Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 127
Cô Nương Đừng Khóc
02/03/2024
Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn đi dạo trên đảo Mykonos, gió biển thổi vi vu, mặt biển nhuốm màu hoàng hôn, bãi biển và nước biển nhuộm vàng óng ánh. Màu xanh và trắng bền bỉ của người Hy Lạp thể hiện vẻ đẹp yên tĩnh ngay tại giây phút này. Có vài bộ bàn ghế rải rác trên bãi biển, tốp năm ba người ngồi ở đó đón gió biển thổi tới.
Tống Thu Hàn không còn tâm trạng nào để nhìn ngắm phong cảnh nữa, hai mắt anh dán chặt vào chiếc váy hai dây mỏng manh của Lâm Xuân Nhi. Cô mặc chiếc váy này rất huyền bí, cổ áo rất rộng, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Đường ngực thướt tha, chỉ cần hơi cử động nhẹ một chút là sẽ có cảnh xuân ló dạng. Làn váy có một đường xẻ, mỗi lúc cô bước đi sẽ để lộ đôi chân thon dài. Cứ mỗi khi dây áo có xu hướng tuột xuống khỏi vai cô, anh đều nhanh chóng duỗi tay qua, giúp cô kéo lên ngay. Nhưng quan tâm được phần trên, lại không thể chăm sóc phía bên dưới.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sao quần áo của phụ nữ lại có nhiều thiết kế phức tạp quá vậy? Anh âm thầm oán thán.
Keo kiệt vô cùng.
Đương nhiên Lâm Xuân Nhi biết anh keo kiệt, nhưng hiện giờ đang ở bãi biển mà! Ở trên bãi biển ai chẳng mặc thiếu vải! Thậm chí cô còn tự thấy mình bảo thủ lắm rồi! Cô còn ước gì có thể về thay bikini ngay bây giờ nữa kìa!
Thế là cô đành giả vờ không biết gì về nỗi lo của Tống Thu Hàn, thay vào đó là nắm lấy tay anh: “Tống Thu Hàn, em tự biết em rất đẹp rồi, nhưng mà xin anh đừng nhìn em mãi như vậy có được không? Em thấy không thoải mái. Anh ngắm phong cảnh đi, nhé?”
“Không được.” Tống Thu Hàn nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô: “Vừa nãy anh thấy cô gái kia mặc đẹp biết bao?”
“Cô gái mặc áo choàng dân tộc ấy hả?”
“Đúng.” Tống Thu Hàn chắc nịch: “Em xem, chiếc áo choàng lộng lẫy như vậy, kết hợp với màu xanh trắng mà người Hy Lạp rất ưa chuộng, trông bắt mắt thế cơ mà. Thẩm mỹ của em phải đi theo hướng này, anh thấy có mấy cô gái mặc Hán phục trên đường phố cũng đẹp lắm.”
Lâm Xuân Nhi phì cười: “Em còn có một chiếc váy cúp ngực, còn mang theo bộ bikini hai mảnh nữa này!”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Cá nhân anh cảm thấy, dù tắm nắng ở bãi biển rất thoải mái, nhưng nếu bị cháy nắng thì cũng không tốt lắm đâu. Chống nắng vật lý rất cần thiết đấy.” Tống Thu Hàn tuần tự ngăn nắp, hệt như một vị thầy nho.
Lâm Xuân Nhi bĩu môi, sau đó chỉ về phía trước: “Anh mau nhìn kìa! Dáng người đẹp chưa!”
Tống Thu Hàn nhìn theo hướng ngón tay cô, là một cô gái nước ngoài đang đi dạo ở bãi biển, làn da trắng trẻo, thân hình cân đối, trông cũng khá xinh. Nhưng Tống Thu Hàn không thèm nhìn, Lâm Xuân Nhi cũng không thua kém gì cô ta, giờ anh chỉ quan tâ m đến Lâm Xuân Nhi và cọng dây áo mỏng manh trên vai cô thôi.
Đàn ông luôn trở nên keo kiệt sau khi yêu. Trên đường có rất nhiều cô gái đẹp, cũng có không ít cô nàng ăn mặc theo kiểu cởi mở, cánh mày râu đều thích ngắm. Nhưng nếu người yêu hay vợ của họ ăn mặc như vậy lại khiến họ cảm thấy không thoải mái. Tống Thu Hàn là người đầu tiên không thể thoát khỏi trần tục. Liệu có nên nhốt Lâm Xuân Nhi lại không? Hay là bịt mắt những người đàn ông khác nhỉ?
Hai người tìm một nhà hàng bên bờ biển và ngồi quay mặt ra biển, mỗi người một ly rượu vang, Lâm Xuân Nhi nhấp một ngụm, rồi ngẩng cổ lên hóng gió biển. Cổ của cô mảnh khảnh tao nhã, dưới ánh chiều tà tạo thành một vòng cung đẹp mắt, Tống Thu Hàn không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
“Em chỉ được uống ít thôi, chú Trương và mọi người đã giao phần phát biểu trong bữa tiệc tối nay của công ty cho em rồi, em sợ uống nhiều quá sẽ nói bậy.” Lâm Xuân Nhi cười khúc khích nói, Tống Thu Hàn gật đầu: “Em mặc bộ này lên phát biểu à?”
“Không thì sao?”
“Chẳng phải mặc trang trọng một chút sẽ tốt hơn sao?”
“Không.” Lâm Xuân Nhi rất cứng đầu, bây giờ cô đang là một kẻ ngốc, dù thế nào cũng không thể hiểu được ngụ ý của Tống Thu Hàn. Cô thích trêu đùa Tống Thu Hàn như vậy, bình thường anh luôn phóng khoáng trong mọi chuyện, chỉ vào lúc này mới có thể nhìn thấy những suy nghĩ thầm kín của một người đàn ông trong anh. Anh chẳng phải một vị thánh, đơn giản chỉ là một người đàn ông có tính chiếm hữu với bạn gái của mình.
Tống Thu Hàn thở dài, thôi bỏ đi, bỏ đi! Còn có thể làm gì nữa chứ!
Hai người uống rượu, Tống Thu Hàn bỗng dưng lẩm bẩm nói ra một câu: “Tán tỉnh nhau lúc hoàng hôn, sau khi chập tối l àm t ình điên cuồng”. Ừm, có tình ý đấy, hoàng hôn quả thực rất thích hợp để tán tỉnh.
Mặt Lâm Xuân Nhi ửng đỏ, cô mềm mại kêu lên: “Tống Thu Hàn! Anh… Anh đọc trộm bưu thiếp của em!”
“Chẳng phải viết cho anh à?” Anh chống khuỷu tay lên bàn, đầu ngón tay vu ốt v e môi mình, nói lời khiêu khích: “Lâm Xuân Nhi, anh không biết ngay từ lúc đó em đã có ý nghĩ thế này với anh đấy? Còn viết cả những lời hổ sói thẳng thừng này nữa.”
“Sao gọi là những lời hổ sói chứ! Chúng ta đang yêu nhau, viết như vậy cũng không có vấn đề gì...”
“Nhưng rõ ràng sắc tâm của em với anh không phải chỉ mới bắt đầu vào mấy ngày đó thôi đâu. Em có muốn thú nhận với anh là em muốn ngủ cùng anh từ khi nào không?”
“Không phải chuyện của anh.” Mặt Lâm Xuân Nhi đỏ bừng, Tống Thu Hàn không trung thực tẹo nào, cô đã giấu tấm bưu thiếp rồi cơ mà, anh đọc lúc nào vậy chứ?
Là vào ngày cô chăm sóc hoa cỏ, giấu tấm bưu thiếp trong túi và hôn Tống Thu Hàn trên ghế sô pha. Lúc đó anh đặt tay lên lưng cô, lén lút lấy tấm bưu thiếp từ trong túi cô ra trước khi mất kiểm soát, để rồi nhìn thấy lời hổ sói của Lâm Xuân Nhi.
“Tới khi chập tối làm tình điên cuồng, vậy rốt cuộc điên cuồng đến mức nào, em nói cho anh biết đi. Tối nay anh có thể dốc sức ngay trên biển Aegean mặn và ẩm ướt này, xem xem anh có đủ điên cuồng không nhé.”
... Lâm Xuân Nhi miệng mồm lanh lợi hiếm khi phải cứng họng, nhưng lúc này, đôi mắt Tống Thu Hàn đầy vẻ xảo quyệt, rồi lại dời mắt xuống xương quai xanh của cô, dùng ánh mắt c ởi s ạch đồ cô ra, khiến cô gần như không thể cầm cự nỗi nữa.
Thế nên mặc nhiều quần áo hơn một chút cũng tốt, chứ nếu gặp phải yêu râu xanh như Tống Thu Hàn, chắc chắn mình sẽ phải chịu thiệt.
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt nhận điện thoại, cuối cùng cũng tìm được cái cớ: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, bữa tiệc ngoài trời của chúng ta sắp bắt đầu. Anh đi tìm chú Trương đi, em còn việc phải làm. Bye bye!” Cô vội vã đứng dậy rồi chuồn đi nhanh như gió.
Tống Thu Hàn nhìn theo bóng lưng chạy trốn của cô, cuối cùng không kiềm được mà cười khẽ thành tiếng. Lâm Xuân Nhi ơi là Lâm Xuân Nhi!
Anh quay trở lại, nhìn thấy ánh đèn bên bờ biển. Anh đi thẳng qua đó, trông thấy nhóm người chú Trương đã bày sẵn rượu trước mặt, hải sản đã được xếp thành hàng ở một bên. Tân Nha đúng là hào phóng thật, tiêu chuẩn ăn ở thế này có thể nói là hiếm thấy.
Tống Thu Hàn chào chú Trương, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông. Trước mặt họ là một sân khấu nhỏ, phía trên sân khấu dựng một tấm màn chiếu, đặt piano điện tử, guitar, bass, trống và một số nhạc cụ nhỏ khác.
Gió đêm ở biển Aegean là gió đêm làm say lòng người.
“Lát nữa quý cô Lâm Xuân Nhi còn có một chương trình biểu diễn.” Chú Trương mỉm cười nói với Tống Thu Hàn: “Có thể mong đợi một tí đấy.”
“Dạ? Cô ấy không nói gì với cháu cả.”
“Thì chẳng phải giờ chú đang nói với cháu đây sao?”
“Diễn gì thế ạ?”
“Cái đó thì chú không biết. Mấy hôm nay tụi Tiểu Hỷ bàn tán trong nhóm rôm rả lắm. Chắc là không phải múa thoát y gì đâu.” Chú Trương nhìn Tống Thu Hàn đang lo lắng thì phá lên cười, sau đó lại trêu chọc anh: “Bạn gái xinh đẹp như vậy, chỉ ước gì có thể cột chặt vào thắt lưng luôn đúng không?”
Mặt Tống Thu Hàn bị gió đêm thổi đến ửng đỏ, thì thào nói: “Nào có ạ.”
“Không có thật hả?”
“Thật ạ.” Tống Thu Hàn không hề chột dạ chút nào.
Chú Trương thấy anh như vậy bèn cười ha ha hai tiếng. Ánh mắt của Tống Thu Hàn lần tìm Lâm Xuân Nhi trong đám đông, anh không thấy cô, nhưng nhìn thấy một đội quân chiến đấu kỳ diệu. Nhân viên của Tân Nha lúc làm việc thì hết sức mình, tới lúc chơi bời lại điên cuồng vô cùng, đã vậy còn đều là trai xinh gái đẹp, quả thực là phong cảnh đẹp nhất trên bãi biển này.
“Thấy sao hả? Người của bọn chú ấy.” Chú Trương hỏi Tống Thu Hàn.
“Hiếm thấy nhân viên của một công ty khởi nghiệp nào có phong cách như vậy.” Tống Thu Hàn trả lời.
“Những người mà cháu đang thấy đều do Lâm Xuân Nhi phỏng vấn từng người một, lúc đó mấy người bọn chú bận rộn những chuyện khác, mọi việc phỏng vấn đều giao hết cho Lâm Xuân Nhi đấy. Hồi đó chú chưa từng nghĩ có thể đi được bao xa, không ngờ lại đi tới tận hôm nay.” Chú Trương hơi bùi ngùi, Tôn Khả và Vương Dao cũng có chút cảm khái, họ quay đầu nhìn những khuôn mặt trẻ trung sống động, lẩm bẩm: “Cũng chẳng dễ gì.”
“Hy vọng có thể khiến cháu cảm thấy tiền của Thịnh Thông chi vào công ty chú là xứng đáng.” Chú Trương nói.
“Cháu vẫn luôn thấy xứng đáng mà ạ.” Tống Thu Hàn cười.
“Hôm nay tụi nó hưng phấn thế này, đã thế cháu còn là nhà đầu tư, chắc sẽ không thoát khỏi một chầu rượu lớn đâu.” Vương Dao nhắc nhở anh.
“Cứ việc tới đi ạ, không say không về.” Tống Thu Hàn đáp lại, sau đó quay qua nhìn những người trẻ tuổi kia, họ thực sự trẻ trung, cũng thực sự tỏa nắng. Chính những người trẻ tuổi này đã tạo nên một công ty xuất sắc nhế thế.
Họ đã phải kiên trì như thế nào để đi đến được ngày hôm nay, rồi lại có tầm nhìn xa trông rộng đến mức nào để có thể kiên định với ý định ban đầu của mình. Tại sao rất nhiều người đều nghĩ rằng phép màu xảy ra chỉ trong một đêm, mà lại bỏ quên chủ nghĩa nỗ lực từng ngày, tích cóp từng sự tiến bộ mà trước đó vẫn luôn giữ vững?
Thành La Mã không thể dựng xong trong một ngày.
Vạn Lý Trường Thành cũng thế.
Tiếng nhạc jazz vang lên trên sân khấu nhỏ, rất phù hợp với làn gió đêm dịu dàng này. Tân Nha đã mời các ban nhạc và ca sĩ địa phương. Ca sĩ vừa cất giọng đã như một vò rượu ủ lâu năm, mọi người đều yên tĩnh lại, đắm chìm trong lãng mạn vô tận.
Lựa chọn của Lâm Xuân Nhi quá chuẩn. Nhóm của cô đã trải qua cả một năm làm thâu đêm suốt sáng, cần được nghỉ ngơi như thế, đồng thời cũng cần thông qua cách thức này để hình thành sự gắn kết. Quyết định của cô khi chi một khoản lớn để đưa họ đến Hy Lạp dường như trở nên đáng giá hơn cả vào thời khắc này.
Lúc bắt đầu chuyến đi, mọi người cảm thấy rằng cả cơ thể và tâm trí mệt mỏi đã được xoa dịu, những sự vội vã gió bụi dặm trường đều tan biến đi hết.
Chú Trương bảo Lâm Xuân Nhi phát biểu, nhưng Lâm Xuân Nhi không chịu. Cô không muốn phát biểu, cô cảm thấy việc sắp xếp bài phát biểu trong một dịp như vậy sẽ phá vỡ không khí ấm áp chẳng dễ gì mới tạo nên được. Ca sĩ đang ca những câu từ nhẹ nhàng, phong cảnh đang dần tối xuống, màn chiếu trắng bắt đầu phát hình ảnh.
Ban đầu chỉ là một văn phòng trống rỗng với dòng chữ: Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đây…
Sau đó xuất hiện bốn người sáng lập, rồi có Tiểu Hỷ, Cáp Ngô Lặc, Nhị Thiến, sau đó nữa thì ngày càng nhiều người hơn, có chi nhánh Tân Cương, chi nhánh Thượng Hải, chi nhánh Quảng Châu, chi nhánh Thành Đô..
Họ cùng khóc, cùng cười, cùng say, cùng tăng ca, cùng thức khuya. Họ chứng kiến có người hẹn hò, người kết hôn, người chia tay, chứng kiến có người mua nhà, sắm xe... cũng chứng kiến một đồng nghiệp đột ngột qua đời.
Họ cùng nhau đến Thái Lan, Sri Lanka, Nhật Bản, Saipan... Lúc đầu họ không có nhiều tiền, họ đi du lịch và ở một khách sạn rất mộc mạc, sau đó điều kiện dần tốt hơn, họ đi trượt tuyết ở suối nước nóng Hokkaido…
Đó là một đoạn đường vất vả, nhưng cũng là phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Chúng ta nên trở thành một công ty xuất sắc. Chúng ta muốn kiếm lợi nhuận, nhưng không phải chỉ vì lợi nhuận.
Hành trình của chúng ta là ánh sao, là biển cả.
Mọi người nhìn những bức ảnh này, đều có chút xúc động, thậm chí Vương Dao và Tôn Khả còn lau nước mắt. Lúc khởi nghiệp, họ không nghĩ mình sẽ thành công, nhưng họ vẫn dồn hết tâm huyết được ăn cả ngã về không, dồn hết cả tài sản để làm vốn. Lúc này quay đầu nhìn lại, trong hai năm đầu tiên, cơn ác mộng khiến ban đêm sực tỉnh, còn ban ngày thì đứng trên bờ vực sụp đổ. May mà đã vượt qua được.
Lâm Xuân Nhi hát một bài, là ca khúc “Bài hát của Trương Tam”, cô mặc chiếc váy lụa trắng, khoảnh khắc này như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trông hệt như một nàng tiên ánh trăng. Giọng cô nhẹ nhàng ngân nga:
Chúng ta cùng bay đến chốn xa xăm ấy để nhìn ngắm
Thế giới này chẳng hề ảm đạm đến thế
Chúng ta cùng bay đến chốn xa xăm ấy để trông ngóng
Thế giới này vẫn tràn ngập ánh sáng
Chúng ta đều là Trương Tam, là Lý Tứ, muôn vàn chúng sinh, nhưng chúng ta có nhau, chúng ta thật tuyệt vời.
Mọi người đứng dậy cùng hát cùng nhảy múa, những chàng trai trẻ ở chi nhánh Tân Cương nhún vai lên sân khấu, không khí vô cùng sôi nổi.
Lâm Xuân Nhi chạy xuống dưới đẩy chú Trương lên sân khấu, cùng hát hò nhảy múa với nhau, chạy tới chạy lui mấy bận, cuối cùng cũng kéo tới Tống Thu Hàn.
Bàn tay ấm áp quấn chặt vào lòng bàn tay Tống Thu Hàn, cô nhìn anh, thì thầm: “Nè, anh sếp đầu tư, nhảy múa với chúng tôi nào!”
Tống Thu Hàn buông tay cô ra, học theo cách chuyển động của Cáp Ngô Lặc: “Như vậy hả?”
Lâm Xuân Nhi cười phá lên, quay người, xoay eo: “Cũng có thể như vậy!” Đêm ấy cô say mèm, bắt Tống Thu Hàn phải nhảy cho cô xem, sau đó khi cô nhớ lại mọi chuyện mới biết vũ đạo của Tống Thu Hàn cực kỳ quyến rũ, cô còn muốn xem lại lần nữa.
Nhưng người khác lại không cho họ cơ hội được ở riêng, Tiểu Hỷ đến trước mặt Tống Thu Hàn, kéo anh lên sân khấu nhảy chung với mọi người.
Ôi cái thế giới ồn ào này!
Tống Thu Hàn không còn tâm trạng nào để nhìn ngắm phong cảnh nữa, hai mắt anh dán chặt vào chiếc váy hai dây mỏng manh của Lâm Xuân Nhi. Cô mặc chiếc váy này rất huyền bí, cổ áo rất rộng, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Đường ngực thướt tha, chỉ cần hơi cử động nhẹ một chút là sẽ có cảnh xuân ló dạng. Làn váy có một đường xẻ, mỗi lúc cô bước đi sẽ để lộ đôi chân thon dài. Cứ mỗi khi dây áo có xu hướng tuột xuống khỏi vai cô, anh đều nhanh chóng duỗi tay qua, giúp cô kéo lên ngay. Nhưng quan tâm được phần trên, lại không thể chăm sóc phía bên dưới.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sao quần áo của phụ nữ lại có nhiều thiết kế phức tạp quá vậy? Anh âm thầm oán thán.
Keo kiệt vô cùng.
Đương nhiên Lâm Xuân Nhi biết anh keo kiệt, nhưng hiện giờ đang ở bãi biển mà! Ở trên bãi biển ai chẳng mặc thiếu vải! Thậm chí cô còn tự thấy mình bảo thủ lắm rồi! Cô còn ước gì có thể về thay bikini ngay bây giờ nữa kìa!
Thế là cô đành giả vờ không biết gì về nỗi lo của Tống Thu Hàn, thay vào đó là nắm lấy tay anh: “Tống Thu Hàn, em tự biết em rất đẹp rồi, nhưng mà xin anh đừng nhìn em mãi như vậy có được không? Em thấy không thoải mái. Anh ngắm phong cảnh đi, nhé?”
“Không được.” Tống Thu Hàn nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô: “Vừa nãy anh thấy cô gái kia mặc đẹp biết bao?”
“Cô gái mặc áo choàng dân tộc ấy hả?”
“Đúng.” Tống Thu Hàn chắc nịch: “Em xem, chiếc áo choàng lộng lẫy như vậy, kết hợp với màu xanh trắng mà người Hy Lạp rất ưa chuộng, trông bắt mắt thế cơ mà. Thẩm mỹ của em phải đi theo hướng này, anh thấy có mấy cô gái mặc Hán phục trên đường phố cũng đẹp lắm.”
Lâm Xuân Nhi phì cười: “Em còn có một chiếc váy cúp ngực, còn mang theo bộ bikini hai mảnh nữa này!”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Cá nhân anh cảm thấy, dù tắm nắng ở bãi biển rất thoải mái, nhưng nếu bị cháy nắng thì cũng không tốt lắm đâu. Chống nắng vật lý rất cần thiết đấy.” Tống Thu Hàn tuần tự ngăn nắp, hệt như một vị thầy nho.
Lâm Xuân Nhi bĩu môi, sau đó chỉ về phía trước: “Anh mau nhìn kìa! Dáng người đẹp chưa!”
Tống Thu Hàn nhìn theo hướng ngón tay cô, là một cô gái nước ngoài đang đi dạo ở bãi biển, làn da trắng trẻo, thân hình cân đối, trông cũng khá xinh. Nhưng Tống Thu Hàn không thèm nhìn, Lâm Xuân Nhi cũng không thua kém gì cô ta, giờ anh chỉ quan tâ m đến Lâm Xuân Nhi và cọng dây áo mỏng manh trên vai cô thôi.
Đàn ông luôn trở nên keo kiệt sau khi yêu. Trên đường có rất nhiều cô gái đẹp, cũng có không ít cô nàng ăn mặc theo kiểu cởi mở, cánh mày râu đều thích ngắm. Nhưng nếu người yêu hay vợ của họ ăn mặc như vậy lại khiến họ cảm thấy không thoải mái. Tống Thu Hàn là người đầu tiên không thể thoát khỏi trần tục. Liệu có nên nhốt Lâm Xuân Nhi lại không? Hay là bịt mắt những người đàn ông khác nhỉ?
Hai người tìm một nhà hàng bên bờ biển và ngồi quay mặt ra biển, mỗi người một ly rượu vang, Lâm Xuân Nhi nhấp một ngụm, rồi ngẩng cổ lên hóng gió biển. Cổ của cô mảnh khảnh tao nhã, dưới ánh chiều tà tạo thành một vòng cung đẹp mắt, Tống Thu Hàn không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
“Em chỉ được uống ít thôi, chú Trương và mọi người đã giao phần phát biểu trong bữa tiệc tối nay của công ty cho em rồi, em sợ uống nhiều quá sẽ nói bậy.” Lâm Xuân Nhi cười khúc khích nói, Tống Thu Hàn gật đầu: “Em mặc bộ này lên phát biểu à?”
“Không thì sao?”
“Chẳng phải mặc trang trọng một chút sẽ tốt hơn sao?”
“Không.” Lâm Xuân Nhi rất cứng đầu, bây giờ cô đang là một kẻ ngốc, dù thế nào cũng không thể hiểu được ngụ ý của Tống Thu Hàn. Cô thích trêu đùa Tống Thu Hàn như vậy, bình thường anh luôn phóng khoáng trong mọi chuyện, chỉ vào lúc này mới có thể nhìn thấy những suy nghĩ thầm kín của một người đàn ông trong anh. Anh chẳng phải một vị thánh, đơn giản chỉ là một người đàn ông có tính chiếm hữu với bạn gái của mình.
Tống Thu Hàn thở dài, thôi bỏ đi, bỏ đi! Còn có thể làm gì nữa chứ!
Hai người uống rượu, Tống Thu Hàn bỗng dưng lẩm bẩm nói ra một câu: “Tán tỉnh nhau lúc hoàng hôn, sau khi chập tối l àm t ình điên cuồng”. Ừm, có tình ý đấy, hoàng hôn quả thực rất thích hợp để tán tỉnh.
Mặt Lâm Xuân Nhi ửng đỏ, cô mềm mại kêu lên: “Tống Thu Hàn! Anh… Anh đọc trộm bưu thiếp của em!”
“Chẳng phải viết cho anh à?” Anh chống khuỷu tay lên bàn, đầu ngón tay vu ốt v e môi mình, nói lời khiêu khích: “Lâm Xuân Nhi, anh không biết ngay từ lúc đó em đã có ý nghĩ thế này với anh đấy? Còn viết cả những lời hổ sói thẳng thừng này nữa.”
“Sao gọi là những lời hổ sói chứ! Chúng ta đang yêu nhau, viết như vậy cũng không có vấn đề gì...”
“Nhưng rõ ràng sắc tâm của em với anh không phải chỉ mới bắt đầu vào mấy ngày đó thôi đâu. Em có muốn thú nhận với anh là em muốn ngủ cùng anh từ khi nào không?”
“Không phải chuyện của anh.” Mặt Lâm Xuân Nhi đỏ bừng, Tống Thu Hàn không trung thực tẹo nào, cô đã giấu tấm bưu thiếp rồi cơ mà, anh đọc lúc nào vậy chứ?
Là vào ngày cô chăm sóc hoa cỏ, giấu tấm bưu thiếp trong túi và hôn Tống Thu Hàn trên ghế sô pha. Lúc đó anh đặt tay lên lưng cô, lén lút lấy tấm bưu thiếp từ trong túi cô ra trước khi mất kiểm soát, để rồi nhìn thấy lời hổ sói của Lâm Xuân Nhi.
“Tới khi chập tối làm tình điên cuồng, vậy rốt cuộc điên cuồng đến mức nào, em nói cho anh biết đi. Tối nay anh có thể dốc sức ngay trên biển Aegean mặn và ẩm ướt này, xem xem anh có đủ điên cuồng không nhé.”
... Lâm Xuân Nhi miệng mồm lanh lợi hiếm khi phải cứng họng, nhưng lúc này, đôi mắt Tống Thu Hàn đầy vẻ xảo quyệt, rồi lại dời mắt xuống xương quai xanh của cô, dùng ánh mắt c ởi s ạch đồ cô ra, khiến cô gần như không thể cầm cự nỗi nữa.
Thế nên mặc nhiều quần áo hơn một chút cũng tốt, chứ nếu gặp phải yêu râu xanh như Tống Thu Hàn, chắc chắn mình sẽ phải chịu thiệt.
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt nhận điện thoại, cuối cùng cũng tìm được cái cớ: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, bữa tiệc ngoài trời của chúng ta sắp bắt đầu. Anh đi tìm chú Trương đi, em còn việc phải làm. Bye bye!” Cô vội vã đứng dậy rồi chuồn đi nhanh như gió.
Tống Thu Hàn nhìn theo bóng lưng chạy trốn của cô, cuối cùng không kiềm được mà cười khẽ thành tiếng. Lâm Xuân Nhi ơi là Lâm Xuân Nhi!
Anh quay trở lại, nhìn thấy ánh đèn bên bờ biển. Anh đi thẳng qua đó, trông thấy nhóm người chú Trương đã bày sẵn rượu trước mặt, hải sản đã được xếp thành hàng ở một bên. Tân Nha đúng là hào phóng thật, tiêu chuẩn ăn ở thế này có thể nói là hiếm thấy.
Tống Thu Hàn chào chú Trương, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông. Trước mặt họ là một sân khấu nhỏ, phía trên sân khấu dựng một tấm màn chiếu, đặt piano điện tử, guitar, bass, trống và một số nhạc cụ nhỏ khác.
Gió đêm ở biển Aegean là gió đêm làm say lòng người.
“Lát nữa quý cô Lâm Xuân Nhi còn có một chương trình biểu diễn.” Chú Trương mỉm cười nói với Tống Thu Hàn: “Có thể mong đợi một tí đấy.”
“Dạ? Cô ấy không nói gì với cháu cả.”
“Thì chẳng phải giờ chú đang nói với cháu đây sao?”
“Diễn gì thế ạ?”
“Cái đó thì chú không biết. Mấy hôm nay tụi Tiểu Hỷ bàn tán trong nhóm rôm rả lắm. Chắc là không phải múa thoát y gì đâu.” Chú Trương nhìn Tống Thu Hàn đang lo lắng thì phá lên cười, sau đó lại trêu chọc anh: “Bạn gái xinh đẹp như vậy, chỉ ước gì có thể cột chặt vào thắt lưng luôn đúng không?”
Mặt Tống Thu Hàn bị gió đêm thổi đến ửng đỏ, thì thào nói: “Nào có ạ.”
“Không có thật hả?”
“Thật ạ.” Tống Thu Hàn không hề chột dạ chút nào.
Chú Trương thấy anh như vậy bèn cười ha ha hai tiếng. Ánh mắt của Tống Thu Hàn lần tìm Lâm Xuân Nhi trong đám đông, anh không thấy cô, nhưng nhìn thấy một đội quân chiến đấu kỳ diệu. Nhân viên của Tân Nha lúc làm việc thì hết sức mình, tới lúc chơi bời lại điên cuồng vô cùng, đã vậy còn đều là trai xinh gái đẹp, quả thực là phong cảnh đẹp nhất trên bãi biển này.
“Thấy sao hả? Người của bọn chú ấy.” Chú Trương hỏi Tống Thu Hàn.
“Hiếm thấy nhân viên của một công ty khởi nghiệp nào có phong cách như vậy.” Tống Thu Hàn trả lời.
“Những người mà cháu đang thấy đều do Lâm Xuân Nhi phỏng vấn từng người một, lúc đó mấy người bọn chú bận rộn những chuyện khác, mọi việc phỏng vấn đều giao hết cho Lâm Xuân Nhi đấy. Hồi đó chú chưa từng nghĩ có thể đi được bao xa, không ngờ lại đi tới tận hôm nay.” Chú Trương hơi bùi ngùi, Tôn Khả và Vương Dao cũng có chút cảm khái, họ quay đầu nhìn những khuôn mặt trẻ trung sống động, lẩm bẩm: “Cũng chẳng dễ gì.”
“Hy vọng có thể khiến cháu cảm thấy tiền của Thịnh Thông chi vào công ty chú là xứng đáng.” Chú Trương nói.
“Cháu vẫn luôn thấy xứng đáng mà ạ.” Tống Thu Hàn cười.
“Hôm nay tụi nó hưng phấn thế này, đã thế cháu còn là nhà đầu tư, chắc sẽ không thoát khỏi một chầu rượu lớn đâu.” Vương Dao nhắc nhở anh.
“Cứ việc tới đi ạ, không say không về.” Tống Thu Hàn đáp lại, sau đó quay qua nhìn những người trẻ tuổi kia, họ thực sự trẻ trung, cũng thực sự tỏa nắng. Chính những người trẻ tuổi này đã tạo nên một công ty xuất sắc nhế thế.
Họ đã phải kiên trì như thế nào để đi đến được ngày hôm nay, rồi lại có tầm nhìn xa trông rộng đến mức nào để có thể kiên định với ý định ban đầu của mình. Tại sao rất nhiều người đều nghĩ rằng phép màu xảy ra chỉ trong một đêm, mà lại bỏ quên chủ nghĩa nỗ lực từng ngày, tích cóp từng sự tiến bộ mà trước đó vẫn luôn giữ vững?
Thành La Mã không thể dựng xong trong một ngày.
Vạn Lý Trường Thành cũng thế.
Tiếng nhạc jazz vang lên trên sân khấu nhỏ, rất phù hợp với làn gió đêm dịu dàng này. Tân Nha đã mời các ban nhạc và ca sĩ địa phương. Ca sĩ vừa cất giọng đã như một vò rượu ủ lâu năm, mọi người đều yên tĩnh lại, đắm chìm trong lãng mạn vô tận.
Lựa chọn của Lâm Xuân Nhi quá chuẩn. Nhóm của cô đã trải qua cả một năm làm thâu đêm suốt sáng, cần được nghỉ ngơi như thế, đồng thời cũng cần thông qua cách thức này để hình thành sự gắn kết. Quyết định của cô khi chi một khoản lớn để đưa họ đến Hy Lạp dường như trở nên đáng giá hơn cả vào thời khắc này.
Lúc bắt đầu chuyến đi, mọi người cảm thấy rằng cả cơ thể và tâm trí mệt mỏi đã được xoa dịu, những sự vội vã gió bụi dặm trường đều tan biến đi hết.
Chú Trương bảo Lâm Xuân Nhi phát biểu, nhưng Lâm Xuân Nhi không chịu. Cô không muốn phát biểu, cô cảm thấy việc sắp xếp bài phát biểu trong một dịp như vậy sẽ phá vỡ không khí ấm áp chẳng dễ gì mới tạo nên được. Ca sĩ đang ca những câu từ nhẹ nhàng, phong cảnh đang dần tối xuống, màn chiếu trắng bắt đầu phát hình ảnh.
Ban đầu chỉ là một văn phòng trống rỗng với dòng chữ: Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đây…
Sau đó xuất hiện bốn người sáng lập, rồi có Tiểu Hỷ, Cáp Ngô Lặc, Nhị Thiến, sau đó nữa thì ngày càng nhiều người hơn, có chi nhánh Tân Cương, chi nhánh Thượng Hải, chi nhánh Quảng Châu, chi nhánh Thành Đô..
Họ cùng khóc, cùng cười, cùng say, cùng tăng ca, cùng thức khuya. Họ chứng kiến có người hẹn hò, người kết hôn, người chia tay, chứng kiến có người mua nhà, sắm xe... cũng chứng kiến một đồng nghiệp đột ngột qua đời.
Họ cùng nhau đến Thái Lan, Sri Lanka, Nhật Bản, Saipan... Lúc đầu họ không có nhiều tiền, họ đi du lịch và ở một khách sạn rất mộc mạc, sau đó điều kiện dần tốt hơn, họ đi trượt tuyết ở suối nước nóng Hokkaido…
Đó là một đoạn đường vất vả, nhưng cũng là phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Chúng ta nên trở thành một công ty xuất sắc. Chúng ta muốn kiếm lợi nhuận, nhưng không phải chỉ vì lợi nhuận.
Hành trình của chúng ta là ánh sao, là biển cả.
Mọi người nhìn những bức ảnh này, đều có chút xúc động, thậm chí Vương Dao và Tôn Khả còn lau nước mắt. Lúc khởi nghiệp, họ không nghĩ mình sẽ thành công, nhưng họ vẫn dồn hết tâm huyết được ăn cả ngã về không, dồn hết cả tài sản để làm vốn. Lúc này quay đầu nhìn lại, trong hai năm đầu tiên, cơn ác mộng khiến ban đêm sực tỉnh, còn ban ngày thì đứng trên bờ vực sụp đổ. May mà đã vượt qua được.
Lâm Xuân Nhi hát một bài, là ca khúc “Bài hát của Trương Tam”, cô mặc chiếc váy lụa trắng, khoảnh khắc này như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trông hệt như một nàng tiên ánh trăng. Giọng cô nhẹ nhàng ngân nga:
Chúng ta cùng bay đến chốn xa xăm ấy để nhìn ngắm
Thế giới này chẳng hề ảm đạm đến thế
Chúng ta cùng bay đến chốn xa xăm ấy để trông ngóng
Thế giới này vẫn tràn ngập ánh sáng
Chúng ta đều là Trương Tam, là Lý Tứ, muôn vàn chúng sinh, nhưng chúng ta có nhau, chúng ta thật tuyệt vời.
Mọi người đứng dậy cùng hát cùng nhảy múa, những chàng trai trẻ ở chi nhánh Tân Cương nhún vai lên sân khấu, không khí vô cùng sôi nổi.
Lâm Xuân Nhi chạy xuống dưới đẩy chú Trương lên sân khấu, cùng hát hò nhảy múa với nhau, chạy tới chạy lui mấy bận, cuối cùng cũng kéo tới Tống Thu Hàn.
Bàn tay ấm áp quấn chặt vào lòng bàn tay Tống Thu Hàn, cô nhìn anh, thì thầm: “Nè, anh sếp đầu tư, nhảy múa với chúng tôi nào!”
Tống Thu Hàn buông tay cô ra, học theo cách chuyển động của Cáp Ngô Lặc: “Như vậy hả?”
Lâm Xuân Nhi cười phá lên, quay người, xoay eo: “Cũng có thể như vậy!” Đêm ấy cô say mèm, bắt Tống Thu Hàn phải nhảy cho cô xem, sau đó khi cô nhớ lại mọi chuyện mới biết vũ đạo của Tống Thu Hàn cực kỳ quyến rũ, cô còn muốn xem lại lần nữa.
Nhưng người khác lại không cho họ cơ hội được ở riêng, Tiểu Hỷ đến trước mặt Tống Thu Hàn, kéo anh lên sân khấu nhảy chung với mọi người.
Ôi cái thế giới ồn ào này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.