Chương 164: Hành Trình Của Cô Bé Lọ Lem (4)
Thác Bạt Thụy Thụy
03/01/2022
Trong một căn phòng khác, đôi mắt xinh đẹp của Châu Nhã Như lướt nhìn xung quanh, nhẹ giọng hỏi, “Anh, anh tìm em nói chuyện gì vậy?”
Trong lúc nói, ánh mắt thoáng thấy một hộp quà to và một hộp quà nhỏ trên bàn trà,chợt mặt vui vẻ, chắc đây là quà sinh nhật của Châu Thành Trạch tặng cho cô. Cô giẫm giày cao gót đi mấy bước lớn đến, “Anh, hoá ra anh muốn tặng quà cho em à.”
“Nhã Như…….” Châu Thành Trạch vừa mở miệng gọi, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
Châu Nhã Như đã mở hộp quà lớn kia, phấn khích nhẹ giọng kêu lên, cầm bộ lễ phục xem tới xem lui, thích thú hét lên, “Bộ lễ phục này là kiểu mới nhất của Pháp năm nay, mà còn là phiên bản giới hạn nữa. Nhưng tiếc là em không mua được, anh, sao anh biết em muốn nó?”
“Màu sapphire thật đẹp, em rất thích. Em mặc lên xem có đẹp không nhé?” Châu Nhã Như cầm bộ lễ phục ướm lên người, bỗng cau mày oán trách, “Anh, kích thước hình như không đúng! Sao anh có thể đặt sai kích thước của người nhà vậy!”
Châu Thành Trạch đi đến trước mặt cô, đưa tay lấy lại bộ lễ phục bỏ vào trong hộp, lúc này mới trầm giọng nói, “Đây không phải là tặng cho em.”
Không phải tặng cho cô?
Châu Nhã Như liền giật mình, “Không phải quà của em? Vậy là tặng cho ai?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, Châu Thành Trạch im lặng không nói gì. Sự im lặng của anh khiến cho Châu Nhã Như nghĩ đến một người, chỉ là trong nháy mắt, người đó chợt hiện ra trong đầu.
Châu Nhã Như tức giận ngồi lên sô pha, không hài lòng dị nghị, “Bộ lễ phục này nhất định là tặng cho Cố Hiểu Thần, đúng không?”
Ánh mắt của Châu Thành Trạch lướt qua bộ lễ phục rồi nâng mắt nhìn về phía cô, “Đừng trẻ con như vậy.”
“Anh! Tại sao anh lại tặng cho cô ta bộ lễ phục đẹp như vậy! Cô ta vừa xấu, tính tình cũng không tốt, một điểm cũng không làm cho người ta thích được, em nhìn thấy cô ta là đã thấy ghét rồi.” Châu Nhã Như tức tối nói, “Hơn nữa, cô ta cũng sẽ không nhận bất cứ thứ gì của anh đâu. Mỗi lần nhìn thấy anh, đều là không cho anh mặt mũi gì hết.”
Châu Nhã Như toàn tâm toàn ý nhắc nhở Châu Thành Trạch, nghĩ đến chuyện trong quá khứ thì tràn đầy phẫn nộ.
“Nhã Như!” Châu Thành Trạch quát, Châu Nhã Như bĩu môi, lập tức im bặt, “Em ngồi ở đây một lúc, đợi lát nữa hãy đi tìm dì Phân.”
“Anh! Tóc của em còn phải nhớ dì Phân chải giúp!” Châu Nhã Như buồn phiền nói. Cô biết Châu Thành Trạch muốn cho hai người bọn họ không gian riêng, nhưng vừa nghĩ đến điều đó, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
“Tự chải đi, em không phải trẻ con ba tuổi.” Châu Thành Trạch phản bác, Châu Nhã Như lại lần nữa im lặng.
Giây tiếp theo, cô không kìm được lại lầu bầu, “Nhưng em quen được dì Phân chải cho em rồi.”
Kể từ sau khi Lâm Phân gả vào Châu gia, Châu Nhã Như lúc đầu là bài xích sau đó đến nay đã ngầm chấp nhận, dần dần thừa nhận người mẹ mới này. Sau bốn năm, Châu Nhã Như và Lâm Phân đã sống chung rất hoà thuận, bất kể mua thứ gì hay có chuyện gì đều sẽ hỏi ý kiến của Lâm Phân, dính chặt lấy bà ấy thật sự giống như mẹ với con gái.
Châu Thành Trạch nhìn thấy nét mặt tủi thân của cô, an ủi nói, “Dì Phân dành nhiều thời gian cho em hơn cho cô ấy rất nhiều.”
“Anh đau lòng cho Cố Hiểu Thần sao, sao lúc đó lại không cho cô ta vào Châu gia.” Châu Nhã Như bẻ ngón tay, căn bản không nghĩ nhiều nên buột miệng nói.
Khuôn mặt thư sinh của Châu Thành Trạch chợt ngột ngạt, Châu Nhã Như nghi ngờ chăm chú nhìn anh.
“Cô ấy sẽ vào Châu gia.” Mất nửa buổi, Châu Thành Trạch mới nói ra một câu như vậy.
Châu Nhã Như không hiểu ý của câu nói này là gì, Châu Thành Trạch cầm một hộp quà nhỏ tinh tế khác trên bàn trà đưa cho cô, rồi nói, “Đây là quà sinh nhật cô ấy tặng em.”
“Quà sinh nhật còn muốn người người khác tặng dùm, một chút thành ý cũng không có.” Châu Nhã Như không hài lòng nên cũng không nhận.
“Anh đi tiếp khách đây, em đừng đi làm phiền dì Phân.” Châu Thành Trạch nhìn thời gian đã sắp đến, dặn dò mấy câu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Châu Nhã Như ngoan ngoãn “uh” một tiếng, nhìn Châu Thành Trạch rời đi. Cô nhìn món quà nhỏ trong tay, ánh mắt liếc bộ lễ phục màu saphire xinh đẹp kia, càng lúc càng thấy tức giận. Chỉ thấy bất bình thay cho anh trai của mình nên nhanh chóng đứng dậy, cầm cả hộp quà kia rồi đi sang phòng bên cạnh.
“Tiểu thư.” Nữ giúp việc mở cửa chào.
Châu Nhã Như đi vào trong phòng, nhìn thấy Lâm Phân và Cố Hiểu Thần đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, vô cùng thân mật.
“Nhã Như, đến đây đến đây, ngồi bên này.” Lâm Phân gọi.
Châu Nhã Như đặt hộp quà xuống, đi đến bên cạnh Lâm Phân làm nũng, “Dì Phân, anh tặng cho Cố Hiểu Thần bộ lễ phục đẹp đẽ như vậy, nhưng người nào đó không thèm ngó ngàng tới, căn bản là không để vào trong mắt.”
Cố Hiểu Thần im lặng ngồi bên cạnh Lâm Phân, chỉ mím môi không nói gì.
Lâm Phân nghe thấy Châu Nhã Như nói như vậy, sơ qua liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà nhìn về phía bộ lễ phục kia, mỉm cười nói, “Bộ lễ phục này thật sự rất đẹp, Thành Trạch cũng có ý tốt. Chỉ là Hiểu Thần từ nhỏ đã không thích loại trang phục như thế này, với lại dáng dấp cũng không đẹp như Nhã Như, mặc lên có thể sẽ không đẹp.”
Ánh mắt Châu Nhã Như liếc về phía Cố Hiểu Thần, đắc ý mỉm cười.
“Nhã Như, đi nói chuyên gia trang điểm dặm lại một chút đi.” Lâm Phân dặn dò, Châu Nhã Như gật đầu, đi đến một căn phòng khác chuyên dùng để trang điểm.
Sau khi Châu Nhã Như đi, Lâm Phân nói nữ giúp việc đi theo cùng. Lúc này mới nắm tay Cố Hiểu Thần, khuôn mặt dịu dàng có chút đau lòng, nhẹ giọng nói, “Hiểu Thần, mẹ lúc nãy không phải có ý đó……….”
Cố Hiểu Thần nắm lấy tay bà, lắc đầu, hoàn toàn không để ý.
“Mẹ, con muốn ăn sô cô la do mẹ làm.” Cô nhẹ giọng nói, chuyển chủ đề câu chuyện.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Phân luôn nói với cô, con gái không cần trang điểm xinh đẹp làm gì, đơn giản mộc mạc là tốt nhất. Vẻ bề ngoài quá xinh đẹp, chỉ kéo thêm nhưng rắc rồi không cần thiết.
Cố Hiểu Thần không phải không muốn thay đổi, nhìn những cô gái khác mặc những chiếc váy đẹp cũng sẽ ao ước.
Nhưng Lâm Phân kiên quyết phản đối cô mặc những bộ váy như vậy, thậm chí ngay cả mắt kính gọng đen, cũng là bà tự mình đi chọn.
Lúc học cấp hai, cô cũng đã từng hỏi Lâm Phân về chuyện kính áp tròng. Bởi vì đeo mắt kính không quá tiện, nên muốn đổi sang kính áp tròng chắc sẽ tiện hơn. Nhưng Lâm Phân lập tức cự tuyệt. Sau khi vào đại học, đám bạn học xung quanh cô cứ yêu rồi lại chia tay, đối với tình cảm chỉ như một trò chơi.
Nên ý muốn thay đổi của Cố Hiểu Thần cũng không còn tồn tại nữa.
Buổi tối nay, Cố Hiểu Thần cũng không quên, Lâm Phân không cho phép cô tháo mắt kính gọng đen này ra.
Trong lúc nói, ánh mắt thoáng thấy một hộp quà to và một hộp quà nhỏ trên bàn trà,chợt mặt vui vẻ, chắc đây là quà sinh nhật của Châu Thành Trạch tặng cho cô. Cô giẫm giày cao gót đi mấy bước lớn đến, “Anh, hoá ra anh muốn tặng quà cho em à.”
“Nhã Như…….” Châu Thành Trạch vừa mở miệng gọi, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
Châu Nhã Như đã mở hộp quà lớn kia, phấn khích nhẹ giọng kêu lên, cầm bộ lễ phục xem tới xem lui, thích thú hét lên, “Bộ lễ phục này là kiểu mới nhất của Pháp năm nay, mà còn là phiên bản giới hạn nữa. Nhưng tiếc là em không mua được, anh, sao anh biết em muốn nó?”
“Màu sapphire thật đẹp, em rất thích. Em mặc lên xem có đẹp không nhé?” Châu Nhã Như cầm bộ lễ phục ướm lên người, bỗng cau mày oán trách, “Anh, kích thước hình như không đúng! Sao anh có thể đặt sai kích thước của người nhà vậy!”
Châu Thành Trạch đi đến trước mặt cô, đưa tay lấy lại bộ lễ phục bỏ vào trong hộp, lúc này mới trầm giọng nói, “Đây không phải là tặng cho em.”
Không phải tặng cho cô?
Châu Nhã Như liền giật mình, “Không phải quà của em? Vậy là tặng cho ai?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, Châu Thành Trạch im lặng không nói gì. Sự im lặng của anh khiến cho Châu Nhã Như nghĩ đến một người, chỉ là trong nháy mắt, người đó chợt hiện ra trong đầu.
Châu Nhã Như tức giận ngồi lên sô pha, không hài lòng dị nghị, “Bộ lễ phục này nhất định là tặng cho Cố Hiểu Thần, đúng không?”
Ánh mắt của Châu Thành Trạch lướt qua bộ lễ phục rồi nâng mắt nhìn về phía cô, “Đừng trẻ con như vậy.”
“Anh! Tại sao anh lại tặng cho cô ta bộ lễ phục đẹp như vậy! Cô ta vừa xấu, tính tình cũng không tốt, một điểm cũng không làm cho người ta thích được, em nhìn thấy cô ta là đã thấy ghét rồi.” Châu Nhã Như tức tối nói, “Hơn nữa, cô ta cũng sẽ không nhận bất cứ thứ gì của anh đâu. Mỗi lần nhìn thấy anh, đều là không cho anh mặt mũi gì hết.”
Châu Nhã Như toàn tâm toàn ý nhắc nhở Châu Thành Trạch, nghĩ đến chuyện trong quá khứ thì tràn đầy phẫn nộ.
“Nhã Như!” Châu Thành Trạch quát, Châu Nhã Như bĩu môi, lập tức im bặt, “Em ngồi ở đây một lúc, đợi lát nữa hãy đi tìm dì Phân.”
“Anh! Tóc của em còn phải nhớ dì Phân chải giúp!” Châu Nhã Như buồn phiền nói. Cô biết Châu Thành Trạch muốn cho hai người bọn họ không gian riêng, nhưng vừa nghĩ đến điều đó, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
“Tự chải đi, em không phải trẻ con ba tuổi.” Châu Thành Trạch phản bác, Châu Nhã Như lại lần nữa im lặng.
Giây tiếp theo, cô không kìm được lại lầu bầu, “Nhưng em quen được dì Phân chải cho em rồi.”
Kể từ sau khi Lâm Phân gả vào Châu gia, Châu Nhã Như lúc đầu là bài xích sau đó đến nay đã ngầm chấp nhận, dần dần thừa nhận người mẹ mới này. Sau bốn năm, Châu Nhã Như và Lâm Phân đã sống chung rất hoà thuận, bất kể mua thứ gì hay có chuyện gì đều sẽ hỏi ý kiến của Lâm Phân, dính chặt lấy bà ấy thật sự giống như mẹ với con gái.
Châu Thành Trạch nhìn thấy nét mặt tủi thân của cô, an ủi nói, “Dì Phân dành nhiều thời gian cho em hơn cho cô ấy rất nhiều.”
“Anh đau lòng cho Cố Hiểu Thần sao, sao lúc đó lại không cho cô ta vào Châu gia.” Châu Nhã Như bẻ ngón tay, căn bản không nghĩ nhiều nên buột miệng nói.
Khuôn mặt thư sinh của Châu Thành Trạch chợt ngột ngạt, Châu Nhã Như nghi ngờ chăm chú nhìn anh.
“Cô ấy sẽ vào Châu gia.” Mất nửa buổi, Châu Thành Trạch mới nói ra một câu như vậy.
Châu Nhã Như không hiểu ý của câu nói này là gì, Châu Thành Trạch cầm một hộp quà nhỏ tinh tế khác trên bàn trà đưa cho cô, rồi nói, “Đây là quà sinh nhật cô ấy tặng em.”
“Quà sinh nhật còn muốn người người khác tặng dùm, một chút thành ý cũng không có.” Châu Nhã Như không hài lòng nên cũng không nhận.
“Anh đi tiếp khách đây, em đừng đi làm phiền dì Phân.” Châu Thành Trạch nhìn thời gian đã sắp đến, dặn dò mấy câu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Châu Nhã Như ngoan ngoãn “uh” một tiếng, nhìn Châu Thành Trạch rời đi. Cô nhìn món quà nhỏ trong tay, ánh mắt liếc bộ lễ phục màu saphire xinh đẹp kia, càng lúc càng thấy tức giận. Chỉ thấy bất bình thay cho anh trai của mình nên nhanh chóng đứng dậy, cầm cả hộp quà kia rồi đi sang phòng bên cạnh.
“Tiểu thư.” Nữ giúp việc mở cửa chào.
Châu Nhã Như đi vào trong phòng, nhìn thấy Lâm Phân và Cố Hiểu Thần đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, vô cùng thân mật.
“Nhã Như, đến đây đến đây, ngồi bên này.” Lâm Phân gọi.
Châu Nhã Như đặt hộp quà xuống, đi đến bên cạnh Lâm Phân làm nũng, “Dì Phân, anh tặng cho Cố Hiểu Thần bộ lễ phục đẹp đẽ như vậy, nhưng người nào đó không thèm ngó ngàng tới, căn bản là không để vào trong mắt.”
Cố Hiểu Thần im lặng ngồi bên cạnh Lâm Phân, chỉ mím môi không nói gì.
Lâm Phân nghe thấy Châu Nhã Như nói như vậy, sơ qua liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà nhìn về phía bộ lễ phục kia, mỉm cười nói, “Bộ lễ phục này thật sự rất đẹp, Thành Trạch cũng có ý tốt. Chỉ là Hiểu Thần từ nhỏ đã không thích loại trang phục như thế này, với lại dáng dấp cũng không đẹp như Nhã Như, mặc lên có thể sẽ không đẹp.”
Ánh mắt Châu Nhã Như liếc về phía Cố Hiểu Thần, đắc ý mỉm cười.
“Nhã Như, đi nói chuyên gia trang điểm dặm lại một chút đi.” Lâm Phân dặn dò, Châu Nhã Như gật đầu, đi đến một căn phòng khác chuyên dùng để trang điểm.
Sau khi Châu Nhã Như đi, Lâm Phân nói nữ giúp việc đi theo cùng. Lúc này mới nắm tay Cố Hiểu Thần, khuôn mặt dịu dàng có chút đau lòng, nhẹ giọng nói, “Hiểu Thần, mẹ lúc nãy không phải có ý đó……….”
Cố Hiểu Thần nắm lấy tay bà, lắc đầu, hoàn toàn không để ý.
“Mẹ, con muốn ăn sô cô la do mẹ làm.” Cô nhẹ giọng nói, chuyển chủ đề câu chuyện.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Phân luôn nói với cô, con gái không cần trang điểm xinh đẹp làm gì, đơn giản mộc mạc là tốt nhất. Vẻ bề ngoài quá xinh đẹp, chỉ kéo thêm nhưng rắc rồi không cần thiết.
Cố Hiểu Thần không phải không muốn thay đổi, nhìn những cô gái khác mặc những chiếc váy đẹp cũng sẽ ao ước.
Nhưng Lâm Phân kiên quyết phản đối cô mặc những bộ váy như vậy, thậm chí ngay cả mắt kính gọng đen, cũng là bà tự mình đi chọn.
Lúc học cấp hai, cô cũng đã từng hỏi Lâm Phân về chuyện kính áp tròng. Bởi vì đeo mắt kính không quá tiện, nên muốn đổi sang kính áp tròng chắc sẽ tiện hơn. Nhưng Lâm Phân lập tức cự tuyệt. Sau khi vào đại học, đám bạn học xung quanh cô cứ yêu rồi lại chia tay, đối với tình cảm chỉ như một trò chơi.
Nên ý muốn thay đổi của Cố Hiểu Thần cũng không còn tồn tại nữa.
Buổi tối nay, Cố Hiểu Thần cũng không quên, Lâm Phân không cho phép cô tháo mắt kính gọng đen này ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.