Chương 240: Tha Thiết Háo Hức
Thác Bạt Thụy Thụy
24/02/2022
Ánh nắng buổi hai giờ chiều đã hơi nóng.
Cố Hiểu Thần ngồi trong trong xe con theo quản lý Thái Hoa đi đến một công ty khác để đàm phán, trình bày tài liệu phân tích cụ thể công ty đối tác. Tay cầm sổ ghi chép, và một số tài liệu quan trọng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói mắt khiến cô không thể không nheo mắt lại, khó mà mở ra được.
Nhưng những lời nói lúc nãy của Ngôn Húc Đông vẫn quanh quẩn bên tai cô.
“Sớm biết sẽ có ngày này, hay là, anh nên nói là cậu ta đã được giải thoát.”
Giải thoát cái gì? Cô không hề biết.
Cố Hiểu Thần mím môi, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, đó là hình phản chiếu của mình. Chỉ là đôi mắt ngoài sự cô đơn, còn có sự mong chờ. Mong muốn biết thêm nhiều thông tin, những chuyện bí mật, chỉ là có quá ít người biết chuyện liên quan đến anh.
Lần đầu tiên cô tha thiết háo hức muốn được biết như vậy.
Cố Hiểu Thần nhắm mắt lại, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve mặt cuốn sổ, nhưng ngón tay lại hơi lạnh.
Xe chậm rãi quẹo qua ngã tư phía trước, phía trước đã là toàn nhà của công ty nghị sự.
Nhóm Thái Hoa được trợ lý của đối phương tiếp đón rồi dẫn lên trên, đi đến phòng họp. Đây không phải là một cuộc đàm phán quy mô lớn, mà là một cuộc phân tích đánh giá đầu tư. Hai người ngồi trong phòng họp, yên lặng đợi người đàm phán bên kia đến. Sau khi lặng lẽ đợi khoảng mười phút, cửa phòng họp bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
“Chào ngài, tôi là Thái Hoa – quản lý bộ phận ngân hàng đầu tư của Ngân hàng thương mại.” Thái Hoa đứng dậy, lịch sự bắt tay với đối phương, Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau bà, mỉm cười lịch sự.
“Khách sáo rồi, mời ngồi.” Người phục trách phía đối tác cũng lịch sự mỉm cười.
Hai bên ngồi xuống, Thái Hoa liếc nhìn Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần lập tức đem tài liệu phát cho mỗi người. Giọng nữ lanh lảnh của Thái Hoa vang lên trong phòng họp, ăn nói mạnh mẽ, “Phân tích đầu tư đối với quý công ty, Ngân hàng thương mại chúng tôi trong vòng một tuần thông qua các khía cạnh khác nhau của việc khảo sát và đánh giá, hiện tại đã có báo cáo phân tích cụ thể.”
“Chào các vị.” Cố Hiểu Thần tiếp lờp Thái Hoa, điềm đạm nói, “Tài liệu trước mặt mọi người chính là báo cáo phân tích đầu tư. Việc thu thập thông tin phân tích và phân loại dữ liệu phân tích đều được xử lý một các rõ ràng. Khảo sát trên thực tế, đứng đầu ngành công nghiệp điện tử là Châu thị đã phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, chiếm 36% tổng ngành công nghiệp điện tử ở Hồng Kông………….”
“Như mọi người đã biết, khoảng thời gian dự báo tương đối dài, hướng dẫn cho các nhà đầu tư ngắn hạn tương đối yếu và độ chính xác của dự báo tương đối thấp. Chúng ta cần biết liệu đầu tư ngắn hạn có thể đạt được lợi nhuận kỳ vọng hay không, đó là điểm mấu chốt.”
Người phụ trách của đối phương hai tay khoanh trước ngực, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề.
Giây tiếp theo, hai bên tiến hành một loạt các cuộc thảo luận các sai sót, lỗ hổng trong đó.
Đến khi hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời cũng không còn chói chang nữa, cuối cùng “trận chiến miệng” này mới dừng lại.
“Quản lý Thái, phần báo cáo phân tích này, chúng tôi còn muốn thương nghị tiếp. Kết quả cụ thể, mấy ngày nữa sẽ trả lời với các vị. Hy vọng có thể hợp tác thành công.” Người phụ trách vừa nói vừa chìa tay ra.
“Ngân hàng thương mại chúng tôi cũng hy vọng như vậy.” Thái Hoa bắt tay đối phương, gật đầu nói.
Đoàn người ra khỏi phòng họp, tiễn đến cửa thang máy.
Đi trên hành lang, lại nhìn thấy mấy người đang chậm rãi đi ở đầu phía trước.
Cố Hiểu Thần đi ở phía sau Thái Hoa, ngẩng đầu nhìn đến, mấy người đàn ông cao lớn mặc âu phục phẳng tắp, quần áo bảnh bao. Mà người đàn ông dẫn đầu, chiếc kính gọng bạc nho nhã lịch thiệp toát ra một tia sáng lạnh băng, khí chất cao quý tao nhã, thân hình cao gầy nhưng không hề yếu ớt, mà có chút cảm giác bất phàm. Người chợt xuất hiện, không có cách nào làm ngơ được.
Mà người này………… chính là CEO của Châu thị Châu Thành Trạch.
Ánh mắt Châu Thành Trạch đang nhìn thẳng phía trước, nét mặt không có chút dao động, giống như nhìn thấy cô, lại giống như không hề nhìn thấy.
“Châu tổng!” Người phụ trách kia nịnh nọt mỉm cười, dĩ nhiên là không dám ngó lơ.
Châu Thành Trạch âm trầm “ừ” một tiếng, hai nhóm người đi ngang qua nhau trong hành lang, giống như những người xa lạ. Đúng lúc này, có một cơn gió lạnh xẹt qua gò má, hơi thở của anh ta dần phảng phất tới gần, rồi dần đi xa, đi về một phía khác.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, im lặng không nói gì.
“Đi thôi.” Có người cười nói rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hai nhóm người đi ngược chiều nhau, sau khi rẽ khỏi hành lang, Châu Thành Trạch trầm giọng nói, “Ngân hàng thương mại có giao dịch làm ăn với công ty cácvị sao?”
“Chắc là vậy.” Người kia gật đầu, trả lời nước đôi mơ hồ.
“Phân tích đánh giá đầu tư.” Châu Thành Trạch đột nhiên phun ra thuật ngữ chuyên môn, đôi mắt phía sau thấu kính thâm sâu, sáng rực giống như viên ngọc đen, không nhanh không chậm nói, “Lần tới ba bên cùng đàm phán đi, tôi cũng rất muốn biết kết quả phân tích đánh giá.”
“Được, nghe Châu tổng vậy.”
***
Lúc tiếp quản hạng mục mới này, Cố Hiểu Thần đã biết sẽ có liên quan đến Châu thị. Nhưng chỉ nghĩ Ngân hàng thương mại chỉ phân tích đánh giá đầu tư, không có bất kỳ liên quan nào đến bên thứ ba. Nhưng không ngờ, lần đầu đi đàm phán, vậy mà đã chạm mặt anh ta. Trên đường về công ty, cô cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Đã qua năm giờ, thu dọn đồ đạc xong, Cố Hiểu Thần cầm túi lên tan làm.
Đi ra khỏi cao ốc, sắc trời vẫn còn rất sáng.
Cô xách túi, đi đến trạm đứng chờ xe buýt. Lúc đang đi chầm chậm, cô nghĩ định hỏi xem anh đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì chi bằng cùng nhau ăn? Nhưng hôm qua bọn họ mới ăn cùng nhau. Cứ xem như là bạn, cũng không thân thiết đến nỗi ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm.
Cố Hiểu Thần đi đến trạm chờ, lấy điện thoại di động ra, nhưng lại chần chừ do dự.
Nhưng thật là kỳ tích, giống như có thần giao cách cảm vậy, điện thoại đang cầm trên tay liền rung lên.
Dãy số lưu tên anh, cô vừa nhìn thấy ba chữ đó.
Nhận cuộc gọi, Cố Hiểu Thần nhẹ nhàng “alo” một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia lúc đầu là im lặng, không nói tiếng nào.
Bế tắc một lúc, Cố Hiểu Thần chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng xe, tiếng gọi nhau ở xung quanh, còn giọng nam trầm thấp của anh đột nhiên vang lên, giọng nói thờ ơ, “Từ chức rồi theo anh thì sao?”
Cố Hiểu Thần ngồi trong trong xe con theo quản lý Thái Hoa đi đến một công ty khác để đàm phán, trình bày tài liệu phân tích cụ thể công ty đối tác. Tay cầm sổ ghi chép, và một số tài liệu quan trọng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói mắt khiến cô không thể không nheo mắt lại, khó mà mở ra được.
Nhưng những lời nói lúc nãy của Ngôn Húc Đông vẫn quanh quẩn bên tai cô.
“Sớm biết sẽ có ngày này, hay là, anh nên nói là cậu ta đã được giải thoát.”
Giải thoát cái gì? Cô không hề biết.
Cố Hiểu Thần mím môi, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, đó là hình phản chiếu của mình. Chỉ là đôi mắt ngoài sự cô đơn, còn có sự mong chờ. Mong muốn biết thêm nhiều thông tin, những chuyện bí mật, chỉ là có quá ít người biết chuyện liên quan đến anh.
Lần đầu tiên cô tha thiết háo hức muốn được biết như vậy.
Cố Hiểu Thần nhắm mắt lại, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve mặt cuốn sổ, nhưng ngón tay lại hơi lạnh.
Xe chậm rãi quẹo qua ngã tư phía trước, phía trước đã là toàn nhà của công ty nghị sự.
Nhóm Thái Hoa được trợ lý của đối phương tiếp đón rồi dẫn lên trên, đi đến phòng họp. Đây không phải là một cuộc đàm phán quy mô lớn, mà là một cuộc phân tích đánh giá đầu tư. Hai người ngồi trong phòng họp, yên lặng đợi người đàm phán bên kia đến. Sau khi lặng lẽ đợi khoảng mười phút, cửa phòng họp bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
“Chào ngài, tôi là Thái Hoa – quản lý bộ phận ngân hàng đầu tư của Ngân hàng thương mại.” Thái Hoa đứng dậy, lịch sự bắt tay với đối phương, Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau bà, mỉm cười lịch sự.
“Khách sáo rồi, mời ngồi.” Người phục trách phía đối tác cũng lịch sự mỉm cười.
Hai bên ngồi xuống, Thái Hoa liếc nhìn Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần lập tức đem tài liệu phát cho mỗi người. Giọng nữ lanh lảnh của Thái Hoa vang lên trong phòng họp, ăn nói mạnh mẽ, “Phân tích đầu tư đối với quý công ty, Ngân hàng thương mại chúng tôi trong vòng một tuần thông qua các khía cạnh khác nhau của việc khảo sát và đánh giá, hiện tại đã có báo cáo phân tích cụ thể.”
“Chào các vị.” Cố Hiểu Thần tiếp lờp Thái Hoa, điềm đạm nói, “Tài liệu trước mặt mọi người chính là báo cáo phân tích đầu tư. Việc thu thập thông tin phân tích và phân loại dữ liệu phân tích đều được xử lý một các rõ ràng. Khảo sát trên thực tế, đứng đầu ngành công nghiệp điện tử là Châu thị đã phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, chiếm 36% tổng ngành công nghiệp điện tử ở Hồng Kông………….”
“Như mọi người đã biết, khoảng thời gian dự báo tương đối dài, hướng dẫn cho các nhà đầu tư ngắn hạn tương đối yếu và độ chính xác của dự báo tương đối thấp. Chúng ta cần biết liệu đầu tư ngắn hạn có thể đạt được lợi nhuận kỳ vọng hay không, đó là điểm mấu chốt.”
Người phụ trách của đối phương hai tay khoanh trước ngực, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề.
Giây tiếp theo, hai bên tiến hành một loạt các cuộc thảo luận các sai sót, lỗ hổng trong đó.
Đến khi hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời cũng không còn chói chang nữa, cuối cùng “trận chiến miệng” này mới dừng lại.
“Quản lý Thái, phần báo cáo phân tích này, chúng tôi còn muốn thương nghị tiếp. Kết quả cụ thể, mấy ngày nữa sẽ trả lời với các vị. Hy vọng có thể hợp tác thành công.” Người phụ trách vừa nói vừa chìa tay ra.
“Ngân hàng thương mại chúng tôi cũng hy vọng như vậy.” Thái Hoa bắt tay đối phương, gật đầu nói.
Đoàn người ra khỏi phòng họp, tiễn đến cửa thang máy.
Đi trên hành lang, lại nhìn thấy mấy người đang chậm rãi đi ở đầu phía trước.
Cố Hiểu Thần đi ở phía sau Thái Hoa, ngẩng đầu nhìn đến, mấy người đàn ông cao lớn mặc âu phục phẳng tắp, quần áo bảnh bao. Mà người đàn ông dẫn đầu, chiếc kính gọng bạc nho nhã lịch thiệp toát ra một tia sáng lạnh băng, khí chất cao quý tao nhã, thân hình cao gầy nhưng không hề yếu ớt, mà có chút cảm giác bất phàm. Người chợt xuất hiện, không có cách nào làm ngơ được.
Mà người này………… chính là CEO của Châu thị Châu Thành Trạch.
Ánh mắt Châu Thành Trạch đang nhìn thẳng phía trước, nét mặt không có chút dao động, giống như nhìn thấy cô, lại giống như không hề nhìn thấy.
“Châu tổng!” Người phụ trách kia nịnh nọt mỉm cười, dĩ nhiên là không dám ngó lơ.
Châu Thành Trạch âm trầm “ừ” một tiếng, hai nhóm người đi ngang qua nhau trong hành lang, giống như những người xa lạ. Đúng lúc này, có một cơn gió lạnh xẹt qua gò má, hơi thở của anh ta dần phảng phất tới gần, rồi dần đi xa, đi về một phía khác.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, im lặng không nói gì.
“Đi thôi.” Có người cười nói rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hai nhóm người đi ngược chiều nhau, sau khi rẽ khỏi hành lang, Châu Thành Trạch trầm giọng nói, “Ngân hàng thương mại có giao dịch làm ăn với công ty cácvị sao?”
“Chắc là vậy.” Người kia gật đầu, trả lời nước đôi mơ hồ.
“Phân tích đánh giá đầu tư.” Châu Thành Trạch đột nhiên phun ra thuật ngữ chuyên môn, đôi mắt phía sau thấu kính thâm sâu, sáng rực giống như viên ngọc đen, không nhanh không chậm nói, “Lần tới ba bên cùng đàm phán đi, tôi cũng rất muốn biết kết quả phân tích đánh giá.”
“Được, nghe Châu tổng vậy.”
***
Lúc tiếp quản hạng mục mới này, Cố Hiểu Thần đã biết sẽ có liên quan đến Châu thị. Nhưng chỉ nghĩ Ngân hàng thương mại chỉ phân tích đánh giá đầu tư, không có bất kỳ liên quan nào đến bên thứ ba. Nhưng không ngờ, lần đầu đi đàm phán, vậy mà đã chạm mặt anh ta. Trên đường về công ty, cô cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Đã qua năm giờ, thu dọn đồ đạc xong, Cố Hiểu Thần cầm túi lên tan làm.
Đi ra khỏi cao ốc, sắc trời vẫn còn rất sáng.
Cô xách túi, đi đến trạm đứng chờ xe buýt. Lúc đang đi chầm chậm, cô nghĩ định hỏi xem anh đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì chi bằng cùng nhau ăn? Nhưng hôm qua bọn họ mới ăn cùng nhau. Cứ xem như là bạn, cũng không thân thiết đến nỗi ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm.
Cố Hiểu Thần đi đến trạm chờ, lấy điện thoại di động ra, nhưng lại chần chừ do dự.
Nhưng thật là kỳ tích, giống như có thần giao cách cảm vậy, điện thoại đang cầm trên tay liền rung lên.
Dãy số lưu tên anh, cô vừa nhìn thấy ba chữ đó.
Nhận cuộc gọi, Cố Hiểu Thần nhẹ nhàng “alo” một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia lúc đầu là im lặng, không nói tiếng nào.
Bế tắc một lúc, Cố Hiểu Thần chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng xe, tiếng gọi nhau ở xung quanh, còn giọng nam trầm thấp của anh đột nhiên vang lên, giọng nói thờ ơ, “Từ chức rồi theo anh thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.