Chương 7: Chương 2 (3)
Nhĩ Nhã
05/09/2017
Sách La Định lắc đầu
bỏ đi luyện công, luyện xong lại chuồn đến nhà bếp, vừa đến đã ngửi thấy mùi mỳ thịt bò thơm nức mũi. Hắn vào bếp, ngồi xuống, Bạch Hiểu Nguyệt
liền bưng bát mỳ đến cạnh hắn, hỏi: “Lễ nhạc xạ”.
Sách La Định ngẩn người một lúc mới hiểu nha đầu này bắt mình đọc câu kế tiếp, liền uể oải nói: “Ngọc thục thử”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, phải là “Ngự thư sổ” mới đúng… nhưng “Ngọc thục thử”… cũng được.
“Cổ lục nghệ”, Hiểu Nguyệt hỏi tiếp.
Sách La Định lớn giọng đáp: “Quân bất cử” (Trai bất lực).
“Phụt…”. Đám gia nô đang ngồi ăn cháo ở bàn bên cạnh phun hết cháo lên mặt bàn.
Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu, đều xoay người nhìn bọn họ - Sao thế?
“Là ‘kim bất cụ’, khẩu âm của ngươi kiểu gì vậy”. Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Hỏi ngươi câu nữa”.
“Hỏi đi”. Sách La Định nhìn bát mỳ thịt bò trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, rất phối hợp.
“Nhĩ nam tử”.
“Đương tự tận”.(26) (Nên tự tử)
(26) Nguyên văn những câu Bạch Hiểu Nguyệt hỏi Sách La Định là: “Lễ nhạc xạ, ngự thư sổ; Cổ lục nghệ, kim bất cụ” (Tức: lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, điều khiển xe ngựa, kinh thư, số học chính là sáu kỹ nghệ); “Nhĩ nam tử, đương thiếu thành” (Tức: Đàn ông con trai cần làm nên sự nghiệp từ khi còn trẻ).
Đám gia nô bên cạnh lặng lẽ bưng bát, ngậm bánh bao đi chỗ khác.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy trừ vấn đề giọng địa phương ra thì không có chỗ nào sai, nên đặt bát mỳ thịt bò xuống trước mặt hắn: “Này, đại nương nhà bếp làm cho ngươi một bát mỳ thịt bò lớn đó, còn cho thêm quả trứng nữa”.
Sách La Định hớn hở ăn mỳ. Bạch Hiểu Nguyệt chống cằm ngồi bên, lòng không khỏi lo lắng, giọng địa phương như vậy có sao không?
Khoảng nửa canh giờ sau, trong thư trai Hải Đường… Sách La Định ngẩng đầu ưỡn ngực đọc bản Tam tự kinh bằng giọng địa phương của hắn, khiến cho những người khác cười đến đứt hơi.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi phía sau chống má buồn bực, nhìn Sách La Định tràn trề tự tin lớn giọng đọc Tam tự kinh. Bên cạnh, Đường Tinh Trị vừa đập bàn vừa cười sằng sặc. Nguyên Bảo Bảo che miệng vỗ vào Hạ Mẫn ngồi cạnh, Hạ Mẫn cố ngậm miệng, duy trì phong thái đoan trang của mình. Hồ Khai gục luôn xuống bàn chẳng ngồi dậy nổi, Thạch Minh Lượng và Cát Phạm thì ôm bụng cười đến mức sái quai hàm…
Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên có vẻ là những người cười ít nhất, bởi vì còn có thứ khác hấp dẫn các nàng hơn.
Bạch Hiểu Phong lúc này đang dựa vào cửa sổ nghe Sách La Định đọc Tam tự kinh, bộ dạng nhịn cười, một tay nhẹ nhàng vỗ trán thực sự đẹp đến mức làm trái tim người khác xao động.
Cuối cùng, Sách La Định cũng đã đọc xong bản Tam tự kinh bằng giọng địa phương của mình, khiến cả thư trai Hải Đường huyên náo suốt buổi sáng mà không thể vào tiết học như bình thường được. Đến trưa, bản Tam tự kinh của họ Sách đã được lan đi khắp đầu đường cuối ngõ, cả thành đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười sặc sụa, nghe nói còn khiến ba người cười nghẹn chết lúc đang ăn nữa.
Trong hoàng cung, sau khi Trình Tử Khiêm lớn tiếng đọc rõ ràng lại bản Tam tự kinh của họ Sách, văn võ bá quan đều cười nghiêng ngả, Hoàng thượng vỗ long án thư(27), khen nức nở: “Thưởng, trọng trọng thưởng! Sách ái khanh quá giỏi!”.
(27) Án thư: bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để ngồi đọc sách và viết. Long án thư là bàn đọc sách của vua chúa.
Vì vậy, Sách La Định chẳng hiểu vì sao mình lại được ban thưởng mấy trăm lượng bạc, hơn nữa, mấy ngày nay hắn cũng phải cẩn thận hơn khi nói chuyện với người khác, bởi mọi người cứ vừa thấy hắn là đã “phụt” một cái, thứ phun ra không phải nước trà thì cũng là canh… Rất nhiều người nhờ Sách La Định mà có thể cười vui vẻ mấy ngày, chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt là rầu rĩ.
Mới quá Ngọ, Sách La Định đã mang theo bút, nghiên, giấy, mực chạy đến chỗ Bạch Hiểu Nguyệt, định học cho xong mấy thứ lễ nghi kia để về quân doanh cưỡi ngựa. Vừa vào tới cửa thư phòng đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt uể oải ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, chuông bạc đặt bên cạnh mà nàng chẳng thèm lắc cái nào.
Sách La Định ngẩng mặt nhìn trời - Tâm trạng có vẻ tệ như vậy, hy vọng sẽ không dạy quá giờ.
Sách La Định đến bên thư án, nghiêng đầu nhìn Bạch Hiểu Nguyệt: “Tiểu phu tử”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
Mí mắt Sách La Định run run - Ánh mắt “ai oán” quá…
Sách La Định ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Hai người cứ ngồi nhìn nhau một lúc, Sách La Định hỏi: “Hôm nay luyện tĩnh tọa à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi nói: “Bọn họ đều cười nhạo ngươi đó”.
Sách La Định hơi sững sờ: “Sao?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lại cảm thấy tim mình đập thình thịch, giọng nói của Sách La Định thật trầm ấm, chỉ một tiếng “sao” mà cũng dễ nghe đến vậy, đáng tiếc khi hắn đọc Tam tự kinh lại đặc giọng địa phương.
Sách La Định thấy buồn cười, biểu cảm của Bạch Hiểu Nguyệt thật phong phú, hắn ho khan một tiếng, nói: “Có học không? Nếu không ta về quân doanh…”.
“Bọn họ đều coi ngươi như thằng hề mua vui, ngươi không giận chút nào sao?”, Bạch Hiểu Nguyệt lầm bầm.
Sách La Định hơi nhướng mày, thấy rất hứng thú hỏi: “Ai coi ta như thằng hề mua vui?”.
“Ngươi đần thật hay giả ngốc vậy?”. Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Gì mà ‘quân bất cử, nhĩ tự tận’ (28) chứ… Người ta đều cười ngươi ngu ngốc đấy”.
(28) Trai bất lực, nên tự tử.
Sách La Định nghe xong lại cười ha hả. Bạch Hiểu Nguyệt tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi còn cười được à, rõ ràng ngươi đâu có ngốc, sao lại để người ta cười như vậy?”.
Sách La Định một tay chống cằm, nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của Bạch Hiểu Nguyệt, không biết làm thế nào. Gạt bút, nghiên, giấy, mực sang bên cạnh, Sách La Định đọc lại một lượt Tam tự kinh cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe, một chữ không thiếu, một từ không sai, không hề có giọng địa phương, rất lưu loát, giọng đọc vô cùng trầm ấm, vô cùng dễ nghe.
Bạch Hiểu Nguyệt mở to mắt, chờ Sách La Định đọc xong, phải mất một lúc lâu sau nàng mới sực tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Ngươi cố ý sao?”.
Sách La Định nhún vai: “Cũng không hẳn, bản tiếng địa phương dễ nhớ hơn nên ta học thuộc trước, sau đó mới thuộc đến bản chính. Nàng bắt ta học thuộc nhưng ta lại không hiểu nghĩa của nó, sao có thể nhớ trong một đêm được?”.
“Vậy sao ngươi không đọc đúng?”. Bạch Hiểu Nguyệt bất mãn: “Muốn để người ta cười vào mặt sao?”.
Sách La Định có chút á khẩu, đầu ngón tay thon gầy nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm rãi hỏi: “Ai bắt ta học thuộc?”.
“Đại ca ta”.
“Đúng thế”. Sách La Định gật đầu: “Bạch Hiểu Phong lớn tuổi hơn ta sao? Ta việc gì phải nghe lời hắn?”.
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt: “Nhưng bọn họ cười ngươi…”.
“Vậy đã sao?”. Sách La Định cảm thấy chẳng có gì quan trọng, nhún vai: “Ta quay lưng lại bọn họ nên không thấy bọn họ cười, ông đây không thèm quan tâm xem bọn họ nghĩ gì đấy, đã sao nào? Hơn nữa, ngay cả một nha đầu như nàng còn biết ta không ngốc, người khác đương nhiên cũng biết, những kẻ không biết thì có nói cũng bằng thừa”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Sách La Định chằm chằm… Những người bên cạnh nàng đều cố gắng chứng tỏ mình thông minh hơn kẻ khác, nhưng Sách La Định lại chẳng màng chuyện thiên hạ nói mình ngốc nghếch. Nhưng nàng biết, thật ra hắn không hề ngốc.
Khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng khẽ nhếch lên. Sách La Định thấy nàng mím môi cười như một chú mèo con, nhanh chóng thừa cơ lấy lòng: “Tâm trạng tốt rồi chứ?”.
“Ừ”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, giơ hai ngón tay, bấm bấm một đoạn nhỏ: “Chỉ buồn tí tẹo thôi”.
“Có thể nghỉ sớm không?”.
“Không”. Bạch Hiểu Nguyệt không cần nghĩ liền nheo mắt trả lời.
Sách La Định nhụt chí.
Đang chuẩn bị học thì một tiểu nha hoàn chạy đến: “Nhị tiểu thư, Lệ phi phái người tới, mời mọi người đi chơi hồ ăn cua”.
“Được, ta đi ngay”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, Sách La Định vỗ tay, ông trời giúp ta mà!
“Vậy mọi người đi chơi hồ vui vẻ nhé, ta đi cưỡi ngựa…”. Sách La Định chưa kịp bỏ chạy thì đã bị Bạch Hiểu Nguyệt kéo tay áo khiến hắn phải quay đầu lại.
“Cùng đi!”.
“Không phải chứ?”. Sách La Định bĩu môi: “Chơi hồ cũng phải đi à?”.
“Đi chơi hồ sẽ phải uống trà, nghi thức uống trà chính là nội dung bài học ngày hôm nay!”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đứng dậy, túm tay áo Sách La Định, kéo hắn đi.
Ngồi thuyền du hồ chính là thú chơi tao nhã của tài tử giai nhân… À không phải, nó chính là một phần không thể thiếu của cuộc sống phong lưu.
Là một người cục cằn thô lỗ chẳng may bị kéo vào đám tài tử giai nhân này, Sách La Định vừa nhìn thấy dải lụa trắng trên con thuyền hoa đang phất phơ trong gió nhẹ kia là lại có cảm giác bất an lo lắng như nhìn thấy ba thước lụa trắng lơ lửng giữa nhà.
“Không lên thuyền có được không?”. Sách La Định đứng dưới gốc cây liễu trên bờ, hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
Trước khi ra ngoài, Bạch Hiểu Nguyệt đã thay bộ váy màu hồng cánh sen thanh lịch, viền váy và tay áo đều được thêu hoa cầu kỳ tinh tế. Sách La Định tuy chẳng hiểu về vải vóc, nhưng hắn cũng có thể đoán chắc rằng bộ váy này rất đắt.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định nhìn chằm chằm y phục của mình, lòng vui vẻ hơn nhiều, lúc nói câu: “Không!” cũng dịu dàng hơn.
Là một đấng nam nhi, nhìn thấy nữ nhân trang điểm ăn mặc thì cũng phải có nghĩa vụ khen mấy câu, thế mới gọi là biết đối nhân xử thế. Sách La Định rất thức thời nịnh bợ tiểu phu tử của mình: “Bộ váy đẹp quá!”.
Quả nhiên, khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt càng cong hơn.
“Vậy ta đi nhé?”.
“Không!”.
“Chiếc trâm cài đầu này cũng rất đẹp”.
Khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt càng cong hơn nữa.
“Ta đi trước nhé!”.
“Không”.
“Cả người đều đẹp!… Ta đi được không?”.
“Không!”.
Sách La Định bất lực khoanh tay ngẩng mặt nhìn trời, bầu trời hôm nay chẳng có đám mây nào, xanh đến ngứa mắt.
Thuyền hoa thoắt cái đã đến trước mặt hai người. Thuyền hoa của hoàng thất đương nhiên là khác thuyền của những gia đình bình thường, rất lớn, rất khí phái, không biết được làm từ loại gỗ gì mà thân thuyền trắng như tuyết, còn có rèm trắng, hoa văn chạm trổ màu trắng, khăn lụa trắng, tất cả đều trắng…
Sách La Định cảm thấy hoa mắt, mặt mày ủ ê bị Bạch Hiểu Nguyệt đẩy lên thuyền. Hắn vừa lên thuyền đã tìm ngay một chỗ vắng người, định đánh một giấc, nhưng vừa ngồi xuống đã bị chọc vào lưng.
Sách La Định quay đầu lại, cau mày - Trình Tử Khiêm đang tay cầm sách, tay cầm bút lông ngồi chồm hổm phía sau: “Lão Sách, quả nhiên ngươi cũng ở đây, hôm nay nhất định sẽ có kịch hay xem đấy, rất thú vị!”.
“Kịch hay gì?”. Sách La Định ngáp dài.
“Hôm nay cả Lệ quý phi và Vương quý phi đều tới, Tam công chúa, Thất công chúa, Hạ Mẫn, Nguyên Bảo Bảo cũng tề tụ, thêm cả Bạch Hiểu Nguyệt nữa là bảy mỹ nhân đó! Bảy đó!”. Hai mắt Trình Tử Khiêm sáng bừng: “Cứ nơi nào có cái đẹp thì nơi ấy có thị phi, thị phi là ngọn nguồn của tin đồn. Có điều, hôm nay xem ra không chỉ mỹ nhân, mà các đấng mày râu cũng rất náo nhiệt đấy!”.
Sách La Định cau mày: “Chẳng phải chỉ có mình Bạch Hiểu Phong là nam nhân thôi sao?”.
“Ấy, còn có ngươi và đám người Lục hoàng tử nữa mà!”. Trình Tử Khiêm vừa nói vừa vỗ vai Sách La Định: “Ngươi phải thể hiện cho tốt đấy!”.
“Phải đấy”. Đang nói chuyện thì Sách La Định nghe thấy có tiếng nói chêm vào, vừa quay lại đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ôm gối phía sau.
Trình Tử Khiêm hỏi: “Hiểu Nguyệt cô nương, lát nữa có chuyện gì cần lưu ý không?”.
“Lát nữa uống trà xong thì sẽ ăn cua”.
“Chậc…”. Trình Tử Khiêm vừa lắc đầu vừa cảm khái: “Tranh đấu kịch liệt rồi đây”.
“Còn một việc nữa”. Bạch Hiểu Nguyệt vẫn ngồi ôm gối, nheo mắt: “Gần đây hoàng thành đang bầu chọn danh sách mỹ nhân, Nguyệt Nhữ tỷ tỷ ba năm liền giành danh hiệu đệ nhất, nhưng năm nay Nguyệt Yên có vẻ khá mạnh, có nhiều hy vọng sẽ đoạt lại được danh hiệu đó”.
Trình Tử Khiêm lập tức đứng lên, vịn tay vào thành thuyền nhìn bốn xung quanh liền phát hiện những thuyền hoa đang dập dềnh gần đấy nhiều gấp đôi thường ngày, mà trên bờ, xa xa có thể nhìn thấy bên trong những quán ven hồ đều chật ních người.
“Thảo nào nhiều người như vậy”. Trình Tử Khiêm ra vẻ hiểu biết.
“Nghe nói hôm nay Nguyệt Nhữ tỷ tỷ sẽ đánh đàn, Nguyệt Yên sẽ múa gì đó… Chậc!”.
“Chậc!”. Trình Tử Khiêm và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau gật đầu, vẻ mặt rất háo hức.
Sách La Định ở giữa hai người, lúc thì nhìn người này, khi lại ngó sang người kia, được một lúc thì mỏi cổ, phải đưa tay lên xoa cổ.
Đúng lúc này, có người từ phía đuôi thuyền đi tới: “Sách tướng quân”.
Sách La Định quay đầu thấy một lão thái giám râu tóc bạc phơ, hắn đương nhiên biết, đây chính là thái giám được Hoàng đế tín nhiệm nhất, Nguyễn công công.
Nguyễn công công chạy đến: “Sách tướng quân, nương nương triệu kiến ngài”.
Sách La Định đứng lên, Trình Tử Khiêm ở bên cạnh nắm chặt tay: “Nhớ thể hiện cho tốt!”.
Sách La Định rất muốn đạp Trình Tử Khiêm xuống hồ, hắn quay đầu lại, Bạch Hiểu Nguyệt cũng nắm chặt tay: “Thể hiện cho tốt!”.
Sách La Định á khẩu…
Vén đến gần hai mươi cái rèm trắng, một mùi hương trầm xộc thẳng vào mũi. Sách La Định cau mày, không tiện bịt mũi, phải cố nhịn hắt hơi, đến là khổ.
Trong căn phòng nhỏ ở phía sau bức rèm có hai vị mỹ nhân, chính là Lệ quý phi và Vương quý phi, đương nhiên còn có cả đám cung nữ, thái giám đứng hầu bên cạnh nữa.
Sách La Định hành lễ, hai người vội vàng bước tới đỡ hắn dậy, miệng ngọt như mía lùi, ra vẻ hòa nhã dễ gần.
“Sách tướng quân mau mau miễn lễ”.
“Khiến Sách tướng quân phải hao tâm để ý mấy đứa nhỏ kia rồi”.
“Tướng quân mau ngồi đi”.
“Tướng quân dùng trà”.
Sách La Định cố giữ nụ cười trên môi ngồi xuống, lòng thầm rủa - Mẹ nó chứ, đứa nhỏ cái rắm ấy, mười mấy hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn là đứa nhỏ à?
Đương kim Hoàng thượng không có nhiều phi tần, Hoàng hậu nương nương đã lớn tuổi, một lòng hướng Phật, thường ở lại Phật đường trong Hậu cung tụng kinh niệm Phật, cầu xin Bồ Tát phù hộ muôn dân gì đó, xem chừng khá bận rộn.
Trong số mấy phi tần còn lại, người được sủng ái nhất chính là hai vị này. Lệ phi và Vương phi là hai phi tần tính cách hoàn toàn khác nhau. Trong số các phi tần, Lệ phi là người trẻ nhất, xinh đẹp nhất, rất được sủng ái; Vương phi là người thông minh uyên bác nhất, học thức uyên thâm nhất, khéo ăn khéo nói nhất, nên cũng rất được sủng ái.
Hai người này, một đoan trang cao quý, một thanh thoát yêu kiều, điều đặc biệt là quan hệ của họ xem ra cực tốt, mở miệng là tỷ tỷ, ngậm miệng là muội muội, thân thiết như thể hận là không thể mặc chung một cái quần… À không, cái váy!
Lúc này tỳ nữ thân cận của Lệ phi bước vào, nói trà đã chuẩn bị xong. Lệ phi gật đầu, cho người gọi mấy đứa nhỏ kia vào thưởng trà.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Lại nữa rồi, bọn nhỏ…
Chỉ lát sau đã thấy tiếng cười đùa vẳng lại.
“Hoàng nương”. Đường Nguyệt Yên chạy vào như chim sẻ, ôm cổ Lệ phi.
Lệ phi nghiêm mặt, vỗ mông nàng một cái: “Đoan trang thùy mị đâu rồi?”.
Đường Nguyệt Yên xoa cái eo nhỏ nhắn của mình, bĩu môi, Vương phi bên cạnh vội vàng ôm nàng, giúp nàng xoa eo, còn trừng mắt với Lệ phi: “Sao muội nghiêm với con bé như thế, con bé không phải là con gái ruột của muội sao?”.
Sách La Định cảm thấy ghê hết cả răng, mấy nương nương này không thể nói chuyện bình thường được à? Nghe chẳng khác nào diễn kịch.
Lệ phi liếc Đường Nguyệt Yên một cái: “Học hành thế nào? Có gây phiền phức cho hoàng tỷ con không đấy?”.
“Làm gì có chuyện đó”. Đường Nguyệt Yên lầm bầm.
Lúc này, Đường Nguyệt Nhữ cũng bước vào, vẫn là dáng vẻ đoan trang như thường ngày.
“Nguyệt Nhữ, mau tới đây”. Vẻ mặt nghiêm nghị của Lệ phi không biết đã bay biến từ lúc nào, loáng cái đã đổi sang khuôn mặt tươi cười hiền hậu, đưa tay kéo Đường Nguyệt Nhữ qua, một điều con yêu, hai điều con quý, chứng kiến cảnh này, người ngoài có khi sẽ tưởng Đường Nguyệt Nhữ mới là con ruột của bà ta, còn Đường Nguyệt Yên chỉ là nhặt về nuôi mà thôi.
Đường Nguyệt Nhữ ngoan ngoãn ngồi bên Lệ phi, hỏi thăm sức khỏe bà ta, cái gì mà nương nương còn đau thắt lưng không, bệnh phong thấp ở chân đã khỏi chưa, mấy ngày trước nương nương ho dữ như vậy, con cho người mang quả la hán và trà phù dung tới dùng có hữu hiệu không?
Sách La Định cảm thấy hậu cung đúng là hòa hợp đến mức khiến đất trời cảm động, hắn có thể ra ngoài hít thở không khí được chưa? Hay là để hắn nhảy xuống hồ cũng được.
Sách La Định đang oán thầm thì trà được dâng lên, hắn nhìn nước trà vàng ươm trong chén, định cầm lên uống, nhưng hắn chưa đụng vào chén thì Bạch Hiểu Nguyệt đã từ đâu đột nhiên đến ngồi cạnh hắn, còn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tay Sách La Định cứng đờ giữa không trung - Sao nữa?
Bạch Hiểu Nguyệt cầm chén trà của mình lên, ngón tay ở tư thế lan hoa chỉ(29) nâng cái đĩa dưới chén lên, ý bảo Sách La Định làm theo mình.
(29) Ngón tay xếp thành hình hoa lan. Ngón tay cái và ngón tay giữa chụm vào nhau.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Lan hoa chỉ? Cứ chặt bay ngón út đi cho xong!
“Hiểu Nguyệt, Bạch phu tử đâu rồi?”, Lệ phi đột nhiên hỏi: “Tại sao không thấy vào đây? Đây là trà Phổ Nhĩ thượng đẳng ở Vân Nam gửi tới, ta đặc biệt pha để Bạch phu tử thưởng thức”.
“Bẩm nương nương, đại ca gần đây bị ho nên nói là không vào”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói xong liền nghe thấy Sách La Định bên cạnh bắt đầu ho khan.
Bạch Hiểu Nguyệt liếc xéo một cái, Sách La Định hắng giọng: “Gần đây họng ta cũng có vấn đề, ta ra ngoài hóng gió chút đã”, nói xong hắn lủi ngay ra ngoài.
Bạch Hiểu Nguyệt bực mình, vừa mới lơ là một chút đã lủi mất rồi!
Khó khăn lắm mới thoát được khỏi tầng tầng lớp lớp màn che kia, Sách La Định định ra lan can thuyền hóng gió, nhưng lại nhìn thấy đám người Đường Tinh Trị đang ồn ào ở mũi thuyền. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Sách La Định là: Đánh bạc à?
Nhưng nhìn lại, hóa ra mấy người đó tụ tập đánh cờ, hắn mất hết cả hứng thú.
Trên cầu cách đó không xa có mấy cô nương đứng ngắm nhìn nên mấy vị tài tử này càng tỏ ra huênh hoang đắc ý.
Sách La Định quay người đi đến đuôi thuyền, lại thấy Bạch Hiểu Phong “nghe đồn” bị ho đang tựa vào thành thuyền uống gì đó, chẳng biết là hắn uống rượu hay uống trà, tóm lại là chén bạch ngọc đã trắng lại càng trắng, phía sau hắn là một dãy thuyền hoa, đám cô nương trên bờ hồ xa xa ra sức phất khăn gọi: “Bạch phu tử…”.
Có lẽ là do quá nhiều tiếng gọi chồng chéo lên nhau, hoặc cũng có thể vì gió trên hồ quá lớn nên Sách La Định lại nghe thành “Râu bạc ơi(30)”.
(30) Bạch phu tử/白夫子 và Bạch hồ tử/白胡子 (râu bạc) chỉ khác nhau ở hai chữ phu - hồ, mà âm đọc của hai chữ này lại có có chút giống nhau (phu/fū; hồ/ hú), nên Sách La Định nghe nhầm.
Lúc này rất nhiều người trên bờ cũng nhìn thấy hắn, bắt đầu chỉ trỏ.
“Nhìn kìa, là Sách La Định đấy”.
“Ôi trời, nhìn qua cũng biết là không cùng tổ tiên với chúng ta rồi”.
“Hống hách thế, hắn ta cao thật!”.
“Hung tợn quá!”.
“Nhìn kìa, tóc hắn chẳng khác gì máu dưới ánh mặt trời!”.
Sách La Định nghe thấy phiền muốn chết, ngẩng đầu nhìn đám người trên bờ một cái. Ánh mắt đằng đằng sát khí, vừa trừng một cái đã khiến bao người khiếp vía.
“Đáng sợ quá!”.
“Khác gì chó dại đâu!”.
“Cẩn thận hắn đánh ngươi đấy, nghe nói hắn có võ công cao cường lắm”.
“Sách tướng quân”.
Sách La Định đang buồn bực thì nghe thấy có người gọi mình, hắn quay lại liền thấy Đường Nguyệt Nhữ bưng chén trà đứng ngay sau lưng.
“Trà này rất tốt cho phổi đấy”. Đường Nguyệt Nhữ đưa trà cho Sách La Định, mỉm cười nói: “Hiểu Nguyệt không có ở đây, uống thế nào cũng được”.
Sách La Định hơi lúng túng, nhận chén trà, Đường Nguyệt Nhữ xoay người quay vào. Nhận chén trà xong, Sách La Định quay đầu lại đã thấy rất nhiều người ở trên bờ đang đằng đằng sát khí nhìn mình.
Uống ngụm trà, Sách La Định lè lưỡi - Hơi khó uống, mùi khó chịu quá. Hắn xoay người tìm rượu súc miệng, đi đến đuôi thuyền thì thấy trên băng ghế cách chỗ Bạch Hiểu Phong tạo dáng uống trà không xa, Trình Tử Khiêm đang mải ghi ghi chép chép.
“Này”. Sách La Định tiến đến ngồi xuống: “Có rượu không?”.
Tử Khiêm cắn bút lắc đầu, bỗng sau lưng có tiếng gió vang lên “vút” một tiếng, Trình Tử Khiêm cúi đầu xuống… Sách La Định nhanh tay đón lấy, là một bầu rượu bạch ngọc mà Bạch Hiểu Phong ném đến.
Trên bờ phía xa, tiếng xì xào nhốn nháo lại vang lên, chắc lại có mấy cô nương vô tội bị ngất.
Sách La Định uống một ngụm rượu, mùi vị không tệ lắm, dù sao thì cũng ngon hơn trà Phổ Nhĩ nhiều.
“Ngươi không vào đó sao, viết cái gì vậy?”. Sách La Định tò mò liếc bản ghi chép của Trình Tử Khiêm.
“Ta đang thống kê bảng xếp hạng”. Trình Tử Khiêm rất chăm chú: “Ta vừa đi một vòng ở bên ngoài thống kê một lượt, gần đây, số người ủng hộ Đường Nguyệt Yên tăng đột biến!”.
Sách La Định tỏ vẻ chán ghét: “Ngươi đang ở trên thuyền thì đi dạo một vòng bên ngoài thế quái nào được?”.
Trình Tử Khiêm cười thần bí: “Bí mật!”.
Sách La Định tìm một chỗ thoải mái ngồi uống rượu, Trình Tử Khiêm tiến tới nói nhỏ: “Sao? Mấy người đẹp trong đó có đấu đá không?”.
“Đấu đá cái gì?”. Sách La Định chau mày: “Rất tốt mà”.
“Chậc”. Trình Tử Khiêm nheo mắt: “Ngoài mặt thì đương nhiên phải tốt chứ, nếu không đã sớm bị đầy vào lãnh cung rồi”.
“Nói tới mới nhớ…”. Sách La Định cảm thấy những ánh mắt thù hằn ở trên bờ kia hình như vẫn đang truy đuổi mình, liền hỏi: “Vừa rồi Tam công chúa có bưng cho ta chén trà, sao nàng ấy không đưa cho Bạch Hiểu Phong?”.
Trình Tử Khiêm nhanh nhạy ngẩng đầu, “ồ” một tiếng đầy ẩn ý. Đúng lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt đi ra, tay bưng một đĩa điểm tâm. Nàng đi tới bên cạnh Bạch Hiểu Phong, nghe họ nói chuyện thì Bạch Hiểu Phong có vẻ không khỏe lắm, hắn không ăn cơm trưa cho nên Bạch Hiểu Nguyệt bảo hắn ăn chút điểm tâm, uống ít rượu thôi.
Sách La Định ngẩn người một lúc mới hiểu nha đầu này bắt mình đọc câu kế tiếp, liền uể oải nói: “Ngọc thục thử”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, phải là “Ngự thư sổ” mới đúng… nhưng “Ngọc thục thử”… cũng được.
“Cổ lục nghệ”, Hiểu Nguyệt hỏi tiếp.
Sách La Định lớn giọng đáp: “Quân bất cử” (Trai bất lực).
“Phụt…”. Đám gia nô đang ngồi ăn cháo ở bàn bên cạnh phun hết cháo lên mặt bàn.
Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu, đều xoay người nhìn bọn họ - Sao thế?
“Là ‘kim bất cụ’, khẩu âm của ngươi kiểu gì vậy”. Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Hỏi ngươi câu nữa”.
“Hỏi đi”. Sách La Định nhìn bát mỳ thịt bò trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, rất phối hợp.
“Nhĩ nam tử”.
“Đương tự tận”.(26) (Nên tự tử)
(26) Nguyên văn những câu Bạch Hiểu Nguyệt hỏi Sách La Định là: “Lễ nhạc xạ, ngự thư sổ; Cổ lục nghệ, kim bất cụ” (Tức: lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, điều khiển xe ngựa, kinh thư, số học chính là sáu kỹ nghệ); “Nhĩ nam tử, đương thiếu thành” (Tức: Đàn ông con trai cần làm nên sự nghiệp từ khi còn trẻ).
Đám gia nô bên cạnh lặng lẽ bưng bát, ngậm bánh bao đi chỗ khác.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy trừ vấn đề giọng địa phương ra thì không có chỗ nào sai, nên đặt bát mỳ thịt bò xuống trước mặt hắn: “Này, đại nương nhà bếp làm cho ngươi một bát mỳ thịt bò lớn đó, còn cho thêm quả trứng nữa”.
Sách La Định hớn hở ăn mỳ. Bạch Hiểu Nguyệt chống cằm ngồi bên, lòng không khỏi lo lắng, giọng địa phương như vậy có sao không?
Khoảng nửa canh giờ sau, trong thư trai Hải Đường… Sách La Định ngẩng đầu ưỡn ngực đọc bản Tam tự kinh bằng giọng địa phương của hắn, khiến cho những người khác cười đến đứt hơi.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi phía sau chống má buồn bực, nhìn Sách La Định tràn trề tự tin lớn giọng đọc Tam tự kinh. Bên cạnh, Đường Tinh Trị vừa đập bàn vừa cười sằng sặc. Nguyên Bảo Bảo che miệng vỗ vào Hạ Mẫn ngồi cạnh, Hạ Mẫn cố ngậm miệng, duy trì phong thái đoan trang của mình. Hồ Khai gục luôn xuống bàn chẳng ngồi dậy nổi, Thạch Minh Lượng và Cát Phạm thì ôm bụng cười đến mức sái quai hàm…
Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên có vẻ là những người cười ít nhất, bởi vì còn có thứ khác hấp dẫn các nàng hơn.
Bạch Hiểu Phong lúc này đang dựa vào cửa sổ nghe Sách La Định đọc Tam tự kinh, bộ dạng nhịn cười, một tay nhẹ nhàng vỗ trán thực sự đẹp đến mức làm trái tim người khác xao động.
Cuối cùng, Sách La Định cũng đã đọc xong bản Tam tự kinh bằng giọng địa phương của mình, khiến cả thư trai Hải Đường huyên náo suốt buổi sáng mà không thể vào tiết học như bình thường được. Đến trưa, bản Tam tự kinh của họ Sách đã được lan đi khắp đầu đường cuối ngõ, cả thành đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười sặc sụa, nghe nói còn khiến ba người cười nghẹn chết lúc đang ăn nữa.
Trong hoàng cung, sau khi Trình Tử Khiêm lớn tiếng đọc rõ ràng lại bản Tam tự kinh của họ Sách, văn võ bá quan đều cười nghiêng ngả, Hoàng thượng vỗ long án thư(27), khen nức nở: “Thưởng, trọng trọng thưởng! Sách ái khanh quá giỏi!”.
(27) Án thư: bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để ngồi đọc sách và viết. Long án thư là bàn đọc sách của vua chúa.
Vì vậy, Sách La Định chẳng hiểu vì sao mình lại được ban thưởng mấy trăm lượng bạc, hơn nữa, mấy ngày nay hắn cũng phải cẩn thận hơn khi nói chuyện với người khác, bởi mọi người cứ vừa thấy hắn là đã “phụt” một cái, thứ phun ra không phải nước trà thì cũng là canh… Rất nhiều người nhờ Sách La Định mà có thể cười vui vẻ mấy ngày, chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt là rầu rĩ.
Mới quá Ngọ, Sách La Định đã mang theo bút, nghiên, giấy, mực chạy đến chỗ Bạch Hiểu Nguyệt, định học cho xong mấy thứ lễ nghi kia để về quân doanh cưỡi ngựa. Vừa vào tới cửa thư phòng đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt uể oải ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, chuông bạc đặt bên cạnh mà nàng chẳng thèm lắc cái nào.
Sách La Định ngẩng mặt nhìn trời - Tâm trạng có vẻ tệ như vậy, hy vọng sẽ không dạy quá giờ.
Sách La Định đến bên thư án, nghiêng đầu nhìn Bạch Hiểu Nguyệt: “Tiểu phu tử”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
Mí mắt Sách La Định run run - Ánh mắt “ai oán” quá…
Sách La Định ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Hai người cứ ngồi nhìn nhau một lúc, Sách La Định hỏi: “Hôm nay luyện tĩnh tọa à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi nói: “Bọn họ đều cười nhạo ngươi đó”.
Sách La Định hơi sững sờ: “Sao?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lại cảm thấy tim mình đập thình thịch, giọng nói của Sách La Định thật trầm ấm, chỉ một tiếng “sao” mà cũng dễ nghe đến vậy, đáng tiếc khi hắn đọc Tam tự kinh lại đặc giọng địa phương.
Sách La Định thấy buồn cười, biểu cảm của Bạch Hiểu Nguyệt thật phong phú, hắn ho khan một tiếng, nói: “Có học không? Nếu không ta về quân doanh…”.
“Bọn họ đều coi ngươi như thằng hề mua vui, ngươi không giận chút nào sao?”, Bạch Hiểu Nguyệt lầm bầm.
Sách La Định hơi nhướng mày, thấy rất hứng thú hỏi: “Ai coi ta như thằng hề mua vui?”.
“Ngươi đần thật hay giả ngốc vậy?”. Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Gì mà ‘quân bất cử, nhĩ tự tận’ (28) chứ… Người ta đều cười ngươi ngu ngốc đấy”.
(28) Trai bất lực, nên tự tử.
Sách La Định nghe xong lại cười ha hả. Bạch Hiểu Nguyệt tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi còn cười được à, rõ ràng ngươi đâu có ngốc, sao lại để người ta cười như vậy?”.
Sách La Định một tay chống cằm, nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của Bạch Hiểu Nguyệt, không biết làm thế nào. Gạt bút, nghiên, giấy, mực sang bên cạnh, Sách La Định đọc lại một lượt Tam tự kinh cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe, một chữ không thiếu, một từ không sai, không hề có giọng địa phương, rất lưu loát, giọng đọc vô cùng trầm ấm, vô cùng dễ nghe.
Bạch Hiểu Nguyệt mở to mắt, chờ Sách La Định đọc xong, phải mất một lúc lâu sau nàng mới sực tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Ngươi cố ý sao?”.
Sách La Định nhún vai: “Cũng không hẳn, bản tiếng địa phương dễ nhớ hơn nên ta học thuộc trước, sau đó mới thuộc đến bản chính. Nàng bắt ta học thuộc nhưng ta lại không hiểu nghĩa của nó, sao có thể nhớ trong một đêm được?”.
“Vậy sao ngươi không đọc đúng?”. Bạch Hiểu Nguyệt bất mãn: “Muốn để người ta cười vào mặt sao?”.
Sách La Định có chút á khẩu, đầu ngón tay thon gầy nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm rãi hỏi: “Ai bắt ta học thuộc?”.
“Đại ca ta”.
“Đúng thế”. Sách La Định gật đầu: “Bạch Hiểu Phong lớn tuổi hơn ta sao? Ta việc gì phải nghe lời hắn?”.
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt: “Nhưng bọn họ cười ngươi…”.
“Vậy đã sao?”. Sách La Định cảm thấy chẳng có gì quan trọng, nhún vai: “Ta quay lưng lại bọn họ nên không thấy bọn họ cười, ông đây không thèm quan tâm xem bọn họ nghĩ gì đấy, đã sao nào? Hơn nữa, ngay cả một nha đầu như nàng còn biết ta không ngốc, người khác đương nhiên cũng biết, những kẻ không biết thì có nói cũng bằng thừa”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Sách La Định chằm chằm… Những người bên cạnh nàng đều cố gắng chứng tỏ mình thông minh hơn kẻ khác, nhưng Sách La Định lại chẳng màng chuyện thiên hạ nói mình ngốc nghếch. Nhưng nàng biết, thật ra hắn không hề ngốc.
Khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng khẽ nhếch lên. Sách La Định thấy nàng mím môi cười như một chú mèo con, nhanh chóng thừa cơ lấy lòng: “Tâm trạng tốt rồi chứ?”.
“Ừ”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, giơ hai ngón tay, bấm bấm một đoạn nhỏ: “Chỉ buồn tí tẹo thôi”.
“Có thể nghỉ sớm không?”.
“Không”. Bạch Hiểu Nguyệt không cần nghĩ liền nheo mắt trả lời.
Sách La Định nhụt chí.
Đang chuẩn bị học thì một tiểu nha hoàn chạy đến: “Nhị tiểu thư, Lệ phi phái người tới, mời mọi người đi chơi hồ ăn cua”.
“Được, ta đi ngay”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, Sách La Định vỗ tay, ông trời giúp ta mà!
“Vậy mọi người đi chơi hồ vui vẻ nhé, ta đi cưỡi ngựa…”. Sách La Định chưa kịp bỏ chạy thì đã bị Bạch Hiểu Nguyệt kéo tay áo khiến hắn phải quay đầu lại.
“Cùng đi!”.
“Không phải chứ?”. Sách La Định bĩu môi: “Chơi hồ cũng phải đi à?”.
“Đi chơi hồ sẽ phải uống trà, nghi thức uống trà chính là nội dung bài học ngày hôm nay!”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đứng dậy, túm tay áo Sách La Định, kéo hắn đi.
Ngồi thuyền du hồ chính là thú chơi tao nhã của tài tử giai nhân… À không phải, nó chính là một phần không thể thiếu của cuộc sống phong lưu.
Là một người cục cằn thô lỗ chẳng may bị kéo vào đám tài tử giai nhân này, Sách La Định vừa nhìn thấy dải lụa trắng trên con thuyền hoa đang phất phơ trong gió nhẹ kia là lại có cảm giác bất an lo lắng như nhìn thấy ba thước lụa trắng lơ lửng giữa nhà.
“Không lên thuyền có được không?”. Sách La Định đứng dưới gốc cây liễu trên bờ, hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
Trước khi ra ngoài, Bạch Hiểu Nguyệt đã thay bộ váy màu hồng cánh sen thanh lịch, viền váy và tay áo đều được thêu hoa cầu kỳ tinh tế. Sách La Định tuy chẳng hiểu về vải vóc, nhưng hắn cũng có thể đoán chắc rằng bộ váy này rất đắt.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định nhìn chằm chằm y phục của mình, lòng vui vẻ hơn nhiều, lúc nói câu: “Không!” cũng dịu dàng hơn.
Là một đấng nam nhi, nhìn thấy nữ nhân trang điểm ăn mặc thì cũng phải có nghĩa vụ khen mấy câu, thế mới gọi là biết đối nhân xử thế. Sách La Định rất thức thời nịnh bợ tiểu phu tử của mình: “Bộ váy đẹp quá!”.
Quả nhiên, khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt càng cong hơn.
“Vậy ta đi nhé?”.
“Không!”.
“Chiếc trâm cài đầu này cũng rất đẹp”.
Khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt càng cong hơn nữa.
“Ta đi trước nhé!”.
“Không”.
“Cả người đều đẹp!… Ta đi được không?”.
“Không!”.
Sách La Định bất lực khoanh tay ngẩng mặt nhìn trời, bầu trời hôm nay chẳng có đám mây nào, xanh đến ngứa mắt.
Thuyền hoa thoắt cái đã đến trước mặt hai người. Thuyền hoa của hoàng thất đương nhiên là khác thuyền của những gia đình bình thường, rất lớn, rất khí phái, không biết được làm từ loại gỗ gì mà thân thuyền trắng như tuyết, còn có rèm trắng, hoa văn chạm trổ màu trắng, khăn lụa trắng, tất cả đều trắng…
Sách La Định cảm thấy hoa mắt, mặt mày ủ ê bị Bạch Hiểu Nguyệt đẩy lên thuyền. Hắn vừa lên thuyền đã tìm ngay một chỗ vắng người, định đánh một giấc, nhưng vừa ngồi xuống đã bị chọc vào lưng.
Sách La Định quay đầu lại, cau mày - Trình Tử Khiêm đang tay cầm sách, tay cầm bút lông ngồi chồm hổm phía sau: “Lão Sách, quả nhiên ngươi cũng ở đây, hôm nay nhất định sẽ có kịch hay xem đấy, rất thú vị!”.
“Kịch hay gì?”. Sách La Định ngáp dài.
“Hôm nay cả Lệ quý phi và Vương quý phi đều tới, Tam công chúa, Thất công chúa, Hạ Mẫn, Nguyên Bảo Bảo cũng tề tụ, thêm cả Bạch Hiểu Nguyệt nữa là bảy mỹ nhân đó! Bảy đó!”. Hai mắt Trình Tử Khiêm sáng bừng: “Cứ nơi nào có cái đẹp thì nơi ấy có thị phi, thị phi là ngọn nguồn của tin đồn. Có điều, hôm nay xem ra không chỉ mỹ nhân, mà các đấng mày râu cũng rất náo nhiệt đấy!”.
Sách La Định cau mày: “Chẳng phải chỉ có mình Bạch Hiểu Phong là nam nhân thôi sao?”.
“Ấy, còn có ngươi và đám người Lục hoàng tử nữa mà!”. Trình Tử Khiêm vừa nói vừa vỗ vai Sách La Định: “Ngươi phải thể hiện cho tốt đấy!”.
“Phải đấy”. Đang nói chuyện thì Sách La Định nghe thấy có tiếng nói chêm vào, vừa quay lại đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ôm gối phía sau.
Trình Tử Khiêm hỏi: “Hiểu Nguyệt cô nương, lát nữa có chuyện gì cần lưu ý không?”.
“Lát nữa uống trà xong thì sẽ ăn cua”.
“Chậc…”. Trình Tử Khiêm vừa lắc đầu vừa cảm khái: “Tranh đấu kịch liệt rồi đây”.
“Còn một việc nữa”. Bạch Hiểu Nguyệt vẫn ngồi ôm gối, nheo mắt: “Gần đây hoàng thành đang bầu chọn danh sách mỹ nhân, Nguyệt Nhữ tỷ tỷ ba năm liền giành danh hiệu đệ nhất, nhưng năm nay Nguyệt Yên có vẻ khá mạnh, có nhiều hy vọng sẽ đoạt lại được danh hiệu đó”.
Trình Tử Khiêm lập tức đứng lên, vịn tay vào thành thuyền nhìn bốn xung quanh liền phát hiện những thuyền hoa đang dập dềnh gần đấy nhiều gấp đôi thường ngày, mà trên bờ, xa xa có thể nhìn thấy bên trong những quán ven hồ đều chật ních người.
“Thảo nào nhiều người như vậy”. Trình Tử Khiêm ra vẻ hiểu biết.
“Nghe nói hôm nay Nguyệt Nhữ tỷ tỷ sẽ đánh đàn, Nguyệt Yên sẽ múa gì đó… Chậc!”.
“Chậc!”. Trình Tử Khiêm và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau gật đầu, vẻ mặt rất háo hức.
Sách La Định ở giữa hai người, lúc thì nhìn người này, khi lại ngó sang người kia, được một lúc thì mỏi cổ, phải đưa tay lên xoa cổ.
Đúng lúc này, có người từ phía đuôi thuyền đi tới: “Sách tướng quân”.
Sách La Định quay đầu thấy một lão thái giám râu tóc bạc phơ, hắn đương nhiên biết, đây chính là thái giám được Hoàng đế tín nhiệm nhất, Nguyễn công công.
Nguyễn công công chạy đến: “Sách tướng quân, nương nương triệu kiến ngài”.
Sách La Định đứng lên, Trình Tử Khiêm ở bên cạnh nắm chặt tay: “Nhớ thể hiện cho tốt!”.
Sách La Định rất muốn đạp Trình Tử Khiêm xuống hồ, hắn quay đầu lại, Bạch Hiểu Nguyệt cũng nắm chặt tay: “Thể hiện cho tốt!”.
Sách La Định á khẩu…
Vén đến gần hai mươi cái rèm trắng, một mùi hương trầm xộc thẳng vào mũi. Sách La Định cau mày, không tiện bịt mũi, phải cố nhịn hắt hơi, đến là khổ.
Trong căn phòng nhỏ ở phía sau bức rèm có hai vị mỹ nhân, chính là Lệ quý phi và Vương quý phi, đương nhiên còn có cả đám cung nữ, thái giám đứng hầu bên cạnh nữa.
Sách La Định hành lễ, hai người vội vàng bước tới đỡ hắn dậy, miệng ngọt như mía lùi, ra vẻ hòa nhã dễ gần.
“Sách tướng quân mau mau miễn lễ”.
“Khiến Sách tướng quân phải hao tâm để ý mấy đứa nhỏ kia rồi”.
“Tướng quân mau ngồi đi”.
“Tướng quân dùng trà”.
Sách La Định cố giữ nụ cười trên môi ngồi xuống, lòng thầm rủa - Mẹ nó chứ, đứa nhỏ cái rắm ấy, mười mấy hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn là đứa nhỏ à?
Đương kim Hoàng thượng không có nhiều phi tần, Hoàng hậu nương nương đã lớn tuổi, một lòng hướng Phật, thường ở lại Phật đường trong Hậu cung tụng kinh niệm Phật, cầu xin Bồ Tát phù hộ muôn dân gì đó, xem chừng khá bận rộn.
Trong số mấy phi tần còn lại, người được sủng ái nhất chính là hai vị này. Lệ phi và Vương phi là hai phi tần tính cách hoàn toàn khác nhau. Trong số các phi tần, Lệ phi là người trẻ nhất, xinh đẹp nhất, rất được sủng ái; Vương phi là người thông minh uyên bác nhất, học thức uyên thâm nhất, khéo ăn khéo nói nhất, nên cũng rất được sủng ái.
Hai người này, một đoan trang cao quý, một thanh thoát yêu kiều, điều đặc biệt là quan hệ của họ xem ra cực tốt, mở miệng là tỷ tỷ, ngậm miệng là muội muội, thân thiết như thể hận là không thể mặc chung một cái quần… À không, cái váy!
Lúc này tỳ nữ thân cận của Lệ phi bước vào, nói trà đã chuẩn bị xong. Lệ phi gật đầu, cho người gọi mấy đứa nhỏ kia vào thưởng trà.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Lại nữa rồi, bọn nhỏ…
Chỉ lát sau đã thấy tiếng cười đùa vẳng lại.
“Hoàng nương”. Đường Nguyệt Yên chạy vào như chim sẻ, ôm cổ Lệ phi.
Lệ phi nghiêm mặt, vỗ mông nàng một cái: “Đoan trang thùy mị đâu rồi?”.
Đường Nguyệt Yên xoa cái eo nhỏ nhắn của mình, bĩu môi, Vương phi bên cạnh vội vàng ôm nàng, giúp nàng xoa eo, còn trừng mắt với Lệ phi: “Sao muội nghiêm với con bé như thế, con bé không phải là con gái ruột của muội sao?”.
Sách La Định cảm thấy ghê hết cả răng, mấy nương nương này không thể nói chuyện bình thường được à? Nghe chẳng khác nào diễn kịch.
Lệ phi liếc Đường Nguyệt Yên một cái: “Học hành thế nào? Có gây phiền phức cho hoàng tỷ con không đấy?”.
“Làm gì có chuyện đó”. Đường Nguyệt Yên lầm bầm.
Lúc này, Đường Nguyệt Nhữ cũng bước vào, vẫn là dáng vẻ đoan trang như thường ngày.
“Nguyệt Nhữ, mau tới đây”. Vẻ mặt nghiêm nghị của Lệ phi không biết đã bay biến từ lúc nào, loáng cái đã đổi sang khuôn mặt tươi cười hiền hậu, đưa tay kéo Đường Nguyệt Nhữ qua, một điều con yêu, hai điều con quý, chứng kiến cảnh này, người ngoài có khi sẽ tưởng Đường Nguyệt Nhữ mới là con ruột của bà ta, còn Đường Nguyệt Yên chỉ là nhặt về nuôi mà thôi.
Đường Nguyệt Nhữ ngoan ngoãn ngồi bên Lệ phi, hỏi thăm sức khỏe bà ta, cái gì mà nương nương còn đau thắt lưng không, bệnh phong thấp ở chân đã khỏi chưa, mấy ngày trước nương nương ho dữ như vậy, con cho người mang quả la hán và trà phù dung tới dùng có hữu hiệu không?
Sách La Định cảm thấy hậu cung đúng là hòa hợp đến mức khiến đất trời cảm động, hắn có thể ra ngoài hít thở không khí được chưa? Hay là để hắn nhảy xuống hồ cũng được.
Sách La Định đang oán thầm thì trà được dâng lên, hắn nhìn nước trà vàng ươm trong chén, định cầm lên uống, nhưng hắn chưa đụng vào chén thì Bạch Hiểu Nguyệt đã từ đâu đột nhiên đến ngồi cạnh hắn, còn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tay Sách La Định cứng đờ giữa không trung - Sao nữa?
Bạch Hiểu Nguyệt cầm chén trà của mình lên, ngón tay ở tư thế lan hoa chỉ(29) nâng cái đĩa dưới chén lên, ý bảo Sách La Định làm theo mình.
(29) Ngón tay xếp thành hình hoa lan. Ngón tay cái và ngón tay giữa chụm vào nhau.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Lan hoa chỉ? Cứ chặt bay ngón út đi cho xong!
“Hiểu Nguyệt, Bạch phu tử đâu rồi?”, Lệ phi đột nhiên hỏi: “Tại sao không thấy vào đây? Đây là trà Phổ Nhĩ thượng đẳng ở Vân Nam gửi tới, ta đặc biệt pha để Bạch phu tử thưởng thức”.
“Bẩm nương nương, đại ca gần đây bị ho nên nói là không vào”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói xong liền nghe thấy Sách La Định bên cạnh bắt đầu ho khan.
Bạch Hiểu Nguyệt liếc xéo một cái, Sách La Định hắng giọng: “Gần đây họng ta cũng có vấn đề, ta ra ngoài hóng gió chút đã”, nói xong hắn lủi ngay ra ngoài.
Bạch Hiểu Nguyệt bực mình, vừa mới lơ là một chút đã lủi mất rồi!
Khó khăn lắm mới thoát được khỏi tầng tầng lớp lớp màn che kia, Sách La Định định ra lan can thuyền hóng gió, nhưng lại nhìn thấy đám người Đường Tinh Trị đang ồn ào ở mũi thuyền. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Sách La Định là: Đánh bạc à?
Nhưng nhìn lại, hóa ra mấy người đó tụ tập đánh cờ, hắn mất hết cả hứng thú.
Trên cầu cách đó không xa có mấy cô nương đứng ngắm nhìn nên mấy vị tài tử này càng tỏ ra huênh hoang đắc ý.
Sách La Định quay người đi đến đuôi thuyền, lại thấy Bạch Hiểu Phong “nghe đồn” bị ho đang tựa vào thành thuyền uống gì đó, chẳng biết là hắn uống rượu hay uống trà, tóm lại là chén bạch ngọc đã trắng lại càng trắng, phía sau hắn là một dãy thuyền hoa, đám cô nương trên bờ hồ xa xa ra sức phất khăn gọi: “Bạch phu tử…”.
Có lẽ là do quá nhiều tiếng gọi chồng chéo lên nhau, hoặc cũng có thể vì gió trên hồ quá lớn nên Sách La Định lại nghe thành “Râu bạc ơi(30)”.
(30) Bạch phu tử/白夫子 và Bạch hồ tử/白胡子 (râu bạc) chỉ khác nhau ở hai chữ phu - hồ, mà âm đọc của hai chữ này lại có có chút giống nhau (phu/fū; hồ/ hú), nên Sách La Định nghe nhầm.
Lúc này rất nhiều người trên bờ cũng nhìn thấy hắn, bắt đầu chỉ trỏ.
“Nhìn kìa, là Sách La Định đấy”.
“Ôi trời, nhìn qua cũng biết là không cùng tổ tiên với chúng ta rồi”.
“Hống hách thế, hắn ta cao thật!”.
“Hung tợn quá!”.
“Nhìn kìa, tóc hắn chẳng khác gì máu dưới ánh mặt trời!”.
Sách La Định nghe thấy phiền muốn chết, ngẩng đầu nhìn đám người trên bờ một cái. Ánh mắt đằng đằng sát khí, vừa trừng một cái đã khiến bao người khiếp vía.
“Đáng sợ quá!”.
“Khác gì chó dại đâu!”.
“Cẩn thận hắn đánh ngươi đấy, nghe nói hắn có võ công cao cường lắm”.
“Sách tướng quân”.
Sách La Định đang buồn bực thì nghe thấy có người gọi mình, hắn quay lại liền thấy Đường Nguyệt Nhữ bưng chén trà đứng ngay sau lưng.
“Trà này rất tốt cho phổi đấy”. Đường Nguyệt Nhữ đưa trà cho Sách La Định, mỉm cười nói: “Hiểu Nguyệt không có ở đây, uống thế nào cũng được”.
Sách La Định hơi lúng túng, nhận chén trà, Đường Nguyệt Nhữ xoay người quay vào. Nhận chén trà xong, Sách La Định quay đầu lại đã thấy rất nhiều người ở trên bờ đang đằng đằng sát khí nhìn mình.
Uống ngụm trà, Sách La Định lè lưỡi - Hơi khó uống, mùi khó chịu quá. Hắn xoay người tìm rượu súc miệng, đi đến đuôi thuyền thì thấy trên băng ghế cách chỗ Bạch Hiểu Phong tạo dáng uống trà không xa, Trình Tử Khiêm đang mải ghi ghi chép chép.
“Này”. Sách La Định tiến đến ngồi xuống: “Có rượu không?”.
Tử Khiêm cắn bút lắc đầu, bỗng sau lưng có tiếng gió vang lên “vút” một tiếng, Trình Tử Khiêm cúi đầu xuống… Sách La Định nhanh tay đón lấy, là một bầu rượu bạch ngọc mà Bạch Hiểu Phong ném đến.
Trên bờ phía xa, tiếng xì xào nhốn nháo lại vang lên, chắc lại có mấy cô nương vô tội bị ngất.
Sách La Định uống một ngụm rượu, mùi vị không tệ lắm, dù sao thì cũng ngon hơn trà Phổ Nhĩ nhiều.
“Ngươi không vào đó sao, viết cái gì vậy?”. Sách La Định tò mò liếc bản ghi chép của Trình Tử Khiêm.
“Ta đang thống kê bảng xếp hạng”. Trình Tử Khiêm rất chăm chú: “Ta vừa đi một vòng ở bên ngoài thống kê một lượt, gần đây, số người ủng hộ Đường Nguyệt Yên tăng đột biến!”.
Sách La Định tỏ vẻ chán ghét: “Ngươi đang ở trên thuyền thì đi dạo một vòng bên ngoài thế quái nào được?”.
Trình Tử Khiêm cười thần bí: “Bí mật!”.
Sách La Định tìm một chỗ thoải mái ngồi uống rượu, Trình Tử Khiêm tiến tới nói nhỏ: “Sao? Mấy người đẹp trong đó có đấu đá không?”.
“Đấu đá cái gì?”. Sách La Định chau mày: “Rất tốt mà”.
“Chậc”. Trình Tử Khiêm nheo mắt: “Ngoài mặt thì đương nhiên phải tốt chứ, nếu không đã sớm bị đầy vào lãnh cung rồi”.
“Nói tới mới nhớ…”. Sách La Định cảm thấy những ánh mắt thù hằn ở trên bờ kia hình như vẫn đang truy đuổi mình, liền hỏi: “Vừa rồi Tam công chúa có bưng cho ta chén trà, sao nàng ấy không đưa cho Bạch Hiểu Phong?”.
Trình Tử Khiêm nhanh nhạy ngẩng đầu, “ồ” một tiếng đầy ẩn ý. Đúng lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt đi ra, tay bưng một đĩa điểm tâm. Nàng đi tới bên cạnh Bạch Hiểu Phong, nghe họ nói chuyện thì Bạch Hiểu Phong có vẻ không khỏe lắm, hắn không ăn cơm trưa cho nên Bạch Hiểu Nguyệt bảo hắn ăn chút điểm tâm, uống ít rượu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.