Chương 58
Nam Lâu Họa Giác
26/04/2016
Trải qua chuyện này, ngược lại tình cảm của hai người lại càng tốt hơn. Mọi việc Diệp Thiên
Nhiên đều theo cô, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ cùng cô đi học.
Mạnh Yên từ chối nhiều lần cũng vô dụng, thời gian học hai cấp khác nhau, không cần phiền toái như vậy. Nhưng mà Diệp Thiên Nhiên bày ra rất nhiều lý do để thuyết phục cô, thậm chí còn đồng ý làm món đặc sản của quê anh cho cô ăn, lúc này mới được cô chấp nhận.
Việc qua lại này cũng khiến người khác chủ ý, vào giờ trưa nghỉ giải lao, mấy vị học tỷ cấp hai bộ dạng hung hăng đến tìm cô, muốn cô nói rõ quan hệ giữa cô và Diệp Thiên Nhiên.
Mạnh Yên đảo mắt, thì ra là Diệp Thiên Nhiên học cấp hai được hoan nghênh như vậy, những người tìm cô đều là đại mỹ nữ thuần khiết. Nhưng mà chuyện này phải xử lý dứt khoát, tránh để lại hậu quả. Cô mở to hai mắt ngây thơ, "Các vị học tỷ, mọi người không nghe anh ấy nhắc đến quan hệ của bọn em sao?"
"Nếu như biết bọn chị còn tới tìm em sao?" Người nói chuyện giọng không kiên nhẫn, dáng dấp cũng không tệ, mỹ nữ tóc dài mắt hạnh, cô ta nhìn chung quanh cũng không cảm thấy cô nhóc này có gì đặc biệt. Hơn nữa còn nhỏ tuổi, sao Diệp Thiên Nhiên có thể thích được?
Diệp Thiên Nhiên khá trầm tính, chỉ nói chuyện với nam sinh, đối với nữ sinh dù là nhìn cũng không thèm. Chẳng qua dung mạo anh xuất sắc, thành tích học tập cũng tốt, dáng vẻ lạnh nhạt khiến cho rất nhiều người hâm mộ.
"Anh họ em là như vậy, anh ấy không thích nói nhiều về chuyện riêng." Gương mặt Mạnh Yên chân thành, cực kỳ vô tội.
"Anh họ? Diệp Thiên Nhiên là anh họ em?" Một học tỷ thét chói tai.
"Dạ, các bạn học lớp em cũng biết." Mạnh Yên vui vẻ cười nhấn mạnh giọng một lần nữa, "Chẳng qua anh họ không thích nói chuyện của mình nên các chị không biết." Lần này mới có thể hóa giải những chuyện ghen tị này. Thích người ta cũng không dám đi thổ lộ, còn tìm tới người vô tội như cô thì có bản lĩnh hay ho gì chứ?
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nói xem, cô nhóc trước mắt không có bộ dạng trổ mã, lại gầy Diệp Thiên Nhiên để ý mới là lạ. Để những người dáng cao, có ngực có mông như các cô mỗi ngày lượn lờ xung quanh thì người nào sẽ thích cô nhóc này chứ?
"Em gái, đây là KFC chị mua, chị cho em ăn.”
"Em gái, đây là bánh ngọt, em chưa ăn trưa, tới đây, cho em nè.”
"Em gái…” Vẻ mặt mọi người nhiệt tình, trên mặt nở rộ như đóa hoa.
Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười nhìn một đống đồ ăn trong tay, còn gọi em gái thân mật chứ! Thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, khiến người ta không thể nói nên lời.
"Tiểu Yên." Diệp Thiên Nhiên chạy tới, đổ mồ hôi đầm đìa. Anh mới vừa nghe nói những người kia đến tìm Mạnh Yên làm phiền nên vội vàng chạy tới.
Ánh mắt những nữ sinh kia sáng lên, tầm mắt dính thật chặt vào người anh. Còn có mấy nữ sinh thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt si mê.
"Anh họ." Mạnh Yên nở nụ cười kỳ quái, "Anh xem mấy vị học tỷ này tặng em nhiều đồ chưa.”
"Trả lại." Anh nhìn chằm chằm, giọng nói của cô không có ý tốt. Vốn thấy cô không sao, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng bộ dạng cô như xem kịch vui khiến trong lòng anh không thoải mái.
Mạnh Yên sửng sốt, sao vậy? Sao lại khó chịu với cô? Cô cũng đâu nói muốn nhận, là bọn họ cứng rắn đưa cho cô. Có gì đáng để anh tức giận chứ?
Cô ủy khuất trả lại những món trong tay, mấy học tỷ kia thấy sắc mặt của anh khó coi, vừa ảo não vừa không dám lên tiếng.
Mạnh Yên trợn mắt nhìn anh, xoay người muốn trở về phòng học. Bị anh kéo lại, "Sao vậy?"
"Muốn ăn cái gì? Anh mua cho em." Diệp Thiên Nhiên đoán chừng mình lại chọc giận cô.
"Không muốn ăn, em muốn trở về phòng học." Mạnh Yên dùng sức giãy giụa, mới không cần anh mua gì cho cô. Cô có tiền, thích ăn cái gì thì mua cái đó.
"Trở về phòng học gì chứ? Ăn cơm xong chưa?" Diệp Thiên Nhiên dịu dàng dụ dỗ nói, cô nhóc này thích mềm không thích cứng, người khác càng dữ thì cô càng dữ hơn. {forum-d\d\l\q\d}
Mỗi lần ăn cơm trưa trong trường đều tự giải quyết, tự nấu cơm đem đồ ăn theo, song bình thường đều là ăn cơm với bọn Giang Vũ. Còn cấp hai thì mỗi ngày ăn cơm phần, tiện lợi hơn nhiều so với bọn họ. Không biết trường học này nghĩ thế nào? Cô nghĩ thầm trong lòng, có phải trường học ngại học sinh cấp một không có tiền?
"Ăn rồi." Mạnh Yên không vui, xoay người đi.
Diệp Thiên Nhiên kéo cô đi vào căn tin trường học mua rất nhiều đồ ăn, rồi kéo cô đi tới trong rừng cây nhỏ ngồi xuống. Nơi này tương đối yên tĩnh, chỉ có vài học sinh ngồi đọc sách.
Thấy cô còn chưa được tự nhiên, anh không khỏi nhức đầu, dịu dàng giải thích, "Anh không trách em, em muốn ăn gì tìm anh, không nên nhận của họ."
"Em đâu có, là bọn họ cứ đưa cho em." Mạnh Yên cắn môi dưới, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, "Em không cần."
"Được rồi, đừng nóng giận, là anh sai." Anh cắt jambong ra đưa cho cô, "Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Mạnh Yên thấy anh nói xin lỗi, không tính toán nữa. Nhận lấy ăn vài miếng, cô phát hiện càng lớn ăn càng nhiều, ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Đến tuổi dậy thì là phải ăn nhiều, nói không chừng vóc dáng có thể cao thêm, quan trọng nhất là hi vọng chỗ kia có thể lên tới cỡ B hoặc là C, kiếp trước cô đáng thương chỉ có cỡ A. Thật là khiến cho người ta buồn bực.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô nhận đồ ăn, không khỏi nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Cô nhóc này càng ngày càng mỏng manh, nhưng anh thích.
"Anh để mắt mấy vị học tỷ kia đi, động một chút là tới tìm em làm phiền, em không chịu nổi." Cô cắn thức ăn mơ hồ nói, "Những người đó cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, sao lại để ý anh?”
"Thế nào? Anh rất kém cỏi sao?" Diệp Thiên Nhiên đen mặt, lời này như sét đánh bên tai anh, "Lẽ nào em không thấy anh như vậy?"
"Anh?" Mạnh Yên nhìn thật lâu, lắc lắc đầu nói, "Dáng vẻ anh quá ưa nhìn, điểm này thật sự không tốt."
Diệp Thiên Nhiên không hiểu, là sao? Vội vàng khiêm tốn xin thỉnh giáo, "Có gì mà không tốt?"
"Nam sinh quá ưu tú thì đào hoa." Mạnh Yên thu hồi tầm mắt thuận miệng nói ra. Kiểu nam sinh này bình thường tự cao, nhân phẩm không tốt, chỉ nhờ vào khuôn mặt đẹp trai mà đùa giỡn với con gái, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều.
"Nói vớ vẩn." Diệp Thiên Nhiên thật sự không biết tại sao cô có thể có suy nghĩ như vậy? Vơ đũa cả nắm, vậy cũng không đúng.
"Mặc dù không đào hoa." Mạnh Yên thờ ơ vừa ăn vừa giải thích lời của mình, "Cô gái trong lòng của người đó khó lòng có thể đề phòng những người con gái khác không tranh anh ta, chỉ số nguy hiểm quá lớn."
Lời này cũng có đạo lý, Diệp Thiên Nhiên lại không cam lòng, "Chỉ cần anh ta kiên định, không bị hấp dẫn là được rồi." "d*d(l)q^d+4rum"
"Một lần hai lần tạm được, nhiều lần có thể không được." Mạnh Yên bĩu môi, chuyện kiên định như mây trôi, gió thổi sẽ bay đi, "Sau này không thể tìm ông xã quá đẹp trai."
"Hả? Vậy em muốn tìm người thế nào?" Diệp Thiên Nhiên lập tức vểnh tai lên, cô nhóc này còn nhỏ tuổi đã muốn tìm ông xã, anh cần phải để ý thật kỹ.
Mạnh Yên từ chối nhiều lần cũng vô dụng, thời gian học hai cấp khác nhau, không cần phiền toái như vậy. Nhưng mà Diệp Thiên Nhiên bày ra rất nhiều lý do để thuyết phục cô, thậm chí còn đồng ý làm món đặc sản của quê anh cho cô ăn, lúc này mới được cô chấp nhận.
Việc qua lại này cũng khiến người khác chủ ý, vào giờ trưa nghỉ giải lao, mấy vị học tỷ cấp hai bộ dạng hung hăng đến tìm cô, muốn cô nói rõ quan hệ giữa cô và Diệp Thiên Nhiên.
Mạnh Yên đảo mắt, thì ra là Diệp Thiên Nhiên học cấp hai được hoan nghênh như vậy, những người tìm cô đều là đại mỹ nữ thuần khiết. Nhưng mà chuyện này phải xử lý dứt khoát, tránh để lại hậu quả. Cô mở to hai mắt ngây thơ, "Các vị học tỷ, mọi người không nghe anh ấy nhắc đến quan hệ của bọn em sao?"
"Nếu như biết bọn chị còn tới tìm em sao?" Người nói chuyện giọng không kiên nhẫn, dáng dấp cũng không tệ, mỹ nữ tóc dài mắt hạnh, cô ta nhìn chung quanh cũng không cảm thấy cô nhóc này có gì đặc biệt. Hơn nữa còn nhỏ tuổi, sao Diệp Thiên Nhiên có thể thích được?
Diệp Thiên Nhiên khá trầm tính, chỉ nói chuyện với nam sinh, đối với nữ sinh dù là nhìn cũng không thèm. Chẳng qua dung mạo anh xuất sắc, thành tích học tập cũng tốt, dáng vẻ lạnh nhạt khiến cho rất nhiều người hâm mộ.
"Anh họ em là như vậy, anh ấy không thích nói nhiều về chuyện riêng." Gương mặt Mạnh Yên chân thành, cực kỳ vô tội.
"Anh họ? Diệp Thiên Nhiên là anh họ em?" Một học tỷ thét chói tai.
"Dạ, các bạn học lớp em cũng biết." Mạnh Yên vui vẻ cười nhấn mạnh giọng một lần nữa, "Chẳng qua anh họ không thích nói chuyện của mình nên các chị không biết." Lần này mới có thể hóa giải những chuyện ghen tị này. Thích người ta cũng không dám đi thổ lộ, còn tìm tới người vô tội như cô thì có bản lĩnh hay ho gì chứ?
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nói xem, cô nhóc trước mắt không có bộ dạng trổ mã, lại gầy Diệp Thiên Nhiên để ý mới là lạ. Để những người dáng cao, có ngực có mông như các cô mỗi ngày lượn lờ xung quanh thì người nào sẽ thích cô nhóc này chứ?
"Em gái, đây là KFC chị mua, chị cho em ăn.”
"Em gái, đây là bánh ngọt, em chưa ăn trưa, tới đây, cho em nè.”
"Em gái…” Vẻ mặt mọi người nhiệt tình, trên mặt nở rộ như đóa hoa.
Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười nhìn một đống đồ ăn trong tay, còn gọi em gái thân mật chứ! Thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, khiến người ta không thể nói nên lời.
"Tiểu Yên." Diệp Thiên Nhiên chạy tới, đổ mồ hôi đầm đìa. Anh mới vừa nghe nói những người kia đến tìm Mạnh Yên làm phiền nên vội vàng chạy tới.
Ánh mắt những nữ sinh kia sáng lên, tầm mắt dính thật chặt vào người anh. Còn có mấy nữ sinh thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt si mê.
"Anh họ." Mạnh Yên nở nụ cười kỳ quái, "Anh xem mấy vị học tỷ này tặng em nhiều đồ chưa.”
"Trả lại." Anh nhìn chằm chằm, giọng nói của cô không có ý tốt. Vốn thấy cô không sao, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng bộ dạng cô như xem kịch vui khiến trong lòng anh không thoải mái.
Mạnh Yên sửng sốt, sao vậy? Sao lại khó chịu với cô? Cô cũng đâu nói muốn nhận, là bọn họ cứng rắn đưa cho cô. Có gì đáng để anh tức giận chứ?
Cô ủy khuất trả lại những món trong tay, mấy học tỷ kia thấy sắc mặt của anh khó coi, vừa ảo não vừa không dám lên tiếng.
Mạnh Yên trợn mắt nhìn anh, xoay người muốn trở về phòng học. Bị anh kéo lại, "Sao vậy?"
"Muốn ăn cái gì? Anh mua cho em." Diệp Thiên Nhiên đoán chừng mình lại chọc giận cô.
"Không muốn ăn, em muốn trở về phòng học." Mạnh Yên dùng sức giãy giụa, mới không cần anh mua gì cho cô. Cô có tiền, thích ăn cái gì thì mua cái đó.
"Trở về phòng học gì chứ? Ăn cơm xong chưa?" Diệp Thiên Nhiên dịu dàng dụ dỗ nói, cô nhóc này thích mềm không thích cứng, người khác càng dữ thì cô càng dữ hơn. {forum-d\d\l\q\d}
Mỗi lần ăn cơm trưa trong trường đều tự giải quyết, tự nấu cơm đem đồ ăn theo, song bình thường đều là ăn cơm với bọn Giang Vũ. Còn cấp hai thì mỗi ngày ăn cơm phần, tiện lợi hơn nhiều so với bọn họ. Không biết trường học này nghĩ thế nào? Cô nghĩ thầm trong lòng, có phải trường học ngại học sinh cấp một không có tiền?
"Ăn rồi." Mạnh Yên không vui, xoay người đi.
Diệp Thiên Nhiên kéo cô đi vào căn tin trường học mua rất nhiều đồ ăn, rồi kéo cô đi tới trong rừng cây nhỏ ngồi xuống. Nơi này tương đối yên tĩnh, chỉ có vài học sinh ngồi đọc sách.
Thấy cô còn chưa được tự nhiên, anh không khỏi nhức đầu, dịu dàng giải thích, "Anh không trách em, em muốn ăn gì tìm anh, không nên nhận của họ."
"Em đâu có, là bọn họ cứ đưa cho em." Mạnh Yên cắn môi dưới, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, "Em không cần."
"Được rồi, đừng nóng giận, là anh sai." Anh cắt jambong ra đưa cho cô, "Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Mạnh Yên thấy anh nói xin lỗi, không tính toán nữa. Nhận lấy ăn vài miếng, cô phát hiện càng lớn ăn càng nhiều, ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Đến tuổi dậy thì là phải ăn nhiều, nói không chừng vóc dáng có thể cao thêm, quan trọng nhất là hi vọng chỗ kia có thể lên tới cỡ B hoặc là C, kiếp trước cô đáng thương chỉ có cỡ A. Thật là khiến cho người ta buồn bực.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô nhận đồ ăn, không khỏi nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Cô nhóc này càng ngày càng mỏng manh, nhưng anh thích.
"Anh để mắt mấy vị học tỷ kia đi, động một chút là tới tìm em làm phiền, em không chịu nổi." Cô cắn thức ăn mơ hồ nói, "Những người đó cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, sao lại để ý anh?”
"Thế nào? Anh rất kém cỏi sao?" Diệp Thiên Nhiên đen mặt, lời này như sét đánh bên tai anh, "Lẽ nào em không thấy anh như vậy?"
"Anh?" Mạnh Yên nhìn thật lâu, lắc lắc đầu nói, "Dáng vẻ anh quá ưa nhìn, điểm này thật sự không tốt."
Diệp Thiên Nhiên không hiểu, là sao? Vội vàng khiêm tốn xin thỉnh giáo, "Có gì mà không tốt?"
"Nam sinh quá ưu tú thì đào hoa." Mạnh Yên thu hồi tầm mắt thuận miệng nói ra. Kiểu nam sinh này bình thường tự cao, nhân phẩm không tốt, chỉ nhờ vào khuôn mặt đẹp trai mà đùa giỡn với con gái, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều.
"Nói vớ vẩn." Diệp Thiên Nhiên thật sự không biết tại sao cô có thể có suy nghĩ như vậy? Vơ đũa cả nắm, vậy cũng không đúng.
"Mặc dù không đào hoa." Mạnh Yên thờ ơ vừa ăn vừa giải thích lời của mình, "Cô gái trong lòng của người đó khó lòng có thể đề phòng những người con gái khác không tranh anh ta, chỉ số nguy hiểm quá lớn."
Lời này cũng có đạo lý, Diệp Thiên Nhiên lại không cam lòng, "Chỉ cần anh ta kiên định, không bị hấp dẫn là được rồi." "d*d(l)q^d+4rum"
"Một lần hai lần tạm được, nhiều lần có thể không được." Mạnh Yên bĩu môi, chuyện kiên định như mây trôi, gió thổi sẽ bay đi, "Sau này không thể tìm ông xã quá đẹp trai."
"Hả? Vậy em muốn tìm người thế nào?" Diệp Thiên Nhiên lập tức vểnh tai lên, cô nhóc này còn nhỏ tuổi đã muốn tìm ông xã, anh cần phải để ý thật kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.