ, đúng ba tiếng đồng hồ.
“Lúc tan làm, quản lý tổ chức cuộc họp tạm thời.” Cố Hiểu Thần thành thật nói, nhưng anh lại đứng dậy, dắt tay cô, định đi ra khỏi quảng trường. Cố Hiểu Thần nhớ ra chiếc xe đạp, vội vàng nói, “A Hạ, em còn có xe đạp.”
Ngũ Hạ Liên lập tức dừng bước, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt của anh lướt qua đỉnh đầu cô, liếc về phía chiếc xe đạp ở sau lưng cô không xa, có chút ngạc nhiên, thấp giọng hỏi, “Của em?”
Cô ấy có xe đạp lúc nào?
“Đường bị kẹt xe.” Cố Hiểu Thần nhàn nhạt nói, còn chưa kịp nói với anh, cô đi đường bị kẹt xe.
Ngũ Hạ Liên thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì nữa. Anh lại dắt tay cô đi về phía chiếc xe đạp, bỗng buông tay cô ra, vậy mà tự mình dắt chiếc xe đẩy về phía trước. Bánh xe chuyển động phát ra tiếng kêu, Cố Hiểu Thần ngây người, định thần xong cũng cất bước đi theo phía sau anh.
Đi ra khỏi quảng trường Trí Địa, Cố Hiểu Thần không nhịn được hỏi, “Chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm.” Ngũ Hạ Liên phun ra hai chữ, rồi ngồi lên xe đạp, chân dài chống trên mặt đất.
Cố Hiểu Thần kinh ngạc nhìn anh, anh đang làm gì vậy?
“Lên xe.” Ngũ Hạ Liên mặt không có chút biểu cảm nào nói, nét mặt căng thẳng đó vậy mà lại có chút e dè đáng ngờ.
Cố Hiểu Thần ngây người, lên xe? Chẳng lẽ anh sẽ đạp xe đạp? Cô ngồi phía sau! Nhưng mà anh không giống như đang nói đùa, cô không thể không mở to mắt, “Hay là bắt xe đi……….”
“Lên xe.” Anh bá đạo ra lệnh.Giằng co nửa buổi, Cố Hiểu Thần đành phải ngồi phía sau xe đạp. Cô còn đang mặc đồ vest, nên chỉ đành xếp chân lên nhay, một tay ôm túi xách, một tay vị ghế xe.
Ngũ Hạ Liên liếc cô một cái, cầm tay cô vòng qua thắt lưng mình. Bàn tay lớn của anh khô ráp mà ấm áp, tay nhỏ của cô choàng qua thắt lưng anh. Anh lúc này mới nhấc chân lên đạp xe tiến về phía trước. Lúc đầu xe chạy còn có chút không vững, nhưng lúc sau càng lúc càng ổn định.
Gió mát hiu hiu thổi từng cơn bên tai, bóng lưng anh cao lớn, toát ra mùi hương cỏ dễ chịu.
Nhưng Cố Hiểu Thần không dám dùng lực ôm anh, hơi thất thố.
“Ôm chặt chút.” Ngũ Hạ Liên quát một tiếng, tay cô hơi dùng lực.
Phía trước có một chiếc xe lao tới, do quán tính, Cố Hiểu Thần dựa vào tấm lưng rộng lớn cường tráng của anh. Mặt cô dán vào anh, trong khoảnh khắc này, vậy mà lại choáng váng. Cô bỗng nhớ đến cha Cố Thanh, người đàn ông không được tính là cao lớn, mỗi lần đạp xe chở cô đi học rồi đón về, bóng lưng của ông vẫn luôn rất cao.
Cố Hiểu Thần nhắm mắt, gió bên tai sao lại giống như đang hát bài hát mùa hè.
Nghe thật hay.
***
Trong màn đêm xinh đẹp, chiếc xe đạp kia cuối cũng cũng chở hai người đến một nơi nào đó.
Cố Hiểu Thần xuống xe, vừa xoay người nhìn, thấy trước mặt là một sảnh lớn sừng sững. Đối mặt với toà nhà lớn thì càng thêm kinh ngạc. Đây không phải là thuỷ cung Hải Dương sao? Sao lại đến đây? Cô ngoái đầu nhìn Ngũ Hạ Liên, anh dắt xe về phía thuỷ cung, trầm giọng thúc giục, “Đứng đó làm gì.”
“A Hạ, thuỷ cung sáu giờ đóng cửa rồi!” Cố Hiểu Thần cất bước đuổi theo anh, chẳng lẽ anh lại không biết nên có lòng tốt nhắc nhở.
Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng, dĩ nhiên là anh biết.
“Nhưng……….” Cố Hiểu Thần chau mày, “Nhưng chúng ta không phải là đi ăn sao?”
Ngũ Hạ Liên dựng xe trước cửa thuỷ cung, anh cũng không nói gì. Chỉ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Cuộc gọi dường như đã được kết nối, nhưng anh chỉ “ừ” một tiếng. Cố Hiểu Thần đứng sau lưng anh, bỗng phát hiện cửa đóng chặt của thuỷ cung mở ra.
Người đàn ông mặc bộ đồng phục hiển nhiên là nhân viên của thuỷ cung, anh ta đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói, “Liên thiếu gia, tiểu thư, hoan nghênh hai vị đã đến.”
Cố Hiểu Thần còn chưa kịp có phản ứng, có người đã nắm chặt tay cô, kéo cô đi vào bên trong.
Thuỷ cung đại dương, nơi mà những đứa trẻ thích nhất. Thế giới dưới nước này luôn chứa đựng những điều huyền bí, những chú cá sặc sỡ đẹp đẽ, sao biển và còn cả loài cá mập đáng sợ. Không gian xanh thẳm, những con sóng biếc dập dờn phản chiếu lên góc mặt, khiến cho người ta có cảm giác như đang đi bộ dưới nước.
Dừng lại ở ngoài đường hầm, hai người đứng yên quan sát. Hai bên là thủy tinh trong suốt, những chú cá xinh đẹp bơi xung quanh. Ngẩng đầu là nước biển, hai bên đều là nước biển, thậm chí dưới chân đều là nước biển và cá. Họ hòa mình vào thế giới đại dương, cô bất ngờ cong khóe môi.
Ngũ Hạ Liên thản nhiên liếc mắt nhìn cô ở bên cạnh rồi cũng vô thức cong khóe môi.
“Đến đây chưa?” Anh trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần đưa tay chạm vào vách kính, lòng bàn tay một trận lạnh lẽo, dường như đang hồi tưởng lúc còn nhỏ. Giọng cô đột nhiên trầm xuống mấy phần, thậm chí còn hơi run run, “Đến rồi.”
“Với ai?” Giống như tình cờ tán gẫu, Ngũ Hạ Liên lại hỏi.
Cô dựa vào vách kính, mỉm cười nói, “ Một lần là trường tổ chức, một lần là cùng bố mẹ.”
Cố Hiểu Thần nhớ rõ ràng mình đã đến thủy cung hai lần.
Một lần là chuyến đi chơi theo nhóm do trường tổ chức, còn một lần là chuyến đi chơi của một nhà ba người. Sau khi Cố Thanh đi, cô cũng không đến đây nữa. Lâm Phân mỗi ngày đều bận công việc, không có thời gian đưa cô đi chơi. Mà cô cũng không muốn đi. Nhà thiếu một người, thiếu đi Cố Thanh, vẫn luôn bất ổn.
Đây dường như là lần đầu cô nhắc đến người nhà trước mặc anh, từ nhỏ đến lớn, cô đều rất hiếm khi nhắc đến với người khác.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên nhớ đến lúc trước, lần đầu cô đến căn hộ Yinshen, cô đã ngồi ngoài tiểu khu đợi rất lâu. Đợi đến khi anh trở về, cô xách theo túi to túi nhỏ, cứ như vậy đứng trước mặt anh, nhỏ giọng nói với anh ----- cô chỉ có một mình.
“Anh thì sao? Anh đến đây chưa?” Cố Hiểu Thần nâng mắt nhìn anh.
Ngũ Hạ Liên nói: “Đến rồi.”
“Cùng ai?” Cô thuận miệng hỏi.
Hai tay Ngũ Hạ Liên đút trong túi quần, tầm nhìn lướt qua cô, nhìn phía những chú cá đang bơi lội, “Một mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.