Chương 2
nuhyn
24/10/2016
2.30 p.m...nhà của LỆ Giang
LG vs bộ váy màu xanh ngọc ngồi trên xích đu .Đôi chân cô dẫm xuống vũng nước mưa lẩm bẩm
"Đến ...Không đến...Đến..Không đến..."
"ĐẾN"Giọng nói này.Cô bé quay lại"TC"
"Bạn mong tôi đến vậy sao?"TC cười trêu cô bé
"Bạn mơ hả?"LG đỏ mặt quay ra chỗ khác
"Bạn muốn đi chơi ko?"
"Chơi ...nhưng ở đâu chứ?"Từ trước đến giờ LG chưa bao giờ nghĩ sẽ đi chơi vì ba cô bé rất khó tính,ông ấy không có nhiều thời gian dành cho LG.Nếu mà ông ấy biết chắc chắn sẽ rất giận dữ
"Ủa ...mà bạn vào nhà tôi lúc nào vậy"Cửa cổng đâu có mở chứ?
"Thì đó"Cậu ta chỉ tay vào bức tường
"HẢ"
"Nhưng..." Cô bé do dự nhưng TC đã kéo tay của LG
"Oái ...Từ từ đã"Nhưng cảm giác này cô bé chưa từng trải qua nó thật ấm áp.
"Bạn kêu tôi trèo tường sao?"
"Tất nhiên"
"Tôi đâu có biết trèo chứ?"Đột nhiên cô bé nảy ra một ý tưởng cô bé quay về phía nhà kho
"A Nặc"Vừa nghe thấy tiếng của LG một chú chó lông màu trắng chạy lại.Cô xoa bộ lông con chó và mỉm cười vs nó
"giúptao nha ,A Nặc"
Tiểu Cường tiến tới cúi xuống
"Chào mày,Tao tên TC"
"Gừ...gừ..."A NẶc Nhe răng ra xù bộ lông của mình lên
"A Nặc ngoan đây là bạn chị"Vừa nghe thấy thế A Nặc chạy tới nhảy xổ tới chỗ TC dụi đầu vào người cậu bé
"Nhột quá ha...ha.." Cậu bé cười phá lên
"Nhưng A Nặc giúp được gì cho bạn"Tiểu Cường thắc mắc hỏi cô bé
Cô bé huýt sáo ra hiệu,chú chó bèn chạy lại đứng sát bức tường .LG trèo lên lưng của A NẶc .Còn A Nặc đứng trên chiếc ghế kê sát tường
Tiểu Cường rất giỏi lên một nhoáng cậu ta đã ra ngoài được
"LG nhà bạn to như vậy mà ko có thiết bị bảo vệ hay vệ sĩ sao?"
"Có chứ !Nhưng ba mk ns nó chỉ hoạt động vào buổi tối thôi.Bạn ko biết đấy thôi trên bức tường này là hàng rào điện vô hình nên bạn ko nhìn thấy"LG giảng giải cho TC hiểu
"Oa! Lợi hại thật"TC ngạc nhiên trước những gì LG nói
Cuối cùng thì cả LG và chú chó của cô cũng ra ngoài được
"Đi thôi"LG bị TC kéo đi
"A Nặc chạy từ từ thôi khẻo lạc đó"
LG cảm thấy rất vui vì cô bé chưa đi ra ngoài này bao giờ.Cô được thấy những thứ mà trước đây cô chưa từng thấy : những dòng sông lấp lánh ánh sáng mặt trời , những ngọn núi hùng vĩ như vậy bao giờ cả.Cô bé cười phá lên.
"Bạn bỏ giày ra đi"TC ra lệnh cho Lệ Giang
"Để làm gì chứ"Cô bé thắc mắc
"Thì cứ nghe mk đi"
Tiểu Cường cúi xuống nhẹ nhàng tháo chiếc giày của LG ra. Rồi cậu cũng cúi xuống tháo chiếc giày mk ra
"Chạy theo mk"
"Có Thích ko"
"Thích quá!"Thật dễ chịu.Cảm giác thật bay bổng mềm mại.Bàn chân của cô bé chạy trên bãi cỏ xanh thẳm thơm mùi gì đó rất ngái.Mùi Cỏ.
Oa!Hoa hướng dương .Những bông hoa kiêu hãnh giữa bầu trời như muôn vàn ông mặt trời nhỏ bé lạc xuống cánh đồng này.
Cô bé và TC nằm trêm bãi cỏ đầy hoa dại. A Nặc ngậm ở miện một bông hoa hướng dương chạy đến chỗ cô bé.
"Ha...Ha...A Nặc mày cho tao hả?"TC cười khoái chí.
"A Nặc quên chị rồi sao"Cô bé LG giận hờn quay đi chỗ khác.
"Chắc vậy đó"TC nói
"Nè...Bạn..."LG tức tối đầu như muốn nổ tung
"Ha...Ha..Mk đùa thôi"TC quay ra vò đầu cô bé khiến mái tóc cô bé rối tung nên
"Bạn làm gì vậy? Dám chọc mk hả? Đứng lại đó. Đứng lại!"
Dưới bóng chiều tà vang nên tiếng cười thích thú của một cô bé và một cậu bé
......
.....
....
"Tạm biệt hẹn gặp lại bạn'
"Sáng mai mk sẽ dẫn bạn đến nhà mk chơi"
"Thật chứ" LG sung sướng ns
"Mk về đây . A Nặc tao về nha!Chào mày!" A Nặc dụi đầu vào chân của Tiểu Cường.
Cậu bé bước đi .Bóng TC khuất dần...Khuất dần...sau ánh hoàng hôn hiu hắt.
......
Trong căn phòng nhỏ
"Bản nghiên cứu chế tạo robot đến đâu rồi"
"Dạ đây thưa bà chủ"Người phụ nữ quay ra nhận sấp tài liệu từ tay người trợ lý
"Ta phải khẩn trương đưa sản phẩm ra thị trương nước ngoài"
"Cậu ko được để sơ hở gì nhất là công trình nghiên cứu chế tạo robot sắp tới.Nếu thất bại chính cậu cũng biết hậu quả rồi đó"
"Dạ" Cánh cửa khép lại ....
LG vs bộ váy màu xanh ngọc ngồi trên xích đu .Đôi chân cô dẫm xuống vũng nước mưa lẩm bẩm
"Đến ...Không đến...Đến..Không đến..."
"ĐẾN"Giọng nói này.Cô bé quay lại"TC"
"Bạn mong tôi đến vậy sao?"TC cười trêu cô bé
"Bạn mơ hả?"LG đỏ mặt quay ra chỗ khác
"Bạn muốn đi chơi ko?"
"Chơi ...nhưng ở đâu chứ?"Từ trước đến giờ LG chưa bao giờ nghĩ sẽ đi chơi vì ba cô bé rất khó tính,ông ấy không có nhiều thời gian dành cho LG.Nếu mà ông ấy biết chắc chắn sẽ rất giận dữ
"Ủa ...mà bạn vào nhà tôi lúc nào vậy"Cửa cổng đâu có mở chứ?
"Thì đó"Cậu ta chỉ tay vào bức tường
"HẢ"
"Nhưng..." Cô bé do dự nhưng TC đã kéo tay của LG
"Oái ...Từ từ đã"Nhưng cảm giác này cô bé chưa từng trải qua nó thật ấm áp.
"Bạn kêu tôi trèo tường sao?"
"Tất nhiên"
"Tôi đâu có biết trèo chứ?"Đột nhiên cô bé nảy ra một ý tưởng cô bé quay về phía nhà kho
"A Nặc"Vừa nghe thấy tiếng của LG một chú chó lông màu trắng chạy lại.Cô xoa bộ lông con chó và mỉm cười vs nó
"giúptao nha ,A Nặc"
Tiểu Cường tiến tới cúi xuống
"Chào mày,Tao tên TC"
"Gừ...gừ..."A NẶc Nhe răng ra xù bộ lông của mình lên
"A Nặc ngoan đây là bạn chị"Vừa nghe thấy thế A Nặc chạy tới nhảy xổ tới chỗ TC dụi đầu vào người cậu bé
"Nhột quá ha...ha.." Cậu bé cười phá lên
"Nhưng A Nặc giúp được gì cho bạn"Tiểu Cường thắc mắc hỏi cô bé
Cô bé huýt sáo ra hiệu,chú chó bèn chạy lại đứng sát bức tường .LG trèo lên lưng của A NẶc .Còn A Nặc đứng trên chiếc ghế kê sát tường
Tiểu Cường rất giỏi lên một nhoáng cậu ta đã ra ngoài được
"LG nhà bạn to như vậy mà ko có thiết bị bảo vệ hay vệ sĩ sao?"
"Có chứ !Nhưng ba mk ns nó chỉ hoạt động vào buổi tối thôi.Bạn ko biết đấy thôi trên bức tường này là hàng rào điện vô hình nên bạn ko nhìn thấy"LG giảng giải cho TC hiểu
"Oa! Lợi hại thật"TC ngạc nhiên trước những gì LG nói
Cuối cùng thì cả LG và chú chó của cô cũng ra ngoài được
"Đi thôi"LG bị TC kéo đi
"A Nặc chạy từ từ thôi khẻo lạc đó"
LG cảm thấy rất vui vì cô bé chưa đi ra ngoài này bao giờ.Cô được thấy những thứ mà trước đây cô chưa từng thấy : những dòng sông lấp lánh ánh sáng mặt trời , những ngọn núi hùng vĩ như vậy bao giờ cả.Cô bé cười phá lên.
"Bạn bỏ giày ra đi"TC ra lệnh cho Lệ Giang
"Để làm gì chứ"Cô bé thắc mắc
"Thì cứ nghe mk đi"
Tiểu Cường cúi xuống nhẹ nhàng tháo chiếc giày của LG ra. Rồi cậu cũng cúi xuống tháo chiếc giày mk ra
"Chạy theo mk"
"Có Thích ko"
"Thích quá!"Thật dễ chịu.Cảm giác thật bay bổng mềm mại.Bàn chân của cô bé chạy trên bãi cỏ xanh thẳm thơm mùi gì đó rất ngái.Mùi Cỏ.
Oa!Hoa hướng dương .Những bông hoa kiêu hãnh giữa bầu trời như muôn vàn ông mặt trời nhỏ bé lạc xuống cánh đồng này.
Cô bé và TC nằm trêm bãi cỏ đầy hoa dại. A Nặc ngậm ở miện một bông hoa hướng dương chạy đến chỗ cô bé.
"Ha...Ha...A Nặc mày cho tao hả?"TC cười khoái chí.
"A Nặc quên chị rồi sao"Cô bé LG giận hờn quay đi chỗ khác.
"Chắc vậy đó"TC nói
"Nè...Bạn..."LG tức tối đầu như muốn nổ tung
"Ha...Ha..Mk đùa thôi"TC quay ra vò đầu cô bé khiến mái tóc cô bé rối tung nên
"Bạn làm gì vậy? Dám chọc mk hả? Đứng lại đó. Đứng lại!"
Dưới bóng chiều tà vang nên tiếng cười thích thú của một cô bé và một cậu bé
......
.....
....
"Tạm biệt hẹn gặp lại bạn'
"Sáng mai mk sẽ dẫn bạn đến nhà mk chơi"
"Thật chứ" LG sung sướng ns
"Mk về đây . A Nặc tao về nha!Chào mày!" A Nặc dụi đầu vào chân của Tiểu Cường.
Cậu bé bước đi .Bóng TC khuất dần...Khuất dần...sau ánh hoàng hôn hiu hắt.
......
Trong căn phòng nhỏ
"Bản nghiên cứu chế tạo robot đến đâu rồi"
"Dạ đây thưa bà chủ"Người phụ nữ quay ra nhận sấp tài liệu từ tay người trợ lý
"Ta phải khẩn trương đưa sản phẩm ra thị trương nước ngoài"
"Cậu ko được để sơ hở gì nhất là công trình nghiên cứu chế tạo robot sắp tới.Nếu thất bại chính cậu cũng biết hậu quả rồi đó"
"Dạ" Cánh cửa khép lại ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.