Chương 4
nuhyn
24/10/2016
Tại bệnh viện....
Không khí ở đây thật kinh khủng .Hình như vừa có tai nạn xảy ra .Chiếc xe cứu thương chở những bệnh nhân bị thương vừa dừng lại.Tất cả họ đều bị thương nặng có người mình mẩy toàn là máu khiến TC sợ hãi.Mấy nhân viên y tá ,bác sĩ chạy ra giúp đỡ họ khiêng bệnh nhân vào.Khó khăn lắm TC mới vào được trong bệnh viện.Cậu bé tiến đến chỗ 1 cô y tá
"Mẹ cháu đang ở phòng dưỡng bệnh"
Cánh cửa phòng mở ra, ...
"Thêm oxi cho bệnh nhân đi"Có mấy cô y tá , bác sĩ đang đứng quanh chiếc giường.Người phụ nữ trên đó mặt tái nhợt, nằm bất động ko phản ứng.
"Ko được rồi chúng ta phải tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân"TC chạy đến
"M...ẹ ch...áu sẽ ko sao chứ?"
"mẹ cháu cần phẫu thuật"
"Vậy thì hãy cứu bà ấy, cháu xin bác sĩ".Trong lời nói của cậu bé dường như có chút tiếng nấc..
"Nhưng bệnh viện cần sự đồng ý của người nhà kí vào đơn đồng ý phẫu thuật"ông ta đưa một tờ giấy ra trước mặt cậu bé
"Cháu là c..on của bà ấy"Cậu bé níu tay người bác sĩ
"Nhưng cháu quá còn nhỏ"Ông bác sĩ lắc đầu
"Làm ơn ...cháu còn duy nhất mẹ thôi"
"Cháu thông cảm đây là quy định của bệnh viện, nếu mẹ cháu muốn phẫu thuật thì phải có chữ kí của người trước đây đã làm thủ tục nhập viện cho mẹ cháu, nếu vậy cháu có thể liên lạc vs người đó"Cô y tá kia nói chen vào
"Vậy người đưa mẹ cháu vào đây là ai"
"Đây là số của người đó"Cô y tá đưa TC mảnh giấy nhỏ
....
"Mk phải liên lạc vs người phụ nữ đó"...Cậu tự nhủ.
....
Bíp....bíp ...
"Không ai trả lời ..."cậu buông chiếc điện thoại xuống thất vọng.
....
TC ngồi trên hàng ghế chờ đợi.Cậu bé thở dài đôi mắt hơi trùng xuống.
.....
"Cháu bé người đó đến rồi..."Cô y tá chạy hớt hải đến chỗ TC thông báo.
"Thật chứ "TC đi theo cô y tá đó trong lòng thấp thỏm lo âu.
....
"Bà chủ chúng ta đến đây làm gì"Người đàn ông hỏi người đàn bà đang đi từ ngoài vào trong bệnh viện
"Tôi có việc cần giải quyết .Anh cứ ra xe đợi đi" ông ta khẽ gật đầu rồi đi mất.
Lệ Giang nhẹ nhàng lấy chiếc chìa khóa ra cho vào ổ khóa. Cạch... cửa mở ra cô nhún chân đi vào. Bỗng nhiên cô quay ra thì nhìn thấy….
“Ba…” Cô lùi về phía sau mấy bước. Khuôn mặt cô tái lại, sợ hãi nhìn về phía ba cô đang đi gần về phía mình. lưng chạm mạnh vào bức tường. Nó bỗng trở nên mềm lún, nuốt dần kẻ đang dựa vào.Đôi mắt đó xoáy sâu vào cô như muốn nuốt trọn người đối diện. Nhãn cầu lọt thỏm trong hốc mắt vằn máu, gần như ko thể là mắt của con người.
…
“Ba …con xin lỗi ba à…xin ba đừng nhốt con vào phòng con sợ lắm…con hứa lần sau sẽ ko tự ý ra ngoài chơi lung tung nữa…Ba thả con ra đi mà ba…”
Cho dù cô van nài thế nào thì người ba đó vẫn lạnh lùng khóa cửa lại
“Con cứ ở yên đó vài ngày đi đây là kết quả cho việc ko chịu nghe lời ta”
…
Cô bé bất lực dựa vào tường, nó như mềm lún muốn nuốt trọn người tựa vào…
Cô nhìn A Nặc bất lực ko biết làm gì. Trời mỗi ngày càng tối, LG nhìn mặt trời dần buông. Bên ngoài trời đổ mưa to, bầu trời đen kịt, không khí như nặng mùi hơn, những trận gió cứ ào ạt thổi về, cây cối như muốn đổ về phía trước. Mưa nặng hạt.Vệt sáng cuối cùng tắt lịm. Trời tối sầm lại. Nhiệt độ giảm nhanh. Cửa gỗ rồi cửa kính được cài chặt. Tấm rèm vải cũng đóng lại. Cô bé ngồi co chân lại buồn tủi.
Cách cửa đột nhiên mở ra...Bà ngoại...
Cô chạy đến ôm chầm lấy bà thật ấm áp.Cô khóc nấc lên
"Ngoại ơi bà ns vs ba đừng giận con được ko..."
"Cháu gái bà xin lỗi nhưng bà cũng ko thể làm được gì cháu cũng biết tính cách của ông ấy rồi. Ba cháu chỉ muốn tốt cho cháu thôi, cháu chịu khó đợi bà cháu hết giận nha"Bà xoa đầu cô bé.Cháu ăn đi bà mang cơm lên cho cháu đây"
Cô khẽ gật đầu vs bà
"Cháu sẽ ăn hết"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.