Chương 5
nuhyn
24/10/2016
Cô lặng lẽ ngồi trên sàn loay hoay xếp bộ xếp hình 3D mà mẹ tặng cô lúc sinh nhật. Cô tẩn mẩn xép từng cái một, cô ngắm thật kĩ chúng thật là đẹp. Nhìn những mảnh ghép mà cô xúc động nhớ lại người mẹ, cô khóc những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cô buồn tủi nhớ mẹ, bất giác nghĩ đến TC. Cô nghĩ không biết bây giờ cậu đang làm gì. Nhớ những lúc đi chơi vs cậu bé cô thật vui vẻ. Cô muốn nhìn thấy cậu. LG tự nhủ phải chốn khỏi căn phòng này. ….
Rầm ….Rầm…LG đập cửa
“Tiểu thư có chuyện gì vậy?” Tên vệ sĩ vội vã mở cửa
“Cháu…đau bụng quá …ko chịu nổi nữa…chú mau giúp cháu” Mặt cô tái nhợt lại.
“MAU LÊN…CHÁU CHỊU…KO NỔI NỮA”
“A dạ tiểu thư …” Cậu ta vỗi vã chạy đi. Cô bé bật dậy cùng A Nặc chạy ra cửa sau khu vườn. Cô vội vã ném chiếc giày ra khỏi bờ tường rồi chốn vào cái nhà kho gần đó.
….
“LŨ ĂN HẠI MAU ĐI TÌM CON BÉ ĐI” Người đàn ông giận dừ, đôi mắt tối sầm lại.
Mấy đám vệ sĩ chạy ra ngoài vườn, cô bé từ trong nhà kho nhìn thấy hết mọi thứ.
“ Dạ tôi nhìn thấy chiếc giày của tiểu thư rơi ở bên ngoài”
“Chắc chắn tiểu thư đã trèo tường trốn ra ngoài rồi. Mau đi tìm” Ông quản gia ra lệnh mở cánh cửa sau. Cả đám bọn họ vội vàng chạy đi tìm kiếm. Đợi bọn họ đi hết cô mới chui từ nhà kho ra. Cô bé chạy ra khỏi nhà, đột nhiên có bàn tay bịt miệng cô lại.
“ Suỵt… là mình Tiểu Cường đây…”. Lệ Giang nhận ra là giọng của Tiểu Cường, cô im lặng nghe theo.
“ Mau đi theo mình”
….
Tít….Tít…
“Ông Lâm chắc ông ko quên vụ giao dịch tối nay chứ”
…
“Được tối nay chúng ta gặp nhau nhé…”
….
“ Tiểu Cường chúng ta đi đâu vậy?” Đột nhiên khi đó có một đám người áo đen xuất hiện túm lấy Lệ Giang và Tiểu Cường hai đứa trẻ ko kịp phản ứng gì ngất lịm đi.
“ Thả cháu ra…”
….
“SAO KO TÌM THẤY …ĐÚNG LÀ LŨ ĂN HẠI…!” Người đàn ông đuổi hết lũ vệ sĩ ra khỏi phòng tiện tay hất luôn bức hình của Lệ Giang xuống đất, nó vỡ vụn ra thành từng mảnh bắn tung tóe.
….
Chuông điện thoại reo lên…
“ Anh Huỳnh việc tôi ns vs anh anh làm đến đâu rồi…”
“ Tôi vẫn đang tìm xin ông hãy cho tôi thêm chút thời gian….”
…
Phòng khách…
“ Mấy người muốn gì ns thẳng đi” Mấy tên vệ sĩ đẩy bà của Lệ Giang xuống ghế sofa trói lại. Lúc đó ba của Lệ Giang đi vào.
“Cậu muốn gì”
“Vậy tôi vào thẳng vấn đề”. Ông ta ngồi chiếc ghế đối diện cầm ly trà lên nhấm một ngụm.
“Cháu gái bà đang ở trong tay tôi. Tôi hỏi bà trước khi chết Hàn Lệ Tuyết có đưa cho bà cái gì ko?”
“Không có”. Bà lão trả lời dứt khoát.
“Bà ko chịu ns đừng trách tôi làm gì cháu gái bà”.Ông ta giận dữ
“Sao cậu có thể đối xử vs con bé như thế. Nó là con gái cậu mà”. Ông ta đặt tách trà xuống.
“ Ha…Ha… Con gái ư…Đúng là con bé gọi tôi là ba nhưng tôi ko hề nhận nó làm con gái
“ Cậu…”
“ Bây giờ bà có ns ko” Đôi mắt ông ta trợn tròn lên, đôi mắt đó sâu hóm, lớp da quanh mí mắt ông ta phồng rộp, chằng chịt vết nhăn.
“Tôi ko biết…”
“Bà…ngoan cố phải không? Vậy…nhốt bà ta vào nhà kho” Ông ta giận dữ ra lệnh.
….
Lệ Giang khẽ cựa quậy, mở mắt. Ánh sáng từ cái bóng đèn sợi đốt rọi vào mắt cô, cô khẽ lắc đầu ko biết bản thân đang ở đâu. Có vẻ như là một xưởng gỗ bị bỏ hoang. Ở đây có những khúc gỗ đã mục nát, ẩm ướt bốc mùi hôi thối.Cô đang ngồi trên đống mùn cưa ẩm mốc, mấy cái máy móc xung quanh có vẻ như đều bị đập nát, một số cái thì bị cháy đen cả.
Cô bé nhận thức được mình đã bị bắt cóc, tay chân LG đều bị trói lại không thể cử động được. LG nhìn về phía bên phải có một cậu bé cũng trong tình trạng giống cô…. Tiểu Cường. Cô bé khẽ gọi tên cậu. Cậu bé cũng từ từ mở mắt…cố gắng ngồi dậy.
“ Bạn ổn chứ?” Cô khẽ hỏi, quần áo cậu lấm lem, nhàu nát không khác gì cô bé. Cậu khẽ lắc đầu nhìn cô.
…
Cách cửa từ từ mở ra, Một cái bóng đen tiến vào. Cô sợ hãi nhưng không thể làm gì chỉ biết lấy móng tay cào lớp mùn bên cạnh.
Khuôn mặt người đó dần dần hiện ra. Là một người đàn ông trung niên trong bộ vét sang trọng tiến về phía LG. Cô ko thể miêu tả gương mặt của ông ta như thế nào, nhưng ông ấy có đôi mắt sắc lạnh, nó giống hệt của ba cô bé.
“ Chào cô cháu gái bé bỏng của ta” Một giọng ns ồm ồm vang nên khiến hai đứa trẻ giật mình…” Cô bé ngạc nhiên về cách xưng hô của người đó linh cảm có chuyện không hay. Lòng cô rạo rực như lửa đốt. Liệu người này có quan hệ gì với Lệ Giang.
Rầm ….Rầm…LG đập cửa
“Tiểu thư có chuyện gì vậy?” Tên vệ sĩ vội vã mở cửa
“Cháu…đau bụng quá …ko chịu nổi nữa…chú mau giúp cháu” Mặt cô tái nhợt lại.
“MAU LÊN…CHÁU CHỊU…KO NỔI NỮA”
“A dạ tiểu thư …” Cậu ta vỗi vã chạy đi. Cô bé bật dậy cùng A Nặc chạy ra cửa sau khu vườn. Cô vội vã ném chiếc giày ra khỏi bờ tường rồi chốn vào cái nhà kho gần đó.
….
“LŨ ĂN HẠI MAU ĐI TÌM CON BÉ ĐI” Người đàn ông giận dừ, đôi mắt tối sầm lại.
Mấy đám vệ sĩ chạy ra ngoài vườn, cô bé từ trong nhà kho nhìn thấy hết mọi thứ.
“ Dạ tôi nhìn thấy chiếc giày của tiểu thư rơi ở bên ngoài”
“Chắc chắn tiểu thư đã trèo tường trốn ra ngoài rồi. Mau đi tìm” Ông quản gia ra lệnh mở cánh cửa sau. Cả đám bọn họ vội vàng chạy đi tìm kiếm. Đợi bọn họ đi hết cô mới chui từ nhà kho ra. Cô bé chạy ra khỏi nhà, đột nhiên có bàn tay bịt miệng cô lại.
“ Suỵt… là mình Tiểu Cường đây…”. Lệ Giang nhận ra là giọng của Tiểu Cường, cô im lặng nghe theo.
“ Mau đi theo mình”
….
Tít….Tít…
“Ông Lâm chắc ông ko quên vụ giao dịch tối nay chứ”
…
“Được tối nay chúng ta gặp nhau nhé…”
….
“ Tiểu Cường chúng ta đi đâu vậy?” Đột nhiên khi đó có một đám người áo đen xuất hiện túm lấy Lệ Giang và Tiểu Cường hai đứa trẻ ko kịp phản ứng gì ngất lịm đi.
“ Thả cháu ra…”
….
“SAO KO TÌM THẤY …ĐÚNG LÀ LŨ ĂN HẠI…!” Người đàn ông đuổi hết lũ vệ sĩ ra khỏi phòng tiện tay hất luôn bức hình của Lệ Giang xuống đất, nó vỡ vụn ra thành từng mảnh bắn tung tóe.
….
Chuông điện thoại reo lên…
“ Anh Huỳnh việc tôi ns vs anh anh làm đến đâu rồi…”
“ Tôi vẫn đang tìm xin ông hãy cho tôi thêm chút thời gian….”
…
Phòng khách…
“ Mấy người muốn gì ns thẳng đi” Mấy tên vệ sĩ đẩy bà của Lệ Giang xuống ghế sofa trói lại. Lúc đó ba của Lệ Giang đi vào.
“Cậu muốn gì”
“Vậy tôi vào thẳng vấn đề”. Ông ta ngồi chiếc ghế đối diện cầm ly trà lên nhấm một ngụm.
“Cháu gái bà đang ở trong tay tôi. Tôi hỏi bà trước khi chết Hàn Lệ Tuyết có đưa cho bà cái gì ko?”
“Không có”. Bà lão trả lời dứt khoát.
“Bà ko chịu ns đừng trách tôi làm gì cháu gái bà”.Ông ta giận dữ
“Sao cậu có thể đối xử vs con bé như thế. Nó là con gái cậu mà”. Ông ta đặt tách trà xuống.
“ Ha…Ha… Con gái ư…Đúng là con bé gọi tôi là ba nhưng tôi ko hề nhận nó làm con gái
“ Cậu…”
“ Bây giờ bà có ns ko” Đôi mắt ông ta trợn tròn lên, đôi mắt đó sâu hóm, lớp da quanh mí mắt ông ta phồng rộp, chằng chịt vết nhăn.
“Tôi ko biết…”
“Bà…ngoan cố phải không? Vậy…nhốt bà ta vào nhà kho” Ông ta giận dữ ra lệnh.
….
Lệ Giang khẽ cựa quậy, mở mắt. Ánh sáng từ cái bóng đèn sợi đốt rọi vào mắt cô, cô khẽ lắc đầu ko biết bản thân đang ở đâu. Có vẻ như là một xưởng gỗ bị bỏ hoang. Ở đây có những khúc gỗ đã mục nát, ẩm ướt bốc mùi hôi thối.Cô đang ngồi trên đống mùn cưa ẩm mốc, mấy cái máy móc xung quanh có vẻ như đều bị đập nát, một số cái thì bị cháy đen cả.
Cô bé nhận thức được mình đã bị bắt cóc, tay chân LG đều bị trói lại không thể cử động được. LG nhìn về phía bên phải có một cậu bé cũng trong tình trạng giống cô…. Tiểu Cường. Cô bé khẽ gọi tên cậu. Cậu bé cũng từ từ mở mắt…cố gắng ngồi dậy.
“ Bạn ổn chứ?” Cô khẽ hỏi, quần áo cậu lấm lem, nhàu nát không khác gì cô bé. Cậu khẽ lắc đầu nhìn cô.
…
Cách cửa từ từ mở ra, Một cái bóng đen tiến vào. Cô sợ hãi nhưng không thể làm gì chỉ biết lấy móng tay cào lớp mùn bên cạnh.
Khuôn mặt người đó dần dần hiện ra. Là một người đàn ông trung niên trong bộ vét sang trọng tiến về phía LG. Cô ko thể miêu tả gương mặt của ông ta như thế nào, nhưng ông ấy có đôi mắt sắc lạnh, nó giống hệt của ba cô bé.
“ Chào cô cháu gái bé bỏng của ta” Một giọng ns ồm ồm vang nên khiến hai đứa trẻ giật mình…” Cô bé ngạc nhiên về cách xưng hô của người đó linh cảm có chuyện không hay. Lòng cô rạo rực như lửa đốt. Liệu người này có quan hệ gì với Lệ Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.