Chương 8: Trả Thù.
Lam Anh Thy
08/09/2023
Trên phòng Thế Minh không tài nào ngủ được, nghĩ về cái chết của vợ cũ đã làm anh đau khổ biết dường nào, nhưng không ngờ người hại chề người anh yêu lại là người vợ mới mà anh có chút động lòng.
Đến gần sáng anh mới ngủ được một chút, khi tỉnh lại thì cũng sắp đến giờ đi làm. Xong xuôi xuống nhà thì chẳng có ai, liền thắc mắc giờ này là Doãn Ngọc đã làm xong bữa sáng rồi chứ. Đầu chợt nhớ ra gì đó, chân dài bước vội ra cửa, vừa mở ra đã thấy dáng người nhỏ đang co ro dựa vào tường ngủ say.
Định gọi và đỡ Doãn Ngọc dậy, tay đột nhiên đông cứng giữa không trung, vội rụt lại, dùng chân đá mạnh vào người cô làm người kia tỉnh giấc.
" Mau cút vào nhà làm đồ ăn. Còn ở đó ngủ được hả? "
Bỗng thình lình bị một cơn đau tỉnh giấc, người cũng không còn ở chỗ cũ mà bị văng ra. Doãn Ngọc lồm cồm bò dậy, giọng run rẩy không biết vì lạnh hay do gương mặt đáng sợ của anh.
" E...em xin l...lỗi. Nhưng không phải em t...tông chết cô ấy đ...đâu. Hãy...tin em một lần thôi. "
" CÂM MIỆNG, ĐỪNG NHẮC ĐẾN CÔ ẤY. SỰ VIỆC THẾ NÀO CÔ LÀ NGƯỜI RÕ HƠN AI HẾT. CÔ CỨ CHỜ ĐÓ CUỘC VUI VẪN ĐANG CHỜ CÔ PHÍA TRƯỚC. "
" Em...em. "
" Còn bây giờ, nếu muốn chọc tôi ĐIÊN lên thì cô làm được rồi đó. "
" X...xin anh. "
Thế Minh không nói gì nhanh chóng nắm tóc cô lôi sền sệt vào nhà. Trong nhà, Thế Tuân xuống thấy cảnh đó cũng chẳng có biểu cảm gì, cho đó là đáng đời, rồi đi vào bếp tìm ngũ cốc ăn rồi đi học.
Đến nhà kho, anh quăng mạnh cô xuống nền nhà, tìn cái roi trong góc phòng rồi ra sức quất mạnh vào người phía dưới.
Đánh đã đời, Thế Minh vứt cây roi sang một bên ngồi xuống vừa tầm mắt cô nói.
" Cô nghĩ như vầy đã xong rồi sao. Đừng nằm ở đó lên nhà mà dọn dẹp đi. Bây giờ việc nhà không còn ít ỏi như trước nữa đâu, sẽ nhiều lắm đấy. Mà nhà tôi không nuôi không cái thứ vô dụng, cho nên 3 ngày mới được ăn. "
Nói rồi anh quay đi không thèm để ý đến người đang nằm dưới nền đang run rẩy với những vết thương dài không ngừng chảy máu. Vết của mới đè lên vết cũ chưa kịp lành. Nhìn Doãn Ngọc giờ đây không khác gì một con chó nhỏ bị ngược đãi.
Nằm một chút cảm thấy vết thương đã không còn đau nhiều nữa cô mới run run tìm chỗ vịn cố gắng đứng dậy, tìm thuốc bôi xong liền lên nhà. Lên đến noi đã thấy cậu chuẩn bị đi học cô liền cất tiếng.
" Con có cần dì đưa tới trường không? "
" Không cần, tôi sợ sẽ bị người nào đó tông chết giống mẹ tôi. "
Nghe lời đó lòng cô đau đớn âm ỉ, chẳng thể lên tiêng minh oan cho mình, vì cô biết những lời đó sẽ không ai tin.
Dĩ An đứng trên lầu nhìn thấy cảnh này mà lòng vui không thôi. Thấy cậu đã đi ra xe thì bước xuống lầu giọng điệu phát ra.
" Thấy sao hả? Vui chứ? Chờ đó đi vẫn còn rất nhiều. Tôi sẽ khiến cô phải biến khỏi đây nhưng người lành lặn không thì tôi không biết. Haha. "
Doãn Ngọc không chấp loại người như cô ta, quay mặt bỏ đi chuẩn bị làm việc nhà.
Cô ta bị cô bơ thì tức tối trong lòng, liền tìm mọi cách phá hoại khiến công việc của cô càng thêm cực nhọc.
Còn về phần ba mẹ anh thì đã về nhà chính, tại vì có công việc gấp sau khi giải quyết xong sẽ dần cô một trận trả thù cho con dâu quá cố của mình.
• BÊN ANH •
Thế Minh chả tài nào tập trung được, cứ suy nghĩ mãi về việc của cô. Càng nghĩ càng thấy không đúng nhưng khi nhớ lại các chứng cứ mà Di An đưa ra thù mọi chuyện càng rối hơn.
" Lạc Dương, điều tra cho tôi về cái chết của vợ cũ tôi năm đó mau lên. "
" Vì việc xảy ra vào 3 năm trước lúc Tiểu Thiếu Gia chỉ mới 1 tuổi hơn nên sẽ hơi lâu. "
" Ừ, cố gắng nhanh hết mức đi, tôi cần gấp. "
" Vâng, thưa Lâm Tổng. "
Khi đã giao phó việc điều tra lại cho Lạc Dương nhưng cơn hận trong lòng Thế Minh cũng chẳng nguôi ngoai được phần nào, chỉ còn cách lao đầu làm việc điên cuồng để quên đi.
• BÊN CÔ •
' XOẢNG '
Hôm nay, trường cậu chỉ học nữa buổi nên bây giờ cậu đang có mặt ở nhà, Thế Minh bày bừa tất cả mọi thứ nhầm muốn làm việc cực lực hơn, mặc dù lòng cậu chẳng muốn làm vậy tý nào.
" Tiểu Tuân con có thể gọn gàng hơn được không? Bày thế này dì dọn rất cực. "
" Thì sao chứ. Đó là công việc của dì mà. Hứ. "
Cậu dặm chân bỏ ra vườn chơi để Doãn Ngọc ở đó dọn một mình đống hỗn độn. Sau khi đã đã đâu vào đó, biết cậu vẫn ở ngoài vườn liền đem ít sữa với bánh ngọt ra cho Thế Minh.
Vừa đem ra tới đặt lên bàn, quay sang tìm kiếm cậu thì điều kinh hãi đập vào mắt cô, Thế Tuân sắp ngã khỏi cây khi cố trèo lên trên. Tay cậu bé bám chắc vào một nhánh không được chắc lắm sắp không chịu được trọng lượng của cậu. Cây cũng khá cao nên nếu Thế Tuân ngã xuống chắc chắn sẽ nhẹ thì gãy tay, chân nặng thì tổn thương nội tạng.
Không nghĩ nhiều Doãn Ngọc liền chạy nhanh tới, miệng hét to tên cậu.
" TIỂU TUÂN, CẨN THẬNNNN!!! "
_______________________________________________
CÒN TIẾP...
Đến gần sáng anh mới ngủ được một chút, khi tỉnh lại thì cũng sắp đến giờ đi làm. Xong xuôi xuống nhà thì chẳng có ai, liền thắc mắc giờ này là Doãn Ngọc đã làm xong bữa sáng rồi chứ. Đầu chợt nhớ ra gì đó, chân dài bước vội ra cửa, vừa mở ra đã thấy dáng người nhỏ đang co ro dựa vào tường ngủ say.
Định gọi và đỡ Doãn Ngọc dậy, tay đột nhiên đông cứng giữa không trung, vội rụt lại, dùng chân đá mạnh vào người cô làm người kia tỉnh giấc.
" Mau cút vào nhà làm đồ ăn. Còn ở đó ngủ được hả? "
Bỗng thình lình bị một cơn đau tỉnh giấc, người cũng không còn ở chỗ cũ mà bị văng ra. Doãn Ngọc lồm cồm bò dậy, giọng run rẩy không biết vì lạnh hay do gương mặt đáng sợ của anh.
" E...em xin l...lỗi. Nhưng không phải em t...tông chết cô ấy đ...đâu. Hãy...tin em một lần thôi. "
" CÂM MIỆNG, ĐỪNG NHẮC ĐẾN CÔ ẤY. SỰ VIỆC THẾ NÀO CÔ LÀ NGƯỜI RÕ HƠN AI HẾT. CÔ CỨ CHỜ ĐÓ CUỘC VUI VẪN ĐANG CHỜ CÔ PHÍA TRƯỚC. "
" Em...em. "
" Còn bây giờ, nếu muốn chọc tôi ĐIÊN lên thì cô làm được rồi đó. "
" X...xin anh. "
Thế Minh không nói gì nhanh chóng nắm tóc cô lôi sền sệt vào nhà. Trong nhà, Thế Tuân xuống thấy cảnh đó cũng chẳng có biểu cảm gì, cho đó là đáng đời, rồi đi vào bếp tìm ngũ cốc ăn rồi đi học.
Đến nhà kho, anh quăng mạnh cô xuống nền nhà, tìn cái roi trong góc phòng rồi ra sức quất mạnh vào người phía dưới.
Đánh đã đời, Thế Minh vứt cây roi sang một bên ngồi xuống vừa tầm mắt cô nói.
" Cô nghĩ như vầy đã xong rồi sao. Đừng nằm ở đó lên nhà mà dọn dẹp đi. Bây giờ việc nhà không còn ít ỏi như trước nữa đâu, sẽ nhiều lắm đấy. Mà nhà tôi không nuôi không cái thứ vô dụng, cho nên 3 ngày mới được ăn. "
Nói rồi anh quay đi không thèm để ý đến người đang nằm dưới nền đang run rẩy với những vết thương dài không ngừng chảy máu. Vết của mới đè lên vết cũ chưa kịp lành. Nhìn Doãn Ngọc giờ đây không khác gì một con chó nhỏ bị ngược đãi.
Nằm một chút cảm thấy vết thương đã không còn đau nhiều nữa cô mới run run tìm chỗ vịn cố gắng đứng dậy, tìm thuốc bôi xong liền lên nhà. Lên đến noi đã thấy cậu chuẩn bị đi học cô liền cất tiếng.
" Con có cần dì đưa tới trường không? "
" Không cần, tôi sợ sẽ bị người nào đó tông chết giống mẹ tôi. "
Nghe lời đó lòng cô đau đớn âm ỉ, chẳng thể lên tiêng minh oan cho mình, vì cô biết những lời đó sẽ không ai tin.
Dĩ An đứng trên lầu nhìn thấy cảnh này mà lòng vui không thôi. Thấy cậu đã đi ra xe thì bước xuống lầu giọng điệu phát ra.
" Thấy sao hả? Vui chứ? Chờ đó đi vẫn còn rất nhiều. Tôi sẽ khiến cô phải biến khỏi đây nhưng người lành lặn không thì tôi không biết. Haha. "
Doãn Ngọc không chấp loại người như cô ta, quay mặt bỏ đi chuẩn bị làm việc nhà.
Cô ta bị cô bơ thì tức tối trong lòng, liền tìm mọi cách phá hoại khiến công việc của cô càng thêm cực nhọc.
Còn về phần ba mẹ anh thì đã về nhà chính, tại vì có công việc gấp sau khi giải quyết xong sẽ dần cô một trận trả thù cho con dâu quá cố của mình.
• BÊN ANH •
Thế Minh chả tài nào tập trung được, cứ suy nghĩ mãi về việc của cô. Càng nghĩ càng thấy không đúng nhưng khi nhớ lại các chứng cứ mà Di An đưa ra thù mọi chuyện càng rối hơn.
" Lạc Dương, điều tra cho tôi về cái chết của vợ cũ tôi năm đó mau lên. "
" Vì việc xảy ra vào 3 năm trước lúc Tiểu Thiếu Gia chỉ mới 1 tuổi hơn nên sẽ hơi lâu. "
" Ừ, cố gắng nhanh hết mức đi, tôi cần gấp. "
" Vâng, thưa Lâm Tổng. "
Khi đã giao phó việc điều tra lại cho Lạc Dương nhưng cơn hận trong lòng Thế Minh cũng chẳng nguôi ngoai được phần nào, chỉ còn cách lao đầu làm việc điên cuồng để quên đi.
• BÊN CÔ •
' XOẢNG '
Hôm nay, trường cậu chỉ học nữa buổi nên bây giờ cậu đang có mặt ở nhà, Thế Minh bày bừa tất cả mọi thứ nhầm muốn làm việc cực lực hơn, mặc dù lòng cậu chẳng muốn làm vậy tý nào.
" Tiểu Tuân con có thể gọn gàng hơn được không? Bày thế này dì dọn rất cực. "
" Thì sao chứ. Đó là công việc của dì mà. Hứ. "
Cậu dặm chân bỏ ra vườn chơi để Doãn Ngọc ở đó dọn một mình đống hỗn độn. Sau khi đã đã đâu vào đó, biết cậu vẫn ở ngoài vườn liền đem ít sữa với bánh ngọt ra cho Thế Minh.
Vừa đem ra tới đặt lên bàn, quay sang tìm kiếm cậu thì điều kinh hãi đập vào mắt cô, Thế Tuân sắp ngã khỏi cây khi cố trèo lên trên. Tay cậu bé bám chắc vào một nhánh không được chắc lắm sắp không chịu được trọng lượng của cậu. Cây cũng khá cao nên nếu Thế Tuân ngã xuống chắc chắn sẽ nhẹ thì gãy tay, chân nặng thì tổn thương nội tạng.
Không nghĩ nhiều Doãn Ngọc liền chạy nhanh tới, miệng hét to tên cậu.
" TIỂU TUÂN, CẨN THẬNNNN!!! "
_______________________________________________
CÒN TIẾP...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.