Chương 95: Đường Về Xa Lạ
Thác Bạt Thụy Thụy
10/12/2021
Buổi sáng Ngũ Hạ Liên không đến công ty, Cố Hiểu Thần cũng không nhìn thấy anh.
Lúc chiều, Cố Hiểu Thần từ trong miệng Diêu Vịnh Tâm mới biết Ngũ Hạ Liên lại đi “nghỉ phép” rồi. Đây là ngày thứ hai cô trở thành tình nhân của anh, anh đã mang theo người phụ nữ khác đi nghỉ phép rồi. Thoạt đầu không biết chính xác nghỉ phép là có ý gì, nhưng ở gần lâu ngày, ngay cả người chậm chạp như Cố Hiểu Thần cũng đều đã hiểu rõ.
Cô không khỏi vui mừng vì tối nay về nhà không cần phải đối mặt với anh nữa.
Bình yên trôi qua một ngày, sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần vậy mà vẫn theo thói quen đi đến chỗ chờ xe buýt bắt xe đi về nhà. Vừa mới ngừng bước chân, cô chợt sững sờ.
Sao lại như vậy, đi sai chỗ rồi. Cố Hiểu Thần ngầm trách mắng bản thân mình, đành phải xoay người đi bộ lại con đường vừa mới đến.
Đường về nhà xa lạ, nhưng trong khoảng thời gian này về sau cô phải làm quen với nó.
Cố Hiểu Thần về đến căn hộ lục tìm chìa khoá, lúc này mới phát hiện mình căn bản không có chìa khoá của căn hộ. Cô tê tái đứng trước cửa, đần độn đứng được vài phút. Sau khoảng mười phút mới không tình nguyện rút điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của anh. Nhấn nút gọi đi, ba chữ “Ngũ Hạ Liên” đang hiển thị trên màn hình cuộc gọi đi.
“Tút tút----” Đầu điện thoại bên kia truyền đến loạt âm thanh chờ.
Bỗng có người nhận điện thoại, không đợi Cố Hiểu Thần mở miệng, giọng nữ õng ẹo của người phụ nữ truyền đến, “Xin lỗi, Liên đang tắm nên không tiện nghe máy.”
Cố Hiểu Thần nắm điện thoại trong tay, nhất thời im lặng, theo phản xạ nói, “Rất xin lỗi, tôi đã quấy rầy rồi.”
Cúp điện thoại, cô đứng trước cửa căn hộ không biết nên là gì cho tốt.
Qua một lúc lâu, điện thoại di động đang yên lặng bỗng reo lên dồn dập.
Điện thoại còn cầm trong tay, Cố Hiểu Thần cúi đầu thoáng nhìn, ba chữ kia lần nữa nhấp nháy trên màn hình. Cô nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi, đem điện thoại đưa đến bên tai.
Nhất thời im lặng, xấu hổ như vậy.
“Nói chuyện !” Anh quát một tiếng, ngữ khí bá đạo ra lệnh.
Cố Hiểu Thần ảo não, nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, em không có chìa khoá căn hộ.”
“Chìa khoá ở dưới tấm thảm.” Ở đầu điện thoại bên kia, giọng nam lạnh băng của Ngũ Hạ Liên truyền đến, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu của người phụ nữ.
Trong đầu Cố Hiểu Thần liền phác hoạ ra một màn cảnh tượng phù hợp có thể nhất, vội vàng nói, “Biết rồi.” Lời nói vừa thốt ra, cô liền cúp máy. Cầm điện thoại trên tay mà cả người phiền muộn. Cô lùi về sau một bước, cúi người lật tấm thảm chùi chân lên.
Quả nhiên, dưới tấm thảm có một cái chìa khoá.
Cố Hiểu Thần cầm chìa khoá lên, thuận lợi mở cửa căn hộ.
Căn hộ lúc sáng cô rời khỏi vẫn xa lạ như vậy. Cô thả túi đeo xuống, đối mặt với chỗ ở tạm thời này, cảm thấy quá hoang vắng lạnh lẽo. Bụng hơi đói rồi, hôm qua đồ vẫn còn thừa lại một chút, cô cũng lười ra ngoài mua nên dứt khoát góp nhặt lại nấu thành một bữa, bữa tối được định đoạt như vậy.
Ăn tối xong, Cố Hiểu Thần đi về phòng ngủ.
Mở đèn, cô ôm chăn trên giường đặt qua một bên, bỗng trên tấm ga trải giường lộ ra một dấu tích màu hồng đã khô.
Kia là của cô…. trên mặt Cố Hiểu Thần ửng đỏ, vội vàng gấp rút tháo ga trải giường ra, cầm đến phòng tắm để giặt. Sau khi giặt xong ga giường, mùi xa bông thơm tho, sạch sẽ. Cố Hiểu Thần đứng ở ban công đang phơi ga giường, một ta của cô làm phẳng nếp nhăn trên tấm ga, bỗng dừng mọi động tác.
Tính toán thời gian, cũng sắp đến kỳ rồi.
***
Trong tháng mười một, Ngũ thị thuận lời đấu thầu được khu đất ở Cửu Long.
Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần vừa về đến công ty, Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm từ sớm đã nhận được tin tức tốt nên đợi sẵn trong văn phòng phó tổng.
Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, Diêu Vịnh Tâm cười trêu chọc, “Trong nửa giờ qua, các tờ báo liên tục gọi điện hẹn gặp, họ nói rằng muốn phỏng vấn Dương phó tổng cho số báo đặc biệt và sẽ trở thành nhân vật trang bìa. Dương phó tổng, không biết cậu có thể bớt chút thời gian hay không?”
Diêu Vịnh Tâm học giọng điệu nịnh hót của các ký giả đó để trêu chọc Ngũ Hạo Dương.
Cố Hiểu Thần giuơng lên nụ cười, cảm thấy vui vẻ.
“Tôi đoán cổ phiếu Ngũ thị sắp tới sẽ tăng năm phần trăm, mang đến những lợi ích mới cho công ty. Chúng ta có khả năng nắm được nhiều lợi thế.” Ngôn Húc Đông nhanh trí, điềm đạm phân tích kết quả.
Ngũ Hạo Dương đau đầu ngồi xuống, chịu không nổi ồn ào, “Làm ơn, có thể đừng nhắc đến công việc nữa được không.” Anh nâng cổ tay nhìn thời gian, mở miệng đề nghị, “Hôm nay vui như vậy, hay là chúng ta đi chúc mừng đi?”
“Hay đấy.”
“Tôi không có ý kiến.”
Diêu Vịnh Tâm và Ngôn Húc Đông hai người lần luợt mở miệng, ba người đồng thời nhìn về phía Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần bị mọi người nhìn đến, nhẹ giọng nói, “Thật sự rất xin lỗi, tối hôm nay tôi có việc rất quan trọng. Thực sự không đi được.”
“Không muốn đi thì là không muốn đi, tìm lý do viện cớ làm gì.” Ngũ Hạo Dương nhướn mày quát.
“Không, tôi không phải là không muốn đi…” Cố Hiểu Thần gấp gáp giải thích, muốn nói lại thôi, “Tôi…” cô im lặng nửa ngày, nhất định không nói ra nguyên nhân thật sự không đi được.
“Nếu không ngày mai chúng ta lại cùng nhau chúc mừng. Thế nào?” Ngôn Húc Đông trầm giọng đề nghị.
Diêu Vịnh Tâm hơi gật đầu, “Ngày mai cũng được. Vậy ngày mai nhé.”
“Tuỳ……. tiện.” Ngũ Hạo Dương nhẹ phun ra hai chữ.
Cố Hiểu Thần lúc này mới nhẹ nhõm trong lòng, cảm kích nhìn Ngôn Húc Đông, lộ ra một nụ cười. Ngôn Húc Đông mỉm cười lại, ánh mắt đó ý nói không có gì.
Sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần liền bắt xe đi đến nghĩa trang.
Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của cha.
Cố Hiểu Thần mua hoa đến thăm Cố Thanh, đứng trước mộ Cố Thanh, cô đặt bó hoa xuống, nhẹ nhàng cười, “Cha, cha biết không? Hôm nay vụ đấu thầu của công ty thành công rồi. Con bây giờ rất tốt, mẹ… cũng rất tốt. Cha không cần lo lắng cho chúng con.”
“Cha, con nhớ cha.” Cố Hiểu Thần vẫn mỉm cười như cũ, nhưng viền mắt đã đỏ lên.
Gió lạnh hiu hắt thổi, thân hình lẻ loi của cô càng thêm đìu hiu.
Ở đây rất khó gọi được xe, đến khi chuyến xe buýt cuối cùng của nghĩa trang còn hoạt động, Cố Hiểu Thần mới bịn rịn không nỡ rời đi. Sau khi chuyển mấy tuyến xe, mới về được đến Yinshen Mansion. Cô cầm chìa khoá mở cửa, vừa mở cửa, trong căn hộ vẫn một màn tối tăm như trước.
Cố Hiểu Thần xoay người đóng cửa, phía sau đột ngột vang lên giọng nam trầm thấp ma quái, “Em đã đi đâu?”
Cô rõ ràng là giật nảy mình, gấp rút ấn công tắc điện, chỉ thấy anh ngồi trên ghế sô pha phòng khách, tuấn dung tẻ nhạt.
Lúc chiều, Cố Hiểu Thần từ trong miệng Diêu Vịnh Tâm mới biết Ngũ Hạ Liên lại đi “nghỉ phép” rồi. Đây là ngày thứ hai cô trở thành tình nhân của anh, anh đã mang theo người phụ nữ khác đi nghỉ phép rồi. Thoạt đầu không biết chính xác nghỉ phép là có ý gì, nhưng ở gần lâu ngày, ngay cả người chậm chạp như Cố Hiểu Thần cũng đều đã hiểu rõ.
Cô không khỏi vui mừng vì tối nay về nhà không cần phải đối mặt với anh nữa.
Bình yên trôi qua một ngày, sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần vậy mà vẫn theo thói quen đi đến chỗ chờ xe buýt bắt xe đi về nhà. Vừa mới ngừng bước chân, cô chợt sững sờ.
Sao lại như vậy, đi sai chỗ rồi. Cố Hiểu Thần ngầm trách mắng bản thân mình, đành phải xoay người đi bộ lại con đường vừa mới đến.
Đường về nhà xa lạ, nhưng trong khoảng thời gian này về sau cô phải làm quen với nó.
Cố Hiểu Thần về đến căn hộ lục tìm chìa khoá, lúc này mới phát hiện mình căn bản không có chìa khoá của căn hộ. Cô tê tái đứng trước cửa, đần độn đứng được vài phút. Sau khoảng mười phút mới không tình nguyện rút điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của anh. Nhấn nút gọi đi, ba chữ “Ngũ Hạ Liên” đang hiển thị trên màn hình cuộc gọi đi.
“Tút tút----” Đầu điện thoại bên kia truyền đến loạt âm thanh chờ.
Bỗng có người nhận điện thoại, không đợi Cố Hiểu Thần mở miệng, giọng nữ õng ẹo của người phụ nữ truyền đến, “Xin lỗi, Liên đang tắm nên không tiện nghe máy.”
Cố Hiểu Thần nắm điện thoại trong tay, nhất thời im lặng, theo phản xạ nói, “Rất xin lỗi, tôi đã quấy rầy rồi.”
Cúp điện thoại, cô đứng trước cửa căn hộ không biết nên là gì cho tốt.
Qua một lúc lâu, điện thoại di động đang yên lặng bỗng reo lên dồn dập.
Điện thoại còn cầm trong tay, Cố Hiểu Thần cúi đầu thoáng nhìn, ba chữ kia lần nữa nhấp nháy trên màn hình. Cô nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi, đem điện thoại đưa đến bên tai.
Nhất thời im lặng, xấu hổ như vậy.
“Nói chuyện !” Anh quát một tiếng, ngữ khí bá đạo ra lệnh.
Cố Hiểu Thần ảo não, nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, em không có chìa khoá căn hộ.”
“Chìa khoá ở dưới tấm thảm.” Ở đầu điện thoại bên kia, giọng nam lạnh băng của Ngũ Hạ Liên truyền đến, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu của người phụ nữ.
Trong đầu Cố Hiểu Thần liền phác hoạ ra một màn cảnh tượng phù hợp có thể nhất, vội vàng nói, “Biết rồi.” Lời nói vừa thốt ra, cô liền cúp máy. Cầm điện thoại trên tay mà cả người phiền muộn. Cô lùi về sau một bước, cúi người lật tấm thảm chùi chân lên.
Quả nhiên, dưới tấm thảm có một cái chìa khoá.
Cố Hiểu Thần cầm chìa khoá lên, thuận lợi mở cửa căn hộ.
Căn hộ lúc sáng cô rời khỏi vẫn xa lạ như vậy. Cô thả túi đeo xuống, đối mặt với chỗ ở tạm thời này, cảm thấy quá hoang vắng lạnh lẽo. Bụng hơi đói rồi, hôm qua đồ vẫn còn thừa lại một chút, cô cũng lười ra ngoài mua nên dứt khoát góp nhặt lại nấu thành một bữa, bữa tối được định đoạt như vậy.
Ăn tối xong, Cố Hiểu Thần đi về phòng ngủ.
Mở đèn, cô ôm chăn trên giường đặt qua một bên, bỗng trên tấm ga trải giường lộ ra một dấu tích màu hồng đã khô.
Kia là của cô…. trên mặt Cố Hiểu Thần ửng đỏ, vội vàng gấp rút tháo ga trải giường ra, cầm đến phòng tắm để giặt. Sau khi giặt xong ga giường, mùi xa bông thơm tho, sạch sẽ. Cố Hiểu Thần đứng ở ban công đang phơi ga giường, một ta của cô làm phẳng nếp nhăn trên tấm ga, bỗng dừng mọi động tác.
Tính toán thời gian, cũng sắp đến kỳ rồi.
***
Trong tháng mười một, Ngũ thị thuận lời đấu thầu được khu đất ở Cửu Long.
Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần vừa về đến công ty, Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm từ sớm đã nhận được tin tức tốt nên đợi sẵn trong văn phòng phó tổng.
Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, Diêu Vịnh Tâm cười trêu chọc, “Trong nửa giờ qua, các tờ báo liên tục gọi điện hẹn gặp, họ nói rằng muốn phỏng vấn Dương phó tổng cho số báo đặc biệt và sẽ trở thành nhân vật trang bìa. Dương phó tổng, không biết cậu có thể bớt chút thời gian hay không?”
Diêu Vịnh Tâm học giọng điệu nịnh hót của các ký giả đó để trêu chọc Ngũ Hạo Dương.
Cố Hiểu Thần giuơng lên nụ cười, cảm thấy vui vẻ.
“Tôi đoán cổ phiếu Ngũ thị sắp tới sẽ tăng năm phần trăm, mang đến những lợi ích mới cho công ty. Chúng ta có khả năng nắm được nhiều lợi thế.” Ngôn Húc Đông nhanh trí, điềm đạm phân tích kết quả.
Ngũ Hạo Dương đau đầu ngồi xuống, chịu không nổi ồn ào, “Làm ơn, có thể đừng nhắc đến công việc nữa được không.” Anh nâng cổ tay nhìn thời gian, mở miệng đề nghị, “Hôm nay vui như vậy, hay là chúng ta đi chúc mừng đi?”
“Hay đấy.”
“Tôi không có ý kiến.”
Diêu Vịnh Tâm và Ngôn Húc Đông hai người lần luợt mở miệng, ba người đồng thời nhìn về phía Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần bị mọi người nhìn đến, nhẹ giọng nói, “Thật sự rất xin lỗi, tối hôm nay tôi có việc rất quan trọng. Thực sự không đi được.”
“Không muốn đi thì là không muốn đi, tìm lý do viện cớ làm gì.” Ngũ Hạo Dương nhướn mày quát.
“Không, tôi không phải là không muốn đi…” Cố Hiểu Thần gấp gáp giải thích, muốn nói lại thôi, “Tôi…” cô im lặng nửa ngày, nhất định không nói ra nguyên nhân thật sự không đi được.
“Nếu không ngày mai chúng ta lại cùng nhau chúc mừng. Thế nào?” Ngôn Húc Đông trầm giọng đề nghị.
Diêu Vịnh Tâm hơi gật đầu, “Ngày mai cũng được. Vậy ngày mai nhé.”
“Tuỳ……. tiện.” Ngũ Hạo Dương nhẹ phun ra hai chữ.
Cố Hiểu Thần lúc này mới nhẹ nhõm trong lòng, cảm kích nhìn Ngôn Húc Đông, lộ ra một nụ cười. Ngôn Húc Đông mỉm cười lại, ánh mắt đó ý nói không có gì.
Sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần liền bắt xe đi đến nghĩa trang.
Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của cha.
Cố Hiểu Thần mua hoa đến thăm Cố Thanh, đứng trước mộ Cố Thanh, cô đặt bó hoa xuống, nhẹ nhàng cười, “Cha, cha biết không? Hôm nay vụ đấu thầu của công ty thành công rồi. Con bây giờ rất tốt, mẹ… cũng rất tốt. Cha không cần lo lắng cho chúng con.”
“Cha, con nhớ cha.” Cố Hiểu Thần vẫn mỉm cười như cũ, nhưng viền mắt đã đỏ lên.
Gió lạnh hiu hắt thổi, thân hình lẻ loi của cô càng thêm đìu hiu.
Ở đây rất khó gọi được xe, đến khi chuyến xe buýt cuối cùng của nghĩa trang còn hoạt động, Cố Hiểu Thần mới bịn rịn không nỡ rời đi. Sau khi chuyển mấy tuyến xe, mới về được đến Yinshen Mansion. Cô cầm chìa khoá mở cửa, vừa mở cửa, trong căn hộ vẫn một màn tối tăm như trước.
Cố Hiểu Thần xoay người đóng cửa, phía sau đột ngột vang lên giọng nam trầm thấp ma quái, “Em đã đi đâu?”
Cô rõ ràng là giật nảy mình, gấp rút ấn công tắc điện, chỉ thấy anh ngồi trên ghế sô pha phòng khách, tuấn dung tẻ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.