Đời Người Bình Thản

Chương 53: CHƯƠNG 28.2

Nam Lâu Họa Giác

22/04/2016

Hai người kia đã sớm trông chờ mòn mỏi, thấy bọn họ chạy tới hoan hô một tiếng, đồ ăn mình thích đã đem ra rồi.

Mạnh Yên chọn cánh gà, từ từ gặm. Thỉnh thoảng ăn cái này thì thấy rất ngon nhưng ăn thường xuyên thì lại ngán.

Diệp Thiên Nhiên cầm một cái bánh hamburger cắn từng miếng, ăn ngon lành. Mạnh Yên thấy cảm giác cũng muốn ăn, song cô vẫn không rời tầm mắt bị lôi cuốn.

Không có cách nào, thật ra thì cô không thích ăn hamburger, giống như cô không thích ăn mì ăn liền nhưng thấy người khác ăn ngon lành, cô không nhịn được cũng xin một chén ăn lại cảm giác ăn không ngon, chỉ có thể ăn hai đũa rồi bỏ.

"Muốn ăn?" Diệp Thiên Nhiên cúi đầu ăn lại để ý tâm tình của cô, điểm này lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Chẳng lẽ lúc anh ăn còn có tinh thần quan sát cô sao?

"Không muốn ăn." Ngoài miệng Mạnh Yên nói như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái hamburger đó rồi chảy nước miếng, nhìn qua giống như ăn rất ngon.

"Cho em ăn một miếng đó." Diệp Thiên Nhiên hào phóng đưa hamburger trong tay tới bên miệng cô.

Cả người Mạnh Yên cứng đờ, cô có bệnh sạch sẽ, không ăn cùng đồ ăn với người ta. Điểm này anh biết rõ! Cô trộm trộm nhìn anh một cái, gương mặt anh thản nhiên bình tĩnh, chẳng lẽ anh nhất thời quên mất?

"Không cần, anh ăn đi." Mạnh Yên lắc đầu, "Em không thích ăn cái này.”

"Anh biết, chẳng qua không phải em thèm sao? Cắn một miếng cho đỡ thèm”." Lời anh nói rất thẳng thắn.

Thấy bộ dạng anh chính nhân quân tử, Mạnh Yên không khỏi thầm mắng mình nhỏ mọn, nhịn lại nhẫn, vẫn không chịu nổi sự hấp dẫn đành hung hăng cắn một miếng to. Hừ, không có gì ngon. dfienddn lieqiudoon

Thấy cô phồng hai má, tầm mắt Diệp Thiên Nhiên nhìn chỗ cô cắn, học bộ dạng của cô hung hăng cắn một miếng to, lỗ tai lại nóng lên.

Chờ Mạnh Yên nuốt xong thức ăn, ăn cánh gà trong tay mình, đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên, "Anh họ, anh ăn hamburger xong rồi?”

"Ừa." Diệp Thiên Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, ăn viên gà, "Sao?"

"Không có. . . Không có gì." Mạnh Yên khẽ kêu trong lòng, động tác người này quá nhanh, cô còn muốn xé phần mình đã ăn ra vứt đi. Chẳng qua này. . . Anh cũng quá. . . Quá không chú ý vệ sinh. (Hả? Cô chắc chắn là vệ sinh sao? Còn thẹn thùng dùng từ lung tung? ) quên đi, ăn cũng ăn vào trong bụng, còn có thể làm thế nào?



Diệp Thiên Nhiên trộm nhìn cô, khóe miệng hơi mím lại.

Ăn uống no nê rồi gói những món chưa ăn xong lại. Phương Phương muốn đến Quảng trường Nhân Dân chơi, mọi người không có ý kiến nên cùng đi.

Trên quảng trường du khách đông đúc, rối rít chụp hình lưu niệm, còn có rất nhiều bồ câu màu trắng, bọn chúng cũng không sợ người, du khách cho chúng ăn còn để cho họ chụp hình.

Mọi người mở to hai mắt nhìn đám bồ câu kia. Mới vừa đến gần, những con bồ câu kia bay lên cũng có những con đứng lại, còn có con to gan đậu trên tay bọn họ. Khiến cho mọi người thích thú nheo mắt lại cười.

Phương Phương kêu lên, "Tiểu Yên, chúng ta cũng mua đồ ăn cho bọn chúng đi.”

Giang Vũ cười rực rỡ, gật đầu, chạy nhanh đi mua.

"Ai, Tiểu Vũ." Mạnh Yên không kịp ngăn cậu lại, trong lòng quýnh lên, sao cậu ta lại vội vã như thế, đẩy Diệp Thiên Nhiên, "Anh họ, anh mau đi cùng đi, đừng để cậu ấy bị lạc." Giang Vũ chưa từng tới đây, hơn nữa cậu không rành tìm phương hướng. Ở đây nhiều xe, nhiều người, xảy ra chuyện gì thì không tốt.

Diệp Thiên Nhiên không yên lòng nhìn hai người bọn họ, "Hai em ở lại không vấn đề gì chứ?” Để hai cô bé ở lại chỗ này, anh cũng không yên tâm.

"Bọn em sẽ không chạy lung tung, mau đi đi." Mạnh Yên vội vã vẫy tay, "Đến lúc đó mất dấu thì hỏng.”

Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới đuổi chấm đen nhỏ trước mặt, em trai ngốc này, mua đồ cần gì phải gấp gáp? Còn chạy rất nhanh nữa, cậu biết chạy đi mua ở đâu sao?

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bọn họ trở lại, Mạnh Yên lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, Phương Phương sốt ruột, "Là tớ không tốt, sao lại nói những lời kia? Tiểu Yên, không sao chứ?" dieendaanleequuydonn

"Không có, anh họ cũng đi rồi, không có việc gì." Tuy nói như vậy, trên mặt Mạnh Yên khó nén nóng nảy, rướn cổ lên nhìn chằm chằm hướng bọn họ đi.

Thời gian lại trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn không thấy hình bóng họ xuất hiện. Trong mắt Lâm Phương Phương đã rưng rưng nước mắt, sắp gào khóc.

Mạnh Yên cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui tại chỗ. Lúc này nếu có điện thoại di động thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc, cũng tốt hơn đứng chỗ này giương mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook