Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 126
Cô Nương Đừng Khóc
02/03/2024
Có thể do trà quá nóng, cũng có thể do mình kém cỏi quá, cho nên mặc dù điều hòa vẫn thổi gió phà phà, nhưng trán của Lâm Xuân Nhi vẫn lấm tấm mồ hôi, trông hơi vật.
Tống Thu Hàn nghiêng đầu nhìn cô, tất nhiên anh hiểu rất rõ nỗi lo lắng của cô. Thế là anh bước tới tủ lạnh tìm một lon coca, uống hết ly trà nóng trước mặt cô rồi lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lâm Xuân Nhi khẽ tránh đi, muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng Tống Thu Hàn lại vươn tay giữ chặt gáy cô lại, lau mồ hôi trên trán cho cô.
Hành động của họ đều bị Tống Lương Ngọc nhìn thấy hết, cử chỉ yêu thương chiều chuộng của Tống Thu Hàn lộ liễu chẳng chút kiêng nể giống như nhiệt huyết của mùa hè vậy, tay ông đang rót trà chợt ngừng lại, bất chợt không nhớ ra cả đời này mình đã từng có mối tình nào như thế hay chưa.
Không có.
Tiếc nuối thật đấy.
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân Nhi nói với Tống Thu Hàn.
Tống Thu Hàn không trả lời cô, chỉ đặt một tay lên nắp bật của lon coca, ngón tay luồn vào vành nắp, nhẹ nhàng dùng lực, sau đấy “tách” một tiếng, hơi lạnh tỏa ra khiến Lâm Xuân Nhi lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Cô cầm lon coca lên uống một ngụm, trong lòng thầm khen Tống Thu Hàn thật sự rất có lòng, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, còn cho cô uống cả đồ lạnh luôn.
Tống Thu Hàn và Tống Lương Ngọc ngồi ở đó trò chuyện câu được câu mất, họ nói về vài mối quan hệ của Tống Lương Ngọc ở trong nước. Có vài người Tống Thu Hàn đã từng gặp nhưng không giao thiệp nhiều. Tống Lương Ngọc muốn tìm một nơi nào đó mời họ đến dùng bữa, đột nhiên ông quay sang hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cháu cũng tới nhé?”
Lâm Xuân Nhi ngẩn người, Tống Lương Ngọc lại mời cô tham gia bữa tiệc của riêng ông sao? Tống Lương Ngọc thấy cô ngơ ngác, bèn nói: “Trong số họ có người có hứng thú với việc làm từ thiện. Tổ chức của các cháu cũng tốt lắm, trước đây chú đã từng kể qua cho họ nghe.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tống Lương Ngọc là người lạnh lùng vô tình, nhưng lúc Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn xây dựng hoạt động từ thiện, ông nhìn thấy cũng rất tự hào, thế là đem ra khoe với bạn bè, khi ấy ông đã nói thế này: “Người quản lý của tổ chức này là bạn gái của Thu Hàn đấy.”
“Dạ được ạ. Cháu cảm ơn chú.” Lâm Xuân Nhi uống mấy ngụm coca, không nhịn được mà “ợ” một tiếng, Tống Lương Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng, còn vỗ vỗ đầu cô.
Lúc dùng cơm, dì Thượng hỏi chuyện kết hôn của Trần Khoan Niên, Lâm Xuân Nhi kể cho bà nghe những sắp xếp trong đám cưới của họ. Tống Lương Ngọc ngồi bên cạnh lắng nghe, chợt lên tiếng hỏi: “Còn hai đứa thì sao?”
Tống Thu Hàn nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó buông đũa: “Bọn con không kết hôn.” Anh mỉm cười nhìn Tống Lương Ngọc: “Con không muốn kết hôn, kết hôn khiến con không được tự do, trạng thái bây giờ là tốt lắm rồi.”
“Còn con cái thì sao? Con cũng không cần à?”
“Về con cái con cũng chưa có chuẩn bị, con không cảm thấy mình sẽ là một người cha tốt.”
Lâm Xuân Nhi ngồi đó không nói gì, cô nhìn qua Tống Thu Hàn rồi cúi đầu xuống. Tống Thu Hàn đã tự ôm hết tất cả về mình.
Tống Lương Ngọc nhìn anh rồi lại nhìn qua Lâm Xuân Nhi, sau đó gật gật đầu: “Hai đứa thấy tự do là được.”
“Thời buổi bây giờ, có rất nhiều người không kết hôn, họ đều sống hạnh phúc. Gia đình tồn tại trong xã hội dưới nhiều hình thức khác nhau, không phải chỉ được pháp luật công nhận không thôi.”
“Ừm, không kết hôn thì đỡ nhiều phiền toái.” Tống Lương Ngọc nói đến đây, nhưng không biết vì sao lại loáng thoáng cảm thấy hối hận. Nhưng bây giờ ông không muốn gượng ép Tống Thu Hàn nữa. Tình cảm bố con nói bền chặt thì bền chặt đấy, nhưng nói nó mềm yếu cũng chẳng sai, cứ như vậy cũng tốt lắm.
Họ ngồi ăn một lúc, chiều tối Tống Thu Hàn đã đưa Lâm Xuân Nhi về, anh phải về biệt thự thu dọn hành lý, tuần sau còn có chuyến công tác, sau đó sẽ đến Hy Lạp cùng nhóm của Lâm Xuân Nhi, e rằng sẽ không có thời gian quay về nữa.
Hai người lái xe về, Lâm Xuân Nhi nhìn thấy hộp thư nhỏ ở cửa, cô chợt nhớ lại khi ở Tô Châu mình từng gửi cho Tống Thu Hàn một tấm bưu thiếp, cô nhìn vào bên trong, là một tấm bưu thiếp mỏng manh, yên ắng nằm trong hộp thư.
“Ơ này, Tống Thu Hàn, hình như anh có thư kìa.”
Tống Thu Hàn đánh mắt nhìn cô, vào nhà tìm chìa khóa rồi mở hộp thư ra. Lâm Xuân Nhi nhanh tay lẹ mắt lấy tấm bưu thiếp rồi nhét vào trong túi áo mình. Tống Thu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Anh thấy bức thư ấy là của anh thì phải?”
“Ai lấy được trước thì là của người đó.”
Lâm Xuân Nhi hơi xấu hổ. Khi đó không biết bị chạm dây thần kinh nào mà cô lại viết ra mấy lời hung ác tàn bạo, lần này có đánh chết cô cũng không để Tống Thu Hàn đọc được nó.
Tống Thu Hàn liếc nhìn túi áo của cô, anh cũng không thèm so đo với cô, vừa vào nhà đã vội lên lầu thu dọn hành lý. Còn Lâm Xuân Nhi thì vào nhà kính, chăm sóc cho đám hoa cỏ của mình.
Nhớ tới tấm bưu thiếp, Lâm Xuân Nhi lại lấy ra xem, xem xong lại đỏ mặt rồi cho vào túi áo. Hoa của cô đã nở đầy vườn, màu sắc bắt mắt, tươi tắn rực rỡ vô cùng, nhưng nhìn cô còn mềm mại xinh đẹp hơn hoa.
Tống Thu Hàn đứng ở phòng khách nhìn thấy những hành động nhỏ của Lâm Xuân Nhi, anh khẽ mỉm cười. Nhìn cô mà xem, rõ ràng là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, nhưng thực chất trong cô vẫn còn rất trẻ con. Anh ngồi trên sô pha thư giãn, đợi Lâm Xuân Nhi chăm bón cho hoa cỏ.
Một giọt nước mát lạnh rơi xuống môi, anh mở mắt ra đã thấy Lâm Xuân Nhi giấu hai tay sau lưng, cô cúi người xuống mú.t lấy giọt nước trên môi anh. Đầu lưỡi cô mềm mại, hương thơm của cây dành dành quấn quýt giữa môi răng. Cô nhìn anh bằng đôi mắt tinh nghịch, giống như một đứa trẻ non nớt không nhiễm bụi trần. Một tay Tống Thu Hàn cố định sau gáy cô, cùng cô vui đùa môi lưỡi. Dần dần, anh trở nên nghiêm túc hơn, dứt khoát ôm cô vào lòng, cánh môi nóng rực m ơn tr ớn vành tai cô.
Hoàng hôn có chút ồn ào.
Anh vươn tay ôm lấy cổ cô, còn cô ôm lấy má anh, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, thấp giọng nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh đã gánh hết tất cả những lý do có thể bị cả thế giới chỉ trích và đứng ra bảo vệ cô.
…
Trước khi đi, Lâm Xuân Nhi lại đến nhà hát trước kia, cô đã sửa xong kịch bản rồi. Khi cô đến nơi, Kiều Hạn Văn đang diễn tập, Lâm Xuân Nhi ngồi dưới khán đài yên lặng quan sát.
Vương Cẩn đưa cho cô một chai nước, nhỏ giọng nói: “Theo nghề bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên diễn một vở dễ như vậy, cậu ấy là đạo diễn, cũng là diễn viên, nếu như một người có thể phân thân, có lẽ cậu ấy còn muốn làm luôn cả việc thiết kế sân khấu lẫn âm thanh.”
“Tốt thật.” Lâm Xuân Nhi cảm thán nói: “Cảm xúc của anh ấy thật sự rất tốt, nhiều câu thoại như vậy, sao anh ấy có thể nhớ hết được thế?”
“Tôi cũng không biết nữa, hình như cậu ấy có thiên phú nhìn một lần là không quên được.”
“Đúng là ông trời ban cho chén cơm nhỉ!” Lâm Xuân Nhi nói đùa, sau đó cô lại yên tĩnh xem tiếp, xem một lúc vành mắt đỏ ửng lên. Cô nói với Vương Cẩn: “Những câu thoại tôi viết hay thật đấy, nếu tôi mà thất nghiệp, có lẽ tôi theo ngành này cũng được.” Không biết khiêm tốn chút nào.
Vương Cẩn bậc cười thành tiếng, nhưng vẫn gật đầu tán đồng: “Cô cũng được trời ban cho chén cơm đấy. Nếu như một ngày nào đó cô thất nghiệp, chỉ dựa vào ngòi bút thôi cũng không cần lo cái ăn cái mặc.”
“Cho nên mới nói trời không tuyệt đường người.” Lâm Xuân Nhi chớp chớp mắt.
“Đúng đó, trời không tuyệt đường người.” Vương Cẩn lặp lại câu này, sau đó nói tiếp: “Joe nói với tôi sẽ thêm lịch trình trước công diễn một ngày, có phải hoạt động từ thiện của các cô có buổi họp báo không?”
“Đúng vậy. Dự án mà bọn tôi làm là nói về sự thức tỉnh của phụ nữ, hôm đó sẽ chính thức công bố với công chúng.”
“Tốt thật đấy. Joe đã giới thiệu cho Tiêu Khả rất nhiều hoạt động, nhưng lại đặc biệt căn dặn tôi, cái này phải giữ lại.”
“Anh ấy là người đại diện phát ngôn của chỗ tôi, không cần tiền. Còn đồng ý quay quảng cáo tuyên truyền miễn phí nữa chứ, tuần sau là bắt đầu khởi quay rồi.”
Vương Cẩn gật gật đầu, còn muốn nói gì đó với Lâm Xuân Nhi, nhưng Kiều Hạn Văn đã nhảy xuống sân khấu, ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi, ném kịch bản qua cho cô: “Màn thứ năm cô viết cái gì đấy? Như shit vậy, năng lực của cô chỉ được thế thôi à?”
Lâm Xuân Nhi cầm qua xem, sau đó có chút không phục: “Không phải rất hay sao?”
“Đây chính là định nghĩa hay của cô hả? Tiêu chuẩn hay của cô chỉ có thế sao?” Kiều Hạn Văn bới lông tìm vết, chớp mắt đã quay trở lại cảnh tượng lần đầu tiên Lâm Xuân Nhi gặp anh ta trong phòng thu của công ty cũ, khi cô thay ca cho đồng nghiệp vào rất nhiều năm trước.
“Cái này hay lắm mà?” Lúc đó Lâm Xuân Nhi đã nói với đồng nghiệp như vậy, một lát sau đồng nghiệp ấy chạy về: “Anh ta nói công ty các người chỉ được có thế thôi à? Không được thì đổi người đi.” Thật sự y hệt cái quắc mắt coi khinh của hôm nay, kén chọn cực kỳ.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Nhi đột nhiên cười thành tiếng. Qua ngần ấy năm mà sự nghiêm khắc của Kiều Hạn Văn vẫn không hề thay đổi. Thế là cô cầm kịch bản lên, đọc từng câu một, đọc được vài câu rồi hỏi Kiều Hạn Văn: “Sửa như vậy được không?”
Kiều Hạn Văn ba hồi gật đầu, ba hồi lắc đầu, đợi đến khi anh ta sửa xong màn này thì đã là hai tiếng sau. Vương Cẩn vẫn không nói gì, thấy họ có qua có lại, đó chính là sự nhiệt huyết và năng lượng hiếm mà thấy được ở Kiều Hạn Văn.
“Bây giờ sửa ngay đi, sửa xong thì gửi lại tôi. Sắp tới lúc công diễn rồi.”
“Ờ.” Lâm Xuân Nhi lấy máy tính ra để lên đầu gối, cô mở file, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Kiều Hạn Văn đứng dậy, ra đến khu vực hút thuốc, Vương Cẩn cũng đi theo: “Cậu làm người đại diện phát ngôn cho họ mà sao không nói với tôi?”
“Tôi đã nói với người đại diện Tiêu Khả của tôi rồi. Chị cũng có phải người đại diện của tôi đâu.” Kiều Hạn Văn cười như không cười, ngón tay gõ nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống.
“Nếu tôi không phải là người đại diện của cậu thì dựa vào đâu lại giúp cậu làm cái vở kịch nói này kia chứ?”
“Bạn bè.” Kiều Hạn Văn nhấn mạnh: “Công việc này tôi giao cho người bạn mà tôi tin tưởng nhất.”
Vương Cẩn đột nhiên không biết nên nói gì. Từ bạn bè này thật ra rất ấm áp, nghĩ tới việc họ đã cùng nhau đi qua biết bao năm tháng, cuối cùng trở thành bạn bè của nhau. Cô ấy với tay lấy điếu thuốc của Kiều Hạn Văn, đặt vào miệng rít một hơi: “Nếu đã là bạn bè thì tôi khuyên cậu một câu, cai thuốc đi.”
“Chị quản nhiều thật đấy.” Kiều Hạn Văn dừng một chút: “Tôi nói chị nghe một chuyện, Lâm Xuân Nhi giúp Viên Như quay một đoạn phim gửi đi tham gia dự thi rồi, chị giúp đỡ thúc đẩy tí đi.”
“Giờ ngành này quy định nghiêm ngặt như vậy, thúc đẩy thế nào được?”
“Số liệu rất tốt, độ truyền bá cực cao, Viên Như đã được truyền thông và công chúng biết đến rồi, giờ chỉ cần cho cô ấy tỏa sáng nữa là được, chuyện này cũng đâu có phạm luật gì.” Kiều Hạn Văn nhắc nhở cô ấy: “Cô ấy đã ở cạnh tôi nhiều năm như vậy, chưa từng gây ra bất kỳ phiền phức nào, về tình về lý, cũng nên giúp cô ấy một tay.”
“Cậu nhân từ như vậy từ khi nào thế? Cậu muốn giúp cô ấy, là bởi vì chính bản thân cô ấy hay là vì đây là dự án mới?” Vương Cẩn hỏi thẳng.
Ánh mắt của Kiều Hạn Văn tối tăm buồn bã, chân mày giật giật, đột nhiên cười nói: “Đều đúng hết.”
“Vậy thì cậu đừng có nói mấy lời quang minh chính đại này nữa hộ cái. Tôi không biết rốt cuộc Lâm Xuân Nhi đã dùng ma pháp gì với cậu, nhưng tôi biết, nếu như cô ấy muốn cậu đưa hết những gì cậu có cho cô ấy, cậu cũng sẽ không thèm chớp mắt mà gật đầu đồng ý luôn đúng không?”
Kiều Hạn Văn nhún nhún vai: “Nếu chị muốn tôi đưa hết những gì tôi có cho chị, tôi cũng sẽ gật đầu đồng ý. Bởi vì những thứ đó trong lòng tôi chẳng là gì cả. Chỉ là gánh nặng thôi.” Anh ta vươn tay vỗ lên vai Vương Cẩn: “Chị Cẩn, bây giờ mỗi lần gặp tôi là chị lại cãi tay đôi với tôi, tính ra lại khiến tôi bớt ghét chị hơn rồi đấy, chuyện này là thế nào nhỉ?”
“Chắc vì cậu hèn đó.”
“Đi thôi, xem cô ấy sửa xong chưa, đừng để cô ấy lười biếng.” Kiều Hạn Văn và Vương Cẩn một trước một sau quay trở lại nhà hát, giám sát và đốc thúc Lâm Xuân Nhi sửa kịch bản.
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng giao lại kịch bản cho anh ta, sau đó cô nâng tay lên xem đồng hồ: “Trời ơi, đã muộn vậy rồi à, tôi thấy hơi đói bụng, chúng ta đi ăn được không?”
“Cô muốn ăn gì?” Vương Cẩn hỏi cô.
“Vì trong hơn mười ngày nữa những món tôi ăn sẽ không được ngon cho lắm... cho nên tôi... muốn ăn lẩu cay....” Lâm Xuân Nhi nhìn Kiều Hạn Văn: “Ăn đi mà, tôi mời.”
“Cô đúng là giàu thật đấy, hở ra là mời.” Kiều Hạn Văn châm chọc, nhưng vẫn đứng bên cạnh chuẩn bị đi theo: “Đặt phòng trước đi, không là bữa này không ăn được đâu.”
“Tôi đưa anh đi ăn quán lẩu bí mật của tôi được không? Quán lẩu đó hơi xập xệ, mở lâu năm lắm rồi, nhưng mà... đồ ăn ngon.” Quán lẩu mà Lâm Xuân Nhi nhắc đến chính là quán mà cô và Tiêu Muội đã ăn rất nhiều năm, là quán mà sau khi gặp lại Tống Thu Hàn, Tiêu Muội và Trần Khoan Niên, bốn người họ đã cùng nhau ăn uống vui vẻ trong một đêm mưa.
Lâm Xuân Nhi cũng muốn chia sẻ cho Kiều Hạn Văn và Vương Cẩn, bởi vì họ cũng là bạn của cô mà! Trước tiên cô gọi cho chủ quán đặt phòng ăn duy nhất ở đấy, sau đó gọi cho Viên Như: “Tới đây đi, hôm nay không cần kiểm soát cân nặng đâu, đi ăn lẩu nè!”
Kiều Hạn Văn nhìn cách cô bày tiệc, trong lòng nghĩ cô đúng là một người thích náo nhiệt. Nếu như không phải thành phố này quá rộng lớn, có lẽ cô sẽ còn gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, gọi người ngồi đầy bàn luôn.
Kể ra cũng lạ thật, họ vừa bước vào quán lẩu ấy thì bên ngoài lại đột nhiên đổ mưa. Trong phòng ăn cũng có cửa sổ, Lâm Xuân Nhi đứng lên kéo rèm lại thì bị Kiều Hạn Văn ngăn cản: “Cô làm gì thế?”
“Sợ các anh bị chụp lén, vậy thì phiền lắm....”
“Nhiều người như vậy, sợ gì chứ?”
“Ồ.”
Tiêu Khả bật cười giơ ngón cái lên với Lâm Xuân Nhi: “Chị chu đáo thật đấy.”
Quán lẩu này thật sự rất ngon, món lẩu dầu ớt vừa mới sôi đã dậy mùi thơm phức. Hôm nay cả Kiều Hạn Văn và Viên Như đều không thèm quản lý hình tượng nữa, đặc biệt là Viên Như, cô ấy buộc tóc cao, tay áo xắn lên hết cả. Vốn dĩ cô ấy xinh đẹp tựa như tiên nữ rồi, giờ lại được nồi lẩu dầu ớt làm nhiễm thêm chút bụi trần, quả thật không thể chê vào đâu được.
Trong lòng Lâm Xuân Nhi tán thưởng cô ấy, nhưng vừa quay lại đã thấy ánh mắt của Tiêu Khả đang nhìn mình, ánh mắt ấy rất chăm chú. Cô vờ như không thấy, đứng lên gắp thức ăn cho mọi người. Cô nói muốn mời họ một bữa nên lúc gọi món tất nhiên cũng vô cùng hào phóng, cô gọi rất nhiều thịt, vừa chọn món vừa nói: “Ăn thịt nhiều tốt mà, đều là protein chất lượng cả, không sợ tích mỡ đâu.” Chứ tuyệt đối không hề nói vì mình thèm nên mới gọi.
Bấy giờ thịt đã ở trong nồi, cô lại giúp mọi người gắp lên, Kiều Hạn Văn không nhịn được nữa, nói với cô: “Cô đừng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón được không? Chúng tôi không có tay hay gì?” Anh ta vịn vai Lâm Xuân Nhi, bắt cô ngồi xuống: “Lo mà ăn của cô ấy.”
“Thật ra trước đây Joe ăn cay rất giỏi.” Đột nhiên Vương Cẩn lại nói về Kiều Hạn Văn của trước đây: “Khi tôi vừa quen cậu ấy, cậu ấy yêu món cay như yêu mạng mình vậy. Tôi chưa từng thấy người nào ăn cay giỏi như vậy. Cậu ấy ăn cay ghê lắm, vậy mà da dẻ vẫn sáng bóng. Trước đây cậu ấy không phải kiểu người rắn rỏi kiên cường đâu, mà chỉ là một thanh niên với dáng vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng thôi.”
Ai mà không trải qua thời tuổi trẻ chứ? Trên mạng có rất nhiều bức ảnh của Kiều Hạn Văn lúc trước, người trên bức ảnh ấy, dù có ở thời đại nào cũng đều là người có vẻ ngoài xuất chúng. Còn bây giờ ấy hả, vẫn là chàng trai vô cùng tuấn tú, chỉ là trên gương mặt đã hằn thêm dấu vết của thời gian.
Kiều Hạn Văn cắm đầu ăn lẩu, không hề tiếp lời. Anh ta thật sự không thích gợi lại chuyện cũ, vì nó khiến anh ta cảm thấy khó chịu lúng túng. Nhưng Lâm Xuân Nhi không chịu tha cho anh ta, cô rút điện thoại ra bắt đầu tìm: “Tấm này đúng là số dách luôn.”
Kiều Hạn Văn ngẩng đầu lên nhìn qua, đó là bức ảnh chụp anh ta lúc ở trên núi, ngày hôm ấy gió rất lớn, thổi tung mái tóc dày của anh ta, đôi mắt anh ta mở to, cười rất hạnh phúc. Cũng kỳ lạ, người khác thích hình khác của anh ta, nhưng Lâm Xuân Nhi lại lục ra tấm hình này. Nó là tấm hình mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất.
Anh ta giật điện thoại của Lâm Xuân Nhi để xuống bàn: “Bây giờ tôi vẫn tuyệt đấy thôi.”
“Bây giờ anh đẹp trai khác ngày xưa.” Viên Như đột nhiên nói.
Lúc đó anh tươi tắn xán lạn hơn nhiều!
Kiều Hạn Văn lắc lắc đầu, chỉ vào Viên Như: “Bây giờ em vẫn còn lo lắng à?”
“Lo gì cơ?”
“Không phải nói lớp diễn viên mới bây giờ nhiều vô kể, ai nấy cũng đều xinh đẹp, nên em mới thường cảm thấy mình bị lỗi thời, đâm ra lo lắng về nhan sắc hay sao?”
Viên Như ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: “Không lo lắng. Em đã học được cách đối diện với tuổi tác của mình rồi, huống hồ bây giờ... cũng đâu đến nỗi nào, đúng không?” Câu “đúng không” này là đang hỏi Lâm Xuân Nhi. Bây giờ Viên Như vô cùng tin tưởng cô, dù Lâm Xuân Nhi không cho bất kỳ ý kiến nào, Viên Như cũng cảm thấy bản thân không phải là người lẻ loi cô đơn trên thế giới này.
“Tất nhiên rồi.” Lâm Xuân Nhi cầm điện thoại lên, chụp cho Viên Như một bức ảnh: “Cậu nhìn đi, ở đâu ra cô gái nào ăn lẩu mà sảng khoái như này chứ!”
Vương Cẩn bị cô chọc cười, nhưng vẫn bày ra vẻ nghiêm túc: “Có đầy người ba mươi lăm tuổi mới lấy được giải Ảnh Hậu mà.” Cô ấy liệt kê ra vài cái tên, sau đó nói tiếp: “Nói không chừng em sẽ đoạt giải sớm hơn họ ấy chứ. Chỉ là cơ hội dành cho em vẫn chưa tới thôi.” Chuyện mà Kiều Hạn Văn nhờ cô ấy, tuy rằng lúc đó cô ấy bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn cố gắng xử lý.
Đời người có lúc coi trọng thời cơ chín mùi, nước chảy thành sông, sớm một bước muộn một bước cũng không thành đại sự.
Vương Cẩn cảm thấy, năm này cũng xem như là một năm bội thu. Tất nhiên cũng là một năm từ biệt.
Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng tầm tã, trong phòng ăn nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, mọi người đang ăn lẩu, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn thế giới bên ngoài đang được cơn mưa nặng hạt xối ướt, thế giới sương mù mơ hồ, một thế giới giống hệt bộ phim điện ảnh.
Tống Thu Hàn nghiêng đầu nhìn cô, tất nhiên anh hiểu rất rõ nỗi lo lắng của cô. Thế là anh bước tới tủ lạnh tìm một lon coca, uống hết ly trà nóng trước mặt cô rồi lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lâm Xuân Nhi khẽ tránh đi, muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng Tống Thu Hàn lại vươn tay giữ chặt gáy cô lại, lau mồ hôi trên trán cho cô.
Hành động của họ đều bị Tống Lương Ngọc nhìn thấy hết, cử chỉ yêu thương chiều chuộng của Tống Thu Hàn lộ liễu chẳng chút kiêng nể giống như nhiệt huyết của mùa hè vậy, tay ông đang rót trà chợt ngừng lại, bất chợt không nhớ ra cả đời này mình đã từng có mối tình nào như thế hay chưa.
Không có.
Tiếc nuối thật đấy.
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân Nhi nói với Tống Thu Hàn.
Tống Thu Hàn không trả lời cô, chỉ đặt một tay lên nắp bật của lon coca, ngón tay luồn vào vành nắp, nhẹ nhàng dùng lực, sau đấy “tách” một tiếng, hơi lạnh tỏa ra khiến Lâm Xuân Nhi lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Cô cầm lon coca lên uống một ngụm, trong lòng thầm khen Tống Thu Hàn thật sự rất có lòng, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, còn cho cô uống cả đồ lạnh luôn.
Tống Thu Hàn và Tống Lương Ngọc ngồi ở đó trò chuyện câu được câu mất, họ nói về vài mối quan hệ của Tống Lương Ngọc ở trong nước. Có vài người Tống Thu Hàn đã từng gặp nhưng không giao thiệp nhiều. Tống Lương Ngọc muốn tìm một nơi nào đó mời họ đến dùng bữa, đột nhiên ông quay sang hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cháu cũng tới nhé?”
Lâm Xuân Nhi ngẩn người, Tống Lương Ngọc lại mời cô tham gia bữa tiệc của riêng ông sao? Tống Lương Ngọc thấy cô ngơ ngác, bèn nói: “Trong số họ có người có hứng thú với việc làm từ thiện. Tổ chức của các cháu cũng tốt lắm, trước đây chú đã từng kể qua cho họ nghe.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tống Lương Ngọc là người lạnh lùng vô tình, nhưng lúc Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn xây dựng hoạt động từ thiện, ông nhìn thấy cũng rất tự hào, thế là đem ra khoe với bạn bè, khi ấy ông đã nói thế này: “Người quản lý của tổ chức này là bạn gái của Thu Hàn đấy.”
“Dạ được ạ. Cháu cảm ơn chú.” Lâm Xuân Nhi uống mấy ngụm coca, không nhịn được mà “ợ” một tiếng, Tống Lương Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng, còn vỗ vỗ đầu cô.
Lúc dùng cơm, dì Thượng hỏi chuyện kết hôn của Trần Khoan Niên, Lâm Xuân Nhi kể cho bà nghe những sắp xếp trong đám cưới của họ. Tống Lương Ngọc ngồi bên cạnh lắng nghe, chợt lên tiếng hỏi: “Còn hai đứa thì sao?”
Tống Thu Hàn nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó buông đũa: “Bọn con không kết hôn.” Anh mỉm cười nhìn Tống Lương Ngọc: “Con không muốn kết hôn, kết hôn khiến con không được tự do, trạng thái bây giờ là tốt lắm rồi.”
“Còn con cái thì sao? Con cũng không cần à?”
“Về con cái con cũng chưa có chuẩn bị, con không cảm thấy mình sẽ là một người cha tốt.”
Lâm Xuân Nhi ngồi đó không nói gì, cô nhìn qua Tống Thu Hàn rồi cúi đầu xuống. Tống Thu Hàn đã tự ôm hết tất cả về mình.
Tống Lương Ngọc nhìn anh rồi lại nhìn qua Lâm Xuân Nhi, sau đó gật gật đầu: “Hai đứa thấy tự do là được.”
“Thời buổi bây giờ, có rất nhiều người không kết hôn, họ đều sống hạnh phúc. Gia đình tồn tại trong xã hội dưới nhiều hình thức khác nhau, không phải chỉ được pháp luật công nhận không thôi.”
“Ừm, không kết hôn thì đỡ nhiều phiền toái.” Tống Lương Ngọc nói đến đây, nhưng không biết vì sao lại loáng thoáng cảm thấy hối hận. Nhưng bây giờ ông không muốn gượng ép Tống Thu Hàn nữa. Tình cảm bố con nói bền chặt thì bền chặt đấy, nhưng nói nó mềm yếu cũng chẳng sai, cứ như vậy cũng tốt lắm.
Họ ngồi ăn một lúc, chiều tối Tống Thu Hàn đã đưa Lâm Xuân Nhi về, anh phải về biệt thự thu dọn hành lý, tuần sau còn có chuyến công tác, sau đó sẽ đến Hy Lạp cùng nhóm của Lâm Xuân Nhi, e rằng sẽ không có thời gian quay về nữa.
Hai người lái xe về, Lâm Xuân Nhi nhìn thấy hộp thư nhỏ ở cửa, cô chợt nhớ lại khi ở Tô Châu mình từng gửi cho Tống Thu Hàn một tấm bưu thiếp, cô nhìn vào bên trong, là một tấm bưu thiếp mỏng manh, yên ắng nằm trong hộp thư.
“Ơ này, Tống Thu Hàn, hình như anh có thư kìa.”
Tống Thu Hàn đánh mắt nhìn cô, vào nhà tìm chìa khóa rồi mở hộp thư ra. Lâm Xuân Nhi nhanh tay lẹ mắt lấy tấm bưu thiếp rồi nhét vào trong túi áo mình. Tống Thu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Anh thấy bức thư ấy là của anh thì phải?”
“Ai lấy được trước thì là của người đó.”
Lâm Xuân Nhi hơi xấu hổ. Khi đó không biết bị chạm dây thần kinh nào mà cô lại viết ra mấy lời hung ác tàn bạo, lần này có đánh chết cô cũng không để Tống Thu Hàn đọc được nó.
Tống Thu Hàn liếc nhìn túi áo của cô, anh cũng không thèm so đo với cô, vừa vào nhà đã vội lên lầu thu dọn hành lý. Còn Lâm Xuân Nhi thì vào nhà kính, chăm sóc cho đám hoa cỏ của mình.
Nhớ tới tấm bưu thiếp, Lâm Xuân Nhi lại lấy ra xem, xem xong lại đỏ mặt rồi cho vào túi áo. Hoa của cô đã nở đầy vườn, màu sắc bắt mắt, tươi tắn rực rỡ vô cùng, nhưng nhìn cô còn mềm mại xinh đẹp hơn hoa.
Tống Thu Hàn đứng ở phòng khách nhìn thấy những hành động nhỏ của Lâm Xuân Nhi, anh khẽ mỉm cười. Nhìn cô mà xem, rõ ràng là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, nhưng thực chất trong cô vẫn còn rất trẻ con. Anh ngồi trên sô pha thư giãn, đợi Lâm Xuân Nhi chăm bón cho hoa cỏ.
Một giọt nước mát lạnh rơi xuống môi, anh mở mắt ra đã thấy Lâm Xuân Nhi giấu hai tay sau lưng, cô cúi người xuống mú.t lấy giọt nước trên môi anh. Đầu lưỡi cô mềm mại, hương thơm của cây dành dành quấn quýt giữa môi răng. Cô nhìn anh bằng đôi mắt tinh nghịch, giống như một đứa trẻ non nớt không nhiễm bụi trần. Một tay Tống Thu Hàn cố định sau gáy cô, cùng cô vui đùa môi lưỡi. Dần dần, anh trở nên nghiêm túc hơn, dứt khoát ôm cô vào lòng, cánh môi nóng rực m ơn tr ớn vành tai cô.
Hoàng hôn có chút ồn ào.
Anh vươn tay ôm lấy cổ cô, còn cô ôm lấy má anh, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, thấp giọng nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh đã gánh hết tất cả những lý do có thể bị cả thế giới chỉ trích và đứng ra bảo vệ cô.
…
Trước khi đi, Lâm Xuân Nhi lại đến nhà hát trước kia, cô đã sửa xong kịch bản rồi. Khi cô đến nơi, Kiều Hạn Văn đang diễn tập, Lâm Xuân Nhi ngồi dưới khán đài yên lặng quan sát.
Vương Cẩn đưa cho cô một chai nước, nhỏ giọng nói: “Theo nghề bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên diễn một vở dễ như vậy, cậu ấy là đạo diễn, cũng là diễn viên, nếu như một người có thể phân thân, có lẽ cậu ấy còn muốn làm luôn cả việc thiết kế sân khấu lẫn âm thanh.”
“Tốt thật.” Lâm Xuân Nhi cảm thán nói: “Cảm xúc của anh ấy thật sự rất tốt, nhiều câu thoại như vậy, sao anh ấy có thể nhớ hết được thế?”
“Tôi cũng không biết nữa, hình như cậu ấy có thiên phú nhìn một lần là không quên được.”
“Đúng là ông trời ban cho chén cơm nhỉ!” Lâm Xuân Nhi nói đùa, sau đó cô lại yên tĩnh xem tiếp, xem một lúc vành mắt đỏ ửng lên. Cô nói với Vương Cẩn: “Những câu thoại tôi viết hay thật đấy, nếu tôi mà thất nghiệp, có lẽ tôi theo ngành này cũng được.” Không biết khiêm tốn chút nào.
Vương Cẩn bậc cười thành tiếng, nhưng vẫn gật đầu tán đồng: “Cô cũng được trời ban cho chén cơm đấy. Nếu như một ngày nào đó cô thất nghiệp, chỉ dựa vào ngòi bút thôi cũng không cần lo cái ăn cái mặc.”
“Cho nên mới nói trời không tuyệt đường người.” Lâm Xuân Nhi chớp chớp mắt.
“Đúng đó, trời không tuyệt đường người.” Vương Cẩn lặp lại câu này, sau đó nói tiếp: “Joe nói với tôi sẽ thêm lịch trình trước công diễn một ngày, có phải hoạt động từ thiện của các cô có buổi họp báo không?”
“Đúng vậy. Dự án mà bọn tôi làm là nói về sự thức tỉnh của phụ nữ, hôm đó sẽ chính thức công bố với công chúng.”
“Tốt thật đấy. Joe đã giới thiệu cho Tiêu Khả rất nhiều hoạt động, nhưng lại đặc biệt căn dặn tôi, cái này phải giữ lại.”
“Anh ấy là người đại diện phát ngôn của chỗ tôi, không cần tiền. Còn đồng ý quay quảng cáo tuyên truyền miễn phí nữa chứ, tuần sau là bắt đầu khởi quay rồi.”
Vương Cẩn gật gật đầu, còn muốn nói gì đó với Lâm Xuân Nhi, nhưng Kiều Hạn Văn đã nhảy xuống sân khấu, ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi, ném kịch bản qua cho cô: “Màn thứ năm cô viết cái gì đấy? Như shit vậy, năng lực của cô chỉ được thế thôi à?”
Lâm Xuân Nhi cầm qua xem, sau đó có chút không phục: “Không phải rất hay sao?”
“Đây chính là định nghĩa hay của cô hả? Tiêu chuẩn hay của cô chỉ có thế sao?” Kiều Hạn Văn bới lông tìm vết, chớp mắt đã quay trở lại cảnh tượng lần đầu tiên Lâm Xuân Nhi gặp anh ta trong phòng thu của công ty cũ, khi cô thay ca cho đồng nghiệp vào rất nhiều năm trước.
“Cái này hay lắm mà?” Lúc đó Lâm Xuân Nhi đã nói với đồng nghiệp như vậy, một lát sau đồng nghiệp ấy chạy về: “Anh ta nói công ty các người chỉ được có thế thôi à? Không được thì đổi người đi.” Thật sự y hệt cái quắc mắt coi khinh của hôm nay, kén chọn cực kỳ.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Nhi đột nhiên cười thành tiếng. Qua ngần ấy năm mà sự nghiêm khắc của Kiều Hạn Văn vẫn không hề thay đổi. Thế là cô cầm kịch bản lên, đọc từng câu một, đọc được vài câu rồi hỏi Kiều Hạn Văn: “Sửa như vậy được không?”
Kiều Hạn Văn ba hồi gật đầu, ba hồi lắc đầu, đợi đến khi anh ta sửa xong màn này thì đã là hai tiếng sau. Vương Cẩn vẫn không nói gì, thấy họ có qua có lại, đó chính là sự nhiệt huyết và năng lượng hiếm mà thấy được ở Kiều Hạn Văn.
“Bây giờ sửa ngay đi, sửa xong thì gửi lại tôi. Sắp tới lúc công diễn rồi.”
“Ờ.” Lâm Xuân Nhi lấy máy tính ra để lên đầu gối, cô mở file, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Kiều Hạn Văn đứng dậy, ra đến khu vực hút thuốc, Vương Cẩn cũng đi theo: “Cậu làm người đại diện phát ngôn cho họ mà sao không nói với tôi?”
“Tôi đã nói với người đại diện Tiêu Khả của tôi rồi. Chị cũng có phải người đại diện của tôi đâu.” Kiều Hạn Văn cười như không cười, ngón tay gõ nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống.
“Nếu tôi không phải là người đại diện của cậu thì dựa vào đâu lại giúp cậu làm cái vở kịch nói này kia chứ?”
“Bạn bè.” Kiều Hạn Văn nhấn mạnh: “Công việc này tôi giao cho người bạn mà tôi tin tưởng nhất.”
Vương Cẩn đột nhiên không biết nên nói gì. Từ bạn bè này thật ra rất ấm áp, nghĩ tới việc họ đã cùng nhau đi qua biết bao năm tháng, cuối cùng trở thành bạn bè của nhau. Cô ấy với tay lấy điếu thuốc của Kiều Hạn Văn, đặt vào miệng rít một hơi: “Nếu đã là bạn bè thì tôi khuyên cậu một câu, cai thuốc đi.”
“Chị quản nhiều thật đấy.” Kiều Hạn Văn dừng một chút: “Tôi nói chị nghe một chuyện, Lâm Xuân Nhi giúp Viên Như quay một đoạn phim gửi đi tham gia dự thi rồi, chị giúp đỡ thúc đẩy tí đi.”
“Giờ ngành này quy định nghiêm ngặt như vậy, thúc đẩy thế nào được?”
“Số liệu rất tốt, độ truyền bá cực cao, Viên Như đã được truyền thông và công chúng biết đến rồi, giờ chỉ cần cho cô ấy tỏa sáng nữa là được, chuyện này cũng đâu có phạm luật gì.” Kiều Hạn Văn nhắc nhở cô ấy: “Cô ấy đã ở cạnh tôi nhiều năm như vậy, chưa từng gây ra bất kỳ phiền phức nào, về tình về lý, cũng nên giúp cô ấy một tay.”
“Cậu nhân từ như vậy từ khi nào thế? Cậu muốn giúp cô ấy, là bởi vì chính bản thân cô ấy hay là vì đây là dự án mới?” Vương Cẩn hỏi thẳng.
Ánh mắt của Kiều Hạn Văn tối tăm buồn bã, chân mày giật giật, đột nhiên cười nói: “Đều đúng hết.”
“Vậy thì cậu đừng có nói mấy lời quang minh chính đại này nữa hộ cái. Tôi không biết rốt cuộc Lâm Xuân Nhi đã dùng ma pháp gì với cậu, nhưng tôi biết, nếu như cô ấy muốn cậu đưa hết những gì cậu có cho cô ấy, cậu cũng sẽ không thèm chớp mắt mà gật đầu đồng ý luôn đúng không?”
Kiều Hạn Văn nhún nhún vai: “Nếu chị muốn tôi đưa hết những gì tôi có cho chị, tôi cũng sẽ gật đầu đồng ý. Bởi vì những thứ đó trong lòng tôi chẳng là gì cả. Chỉ là gánh nặng thôi.” Anh ta vươn tay vỗ lên vai Vương Cẩn: “Chị Cẩn, bây giờ mỗi lần gặp tôi là chị lại cãi tay đôi với tôi, tính ra lại khiến tôi bớt ghét chị hơn rồi đấy, chuyện này là thế nào nhỉ?”
“Chắc vì cậu hèn đó.”
“Đi thôi, xem cô ấy sửa xong chưa, đừng để cô ấy lười biếng.” Kiều Hạn Văn và Vương Cẩn một trước một sau quay trở lại nhà hát, giám sát và đốc thúc Lâm Xuân Nhi sửa kịch bản.
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng giao lại kịch bản cho anh ta, sau đó cô nâng tay lên xem đồng hồ: “Trời ơi, đã muộn vậy rồi à, tôi thấy hơi đói bụng, chúng ta đi ăn được không?”
“Cô muốn ăn gì?” Vương Cẩn hỏi cô.
“Vì trong hơn mười ngày nữa những món tôi ăn sẽ không được ngon cho lắm... cho nên tôi... muốn ăn lẩu cay....” Lâm Xuân Nhi nhìn Kiều Hạn Văn: “Ăn đi mà, tôi mời.”
“Cô đúng là giàu thật đấy, hở ra là mời.” Kiều Hạn Văn châm chọc, nhưng vẫn đứng bên cạnh chuẩn bị đi theo: “Đặt phòng trước đi, không là bữa này không ăn được đâu.”
“Tôi đưa anh đi ăn quán lẩu bí mật của tôi được không? Quán lẩu đó hơi xập xệ, mở lâu năm lắm rồi, nhưng mà... đồ ăn ngon.” Quán lẩu mà Lâm Xuân Nhi nhắc đến chính là quán mà cô và Tiêu Muội đã ăn rất nhiều năm, là quán mà sau khi gặp lại Tống Thu Hàn, Tiêu Muội và Trần Khoan Niên, bốn người họ đã cùng nhau ăn uống vui vẻ trong một đêm mưa.
Lâm Xuân Nhi cũng muốn chia sẻ cho Kiều Hạn Văn và Vương Cẩn, bởi vì họ cũng là bạn của cô mà! Trước tiên cô gọi cho chủ quán đặt phòng ăn duy nhất ở đấy, sau đó gọi cho Viên Như: “Tới đây đi, hôm nay không cần kiểm soát cân nặng đâu, đi ăn lẩu nè!”
Kiều Hạn Văn nhìn cách cô bày tiệc, trong lòng nghĩ cô đúng là một người thích náo nhiệt. Nếu như không phải thành phố này quá rộng lớn, có lẽ cô sẽ còn gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, gọi người ngồi đầy bàn luôn.
Kể ra cũng lạ thật, họ vừa bước vào quán lẩu ấy thì bên ngoài lại đột nhiên đổ mưa. Trong phòng ăn cũng có cửa sổ, Lâm Xuân Nhi đứng lên kéo rèm lại thì bị Kiều Hạn Văn ngăn cản: “Cô làm gì thế?”
“Sợ các anh bị chụp lén, vậy thì phiền lắm....”
“Nhiều người như vậy, sợ gì chứ?”
“Ồ.”
Tiêu Khả bật cười giơ ngón cái lên với Lâm Xuân Nhi: “Chị chu đáo thật đấy.”
Quán lẩu này thật sự rất ngon, món lẩu dầu ớt vừa mới sôi đã dậy mùi thơm phức. Hôm nay cả Kiều Hạn Văn và Viên Như đều không thèm quản lý hình tượng nữa, đặc biệt là Viên Như, cô ấy buộc tóc cao, tay áo xắn lên hết cả. Vốn dĩ cô ấy xinh đẹp tựa như tiên nữ rồi, giờ lại được nồi lẩu dầu ớt làm nhiễm thêm chút bụi trần, quả thật không thể chê vào đâu được.
Trong lòng Lâm Xuân Nhi tán thưởng cô ấy, nhưng vừa quay lại đã thấy ánh mắt của Tiêu Khả đang nhìn mình, ánh mắt ấy rất chăm chú. Cô vờ như không thấy, đứng lên gắp thức ăn cho mọi người. Cô nói muốn mời họ một bữa nên lúc gọi món tất nhiên cũng vô cùng hào phóng, cô gọi rất nhiều thịt, vừa chọn món vừa nói: “Ăn thịt nhiều tốt mà, đều là protein chất lượng cả, không sợ tích mỡ đâu.” Chứ tuyệt đối không hề nói vì mình thèm nên mới gọi.
Bấy giờ thịt đã ở trong nồi, cô lại giúp mọi người gắp lên, Kiều Hạn Văn không nhịn được nữa, nói với cô: “Cô đừng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón được không? Chúng tôi không có tay hay gì?” Anh ta vịn vai Lâm Xuân Nhi, bắt cô ngồi xuống: “Lo mà ăn của cô ấy.”
“Thật ra trước đây Joe ăn cay rất giỏi.” Đột nhiên Vương Cẩn lại nói về Kiều Hạn Văn của trước đây: “Khi tôi vừa quen cậu ấy, cậu ấy yêu món cay như yêu mạng mình vậy. Tôi chưa từng thấy người nào ăn cay giỏi như vậy. Cậu ấy ăn cay ghê lắm, vậy mà da dẻ vẫn sáng bóng. Trước đây cậu ấy không phải kiểu người rắn rỏi kiên cường đâu, mà chỉ là một thanh niên với dáng vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng thôi.”
Ai mà không trải qua thời tuổi trẻ chứ? Trên mạng có rất nhiều bức ảnh của Kiều Hạn Văn lúc trước, người trên bức ảnh ấy, dù có ở thời đại nào cũng đều là người có vẻ ngoài xuất chúng. Còn bây giờ ấy hả, vẫn là chàng trai vô cùng tuấn tú, chỉ là trên gương mặt đã hằn thêm dấu vết của thời gian.
Kiều Hạn Văn cắm đầu ăn lẩu, không hề tiếp lời. Anh ta thật sự không thích gợi lại chuyện cũ, vì nó khiến anh ta cảm thấy khó chịu lúng túng. Nhưng Lâm Xuân Nhi không chịu tha cho anh ta, cô rút điện thoại ra bắt đầu tìm: “Tấm này đúng là số dách luôn.”
Kiều Hạn Văn ngẩng đầu lên nhìn qua, đó là bức ảnh chụp anh ta lúc ở trên núi, ngày hôm ấy gió rất lớn, thổi tung mái tóc dày của anh ta, đôi mắt anh ta mở to, cười rất hạnh phúc. Cũng kỳ lạ, người khác thích hình khác của anh ta, nhưng Lâm Xuân Nhi lại lục ra tấm hình này. Nó là tấm hình mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất.
Anh ta giật điện thoại của Lâm Xuân Nhi để xuống bàn: “Bây giờ tôi vẫn tuyệt đấy thôi.”
“Bây giờ anh đẹp trai khác ngày xưa.” Viên Như đột nhiên nói.
Lúc đó anh tươi tắn xán lạn hơn nhiều!
Kiều Hạn Văn lắc lắc đầu, chỉ vào Viên Như: “Bây giờ em vẫn còn lo lắng à?”
“Lo gì cơ?”
“Không phải nói lớp diễn viên mới bây giờ nhiều vô kể, ai nấy cũng đều xinh đẹp, nên em mới thường cảm thấy mình bị lỗi thời, đâm ra lo lắng về nhan sắc hay sao?”
Viên Như ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: “Không lo lắng. Em đã học được cách đối diện với tuổi tác của mình rồi, huống hồ bây giờ... cũng đâu đến nỗi nào, đúng không?” Câu “đúng không” này là đang hỏi Lâm Xuân Nhi. Bây giờ Viên Như vô cùng tin tưởng cô, dù Lâm Xuân Nhi không cho bất kỳ ý kiến nào, Viên Như cũng cảm thấy bản thân không phải là người lẻ loi cô đơn trên thế giới này.
“Tất nhiên rồi.” Lâm Xuân Nhi cầm điện thoại lên, chụp cho Viên Như một bức ảnh: “Cậu nhìn đi, ở đâu ra cô gái nào ăn lẩu mà sảng khoái như này chứ!”
Vương Cẩn bị cô chọc cười, nhưng vẫn bày ra vẻ nghiêm túc: “Có đầy người ba mươi lăm tuổi mới lấy được giải Ảnh Hậu mà.” Cô ấy liệt kê ra vài cái tên, sau đó nói tiếp: “Nói không chừng em sẽ đoạt giải sớm hơn họ ấy chứ. Chỉ là cơ hội dành cho em vẫn chưa tới thôi.” Chuyện mà Kiều Hạn Văn nhờ cô ấy, tuy rằng lúc đó cô ấy bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn cố gắng xử lý.
Đời người có lúc coi trọng thời cơ chín mùi, nước chảy thành sông, sớm một bước muộn một bước cũng không thành đại sự.
Vương Cẩn cảm thấy, năm này cũng xem như là một năm bội thu. Tất nhiên cũng là một năm từ biệt.
Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng tầm tã, trong phòng ăn nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, mọi người đang ăn lẩu, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn thế giới bên ngoài đang được cơn mưa nặng hạt xối ướt, thế giới sương mù mơ hồ, một thế giới giống hệt bộ phim điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.