Chương 9: Tai Nạn
Lam Anh Thy
08/09/2023
Vừa kịp lúc cậu ngã xuống thì Doãn Ngọc đã nhanh chóng ôm cậu vào lòng dùng thân là đệm đỡ. Xác định người trong lòng đã an toàn. Cô buông cậu ra để cậu đứng dậy.
" Dì...dì. "
" Con không sao chứ? "
" Không sao. "
" Con không sao là được rồi. "
Cô cố gắng lắm mới có thể nhấc thân đứng dậy, người muốn đau nhức không ngừng. Nhưng vẫn phải cố lết vào nhà làm tiếp việc.
Cứ thế 2 tháng tiếp theo lại trôi qua, trong 2 tháng này đối với Doãn Ngọc như địa ngục. Phải chịu sự đánh đập, sỉ nhục từ ba mẹ và anh, phải lao lực cực độ. Còn Dĩ An trong 2 tháng qua cứ không biết có chuyện gì cứ lấm la lấm lét như ăn trộm đi sớm về khuya.
Dĩ An: Mọi chuyện tôi dặn đã chuẩn bị xong chưa?
...: Dạ rồi thưa cô.
Dĩ An: Tốt, cứ thế mà làm.
Cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của Dĩ An và một tên lạ mặt đã bị Thế Tuân nghe thấy. Nhưng chẳng hiểu gì nên đành thôi.
" Tiểu Tuân, xong chưa? Nhanh lên chúng ta phải đi rồi. "
" Dạ, con tới đây. "
Hôm nay là ngày giỗ của Mạn Nhu, cả nhà họ Lâm sẽ đến nghĩa trang nơi yên nghĩ của cô ấy để viếng thăm. Khi đã tiễn mọi người ra xe đi mất thì cô lại tiếp tục vào nhà làm tiếp công việc. Nhìn cô bây giờ đã tiều tụy đi không ít.
Đến chiều, Doãn Ngọc lấy làm lạ chẳng phải giờ này bọn họ phải về rồi chứ, bỗng tiếng điện thoại vang lên cô nhanh chóng bắt máy.
- Alo, cho hỏi cô có phải người nhà của những người trên xe có biển số XYZ không?
- Vâng là tôi, cho hỏi anh là ai?
- Tôi là bác sĩ của BV Đồng Thới, người nhà cô đang bị tai nạn bây giờ đang ở phòng cấp cứu, phiền cô đến đây một chuyến.
- Tôi...tôi sẽ đến ngay.
Sắc mặt cô trắng bệt khi nghe được tin dữ này, cả người không ngừng run rẩy. Khoác vội chiếc áo khoác mỏng, chân chả kịp mang dép đã chạy vụt ra ngoài bắt xe, chờ mãi cũng không bắt được, cô liền tự thân chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện.
• BỆNH VIỆN ĐỒNG THỚI •
" Cho tôi hỏi, những người vừa mới bị tai nạn được đưa vào đây cấp cứu ở phòng nào vậy ạ. "
" Cô lên tầng 3 rẽ phải sẽ đến. "
Y tá ở quầy lễ tân vừa dứt lời thì cũng chả thấy bóng dáng của cô đâu mất.
Đến tầng cấp cứu ở lầu 3 thì vừa lúc bác sĩ cũng bước ra. Chân nhỏ nhanh chóng tiến tới hỏi han ngay.
" Những người trong đó sao rồi bác sĩ. "
" Cô gái, đứa trẻ và người bà chỉ trầy xước ngoài da không có gì đáng lo ngại, đã được chuyển đến phòng hồi sức. Chàng trai và người ông do ngồi phía trước nên chịu một lực khác mạnh nhưng do có túi khí nên giảm được phần nào. Người trẻ bị tổn thương phổi cần phải thay, người già mất nhiều máu nhưng lượng máu dự trữ không đủ mà bây giờ nếu liên hệ với bệnh viện máu e rằng không kịp. "
" Ba tôi nhóm máu gì? "
" Nhóm AB. "
" Vậy hãy lấy phổi và máu của tôi cứu hai người đó. Tôi nhóm O. Xin bác sĩ hãy cứu họ. "
" Cô chắc chứ? tội sợ cô không chịu nỗi mất. "
" Tôi không sao. "
Vị bác sĩ e ngại nhìn cô gái trước mặt, nhưng khi thấy nhìn vào đôi mắt đầy kiên quyết thì lại đồng ý.
" Vậy mời cô theo y tá xét nghiệm máu rồi sẽ bắt đầu phẫu thuật. "
" À bác sĩ tôi có chuyện muốn nhờ. "
" Cô cứ nói. "
" Xin bác sĩ đừng nói tôi là người đã hiến máu và phổi cho hai người họ, xin ngài hãy giữ bí mật. "
" Được rồi, tôi biết rồi. "
Cứ thế sau khi đã kiểm tra một lượt Doãn Ngọc cũng đã được đẩy vào phòng cấp cứu, bắt đầu phẫu thuật. Nhờ vậy mà anh và ông Lâm đã được cứu sống. Cả hai đều đã được chuyển đến phòng hồi sức với ba người kia. Còn cô thì chuyển ra phòng khác.
Sau khi Doãn Ngọc tỉnh lại thì lập tức xuất viện mặc kệ sự khuyên ngăn của bác sĩ, cô muốn xuất viện sớm nhất để còn chăm cho những người kia. Dù gì cũng chả có gì to tát, chỉ là một lá phổi với một ít máu thôi mà.
Về tới nhà Doãn Ngọc đã vào bếp nấu ít cháo và đồ bổ cho mọi người ở bệnh viện. Xong liền cho vào hộp giữ nhiệt quay lại bệnh viện.
Mở cửa bước vào đã thấy ba người kia đã tỉnh, vội đi đến đặt đồ ăn xuống rót nước cho cả ba. Mẹ Lâm thấy liền chán ghét, lườm nguýt cô không thôi.
" Tại sao bây giờ mới đến? Sao không đợi nhận xác rồi đến luôn một thể. "
" Dạ, tại đồ hầm hơi lâu nên hơi trễ tý. Mẹ, Dĩ An, Tiểu Tuân đói không con lấy cho cả ba ăn trước. "
" Làm ăn lề mề. Đợi một lúc nữa chắc chúng tôi chết đói. Mau mang đồ ăn ra đi. "
Nghe lời bà, Doãn Ngọc tỉ mỉ đặt gối tựa lưng cho ba người rồi xếp bàn ra, sau đó múc cháo ra từng bát đem cho ba người. Sau khi đã ăn xong ba người liền ngủ một chút, cô dọn dẹp lại rồi bước ra ngoài, xuống căn tin tìm gì đó bỏ bụng. Cơm căn tin khô khốc nhưng vẫn cố nuốt để còn lại sức chăm những người trong phòng bệnh.
Quay lại thì thấy mọi người vẫn còn ngủ nên Doãn Ngọc đành nằm nghỉ ở dãy ghế ngoài trước phòng bệnh thiếp đi.
_______________________________________________
Còn Tiếp...
" Dì...dì. "
" Con không sao chứ? "
" Không sao. "
" Con không sao là được rồi. "
Cô cố gắng lắm mới có thể nhấc thân đứng dậy, người muốn đau nhức không ngừng. Nhưng vẫn phải cố lết vào nhà làm tiếp việc.
Cứ thế 2 tháng tiếp theo lại trôi qua, trong 2 tháng này đối với Doãn Ngọc như địa ngục. Phải chịu sự đánh đập, sỉ nhục từ ba mẹ và anh, phải lao lực cực độ. Còn Dĩ An trong 2 tháng qua cứ không biết có chuyện gì cứ lấm la lấm lét như ăn trộm đi sớm về khuya.
Dĩ An: Mọi chuyện tôi dặn đã chuẩn bị xong chưa?
...: Dạ rồi thưa cô.
Dĩ An: Tốt, cứ thế mà làm.
Cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của Dĩ An và một tên lạ mặt đã bị Thế Tuân nghe thấy. Nhưng chẳng hiểu gì nên đành thôi.
" Tiểu Tuân, xong chưa? Nhanh lên chúng ta phải đi rồi. "
" Dạ, con tới đây. "
Hôm nay là ngày giỗ của Mạn Nhu, cả nhà họ Lâm sẽ đến nghĩa trang nơi yên nghĩ của cô ấy để viếng thăm. Khi đã tiễn mọi người ra xe đi mất thì cô lại tiếp tục vào nhà làm tiếp công việc. Nhìn cô bây giờ đã tiều tụy đi không ít.
Đến chiều, Doãn Ngọc lấy làm lạ chẳng phải giờ này bọn họ phải về rồi chứ, bỗng tiếng điện thoại vang lên cô nhanh chóng bắt máy.
- Alo, cho hỏi cô có phải người nhà của những người trên xe có biển số XYZ không?
- Vâng là tôi, cho hỏi anh là ai?
- Tôi là bác sĩ của BV Đồng Thới, người nhà cô đang bị tai nạn bây giờ đang ở phòng cấp cứu, phiền cô đến đây một chuyến.
- Tôi...tôi sẽ đến ngay.
Sắc mặt cô trắng bệt khi nghe được tin dữ này, cả người không ngừng run rẩy. Khoác vội chiếc áo khoác mỏng, chân chả kịp mang dép đã chạy vụt ra ngoài bắt xe, chờ mãi cũng không bắt được, cô liền tự thân chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện.
• BỆNH VIỆN ĐỒNG THỚI •
" Cho tôi hỏi, những người vừa mới bị tai nạn được đưa vào đây cấp cứu ở phòng nào vậy ạ. "
" Cô lên tầng 3 rẽ phải sẽ đến. "
Y tá ở quầy lễ tân vừa dứt lời thì cũng chả thấy bóng dáng của cô đâu mất.
Đến tầng cấp cứu ở lầu 3 thì vừa lúc bác sĩ cũng bước ra. Chân nhỏ nhanh chóng tiến tới hỏi han ngay.
" Những người trong đó sao rồi bác sĩ. "
" Cô gái, đứa trẻ và người bà chỉ trầy xước ngoài da không có gì đáng lo ngại, đã được chuyển đến phòng hồi sức. Chàng trai và người ông do ngồi phía trước nên chịu một lực khác mạnh nhưng do có túi khí nên giảm được phần nào. Người trẻ bị tổn thương phổi cần phải thay, người già mất nhiều máu nhưng lượng máu dự trữ không đủ mà bây giờ nếu liên hệ với bệnh viện máu e rằng không kịp. "
" Ba tôi nhóm máu gì? "
" Nhóm AB. "
" Vậy hãy lấy phổi và máu của tôi cứu hai người đó. Tôi nhóm O. Xin bác sĩ hãy cứu họ. "
" Cô chắc chứ? tội sợ cô không chịu nỗi mất. "
" Tôi không sao. "
Vị bác sĩ e ngại nhìn cô gái trước mặt, nhưng khi thấy nhìn vào đôi mắt đầy kiên quyết thì lại đồng ý.
" Vậy mời cô theo y tá xét nghiệm máu rồi sẽ bắt đầu phẫu thuật. "
" À bác sĩ tôi có chuyện muốn nhờ. "
" Cô cứ nói. "
" Xin bác sĩ đừng nói tôi là người đã hiến máu và phổi cho hai người họ, xin ngài hãy giữ bí mật. "
" Được rồi, tôi biết rồi. "
Cứ thế sau khi đã kiểm tra một lượt Doãn Ngọc cũng đã được đẩy vào phòng cấp cứu, bắt đầu phẫu thuật. Nhờ vậy mà anh và ông Lâm đã được cứu sống. Cả hai đều đã được chuyển đến phòng hồi sức với ba người kia. Còn cô thì chuyển ra phòng khác.
Sau khi Doãn Ngọc tỉnh lại thì lập tức xuất viện mặc kệ sự khuyên ngăn của bác sĩ, cô muốn xuất viện sớm nhất để còn chăm cho những người kia. Dù gì cũng chả có gì to tát, chỉ là một lá phổi với một ít máu thôi mà.
Về tới nhà Doãn Ngọc đã vào bếp nấu ít cháo và đồ bổ cho mọi người ở bệnh viện. Xong liền cho vào hộp giữ nhiệt quay lại bệnh viện.
Mở cửa bước vào đã thấy ba người kia đã tỉnh, vội đi đến đặt đồ ăn xuống rót nước cho cả ba. Mẹ Lâm thấy liền chán ghét, lườm nguýt cô không thôi.
" Tại sao bây giờ mới đến? Sao không đợi nhận xác rồi đến luôn một thể. "
" Dạ, tại đồ hầm hơi lâu nên hơi trễ tý. Mẹ, Dĩ An, Tiểu Tuân đói không con lấy cho cả ba ăn trước. "
" Làm ăn lề mề. Đợi một lúc nữa chắc chúng tôi chết đói. Mau mang đồ ăn ra đi. "
Nghe lời bà, Doãn Ngọc tỉ mỉ đặt gối tựa lưng cho ba người rồi xếp bàn ra, sau đó múc cháo ra từng bát đem cho ba người. Sau khi đã ăn xong ba người liền ngủ một chút, cô dọn dẹp lại rồi bước ra ngoài, xuống căn tin tìm gì đó bỏ bụng. Cơm căn tin khô khốc nhưng vẫn cố nuốt để còn lại sức chăm những người trong phòng bệnh.
Quay lại thì thấy mọi người vẫn còn ngủ nên Doãn Ngọc đành nằm nghỉ ở dãy ghế ngoài trước phòng bệnh thiếp đi.
_______________________________________________
Còn Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.