Chương 197: Lần Đầu Tiên
Thác Bạt Thụy Thụy
26/01/2022
“Thần Thần…………” Tiếng gọi của anh mang theo ma lực dị thường, chấn động tâm tư của cô.
Cố Hiểu Thần chợt run rẩy, cả người hơi đông cứng lại. Dường như có một dòng điện chạy qua người, không có cách nào cử động được. Đôi má đã ửng bừng, đôi mắt càng mơ màng, suy nghĩ đều biến thành hư vô. Chỉ có thể cảm giác được anh điên cuồng ra vào liên tục, mỗi một lần đều vào sâu ra cạn, điên cuồng đòi hỏi cô.
Cơ thể cô nhẹ run lên, khuôn mặt đỏ rực yếu ớt khiến cho tuấn dung lạnh băng của anh hơi dịu đi. Ngũ Hạ Liên hôn lên cổ cô, đầu lưỡi nhẹ lướt qua xương quai xanh gợi cảm của cô, hết lần này đến lần khác mô tả đường cong của cô. Vừa nhột nhạt vừa tê dại, cô không nhịn được ngọ nguậy cơ thể để né tránh.
“Đừng động!” Sự cựa quậy của cô khiến dục vọng vẫn chưa kìm xuống được của anh càng lúc càng tăng thêm, gầm gừ một tiếng, ngậm lấy quả mâm xôi đỏ trước ngực cô.
Cô bối rối lúng túng, ngón tay luồn vào trong tóc anh. Sự lay động kịch liệt khiến cô gần như sụp đổ, tóc búi lên cao của cô cũng đã bung ra xoã xuống. Mùi hương của hai người giống nhau, đều cùng một loại dầu gội, tóc cọ vào lưng anh. Cánh tay nhỏ nhắn của cô không thể ôm anh trong thời gian dài, gần như sắp rơi xuống.
“Ráng một chút nữa, Thần Thần.” Một tay anh đỡ lấy mông cô, không cho cô rơi xuống, vẫn tiếp tục thẳng tiến.
Hoan ái kéo dài dài, trong phòng hội nghị vắng lặng đều đã tràn đầy mùi dục vọng.
Hơi thở của anh nhuốm đỏ cơ thể cô, một dòng điện ấm áp tràn vào cơ thể cô, cô không khỏi run lên, sức lực toàn thân giống như đã cạn kiệt, cuối cùng gục trên vai anh, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Đầu óc trống rỗng giống như bị ai đánh, suy nghĩ là một mảng trắng xoá, chỉ có thể mở lớn miệng thở hổn hển.
Cuối cùng anh cũng rút khỏi cơ thể cô, kéo khoá, hai tay đặt lên vai cô cúi đầu chăm chú nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng giống như quả táo chín, có một loại mùi hương đặc biệt, cánh môi bị anh hôn đến sưng tấy. Ánh mắt nhìn xuống dưới, làn da trắng nõn bây giờ đã đầy những vết gặm nhấm của anh, xanh xanh tím tím.
Đôi mắt ướt át vô hồn dường như đang im lặng tố cáo, tố cáo anh đã điên cuồng như thế nào.
“Làm đau em rồi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng lẩm bẩm, dịu dàng hôn lên mặt cô, giống như thương tiếc.
Môi đỏ Cố Hiểu Thần nhẹ mở, nhưng không nói gì, có lẽ là vẫn chưa hoàn hồn.
“Lạnh không?” Anh vừa hỏi, vừa cầm quần áo ném trên bàn hội nghị mặc lại cho cô. Động tác vụng về, mặc lại từng cái từng cái cho cô.
Nhìn thấy vẻ mặt cô vẫn mờ mịt vô hồn như cũ, anh giống như đang tìm chủ đề, trầm giọng nói, “Dự án của Ngân hàng thương mại, hiệp thương đã ký xong rồi, em đừng lo lắng nữa. Còn quản lý của các em bên kia, anh cũng đã dặn dò rồi, em sẽ không sao đâu.”
Đôi mắt cô trống rỗng không có tiêu cự, tầm nhìn xuyên qua anh.
Cả người giống như một cái xác rỗng, linh hồn sớm đã rời khỏi.
“Nói!” Ngũ Hạ Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa gầm gừ, bàn tay lớn túm lấy cằm cô.
Đôi mắt đẹp đen láy của Cố Hiểu Thần đột nhiên bao phủ nước mắt, trong chốc lát liền chảy xuống như thác đổ. Cô vô thanh vô thức thút thít, mi tâm giữa hai lông mày tràn đầy đau khổ. Quần áo xộc xệch, tóc đen rối bù, cô không ngừng thút thít, nước mắt long lanh chảy dọc theo hai má khiến hai mắt anh đau nhói.
“Đừng khóc!” Anh quát, hai tay xoa nhẹ mặt cô, lau đi nước mắt của cô, “Có phải làm em đau ở chỗ nào không? Đau ở đâu? Thần Thần?”
Cô chỉ rơi nước mắt, một chữ cũng không nói.
Ngũ Hạ Liên trong chốc lát không có cách nào nắm bắt được cô, đây là lần đầu tiên anh lúng túng với phụ nữ như vậy, “Chết tiệt! Nói! Em câm rồi sao!”
“Cố Hiểu Thần!” Anh tức ngực thở gấp, nghiến răng căm giận gọi đầy đủ họ tên của cô.
Sự phẫn nộ gầm gừ của anh chỉ đổi lại sự im lặng và nước mắt của cô.
Tóc đen dán lên gò má cô càng tăng thêm sự ngây thơ, trong sáng của cô ấy quả là khiến người ta bế tắc đến phát điên.
“Không được khóc nữa! Ngoan!” Ngũ Hạ Liên chưa bao giờ dỗ dành ai, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thích hợp. Anh đưa tay ra bao quanh cô, ôm cô vào ngực mình. Muốn đem cơ thể ấp áp che chở, bảo hộ cho cơ thể lạnh giá của cô, nhưng lại không có cách nào làm ấm được trái tim lạnh lẽo của cô.
Cô cứ khóc mãi, khóc đến khi sức lực cạn kiệt, cuối cùng là mê man ngủ thiếp đi.
***
Trời dần dần tối, ánh đèn sáng nhấp nháy.
Trong phòng nghỉ nhỏ của phòng hội nghị, Cố Hiểu Thần nằm trên giường sô pha, trên người đắp áo vest nam. Chiếc áo vest rộng rãi vừa khéo phủ hết người cô, cô lúc này thật nhỏ nhắn. Đột nhiên cảm giác được cái vuốt ve mát lạnh, cô đang mê man ngủ theo bản năng né tránh, theo bản năng vùi đầu sâu vào trong chăn ấm.
Nhưng người kia lại giống như không bỏ qua cho cô, tiếp tục không ngừng quấy rầy cô, dùng tay, dùng môi hôn.
“Thần Thần, dậy thôi. Đừng ngủ nữa.” Anh dịu dàng gọi, muốn đánh thức cô.
Cô hơi ậm ừ, từ trong sâu thẳm tỉnh dậy.
Tầm nhìn của Cố Hiểu Thần còn đang nhập nhèm, ý thức càng mờ mịt hơn, đầu óc giống như bị người ta rửa sạch, trống rỗng.
Cô không biết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, nhớ đến tất thảy những sự việc mới xảy ra ban nãy, chỉ biết mình mệt đến không thể mở mắt ra nổi. Lúc còn đang ngẩn ngơ, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai phóng to. Anh đang ngồi ở mép giường nhìn cô chằm chằm, bàn tay to vén tóc mai của cô, thấp giọng nói, “Dậy thôi.”
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng của cô khản đặc khác thường, đôi mắt lạnh lẽo.
Cô dùng sức đẩy anh ra, cự tuyệt sự đụng chạm của anh, càng cự tuyệt con người này của anh.
Ngũ Hạ Liên cau mày kiếm, lại hỏi, “Đói rồi phải không. Anh dẫn em đi ăn.”
“Không cần!” Cố Hiểu Thần lạnh lùng nói, đột ngột mở chăn ra, muốn rời đi.
Ngũ Hạ Liên nhanh tay lẹ mắt, liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô, “Cố Hiểu Thần!”
Cô hoảng loạn quay đầu, chỉ hơi cong khoé môi, cười nhạt, đôi mắt khóc đến sưng lên, vẫn còn vệt nước mắt, “Hạ tổng, Liên thiếu gia, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi. Tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ đều xoá bỏ hết đi. Tôi và anh từ trước đến giờ chưa từng quen biết. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mãi mãi cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
“Thần Thần.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng thở dài, gắng sức ôm cô vào trong lòng, cô bất lực phản kháng, chỉ lặp lại một câu nói đó, bình tĩnh đến lạ lùng, “Buông tôi ra.”
“Em đến cùng là muốn cái gì!” Trong lòng Ngũ Hạ Liên chợt căng thẳng, không có cách nào giữ cô ở lại nên anh liền nổi nóng chất vấn.
Cố Hiểu Thần chớp đi những giọt nước mắt ở khoé mắt, nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ muốn anh cách tôi xa một chút.”
Cố Hiểu Thần chợt run rẩy, cả người hơi đông cứng lại. Dường như có một dòng điện chạy qua người, không có cách nào cử động được. Đôi má đã ửng bừng, đôi mắt càng mơ màng, suy nghĩ đều biến thành hư vô. Chỉ có thể cảm giác được anh điên cuồng ra vào liên tục, mỗi một lần đều vào sâu ra cạn, điên cuồng đòi hỏi cô.
Cơ thể cô nhẹ run lên, khuôn mặt đỏ rực yếu ớt khiến cho tuấn dung lạnh băng của anh hơi dịu đi. Ngũ Hạ Liên hôn lên cổ cô, đầu lưỡi nhẹ lướt qua xương quai xanh gợi cảm của cô, hết lần này đến lần khác mô tả đường cong của cô. Vừa nhột nhạt vừa tê dại, cô không nhịn được ngọ nguậy cơ thể để né tránh.
“Đừng động!” Sự cựa quậy của cô khiến dục vọng vẫn chưa kìm xuống được của anh càng lúc càng tăng thêm, gầm gừ một tiếng, ngậm lấy quả mâm xôi đỏ trước ngực cô.
Cô bối rối lúng túng, ngón tay luồn vào trong tóc anh. Sự lay động kịch liệt khiến cô gần như sụp đổ, tóc búi lên cao của cô cũng đã bung ra xoã xuống. Mùi hương của hai người giống nhau, đều cùng một loại dầu gội, tóc cọ vào lưng anh. Cánh tay nhỏ nhắn của cô không thể ôm anh trong thời gian dài, gần như sắp rơi xuống.
“Ráng một chút nữa, Thần Thần.” Một tay anh đỡ lấy mông cô, không cho cô rơi xuống, vẫn tiếp tục thẳng tiến.
Hoan ái kéo dài dài, trong phòng hội nghị vắng lặng đều đã tràn đầy mùi dục vọng.
Hơi thở của anh nhuốm đỏ cơ thể cô, một dòng điện ấm áp tràn vào cơ thể cô, cô không khỏi run lên, sức lực toàn thân giống như đã cạn kiệt, cuối cùng gục trên vai anh, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Đầu óc trống rỗng giống như bị ai đánh, suy nghĩ là một mảng trắng xoá, chỉ có thể mở lớn miệng thở hổn hển.
Cuối cùng anh cũng rút khỏi cơ thể cô, kéo khoá, hai tay đặt lên vai cô cúi đầu chăm chú nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng giống như quả táo chín, có một loại mùi hương đặc biệt, cánh môi bị anh hôn đến sưng tấy. Ánh mắt nhìn xuống dưới, làn da trắng nõn bây giờ đã đầy những vết gặm nhấm của anh, xanh xanh tím tím.
Đôi mắt ướt át vô hồn dường như đang im lặng tố cáo, tố cáo anh đã điên cuồng như thế nào.
“Làm đau em rồi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng lẩm bẩm, dịu dàng hôn lên mặt cô, giống như thương tiếc.
Môi đỏ Cố Hiểu Thần nhẹ mở, nhưng không nói gì, có lẽ là vẫn chưa hoàn hồn.
“Lạnh không?” Anh vừa hỏi, vừa cầm quần áo ném trên bàn hội nghị mặc lại cho cô. Động tác vụng về, mặc lại từng cái từng cái cho cô.
Nhìn thấy vẻ mặt cô vẫn mờ mịt vô hồn như cũ, anh giống như đang tìm chủ đề, trầm giọng nói, “Dự án của Ngân hàng thương mại, hiệp thương đã ký xong rồi, em đừng lo lắng nữa. Còn quản lý của các em bên kia, anh cũng đã dặn dò rồi, em sẽ không sao đâu.”
Đôi mắt cô trống rỗng không có tiêu cự, tầm nhìn xuyên qua anh.
Cả người giống như một cái xác rỗng, linh hồn sớm đã rời khỏi.
“Nói!” Ngũ Hạ Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa gầm gừ, bàn tay lớn túm lấy cằm cô.
Đôi mắt đẹp đen láy của Cố Hiểu Thần đột nhiên bao phủ nước mắt, trong chốc lát liền chảy xuống như thác đổ. Cô vô thanh vô thức thút thít, mi tâm giữa hai lông mày tràn đầy đau khổ. Quần áo xộc xệch, tóc đen rối bù, cô không ngừng thút thít, nước mắt long lanh chảy dọc theo hai má khiến hai mắt anh đau nhói.
“Đừng khóc!” Anh quát, hai tay xoa nhẹ mặt cô, lau đi nước mắt của cô, “Có phải làm em đau ở chỗ nào không? Đau ở đâu? Thần Thần?”
Cô chỉ rơi nước mắt, một chữ cũng không nói.
Ngũ Hạ Liên trong chốc lát không có cách nào nắm bắt được cô, đây là lần đầu tiên anh lúng túng với phụ nữ như vậy, “Chết tiệt! Nói! Em câm rồi sao!”
“Cố Hiểu Thần!” Anh tức ngực thở gấp, nghiến răng căm giận gọi đầy đủ họ tên của cô.
Sự phẫn nộ gầm gừ của anh chỉ đổi lại sự im lặng và nước mắt của cô.
Tóc đen dán lên gò má cô càng tăng thêm sự ngây thơ, trong sáng của cô ấy quả là khiến người ta bế tắc đến phát điên.
“Không được khóc nữa! Ngoan!” Ngũ Hạ Liên chưa bao giờ dỗ dành ai, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thích hợp. Anh đưa tay ra bao quanh cô, ôm cô vào ngực mình. Muốn đem cơ thể ấp áp che chở, bảo hộ cho cơ thể lạnh giá của cô, nhưng lại không có cách nào làm ấm được trái tim lạnh lẽo của cô.
Cô cứ khóc mãi, khóc đến khi sức lực cạn kiệt, cuối cùng là mê man ngủ thiếp đi.
***
Trời dần dần tối, ánh đèn sáng nhấp nháy.
Trong phòng nghỉ nhỏ của phòng hội nghị, Cố Hiểu Thần nằm trên giường sô pha, trên người đắp áo vest nam. Chiếc áo vest rộng rãi vừa khéo phủ hết người cô, cô lúc này thật nhỏ nhắn. Đột nhiên cảm giác được cái vuốt ve mát lạnh, cô đang mê man ngủ theo bản năng né tránh, theo bản năng vùi đầu sâu vào trong chăn ấm.
Nhưng người kia lại giống như không bỏ qua cho cô, tiếp tục không ngừng quấy rầy cô, dùng tay, dùng môi hôn.
“Thần Thần, dậy thôi. Đừng ngủ nữa.” Anh dịu dàng gọi, muốn đánh thức cô.
Cô hơi ậm ừ, từ trong sâu thẳm tỉnh dậy.
Tầm nhìn của Cố Hiểu Thần còn đang nhập nhèm, ý thức càng mờ mịt hơn, đầu óc giống như bị người ta rửa sạch, trống rỗng.
Cô không biết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, nhớ đến tất thảy những sự việc mới xảy ra ban nãy, chỉ biết mình mệt đến không thể mở mắt ra nổi. Lúc còn đang ngẩn ngơ, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai phóng to. Anh đang ngồi ở mép giường nhìn cô chằm chằm, bàn tay to vén tóc mai của cô, thấp giọng nói, “Dậy thôi.”
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng của cô khản đặc khác thường, đôi mắt lạnh lẽo.
Cô dùng sức đẩy anh ra, cự tuyệt sự đụng chạm của anh, càng cự tuyệt con người này của anh.
Ngũ Hạ Liên cau mày kiếm, lại hỏi, “Đói rồi phải không. Anh dẫn em đi ăn.”
“Không cần!” Cố Hiểu Thần lạnh lùng nói, đột ngột mở chăn ra, muốn rời đi.
Ngũ Hạ Liên nhanh tay lẹ mắt, liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô, “Cố Hiểu Thần!”
Cô hoảng loạn quay đầu, chỉ hơi cong khoé môi, cười nhạt, đôi mắt khóc đến sưng lên, vẫn còn vệt nước mắt, “Hạ tổng, Liên thiếu gia, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi. Tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ đều xoá bỏ hết đi. Tôi và anh từ trước đến giờ chưa từng quen biết. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mãi mãi cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
“Thần Thần.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng thở dài, gắng sức ôm cô vào trong lòng, cô bất lực phản kháng, chỉ lặp lại một câu nói đó, bình tĩnh đến lạ lùng, “Buông tôi ra.”
“Em đến cùng là muốn cái gì!” Trong lòng Ngũ Hạ Liên chợt căng thẳng, không có cách nào giữ cô ở lại nên anh liền nổi nóng chất vấn.
Cố Hiểu Thần chớp đi những giọt nước mắt ở khoé mắt, nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ muốn anh cách tôi xa một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.