Chương 1: Không Dễ Dàng
Lam Anh Thy
08/09/2023
Lâm Thế Minh (31T)- Chủ tịch công ty hàng đầu lĩnh vực bất động sản TG. Nghe đến cái tên này thì không ai là không biết. Không những thế anh ta đã có một đời vợ xinh đẹp, dịu dàng. Nhưng không may qua đời vì tai nạn giao thông thảm khốc, để lại mình anh một mình nuôi con.
Anh lạnh lùng quăng tờ đăng ký kết hôn vào người cô, mặt không biến sắc nói.
" Tôi biết là cô thương thầm tôi. Nếu cô không chê tôi đã một đời vợ và một con thì ký đi. "
Vì yêu anh mà cô không chần chừ mà ký ngay vào tờ đơn kết hôn, mặt cô hiện rõ sự vui mừng. Nhưng cô sẽ không được đến công ty, không có bất cứ hôn lễ nào hết và cũng không một ai biết ngoài Lâm Gia.
Tiền Doãn Ngọc (23T)- Cô mồ côi cha mẹ, nhờ vào thực lực mà làm thư kí riêng của anh, yêu thầm anh trong một lần anh giúp cô giải vây một rắc rối. Dù anh đã qua một đời vợ và có một đứa con trai nhưng cô vẫn chấp nhận, nhủ trong lòng sẽ yêu thương thằng bé thay phần người mẹ đã mất của cậu.
Sau lần đó cũng đã 2 tháng trôi qua. Cô cũng đã nghỉ việc ở công ty, chu toàn ở nhà chăm sóc con trai- Lâm Thế Tuân của anh. Nhưng từ khi bước vào cửa Lâm Gia tới nay Doãn Ngọc chưa lần nào có được lòng những người trên dưới Lâm Gia này. Tuy anh đã ra ở riêng nhưng mỗi tuần cô đều đưa thằng bé qua nhà ông bà nội để chơi với ông bà rồi ở đó đến chiều tối. Và hai vị trưởng bối có vẻ nhìn cô với ánh mắt không dễ nhìn lắm.
" Này cô làm đồ ăn kiểu gì vậy hả? Làm dâu nhà này cũng hai tháng rồi còn không biêt khẩu vị ai với ai hả? "
Vừa dứt lời món canh nóng hổi đã bay đến người cô. Sau đó mẹ chồng lườm nguýt cô rồi quay sang dỗ dành cháu nội vàng bạc của mình.
" Cục cưng, ăn không vừa miệng, bà nội dẫn con qua ngoài ăn được không. Ăn những món con thích. "
" Đúng rồi! Nấu ăn thôi cũng không biêt. Ra ngoài ông nội mua đồ chơi cho con. "
" Yeah!! Ông bà nội là nhất. "
Cả ba người bỏ lại cô ở đó dọn dẹp đống hỗn độn, chỗ bị đỗ trúng cũng bắt đầu đỏ lên rồi phòng rộp. Nhưng chả ai giúp cô nên chỉ đành tự dọn rồi tự tìm thuốc bôi.
' Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi '
Doãn Ngọc luôn tự nhủ trong lòng như thế. Vì khi ở cô nhi viện các mẹ đã bảo phải biết bao dung tha lỗi cho cho tất cả mọi người, cũng đừng nên để bụng chuyện gì. Sau khi đã bôi thuốc thì bắt tay dọn dẹp nhà ba mẹ giúp rồi cũng đến tối.
Doãn Ngọc đưa Tiểu Tuân về nhà riêng. Trên xe cô đã hỏi thằng bé. Nhưng đáp lại cô cũng chỉ là lời nói chứa đầy đau buồn phát ra từ miệng của cậu bé bốn tuổi.
" Tiểu Tuân, hôm nay đi chơi với ông bà vui chứ? Kể cho mẹ nghe được không? "
" Hứ! Dì là cái gì mẹ đòi làm mẹ tôi, mẹ tôi chỉ có mộ mà thôi, tuyệt đối không phải là dì, với lại tôi có vui cỡ nào cũng không thèm kể cho dì nghe. Cũng chỉ là một người hám tiền của baba thôi. "
Lòng cô nặng nề khi nghe những lời nói đó của Thế Tuân. Là cô sai khi đã lấy ba của nhóc.
Sau đó Doãn Ngọc cũng im lặng không nói gì nữa. Cứ thế cho đến khi về nhà.
Vừa về tới thì nhà đã sáng chắc hẳn anh đã về rồi. Liền lên phòng, vừa mở cửa thì đã thấy Thế Minh đã ngồi chăm chú làm việc.
" Anh ăn gì chưa? Có muốn ăn gì không? Anh chưa tắm thì em đi chuẩn bị nước nha? Anh... "
" Sao cô hỏi nhiều vậy? Không thấy phiền à. Tôi ăn rồi, chưa cần tắm bây giờ. Im lặng và biến đi. "
Nghe anh nói vậy cô cũng lặng lẽ rời đi không nói gì. Mặt đượm buồn muốn khóc. Vừa quay ra đã thấy Tiểu Tuân đã đứng đó cười mỉa nhìn cô.
" Đáng đời bị baba đuổi là đúng l, đồ lắm chuyện. Dì mau đi pha nước tắm cho tôi. "
" Được con đợi tý, dì đi pha giúp con. "
Buổi tối buồn bã của cô cứ thế trôi qua. Ngày nào chả thế chả được chồng yêu thương, lấy về cũng lắm làm bảo mẫu miễn phí cho con trai.
• SÁNG HÔM SAU •
Cô đã thức sớm làm đồ ăn nhưng anh chẳng thèm đếm xỉa đếm cứ thế mà lướt qua thản nhiên lên xe mà đến công ty. Còn nhóc thì nói không muốn ăn, bảo cô pha sữa nhưng chỉ uống miếng rồi thôi.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, cô lên phòng thằng bé từ tốn gõ cửa thồi nói vọng vào.
" Tiểu Tuân con có muốn đi đâu chơi không? Dì sẽ đưa con đi. "
Một lúc sau thì mới có tiếng vọng ra.
" Có, tôi muốn đi công viên trò chơi. "
" Được, con mau thay đồ rồi chúng ta cùng đi. "
Từ lần đó cô đã không xưng ' mẹ ' với cậu vì nghĩ cậu không thích thê nên thôi.
Nói xong cô cũng đi thay đồ rồi xuống dưới nhà thì đã thấy Tiểu Tuân đã đợi sẵn.
" Mau lên đi, sao mà chậm chạp vậy? "
" Được rồi, chúng ta đi thôi. "
Doãn Kỳ đã đưa cậu đến khu vui chơi, chơi rấ nhiều trò. Cô thấy cậu vui vẻ như vậy cô cũng vui.
Anh lạnh lùng quăng tờ đăng ký kết hôn vào người cô, mặt không biến sắc nói.
" Tôi biết là cô thương thầm tôi. Nếu cô không chê tôi đã một đời vợ và một con thì ký đi. "
Vì yêu anh mà cô không chần chừ mà ký ngay vào tờ đơn kết hôn, mặt cô hiện rõ sự vui mừng. Nhưng cô sẽ không được đến công ty, không có bất cứ hôn lễ nào hết và cũng không một ai biết ngoài Lâm Gia.
Tiền Doãn Ngọc (23T)- Cô mồ côi cha mẹ, nhờ vào thực lực mà làm thư kí riêng của anh, yêu thầm anh trong một lần anh giúp cô giải vây một rắc rối. Dù anh đã qua một đời vợ và có một đứa con trai nhưng cô vẫn chấp nhận, nhủ trong lòng sẽ yêu thương thằng bé thay phần người mẹ đã mất của cậu.
Sau lần đó cũng đã 2 tháng trôi qua. Cô cũng đã nghỉ việc ở công ty, chu toàn ở nhà chăm sóc con trai- Lâm Thế Tuân của anh. Nhưng từ khi bước vào cửa Lâm Gia tới nay Doãn Ngọc chưa lần nào có được lòng những người trên dưới Lâm Gia này. Tuy anh đã ra ở riêng nhưng mỗi tuần cô đều đưa thằng bé qua nhà ông bà nội để chơi với ông bà rồi ở đó đến chiều tối. Và hai vị trưởng bối có vẻ nhìn cô với ánh mắt không dễ nhìn lắm.
" Này cô làm đồ ăn kiểu gì vậy hả? Làm dâu nhà này cũng hai tháng rồi còn không biêt khẩu vị ai với ai hả? "
Vừa dứt lời món canh nóng hổi đã bay đến người cô. Sau đó mẹ chồng lườm nguýt cô rồi quay sang dỗ dành cháu nội vàng bạc của mình.
" Cục cưng, ăn không vừa miệng, bà nội dẫn con qua ngoài ăn được không. Ăn những món con thích. "
" Đúng rồi! Nấu ăn thôi cũng không biêt. Ra ngoài ông nội mua đồ chơi cho con. "
" Yeah!! Ông bà nội là nhất. "
Cả ba người bỏ lại cô ở đó dọn dẹp đống hỗn độn, chỗ bị đỗ trúng cũng bắt đầu đỏ lên rồi phòng rộp. Nhưng chả ai giúp cô nên chỉ đành tự dọn rồi tự tìm thuốc bôi.
' Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi '
Doãn Ngọc luôn tự nhủ trong lòng như thế. Vì khi ở cô nhi viện các mẹ đã bảo phải biết bao dung tha lỗi cho cho tất cả mọi người, cũng đừng nên để bụng chuyện gì. Sau khi đã bôi thuốc thì bắt tay dọn dẹp nhà ba mẹ giúp rồi cũng đến tối.
Doãn Ngọc đưa Tiểu Tuân về nhà riêng. Trên xe cô đã hỏi thằng bé. Nhưng đáp lại cô cũng chỉ là lời nói chứa đầy đau buồn phát ra từ miệng của cậu bé bốn tuổi.
" Tiểu Tuân, hôm nay đi chơi với ông bà vui chứ? Kể cho mẹ nghe được không? "
" Hứ! Dì là cái gì mẹ đòi làm mẹ tôi, mẹ tôi chỉ có mộ mà thôi, tuyệt đối không phải là dì, với lại tôi có vui cỡ nào cũng không thèm kể cho dì nghe. Cũng chỉ là một người hám tiền của baba thôi. "
Lòng cô nặng nề khi nghe những lời nói đó của Thế Tuân. Là cô sai khi đã lấy ba của nhóc.
Sau đó Doãn Ngọc cũng im lặng không nói gì nữa. Cứ thế cho đến khi về nhà.
Vừa về tới thì nhà đã sáng chắc hẳn anh đã về rồi. Liền lên phòng, vừa mở cửa thì đã thấy Thế Minh đã ngồi chăm chú làm việc.
" Anh ăn gì chưa? Có muốn ăn gì không? Anh chưa tắm thì em đi chuẩn bị nước nha? Anh... "
" Sao cô hỏi nhiều vậy? Không thấy phiền à. Tôi ăn rồi, chưa cần tắm bây giờ. Im lặng và biến đi. "
Nghe anh nói vậy cô cũng lặng lẽ rời đi không nói gì. Mặt đượm buồn muốn khóc. Vừa quay ra đã thấy Tiểu Tuân đã đứng đó cười mỉa nhìn cô.
" Đáng đời bị baba đuổi là đúng l, đồ lắm chuyện. Dì mau đi pha nước tắm cho tôi. "
" Được con đợi tý, dì đi pha giúp con. "
Buổi tối buồn bã của cô cứ thế trôi qua. Ngày nào chả thế chả được chồng yêu thương, lấy về cũng lắm làm bảo mẫu miễn phí cho con trai.
• SÁNG HÔM SAU •
Cô đã thức sớm làm đồ ăn nhưng anh chẳng thèm đếm xỉa đếm cứ thế mà lướt qua thản nhiên lên xe mà đến công ty. Còn nhóc thì nói không muốn ăn, bảo cô pha sữa nhưng chỉ uống miếng rồi thôi.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, cô lên phòng thằng bé từ tốn gõ cửa thồi nói vọng vào.
" Tiểu Tuân con có muốn đi đâu chơi không? Dì sẽ đưa con đi. "
Một lúc sau thì mới có tiếng vọng ra.
" Có, tôi muốn đi công viên trò chơi. "
" Được, con mau thay đồ rồi chúng ta cùng đi. "
Từ lần đó cô đã không xưng ' mẹ ' với cậu vì nghĩ cậu không thích thê nên thôi.
Nói xong cô cũng đi thay đồ rồi xuống dưới nhà thì đã thấy Tiểu Tuân đã đợi sẵn.
" Mau lên đi, sao mà chậm chạp vậy? "
" Được rồi, chúng ta đi thôi. "
Doãn Kỳ đã đưa cậu đến khu vui chơi, chơi rấ nhiều trò. Cô thấy cậu vui vẻ như vậy cô cũng vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.