Đội Trưởng Phạm, Anh Làm Chồng Em!
Chương 38: Đặc ân dành cho bà Phạm đội trưởng.(3)
T/H12
01/05/2023
Việc Nguyệt Dao gặp nạn và phải nằm viện để điều trị thương, không một ai biết ngoài Phạm Chánh và Trần Hùng.
Bởi theo Nguyệt Dao, cô không muốn cha mẹ lo. Nên chỉ cần một cuộc gọi báo nghỉ phép về khoa là đủ.
Còn riêng Phạm Chánh, anh sợ mọi người quấy rầy sự yên tĩnh để dưỡng thương của Nguyệt Dao. Anh còn thời gian nghỉ phép. Anh sẽ tự tay chăm sóc cho cô.
Những ngày ở viện, Phạm Chánh đúng chuẩn ông chồng quốc dân cực phẩm: cưng chiều yêu thương vợ.
Anh chăm sóc cho cô từng miếng ăn, giấc ngủ. Ăn đúng giờ, uống thuốc cũng đúng giờ và ngủ cũng đúng giờ như trong quân đội.
Nguyệt Dao quen tự do. Ăn ngủ tùy miệng và mắt. Nên những ngày đầu, mới hai mươi mốt giờ ba mươi, anh đã bắt cô đi ngủ, Nguyệt Dao không quen.
"Sớm! Em chưa ngủ được!" Cô ý kiến.
"Nhắm mắt thành ngủ!" Phạm Chánh vừa tắt bớt đèn vừa nói với cô như vậy.
"Bình thường qua không giờ em mới ngủ!" Nó đã quen mắt rồi.
"Em đang bị thương!" Anh nhắc cho cô nhớ. Rồi đưa tay vặn giảm nốt chiếc đèn ngủ cạnh bàn.
Trong ánh sáng lờ mờ. Nguyệt Dao thấy đau mắt. Cô bèn nhắm lại. Nhưng cô không tài nào ngủ được.
"Anh à?" Cô lại gọi Phạm Chánh.
"Ngủ đi!" Anh ở chiếc giường nhỏ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở cô.
"Em không ngủ được!" Cô thẳng thừng ngồi luôn dậy, ảo não nhìn sang anh.
Phạm Chánh đang nhắm mắt nghe tiếng bật dậy của cô, anh rời giường đến ngồi cạnh Nguyệt Dao.
"Anh hát ru em?" Giọng anh dịu dàng êm ấm.
"Vậy được hả?" Cô nghi ngờ không tin cho lắm. Hồi nào tới giờ, cô toàn nghe ca sĩ hát. Và nghe giọng hát của chình mình. Cô chưa từng nghe qua giọng hát của lính ngoài cha.
"Đặc ân dành cho bà Phạm!" Anh cười véo vào má cô.
Nguyệt Dao nghe vậy cười hì hì hài lòng.
Anh ôm Nguyệt Dao nằm xuống. Gối đầu cô lên cánh tay anh.
"Anh hát em nghe bài 'Thơ tình cuối mùa thu' của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ thơ Xuân Quỳnh!" Anh hôn nhẹ lên trán Nguyệt Dao hắng vài cái lấy giọng.
Nguyệt Dao mỉm cười. Cô nhích thêm vào gần anh.
Trong không gian yên tĩnh, giọng hát anh trầm ấm vang lên.
"Cuối trời mây trắng bay
lá vàng thưa thớt quá
phải chăng lá về rừng
mùa Thu đi cùng lá
Mùa Thu ra biển cả
theo dòng nước mênh mông
mùa thu vàng hoa cúc
chỉ còn anh và em
là của mùa thu cũ
chỉ còn anh và em..."
Giai điệu ngọt ngào rung lên đầy cảm xúc. Giọng anh hòa vào bài hát du dương, êm ái dìu dắt cô theo con đường thu mêng mang tình yêu.
Trước mắt Nguyệt Dao: Thời gian cứ trôi. Mùa thu năm nào đã cũ. Nhưng đọng lại là một tình yêu son sắt, thủy chung.
Nghe anh hát đến đây, Nguyệt Dao đưa tay vân vê vào bên má anh. Cô gối đầu mình cạnh ngực anh. Nơi cô có thể nghe rõ tiếng con tim anh đang đập.
Phạm Chánh khép luôn vòng tay ôm lấy Nguyệt Dao. Anh hát cô nghe phần điệp khúc.
"Tình ta như hàng cây
đã yên mùa bão gió
tình ta như dòng sông
đã yên ngày thác lũ
thời gian như ngọn gió
mùa đi cùng tháng năm
tuổi theo mùa đi mãi
chỉ còn anh và em
chỉ còn anh và em
cùng tình yêu ở lại
Kìa bao người yêu mới
đi qua cùng heo may
chỉ còn anh và em
cùng tình yêu ở lại
chỉ còn anh và em
cùng tình yêu ở lại.."
Lời bài hát phần điệp khúc, cao trào của cảm xúc hòa quyện với cao độ của nhịp điệu khiến Nguyệt Dao rúng động thật sự. Trong tim cô một tiếng reo hạnh phúc vang lên bởi sự khẳng định vĩnh cửu của tình yêu đôi lứa.
Vượt qua những đổi thay, trắc trở của cuộc sống. Băng qua thời gian tuổi tác. Tình yêu luôn tha thiết, vững bền. Anh và em mãi ở bên nhau, nắm chặt đôi tay đi cùng năm tháng.
"Phạm Chánh?" Trên ngực anh cô chợt gọi.
"Anh đây!" Bàn tay anh xoa nhẹ vào tóc cô.
"Mãi mãi chỉ còn anh và em chứ?" Giọng cô nhỏ nhẹ cào vào lòng.
Mãi mãi là khoảng thời gian xa. Nói về tương lai sau này. Anh không biết mình có hứa được với cô không? Bởi nhiệm vụ anh luôn vào sinh ra tử.
Nhưng nếu xét về tình cảm anh dành cho cô. Anh có thể cho cô câu trả lời.
"Mãi mãi!" Tình cảm của một quân nhân nếu đã dành cho ai thì trọn đời chỉ duy nhất có một. Phạm Chánh anh có thể khẳng định lòng mình.
Nguyệt Dao nghe xong. Cô vui sướng mỉm cười. Cô ngước mặt nhìn anh.
"Em yêu anh! Phạm đội trưởng!"
Phạm Chánh đưa tay áp vào má Nguyệt Dao. Anh nhổm người đối diện với cô.
Ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Dao:"Em suy nghĩ kĩ chưa?" Anh không muốn trong phút nhất thời cảm động mà cô vội nói lời yêu.
Bởi, lời nói đó, anh sẽ tin là thật. Con tim anh sẽ vui sướng hạnh phúc. Đã có rồi, anh không muốn mất đi.
Nguyệt Dao nhìn sâu vào đôi mắt màu mật. Cô nhoẻn miệng cười cho anh câu trả lời mát lòng mát dạ.
"Em suy nghĩ từ hôm anh cứu em lần đầu!"
Từ đêm đó, hình ảnh anh đã chiếm hết trái tim nhỏ bé của em rồi!
Nghe câu đó, Phạm Chánh đỡ cô ngồi dậy. Anh vặn chiếc đèn bàn sáng lên.
Anh đưa hai bàn tay to ôm mặt Nguyệt Dao. Ánh mắt thăm thẳm nhìn vào mắt cô:"Em thật chứ?"
"Ừm!" Nguyệt Dao gật đầu.
Cô thấy anh cười. Nụ cười vui kéo căng hết cả cung bậc cảm xúc hạnh phúc. Trong niềm vui đó, anh nói rõ từng lời vào lòng cô:" Anh.. yêu.. em! Nguyệt Dao!"
Kèm theo câu tỏ tình ngọt ngào giữa giờ ngủ. Anh áp đôi môi nóng bỏng của mình vào đôi môi ngọt ngào của Nguyệt Dao.
Bởi theo Nguyệt Dao, cô không muốn cha mẹ lo. Nên chỉ cần một cuộc gọi báo nghỉ phép về khoa là đủ.
Còn riêng Phạm Chánh, anh sợ mọi người quấy rầy sự yên tĩnh để dưỡng thương của Nguyệt Dao. Anh còn thời gian nghỉ phép. Anh sẽ tự tay chăm sóc cho cô.
Những ngày ở viện, Phạm Chánh đúng chuẩn ông chồng quốc dân cực phẩm: cưng chiều yêu thương vợ.
Anh chăm sóc cho cô từng miếng ăn, giấc ngủ. Ăn đúng giờ, uống thuốc cũng đúng giờ và ngủ cũng đúng giờ như trong quân đội.
Nguyệt Dao quen tự do. Ăn ngủ tùy miệng và mắt. Nên những ngày đầu, mới hai mươi mốt giờ ba mươi, anh đã bắt cô đi ngủ, Nguyệt Dao không quen.
"Sớm! Em chưa ngủ được!" Cô ý kiến.
"Nhắm mắt thành ngủ!" Phạm Chánh vừa tắt bớt đèn vừa nói với cô như vậy.
"Bình thường qua không giờ em mới ngủ!" Nó đã quen mắt rồi.
"Em đang bị thương!" Anh nhắc cho cô nhớ. Rồi đưa tay vặn giảm nốt chiếc đèn ngủ cạnh bàn.
Trong ánh sáng lờ mờ. Nguyệt Dao thấy đau mắt. Cô bèn nhắm lại. Nhưng cô không tài nào ngủ được.
"Anh à?" Cô lại gọi Phạm Chánh.
"Ngủ đi!" Anh ở chiếc giường nhỏ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở cô.
"Em không ngủ được!" Cô thẳng thừng ngồi luôn dậy, ảo não nhìn sang anh.
Phạm Chánh đang nhắm mắt nghe tiếng bật dậy của cô, anh rời giường đến ngồi cạnh Nguyệt Dao.
"Anh hát ru em?" Giọng anh dịu dàng êm ấm.
"Vậy được hả?" Cô nghi ngờ không tin cho lắm. Hồi nào tới giờ, cô toàn nghe ca sĩ hát. Và nghe giọng hát của chình mình. Cô chưa từng nghe qua giọng hát của lính ngoài cha.
"Đặc ân dành cho bà Phạm!" Anh cười véo vào má cô.
Nguyệt Dao nghe vậy cười hì hì hài lòng.
Anh ôm Nguyệt Dao nằm xuống. Gối đầu cô lên cánh tay anh.
"Anh hát em nghe bài 'Thơ tình cuối mùa thu' của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ thơ Xuân Quỳnh!" Anh hôn nhẹ lên trán Nguyệt Dao hắng vài cái lấy giọng.
Nguyệt Dao mỉm cười. Cô nhích thêm vào gần anh.
Trong không gian yên tĩnh, giọng hát anh trầm ấm vang lên.
"Cuối trời mây trắng bay
lá vàng thưa thớt quá
phải chăng lá về rừng
mùa Thu đi cùng lá
Mùa Thu ra biển cả
theo dòng nước mênh mông
mùa thu vàng hoa cúc
chỉ còn anh và em
là của mùa thu cũ
chỉ còn anh và em..."
Giai điệu ngọt ngào rung lên đầy cảm xúc. Giọng anh hòa vào bài hát du dương, êm ái dìu dắt cô theo con đường thu mêng mang tình yêu.
Trước mắt Nguyệt Dao: Thời gian cứ trôi. Mùa thu năm nào đã cũ. Nhưng đọng lại là một tình yêu son sắt, thủy chung.
Nghe anh hát đến đây, Nguyệt Dao đưa tay vân vê vào bên má anh. Cô gối đầu mình cạnh ngực anh. Nơi cô có thể nghe rõ tiếng con tim anh đang đập.
Phạm Chánh khép luôn vòng tay ôm lấy Nguyệt Dao. Anh hát cô nghe phần điệp khúc.
"Tình ta như hàng cây
đã yên mùa bão gió
tình ta như dòng sông
đã yên ngày thác lũ
thời gian như ngọn gió
mùa đi cùng tháng năm
tuổi theo mùa đi mãi
chỉ còn anh và em
chỉ còn anh và em
cùng tình yêu ở lại
Kìa bao người yêu mới
đi qua cùng heo may
chỉ còn anh và em
cùng tình yêu ở lại
chỉ còn anh và em
cùng tình yêu ở lại.."
Lời bài hát phần điệp khúc, cao trào của cảm xúc hòa quyện với cao độ của nhịp điệu khiến Nguyệt Dao rúng động thật sự. Trong tim cô một tiếng reo hạnh phúc vang lên bởi sự khẳng định vĩnh cửu của tình yêu đôi lứa.
Vượt qua những đổi thay, trắc trở của cuộc sống. Băng qua thời gian tuổi tác. Tình yêu luôn tha thiết, vững bền. Anh và em mãi ở bên nhau, nắm chặt đôi tay đi cùng năm tháng.
"Phạm Chánh?" Trên ngực anh cô chợt gọi.
"Anh đây!" Bàn tay anh xoa nhẹ vào tóc cô.
"Mãi mãi chỉ còn anh và em chứ?" Giọng cô nhỏ nhẹ cào vào lòng.
Mãi mãi là khoảng thời gian xa. Nói về tương lai sau này. Anh không biết mình có hứa được với cô không? Bởi nhiệm vụ anh luôn vào sinh ra tử.
Nhưng nếu xét về tình cảm anh dành cho cô. Anh có thể cho cô câu trả lời.
"Mãi mãi!" Tình cảm của một quân nhân nếu đã dành cho ai thì trọn đời chỉ duy nhất có một. Phạm Chánh anh có thể khẳng định lòng mình.
Nguyệt Dao nghe xong. Cô vui sướng mỉm cười. Cô ngước mặt nhìn anh.
"Em yêu anh! Phạm đội trưởng!"
Phạm Chánh đưa tay áp vào má Nguyệt Dao. Anh nhổm người đối diện với cô.
Ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Dao:"Em suy nghĩ kĩ chưa?" Anh không muốn trong phút nhất thời cảm động mà cô vội nói lời yêu.
Bởi, lời nói đó, anh sẽ tin là thật. Con tim anh sẽ vui sướng hạnh phúc. Đã có rồi, anh không muốn mất đi.
Nguyệt Dao nhìn sâu vào đôi mắt màu mật. Cô nhoẻn miệng cười cho anh câu trả lời mát lòng mát dạ.
"Em suy nghĩ từ hôm anh cứu em lần đầu!"
Từ đêm đó, hình ảnh anh đã chiếm hết trái tim nhỏ bé của em rồi!
Nghe câu đó, Phạm Chánh đỡ cô ngồi dậy. Anh vặn chiếc đèn bàn sáng lên.
Anh đưa hai bàn tay to ôm mặt Nguyệt Dao. Ánh mắt thăm thẳm nhìn vào mắt cô:"Em thật chứ?"
"Ừm!" Nguyệt Dao gật đầu.
Cô thấy anh cười. Nụ cười vui kéo căng hết cả cung bậc cảm xúc hạnh phúc. Trong niềm vui đó, anh nói rõ từng lời vào lòng cô:" Anh.. yêu.. em! Nguyệt Dao!"
Kèm theo câu tỏ tình ngọt ngào giữa giờ ngủ. Anh áp đôi môi nóng bỏng của mình vào đôi môi ngọt ngào của Nguyệt Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.