Chương 2: Bất Cẩn
Lam Anh Thy
08/09/2023
Sau khi chơi đã đời ở công viên New Life thì cậu cũng khát nước liền quay sang nói với cô.
“ Này dì, tôi muốn uống nước, dì đi mua đi.”
“ Được rồi để dì đi mua. Con qua ghế đá kia đợi dì đi nhớ đừng đi đâu đấy.”
Nghe cậu bảo khát cô liền đi không quên dặn cậu ngồi vào ghế đá cô chỉ. Khi thấy Tiểu Tuân đã ngồi vào thì Doãn Ngọc nhanh chóng sang đường mua nước cho cậu.
Một lúc sau quay lại thì thấy có cặp mẹ con, người mẹ thì đang đứng quát tháo cậu dữ dội, cậu nhóc kế bên đang mếu máo. Thấy tình hình không ổn cô liền đi đến.
“ Ba mẹ mày đâu kêu ra đây cho tao? ”
“ Cô là cái thá gì mà đời gặp baba tôi.”
“ Mày…mày. "
Mỹ Tiền định dơ tay đánh cậu thì Doãn Ngọc nhanh chóng đứng chắn trước Thế Tuân.
" Có chuyện gì mà cô đòi ra tay đánh một đứa nhỏ vậy. "
" Cô là ai? "
" Tôi là...là m-"
" Là dì tôi. "
Cậu không chấp nhận cô lại mẹ nên cũng không muốn ai biết cô là vợ kế của ba mẹ kế của cậu.
" Nếu đã là phụ huynh của nhóc này thì tôi nói luôn, thằng này nó gạt chân làm té con trai bảo bối của tôi. "
" Là nó không có mắt, tự va vào chân tôi rồi té. "
" Mày...mày có biết tụi tao là ai không? "
" Tôi không cần biết mấy người là ai, cũng chả có hứng thú biết. "
" Nó là Lâm Sầm Luân con trai bải bối của chủ tịch tập đoàn KL đang hợp tác với tập đoàn Lâm Thiên đó. "
Chả thèm đếm xỉa ả quay phắc đi. Cô nãy giờ không nói được câu nào thì đã thấy cậu bỏ đi, định quay sang thì thấy Mỹ Tiền chơi bẩn cầm cốc cacao nóng trên tay hất về phía Thế Tuân. Doãn Ngọc nhanh mắt thấy vậy chạy lại đỡ cho cậu làm bị bỏng cả mảng lưng. Mẹ con ả ta thấy thế cũng vội chạy đi.
Cậu đang đi thì cảm giác mình bị ai đó ôm quay khi quay lại thấy cô đã đỡ cho mình thì có phần kinh ngạc nhưng chưa kịp để Doãn Ngọc thấy biểu cảm đó đã nhanh chóng thu hồi.
" Tiểu Tuân con không sao chứ? Có bị dính bỏng không? Để dì xem. "
Sau khi xem xét một lượt cho cậu thấy không sao thì phía sau lưng cảm giác được có phần rát, bỏng rồi.
" Không sao, lo gì. Tôi mà bị sao baba tôi sẽ không tha cho tập đoàn KL đâu. "
Mặt cô có hơi buồn khi nghe cậu nói vậy nhưng không sao từ từ cậu sẽ hiểu.
" Chúng ta về thôi. "
• NHÀ RIÊNG LÂM GIA •
Sau khi về nhà thì Thế Tuân đã nhanh chóng lên phòng còn cô thì đi tìm thuốc bôi sau đó cũng đi làm việc nhà.
Đang làm dở thì điện thoại gọi đến.
- Alo, anh à, có chuyện gì thế?
- Lên phòng lấy tài liệu màu vàng tôi để quên manh lên công ty cho tôi. Cho cô 10p
- Vâ-
Chưa để cô nói hết Thế Minh đã dập máy ngang không nói gì thêm.
Nghe vậy cô cũng không chậm trễ nhanh chóng lên phòng lấy tài liệu nhưng không may lỡ làm rơi mất khung ảnh trên bàn làm việc của anh. Vì gấp nên tự nhủ về rồi dọn nên đi luôn.
• TẬP ĐOÀN LÂM THIÊN •
" Cho hỏi cô muốn tìm ai? "
" À tôi đến đưa tài liệu thôi. "
" Lâm Tổng có nói với tôi rồi. Phiền cô đưa tôi để tôi mang lên. "
" Vâng. "
Sau khi đã giao tài liệu cho cho nhân viên thì cô cũng đi về. Nhưng không biết tai họa sắp ập tới.
• BÊN ANH •
Đã qua hơn 10p rồi mà con chưa thấy cô đem tới liền gọi hỏi. Nhưng đã chuông một hồi cũng chẳng ai bắt máy. Vì việc này mà anh bỏ lỡ một dự án qua trong với nước ngoài làm anh tức điên lên.
Doãn Ngọc về nhà thì không mảy may xem lại đi thoại mà làm tiếp việc nhà. Mà cũng quên bén mất bức ảnh trên phòng anh. Đến chiều thì điện thoại lại đổ chuông một lần nữa.
- Alo.
- Sao tôi bảo cô đem tài liệu lên mà không đem để rồi làm tôi lỡ mất một dự án quan trọng. Cô đợi đó về nhà tôi lập tức tính sổ với cô
- Nhưng em-
Lại không để nói hết thì tắt máy. Mà sau cuộc gọi này cô cũng cảm nhận được sự ghê sợ của nó.
Chưa đầy 10p đã thấy Thế Minh có mặt ở nhà ngồi trên sofa đắt tiền, còn Doãn Ngọc chỉ biết đứng đó cuối mặt không dám nói gì.
" NÓI, TẠI SAO KHÔNG ĐEM TÀI LIỆU TỚI? "
" Em...em đã đem tới và đưa cho nhân view rồi, họ không đem lên cho anh sao?! "
" Nực cười, nhân viên nói cô chưa hề tới. "
" Anh tin em đi, em đã đem tới rồi, xin an-"
" CÂM MIỆNG, tôi không muốn nghe nữa, càng không thể tin cô. Người đâu!!! "
Định ra lệnh cho người tới thì Thế Tuân đi xuống ngây ngô hỏi anh.
" Baba sao hình của mẹ trên bàn của baba lại rơi vỡ mất rồi? "
" GÌ CƠ? "
Thế Minh như riết lên. Quay phắc sang nhìn cô, anh mất như muốn bóp nát con người trước mặt vậy.
" Cô dám sao? "
" Em xin...xin lỗi, là em vô...vô ý làm rơi. "
" Tiểu Tuân, mau lên lầu. "
Biết baba đang tức giận nên cậu cũng không muốn làm trái lời ngoan ngoãn lên lầu.
" NGƯỜI ĐÂU!! ĐEM ROI RA ĐÂY. "
" Dạ đây thưa Lâm Tổng. "
Lấy cây roi từ đàn em anh không ngần ngại quất roi liên túc lên người phía dưới không ngừng cầu xin.
_______________________________________________
CÒN TIẾP....
“ Này dì, tôi muốn uống nước, dì đi mua đi.”
“ Được rồi để dì đi mua. Con qua ghế đá kia đợi dì đi nhớ đừng đi đâu đấy.”
Nghe cậu bảo khát cô liền đi không quên dặn cậu ngồi vào ghế đá cô chỉ. Khi thấy Tiểu Tuân đã ngồi vào thì Doãn Ngọc nhanh chóng sang đường mua nước cho cậu.
Một lúc sau quay lại thì thấy có cặp mẹ con, người mẹ thì đang đứng quát tháo cậu dữ dội, cậu nhóc kế bên đang mếu máo. Thấy tình hình không ổn cô liền đi đến.
“ Ba mẹ mày đâu kêu ra đây cho tao? ”
“ Cô là cái thá gì mà đời gặp baba tôi.”
“ Mày…mày. "
Mỹ Tiền định dơ tay đánh cậu thì Doãn Ngọc nhanh chóng đứng chắn trước Thế Tuân.
" Có chuyện gì mà cô đòi ra tay đánh một đứa nhỏ vậy. "
" Cô là ai? "
" Tôi là...là m-"
" Là dì tôi. "
Cậu không chấp nhận cô lại mẹ nên cũng không muốn ai biết cô là vợ kế của ba mẹ kế của cậu.
" Nếu đã là phụ huynh của nhóc này thì tôi nói luôn, thằng này nó gạt chân làm té con trai bảo bối của tôi. "
" Là nó không có mắt, tự va vào chân tôi rồi té. "
" Mày...mày có biết tụi tao là ai không? "
" Tôi không cần biết mấy người là ai, cũng chả có hứng thú biết. "
" Nó là Lâm Sầm Luân con trai bải bối của chủ tịch tập đoàn KL đang hợp tác với tập đoàn Lâm Thiên đó. "
Chả thèm đếm xỉa ả quay phắc đi. Cô nãy giờ không nói được câu nào thì đã thấy cậu bỏ đi, định quay sang thì thấy Mỹ Tiền chơi bẩn cầm cốc cacao nóng trên tay hất về phía Thế Tuân. Doãn Ngọc nhanh mắt thấy vậy chạy lại đỡ cho cậu làm bị bỏng cả mảng lưng. Mẹ con ả ta thấy thế cũng vội chạy đi.
Cậu đang đi thì cảm giác mình bị ai đó ôm quay khi quay lại thấy cô đã đỡ cho mình thì có phần kinh ngạc nhưng chưa kịp để Doãn Ngọc thấy biểu cảm đó đã nhanh chóng thu hồi.
" Tiểu Tuân con không sao chứ? Có bị dính bỏng không? Để dì xem. "
Sau khi xem xét một lượt cho cậu thấy không sao thì phía sau lưng cảm giác được có phần rát, bỏng rồi.
" Không sao, lo gì. Tôi mà bị sao baba tôi sẽ không tha cho tập đoàn KL đâu. "
Mặt cô có hơi buồn khi nghe cậu nói vậy nhưng không sao từ từ cậu sẽ hiểu.
" Chúng ta về thôi. "
• NHÀ RIÊNG LÂM GIA •
Sau khi về nhà thì Thế Tuân đã nhanh chóng lên phòng còn cô thì đi tìm thuốc bôi sau đó cũng đi làm việc nhà.
Đang làm dở thì điện thoại gọi đến.
- Alo, anh à, có chuyện gì thế?
- Lên phòng lấy tài liệu màu vàng tôi để quên manh lên công ty cho tôi. Cho cô 10p
- Vâ-
Chưa để cô nói hết Thế Minh đã dập máy ngang không nói gì thêm.
Nghe vậy cô cũng không chậm trễ nhanh chóng lên phòng lấy tài liệu nhưng không may lỡ làm rơi mất khung ảnh trên bàn làm việc của anh. Vì gấp nên tự nhủ về rồi dọn nên đi luôn.
• TẬP ĐOÀN LÂM THIÊN •
" Cho hỏi cô muốn tìm ai? "
" À tôi đến đưa tài liệu thôi. "
" Lâm Tổng có nói với tôi rồi. Phiền cô đưa tôi để tôi mang lên. "
" Vâng. "
Sau khi đã giao tài liệu cho cho nhân viên thì cô cũng đi về. Nhưng không biết tai họa sắp ập tới.
• BÊN ANH •
Đã qua hơn 10p rồi mà con chưa thấy cô đem tới liền gọi hỏi. Nhưng đã chuông một hồi cũng chẳng ai bắt máy. Vì việc này mà anh bỏ lỡ một dự án qua trong với nước ngoài làm anh tức điên lên.
Doãn Ngọc về nhà thì không mảy may xem lại đi thoại mà làm tiếp việc nhà. Mà cũng quên bén mất bức ảnh trên phòng anh. Đến chiều thì điện thoại lại đổ chuông một lần nữa.
- Alo.
- Sao tôi bảo cô đem tài liệu lên mà không đem để rồi làm tôi lỡ mất một dự án quan trọng. Cô đợi đó về nhà tôi lập tức tính sổ với cô
- Nhưng em-
Lại không để nói hết thì tắt máy. Mà sau cuộc gọi này cô cũng cảm nhận được sự ghê sợ của nó.
Chưa đầy 10p đã thấy Thế Minh có mặt ở nhà ngồi trên sofa đắt tiền, còn Doãn Ngọc chỉ biết đứng đó cuối mặt không dám nói gì.
" NÓI, TẠI SAO KHÔNG ĐEM TÀI LIỆU TỚI? "
" Em...em đã đem tới và đưa cho nhân view rồi, họ không đem lên cho anh sao?! "
" Nực cười, nhân viên nói cô chưa hề tới. "
" Anh tin em đi, em đã đem tới rồi, xin an-"
" CÂM MIỆNG, tôi không muốn nghe nữa, càng không thể tin cô. Người đâu!!! "
Định ra lệnh cho người tới thì Thế Tuân đi xuống ngây ngô hỏi anh.
" Baba sao hình của mẹ trên bàn của baba lại rơi vỡ mất rồi? "
" GÌ CƠ? "
Thế Minh như riết lên. Quay phắc sang nhìn cô, anh mất như muốn bóp nát con người trước mặt vậy.
" Cô dám sao? "
" Em xin...xin lỗi, là em vô...vô ý làm rơi. "
" Tiểu Tuân, mau lên lầu. "
Biết baba đang tức giận nên cậu cũng không muốn làm trái lời ngoan ngoãn lên lầu.
" NGƯỜI ĐÂU!! ĐEM ROI RA ĐÂY. "
" Dạ đây thưa Lâm Tổng. "
Lấy cây roi từ đàn em anh không ngần ngại quất roi liên túc lên người phía dưới không ngừng cầu xin.
_______________________________________________
CÒN TIẾP....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.