Chương 239: Tư Cách Thua Cũng Không Có
Thác Bạt Thụy Thụy
24/02/2022
Ngũ Hạo Dương vừa nói ra khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên. Thái độ của anh ngạo mạn, nói lời kinh người, giọng nói lãnh đạm, “Các vị có lòng tin đối với tôi như vậy nhưng tôi không dám đảm bảo. Nói không chừng Ngũ thị vào tay tôi, không quá nửa năm thì đã sa sút, thành quả xuống dốc không phanh cũng không chừng.”
Một màn náo động không còn yên lặng nữa.
Ánh mắt dò xét của bốn vị trưởng lão nhìn anh, đang do dự phân vân, căn bản là không phải 100% tán thành Ngũ Hạo Dương, lúc này càng thiếu đi sự tin tưởng.
Mặt Ngũ Kế Tông không vui, nhưng vẫn kiên định. Ánh mắt ông liếc về phía Diêu Vịnh Tâm, hơi gật đầu với cô.
Diêu Vịnh Tâm nhận được ánh mắt của Ngũ Kế Tông, đúng lúc mở miệng, “Bác Lý, bác Triệu, chú Hà, chú Tiền.”
Cô gọi một cách rất kính trọng, nhẹ nhàng và nhã nhặn, hào phóng mà đàng hoàng, “Dương tổng vào công ty mặc dù chưa đến nửa năm, nhưng anh ấy đã tiếp quản các công trình và hạng mục dự án, mỗi một lần đều hoàn thành rất xuất sắc. Đây là thành quả của cả công ty quá rõ ràng.”
“Thái độ làm việc của mỗi người không giống nhau, nói suông đảm bảo mình nhất định có thể làm được, cũng không nhất định là thật sự sẽ làm được. Nhưng kết quả tồi tệ nhất có thể là những gì Dương tổng vừa nói. Ngũ thị vào tay Dương tổng, hoặc là không quá nửa năm sẽ sa sút, thành quả tuột dốc. Nhưng, còn có một loại khả năng khác, đó chính là Ngũ thị ngày càng đi lên, tạo ra những vinh quang lớn hơn nữa.”
“Tin hay không là ở mỗi người, có cho cơ hội hay không cũng ở mỗi người. Với tư cách là quản lý bộ phận ngân hàng đầu tư, cũng là một cổ đông của Ngũ thị, tôi sẵn lòng cho Dương tổng cơ hội, càng sẵn lòng chấp nhận những thử thách mới, nghênh đón thời đại mới!”
“Các bác các chú, không biết các vị có sẵn lòng cho cơ hội này không ạ?”
Giọng nữ Diêu Vịnh Tâm cao vút có lực khẽ vang lên và cuối cùng nở một nụ cười hoàn hảo.
Bốn vị đại cổ đông đang im lặng lựa chọn, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ.
Rồi sau đó họ nhìn nhau, lão Lý lại quanh co nói, “Được, chũng tôi cũng không phải là mấy lão già cố chấp, không tạo cơ hội cho người mới. Năng lực và thành quả của Ngũ tam, chúng tôi thấy cũng rất tốt! Hơn nữa, còn có Ngũ nhị ở bên trợ giúp, chúng tôi sẽ càng yên tâm!”
“Ngũ nhị, vị trí phó tổng này hay là cậu chịu thiệt một chút đi?” Lão Hà liền theo sau hỏi.
Vấn đề lập tức chuyển lên người Ngũ Hạ Liên, ánh mắt mọi người cũng quét về phía anh. Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, bao phủ toàn bộ thân anh, phủ lên một lớp vàng nhạt, khiến anh trông có chút mơ hồ, nhưng cũng càng tuấn mị hơn, đôi mắt kia sáng rực.
Ngũ Hạ Liên lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt nói một câu, vô cùng bình tĩnh, “Tôi rút khỏi Ngũ thị.”
Đột nhiên, mọi người lại sững sờ lần nữa.
Rút khỏi Ngũ thị? Không nhận một chút cổ phần nào, thậm chí ngay cả vị trí phó tổng cũng không cần? Rút lui sạch sẽ như vậy? Chẳng lẽ là đang giận dỗi sao? Cố gắng tìm kiếm xem có phải là anh đang che giấu giận dỗi hay không, nhưng tìm mãi mà không có chút dấu vết nào. Nhưng, người bình thường sao có thể ôn hoà nhã nhặn như vậy được?”
Đây là khí phách và độ lượng biết bao nhiêu!
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên thờ ơ lướt qua từng người một, nhưng không dừng lại ở bất cứ ai. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh chậm rãi đứng dậy, ung dung tiêu sái rời đi. Tóc đen che phủ mắt đen, không có nửa điểm do dự, anh đi như mây bay gió thoảng, mở cửa phòng họp, bóng dáng xa xa của anh giống như vị thần Odin trong thần thoại Bắc Âu, khiến người ta kinh ngạc.
Bốn vị trưởng lão há mồm trợn mắt, một lúc cũng không biết phải nói gì nữa.
Khuôn mặt Ngũ Kế Tông tái xanh, cực kỳ bảo thủ vẫn cứ im lặng.
“Tan họp!” Nửa buổi sau, Ngũ Kế Tông phun ra hai chữ.
Ngũ Kế Tông vừa đi, bốn vị trưởng lão cũng lần lượt rời đi.
Lúc này trong phòng hợp chỉ còn thừa lại Ngũ Hạo Dương và Diêu Vịnh Tâm, Diêu Vịnh Tâm đứng dậy, động tác muốn rời đi. Cô vừa mới xoay người, Ngũ Hạo Dương lại nắm lấy cổ tay cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Vịnh Tâm căn bản rất điềm đạm ngay lập tức lúng túng, hoảng hốt quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dùng một lực lớn kéo xuống nhào vào trong ngực anh. Hơi thở của anh lập tức ập về phía cô khiến cô không có cách nào suy nghĩ rõ ràng được.
“Dương tổng!” Diêu Vịnh Tâm vẫn giữ vững lý trí, xưng hô theo chức danh.
Bàn tay lớn sậm màu của Ngũ Hạo Dương đưa về phía cô, thô bạo túm lấy cằm cô kéo lại gần như là dùng sức muốn bóp nát. Diêu Vịnh Tâm đau đến nheo mắt, tóc ngắn mới hơi dài ra một chút của cô tán loạn dán lên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô, cô khổ sở như vậy, vẫn ngoan cố ngang bướng chống đối anh, không lưu loát hét lên, “Buông tay!”
“Cô đang tính toán điều gì?” Ngũ Hạo Dương ngưng mắt chất vấn, bá đạo giam cầm cô.
Diêu Vịnh Tâm giật mình, một tay gạt tay anh ra, “Không biết cậu đang nói cái gì?”
“Không biết?” Ngũ Hạo Dương cười ngang ngược, lông mày cau chặt, nói lời cay độc, “Nói đi, lão già rốt cuộc là cho cô lợi ích gì, mà cô nói giúp ông ta! Hay là ông ta cho cô đính hôn với anh hai? Cho nên cô mới cam tâm tình nguyện như vậy?”
Có thứ gì đó chặn lại trong ngực, Diêu Vịnh Tâm cảm thấy ngạt thở, nghiến răng nói, “Dương tổng đang nói chuyện cười!”
“Đúng, tôi là đang nói chuyện cười! Chẳng qua, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, trong tim anh ta, mãi mãi cũng không có chỗ cho cô! Cô cũng nên tỉnh táo lại đi, đừng không thực tế nữa!” Ngũ Hạo Dương mỉa mai nói lời úp úp mở mở, chỉ thấy đôi mắt cô có một tia thất vọng, phiền muộn trong lòng.
Diêu Vịnh Tâm đột nhiên cảm thấy cô đơn, giẫm giày cao gót trên mặt đất, cô gắng sức đứng dậy. Tay anh vừa buông lỏng, cô nhếch nhác lao về phía trước mấy bước, tiện tay chỉnh trang lại y phục có chút lộn xộn của mình. Cô không hề ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng nói, “Hạo Dương, tuổi cậu không còn nhỏ, cũng nên………….”
“Người phụ nữ lớn hơn tôi ba tháng bảy ngày, cô có đủ tư cách để dạy tôi không?” Giọng nam lạnh lẽo của Ngũ Hạo Dương vang lên, Diêu Vịnh Tâm thẳng sống lưng, quay lại vô cùng chủ động cười với anh ta, “Rốt cuộc là trong tim anh ấy, hay là trong tim Ngũ Hạo Dương cậu?”
Anh đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa.
Diêu Vịnh Tâm hơi mỉm cười, mở cửa rồi bước đi.
Trò chơi tình cảm này còn chưa bắt đầu vậy mà đã thất bại rất thảm hại.
Diêu Vịnh Tâm, thực sự cô không có tư cách, ngay cả tư cách thua cũng đều không có.
Một màn náo động không còn yên lặng nữa.
Ánh mắt dò xét của bốn vị trưởng lão nhìn anh, đang do dự phân vân, căn bản là không phải 100% tán thành Ngũ Hạo Dương, lúc này càng thiếu đi sự tin tưởng.
Mặt Ngũ Kế Tông không vui, nhưng vẫn kiên định. Ánh mắt ông liếc về phía Diêu Vịnh Tâm, hơi gật đầu với cô.
Diêu Vịnh Tâm nhận được ánh mắt của Ngũ Kế Tông, đúng lúc mở miệng, “Bác Lý, bác Triệu, chú Hà, chú Tiền.”
Cô gọi một cách rất kính trọng, nhẹ nhàng và nhã nhặn, hào phóng mà đàng hoàng, “Dương tổng vào công ty mặc dù chưa đến nửa năm, nhưng anh ấy đã tiếp quản các công trình và hạng mục dự án, mỗi một lần đều hoàn thành rất xuất sắc. Đây là thành quả của cả công ty quá rõ ràng.”
“Thái độ làm việc của mỗi người không giống nhau, nói suông đảm bảo mình nhất định có thể làm được, cũng không nhất định là thật sự sẽ làm được. Nhưng kết quả tồi tệ nhất có thể là những gì Dương tổng vừa nói. Ngũ thị vào tay Dương tổng, hoặc là không quá nửa năm sẽ sa sút, thành quả tuột dốc. Nhưng, còn có một loại khả năng khác, đó chính là Ngũ thị ngày càng đi lên, tạo ra những vinh quang lớn hơn nữa.”
“Tin hay không là ở mỗi người, có cho cơ hội hay không cũng ở mỗi người. Với tư cách là quản lý bộ phận ngân hàng đầu tư, cũng là một cổ đông của Ngũ thị, tôi sẵn lòng cho Dương tổng cơ hội, càng sẵn lòng chấp nhận những thử thách mới, nghênh đón thời đại mới!”
“Các bác các chú, không biết các vị có sẵn lòng cho cơ hội này không ạ?”
Giọng nữ Diêu Vịnh Tâm cao vút có lực khẽ vang lên và cuối cùng nở một nụ cười hoàn hảo.
Bốn vị đại cổ đông đang im lặng lựa chọn, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ.
Rồi sau đó họ nhìn nhau, lão Lý lại quanh co nói, “Được, chũng tôi cũng không phải là mấy lão già cố chấp, không tạo cơ hội cho người mới. Năng lực và thành quả của Ngũ tam, chúng tôi thấy cũng rất tốt! Hơn nữa, còn có Ngũ nhị ở bên trợ giúp, chúng tôi sẽ càng yên tâm!”
“Ngũ nhị, vị trí phó tổng này hay là cậu chịu thiệt một chút đi?” Lão Hà liền theo sau hỏi.
Vấn đề lập tức chuyển lên người Ngũ Hạ Liên, ánh mắt mọi người cũng quét về phía anh. Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, bao phủ toàn bộ thân anh, phủ lên một lớp vàng nhạt, khiến anh trông có chút mơ hồ, nhưng cũng càng tuấn mị hơn, đôi mắt kia sáng rực.
Ngũ Hạ Liên lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt nói một câu, vô cùng bình tĩnh, “Tôi rút khỏi Ngũ thị.”
Đột nhiên, mọi người lại sững sờ lần nữa.
Rút khỏi Ngũ thị? Không nhận một chút cổ phần nào, thậm chí ngay cả vị trí phó tổng cũng không cần? Rút lui sạch sẽ như vậy? Chẳng lẽ là đang giận dỗi sao? Cố gắng tìm kiếm xem có phải là anh đang che giấu giận dỗi hay không, nhưng tìm mãi mà không có chút dấu vết nào. Nhưng, người bình thường sao có thể ôn hoà nhã nhặn như vậy được?”
Đây là khí phách và độ lượng biết bao nhiêu!
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên thờ ơ lướt qua từng người một, nhưng không dừng lại ở bất cứ ai. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh chậm rãi đứng dậy, ung dung tiêu sái rời đi. Tóc đen che phủ mắt đen, không có nửa điểm do dự, anh đi như mây bay gió thoảng, mở cửa phòng họp, bóng dáng xa xa của anh giống như vị thần Odin trong thần thoại Bắc Âu, khiến người ta kinh ngạc.
Bốn vị trưởng lão há mồm trợn mắt, một lúc cũng không biết phải nói gì nữa.
Khuôn mặt Ngũ Kế Tông tái xanh, cực kỳ bảo thủ vẫn cứ im lặng.
“Tan họp!” Nửa buổi sau, Ngũ Kế Tông phun ra hai chữ.
Ngũ Kế Tông vừa đi, bốn vị trưởng lão cũng lần lượt rời đi.
Lúc này trong phòng hợp chỉ còn thừa lại Ngũ Hạo Dương và Diêu Vịnh Tâm, Diêu Vịnh Tâm đứng dậy, động tác muốn rời đi. Cô vừa mới xoay người, Ngũ Hạo Dương lại nắm lấy cổ tay cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Vịnh Tâm căn bản rất điềm đạm ngay lập tức lúng túng, hoảng hốt quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dùng một lực lớn kéo xuống nhào vào trong ngực anh. Hơi thở của anh lập tức ập về phía cô khiến cô không có cách nào suy nghĩ rõ ràng được.
“Dương tổng!” Diêu Vịnh Tâm vẫn giữ vững lý trí, xưng hô theo chức danh.
Bàn tay lớn sậm màu của Ngũ Hạo Dương đưa về phía cô, thô bạo túm lấy cằm cô kéo lại gần như là dùng sức muốn bóp nát. Diêu Vịnh Tâm đau đến nheo mắt, tóc ngắn mới hơi dài ra một chút của cô tán loạn dán lên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô, cô khổ sở như vậy, vẫn ngoan cố ngang bướng chống đối anh, không lưu loát hét lên, “Buông tay!”
“Cô đang tính toán điều gì?” Ngũ Hạo Dương ngưng mắt chất vấn, bá đạo giam cầm cô.
Diêu Vịnh Tâm giật mình, một tay gạt tay anh ra, “Không biết cậu đang nói cái gì?”
“Không biết?” Ngũ Hạo Dương cười ngang ngược, lông mày cau chặt, nói lời cay độc, “Nói đi, lão già rốt cuộc là cho cô lợi ích gì, mà cô nói giúp ông ta! Hay là ông ta cho cô đính hôn với anh hai? Cho nên cô mới cam tâm tình nguyện như vậy?”
Có thứ gì đó chặn lại trong ngực, Diêu Vịnh Tâm cảm thấy ngạt thở, nghiến răng nói, “Dương tổng đang nói chuyện cười!”
“Đúng, tôi là đang nói chuyện cười! Chẳng qua, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, trong tim anh ta, mãi mãi cũng không có chỗ cho cô! Cô cũng nên tỉnh táo lại đi, đừng không thực tế nữa!” Ngũ Hạo Dương mỉa mai nói lời úp úp mở mở, chỉ thấy đôi mắt cô có một tia thất vọng, phiền muộn trong lòng.
Diêu Vịnh Tâm đột nhiên cảm thấy cô đơn, giẫm giày cao gót trên mặt đất, cô gắng sức đứng dậy. Tay anh vừa buông lỏng, cô nhếch nhác lao về phía trước mấy bước, tiện tay chỉnh trang lại y phục có chút lộn xộn của mình. Cô không hề ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng nói, “Hạo Dương, tuổi cậu không còn nhỏ, cũng nên………….”
“Người phụ nữ lớn hơn tôi ba tháng bảy ngày, cô có đủ tư cách để dạy tôi không?” Giọng nam lạnh lẽo của Ngũ Hạo Dương vang lên, Diêu Vịnh Tâm thẳng sống lưng, quay lại vô cùng chủ động cười với anh ta, “Rốt cuộc là trong tim anh ấy, hay là trong tim Ngũ Hạo Dương cậu?”
Anh đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa.
Diêu Vịnh Tâm hơi mỉm cười, mở cửa rồi bước đi.
Trò chơi tình cảm này còn chưa bắt đầu vậy mà đã thất bại rất thảm hại.
Diêu Vịnh Tâm, thực sự cô không có tư cách, ngay cả tư cách thua cũng đều không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.