Chương 162: Hành Trình Của Cô Bé Lọ Lem (2)
Thác Bạt Thụy Thụy
03/01/2022
“OK! Phối thêm chiếc khăn choàng nhỏ và ví cầm tay, quả là 100% hoàn hảo!” Dư Hồng búng tách tay, suy tính một lúc, đột nhiên vui vẻ xoay người, “Mình đi lấy cho cậu.”
Cố Hiểu Thần hoá đá, hoàn toàn không quen với bộ dạng này của mình.
Nhưng người trong gương, rõ ràng chính là cô.
Cố Hiểu Thần bỗng nhớ đến lời Cố Thanh đã từng nói, rất rõ ràng và chính xác, “Thần Thần, thật sự yêu một người, thì sẽ không để ý vẻ bề ngoài của người đó. Cho dù cô ấy lớn lên rất xấu, hay là rất đẹp, hay là bình thường. Nhưng ở trong mắt người kia, thì vẫn luôn là đẹp nhất.”
Cố Hiểu Thần đã từng sâu sắc tin tưởng như vậy, nhưng sau khi lớn lên rồi dần dần không còn tin như vậy nữa. Bởi vì những cái đó chỉ tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi. Nhìn thấy nhiều sự tan tan hợp hợp của những người khác, mặc dù bản thân chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi. Sau khi bị cận, chiếc kính gọng đen từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở trên sống mũi và chưa bao giờ tháo ra.
Với lại Lâm Phân cũng không cho cô tháo kính xuống, hy vọng cô xem việc học là quan trọng nhất, và tránh mang đến những rắc rối không cần thiết.
Thời gian trôi qua, nhiều năm như vậy cô cũng đã quen rồi.
“Ten ten ten!”
Dư Hồng quay lại phòng, môt tay cầm ví cầm tay màu vàng kim lấp lánh, một tay cầm một chiếc khăn choàng xinh xắn màu trắng. Cô đặt ví cầm tay vào tay Cố Hiểu Thần, lại giúp cô ấy choàng khăn lên vai, sau đó chỉnh tạo dáng, không khỏi hét lên, “Em yêu à, thực sự là quá đẹp! Đẹp khiến tỷ tỷ tôi đây động lòng luôn rồi! Tốt! Thời gian không còn nhiều, cô bé lọ lem lập tức xuất phát thôi.”
Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc, “Mình còn chưa ăn!”
“Chính là không ăn mới đúng. Lễ phục bó sát như vậy, ăn rồi có bụng thì trông không đẹp nữa.” Hai tay Dư Hồng chống nạnh, thể hiện mình là một người dày dặn kinh nghiệm nói với cô, “Cậu chỉ cần uống sữa là được rồi. Mình đi lấy cho cậu.”
“Hồng Hồng………”
Cố Hiểu Thần căn bản không kịp ngăn cản, Dư Hồng lại xoay người lao về phía phòng khách. Cô cúi đầu nhìn mình, làm sao cũng đều cảm thấy không được. Mắt thoáng thấy mắt kính lúc nãy bị cô ấy tháo ra để trên mặt bàn, cô vội vàng cầm lên bỏ vào trong ví.
“Sữa đây. Dùng ống hút uống. Còn thiệp mời và quà nữa. Xe mình cũng gọi cậu rồi, mười lăm phút nữa đợi ở dưới lầu.” Dư Hồng tỉ mỉ nhét ống hút vào hộp sữa, đồng thời đặt quà vào trong tay cô, không quên dặn đi dặn lại, “Nhớ phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải mỉm cười.”
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Dư Hồng nhẹ giọng nói, “Mình đi nhận điện thoại, cậu nhanh uống sữa đi.”
Cố Hiểu Thần cầm hộp sữa, mặc bộ lễ phục hoa lệ lộng lẫy, đứng ngây ngốc sững sờ ở trước gương.
Bên tai cô thấp thoáng giọng nữ đứt quãng của Dư Hồng truyền đến, Cố Hiểu Thần lần nữa nhìn mình trong gương. Khuôn mặt hạt dưa trắng nõn, mũi cao thanh tú, đôi môi phấn nộn. Còn có bộ lễ phục trên người, thực sự rất đẹp, đẹp đến mức không phải là sự thật. Với lại………… với lại cũng không thuộc về cô.
Cố Hiểu Thần không chút do dự cởi bỏ bộ lễ phục, cũng cởi bỏ cả giấc mơ.
Lúc Dư Hồng cúp điện thoại trở lại, nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Hiểu Thần, cô ấy chết lặng, “Cậu, cậu, cậu…………”
Sao lại biến lại bộ dạng ban đầu rồi?
Cố Hiểu Thần mặc đầm sơ mi, đang gấp bộ lễ phục kia bỏ vào hộp quà, lớp trang điểm trên mặt cũng đã vội vàng tẩy nhạt đi một chút.
“Cậu cố tình làm mình tức chết đúng không?” Dư Hồng suýt nữa thì ngất.
Hai tay Cố Hiểu Thần chắp sau lưng, đôi mắt mở tròn trong veo, ánh mắt tràn đầy hối lỗi.
Dư Hồng biết tính cách của cô ấy, đã không thuộc về cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không hy vọng xa vời. Chỉ là có chút bất lực nên dựa vào cửa, nhẹ giọng nói, “Nhưng cậu không thể mặc trang phục bình thường như vậy đi dự tiệc được. Cậu mặc chiếc váy màu trắng của mình đi. Cậu gầy hơn mình nên mặc sẽ đẹp hơn. Nếu như lại cãi mình nữa, mình sẽ trở mặt với cậu luôn.”
Cố Hiểu Thần mặc chiếc váy trắng thanh lịch của Dư Hồng, thiết kế dây vai mảnh và phần váy suông thẳng trông khá ưng ý. Bởi vì sự cố chấp của Dư Hồng nên cô vẫn phải mang đôi giày cao gót kia.
“Cô bé lọ lem, chúc cậu may mắn.” Dư Hồng đưa cô lên xe, khom người nhìn cô trong xe mỉm cười.
Cố Hiểu Thần “ừ” môt tiếng, xe chậm rãi chuyển động, bóng dáng của Dư Hồng dần dần cách xa. Trong hộp quà bên cạnh là bộ lễ phục kia, cô vẫn nên trả lại cho Châu Thành Trạch. Lấy mắt kính từ trong ví cầm tay đeo lên, cô vẫn là cô ban đầu.
Chỉ là trong lòng còn có một ý niệm.
Theo như Cố Thanh nói, thật sự yêu một người, sẽ không để ý vẻ bề ngoài của người đó.
Mặc dù, đó là một quan điểm thật nực cười.
***
Bữa tiệc sinh nhật của Châu Nhã Như tổ chức tại một khách sạn năm sao xa hoa.
Tám giờ kém, bầu trời càng lúc càng tối. Xa xa nhìn thấy vô số chiếc xe đậu ngoài khách sạn, bên trong khách sạn có thể thấy ánh đèn nhấp nháy rực rỡ. Một chiếc xe con màu đen chầm chậm chạy đến, sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa sau.
Một thân hình không rõ bước ra, trong bóng đêm chần chừ đi về phía khách sạn.
Từ cửa đại sảnh đi vào, một tấm thảm đỏ được trải dài khắp lối đi, không khác gì sàn catwalk của người nổi tiếng.
Có phải là quá khoa trương rồi không? Cố Hiểu Thần có chút nản lòng.
“Tiểu thư, thư mời của cô.” Người phục vụ nhìn cô trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, mỉm cười xin lỗi, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi. Thư mời đây.”
“Tiểu thư, mời bên này.”
Cố Hiểu Thần do dự đi vào đại sảnh, giọng nam trầm thấp từ phía xa vang lên, “Cố Hiểu Thần.”
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hiểu Thần dừng bước. Cô quay đầu nhìn đến, nhìn thấy Châu Thành Trạch đứng ở cuối hàng làng, anh ta mặc một bộ tây phục màu bạc sậm, dáng người cao gầy, khí chất cao quý tao nhã. Anh ta đang đi về phía cô, trong ánh đèn đêm, một đôi mắt sắc bén ẩn chứa ánh sáng.
Người đàn ông đó từ lúc bắt đầu xuất hiện thì đã giống như một hiệp sĩ ở thế giới cổ đại, bây giờ lại càng giống.
Châu Thành Trạch đi đến trước mặt cô, mắt liếc thấy tay cô ôm hộp quà, anh không nói gì nhiều, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi, lúc đối mặt với anh đều mang theo mấy phần kích động.
Ánh mắt Châu Thành Trạch thanh lãnh lại xen lẫn một chút tức giận, “Không muốn gặp dì Phân à?”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Cố Hiểu Thần lập tức im lặng, đi theo anh ta đến đầu kia hành lang. Tránh khách khứa ở đại sảnh, từ một thang máy ở bên đi lên.
Cửa thang máy vừa đóng, Châu Thành Trạch lạnh giọng hỏi, “Tại sao không mặc? Không thích?”
Cố Hiểu Thần đúng mực nói, “Cảm ơn ý tốt của Châu tiên sinh, nhưng mà tôi không thể nhận.”
Cố Hiểu Thần hoá đá, hoàn toàn không quen với bộ dạng này của mình.
Nhưng người trong gương, rõ ràng chính là cô.
Cố Hiểu Thần bỗng nhớ đến lời Cố Thanh đã từng nói, rất rõ ràng và chính xác, “Thần Thần, thật sự yêu một người, thì sẽ không để ý vẻ bề ngoài của người đó. Cho dù cô ấy lớn lên rất xấu, hay là rất đẹp, hay là bình thường. Nhưng ở trong mắt người kia, thì vẫn luôn là đẹp nhất.”
Cố Hiểu Thần đã từng sâu sắc tin tưởng như vậy, nhưng sau khi lớn lên rồi dần dần không còn tin như vậy nữa. Bởi vì những cái đó chỉ tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi. Nhìn thấy nhiều sự tan tan hợp hợp của những người khác, mặc dù bản thân chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi. Sau khi bị cận, chiếc kính gọng đen từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở trên sống mũi và chưa bao giờ tháo ra.
Với lại Lâm Phân cũng không cho cô tháo kính xuống, hy vọng cô xem việc học là quan trọng nhất, và tránh mang đến những rắc rối không cần thiết.
Thời gian trôi qua, nhiều năm như vậy cô cũng đã quen rồi.
“Ten ten ten!”
Dư Hồng quay lại phòng, môt tay cầm ví cầm tay màu vàng kim lấp lánh, một tay cầm một chiếc khăn choàng xinh xắn màu trắng. Cô đặt ví cầm tay vào tay Cố Hiểu Thần, lại giúp cô ấy choàng khăn lên vai, sau đó chỉnh tạo dáng, không khỏi hét lên, “Em yêu à, thực sự là quá đẹp! Đẹp khiến tỷ tỷ tôi đây động lòng luôn rồi! Tốt! Thời gian không còn nhiều, cô bé lọ lem lập tức xuất phát thôi.”
Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc, “Mình còn chưa ăn!”
“Chính là không ăn mới đúng. Lễ phục bó sát như vậy, ăn rồi có bụng thì trông không đẹp nữa.” Hai tay Dư Hồng chống nạnh, thể hiện mình là một người dày dặn kinh nghiệm nói với cô, “Cậu chỉ cần uống sữa là được rồi. Mình đi lấy cho cậu.”
“Hồng Hồng………”
Cố Hiểu Thần căn bản không kịp ngăn cản, Dư Hồng lại xoay người lao về phía phòng khách. Cô cúi đầu nhìn mình, làm sao cũng đều cảm thấy không được. Mắt thoáng thấy mắt kính lúc nãy bị cô ấy tháo ra để trên mặt bàn, cô vội vàng cầm lên bỏ vào trong ví.
“Sữa đây. Dùng ống hút uống. Còn thiệp mời và quà nữa. Xe mình cũng gọi cậu rồi, mười lăm phút nữa đợi ở dưới lầu.” Dư Hồng tỉ mỉ nhét ống hút vào hộp sữa, đồng thời đặt quà vào trong tay cô, không quên dặn đi dặn lại, “Nhớ phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải mỉm cười.”
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Dư Hồng nhẹ giọng nói, “Mình đi nhận điện thoại, cậu nhanh uống sữa đi.”
Cố Hiểu Thần cầm hộp sữa, mặc bộ lễ phục hoa lệ lộng lẫy, đứng ngây ngốc sững sờ ở trước gương.
Bên tai cô thấp thoáng giọng nữ đứt quãng của Dư Hồng truyền đến, Cố Hiểu Thần lần nữa nhìn mình trong gương. Khuôn mặt hạt dưa trắng nõn, mũi cao thanh tú, đôi môi phấn nộn. Còn có bộ lễ phục trên người, thực sự rất đẹp, đẹp đến mức không phải là sự thật. Với lại………… với lại cũng không thuộc về cô.
Cố Hiểu Thần không chút do dự cởi bỏ bộ lễ phục, cũng cởi bỏ cả giấc mơ.
Lúc Dư Hồng cúp điện thoại trở lại, nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Hiểu Thần, cô ấy chết lặng, “Cậu, cậu, cậu…………”
Sao lại biến lại bộ dạng ban đầu rồi?
Cố Hiểu Thần mặc đầm sơ mi, đang gấp bộ lễ phục kia bỏ vào hộp quà, lớp trang điểm trên mặt cũng đã vội vàng tẩy nhạt đi một chút.
“Cậu cố tình làm mình tức chết đúng không?” Dư Hồng suýt nữa thì ngất.
Hai tay Cố Hiểu Thần chắp sau lưng, đôi mắt mở tròn trong veo, ánh mắt tràn đầy hối lỗi.
Dư Hồng biết tính cách của cô ấy, đã không thuộc về cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không hy vọng xa vời. Chỉ là có chút bất lực nên dựa vào cửa, nhẹ giọng nói, “Nhưng cậu không thể mặc trang phục bình thường như vậy đi dự tiệc được. Cậu mặc chiếc váy màu trắng của mình đi. Cậu gầy hơn mình nên mặc sẽ đẹp hơn. Nếu như lại cãi mình nữa, mình sẽ trở mặt với cậu luôn.”
Cố Hiểu Thần mặc chiếc váy trắng thanh lịch của Dư Hồng, thiết kế dây vai mảnh và phần váy suông thẳng trông khá ưng ý. Bởi vì sự cố chấp của Dư Hồng nên cô vẫn phải mang đôi giày cao gót kia.
“Cô bé lọ lem, chúc cậu may mắn.” Dư Hồng đưa cô lên xe, khom người nhìn cô trong xe mỉm cười.
Cố Hiểu Thần “ừ” môt tiếng, xe chậm rãi chuyển động, bóng dáng của Dư Hồng dần dần cách xa. Trong hộp quà bên cạnh là bộ lễ phục kia, cô vẫn nên trả lại cho Châu Thành Trạch. Lấy mắt kính từ trong ví cầm tay đeo lên, cô vẫn là cô ban đầu.
Chỉ là trong lòng còn có một ý niệm.
Theo như Cố Thanh nói, thật sự yêu một người, sẽ không để ý vẻ bề ngoài của người đó.
Mặc dù, đó là một quan điểm thật nực cười.
***
Bữa tiệc sinh nhật của Châu Nhã Như tổ chức tại một khách sạn năm sao xa hoa.
Tám giờ kém, bầu trời càng lúc càng tối. Xa xa nhìn thấy vô số chiếc xe đậu ngoài khách sạn, bên trong khách sạn có thể thấy ánh đèn nhấp nháy rực rỡ. Một chiếc xe con màu đen chầm chậm chạy đến, sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa sau.
Một thân hình không rõ bước ra, trong bóng đêm chần chừ đi về phía khách sạn.
Từ cửa đại sảnh đi vào, một tấm thảm đỏ được trải dài khắp lối đi, không khác gì sàn catwalk của người nổi tiếng.
Có phải là quá khoa trương rồi không? Cố Hiểu Thần có chút nản lòng.
“Tiểu thư, thư mời của cô.” Người phục vụ nhìn cô trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, mỉm cười xin lỗi, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi. Thư mời đây.”
“Tiểu thư, mời bên này.”
Cố Hiểu Thần do dự đi vào đại sảnh, giọng nam trầm thấp từ phía xa vang lên, “Cố Hiểu Thần.”
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hiểu Thần dừng bước. Cô quay đầu nhìn đến, nhìn thấy Châu Thành Trạch đứng ở cuối hàng làng, anh ta mặc một bộ tây phục màu bạc sậm, dáng người cao gầy, khí chất cao quý tao nhã. Anh ta đang đi về phía cô, trong ánh đèn đêm, một đôi mắt sắc bén ẩn chứa ánh sáng.
Người đàn ông đó từ lúc bắt đầu xuất hiện thì đã giống như một hiệp sĩ ở thế giới cổ đại, bây giờ lại càng giống.
Châu Thành Trạch đi đến trước mặt cô, mắt liếc thấy tay cô ôm hộp quà, anh không nói gì nhiều, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi, lúc đối mặt với anh đều mang theo mấy phần kích động.
Ánh mắt Châu Thành Trạch thanh lãnh lại xen lẫn một chút tức giận, “Không muốn gặp dì Phân à?”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Cố Hiểu Thần lập tức im lặng, đi theo anh ta đến đầu kia hành lang. Tránh khách khứa ở đại sảnh, từ một thang máy ở bên đi lên.
Cửa thang máy vừa đóng, Châu Thành Trạch lạnh giọng hỏi, “Tại sao không mặc? Không thích?”
Cố Hiểu Thần đúng mực nói, “Cảm ơn ý tốt của Châu tiên sinh, nhưng mà tôi không thể nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.