Chương 198: Quên Đi
Thác Bạt Thụy Thụy
26/01/2022
“Cách anh xa một chút………….” Mắt Ngũ Hạ Liên lạnh băng đã có nhiệt độ, lẩm bẩm nói, nhưng khuôn mặt đẹp trai lại thờ ơ không rõ, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, thậm chí ngay cả bản thân cũng không biết đã nói cái gì, tức giận đè nén trong lồng ngực, phẫn nộ bùng lên, anh mỉa mai một câu, “Chẳng lẽ em vẫn còn ấp ủ Châu gia?”
Cố Hiểu Thần cũng cười, chuyện nực cười như vậy. Nước mắt trong mắt cô không còn phân rõ là đau lòng hay là vui vẻ nữa rồi, chỉ là lười tiếp tục dây dưa với anh, “Anh nói thế nào cũng được.”
Ngũ Hạ Liên nổi nóng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó dường như có thể bắn xuyên hai lỗ trên người cô.
“Cố Hiểu Thần! Đừng quá coi trọng bản thân mình! Tôi không phải không có em thì không được!” Anh gọi đầy đủ họ tên cô, giọng nam trầm thấp vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, mù mịt không gì sánh được.
Trước mắt có chút mơ hồ, vì vậy nên không có cách nào nhìn rõ được anh.
Chỉ là trong tim có một chút nghẹn lại.
Cố Hiểu Thần nhìn anh mơ hồ không rõ, nhưng ngay cả giọng cũng đã nghẹn ngào, cô nói một cách khó khăn, “Tôi từ trước đến giờ đều không coi trọng bản thân mình, luôn biết mình căn bản không được xem là gì. Anh thì sao, Liên thiếu gia cao cao tại thượng, xin hỏi anh, tôi chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn cũng đều không có sao? Tôi phải nghe lời anh, làm người phụ nữ trong bóng tối của anh? Cái này được xem là cái gì, xem là cái gì? Xem là cái gì!”
Cô thống khổ nhìn anh chằm chằm, kìm nén nước mắt không để bọn chúng lại tiếp tục rơi xuống.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên đang có rất nhiều sự giằng co tranh đấu, là hoài nghi, là mờ mịt, là hậm hực……… qua nửa buổi, tất cả mọi biểu cảm đều biến mất trên khuôn mặt đẹp trai kia, sự ngột ngạt ở trong ngực, anh chỉ hơi cong khoé môi, tay thả lỏng, buông cô ra, nhẹ phun ra hai chữ, “Quên đi.”
Quên đi? Quên đi!
Vậy mà lại là quên đi………… quên đi sao.
Cố Hiểu Thần nhẹ nhàng cười, đau đớn ở cổ tay dường như cũng không cảm nhận được nữa. Chỉ dứt khoát không chút do dự nào xoay người, chạy ra khỏi chỗ này.
Bóng hình nhỏ nhắn của cô nháy mắt đã không còn thấy nữa, nghe thấy tiếng đóng sập cửa, Ngũ Hạ Liên cả người bỗng cảm thấy buồn bực. Anh liếc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đã tối như vậy rồi, cô ấy là một cô gái……… cô ấy chỉ có một mình. Nghĩ đến đây, anh còn đang đứng yên tại chỗ bất an lưỡng lự, đột nhiên cuộn nắm đấm rồi đập lên bàn trà bằng kính.
Chỉ nghe thấy “Ầm------” một tiếng, mặt kính thuỷ tinh của bàn trà vỡ tan, mảnh vỡ rơi trên mặt đất.
Mày kiếm của Ngũ Hạ Liên cau chặt, cứ mặc mỗi áo sơ mi như vậy đuổi theo ra ngoài.
Trời đã hơi tối, một bóng dáng lẻ loi một mình bắt xe ở bên đường ngoài toà nhà. Những chiếc xe chạy đến, nhưng đều đã có người, không có một chiếc nào dừng lại. Đợi khoảng mười phút, bóng hình kia chầm chậm đi bộ dọc theo bên đường. Gió lạnh thổi vào mặt, giống như muốn thổi cho cô tỉnh táo lại.
Hai tay Cố Hiểu Thần ôm lấy mình, đi trong bóng tối tĩnh lặng, đi trên con phố đông đúc, đi trong thế giới chỉ có một mình.
Nước mắt sớm đã khô cạn, cô gắng hết sức nở nụ cười.
Cô không biết mình đã đi được bao lâu, cơ thể lạnh lẽo không có chút ấm áp nào.
Mà ở phía sau cô không xa, có một chiếc Lamborhini màu đen chậm rãi chạy theo, nhưng không dám đến gần cô, chỉ đi theo cô.
Hít thật sâu, hít thật sâu, nói với mình không có chuyện gì cả. Thực sự là không sao cả. Cố Hiểu Thần trong lòng không ngừng nói với bản thân mình như vậy, giống như không hề có buồn bực khó chịu nào vậy. Thậm chí………… thật sự là đã quên đi. Đi đến cuối đoạn đường, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi, cô lên xe và đi.
Trong xe ấm áp, nhưng lòng cô vẫn không có cách nào ấm lên được.
Lamborhini màu đen đuổi theo chiếc taxi kia, lặng lẽ đi theo phía sau. Đi một chặng đường dài, cuối cùng cũng dừng lại ở trước một toà nhà cao tầng. Cô xuống xe, tóc đen xoã theo một bên mặt, không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô. Xuyên qua cửa sổ xe, Ngũ Hạ Liên nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô đi vào toà nhà.
Châm một điếu thuốc, anh ngồi trong xe hút thuốc.
Tầm mắt nhìn lên trên cao, anh chăm chú nhìn những ô cửa sổ không sáng đèn.
Trong những ô cửa sổ không sáng đèn, đột nhiên có một ô sáng lên, có lẽ chính là nơi cô ấy ở.
***
Về đến căn hộ nhỏ ở tầng cao nhất, Cố Hiểu Thần ngã xuống giường, ngủ một giấc rất sâu. Chỉ có lúc ngủ, tất cả mọi chuyện dường như đều sẽ quên hết, không cần phải quan tâm tới nữa. Thức dậy vào sáng sớm ngày tiếp theo đã gần chín giờ. Cô vội vàng mặc quần áo, chỉ sợ sẽ đi làm trễ.
Nhưng vừa thoáng nhìn lịch mới phát hiện ra hôm nay là thứ bảy.
Căn bản không cần phải đến công ty.
Tâm trạng đột nhiên nhẹ nhõm, Cố Hiểu Thần lúc này bỗng cảm thấy đói đến đầu óc choáng váng, không có tý sức lực nào nữa. Lúc này mới nhớ ra từ chiều hôm qua đến giờ, cô căn bản chưa hề ăn bất cứ thứ gì. Nấu một ít cháo bằng nồi cơm điện, uống được một chén nhỏ, mới thấy thoải mái hơn chút. Hôm nay không phải đi làm, cô đã qen với việc ở trong căn hộ nhỏ cả ngày mà không hề bước ra khỏi cửa.
Bật ti vi lên, xem một vở hí kịch, cười vui vẻ.
Buổi chiều ngày chủ nhật, điện thoại di động truyền đến một cuộc gọi.
Là Diêu Vịnh Tâm gọi điện đến, đã lâu không gặp, nên muốn hẹn ra ngoài gặp mặt.
Cố Hiểu Thần nghĩ mình đã cả ngày không hề đi ra ngoài, thức ăn trong nhà cũng cần phải bổ sung thêm một ít. Nên cô đồng ý. Thay quần áo xong, cô cầm túi đi gặp Diêu Vịnh Tâm. Gặp nhau rồi, cả hai cùng nhau đi dạo, buổi tối tìm một quán ăn nhỏ ăn nhẹ.
Quán nhỏ là do Cố Hiểu Thần chọn, một quán mỳ đặc biệt đã mở được mấy năm.
Quán nhỏ chật chội so với khí chất thanh cao của Diêu Vịnh Tâm có không thích hợp, nhưng cô ấy cũng không để ý, chỉ khen món mỳ của tiệm này ngon. Hai người ăn xong phần mỳ của mình, lại uống ly nước cam lạnh. Buổi tối cầm ly nước cam lạnh đi dạo trên phố, gió lạnh cũng trở nên dịu dàng.
Lúc chia tay, Diêu Vịnh Tâm ngoảnh đầu nhìn cô, đôi mắt đó sáng rực.
Hơi mỉm cười, cô ấy đột nhiên nói, “Hiểu Thần, cô không sao thì tốt rồi, anh ta…….”
Đúng lúc có một chiếc xe chạy qua, tiếng ồn ào vang lên khiến Cố Hiểu Thần không nghe rõ cô ấy nói cái gì. Đợi lúc xe đi qua, cô nghe thấy Diêu Vịnh Tâm nói, “Vậy tôi đi trước nhé.”
“Được. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cố Hiểu Thần nhìn Diêu Vịnh Tâm đi qua vạch dành cho người đi bộ, hai người vẫy tay, cô đứng ở bên này vạch xoay người bước đi, chậm rãi đi về phía trạm chờ xe buýt. Đi qua cửa hàng trang sức, cửa hàng mỹ phẩm, cửa hàng quần áo………… những món hàng lung linh đẹp mắt, ánh đèn sáng rực rỡ.
Đứng ở phía sau đám người, xếp hàng chờ xe.
Cô cầm túi, trong lòng bình lặng.
Trang sức, quần áo, kim cương, túi xách của thương hiệu nổi tiếng………. những thứ đó đều không phải những thứ cô muốn.
Thứ mà cô muốn, có lẽ quá xa xỉ. Vì vậy không ai có thể cho cô.
Nhưng thứ cô muốn………….. chỉ là một ngôi nhà.
Cố Hiểu Thần cũng cười, chuyện nực cười như vậy. Nước mắt trong mắt cô không còn phân rõ là đau lòng hay là vui vẻ nữa rồi, chỉ là lười tiếp tục dây dưa với anh, “Anh nói thế nào cũng được.”
Ngũ Hạ Liên nổi nóng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó dường như có thể bắn xuyên hai lỗ trên người cô.
“Cố Hiểu Thần! Đừng quá coi trọng bản thân mình! Tôi không phải không có em thì không được!” Anh gọi đầy đủ họ tên cô, giọng nam trầm thấp vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, mù mịt không gì sánh được.
Trước mắt có chút mơ hồ, vì vậy nên không có cách nào nhìn rõ được anh.
Chỉ là trong tim có một chút nghẹn lại.
Cố Hiểu Thần nhìn anh mơ hồ không rõ, nhưng ngay cả giọng cũng đã nghẹn ngào, cô nói một cách khó khăn, “Tôi từ trước đến giờ đều không coi trọng bản thân mình, luôn biết mình căn bản không được xem là gì. Anh thì sao, Liên thiếu gia cao cao tại thượng, xin hỏi anh, tôi chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn cũng đều không có sao? Tôi phải nghe lời anh, làm người phụ nữ trong bóng tối của anh? Cái này được xem là cái gì, xem là cái gì? Xem là cái gì!”
Cô thống khổ nhìn anh chằm chằm, kìm nén nước mắt không để bọn chúng lại tiếp tục rơi xuống.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên đang có rất nhiều sự giằng co tranh đấu, là hoài nghi, là mờ mịt, là hậm hực……… qua nửa buổi, tất cả mọi biểu cảm đều biến mất trên khuôn mặt đẹp trai kia, sự ngột ngạt ở trong ngực, anh chỉ hơi cong khoé môi, tay thả lỏng, buông cô ra, nhẹ phun ra hai chữ, “Quên đi.”
Quên đi? Quên đi!
Vậy mà lại là quên đi………… quên đi sao.
Cố Hiểu Thần nhẹ nhàng cười, đau đớn ở cổ tay dường như cũng không cảm nhận được nữa. Chỉ dứt khoát không chút do dự nào xoay người, chạy ra khỏi chỗ này.
Bóng hình nhỏ nhắn của cô nháy mắt đã không còn thấy nữa, nghe thấy tiếng đóng sập cửa, Ngũ Hạ Liên cả người bỗng cảm thấy buồn bực. Anh liếc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đã tối như vậy rồi, cô ấy là một cô gái……… cô ấy chỉ có một mình. Nghĩ đến đây, anh còn đang đứng yên tại chỗ bất an lưỡng lự, đột nhiên cuộn nắm đấm rồi đập lên bàn trà bằng kính.
Chỉ nghe thấy “Ầm------” một tiếng, mặt kính thuỷ tinh của bàn trà vỡ tan, mảnh vỡ rơi trên mặt đất.
Mày kiếm của Ngũ Hạ Liên cau chặt, cứ mặc mỗi áo sơ mi như vậy đuổi theo ra ngoài.
Trời đã hơi tối, một bóng dáng lẻ loi một mình bắt xe ở bên đường ngoài toà nhà. Những chiếc xe chạy đến, nhưng đều đã có người, không có một chiếc nào dừng lại. Đợi khoảng mười phút, bóng hình kia chầm chậm đi bộ dọc theo bên đường. Gió lạnh thổi vào mặt, giống như muốn thổi cho cô tỉnh táo lại.
Hai tay Cố Hiểu Thần ôm lấy mình, đi trong bóng tối tĩnh lặng, đi trên con phố đông đúc, đi trong thế giới chỉ có một mình.
Nước mắt sớm đã khô cạn, cô gắng hết sức nở nụ cười.
Cô không biết mình đã đi được bao lâu, cơ thể lạnh lẽo không có chút ấm áp nào.
Mà ở phía sau cô không xa, có một chiếc Lamborhini màu đen chậm rãi chạy theo, nhưng không dám đến gần cô, chỉ đi theo cô.
Hít thật sâu, hít thật sâu, nói với mình không có chuyện gì cả. Thực sự là không sao cả. Cố Hiểu Thần trong lòng không ngừng nói với bản thân mình như vậy, giống như không hề có buồn bực khó chịu nào vậy. Thậm chí………… thật sự là đã quên đi. Đi đến cuối đoạn đường, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi, cô lên xe và đi.
Trong xe ấm áp, nhưng lòng cô vẫn không có cách nào ấm lên được.
Lamborhini màu đen đuổi theo chiếc taxi kia, lặng lẽ đi theo phía sau. Đi một chặng đường dài, cuối cùng cũng dừng lại ở trước một toà nhà cao tầng. Cô xuống xe, tóc đen xoã theo một bên mặt, không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô. Xuyên qua cửa sổ xe, Ngũ Hạ Liên nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô đi vào toà nhà.
Châm một điếu thuốc, anh ngồi trong xe hút thuốc.
Tầm mắt nhìn lên trên cao, anh chăm chú nhìn những ô cửa sổ không sáng đèn.
Trong những ô cửa sổ không sáng đèn, đột nhiên có một ô sáng lên, có lẽ chính là nơi cô ấy ở.
***
Về đến căn hộ nhỏ ở tầng cao nhất, Cố Hiểu Thần ngã xuống giường, ngủ một giấc rất sâu. Chỉ có lúc ngủ, tất cả mọi chuyện dường như đều sẽ quên hết, không cần phải quan tâm tới nữa. Thức dậy vào sáng sớm ngày tiếp theo đã gần chín giờ. Cô vội vàng mặc quần áo, chỉ sợ sẽ đi làm trễ.
Nhưng vừa thoáng nhìn lịch mới phát hiện ra hôm nay là thứ bảy.
Căn bản không cần phải đến công ty.
Tâm trạng đột nhiên nhẹ nhõm, Cố Hiểu Thần lúc này bỗng cảm thấy đói đến đầu óc choáng váng, không có tý sức lực nào nữa. Lúc này mới nhớ ra từ chiều hôm qua đến giờ, cô căn bản chưa hề ăn bất cứ thứ gì. Nấu một ít cháo bằng nồi cơm điện, uống được một chén nhỏ, mới thấy thoải mái hơn chút. Hôm nay không phải đi làm, cô đã qen với việc ở trong căn hộ nhỏ cả ngày mà không hề bước ra khỏi cửa.
Bật ti vi lên, xem một vở hí kịch, cười vui vẻ.
Buổi chiều ngày chủ nhật, điện thoại di động truyền đến một cuộc gọi.
Là Diêu Vịnh Tâm gọi điện đến, đã lâu không gặp, nên muốn hẹn ra ngoài gặp mặt.
Cố Hiểu Thần nghĩ mình đã cả ngày không hề đi ra ngoài, thức ăn trong nhà cũng cần phải bổ sung thêm một ít. Nên cô đồng ý. Thay quần áo xong, cô cầm túi đi gặp Diêu Vịnh Tâm. Gặp nhau rồi, cả hai cùng nhau đi dạo, buổi tối tìm một quán ăn nhỏ ăn nhẹ.
Quán nhỏ là do Cố Hiểu Thần chọn, một quán mỳ đặc biệt đã mở được mấy năm.
Quán nhỏ chật chội so với khí chất thanh cao của Diêu Vịnh Tâm có không thích hợp, nhưng cô ấy cũng không để ý, chỉ khen món mỳ của tiệm này ngon. Hai người ăn xong phần mỳ của mình, lại uống ly nước cam lạnh. Buổi tối cầm ly nước cam lạnh đi dạo trên phố, gió lạnh cũng trở nên dịu dàng.
Lúc chia tay, Diêu Vịnh Tâm ngoảnh đầu nhìn cô, đôi mắt đó sáng rực.
Hơi mỉm cười, cô ấy đột nhiên nói, “Hiểu Thần, cô không sao thì tốt rồi, anh ta…….”
Đúng lúc có một chiếc xe chạy qua, tiếng ồn ào vang lên khiến Cố Hiểu Thần không nghe rõ cô ấy nói cái gì. Đợi lúc xe đi qua, cô nghe thấy Diêu Vịnh Tâm nói, “Vậy tôi đi trước nhé.”
“Được. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cố Hiểu Thần nhìn Diêu Vịnh Tâm đi qua vạch dành cho người đi bộ, hai người vẫy tay, cô đứng ở bên này vạch xoay người bước đi, chậm rãi đi về phía trạm chờ xe buýt. Đi qua cửa hàng trang sức, cửa hàng mỹ phẩm, cửa hàng quần áo………… những món hàng lung linh đẹp mắt, ánh đèn sáng rực rỡ.
Đứng ở phía sau đám người, xếp hàng chờ xe.
Cô cầm túi, trong lòng bình lặng.
Trang sức, quần áo, kim cương, túi xách của thương hiệu nổi tiếng………. những thứ đó đều không phải những thứ cô muốn.
Thứ mà cô muốn, có lẽ quá xa xỉ. Vì vậy không ai có thể cho cô.
Nhưng thứ cô muốn………….. chỉ là một ngôi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.