Chương 76: Chương 39.2
Nam Lâu Họa Giác
11/05/2016
Cả người Mạnh Yên run lên, "Cậu hiểu rõ anh ấy thế nào? Đơn giản nói thích anh ấy như vậy, chuyện này cũng quá tùy tiện nhỉ?"
Tưởng Thi Vũ cười, trong mắt sáng lên như cô gái tơ tưởng chuyện tình yêu."Làm sao tôi không hiểu anh ấy? Tôi biết rõ anh ấy cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, sở trường, sở thích, cái gì cũng biết."
Mạnh Yên há to mồm, sao người này lại như vậy chứ? "Chuyện cậu thích anh ấy là chuyện của cậu, nhưng không nên nói việc theo đuổi gì đó."
Gương mặt Tưởng Thi Vũ hùng hồn, "Tại sao không thể nói? Tôi thích anh ấy, không ngại mất mặt."
Mạnh Yên nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, có phải cô nàng này xem quá nhiều phim của Quỳnh Dao hay không, cứ nghĩ tình yêu vô song có thể chiến thắng tất cả, những người phản đối là người xấu, tình cảm trong sáng, tất cả mọi người nên chúc phúc. Cô nàng này thật sự khiến người ta không nói nên lời.
Mạnh Yên liếc mắt bình tĩnh cố gắng thuyết phục cô nàng, "Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, chuyện này sẽ ảnh hưởng Tiểu Vũ. Cậu có chỗ dựa, cái gì cũng không sợ. Nhưng mà Tiểu Vũ thì sao? Nếu như cậu khiến các giáo viên biết, họ sẽ nghĩ về anh ấy thế nào? Các giáo viên ghét nhất là chuyện học sinh nói chuyện yêu đương, đâu phải cậu không biết. Đến lúc đó lại sẽ ảnh hưởng cả cậu. Anh ấy chỉ muốn toàn tâm toàn ý tập trung thi đại học."
"Sợ cái gì? Không phải là thi đại học sao? Tôi nói với ba tôi một tiếng, để cho ông ấy giúp Giang Vũ chọn một trường. Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Gương mặt Tưởng Thi Vũ tràn đầy không quan tâm, "Thật sự không biết các cậu nghĩ sao vậy? Về phần chuyện thi đại học lại quan trọng như vậy sao?"
Mạnh Yên thầm chế giễu, lời nói này giống như trường học khắp thiên hạ đều là của nhà cô ta, cô ta muốn cho người nào vào thì người đó vào. Nhà cô ta có khả năng lớn như vậy sao? Chưa kể cô ta nói chuyện bọn họ khổ cực cố gắng không hề đáng giá một đồng? Nhà cô ta có khả năng thì liên quan gì bọn họ chứ? Bọn họ mới không cần dựa vào đi cửa sau thi đại học, hoàn toàn có thể bằng bản lĩnh của mình.
Thấy cô im lặng rất lâu không nói lời nào, Tưởng Thi Vũ không nhịn được nói, "Này, lời tôi nói có vấn đề gì không?"
Mạnh Yên bất đắc dĩ liếc mắt, "Có vấn đề rất lớn, những lời này cậu nói tôi không thích nghe, có lẽ Giang Vũ cũng không thích nghe." Vị đại tiểu thư này từ đầu đến cuối đều không cùng hướng với bọn họ, quả nhiên không phải là người cùng thế giới.
Tưởng Thi Vũ rất bất mãn, "Cậu có ý gì? Nói rõ xem." Lời cô ta rõ như vậy, không lẽ Mạnh Yên còn chưa hiểu sao? "
"Cậu nghĩ thế nào là chuyện của cậu, nhưng không nên áp đặt lên người bọn tôi, Giang Vũ luôn dựa vào bản lĩnh của mình, cho tới bây giờ không có chuyện đi cửa sau." Mạnh Yên có hơi nhức đầu, có lẽ Giang Vũ sẽ nhức đầu hơn, sao lại bị cô ta để ý nhỉ? Thật sự là quá phiền phức!
"Tôi có nói anh ấy đi cửa sau đâu.” Đôi mắt Tưởng Thi Vũ trợn to mù mịt, "Ai da, cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe cậu nói cũng muốn hồ đồ."
"Nếu cậu chưa rõ, thì tôi sẽ nói lại, không nên ảnh hưởng việc học của Giang Vũ, nếu không người nhà của anh ấy cũng sẽ không chấp nhận." Mạnh Yên nói xong đứng dậy đi, quả thật hai người thuộc hai thế giới khác nhau, vốn dĩ không hợp.
"Ai ai, Mạnh Yên đứng lại đó cho tôi, tôi còn chưa nói hết!" Tưởng Thi Vũ hét to.
Mạnh Yên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đi về phía trước. Tưởng Thi Vũ dậm chân không đi theo.
"Tiểu Yên, cậu ta sao vậy? Có phải lại bắt nạt cậu không?" Giang Vũ đầy mồ hôi chạy tới, trong lúc vô tình nhìn thấy cô gái luôn đối đầu không dứt với Mạnh Yên kia, không khỏi rất lo lắng chạy tới.
"Cậu ta... Cậu biết?" Mạnh Yên chăm chú nhìn mặt của cậu, chẳng lẽ cậu cũng có ý định này?
Giang Vũ lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, "Nói gì ngốc vậy, không phải là người vẫn hay đối nghịch với cậu sao? Tất nhiên là nhớ rõ cậu ta."
"Thật sao? Không phải hai người có gặp nhau ở chỗ khác sao?" Mạnh Yên hoài nghi nhìn cậu.
Giang Vũ bị hỏi ngây ngẩn cả người, gãi gãi đầu, "Không có, cậu ta là kẻ thù của cậu, sao tớ lại gặp cậu ta?" Trong lòng Giang Vũ, Mạnh Yên chính là bạn bè tốt nhất cũng như em gái của mình, người nào cũng không thể bắt nạt cô!
"Hì hì" Mạnh Yên nở nụ cười, lời này của Giang Vũ đủ tàn nhẫn, nếu Tưởng Thi Vũ nghe được có lẽ sẽ tức hộc máu. "Đã từng thôi, bây giờ không có nữa."
Giang Vũ gật đầu, "Tuy nói vậy, dù sao từ nhỏ cậu ta đã gây chuyện với cậu, vẫn nên đề phòng." Cậu từng thấy dáng vẻ phách lối của cô ta, đặc biệt là thái độ với Mạnh Yên khiến người ta không thích.
"Ừ." Mạnh Yên cười híp mắt, bằng thái độ này của Giang Vũ, Tưởng Thi Vũ có làm gì cũng không theo đuổi được cậu.
"Vậy trở về đi, có chuyện gì cứ tới tìm tớ." Giang Vũ nhớ tới anh họ dặn dò, cảm giác trách nhiệm trọng đại sâu sắc.
"Biết." Mạnh Yên thấy cậu chơi trán đầy mồ hôi, lấy ra khăn giấy đưa cho cậu, "Tiểu Vũ, cậu chơi xong thì trở về học đi."
"Được." Giang Vũ nhận lấy khăn giấy lau trán.
Mạnh Yên nhìn lướt qua, thấy gương mặt bạn học Tưởng hâm mộ nhìn chằm chằm bọn họ, một bộ rất muốn tới đây lại không dám tới được, kéo tay Giang Vũ rời đi.
Tưởng Thi Vũ cười, trong mắt sáng lên như cô gái tơ tưởng chuyện tình yêu."Làm sao tôi không hiểu anh ấy? Tôi biết rõ anh ấy cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, sở trường, sở thích, cái gì cũng biết."
Mạnh Yên há to mồm, sao người này lại như vậy chứ? "Chuyện cậu thích anh ấy là chuyện của cậu, nhưng không nên nói việc theo đuổi gì đó."
Gương mặt Tưởng Thi Vũ hùng hồn, "Tại sao không thể nói? Tôi thích anh ấy, không ngại mất mặt."
Mạnh Yên nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, có phải cô nàng này xem quá nhiều phim của Quỳnh Dao hay không, cứ nghĩ tình yêu vô song có thể chiến thắng tất cả, những người phản đối là người xấu, tình cảm trong sáng, tất cả mọi người nên chúc phúc. Cô nàng này thật sự khiến người ta không nói nên lời.
Mạnh Yên liếc mắt bình tĩnh cố gắng thuyết phục cô nàng, "Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, chuyện này sẽ ảnh hưởng Tiểu Vũ. Cậu có chỗ dựa, cái gì cũng không sợ. Nhưng mà Tiểu Vũ thì sao? Nếu như cậu khiến các giáo viên biết, họ sẽ nghĩ về anh ấy thế nào? Các giáo viên ghét nhất là chuyện học sinh nói chuyện yêu đương, đâu phải cậu không biết. Đến lúc đó lại sẽ ảnh hưởng cả cậu. Anh ấy chỉ muốn toàn tâm toàn ý tập trung thi đại học."
"Sợ cái gì? Không phải là thi đại học sao? Tôi nói với ba tôi một tiếng, để cho ông ấy giúp Giang Vũ chọn một trường. Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Gương mặt Tưởng Thi Vũ tràn đầy không quan tâm, "Thật sự không biết các cậu nghĩ sao vậy? Về phần chuyện thi đại học lại quan trọng như vậy sao?"
Mạnh Yên thầm chế giễu, lời nói này giống như trường học khắp thiên hạ đều là của nhà cô ta, cô ta muốn cho người nào vào thì người đó vào. Nhà cô ta có khả năng lớn như vậy sao? Chưa kể cô ta nói chuyện bọn họ khổ cực cố gắng không hề đáng giá một đồng? Nhà cô ta có khả năng thì liên quan gì bọn họ chứ? Bọn họ mới không cần dựa vào đi cửa sau thi đại học, hoàn toàn có thể bằng bản lĩnh của mình.
Thấy cô im lặng rất lâu không nói lời nào, Tưởng Thi Vũ không nhịn được nói, "Này, lời tôi nói có vấn đề gì không?"
Mạnh Yên bất đắc dĩ liếc mắt, "Có vấn đề rất lớn, những lời này cậu nói tôi không thích nghe, có lẽ Giang Vũ cũng không thích nghe." Vị đại tiểu thư này từ đầu đến cuối đều không cùng hướng với bọn họ, quả nhiên không phải là người cùng thế giới.
Tưởng Thi Vũ rất bất mãn, "Cậu có ý gì? Nói rõ xem." Lời cô ta rõ như vậy, không lẽ Mạnh Yên còn chưa hiểu sao? "
"Cậu nghĩ thế nào là chuyện của cậu, nhưng không nên áp đặt lên người bọn tôi, Giang Vũ luôn dựa vào bản lĩnh của mình, cho tới bây giờ không có chuyện đi cửa sau." Mạnh Yên có hơi nhức đầu, có lẽ Giang Vũ sẽ nhức đầu hơn, sao lại bị cô ta để ý nhỉ? Thật sự là quá phiền phức!
"Tôi có nói anh ấy đi cửa sau đâu.” Đôi mắt Tưởng Thi Vũ trợn to mù mịt, "Ai da, cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe cậu nói cũng muốn hồ đồ."
"Nếu cậu chưa rõ, thì tôi sẽ nói lại, không nên ảnh hưởng việc học của Giang Vũ, nếu không người nhà của anh ấy cũng sẽ không chấp nhận." Mạnh Yên nói xong đứng dậy đi, quả thật hai người thuộc hai thế giới khác nhau, vốn dĩ không hợp.
"Ai ai, Mạnh Yên đứng lại đó cho tôi, tôi còn chưa nói hết!" Tưởng Thi Vũ hét to.
Mạnh Yên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đi về phía trước. Tưởng Thi Vũ dậm chân không đi theo.
"Tiểu Yên, cậu ta sao vậy? Có phải lại bắt nạt cậu không?" Giang Vũ đầy mồ hôi chạy tới, trong lúc vô tình nhìn thấy cô gái luôn đối đầu không dứt với Mạnh Yên kia, không khỏi rất lo lắng chạy tới.
"Cậu ta... Cậu biết?" Mạnh Yên chăm chú nhìn mặt của cậu, chẳng lẽ cậu cũng có ý định này?
Giang Vũ lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, "Nói gì ngốc vậy, không phải là người vẫn hay đối nghịch với cậu sao? Tất nhiên là nhớ rõ cậu ta."
"Thật sao? Không phải hai người có gặp nhau ở chỗ khác sao?" Mạnh Yên hoài nghi nhìn cậu.
Giang Vũ bị hỏi ngây ngẩn cả người, gãi gãi đầu, "Không có, cậu ta là kẻ thù của cậu, sao tớ lại gặp cậu ta?" Trong lòng Giang Vũ, Mạnh Yên chính là bạn bè tốt nhất cũng như em gái của mình, người nào cũng không thể bắt nạt cô!
"Hì hì" Mạnh Yên nở nụ cười, lời này của Giang Vũ đủ tàn nhẫn, nếu Tưởng Thi Vũ nghe được có lẽ sẽ tức hộc máu. "Đã từng thôi, bây giờ không có nữa."
Giang Vũ gật đầu, "Tuy nói vậy, dù sao từ nhỏ cậu ta đã gây chuyện với cậu, vẫn nên đề phòng." Cậu từng thấy dáng vẻ phách lối của cô ta, đặc biệt là thái độ với Mạnh Yên khiến người ta không thích.
"Ừ." Mạnh Yên cười híp mắt, bằng thái độ này của Giang Vũ, Tưởng Thi Vũ có làm gì cũng không theo đuổi được cậu.
"Vậy trở về đi, có chuyện gì cứ tới tìm tớ." Giang Vũ nhớ tới anh họ dặn dò, cảm giác trách nhiệm trọng đại sâu sắc.
"Biết." Mạnh Yên thấy cậu chơi trán đầy mồ hôi, lấy ra khăn giấy đưa cho cậu, "Tiểu Vũ, cậu chơi xong thì trở về học đi."
"Được." Giang Vũ nhận lấy khăn giấy lau trán.
Mạnh Yên nhìn lướt qua, thấy gương mặt bạn học Tưởng hâm mộ nhìn chằm chằm bọn họ, một bộ rất muốn tới đây lại không dám tới được, kéo tay Giang Vũ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.