Chương 5: Dùng Miệng
Tô Mã Lệ
25/08/2024
Lộ Hành Giang vào phòng ngủ muốn tìm một bộ quần áo để thay, anh cho rằng Tang Trúc còn chưa dậy nên rón rén mở cửa bước vào, nào ngờ trên giường không có ai, anh đoán chừng cô vừa mới dậy không lâu, liền đi vào toilet tìm, ai ngờ đâu lúc đẩy cửa ra, lại nhìn thấy em dâu Lâm Tiểu Uyển.
Anh đang muốn nói xin lỗi rồi lui ra ngoài, liền thấy Lâm Tiểu Uyển đứng trước bồn rửa tay híp mắt hỏi: "Anh tắm à?"
Lộ Hành Giang sững sờ, gật đầu: "Ừ."
Lâm Tiểu Uyển không đeo kính, cô dụi dụi mắt, nói với anh: "Em bị bụi bắn vào mắt, nước nhỏ mắt không chảy vào được."
Lộ Hành Giang không biết có phải cô ấy nhận nhầm người hay không, đang nghĩ có nên ra ngoài tìm em trai vào hay không, liền thấy người phụ nữ cầm thuốc nhỏ mắt, đứng trước mặt mình, đưa tới tay mình, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Anh giúp em nhỏ một chút."
Mắt cô bị dụi đến đỏ bừng, khóe mắt còn ươn ướt, một tay khác còn muốn đưa lên dụi tiếp.
Lộ Hành Giang giữ tay cô lại, cau mày lại gần nhìn vào mắt cô: "Đừng dụi nữa, để anh xem nào."
Anh một tay đẩy mí mắt của cô ra, một tay khác cầm lấy thuốc nhỏ mắt, cẩn thận nhỏ hai giọt vào.
Lâm Tiểu Uyển theo bản năng đưa tay níu lấy anh, nhưng trên người Lộ Hành Giang không mặc áo, lồng ngực ngoại trừ da thịt ra thì chỉ có mồ hôi, cô chạm vào một tay mồ hôi, đợi anh nhỏ xong, lúc này mới dựa vào ngực anh, nũng nịu nói: "Mắt em đau quá."
Trước đó Lộ Hành Giang còn chưa chắc chắn, thì lúc này đã vô cùng chắc chắn rồi.
Em dâu nhận nhầm anh thành Lộ Hành Châu rồi.
Anh xấu hổ không biết làm sao cho phải, cầm lọ thuốc nhỏ mắt đứng đó, ho nhẹ một tiếng nói: "Anh, anh đi tắm trước."
Lâm Tiểu Uyển dùng mũi cọ cọ vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi trên người anh, cười nói: "Ừm, anh đi đi."
Cô thấp hơn Tang Trúc, chỉ cao khoảng một mét sáu mươi ba, đứng trước Lộ Hành Giang cao một mét chín, động tác nhỏ nhắn linh động, cái mũi cọ cọ giống như động vật nhỏ, còn là loại động vật lông xù đáng yêu.
Tính cách Lâm Tiểu Uyển ở bên ngoài cho tới bây giờ đều là thanh lãnh dịu dàng, không nghĩ tới lúc ở riêng với chồng lại như chú chim nhỏ nép vào người, còn có chút... mềm mại ngoan ngoãn.
Không hiểu sao, Lộ Hành Giang phát hiện mình có phản ứng.
Anh xấu hổ lùi về phía sau một bước, ho nhẹ một tiếng nói: "Anh đi tắm trước đây."
Lâm Tiểu Uyển đã chú ý tới chỗ phồng lên dưới quần thể thao, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh còn có thể nhịn bao lâu?"
Hai người đã từng nói, đến nhà anh chị không thể làm tình.
Tính cách Lâm Tiểu Uyển tương đối hướng nội, cô không thích làm loại chuyện thân mật này ở nhà người khác, nhưng Lộ Hành Châu tính dục rất lớn, mấy ngày trước trong thời gian hành kinh, đã khiến anh nhịn một tuần, hơn nữa hai ngày nay, cô lo lắng Lộ Hành Châu nghẹn hỏng mất.
"Hả?" Lộ Hành Giang ngẩn người, một hồi mới hiểu rõ ý của Lâm Tiểu Uyển, lỗ tai anh đỏ bừng.
Cổ họng anh khô khốc, cả người càng thêm nóng ran: "Còn có thể... nhịn thêm một lúc nữa."
"Không thì..." Lâm Tiểu Uyển nhìn về phía anh, cắn môi nói: "Em dùng miệng, được không?"
Lộ Hành Giang nuốt nước miếng, lý trí nói cho anh biết, không được, không được.
Nhưng tay Lâm Tiểu Uyển đã đưa tới, cô còn có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng chạm vào anh một cái, lại rụt về, nhỏ giọng nói: "Anh đừng quá mạnh bạo, em sợ lát nữa không nói chuyện được với mọi người."
Lộ Hành Giang nghe không hiểu.
Lâm Tiểu Uyển đã kéo anh vào trong toilet, đóng cửa lại.
Sau đó nửa quỳ nửa ngồi trước mặt anh, kéo quần anh xuống, lấy "cậu bé" đang ngẩng cao đầu ra.
Cô đỏ mặt ngậm vào, ngượng ngùng cầm lấy "cây gậy" mà vuốt động, lúc ngẩng đầu, ánh mắt ngượng ngùng kích thích Lộ Hành Giang, anh thở hổn hển muốn lui về phía sau, muốn nói cho cô biết, cô nhận nhầm người rồi.
Nhưng khi cái miệng nhỏ nhắn kia ngậm lấy anh.
Trong đầu Lộ Hành Giang chỉ có một suy nghĩ.
Cắm vào.
Anh đang muốn nói xin lỗi rồi lui ra ngoài, liền thấy Lâm Tiểu Uyển đứng trước bồn rửa tay híp mắt hỏi: "Anh tắm à?"
Lộ Hành Giang sững sờ, gật đầu: "Ừ."
Lâm Tiểu Uyển không đeo kính, cô dụi dụi mắt, nói với anh: "Em bị bụi bắn vào mắt, nước nhỏ mắt không chảy vào được."
Lộ Hành Giang không biết có phải cô ấy nhận nhầm người hay không, đang nghĩ có nên ra ngoài tìm em trai vào hay không, liền thấy người phụ nữ cầm thuốc nhỏ mắt, đứng trước mặt mình, đưa tới tay mình, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Anh giúp em nhỏ một chút."
Mắt cô bị dụi đến đỏ bừng, khóe mắt còn ươn ướt, một tay khác còn muốn đưa lên dụi tiếp.
Lộ Hành Giang giữ tay cô lại, cau mày lại gần nhìn vào mắt cô: "Đừng dụi nữa, để anh xem nào."
Anh một tay đẩy mí mắt của cô ra, một tay khác cầm lấy thuốc nhỏ mắt, cẩn thận nhỏ hai giọt vào.
Lâm Tiểu Uyển theo bản năng đưa tay níu lấy anh, nhưng trên người Lộ Hành Giang không mặc áo, lồng ngực ngoại trừ da thịt ra thì chỉ có mồ hôi, cô chạm vào một tay mồ hôi, đợi anh nhỏ xong, lúc này mới dựa vào ngực anh, nũng nịu nói: "Mắt em đau quá."
Trước đó Lộ Hành Giang còn chưa chắc chắn, thì lúc này đã vô cùng chắc chắn rồi.
Em dâu nhận nhầm anh thành Lộ Hành Châu rồi.
Anh xấu hổ không biết làm sao cho phải, cầm lọ thuốc nhỏ mắt đứng đó, ho nhẹ một tiếng nói: "Anh, anh đi tắm trước."
Lâm Tiểu Uyển dùng mũi cọ cọ vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi trên người anh, cười nói: "Ừm, anh đi đi."
Cô thấp hơn Tang Trúc, chỉ cao khoảng một mét sáu mươi ba, đứng trước Lộ Hành Giang cao một mét chín, động tác nhỏ nhắn linh động, cái mũi cọ cọ giống như động vật nhỏ, còn là loại động vật lông xù đáng yêu.
Tính cách Lâm Tiểu Uyển ở bên ngoài cho tới bây giờ đều là thanh lãnh dịu dàng, không nghĩ tới lúc ở riêng với chồng lại như chú chim nhỏ nép vào người, còn có chút... mềm mại ngoan ngoãn.
Không hiểu sao, Lộ Hành Giang phát hiện mình có phản ứng.
Anh xấu hổ lùi về phía sau một bước, ho nhẹ một tiếng nói: "Anh đi tắm trước đây."
Lâm Tiểu Uyển đã chú ý tới chỗ phồng lên dưới quần thể thao, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh còn có thể nhịn bao lâu?"
Hai người đã từng nói, đến nhà anh chị không thể làm tình.
Tính cách Lâm Tiểu Uyển tương đối hướng nội, cô không thích làm loại chuyện thân mật này ở nhà người khác, nhưng Lộ Hành Châu tính dục rất lớn, mấy ngày trước trong thời gian hành kinh, đã khiến anh nhịn một tuần, hơn nữa hai ngày nay, cô lo lắng Lộ Hành Châu nghẹn hỏng mất.
"Hả?" Lộ Hành Giang ngẩn người, một hồi mới hiểu rõ ý của Lâm Tiểu Uyển, lỗ tai anh đỏ bừng.
Cổ họng anh khô khốc, cả người càng thêm nóng ran: "Còn có thể... nhịn thêm một lúc nữa."
"Không thì..." Lâm Tiểu Uyển nhìn về phía anh, cắn môi nói: "Em dùng miệng, được không?"
Lộ Hành Giang nuốt nước miếng, lý trí nói cho anh biết, không được, không được.
Nhưng tay Lâm Tiểu Uyển đã đưa tới, cô còn có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng chạm vào anh một cái, lại rụt về, nhỏ giọng nói: "Anh đừng quá mạnh bạo, em sợ lát nữa không nói chuyện được với mọi người."
Lộ Hành Giang nghe không hiểu.
Lâm Tiểu Uyển đã kéo anh vào trong toilet, đóng cửa lại.
Sau đó nửa quỳ nửa ngồi trước mặt anh, kéo quần anh xuống, lấy "cậu bé" đang ngẩng cao đầu ra.
Cô đỏ mặt ngậm vào, ngượng ngùng cầm lấy "cây gậy" mà vuốt động, lúc ngẩng đầu, ánh mắt ngượng ngùng kích thích Lộ Hành Giang, anh thở hổn hển muốn lui về phía sau, muốn nói cho cô biết, cô nhận nhầm người rồi.
Nhưng khi cái miệng nhỏ nhắn kia ngậm lấy anh.
Trong đầu Lộ Hành Giang chỉ có một suy nghĩ.
Cắm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.