Đời Người Bình Thản

Chương 52: CHƯƠNG 28

Nam Lâu Họa Giác

08/04/2016

Mạnh Yên hớn hở uống xong chén chè đậu xanh, ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm cô, "Sao vậy? Trên mặt em dính gì sao?" Tay không ngừng lau khóe miệng.

Diệp Thiên Nhiên không trả lời cô, nhìn hồi lâu mới hỏi, "Muốn uống thêm một chén nữa không?"

Mạnh Yên lắc đầu, mặc dù chè đậu xanh tốt, nhưng uống nhiều quá sẽ bị Tào tháo rượt.

"Đi thôi, anh có việc tìm em." Diệp Thiên Nhiên chợt đứng dậy, kéo cô đi.

"Tìm em? Chuyện gì?" Gương mặt Mạnh Yên mờ mịt, tay của anh nắm thật chặt, cô giãy dụa hồi lâu không được. Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho anh muốn làm gì làm.

Một tay Diệp Thiên Nhiên kéo cô vào sau nhà họ Mạnh, thật may là Lý Thiến đang bận rộn làm việc không chú đến bọn họ. Nếu không nhất định chắc chắn sẽ nói lung tung.

Mạnh Yên ngồi ở trên ghế sa lon tò mò nhìn anh, anh đứng cúi đầu xuống tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Yên lặng hồi lâu, Mạnh Yên bị ánh mắt của anh nhìn chòng chọc không được tự nhiên, ôm lấy gối vào trong ngực, "Nói đi, chuyện gì?" Mà dáng vẻ này cũng không ổn, bị ánh mắt anh nhìn khiến trong lòng có hơi áp lực, cảm giác mình mắc lỗi gì đó, mùi vị này cực kỳ không thoải mái.

Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Em…em..." Trợn mắt nhìn cô hồi lâu cũng nói không ra một câu đầy đủ.

Mạnh Yên hơi im lặng, kéo cô vào cho bằng được rồi không có lời nào để nói, làm sao vậy? Không nhịn được vứt gối xuống giường, "Có gì thì anh nói đi, em còn đi chơi với Phương Phương nữa.”

"Chỉ biết chơi? Em mấy tuổi rồi? Không phải nói muốn ở nhà học sao?" Nghe lời này, vốn những lời Diệp Thiên Nhiên muốn nói trong lòng lại kìm nén, nuốt xuống, xụ mặt nhắc nhở cô, "Có chỗ nào không hiểu?" Trong lòng không ngừng buồn phiền, nói gì giờ? Chất vấn cô tại sao không tim không phổi? Chất vấn cô vì sao cô không cảm thấy dễ chịu như anh? Lời này bây giờ không thể nói ra miệng. dieendaanleequuydonn

Trong lòng Mạnh Yên vui lên, cô còn muốn mấy ngày nữa mới qua nhờ vả anh, không ngờ anh đã tự động tới cửa."Có có, đợi em chút, em đi lấy sách." Anh là thầy giáo kiên nhẫn giảng giải rất rõ ràng, nói khi nào cô hiểu mới thôi.



Lấy tập ghi chép thường ngày ra, để ở trước mặt anh xin chỉ bảo.

Anh ngồi bên cạnh cô, lúc bắt đầu có hơi mềm lòng, tuy nhiên rất nhanh bị sự nghiêm túc của Mạnh Yên ảnh hưởng, tỉ mỉ giảng những chỗ khó khăn cho cô.

Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở bên ngoài nhìn lén một hồi, "Đi thôi, không sao." Mới vừa rồi nhìn khí thế Diệp Thiên Nhiên hùng hổ dọa bọn họ sợ hết hồn, còn tưởng rằng thế nào? Vội vàng chạy theo xem xét lỡ có gì xảy ra còn vào can ngăn.

Giang Vũ gãi gãi đầu, "Anh họ mấy ngày nay cứ khó hiểu thế nào ấy, cũng không biết chuyện gì xảy ra?" Anh cứ đứng ngồi không yên, lúc giận lúc cười lúc buồn, giống như làm ảo thuật, thay đổi liên tục. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

"Có sao?" Phương Phương vốn nhát gan, đối với Diệp Thiên Nhiên từ trước đến nay cô không chủ động thân cận, lại càng không chủ động quan sát anh.

"Quên đi, chắc chắn cậu không có chú ý." Giang Vũ biết tính tình của cô, cũng không nhiều lời. Kéo cô rời đi, không sao là tốt rồi.

Bên trong phòng, ánh mắt Diệp Thiên Nhiên rơi vào trên người bọn họ, khẽ lắc đầu.

Nói một hồi, anh đặt cây bút xuống, "Lần sau tiếp tục." Cô nhóc này thật sự học rất giỏi.

"Được." Mạnh Yên xoa xoa cổ đau nhức, "Anh họ, nghỉ hè lần này không trở về sao, không sao chứ?" Cô tò mò đã lâu rồi, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè anh đều về nhà, duy chỉ có năm nay nghỉ hè không trở về. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Diệp Thiên Nhiên liếc cô một cái, thấy khuôn mặt cô nghi ngờ, "Không sao."

Thái độ lạnh nhạt của anh như vậy, trực giác của cô ngầm hiểu ra điều gì đó,”Anh không nhớ người nhà sao?”



Diệp Thiên Nhiên sưng mặt lên, "Em thật lắm chuyện." Không nhịn véo khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn của cô liên tục. Cho đến khi mặt cô ửng hồng mới thôi.

Thảm rồi, lại gây chuyện, cô tự khinh bỉ chính mình. Cô không dám phản kháng đành cười trừ nói, "Coi như em nhiều chuyện, sau này không bao giờ ... hỏi nữa."

"Em rất muốn biết chuyện trong nhà của anh?" Giọng nói Diệp Thiên Nhiên hơi to lên.

"Không không không, không muốn biết." Mạnh Yên sờ sờ cổ, cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng. Biết rõ chuyện này là ranh giới cuối cùng của anh, cô còn dám hỏi, thật là sự tò mò giết chết bản thân mà.

Dường như Diệp Thiên Nhiên tiếc nuối rồi lại buông lỏng thở dài, cuối cùng bỏ qua gương mặt đáng thương của cô. Ngược lại muốn xoa xoa đầu của cô, tới một nửa đột nhiên rụt tay về.

Từ đó về sau, Diệp Thiên Nhiên cũng không tránh mặt cô nữa, thường ngày đi cùng nhau đến hồ bơi. Chẳng qua giữa anh và Mạnh Yên có sự thay đổi nhỏ, nhưng người trong cuộc cũng hết sức tránh vấn đề này, mắt nhắm mắt mở xem như không để ý.

Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc mấy ngày, rốt cuộc Mạnh Yên và Phương Phương đã biết bơi. Mạnh Yên cũng thực hiện lời hứa, mời bọn họ đi ăn KFC ở thành thị sẵn tiện đi dạo. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Mọi người ngồi xe hơn một tiếng mới đến thành thị, Mạnh Yên dẫn bọn họ đến KFC bên cạnh Quảng trường Nhân Dân, lúc này thức ăn nhanh còn là một chuyện mới mẻ trong cửa hàng chen chúc người xếp hàng, không gian không ngớt ầm ĩ.

Nếu không phải vì đồng ý với Phương Phương, cô thật sự muốn đi ăn chỗ khác. Cô là người không có tính nhẫn nại, rất ghét chuyện phải xếp hàng đông đúc.

Để cho Phương Phương và Giang Vũ đi tìm chỗ ngồi, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên đi mua đồ ăn, xếp hàng nửa tiếng mới đến phiên bọn họ, Mạnh Yên cầm một đống đồ.

"Gọi nhiều như vậy? Ăn hết không?" Diệp Thiên Nhiên nhìn nhiều món ăn chất như núi, muốn ngất.

"Không riêng Phương Phương thích ăn, Tiểu Vũ cũng thích ăn, ăn không hết thì đem về." Mạnh Yên tay không đi ở phía trước, Diệp Thiên Nhiên bưng khay theo ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook