Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 40: Nóng Nực
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
06/11/2022
Trời tháng tám, nóng như đổ lửa, mặc áo dài tay lại còn thêm áo khoác, như vậy là quá nhiều.
Nhưng mà nhìn thấy hắn, lại bình thường trở lại rồi.
"Chẳng lẽ nàng sợ ta sẽ hiểu lầm nàng là thiếu nữ bất lương?"
Chẳng phải ma tu vốn là thiếu nữ bất lương sao?
Chu Tự không nghĩ tào lao nữa, người ta đã chuyển đến rồi, muốn hiểu rõ cũng không khó.
Nhưng mà đến chuyện này đối phương cũng giải thích, vậy hắn cũng nên giải thích lại một chút chuyện hiểu lầm hôm đi xem mắt, mặc dù đã giải thích rồi, giải thích lại lần nữa cho chính thức.
Đang định mở miệng, Nguyệt tỷ đột nhiên dụi mắt đi tới, có vẻ còn đang ngái ngủ:
"Vừa nãy ai nhắc gì tới ta đó?"
Chu Tự liếc Nguyệt tỷ, quyết định không để ý, quay sang nói với Thu Thiển:
"Chuyện 500 tệ kia, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Ta hiểu."
Thu Thiển cất giọng nói.
Chu Tự:
"..."
Trông ngươi chẳng giống hiểu chút nào.
Thu Thiển lúc này đang nhíu mày nhìn cháo trứng muối thịt nạc vừa nấu, trong lòng hơi hối hận: Nấu nhiều quá, làm sao ăn hết được? Để ai ăn đây?
Chu Tự đã không có ý định giải thích nữa, hắn quay đầu, vô cùng tò mò nhìn Nguyệt tỷ.
Nguyệt tỷ mặc bộ đồ gấu, trên đầu còn có cái mũ gấu.
"Nguyệt tỷ, ngươi không nóng sao?"
Chu Tự hỏi.
Bộ đồ không mỏng tí nào, phòng ngủ chính lại không có điều hòa.
Lúc trước cha mẹ bảo tiết kiệm tiền, bọn họ ngủ quạt máy cũng được, không nóng.
Khi đó sắp thi đại học, cha mẹ lắp điều hoà cho hắn, nghĩ lại vẫn rưng rưng.
Hắn luôn mong thi thật tốt, kiếm ra tiền chuyện đầu tiên chính là lắp cái điều hoà cho cha mẹ.
Hắn chưa từng quên.
Nhưng bây giờ đã từ bỏ ý định ấy rồi.
Chuyên gia về ma tu còn lắp điều hoà làm gì?
"Không đáng yêu sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái hỏi Chu Tự.
"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mà nóng chết, chịu sao được?"
Chu Tự nói.
"Vậy mua điều hoà nhé?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Nguyệt tỷ, ăn sáng đi."
Chu Tự cúi đầu ăn cơm không hỏi thêm nữa.
"Nguyệt tỷ là Đấu Giả thất phẩm, trong cơ thể có hàn khí, sẽ không nóng. Mà bộ đồ gấu nhỏ chính là quà cha ngươi mẹ chuẩn bị cho nàng vào lễ trưởng thành, là pháp bảo hiếm có trong tu chân giới, có thể tự giải nhiệt."
Thu Thiển ở bên cạnh giải thích cho hắn.
Nhưng mà nhìn thấy Chu Tự ăn xong, nàng lập tức múc ngay cho hắn một chén lớn.
Chu Tự:
"..."
Bộ đồ gấu thần khí, hắn hiểu, tất cả các thuộc tính đều được gia tăng.
Chỉ là, bữa cơm này có phải quá nhiều rồi hay không?
Hắn không tiện nói ra, Thu Thiển người ta là khách, không thể từ chối quá thẳng thừng.
Nhưng mà...tại sao khách lại thêm cơm cho chủ?
Không nghĩ mấy thứ này nữa, hắn quay sang nhìn Nguyệt tỷ đã an vị trên ghế, phát hiện hình như mình không có lễ trưởng thành.
Bị đối xử khác nhau nhưng mà hắn cũng không để ý, hắn không hứng thú với quà.
"Lễ trưởng thành cái gì?"
Nguyệt tỷ húp cháo, híp mắt lại:
"Ta mới tám tuổi, còn đang tuổi thay răng."
Chu Tự và Thu Thiển đều không để ý tới nàng nữa.
"Đúng rồi, cha mẹ bảo các ngươi cũng gần tuổi nhau, thế ai lớn hơn ai nhỏ hơn?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
Chu Tự nghi hoặc nhìn Thu Thiển, hắn đâu biết Thu Thiển bao nhiêu tuổi đâu, nhưng mà nhìn không lớn lắm, chắc tầm mười chín hai mươi?
"Ta hơn năm..."
"5 tuổi?"
Thu Thiển vừa cất lời, Chu Ngưng Nguyệt đã chấn kinh.
Thu Thiển nhìn Nguyệt tỷ, thầm nghĩ trưa nấu đồ ăn cho Nguyệt tỷ thêm thuốc gì để không bị phát hiện.
"Năm ngày."
Nàng nói ra đáp án.
Chu Tự cũng hơi bất ngờ, không ngờ trong ba người, bản thân lại nhỏ tuổi nhất?
Mặc dù chỉ nhỏ hơn Thu Thiển năm ngày.
Ngừng một chút, hắn mở miệng nói với Thu Thiển:
"Thu tỷ?"
Thu Thiển:
"..."
Nàng nhẹ gật đầu, quyết định tối nay cơm tối cho Chu Tự sẽ thêm chút gia vị, bị chê già rồi.
Nàng lại mỉm cười múc cho Chu Tự thêm một bát cháo.
Chu Tự:
"..."
"Đúng rồi, chủ nhật chúng ta có hành động, ngươi cũng ra ngoài mở mang tầm mắt nhé."
Chu Ngưng Nguyệt cầm thìa húp cháo.
"Các ngươi định làm gì?"
Chu Tự hỏi.
"Rất đơn giản, chủ nhật, lúc người của bọn chúng muốn dụ ngươi ra, ta sẽ đi cùng Thu Thiển, để Thu Thiển giả trang thành ngươi, còn ta âm thầm đi theo, sau đó dạy bọn họ làm người. Đánh một lần bọn chúng sẽ ngoan ngoãn được một thời gian."
Chu Ngưng Nguyệt nói tỉnh bơ.
"Bọn hắn sẽ ra mặt vào chủ nhật?"
Chu Tự cảm thấy bọn chúng sẽ không ngốc ngếch tới vào chủ nhật chứ.
"Không vấn đề gì, trong đám bọn chúng có người của ta, đến lúc đó kích động một chút là xong."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Đánh thắng được?"
Chu Tự hỏi.
"Chuyện nhỏ."
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu đầy tự hào nhìn Chu Tự.
Sự tự tin của Đấu Giả thất phẩm.
Chu Tự không biết Đấu Giả thất phẩm mạnh đến đâu, hắn từng cùng đấu với hai tu chân giả một lần nhưng không biết bọn họ cấp bậc gì.
Có điều Nguyệt tỷ tự tin như vậy, chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Chủ nhật xem thử một chút cũng tốt, xem tu chân giả mạnh tới đâu.
Nhưng mà nhìn thấy hắn, lại bình thường trở lại rồi.
"Chẳng lẽ nàng sợ ta sẽ hiểu lầm nàng là thiếu nữ bất lương?"
Chẳng phải ma tu vốn là thiếu nữ bất lương sao?
Chu Tự không nghĩ tào lao nữa, người ta đã chuyển đến rồi, muốn hiểu rõ cũng không khó.
Nhưng mà đến chuyện này đối phương cũng giải thích, vậy hắn cũng nên giải thích lại một chút chuyện hiểu lầm hôm đi xem mắt, mặc dù đã giải thích rồi, giải thích lại lần nữa cho chính thức.
Đang định mở miệng, Nguyệt tỷ đột nhiên dụi mắt đi tới, có vẻ còn đang ngái ngủ:
"Vừa nãy ai nhắc gì tới ta đó?"
Chu Tự liếc Nguyệt tỷ, quyết định không để ý, quay sang nói với Thu Thiển:
"Chuyện 500 tệ kia, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Ta hiểu."
Thu Thiển cất giọng nói.
Chu Tự:
"..."
Trông ngươi chẳng giống hiểu chút nào.
Thu Thiển lúc này đang nhíu mày nhìn cháo trứng muối thịt nạc vừa nấu, trong lòng hơi hối hận: Nấu nhiều quá, làm sao ăn hết được? Để ai ăn đây?
Chu Tự đã không có ý định giải thích nữa, hắn quay đầu, vô cùng tò mò nhìn Nguyệt tỷ.
Nguyệt tỷ mặc bộ đồ gấu, trên đầu còn có cái mũ gấu.
"Nguyệt tỷ, ngươi không nóng sao?"
Chu Tự hỏi.
Bộ đồ không mỏng tí nào, phòng ngủ chính lại không có điều hòa.
Lúc trước cha mẹ bảo tiết kiệm tiền, bọn họ ngủ quạt máy cũng được, không nóng.
Khi đó sắp thi đại học, cha mẹ lắp điều hoà cho hắn, nghĩ lại vẫn rưng rưng.
Hắn luôn mong thi thật tốt, kiếm ra tiền chuyện đầu tiên chính là lắp cái điều hoà cho cha mẹ.
Hắn chưa từng quên.
Nhưng bây giờ đã từ bỏ ý định ấy rồi.
Chuyên gia về ma tu còn lắp điều hoà làm gì?
"Không đáng yêu sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái hỏi Chu Tự.
"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mà nóng chết, chịu sao được?"
Chu Tự nói.
"Vậy mua điều hoà nhé?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Nguyệt tỷ, ăn sáng đi."
Chu Tự cúi đầu ăn cơm không hỏi thêm nữa.
"Nguyệt tỷ là Đấu Giả thất phẩm, trong cơ thể có hàn khí, sẽ không nóng. Mà bộ đồ gấu nhỏ chính là quà cha ngươi mẹ chuẩn bị cho nàng vào lễ trưởng thành, là pháp bảo hiếm có trong tu chân giới, có thể tự giải nhiệt."
Thu Thiển ở bên cạnh giải thích cho hắn.
Nhưng mà nhìn thấy Chu Tự ăn xong, nàng lập tức múc ngay cho hắn một chén lớn.
Chu Tự:
"..."
Bộ đồ gấu thần khí, hắn hiểu, tất cả các thuộc tính đều được gia tăng.
Chỉ là, bữa cơm này có phải quá nhiều rồi hay không?
Hắn không tiện nói ra, Thu Thiển người ta là khách, không thể từ chối quá thẳng thừng.
Nhưng mà...tại sao khách lại thêm cơm cho chủ?
Không nghĩ mấy thứ này nữa, hắn quay sang nhìn Nguyệt tỷ đã an vị trên ghế, phát hiện hình như mình không có lễ trưởng thành.
Bị đối xử khác nhau nhưng mà hắn cũng không để ý, hắn không hứng thú với quà.
"Lễ trưởng thành cái gì?"
Nguyệt tỷ húp cháo, híp mắt lại:
"Ta mới tám tuổi, còn đang tuổi thay răng."
Chu Tự và Thu Thiển đều không để ý tới nàng nữa.
"Đúng rồi, cha mẹ bảo các ngươi cũng gần tuổi nhau, thế ai lớn hơn ai nhỏ hơn?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
Chu Tự nghi hoặc nhìn Thu Thiển, hắn đâu biết Thu Thiển bao nhiêu tuổi đâu, nhưng mà nhìn không lớn lắm, chắc tầm mười chín hai mươi?
"Ta hơn năm..."
"5 tuổi?"
Thu Thiển vừa cất lời, Chu Ngưng Nguyệt đã chấn kinh.
Thu Thiển nhìn Nguyệt tỷ, thầm nghĩ trưa nấu đồ ăn cho Nguyệt tỷ thêm thuốc gì để không bị phát hiện.
"Năm ngày."
Nàng nói ra đáp án.
Chu Tự cũng hơi bất ngờ, không ngờ trong ba người, bản thân lại nhỏ tuổi nhất?
Mặc dù chỉ nhỏ hơn Thu Thiển năm ngày.
Ngừng một chút, hắn mở miệng nói với Thu Thiển:
"Thu tỷ?"
Thu Thiển:
"..."
Nàng nhẹ gật đầu, quyết định tối nay cơm tối cho Chu Tự sẽ thêm chút gia vị, bị chê già rồi.
Nàng lại mỉm cười múc cho Chu Tự thêm một bát cháo.
Chu Tự:
"..."
"Đúng rồi, chủ nhật chúng ta có hành động, ngươi cũng ra ngoài mở mang tầm mắt nhé."
Chu Ngưng Nguyệt cầm thìa húp cháo.
"Các ngươi định làm gì?"
Chu Tự hỏi.
"Rất đơn giản, chủ nhật, lúc người của bọn chúng muốn dụ ngươi ra, ta sẽ đi cùng Thu Thiển, để Thu Thiển giả trang thành ngươi, còn ta âm thầm đi theo, sau đó dạy bọn họ làm người. Đánh một lần bọn chúng sẽ ngoan ngoãn được một thời gian."
Chu Ngưng Nguyệt nói tỉnh bơ.
"Bọn hắn sẽ ra mặt vào chủ nhật?"
Chu Tự cảm thấy bọn chúng sẽ không ngốc ngếch tới vào chủ nhật chứ.
"Không vấn đề gì, trong đám bọn chúng có người của ta, đến lúc đó kích động một chút là xong."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Đánh thắng được?"
Chu Tự hỏi.
"Chuyện nhỏ."
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu đầy tự hào nhìn Chu Tự.
Sự tự tin của Đấu Giả thất phẩm.
Chu Tự không biết Đấu Giả thất phẩm mạnh đến đâu, hắn từng cùng đấu với hai tu chân giả một lần nhưng không biết bọn họ cấp bậc gì.
Có điều Nguyệt tỷ tự tin như vậy, chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Chủ nhật xem thử một chút cũng tốt, xem tu chân giả mạnh tới đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.