Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 39: Không Ăn Mặc Hở Hang
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
06/11/2022
Một lát sau, Chu Ngưng Nguyệt đi ra, đậu phụ thối của nàng vẫn chưa giải quyết xong.
"Thu Thiển đến ở được không?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự hỏi.
"Được thì được, nhưng mà Nguyệt tỷ gọi nàng đến, là mong nàng nấu ăn cho ngươi hả?"
Chu Tự cầm cái màn thầu lên, hỏi nàng.
"Cũng không phải."
Chu Ngưng Nguyệt ăn nốt miếng đậu phụ thối cuối cũng, nói:
"Chủ yếu vì chúng ta là cô nam quả nữ, ảnh hưởng không tốt."
"???"
Chu Tự đầy kinh ngạc:
"Chúng ta không phải tỷ đệ sao?"
"Chẳng phải ngươi không tin sao?"
Chu Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Chu Tự không lên tiếng nữa, tìm người nấu cơm cho nàng, chẳng lẽ cũng phải học.
"Ta thu dọn xong rồi."
Thu Thiển từ trong đi ra, ăn mặc rất chỉnh tề.
Chu Ngưng Nguyệt chìa tay về phía Chu Tự:
"Thu Thiển không có chăn, muốn đi mua, ta không có tiền."
"Ta cũng không có."
Chu Tự thẳng thừng từ chối.
Hắn chỉ còn chút tiền cuối cùng, tiền lương thì bốn ngày nữa mới phát.
"500 tệ một đêm là có tiền."
Thu Thiển lầm bầm một câu.
Chu Tự lườm nàng một cái, lấy ra một phần trong số tiền còn lại.
Hai con sâu mọt này.
Cầm tiền, Chu Ngưng Nguyệt bèn dẫn Thu Thiển ra ngoài mua đồ.
"Đúng rồi, nhớ ngồi trên cái trận pháp kia tu luyện, sẽ giúp ngươi dễ hấp thụ linh khí hơn."
Nói xong, cánh cửa đóng sầm lại.
Chu Tự lấy trong tủ lạnh ra mấy quả táo, khoanh chân ngồi vào trong trận pháp.
Nhưng hắn không tu luyện ngay, mà ngồi xem Phá Thiên Ma Thể.
Loại sách này xem nhiều một chút cũng không có gì xấu, lúc tu luyện sẽ không bị quên một vài chi tiết.
Chỉ là...một vài chi tiết trong sách này chẳng có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn, bởi vì căn bản hắn không cần vận công pháp, chỉ cần dùng công lực ngàn năm nuôi dưỡng ma chủng là xong.
Đáng tiếc biện pháp này chỉ có thể dùng với ma chủng, Chu Thiên Kinh thì không được.
Nếu không chẳng tội gì hắn phải ngồi ở đây tu luyện, ảnh hưởng việc đọc sách.
Quan sát một thời gian, hắn phát hiện con đường vận chuyển của Phá Thiên Ma Thể sẽ xuất hiện biến hoá theo sự tăng lên của cảnh giới.
Biến hóa vô cùng lớn.
Mà căn cứ theo ghi chép, chăm sóc cũng có liên quan tới con đường vận chuyển.
Nhưng hắn trực tiếp cho ăn thì sao?
Quả nhiên vẫn khác nhau, cũng may tạm thời không có vấn đề gì.
Hắn cũng không trông cậy dựa vào cái này để trở nên mạnh, có chút hiệu quả là tốt rồi.
Bố mẹ đều nói hắn không có thiên phú, hắn cũng không định đi dọa hai vị lão nhân gia, tùy tiện luyện một chút cũng được.
Kiểm tra ma chủng một lượt, phát hiện vẫn chưa tới lúc nói chuyện, hắn bèn bắt tay vào tu luyện “Chu Thiên Kinh”.
Khi cảm giác linh khí vào trong cơ thể đã nhiều hơn một chút, hắn mới mở mắt ra.
Phòng khách đã mờ sáng, nhìn ra ngoài, dường như mặt trời cũng vừa mới ló ra không bao lâu.
Kinh nghiệm cho hắn biết, đã qua một đêm.
"Mấy giờ rồi?"
Chu Tự định cầm điện thoại lên xem còn bao lâu thì đến giờ đi làm.
"6h53."
Từ phòng bếp truyền đến giọng nói êm tai.
Không phải Nguyệt tỷ.
Quay đầu nhìn lại, là Thu Thiển đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu lam.
Đúng rồi, Thu Thiển giờ đang ở nhà hắn.
Có điều, khiến hắn bất ngờ chính là Thu Thiển đang làm bữa sáng?
"Ngươi biết nấu cơm?"
Chu Tự hỏi.
"Biết một chút."
Thu Thiển đáp.
Chu Tự không hỏi thêm nữa, hóa ra là Nguyệt tỷ được nuông chiều từ bé.
Không biết là cha mẹ chiều hay là ma môn chiều, dù sao cũng là Ma Đạo Thánh Nữ, dù không có cha mẹ ở bên, có lẽ nàng cũng được người chăm sóc.
"Có lẽ là cha mẹ chiều, nhìn thấy người ta chăm con gái, thế mà bọn họ chẳng hâm mộ chút nào. Lúc đó hắn còn tưởng rằng cha mẹ không thích con gái, bây giờ nghĩ lại là hắn ngây thơ, bọn họ sớm đã lén lút có con gái rồi."
Chu Tự thầm thở dài trong lòng.
Lúc nhỏ không được lớn lên cũng tỷ tỷ, cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng mà ngờ Nguyệt tỷ chẳng biết làm cái gì hết, chỉ biết sai sử hắn, hắn lại thấy thật ra khi bé không ở chung với Nguyệt tỷ cũng không tệ.
Rửa mặt xong, Chu Tự an vị trên bàn cơm ăn sáng.
"Nghe Nguyệt tỷ nói, chủ nhật ngươi được nghỉ?"
Thu Thiển ngồi đối diện Chu Tự, hỏi hắn.
"Ừ."
Chu Tự gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta định chủ nhật đi xử lý người gần đây đến gây sự với ngươi, giúp ngươi chứng thực độ tin cậy của lời đồn."
Thu Thiển ngừng một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng bổ sung thêm:
"Hầu như ta sẽ không ăn mặc hở hang ra ngoài, chỉ có Nguyệt tỷ mới mặc váy ngắn chạy khắp nơi."
…
Nghe vậy, Chu Tự hơi kinh ngạc.
Sao câu này nghe có vẻ đầu đuôi không đồng nhất thế nhỉ?
Sẽ không ăn mặc hở hang ra ngoài, là có ý gì?
Tức là ở nhà sẽ mặc ít à, để hắn còn chuẩn bị tâm lý?
Nghĩ đã thấy không thể nào.
Có điều, hắn cũng không cảm thấy Thu Thiển ăn mặc thiếu vải, lần đầu gặp mặt mặc váy cũng rất bình thường, còn hơi bảo thủ.
Lại nhớ tới bộ dạng Thu Thiển hôm qua lúc đến đây.
"Chẳng lẽ nàng đang giải thích?"
Chu Tự hơi bất ngờ.
Ngày hôm qua quả thực Thu Thiển rất phong cách, nhưng mà mặc kín mít, không hở ra chút nào.
"Thu Thiển đến ở được không?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự hỏi.
"Được thì được, nhưng mà Nguyệt tỷ gọi nàng đến, là mong nàng nấu ăn cho ngươi hả?"
Chu Tự cầm cái màn thầu lên, hỏi nàng.
"Cũng không phải."
Chu Ngưng Nguyệt ăn nốt miếng đậu phụ thối cuối cũng, nói:
"Chủ yếu vì chúng ta là cô nam quả nữ, ảnh hưởng không tốt."
"???"
Chu Tự đầy kinh ngạc:
"Chúng ta không phải tỷ đệ sao?"
"Chẳng phải ngươi không tin sao?"
Chu Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Chu Tự không lên tiếng nữa, tìm người nấu cơm cho nàng, chẳng lẽ cũng phải học.
"Ta thu dọn xong rồi."
Thu Thiển từ trong đi ra, ăn mặc rất chỉnh tề.
Chu Ngưng Nguyệt chìa tay về phía Chu Tự:
"Thu Thiển không có chăn, muốn đi mua, ta không có tiền."
"Ta cũng không có."
Chu Tự thẳng thừng từ chối.
Hắn chỉ còn chút tiền cuối cùng, tiền lương thì bốn ngày nữa mới phát.
"500 tệ một đêm là có tiền."
Thu Thiển lầm bầm một câu.
Chu Tự lườm nàng một cái, lấy ra một phần trong số tiền còn lại.
Hai con sâu mọt này.
Cầm tiền, Chu Ngưng Nguyệt bèn dẫn Thu Thiển ra ngoài mua đồ.
"Đúng rồi, nhớ ngồi trên cái trận pháp kia tu luyện, sẽ giúp ngươi dễ hấp thụ linh khí hơn."
Nói xong, cánh cửa đóng sầm lại.
Chu Tự lấy trong tủ lạnh ra mấy quả táo, khoanh chân ngồi vào trong trận pháp.
Nhưng hắn không tu luyện ngay, mà ngồi xem Phá Thiên Ma Thể.
Loại sách này xem nhiều một chút cũng không có gì xấu, lúc tu luyện sẽ không bị quên một vài chi tiết.
Chỉ là...một vài chi tiết trong sách này chẳng có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn, bởi vì căn bản hắn không cần vận công pháp, chỉ cần dùng công lực ngàn năm nuôi dưỡng ma chủng là xong.
Đáng tiếc biện pháp này chỉ có thể dùng với ma chủng, Chu Thiên Kinh thì không được.
Nếu không chẳng tội gì hắn phải ngồi ở đây tu luyện, ảnh hưởng việc đọc sách.
Quan sát một thời gian, hắn phát hiện con đường vận chuyển của Phá Thiên Ma Thể sẽ xuất hiện biến hoá theo sự tăng lên của cảnh giới.
Biến hóa vô cùng lớn.
Mà căn cứ theo ghi chép, chăm sóc cũng có liên quan tới con đường vận chuyển.
Nhưng hắn trực tiếp cho ăn thì sao?
Quả nhiên vẫn khác nhau, cũng may tạm thời không có vấn đề gì.
Hắn cũng không trông cậy dựa vào cái này để trở nên mạnh, có chút hiệu quả là tốt rồi.
Bố mẹ đều nói hắn không có thiên phú, hắn cũng không định đi dọa hai vị lão nhân gia, tùy tiện luyện một chút cũng được.
Kiểm tra ma chủng một lượt, phát hiện vẫn chưa tới lúc nói chuyện, hắn bèn bắt tay vào tu luyện “Chu Thiên Kinh”.
Khi cảm giác linh khí vào trong cơ thể đã nhiều hơn một chút, hắn mới mở mắt ra.
Phòng khách đã mờ sáng, nhìn ra ngoài, dường như mặt trời cũng vừa mới ló ra không bao lâu.
Kinh nghiệm cho hắn biết, đã qua một đêm.
"Mấy giờ rồi?"
Chu Tự định cầm điện thoại lên xem còn bao lâu thì đến giờ đi làm.
"6h53."
Từ phòng bếp truyền đến giọng nói êm tai.
Không phải Nguyệt tỷ.
Quay đầu nhìn lại, là Thu Thiển đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu lam.
Đúng rồi, Thu Thiển giờ đang ở nhà hắn.
Có điều, khiến hắn bất ngờ chính là Thu Thiển đang làm bữa sáng?
"Ngươi biết nấu cơm?"
Chu Tự hỏi.
"Biết một chút."
Thu Thiển đáp.
Chu Tự không hỏi thêm nữa, hóa ra là Nguyệt tỷ được nuông chiều từ bé.
Không biết là cha mẹ chiều hay là ma môn chiều, dù sao cũng là Ma Đạo Thánh Nữ, dù không có cha mẹ ở bên, có lẽ nàng cũng được người chăm sóc.
"Có lẽ là cha mẹ chiều, nhìn thấy người ta chăm con gái, thế mà bọn họ chẳng hâm mộ chút nào. Lúc đó hắn còn tưởng rằng cha mẹ không thích con gái, bây giờ nghĩ lại là hắn ngây thơ, bọn họ sớm đã lén lút có con gái rồi."
Chu Tự thầm thở dài trong lòng.
Lúc nhỏ không được lớn lên cũng tỷ tỷ, cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng mà ngờ Nguyệt tỷ chẳng biết làm cái gì hết, chỉ biết sai sử hắn, hắn lại thấy thật ra khi bé không ở chung với Nguyệt tỷ cũng không tệ.
Rửa mặt xong, Chu Tự an vị trên bàn cơm ăn sáng.
"Nghe Nguyệt tỷ nói, chủ nhật ngươi được nghỉ?"
Thu Thiển ngồi đối diện Chu Tự, hỏi hắn.
"Ừ."
Chu Tự gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta định chủ nhật đi xử lý người gần đây đến gây sự với ngươi, giúp ngươi chứng thực độ tin cậy của lời đồn."
Thu Thiển ngừng một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng bổ sung thêm:
"Hầu như ta sẽ không ăn mặc hở hang ra ngoài, chỉ có Nguyệt tỷ mới mặc váy ngắn chạy khắp nơi."
…
Nghe vậy, Chu Tự hơi kinh ngạc.
Sao câu này nghe có vẻ đầu đuôi không đồng nhất thế nhỉ?
Sẽ không ăn mặc hở hang ra ngoài, là có ý gì?
Tức là ở nhà sẽ mặc ít à, để hắn còn chuẩn bị tâm lý?
Nghĩ đã thấy không thể nào.
Có điều, hắn cũng không cảm thấy Thu Thiển ăn mặc thiếu vải, lần đầu gặp mặt mặc váy cũng rất bình thường, còn hơi bảo thủ.
Lại nhớ tới bộ dạng Thu Thiển hôm qua lúc đến đây.
"Chẳng lẽ nàng đang giải thích?"
Chu Tự hơi bất ngờ.
Ngày hôm qua quả thực Thu Thiển rất phong cách, nhưng mà mặc kín mít, không hở ra chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.