Đời Người Bình Thản

Chương 75

Nam Lâu Họa Giác

11/05/2016

Mạnh Yên thấy cô kiên trì như vậy không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đặt sách xuống, cùng cô đi ra ngoài. Dù sao ở trong trường học có nhiều người như vậy, cô ta cũng không làm gì được.

Hai người đi tới bên cạnh một bồn hoa ngồi xuống, đối diện có một sân bóng rổ, có mấy nam sinh đang đầm đìa mồ hôi như mưa chơi bóng rổ, chung quanh có không ít nữ sinh gương mặt say mê chăm chú nhìn.

Tưởng Thi Vũ nhìn chằm chằm những nam sinh kia đến xuất thần, Mạnh Yên nhìn lên trời, có lầm hay không, gọi cô ra nhưng không nói lời nào, ý gì đây? Có chút không nhịn được hỏi, "Có chuyện gì không?"

Lúc này Tưởng Thi Vũ mới tỉnh táo lại, nhìn cô hồi lâu, muốn nói lại thôi, "Anh họ cậu có người thích không?"

Mạnh Yên đột nhiên giật mình, anh họ? Cô..."Anh họ?" Chẳng lẽ cô thích anh họ? Nhưng kể từ lần đi công viên, hai người gần như không có gặp nhau! Hôm nay lại vào trường quân đội...

"Chính là Giang Vũ, người đó." Tưởng Thi Vũ chỉ vào trên sân bóng rổ.

Mạnh Yên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt lại nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện Giang Vũ cũng đang chơi cùng những nam sinh kia, "Tiểu Vũ à, anh ấy thế nào?"

Cô quên trong mắt người ngoài, Giang Vũ cũng là anh họ. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bạn học Tưởng sẽ không nhờ vả hỏi tin tức Giang Vũ nhỉ? Còn nữa vì sao cô ta coi trọng Giang Vũ?

Giang Vũ từ nhỏ đến lớn được lòng nhiều cô gái thích, dáng dấp tuấn tú tính tình ôn hòa, có rất nhiều người thầm mến. Cô không chỉ một lần thấy nữ sinh đưa thư tình cho cậu. Bước vào thời kỳ trưởng thành, vóc dáng cậu lại cao lớn, hiện nay đã cao 1m78, khi cười lại rực rỡ như ánh mặt trời.

"Anh ấy có người thích sao?" Trên mặt Tưởng Thi Vũ có hơi ngượng ngùng.

"Chuyện này sao." Mạnh Yên do dự, nhìn cô có chút không khỏi khẩn trương, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ."Cậu hỏi chuyện này để làm gì?"

"Tôi... Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Tưởng Thi Vũ ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, như một cô công chúa kiêu ngạo, nếu nam sinh thấy, đoán chừng sẽ mất hồn. Dù cô ta muốn cái gì người ta cũng chấp nhận.

Đáng tiếc là Mạnh Yên, vốn không ảnh hưởng, "Như vậy sao, đây là chuyện riêng tư, tôi không tiện tiết lộ." Miệng lưỡi cô hách dịch, hừ, cô không chịu nói, tôi cũng mặc kệ!

Tưởng Thi Vũ giận dữ, trừng cô, "Cậu có ý gì, tôi cũng đã chạy tới hỏi cậu, sao lúc nào cậu cũng không nghe theo?"

"Bạn học Tưởng, không biết cậu nói không nghe theo là có ý gì? Chẳng qua tôi và cậu đối nghịch mọi nơi cũng không có gì hay để nói." Mạnh Yên cũng không vui, người gì vậy?



Tưởng Thi Vũ nổi giận, cắn môi, cố gắng cúi đầu, "Lúc nào thì tôi đối nghịch với cậu? Không phải là tôi... Không phải là đã không so đo với cậu sao? Sao cậu còn như vậy? Cậu cũng quá nhỏ nhen."

Mạnh Yên nhìn lên, người này mắc bệnh công chúa cũng rất nghiêm trọng. "Tôi nhớ tôi và cậu gần đây không có gì để nói, đột nhiên cậu kéo tôi tới nơi này, chỉ vì nói những lời này? Vậy tôi không rảnh, tôi về đọc sách." Không so đo với cô? Hừ, thật sự cho mình là nữ hoàng? Người khác phải nịnh nọt cô ta?

Tưởng Thi Vũ nóng nảy, kéo cô lại nói, "Chờ một chút, cậu... Cậu... Chúng ta giảng hòa đi." Một dáng vẻ bố thí khiến người ta nhìn không thoải mái chút nào.

"Giảng hòa?" Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, cười híp mắt nói, "Được rồi, tôi tiếp nhận, bây giờ có thể đi rồi phải không." Vị đại tiểu thư này lại đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, có lẽ là có điều cần giúp đỡ.

"Này, cậu cũng thật là." Tưởng Thi Vũ nén giận trong lòng nhưng gương mặt phải cố gắng nặn ra nụ cười, "Ngồi xuống trước, tôi có việc muốn hỏi cậu."

Mạnh Yên dứt khoát không đi, tìm hiểu rõ ràng, xem cô ta muốn làm gì? Cô cũng đề phòng."Hỏi chuyện gì?"

Mặt Tưởng Thi Vũ đột nhiên đỏ lên xấu hổ cúi đầu, dùng giọng nói cực kỳ yểu điệu, "Có phải Giang Vũ không có người trong lòng không? Hình như tôi chưa từng thấy anh ấy thân thiết với nữ sinh nào cả."

Lông tơ cả người Mạnh Yên dựng lên, vẻ mặt này bây giờ không thích hợp với cô nàng này. Ngoài miệng thản nhiên nói, "Là sao? Tôi không để ý."

"Mạnh Yên, tôi không nói vòng vo với cậu nữa." Tưởng Thi Vũ không nhịn được, cô công khai ám hiệu lâu như vậy, Mạnh Yên lại không chịu nói tiếp, thật là phiền phức. Biết vậy không thèm vòng vo làm gì. "Tôi nói thật cho cậu nghe, tôi thích Giang Vũ, tôi muốn theo đuổi anh ấy, cậu cũng không nên phá đám." Câu cuối cùng mới là quan trọng nhất.

Từ nhỏ Mạnh Yên đã bất hòa với cô, ai ngờ cô là người nhà của Giang Vũ. Hơn nữa bọn họ lại còn rất thân thiết, nữ sinh duy nhất mà Giang Vũ thân thiết trong trường học là Mạnh Yên, nghe nói Mạnh Yên thường qua nhà họ Giang ăn cơm, quan hệ rất thân. Nếu như cô khích bác ly gián trước mặt Giang Vũ, thì Tưởng Thi Vũ thảm rồi.

Mặc dù Mạnh Yên đoán trúng, nhưng không nghĩ cô nàng sẽ gọn gàng dứt khoát, sững sốt hồi lâu nói, "Bây giờ không phải cứ lo học là tốt sao? Mặc dù thành tích Tiểu Vũ tốt, nhưng nếu như bị những chuyện khác phân tâm, sợ rằng thi toàn quốc sẽ không đậu đại học. Bà nội ông nội và gia đình đều mong anh ấy đậu." Chưa kể hai người bọn họ cũng không hợp nhau, tính Giang Vũ ôn hòa như vậy, cũng không chịu phục dịch cho cô công chúa kiêu ngạo.

Mặt Tưởng Thi Vũ mặt đỏ lên, "Tôi sẽ không làm ảnh hưởng việc học tập của anh ấy, bọn tôi có thể trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Còn cùng nhau tiến bộ nữa! Mạnh Yên bĩu môi, "Không phải rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu sao? Cậu tùy tiện chọn một người, sao lại nhớ thương Tiểu Vũ nhà chúng tôi?"

"Những nam sinh theo đuôi tôi giống như con chó, tôi không thích." Gương mặt Tưởng Thi Vũ mơ mộng, "Tôi thích người dịu dàng, không ồn ào như Giang Vũ vậy." Những nam sinh vây quanh cô ta cũng không thích, để cho bọn họ làm bạn trai của mình, quá thấp kém. Giang Vũ cũng rất tốt, sẽ không vây quanh nịnh hót, cũng sẽ không ra sức lấy lòng. Đẹp trai học tập lại tốt, chơi bóng rổ cũng hay. Để anh làm bạn trai của mình cảm giác rất có thể diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook