Chương 163: Hành Trình Của Cô Bé Lọ Lem (3)
Thác Bạt Thụy Thụy
03/01/2022
Khuôn mặt thư sinh của Châu Thành Trạch hiện rõ mấy phần mờ mịt. Cố Hiểu Thần yên lặng đứng bên cạnh anh, chỉ ôm chặt hộp quà trong tay. Thang máy dừng lại, Châu Thành Trạch đi thẳng ra ngoài, Cố Hiểu Thần rảo bước đi theo anh ta. Đến khi đi đến trước một căn phòng nào đó, dùng thẻ từ mở cửa.
Châu Thành Trạch đi vào trong, Cố Hiểu Thần cũng vào theo.
Căn phòng rộng lớn, vô cùng xa hoa tráng lệ, giống như biệt thự của Châu gia bọn họ. Cố Hiểu Thần đứng ở cửa phòng, lướt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Phân. Cô có chút tò mò, hoài nghi hỏi, “Không phải dẫn tôi đến gặp m…….” Cô ngưng lại một lúc, thay đổi lời, “Châu phu nhân.”
Châu Thành Trạch ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chằm chằm nói, “Dì phân là mẹ em.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt căng thẳng, không biết thế nào, vậy mà cảm thấy hơi nhoi nhói. Cứ tưởng rằng chiếc gai đã được rút ra, nhưng không ngờ sớm đã để lại vết tích, vừa chạm nhẹ thôi cũng đã thấy đau rồi. Cô mím chặt môi, không biết phải nói gì, nhưng cũng không quên điều kiện năm đó.
Im lặng nửa buổi, cô đi lên trước mấy bước, đem hộp quà đặt lên bàn thuỷ tinh màu cà phê, “Quá quý giá, tôi không thể nhận.”
“Không thích? Vậy em thích cái gì?” Châu Thành Trạch lạnh lùng liếc nhìn hộp quà, trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần bình tĩnh nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Lễ phục rất đẹp, tôi rất thích. Nhưng tôi không thể nhận.”
Thực sự rất đẹp, nhưng không thích, làm sao có thể mặc lên được.
Ánh mắt Châu Thành Trạch căng chặt, sâu xa hỏi, “Em sở dĩ không nhận, là bởi vì tôi?”
“Tôi không đủ khả năng để nhận.” Cố Hiểu Thần theo bản năng cảm thấy ghét cách hỏi đáp này, nó khiến cô cảm thấy mình giống như tội phạm.
“Em không phải là không thể nhận, cũng không phải là không đủ khả năng để nhận, mà là em căn bản không muốn nhận.” Châu Thành Trạch không nhanh không chậm nói, lời nói sắc bén, “Em không chỉ không muốn nhận, mà bất cứ thứ gì có liên quan đến Châu gia và Châu Thành Trạch tôi, em đều không muốn có bất cứ mối liên quan nào.”
Châu Thành Trạch đột nhiên mổ xẻ, làm cho bầu không khí càng thêm đông cứng lại.
Không khí dường như ngưng tụ, Cố Hiểu Thần đứng trước mặt anh, thân hình gầy yếu cô đơn kiêu ngạo. Tay cô nhẹ nắm thành quyền, kiên cường nhìn thẳng anh, không còn bận tâm đến đối phương nữa, thản nhiên nói, “Không sai. Những thứ Châu Thành Trạch anh tặng, toàn bộ tôi đều không muốn nhận. Chỉ cần một chút liên quan đến Châu gia, tôi cũng hoàn toàn không muốn nhận.”
“Đó chính là sự tự tôn của em?” Châu Thành Trạch nhẹ nói một câu, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, “Sự tự tôn nực cười. Không có một chút giá trị nào.”
Cố Hiểu Thần ngây ra một lúc, lại nghe thấy anh ta nói, “Ăn mặc như thế này tham gia buổi tiệc, em không cảm thấy mình rất không lịch sự sao?”
Lời nói sắc bén của Châu Thành Trạch giống như bụi gai, đâm vào tim Cố Hiểu Thần.
Quả thực, so sánh với bộ lễ phục màu xanh sapphire kia, chiếc đầm màu trắng cô mặc trên người này hiển nhiên là xấu hơn rồi.
Đó là sự thực.
“Nếu như Châu tiên sinh cảm thấy tôi mặc như thế này rất không lịch sự, vậy tôi xin lỗi anh. Rất xin lỗi.” Cố Hiểu Thần cố gắng hết sức giữ cho tâm trạng của mình bình tĩnh.
Cô không muốn nói với bất cứ người nào, Châu gia nhiều năm nay chu cấp học phí và tiền sinh hoạt của cô, cô nhất định sẽ dựa vào bản thân mình trả lại toàn bộ cho bọn họ. Nhưng vừa mới ra trường đi làm, lúc này mới tích góp được chút tiền. Ngoài các chi phí thường ngày, toàn bộ tiền còn thừa lại đều gửi vào ngân hàng. Không nỡ mua một bộ quần áo, không nỡ mua mỹ phẩm, không nỡ lãng phí. Có cô gái nào không thích mình xinh đẹp, nhưng cô đâu có nhiều tiền để mà tiêu xài phung phí.
Nếu như lòng tự tôn đó là nực cười, vậy thì cũng có liên quan gì đến anh ta.
“Đây là quà sinh nhật tặng Châu tiểu thư. Nhờ chuyển giúp.” Cố Hiểu Thần kìm nén chua xót, lấy hộp quà nhỏ màu hồng tinh tế từ trong ví cầm tay ra. Sau khi đặt xuống, cô nói lời “tạm biệt” rồi xoay người định rời đi.
Cố Hiểu Thần đầu cũng không quay lại, đi nhanh như bay. Tay sắp chạm đến tay nắm cửa, phía sau có người đã giữ cổ tay cô lại, không cho cô rời đi. Cố Hiểu Thần nói “buông tay”, Châu Thành Trạch lại nắm chặt lấy cô không thả. Ánh mắt anh lúc này có một tia hào quang, là tức giận, là bế tắc.
Cuối cùng, Châu Thành Trạch chỉ trầm giọng nói, “Tối nay em làm bạn nữ đồng hành của tôi nhé.”
Làm bạn nữ đồng hành? Cố Hiểu Thần thảng thốt với câu nói của anh ta, phản ứng ngay lập tức, lạnh giọng từ chối, “Xin lỗi, Châu tiên sinh, tôi như thế này không lịch sự, không có tư cách làm bạn nữ đồng hành của anh.” Cô định thử mở tay của anh ta, lại ảo não cau mày, “Châu tiên sinh mời buông tay.”
Châu Thành Trạch chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến Cố Hiểu Thần hoảng loạn.
Anh cúi đầu, càng lúc càng gần cô, Cố Hiểu Thần hoảng sợ dùng sức đẩy anh ta ra, tay anh ta cũng hơi nới lỏng một chút, sau đó lại lùi về sau một bước.
Cố Hiểu Thần hoảng hốt, mày liễu cau lại nhanh chóng mở cửa.
Lúc rời khỏi, cô nghe thấy giọng nam trầm thấp của Châu Thành Trạch từ phía sau truyền đến, “Không làm bạn nữ đồng hành của tôi, vậy cũng nên ở lại. Dì Phân đang ở phòng bên cạnh, bà ấy rất muốn gặp em.”
Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng, lưỡng lự. Cô không muốn ở lại, nhưng lại muốn gặp mặt Lâm Phân một lần. Đang không biết nên làm gì, đúng lúc cửa phòng bên cạnh mở ra.
Bóng dáng xinh đẹp từ trong phòng đi ra, chính là Châu Nhã Như. Cô ấy mặc một bộ váy công chúa màu trắng xinh đẹp, tinh xảo, các chi tiết nếp gấp của váy trông như những con sóng. Mái tóc xoăn, đầu đội vương miện công chúa, những viên kim cương trên vương miện sáng lấp lánh. Có người theo phía sau xách đuôi váy cho cô, cô ấy giống như nàng công chúa trong lâu đài, sắp sửa đi tuần.
Châu Nhã Như quày đầu nhìn thấy Cố Hiểu Thần, ánh mắt hoài nghi, “Cô đứng đây làm gì?”
“Tôi………..” Cố Hiểu Thần ấp úng một lúc rồi nhẹ giọng nói, “Tôi tìm Châu phu nhân.”
Châu Nhã Như còn muốn nói gì đó, nhưng thấy cửa một căn phòng khác mở ra. Ánh mắt của cô bỏ qua Cố Hiểu Thần, cười gọi “Anh.”
Sống lưng Cố Hiểu Thần cứng lại, Châu Thành Trạch đứng ở không xa phía sau cô, trầm giọng nói, “Nhã Như. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Châu Nhã Như “ồ” một tiếng, lúc đi qua người Cố Hiểu Thần, không quên lườm cô một cái.
“Dẫn vị tiểu thư này đi gặp phu nhân.” Châu Thành Trạch dặn nữ giúp việc.
“Vâng, thiếu gia.” Nữ giúp việc đáp, “Tiểu thư, mời.”
Cố Hiểu Thần cất bước đi vào phòng bên cạnh. Châu Thành Trạch lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại.
“Phu nhân.”
Lâm Phân mặc một bộ lễ phục màu đỏ tía rất ra dáng quý phu nhân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Hiểu Thần, vui vẻ đứng dậy, “Hiểu Thần, đến đây.”
Châu Thành Trạch đi vào trong, Cố Hiểu Thần cũng vào theo.
Căn phòng rộng lớn, vô cùng xa hoa tráng lệ, giống như biệt thự của Châu gia bọn họ. Cố Hiểu Thần đứng ở cửa phòng, lướt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Phân. Cô có chút tò mò, hoài nghi hỏi, “Không phải dẫn tôi đến gặp m…….” Cô ngưng lại một lúc, thay đổi lời, “Châu phu nhân.”
Châu Thành Trạch ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chằm chằm nói, “Dì phân là mẹ em.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt căng thẳng, không biết thế nào, vậy mà cảm thấy hơi nhoi nhói. Cứ tưởng rằng chiếc gai đã được rút ra, nhưng không ngờ sớm đã để lại vết tích, vừa chạm nhẹ thôi cũng đã thấy đau rồi. Cô mím chặt môi, không biết phải nói gì, nhưng cũng không quên điều kiện năm đó.
Im lặng nửa buổi, cô đi lên trước mấy bước, đem hộp quà đặt lên bàn thuỷ tinh màu cà phê, “Quá quý giá, tôi không thể nhận.”
“Không thích? Vậy em thích cái gì?” Châu Thành Trạch lạnh lùng liếc nhìn hộp quà, trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần bình tĩnh nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Lễ phục rất đẹp, tôi rất thích. Nhưng tôi không thể nhận.”
Thực sự rất đẹp, nhưng không thích, làm sao có thể mặc lên được.
Ánh mắt Châu Thành Trạch căng chặt, sâu xa hỏi, “Em sở dĩ không nhận, là bởi vì tôi?”
“Tôi không đủ khả năng để nhận.” Cố Hiểu Thần theo bản năng cảm thấy ghét cách hỏi đáp này, nó khiến cô cảm thấy mình giống như tội phạm.
“Em không phải là không thể nhận, cũng không phải là không đủ khả năng để nhận, mà là em căn bản không muốn nhận.” Châu Thành Trạch không nhanh không chậm nói, lời nói sắc bén, “Em không chỉ không muốn nhận, mà bất cứ thứ gì có liên quan đến Châu gia và Châu Thành Trạch tôi, em đều không muốn có bất cứ mối liên quan nào.”
Châu Thành Trạch đột nhiên mổ xẻ, làm cho bầu không khí càng thêm đông cứng lại.
Không khí dường như ngưng tụ, Cố Hiểu Thần đứng trước mặt anh, thân hình gầy yếu cô đơn kiêu ngạo. Tay cô nhẹ nắm thành quyền, kiên cường nhìn thẳng anh, không còn bận tâm đến đối phương nữa, thản nhiên nói, “Không sai. Những thứ Châu Thành Trạch anh tặng, toàn bộ tôi đều không muốn nhận. Chỉ cần một chút liên quan đến Châu gia, tôi cũng hoàn toàn không muốn nhận.”
“Đó chính là sự tự tôn của em?” Châu Thành Trạch nhẹ nói một câu, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, “Sự tự tôn nực cười. Không có một chút giá trị nào.”
Cố Hiểu Thần ngây ra một lúc, lại nghe thấy anh ta nói, “Ăn mặc như thế này tham gia buổi tiệc, em không cảm thấy mình rất không lịch sự sao?”
Lời nói sắc bén của Châu Thành Trạch giống như bụi gai, đâm vào tim Cố Hiểu Thần.
Quả thực, so sánh với bộ lễ phục màu xanh sapphire kia, chiếc đầm màu trắng cô mặc trên người này hiển nhiên là xấu hơn rồi.
Đó là sự thực.
“Nếu như Châu tiên sinh cảm thấy tôi mặc như thế này rất không lịch sự, vậy tôi xin lỗi anh. Rất xin lỗi.” Cố Hiểu Thần cố gắng hết sức giữ cho tâm trạng của mình bình tĩnh.
Cô không muốn nói với bất cứ người nào, Châu gia nhiều năm nay chu cấp học phí và tiền sinh hoạt của cô, cô nhất định sẽ dựa vào bản thân mình trả lại toàn bộ cho bọn họ. Nhưng vừa mới ra trường đi làm, lúc này mới tích góp được chút tiền. Ngoài các chi phí thường ngày, toàn bộ tiền còn thừa lại đều gửi vào ngân hàng. Không nỡ mua một bộ quần áo, không nỡ mua mỹ phẩm, không nỡ lãng phí. Có cô gái nào không thích mình xinh đẹp, nhưng cô đâu có nhiều tiền để mà tiêu xài phung phí.
Nếu như lòng tự tôn đó là nực cười, vậy thì cũng có liên quan gì đến anh ta.
“Đây là quà sinh nhật tặng Châu tiểu thư. Nhờ chuyển giúp.” Cố Hiểu Thần kìm nén chua xót, lấy hộp quà nhỏ màu hồng tinh tế từ trong ví cầm tay ra. Sau khi đặt xuống, cô nói lời “tạm biệt” rồi xoay người định rời đi.
Cố Hiểu Thần đầu cũng không quay lại, đi nhanh như bay. Tay sắp chạm đến tay nắm cửa, phía sau có người đã giữ cổ tay cô lại, không cho cô rời đi. Cố Hiểu Thần nói “buông tay”, Châu Thành Trạch lại nắm chặt lấy cô không thả. Ánh mắt anh lúc này có một tia hào quang, là tức giận, là bế tắc.
Cuối cùng, Châu Thành Trạch chỉ trầm giọng nói, “Tối nay em làm bạn nữ đồng hành của tôi nhé.”
Làm bạn nữ đồng hành? Cố Hiểu Thần thảng thốt với câu nói của anh ta, phản ứng ngay lập tức, lạnh giọng từ chối, “Xin lỗi, Châu tiên sinh, tôi như thế này không lịch sự, không có tư cách làm bạn nữ đồng hành của anh.” Cô định thử mở tay của anh ta, lại ảo não cau mày, “Châu tiên sinh mời buông tay.”
Châu Thành Trạch chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến Cố Hiểu Thần hoảng loạn.
Anh cúi đầu, càng lúc càng gần cô, Cố Hiểu Thần hoảng sợ dùng sức đẩy anh ta ra, tay anh ta cũng hơi nới lỏng một chút, sau đó lại lùi về sau một bước.
Cố Hiểu Thần hoảng hốt, mày liễu cau lại nhanh chóng mở cửa.
Lúc rời khỏi, cô nghe thấy giọng nam trầm thấp của Châu Thành Trạch từ phía sau truyền đến, “Không làm bạn nữ đồng hành của tôi, vậy cũng nên ở lại. Dì Phân đang ở phòng bên cạnh, bà ấy rất muốn gặp em.”
Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng, lưỡng lự. Cô không muốn ở lại, nhưng lại muốn gặp mặt Lâm Phân một lần. Đang không biết nên làm gì, đúng lúc cửa phòng bên cạnh mở ra.
Bóng dáng xinh đẹp từ trong phòng đi ra, chính là Châu Nhã Như. Cô ấy mặc một bộ váy công chúa màu trắng xinh đẹp, tinh xảo, các chi tiết nếp gấp của váy trông như những con sóng. Mái tóc xoăn, đầu đội vương miện công chúa, những viên kim cương trên vương miện sáng lấp lánh. Có người theo phía sau xách đuôi váy cho cô, cô ấy giống như nàng công chúa trong lâu đài, sắp sửa đi tuần.
Châu Nhã Như quày đầu nhìn thấy Cố Hiểu Thần, ánh mắt hoài nghi, “Cô đứng đây làm gì?”
“Tôi………..” Cố Hiểu Thần ấp úng một lúc rồi nhẹ giọng nói, “Tôi tìm Châu phu nhân.”
Châu Nhã Như còn muốn nói gì đó, nhưng thấy cửa một căn phòng khác mở ra. Ánh mắt của cô bỏ qua Cố Hiểu Thần, cười gọi “Anh.”
Sống lưng Cố Hiểu Thần cứng lại, Châu Thành Trạch đứng ở không xa phía sau cô, trầm giọng nói, “Nhã Như. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Châu Nhã Như “ồ” một tiếng, lúc đi qua người Cố Hiểu Thần, không quên lườm cô một cái.
“Dẫn vị tiểu thư này đi gặp phu nhân.” Châu Thành Trạch dặn nữ giúp việc.
“Vâng, thiếu gia.” Nữ giúp việc đáp, “Tiểu thư, mời.”
Cố Hiểu Thần cất bước đi vào phòng bên cạnh. Châu Thành Trạch lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại.
“Phu nhân.”
Lâm Phân mặc một bộ lễ phục màu đỏ tía rất ra dáng quý phu nhân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Hiểu Thần, vui vẻ đứng dậy, “Hiểu Thần, đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.