Đội Trưởng Phạm, Anh Làm Chồng Em!
Chương 37: Đặc ân dành cho bà Phạm đội trưởng.(2)
T/H12
01/05/2023
Cuối cùng cái bóng của Trần Hùng cũng khuất. Vòng tay ôm người con gái trong lòng vẫn còn. Anh cúi xuống nhìn Nguyệt Dao. Môi nở nụ cười hài lòng.
Nguyệt Dao úp mặt vào ngực anh hơi lâu. Cô bắt đầu thấy nóng. Ở trong lòng anh cô hỏi.
"Đi chưa?"
"Chưa!" Cô nghe rõ ý cười.
Nguyệt Dao quay ngoắt mặt ra. Trong phòng VIP bây giờ chỉ có mỗi cô và anh.
Cô nguýt Phạm Chánh một cái, nhích xê ra khỏi lòng anh. Lấy tay quạt quạt vào mặt, nhìn anh cười trừ.
"Nguy hiểm quá!" Cô đánh giá tình hình.
Phạm Chánh buông lơi vòng tay. Anh mỉm cười cho cô cái gật đầu.
"Em xoay lưng qua đây!" Anh bất ngờ yêu cầu. Sợ cô hiểu nhầm ý, anh bổ sung thêm:"Anh chải lại tóc cho!"
Vậy là, ngoài đặt ân ăn uống, cô còn đặt biệt dùng bàn tay quen cầm súng nắm lấy lược nhẹ nhàng chải tóc giúp cô.
Nguyệt Dao có thể nhận ra, lực từ tay anh quá nhẹ. Cô có cảm giác: Anh như sợ làm đau sợi tóc.
Kiểu chải tóc như thế này, cô nghi ngờ, anh muốn chải tới chiều?
"Mạnh chút đi Phạm ca!" Cô ngoái mặt cho anh chỉ dẫn.
"Mạnh...như thế này được chưa?" Anh phù họa theo cô.
"Được rồi! Được rồi! Cứ như vậy!" Nguyệt Dao hài lòng với bàn tay vốn quanh năm cầm súng bây giờ chuyển sang cầm lược chải tóc cho con gái.
Màn trao đổi vừa rồi của hai người, lọt vào tai Trần Hùng đang đứng đợi lệnh ở bên ngoài cửa.
Anh ta lấy làm tò mò: có phải vị sếp vốn mặt lạnh cấm dục của mình bây giờ đã động tình và đang ăn thịt thỏ?
Hay quá đội trưởng ơi! Cho em học hỏi một xíu!
Anh ta len lén nhìn qua khe cửa. Không thấy cảnh như mong đợi. Nhưng chỉ màn chải tóc kia cũng đủ làm anh ta thất kinh.
Trần Hùng thầm đánh giá lại vị đội trưởng Phạm của đội mình bốn từ: Dịu dàng như nước!
Phát hiện chân lí mới. Trần Hùng quên khuấy việc mình đang rình xem cảnh người ta âu yếm nhau. Anh ta cầm chặt hai bàn tay 'oh yeah' lên một tiếng.
"Trần Hùng!" Theo tiếng 'oh yeah' đó là tiếng gọi như đòi lấy mạng của sếp.
"Báo cáo đội trưởng Phạm! Trần Hùng có mặt!" Anh ta tức thời bước vào phòng nghiêm chân, đưa tay chào. Mắt không quên nhìn thêm vài chút cách đội trưởng chải tóc cho cô gái.
Không phải! Là chải tóc cho bà đội trưởng!
Phu nhân của sếp sao?
Ý nghĩ ấy khiến anh ta muốn nhìn cô thêm để đánh giá danh phận: Bắt cả đội gọi con nhóc chưa phát triển này là chị dâu hả?
Như vậy có quá chèn ép lũ trai ế của đội anh không?
Mãi lo kêu than khổ sở trong lòng, Trần Hùng chẳng nghe được Phạm Chánh hỏi mình câu gì?
Đến lúc thấy vật gì đó bay vào người, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ.
Anh ta khom lưng nhặt quả táo, chà chà vào áo rồi đưa luôn lên miệng.
"Dạ, đội trưởng chỉ bảo?" Anh ta vừa nhai miếng táo vừa nói.
Phạm Chánh cho anh ta ánh mắt. Trần Hùng lập tức nói luôn.
"Tôi tra ra rồi. Anh ta là trẻ mồ côi. Năm mười tám tuổi cứu tên Tài đại ca một mạng. Từ đó, hắn đưa anh ta theo mình luôn cho đến nay!"
"Tôi an táng cho anh ta chu toàn rồi!" Cuối cùng Trần Hùng nói.
Nguyệt Dao nghe đến đây. Cô chợt vỡ lẽ: Anh ta đang đề cập đến người đàn ông đã tự nguyện đổi mạng mình cho cô ở nhà kho đêm qua.
Một người xa lạ. Mới lần đầu gặp mặt. Cô không hiểu vì sao anh ta lại làm thế? Đây mãi mãi là câu hỏi không lời giải đến hết cuộc đời cô.
Nghe hai từ ' an táng' từ miệng Trần Hùng. Nguyệt Dao nhìn vào anh ta.
"Anh chôn luôn rồi ạ?" Cô kinh ngạc.
Anh ta gật đầu.
Cô quay sang Phạm Chánh:"Em muốn thắp cho anh ấy nén hương!"
Đây là việc nên làm!
"Ừm, đợi em xuất viện. Anh đưa em đi!" Anh cột nốt giúp cô mái tóc vào sợi dây.
Như hiểu thêm điều gì. Nguyệt Dao lại ngoái cổ nhìn anh.
"Sao anh biết anh ta cứu em?" Cô hơi tò mò.
"Biết chứ!" Phạm Chánh nhìn cô.
Chuyện đó có khó gì đâu. Nhìn qua vết thương và viên đạn cắm ở ấn đường của anh ta, pháp y đã biết đáp án.
Qua sự việc lần này, Nguyệt Dao bần thần nhận ra: Giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh!
Đặc biệt, là tiếp xúc với súng. Thứ vũ khí lạnh lùng đó, đòi mạng người chỉ bằng một cái bóp cò. Đứng trước nó, thật không thể đùa với cái mạng nhỏ bé quí hiếm của con người!
Nghĩ đến súng. Cô lại thấy thương và lo cho anh. Người lính quanh năm làm bạn với thứ vũ khí vô tình ấy.
Nguyệt Dao lại nhích xê vào ngực anh.
Mặc kệ Trần Hùng! Kệ ai nghĩ gì thì nghĩ! Nguyệt Dao nhổm người, vòng cánh tay phải ôm lấy cổ anh. Áp đầu mình vào đầu anh. Cô hôn lên trán anh một cái. Ánh mắt đắm đuối nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô vân vê gương mặt anh. Từ đôi mày rậm đến sóng mũi cao và cả bờ môi anh nữa.
Phạm Chánh lúc đầu kinh ngạc trước hành động bất ngờ của cô. Sau đó, anh chợt hiểu ra lòng cô đang nghĩ gì. Anh dang đôi tay rắn rỏi ôm lấy người con gái. Ánh mắt không quên bắn vào cái nhìn tò mò chờ xem cảnh vui của Trần Hùng.
Trần Hùng bắt gặp ánh mắt ra lệnh biến của vị đội trưởng. Anh âm thầm nhẹ nhàng quay ra cửa. Trước khi đi còn không quên đưa ngón tay cái chỉ trời với sếp.
Thời cơ hạ gục, bế phu nhân về nhà đến rồi đội trưởng ơi!
Nguyệt Dao úp mặt vào ngực anh hơi lâu. Cô bắt đầu thấy nóng. Ở trong lòng anh cô hỏi.
"Đi chưa?"
"Chưa!" Cô nghe rõ ý cười.
Nguyệt Dao quay ngoắt mặt ra. Trong phòng VIP bây giờ chỉ có mỗi cô và anh.
Cô nguýt Phạm Chánh một cái, nhích xê ra khỏi lòng anh. Lấy tay quạt quạt vào mặt, nhìn anh cười trừ.
"Nguy hiểm quá!" Cô đánh giá tình hình.
Phạm Chánh buông lơi vòng tay. Anh mỉm cười cho cô cái gật đầu.
"Em xoay lưng qua đây!" Anh bất ngờ yêu cầu. Sợ cô hiểu nhầm ý, anh bổ sung thêm:"Anh chải lại tóc cho!"
Vậy là, ngoài đặt ân ăn uống, cô còn đặt biệt dùng bàn tay quen cầm súng nắm lấy lược nhẹ nhàng chải tóc giúp cô.
Nguyệt Dao có thể nhận ra, lực từ tay anh quá nhẹ. Cô có cảm giác: Anh như sợ làm đau sợi tóc.
Kiểu chải tóc như thế này, cô nghi ngờ, anh muốn chải tới chiều?
"Mạnh chút đi Phạm ca!" Cô ngoái mặt cho anh chỉ dẫn.
"Mạnh...như thế này được chưa?" Anh phù họa theo cô.
"Được rồi! Được rồi! Cứ như vậy!" Nguyệt Dao hài lòng với bàn tay vốn quanh năm cầm súng bây giờ chuyển sang cầm lược chải tóc cho con gái.
Màn trao đổi vừa rồi của hai người, lọt vào tai Trần Hùng đang đứng đợi lệnh ở bên ngoài cửa.
Anh ta lấy làm tò mò: có phải vị sếp vốn mặt lạnh cấm dục của mình bây giờ đã động tình và đang ăn thịt thỏ?
Hay quá đội trưởng ơi! Cho em học hỏi một xíu!
Anh ta len lén nhìn qua khe cửa. Không thấy cảnh như mong đợi. Nhưng chỉ màn chải tóc kia cũng đủ làm anh ta thất kinh.
Trần Hùng thầm đánh giá lại vị đội trưởng Phạm của đội mình bốn từ: Dịu dàng như nước!
Phát hiện chân lí mới. Trần Hùng quên khuấy việc mình đang rình xem cảnh người ta âu yếm nhau. Anh ta cầm chặt hai bàn tay 'oh yeah' lên một tiếng.
"Trần Hùng!" Theo tiếng 'oh yeah' đó là tiếng gọi như đòi lấy mạng của sếp.
"Báo cáo đội trưởng Phạm! Trần Hùng có mặt!" Anh ta tức thời bước vào phòng nghiêm chân, đưa tay chào. Mắt không quên nhìn thêm vài chút cách đội trưởng chải tóc cho cô gái.
Không phải! Là chải tóc cho bà đội trưởng!
Phu nhân của sếp sao?
Ý nghĩ ấy khiến anh ta muốn nhìn cô thêm để đánh giá danh phận: Bắt cả đội gọi con nhóc chưa phát triển này là chị dâu hả?
Như vậy có quá chèn ép lũ trai ế của đội anh không?
Mãi lo kêu than khổ sở trong lòng, Trần Hùng chẳng nghe được Phạm Chánh hỏi mình câu gì?
Đến lúc thấy vật gì đó bay vào người, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ.
Anh ta khom lưng nhặt quả táo, chà chà vào áo rồi đưa luôn lên miệng.
"Dạ, đội trưởng chỉ bảo?" Anh ta vừa nhai miếng táo vừa nói.
Phạm Chánh cho anh ta ánh mắt. Trần Hùng lập tức nói luôn.
"Tôi tra ra rồi. Anh ta là trẻ mồ côi. Năm mười tám tuổi cứu tên Tài đại ca một mạng. Từ đó, hắn đưa anh ta theo mình luôn cho đến nay!"
"Tôi an táng cho anh ta chu toàn rồi!" Cuối cùng Trần Hùng nói.
Nguyệt Dao nghe đến đây. Cô chợt vỡ lẽ: Anh ta đang đề cập đến người đàn ông đã tự nguyện đổi mạng mình cho cô ở nhà kho đêm qua.
Một người xa lạ. Mới lần đầu gặp mặt. Cô không hiểu vì sao anh ta lại làm thế? Đây mãi mãi là câu hỏi không lời giải đến hết cuộc đời cô.
Nghe hai từ ' an táng' từ miệng Trần Hùng. Nguyệt Dao nhìn vào anh ta.
"Anh chôn luôn rồi ạ?" Cô kinh ngạc.
Anh ta gật đầu.
Cô quay sang Phạm Chánh:"Em muốn thắp cho anh ấy nén hương!"
Đây là việc nên làm!
"Ừm, đợi em xuất viện. Anh đưa em đi!" Anh cột nốt giúp cô mái tóc vào sợi dây.
Như hiểu thêm điều gì. Nguyệt Dao lại ngoái cổ nhìn anh.
"Sao anh biết anh ta cứu em?" Cô hơi tò mò.
"Biết chứ!" Phạm Chánh nhìn cô.
Chuyện đó có khó gì đâu. Nhìn qua vết thương và viên đạn cắm ở ấn đường của anh ta, pháp y đã biết đáp án.
Qua sự việc lần này, Nguyệt Dao bần thần nhận ra: Giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh!
Đặc biệt, là tiếp xúc với súng. Thứ vũ khí lạnh lùng đó, đòi mạng người chỉ bằng một cái bóp cò. Đứng trước nó, thật không thể đùa với cái mạng nhỏ bé quí hiếm của con người!
Nghĩ đến súng. Cô lại thấy thương và lo cho anh. Người lính quanh năm làm bạn với thứ vũ khí vô tình ấy.
Nguyệt Dao lại nhích xê vào ngực anh.
Mặc kệ Trần Hùng! Kệ ai nghĩ gì thì nghĩ! Nguyệt Dao nhổm người, vòng cánh tay phải ôm lấy cổ anh. Áp đầu mình vào đầu anh. Cô hôn lên trán anh một cái. Ánh mắt đắm đuối nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô vân vê gương mặt anh. Từ đôi mày rậm đến sóng mũi cao và cả bờ môi anh nữa.
Phạm Chánh lúc đầu kinh ngạc trước hành động bất ngờ của cô. Sau đó, anh chợt hiểu ra lòng cô đang nghĩ gì. Anh dang đôi tay rắn rỏi ôm lấy người con gái. Ánh mắt không quên bắn vào cái nhìn tò mò chờ xem cảnh vui của Trần Hùng.
Trần Hùng bắt gặp ánh mắt ra lệnh biến của vị đội trưởng. Anh âm thầm nhẹ nhàng quay ra cửa. Trước khi đi còn không quên đưa ngón tay cái chỉ trời với sếp.
Thời cơ hạ gục, bế phu nhân về nhà đến rồi đội trưởng ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.