Chương 8: Chương 2 (4)
Nhĩ Nhã
05/09/2017
“Hiểu Nguyệt”, Trình Tử Khiêm khẽ gọi Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt đi tới.
“Trà này…”. Trình Tử Khiêm chỉ chén trà trong tay Sách La Định: “Ai bảo Tam công chúa bưng trà ra thế?”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười nhạt: “Là thế này…”.
Thì ra, Sách La Định vừa đi, Lệ phi liền nói trà sắp nguội rồi và sai Đường Nguyệt Yên mang ra cho Sách La Định, nhưng Đường Nguyệt Yên ngại ngùng không chịu, nói mình không quen Sách tướng quân, hơn nữa trông hắn rất hung dữ nên nàng không dám nói chuyện với hắn. Lệ phi nghiêm khắc trách mắng Đường Nguyệt Yên khiến nàng rưng rưng nước mắt. Thế là Đường Nguyệt Nhữ đứng dậy, bưng chén trà, nói: “Để con đi”.
“Hả hả”. Trình Tử Khiêm viết lia lịa: “Lệ phi ra tay trước à!”.
“Ra tay cái gì?”, Sách La Định không hiểu.
Mọi người đang nói chuyện thì một con bồ câu trắng béo núc đã sà cánh xuống mũi thuyền, kêu lên mấy tiếng “cúc cúc” với Trình Tử Khiêm.
Trình Tử Khiêm rút một tờ giấy trong ống thư buộc ở chân bồ câu ra, vừa mở ra nhìn đã lắc đầu nói: “Quả nhiên”.
“Quả nhiên cái gì?”. Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt đều châu đầu vào tờ giấy.
“Trước có tin đồn ngươi vào thư viện Hiểu Phong là để giúp Đường Nguyệt Nhữ, bây giờ Đường Nguyệt Nhữ lại đối xử với ngươi tốt như vậy, nên người ta đều tin đó là sự thật, bây giờ tất cả mọi người đều thương cảm cho Đường Nguyệt Yên”. Trình Tử Khiêm búng búng tờ giấy đó.
Đúng lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng xôn xao, mọi người ngẩng lên nhìn, thì ra Bạch Hiểu Phong đổi tư thế để ăn điểm tâm…
Sau đó, Trình Tử Khiêm lại viết một bức thư khác nhét vào ống thư buộc ở chân bồ câu rồi tung nó lên trời, bồ câu liền bay đi. Bồ câu vừa mới bay đi, ở dưới mặt hồ đã có một người áo đen nổi lên, đưa cho Trình Tử Khiêm một xấp giấy dày, được bọc kỹ trong vải dầu không thấm nước.
Trình Tử Khiêm mở ra xem, trên mặt giấy viết đầy chữ “chính”.
“Ái chà”. Trình Tử Khiêm và Bạch Hiểu Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc lâu, kết luận: “Số người ủng hộ Đường Nguyệt Yên giành danh hiệu mỹ nữ năm nay đã tăng đáng kể”.
Sách La Định cảm thấy đầu mình ong ong, xem ra trong tay Trình Tử Khiêm có đến một đội quân chuyên đi thu thập tin tức…
Đúng lúc này, Nguyên Bảo Bảo đi ra: “Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, sắp đánh đàn rồi, bảo các ngươi qua đấy”.
“Ồ, ta tới ngay!”. Bạch Hiểu Nguyệt vội đứng dậy, chạy được vài bước thì quay đầu lại gọi ba nam nhân đang bận việc riêng kia: “Lên nghe đàn cả đi”. Ba người đành đứng lên đi theo Bạch Hiểu Nguyệt.
Trình Tử Khiêm khẽ nhắc nhở Sách La Định: “Xem cho kỹ, lát nữa là Tam công chúa phản kích đấy”.
Sách La Định không hiểu: “Phản kích cái gì?”.
“Chậc”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Thế mới nói thật sự không biết Hoàng thượng phái ngươi tới giúp hay là tới để ngáng chân người ta nữa, nhưng Tam công chúa không phải là người dễ dàng chịu thua đâu”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng đi lên phía trước như mây bay nước chảy, làm đám thiếu nữ trên bờ điên đảo, cảm thấy rất khó hiểu: “Đám cô nương kia bị làm sao vậy? Nữ truy nam cách tầng sa mỏng(31) mà, chẳng phải cứ thổ lộ thẳng với Bạch Hiểu Phong là được sao? Việc gì phải đấu tới đấu lui như thế, hắn cũng đâu có quan tâm”.
(31) Câu đầy đủ là “nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa”, ý nói nam theo đuổi nữ thì khó như vượt qua cả ngọn núi, nữ quyến rũ nam thì dễ như vén lớp lụa mỏng.
“Hứ”. Trình Tử Khiêm bày ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Sách La Định: “Vậy mới nói, ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được chuyện tranh giành của nhi nữ đâu”. Trình Tử Khiêm vừa nói dứt lời bỗng nhảy sang một bên.
Sách La Định sửng sốt, bỗng “bẹt bẹt”, một bãi phân chim rơi trên vai hắn… Tóm con bồ câu đưa thư vừa gây tội tày trời ấy, Sách La Định rống lên: “Lão tử hầm sống ngươi”.
Người trên bờ lại bắt đầu nhốn nháo.
“Đáng sợ quá!”.
“Tên mọi rợ!”.
Trình Tử Khiêm vội cướp lại con bồ câu đang run rẩy, vuốt lông nó: “Đừng chấp tên thô lỗ đó!”.
Sách La Định kéo tấm rèm trắng ở bên cạnh lau vai soàn soạt. Thật xui xẻo!
Trình Tử Khiêm rút bức thư trong ống thư buộc ở chân bồ câu ra xem, vỗ lên bên vai sạch sẽ của Sách La Định: “Chúc mừng ngươi!”.
“Chúc mừng cái gì?”.
“Mấy năm nay liên tục đạt danh hiệu Nam nhân đáng ghét nhất!”. Trình Tử Khiêm “chậc chậc” thêm mấy tiếng: “Gấp đôi số phiếu của tên đứng thứ hai đấy, cái này mới là thực lực”.
Khóe miệng Sách La Định giật mạnh, hắn tò mò hỏi: “Tên đứng thứ hai là ai?”.
Trình Tử Khiêm lại nhìn vào tờ giấy: “Tên Vương Ma Tử chuyên chọc ghẹo ni cô”.
Sách La Định im lặng một lúc, đột nhiên túm lấy Trình Tử Khiêm định ném xuống hồ.
Trình Tử Khiêm liều mạng bám chặt lan can thuyền: “Ngươi làm gì thế?”.
“Ngươi đi chết đi”. Sách La Định túm Trình Tử Khiêm, ném hắn xuống hồ: “Để lão tử sung sướng một phen”.
Các cô nương ở trên bờ đồng loạt thét lên.
“Nhìn kìa, tên mọi rợ kia lại muốn giết người!”.
“Thật thô lỗ, thật đáng ghét!”.
Hiểu biết của Sách La Định về đánh đàn chính là: về cơ bản nó chẳng khác bật bông, một dây đàn là một bật bông, chín dây đàn chẳng phải là chín người cùng bật bông sao? Ngoài ầm ĩ ra thì còn có cái gì chứ?
Về âm luật, hắn cũng dốt đặc cán mai, nên giờ đang rất không cam tâm tình nguyện mà ngồi ở mũi thuyền chờ người ta đánh đàn. Quy tắc đánh đàn cũng thật lắm thứ, Sách La Định oán thán, đám tài tử giai nhân gì cũng chê, chỉ không chê phiền toái.
Lệ quý phi sai Nguyễn công công cầm một cây cổ cầm đen sì đến, nhưng vì là của hoàng thất, lại thêm được mệnh danh là đồ quý hiếm mà nước nào đó tiến cống, dù là gỗ mục thì cũng có thể bán được khối tiền.
Sách La Định ngáp một cái, nhìn Trình Tử Khiêm đang tận lực hòa làm một với cảnh vật xung quanh mà vùi đầu nghiên cứu gì đó.
“Ngươi lại tính toán cái gì đấy?”. Sách La Định tò mò nhìn.
“Tỷ lệ cược”, Trình Tử Khiêm nói nhỏ.
“Lại cược xem Bạch Hiểu Phong sẽ chọn ai à?”.
“Hứ, ngươi cho rằng cả hoàng thành này chỉ có Bạch Hiểu Phong xứng danh phong lưu thôi à? Không sai, hắn thật sự rất nổi tiếng, nhưng vẫn còn người khác nữa mà!”. Trình Tử Khiêm đưa cho Sách La Định đọc mấy tin nhảm nhí được bàn tán khá sôi nổi của ngày hôm nay.
Sách La Định liếc mắt đọc: tin thứ nhất, Vương viên ngoại đã chia tay tình nhân bé nhỏ của mình; tin thứ hai, gần đây tên tài tử họ Trương có quan hệ rất tốt với thiên kim tiểu thư nhà Lưu viên ngoại; tin thứ ba, Trần viên ngoại cưới vợ lần thứ bảy, cô vợ này nhỏ hơn hắn ba mươi tuổi; tin thứ tư, lão Chu nổi tiếng giàu sang bỏ vợ, vợ lão định ôm đứa con nhảy xuống sông tự vẫn, khiến cả thành đều biết lão phải lòng một con hồ ly tinh nhỏ hơn mình hai mươi tuổi…
Sách La Định dụi mắt, tin nào cũng được ghi chép vô cùng tỉ mỉ…
Trình Tử Khiêm rất nghiêm túc thống kê lại: “Này, ngươi đoán xem, vợ Tần quận vương đấu với hoa khôi, ai có khả năng chiến thắng?”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật: “Có nhiều người quan tâm đến những chuyện kiểu này thế sao?”.
Trình Tử Khiêm sửng sốt: “Gì?”.
“Ta nói là, ai phân cao thấp với ai, ai có quan hệ tốt với ai, đều là những chuyện vặt vãnh tầm thường, thế mà có lắm kẻ quan tâm thế sao?”. Sách La Định khoanh tay, cảm thấy khó mà tin được.
“Ta đã cho người đi thống kê rồi, thật ra thì cũng không có nhiều người quan tâm lắm”. Trình Tử Khiêm cười tít mắt đưa số liệu thống kê cho Sách La Định xem: “Trong toàn thành này, có mấy kẻ quen biết Vương viên ngoại chứ, người quen biết tình nhân bé nhỏ của Vương viên ngoại cũng chẳng nhiều; thơ từ của tên tài tử họ Trương kia chẳng có bài nào được lan truyền ra ngoài; bộ dạng thiên kim tiểu thư nhà Lưu viên ngoại như thế nào cũng chẳng ai biết; Trần viên ngoại có bảy vợ, sáu người vợ đầu chết hết nhưng cũng chẳng ai quan tâm, vợ phú gia họ Chu muốn nhảy sông tự vẫn, mọi người ai cũng mắng chửi hồ ly tinh kia, nhưng hình như không ai biết hồ ly tinh kia có diện mạo thế nào; vị hoa khôi kia càng nực cười, hôm qua mới được bầu làm hoa khôi, thế mà hôm kia vẫn thấy làm hầu gái ở Bách Hoa lâu đấy”.
“Vậy ngươi viết ra làm cái gì?”. Sách La Định không hiểu.
“Không quan tâm không có nghĩa là không có ai muốn xem mà!”. Trình Tử Khiêm chớp chớp mắt: “Vẫn có người xem đó”.
“Tại sao?”. Sách La Định cảm thấy không thể hiểu nổi: “Bị điên à?”.
“Vì tất cả mọi người đều rảnh rỗi”. Trình Tử Khiêm nheo mắt, nghiêm túc nói: “Vì là những chuyện chẳng liên quan đến họ nên họ mới lấy chúng ra buôn chuyện cho vui chứ”.
Sách La Định chau mày lắc đầu, lúc này lại nghe thấy trên bờ có tiếng xôn xao.
Ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Bạch Hiểu Phong đang tiến lại đánh đàn.
“Chẳng phải nói Tam công chúa sẽ đánh đàn hay sao? Sao lại thành Bạch Hiểu Phong?”. Sách La Định không hiểu.
“Việc này là hiệu cầm, người có kỹ thuật cao mới làm được!”. Ở bên cạnh, Bạch Hiểu Nguyệt bưng một đĩa lê đã gọt sạch vỏ và cắt thành từng miếng đến, nàng vừa ngồi xuống đã nghe Sách La Định hỏi thế liền giúp Trình Tử Khiêm trả lời.
Sách La Định nhướng mày: “Thì ra là õng ẹo(32)!”.
(32) Bạch Hiểu Nguyệt nói “hiệu cầm” (校琴/xiào qín - thử dây, thử âm của đàn), nhưng Sách La Định lại nghe nhầm thành “kiểu tình” (矫情/jiǎoqíng - õng ẹo, giả vờ giả vịt).
Bạch Hiểu Nguyệt bực bội: “Hiệu cầm, là thử âm của đàn, đồ ngốc!”.
Sách La Định bĩu môi, đưa tay cầm cái tăm trúc xiên lê ăn. Bạch Hiểu Nguyệt đẩy đĩa lê đến trước mặt hắn. Hắn thấy lê rất ngon, mới hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: “Nàng không ăn à? Ngọt lắm”.
“Không”. Bạch Hiểu Nguyệt nhích sang bên cạnh.
Sách La Định thầm nhủ nha đầu này sao khó hiểu thế, không ăn mang ra đây làm gì?
“Này”. Sách La Định huých tay Trình Tử Khiêm một cái: “Ăn lê không?”.
Trình Tử Khiêm liếc qua: “Không”.
Sách La Định thầm nói, ngươi cũng không ăn sao?
Lại nghe Trình Tử Khiêm hờ hững buông một câu: “Lê này ta đâu có phần”.
“Khụ khụ…”. Sách La Định suýt nữa thì nuốt luôn cả chiếc tăm trúc.
Bạch Hiểu Nguyệt nhanh nhẹn chạy lên phía trước lấy quả vải.
“Tang…”. Bạch Hiểu Phong bắt đầu thử âm, những người quanh hắn kích động hẳn lên.
Sách La Định ngoáy tai: “Lại bắt đầu ‘tang’ rồi, không biết còn ‘tang’ đến khi nào nữa, ông trời ơi mau xuống núi đi, nếu không thì mưa như trút nước cũng được!”.
Trình Tử Khiêm ở bên cạnh, tai vểnh lên: “Mưa cũng tốt!”.
Sách La Định nhướng mày: “Ngươi cũng mất kiên nhẫn sao?”.
“Đâu có”. Trình Tử Khiêm nhếch mép cười: “Trời mưa thì càng có tư liệu để viết, trời mưa ướt sượt thì càng phát sinh nhiều chuyện”.
Sách La Định trầm mặc một lúc lâu, chỉ vào mũi hắn: “Đáng khinh không!”.
Trình Tử Khiêm cắn nửa trái táo, gật đầu: “Đáng!”.
Bạch Hiểu Phong “tang” một hồi, còn căng lại dây đàn gì đó, có vẻ rất bận rộn.
Ở trên bờ, cả tá các cô nương ngất xỉu, Sách La Định chẳng hiểu tại sao lại thế, cảm nắng à?
Ở phía bên này, Bạch Hiểu Nguyệt đã chén bay hơn chục quả vải, để lại một đống vỏ trên bàn. Sách La Định ngứa miệng nói: “‘Một quả vải bằng ba ngọn đuốc’(33), nàng ăn nhiều như vậy không sợ sáng mai sẽ đau họng à?”.
(33) Y học cổ truyền cho rằng quả vải có tính ấm nên ăn nhiều sẽ “sinh hỏa”, nên có câu “một quả vải bằng ba ngọn đuốc”. Người lớn không nên ăn quá 10 quả mỗi lần, trẻ nhỏ chỉ nên ăn 3-4 quả mỗi lần, nếu ăn nhiều sẽ bị nhiệt miệng, gan nóng, buồn nôn, chân tay mỏi, hoa mắt…
Bạch Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái, cũng không ăn nữa, lấy một chiếc khăn lau tay.
Đường Tinh Trị ngồi cách đó không xa, cau mày bê đĩa vải ở trước mặt mình tới cho Bạch Hiểu Nguyệt. Thấy Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình, Đường Tinh Trị cười nói: “Không sao đâu, nàng thích thì cứ ăn thêm đi, lát nữa ta sẽ bảo ngự y mang thuốc hạ hỏa đến cho nàng”.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng không tiện từ chối, bèn nhận lấy đĩa vải rồi đặt trước mặt.
Đường Tinh Trị thuận đà liếc xéo Sách La Định một cái. Sách La Định nhận được ánh mắt khó hiểu ấy, có chút dở khóc dở cười - Tên Đường Tinh Trị này thật ấu trĩ.
Ở phía xa, đám nha hoàn đứng xem cũng bắt đầu nhỏ giọng tám chuyện.
“Lục hoàng tử chu đáo quá”.
“Đúng thế, rất chu đáo”.
“Sách La Định thì thật thô lỗ”.
“Đúng vậy, còn nói con gái người ta ăn nhiều nữa chứ”.
Sách La Định liếc đám nha hoàn ấy một cái, thầm nghĩ họ bị điên à? Ăn ít đi mấy quả vải và ăn thêm mấy quả rồi phải uống thuốc, rốt cuộc thì cái nào mới bình thường đây?
Ở phía trước, hình như Bạch Hiểu Phong đã thử đàn xong, liền ưu nhã đứng lên. Tiếp đến là Tam công chúa Đường Nguyệt Nhữ bước tới gảy đàn, Bạch Hiểu Phong đi sang một bên tìm chỗ ngồi, Đường Nguyệt Yên đưa vải cho hắn, hỏi có muốn ăn không.
Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng khoát tay áo, ý muốn nói cổ họng mình đang có vấn đề nên không ăn, còn không quên nhắc nhở Đường Nguyệt Yên: “Ăn ít thôi, kẻo lại nhiệt đấy”.
Đường Nguyệt Yên mỉm cười gật đầu, làn da vốn đã trắng hồng lúc này lại càng giống như được ráng mây chiếu rọi, vô cùng kiều diễm.
Đám nha hoàn bên cạnh cực kỳ ngưỡng mộ: “Bạch phu tử chu đáo quá!”.
“Đúng vậy, chu đáo quá!”.
“Không được ăn nhiều vải đâu, sẽ bị nhiệt đó”.
Sách La Định ấn lên khóe miệng đang giật giật, nhìn Trình Tử Khiêm bên cạnh đang múa bút thành văn. Lúc chấm bút lông vào mực, Trình Tử Khiêm vỗ vai Sách La Định an ủi: “Bỏ đi, con gái nói cái gì thì đó là chân lý, sẽ không thèm nói đạo lý với ngươi đâu!”.
Sách La Định bĩu môi, lẩm bẩm: “Quá là vô lý, lão tử sống độc thân thế này mới là khôn ngoan”.
Đúng lúc hắn nói lời này vừa hay có một nha hoàn dâng trà nghe được, thế là xong…
Lát sau, khắp thành đều bàn tán: Sách La Định nói bọn con gái ai cũng bất chấp lý lẽ, hắn thà sống độc thân còn hơn.
“Ai muốn lấy hắn chứ, tưởng ai cũng mê hắn sao!”.
“Đúng thế!”.
“Loại đàn ông hẹp hòi như vậy thật đáng ghét!”.
“Hắn ta mới là kẻ vô lý!”.
Trên thuyền, Sách La Định chống cằm nghe Tam công chúa bật bông… à, đánh đàn… tiếng bật bông, à tiếng đàn làm hắn buồn ngủ díp mắt, hai mí mắt cứ choảng nhau đôm đốp.
Cuối cùng, Tam công chúa cũng đàn xong, mọi người đều vỗ tay, Sách La Định gật đầu một cái tỉnh dậy, cố gắng mở to hai mắt cho tỉnh táo, cũng vỗ tay theo. Thấy nước trà trong chén đã lạnh, hắn liền gọi nha hoàn đổi chén khác.
Một nha hoàn bước lại giúp hắn đổi chén trà khác, chẳng biết từ khi nào trên sàn thuyền lại có một vũng nước nhỏ, nha hoàn kia không để ý giẫm lên đó nên bị trượt chân, khó khăn lắm mới đứng vững được, nhưng nước trà lại hắt hết lên tay áo Sách La Định, mặt mũi nha hoàn trắng bệch.
Sách La Định vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hắn mơ màng cầm chén trà đưa lên miệng uống một ngụm, cảm thấy trà vẫn chưa đủ đặc, hắn chẳng tỉnh táo hơn được nên trả cái chén lại cho nha hoàn, nói nhỏ: “Cho thêm trà vào đi, mang cho ta một chén thật đặc vào”.
“Vâng…”. Nha hoàn thấy Sách La Định có vẻ chẳng chú ý gì tới cái ống tay áo dính nước nên cẩn thận bưng chén trà rời đi. Khi nha hoàn bưng một chén trà đặc quay lại thì bắt gặp ngay cảnh Bạch Hiểu Nguyệt đưa khăn cho Sách La Định.
Sách La Định vẫn chưa hiểu chuyện gì, nha đầu này đưa khăn cho mình làm quái gì, ai dùng thứ này chứ, toàn mùi son phấn? Bạch Hiểu Nguyệt chỉ tay áo bị ướt, Sách La Định cúi đầu nhìn, thuận tay chùi luôn vào vạt áo của Trình Tử Khiêm trong khi Trình Tử Khiêm đang hí hoáy ghi chép.
Trình Tử Khiêm vẫn chẳng biết gì. Sách La Định quay đầu lại, thấy ở gần đó nha hoàn kia đã bưng trà lên, trợn mắt há miệng nhìn mình. Biết là chuyện xấu của mình đã bị phát hiện, Sách La Định lúng túng gãi đầu.
Nha hoàn kia bưng trà đi tới.
Sách La Định cầm chén trà nhấp một ngụm, đắng đến độ khiến hắn phải chau mày.
Nha hoàn run sợ - Có phải trà đặc quá không?
Ai ngờ Sách La Định mới nhấp được hai ngụm, vừa đặt chén xuống thì nhìn thấy trên sàn thuyền có một vũng nước nhỏ, hắn lại thuận tay kéo vạt áo của Trình Tử Khiêm mà lau sạch nó đi.
Trình Tử Khiêm có lẽ đã cảm thấy quần áo của mình động đậy, nên ngẩng đầu nhìn.
Sách La Định nhìn trời ngắm mây, giả bộ ta có làm gì đâu. Nha hoàn kia thì không nhịn nổi cười.
Lúc này Hạ Mẫn cũng lên gảy đàn, lại bắt đầu điệp khúc “tang tang tang”…
Sách La Định đỡ trán, vừa ngáp vừa hỏi Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh đang chăm chú nghe đàn: “Còn đánh bao lâu nữa…”.
Bạch Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Nghi lễ trước đây ta dạy ngươi đâu rồi? Không được ngủ!”.
Sách La Định chống cằm, cố lên tinh thần.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn tiểu nha hoàn vẫn đang ngây ngô nhìn Sách La Định ở phía sau, nói: “Bưng một chén trà nữa lại đây”.
Nha hoàn còn chưa đi, Sách La Định đã nói: “Trà không có tác dụng đâu, có hạc đỉnh hồng(34) không… Ái”.
(34) Hạc đỉnh hồng: Một thứ đá có chất cực độc, không mùi không vị, màu trắng, được gọi là tì sương, hay còn gọi là tín thạch.
Hắn chưa dứt lời, đã bị Bạch Hiểu Nguyệt nhéo mạnh một cái. Hắn cũng tỉnh táo hơn một chút, ngồi ngay ngắn lại, cảm thấy chẳng thoải mái chút nào, sao trời vẫn chưa tối chứ?
Một lát sau, Trình Tử Khiêm đem bản thảo đến mép thuyền giao cho thuộc hạ, tới chỗ rẽ vắng người liền nghe thấy tiếng mấy tiểu nha hoàn đang nói chuyện, một trong số đó chính là nha hoàn vừa dâng trà cho Sách La Định.
“Các cô có cảm thấy tướng mạo của Sách La Định thật ra cũng đâu đến nỗi không?”.
“Ừm…”.
“Thật ra cũng được, cũng cao to”.
“Sống mũi rất cao, mắt rất đẹp nữa”.
“Nhưng thô lỗ lắm”.
“Hắn tốt mà, lúc nãy ta hắt cả nước trà lên người hắn vậy mà hắn cũng không nói gì”.
“Thật á?”.
“Đúng thế, hắn còn lấy vạt áo của Tử Khiêm đại nhân lau sàn thuyền nữa đấy, đáng yêu quá đi”.
Trình Tử Khiêm lắc đầu cười, lùi lại hai bước, đột nhiên cảm thấy không đúng, liền đưa tay kéo vạt áo sau lên xem, trên vạt áo trắng như tuyết của hắn dính một vết ố loang lổ.
Trình Tử Khiêm nổi giận, quay lại chỗ ngồi của mình, định bụng ụp cả nghiên mực lên mặt Sách La Định thì không ngờ Sách La Định bỗng tò mò hỏi: “Chẳng phải ngươi nói Tam công chúa sẽ phản kích sao?”.
Trình Tử Khiêm ngẩn người.
Sách La Định chỉ mấy cô nương kia, lúc này Nguyên Bảo Bảo đang gảy đàn, Đường Nguyệt Nhữ ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng bóc vải ăn, không ngó trộm Bạch Hiểu Phong cái nào.
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi hắn: “Thì ra ngươi cũng có lúc buôn chuyện đấy chứ?”.
Sách La Định sửng sốt, bắt đầu tự kiểm điểm - Quả nhiên gần mực thì đen mà, lão tử cũng bắt đầu hư hỏng mất rồi!
“Đã nói con gái sẽ không trực tiếp tranh đấu với nhau mà!”. Trình Tử Khiêm nhếch môi nói với Sách La Định: “Chỉ có nam tử mới đấu đá trực diện thôi!”.
Sách La Định sửng sốt, nghe không hiểu lắm. Đúng lúc này lại nghe thấy Đường Tinh Trị đột nhiên hỏi: “Sách tướng quân, nghe nói võ nghệ của ngươi rất cao cường?”.
Sách La Định quay đầu lại, chỉ thấy Đường Tinh Trị đang cầm một thanh bảo kiếm rất đẹp: “Hay là ngươi múa vài đường kiếm để chúng ta được mở mang tầm mắt?”.
Sách La Định chớp chớp mắt.
Rất nhiều người cho rằng đây là ý kiến hay.
Lệ phi lại không tán thành: “Tinh Trị, đừng làm loạn, Sách tướng quân là đại tướng, chiêu thức giết địch trên chiến trường sao có thể giống với mấy chiêu khoa chân múa tay của các ngươi được?!”.
Sách La Định đánh giá cao Lệ phi hơn một chút, đây mới là tiếng người chứ, đừng tưởng đàn bà thì không hiểu biết.
Đường Tinh Trị phản đối: “Võ công trong thiên hạ đều liên thông với nhau, có lý nào biết viết chữ to mà chẳng thể viết nổi chữ nhỏ”.
“Đúng thế”. Hồ Khai cũng hùa vào: “Chi bằng cho chúng ta được mở mang tầm mắt, có được không?”.
“Được”. Sách La Định dài giọng đáp, nói xong liền đứng lên, cuối cùng có thể giãn gân giãn cốt chút rồi…
Trình Tử Khiêm nhìn vẻ mặt Sách La Định - Hình như hắn đang âm mưu gì đó.
Sách La Định đứng dậy, nhìn bốn xung quanh đều là án thư, lối đi bé tẹo, hắn lười đi vòng nên nhấc chân nhẹ nhàng nhảy qua án thư.
“Cho ngươi mượn kiếm”. Đường Tinh Trị ném bảo kiếm của mình cho Sách La Định. Sách La Định nhẹ nhàng đón lấy, xoay cổ tay một cái, tua kiếm màu trắng vẽ một đường cong đầy đặn quay quanh cổ tay ba vòng…
Trên bờ lại nhốn nháo.
Không thể phủ nhận, động tác này của Sách La Định quá tuyệt!
Nhưng thanh kiếm trong tay vừa xoay một vòng thì Sách La Định đã phát hiện có gì đó bất ổn, liếc mắt sang thấy vẻ mặt hả hê vui sướng của bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai, hắn hơi nhướng mày, thầm chửi: Mẹ nó, thì ra là muốn chơi lão tử, bảo sao tự dưng tốt thế, lại còn cho lão tử mượn kiếm nữa! Cười ư? Lát nữa lão tử sẽ khiến các ngươi muốn khóc cũng không được!
Trình Tử Khiêm thấy cảnh này mà kích động, múa bút thành văn: Lão Sách lộ bản tính rồi, đến lúc xem trò hay rồi đây!
Trình Tử Khiêm đang viết, lại thấy Bạch Hiểu Nguyệt cầm bút chu sa lên, gạch bay một đoạn trên bản thảo Trình Tử Khiêm vừa viết, lầm bầm: “Không được viết đoạn này”.
Trình Tử Khiêm sửng sốt, ngó qua thì thấy đoạn bị gạch là đoạn mấy nha hoàn khen Sách La Định. Hắn sững sờ nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Nàng quay ngoắt mặt đi: “Viết tốt như thế để làm gì chứ, khiêm tốn chút!”.
Trình Tử Khiêm sờ cằm - Ái chà! Có mùi ghen tuông rồi đây, tình hình này là sao ta?!
Bạch Hiểu Nguyệt đi tới.
“Trà này…”. Trình Tử Khiêm chỉ chén trà trong tay Sách La Định: “Ai bảo Tam công chúa bưng trà ra thế?”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười nhạt: “Là thế này…”.
Thì ra, Sách La Định vừa đi, Lệ phi liền nói trà sắp nguội rồi và sai Đường Nguyệt Yên mang ra cho Sách La Định, nhưng Đường Nguyệt Yên ngại ngùng không chịu, nói mình không quen Sách tướng quân, hơn nữa trông hắn rất hung dữ nên nàng không dám nói chuyện với hắn. Lệ phi nghiêm khắc trách mắng Đường Nguyệt Yên khiến nàng rưng rưng nước mắt. Thế là Đường Nguyệt Nhữ đứng dậy, bưng chén trà, nói: “Để con đi”.
“Hả hả”. Trình Tử Khiêm viết lia lịa: “Lệ phi ra tay trước à!”.
“Ra tay cái gì?”, Sách La Định không hiểu.
Mọi người đang nói chuyện thì một con bồ câu trắng béo núc đã sà cánh xuống mũi thuyền, kêu lên mấy tiếng “cúc cúc” với Trình Tử Khiêm.
Trình Tử Khiêm rút một tờ giấy trong ống thư buộc ở chân bồ câu ra, vừa mở ra nhìn đã lắc đầu nói: “Quả nhiên”.
“Quả nhiên cái gì?”. Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt đều châu đầu vào tờ giấy.
“Trước có tin đồn ngươi vào thư viện Hiểu Phong là để giúp Đường Nguyệt Nhữ, bây giờ Đường Nguyệt Nhữ lại đối xử với ngươi tốt như vậy, nên người ta đều tin đó là sự thật, bây giờ tất cả mọi người đều thương cảm cho Đường Nguyệt Yên”. Trình Tử Khiêm búng búng tờ giấy đó.
Đúng lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng xôn xao, mọi người ngẩng lên nhìn, thì ra Bạch Hiểu Phong đổi tư thế để ăn điểm tâm…
Sau đó, Trình Tử Khiêm lại viết một bức thư khác nhét vào ống thư buộc ở chân bồ câu rồi tung nó lên trời, bồ câu liền bay đi. Bồ câu vừa mới bay đi, ở dưới mặt hồ đã có một người áo đen nổi lên, đưa cho Trình Tử Khiêm một xấp giấy dày, được bọc kỹ trong vải dầu không thấm nước.
Trình Tử Khiêm mở ra xem, trên mặt giấy viết đầy chữ “chính”.
“Ái chà”. Trình Tử Khiêm và Bạch Hiểu Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc lâu, kết luận: “Số người ủng hộ Đường Nguyệt Yên giành danh hiệu mỹ nữ năm nay đã tăng đáng kể”.
Sách La Định cảm thấy đầu mình ong ong, xem ra trong tay Trình Tử Khiêm có đến một đội quân chuyên đi thu thập tin tức…
Đúng lúc này, Nguyên Bảo Bảo đi ra: “Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, sắp đánh đàn rồi, bảo các ngươi qua đấy”.
“Ồ, ta tới ngay!”. Bạch Hiểu Nguyệt vội đứng dậy, chạy được vài bước thì quay đầu lại gọi ba nam nhân đang bận việc riêng kia: “Lên nghe đàn cả đi”. Ba người đành đứng lên đi theo Bạch Hiểu Nguyệt.
Trình Tử Khiêm khẽ nhắc nhở Sách La Định: “Xem cho kỹ, lát nữa là Tam công chúa phản kích đấy”.
Sách La Định không hiểu: “Phản kích cái gì?”.
“Chậc”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Thế mới nói thật sự không biết Hoàng thượng phái ngươi tới giúp hay là tới để ngáng chân người ta nữa, nhưng Tam công chúa không phải là người dễ dàng chịu thua đâu”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng đi lên phía trước như mây bay nước chảy, làm đám thiếu nữ trên bờ điên đảo, cảm thấy rất khó hiểu: “Đám cô nương kia bị làm sao vậy? Nữ truy nam cách tầng sa mỏng(31) mà, chẳng phải cứ thổ lộ thẳng với Bạch Hiểu Phong là được sao? Việc gì phải đấu tới đấu lui như thế, hắn cũng đâu có quan tâm”.
(31) Câu đầy đủ là “nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa”, ý nói nam theo đuổi nữ thì khó như vượt qua cả ngọn núi, nữ quyến rũ nam thì dễ như vén lớp lụa mỏng.
“Hứ”. Trình Tử Khiêm bày ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Sách La Định: “Vậy mới nói, ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được chuyện tranh giành của nhi nữ đâu”. Trình Tử Khiêm vừa nói dứt lời bỗng nhảy sang một bên.
Sách La Định sửng sốt, bỗng “bẹt bẹt”, một bãi phân chim rơi trên vai hắn… Tóm con bồ câu đưa thư vừa gây tội tày trời ấy, Sách La Định rống lên: “Lão tử hầm sống ngươi”.
Người trên bờ lại bắt đầu nhốn nháo.
“Đáng sợ quá!”.
“Tên mọi rợ!”.
Trình Tử Khiêm vội cướp lại con bồ câu đang run rẩy, vuốt lông nó: “Đừng chấp tên thô lỗ đó!”.
Sách La Định kéo tấm rèm trắng ở bên cạnh lau vai soàn soạt. Thật xui xẻo!
Trình Tử Khiêm rút bức thư trong ống thư buộc ở chân bồ câu ra xem, vỗ lên bên vai sạch sẽ của Sách La Định: “Chúc mừng ngươi!”.
“Chúc mừng cái gì?”.
“Mấy năm nay liên tục đạt danh hiệu Nam nhân đáng ghét nhất!”. Trình Tử Khiêm “chậc chậc” thêm mấy tiếng: “Gấp đôi số phiếu của tên đứng thứ hai đấy, cái này mới là thực lực”.
Khóe miệng Sách La Định giật mạnh, hắn tò mò hỏi: “Tên đứng thứ hai là ai?”.
Trình Tử Khiêm lại nhìn vào tờ giấy: “Tên Vương Ma Tử chuyên chọc ghẹo ni cô”.
Sách La Định im lặng một lúc, đột nhiên túm lấy Trình Tử Khiêm định ném xuống hồ.
Trình Tử Khiêm liều mạng bám chặt lan can thuyền: “Ngươi làm gì thế?”.
“Ngươi đi chết đi”. Sách La Định túm Trình Tử Khiêm, ném hắn xuống hồ: “Để lão tử sung sướng một phen”.
Các cô nương ở trên bờ đồng loạt thét lên.
“Nhìn kìa, tên mọi rợ kia lại muốn giết người!”.
“Thật thô lỗ, thật đáng ghét!”.
Hiểu biết của Sách La Định về đánh đàn chính là: về cơ bản nó chẳng khác bật bông, một dây đàn là một bật bông, chín dây đàn chẳng phải là chín người cùng bật bông sao? Ngoài ầm ĩ ra thì còn có cái gì chứ?
Về âm luật, hắn cũng dốt đặc cán mai, nên giờ đang rất không cam tâm tình nguyện mà ngồi ở mũi thuyền chờ người ta đánh đàn. Quy tắc đánh đàn cũng thật lắm thứ, Sách La Định oán thán, đám tài tử giai nhân gì cũng chê, chỉ không chê phiền toái.
Lệ quý phi sai Nguyễn công công cầm một cây cổ cầm đen sì đến, nhưng vì là của hoàng thất, lại thêm được mệnh danh là đồ quý hiếm mà nước nào đó tiến cống, dù là gỗ mục thì cũng có thể bán được khối tiền.
Sách La Định ngáp một cái, nhìn Trình Tử Khiêm đang tận lực hòa làm một với cảnh vật xung quanh mà vùi đầu nghiên cứu gì đó.
“Ngươi lại tính toán cái gì đấy?”. Sách La Định tò mò nhìn.
“Tỷ lệ cược”, Trình Tử Khiêm nói nhỏ.
“Lại cược xem Bạch Hiểu Phong sẽ chọn ai à?”.
“Hứ, ngươi cho rằng cả hoàng thành này chỉ có Bạch Hiểu Phong xứng danh phong lưu thôi à? Không sai, hắn thật sự rất nổi tiếng, nhưng vẫn còn người khác nữa mà!”. Trình Tử Khiêm đưa cho Sách La Định đọc mấy tin nhảm nhí được bàn tán khá sôi nổi của ngày hôm nay.
Sách La Định liếc mắt đọc: tin thứ nhất, Vương viên ngoại đã chia tay tình nhân bé nhỏ của mình; tin thứ hai, gần đây tên tài tử họ Trương có quan hệ rất tốt với thiên kim tiểu thư nhà Lưu viên ngoại; tin thứ ba, Trần viên ngoại cưới vợ lần thứ bảy, cô vợ này nhỏ hơn hắn ba mươi tuổi; tin thứ tư, lão Chu nổi tiếng giàu sang bỏ vợ, vợ lão định ôm đứa con nhảy xuống sông tự vẫn, khiến cả thành đều biết lão phải lòng một con hồ ly tinh nhỏ hơn mình hai mươi tuổi…
Sách La Định dụi mắt, tin nào cũng được ghi chép vô cùng tỉ mỉ…
Trình Tử Khiêm rất nghiêm túc thống kê lại: “Này, ngươi đoán xem, vợ Tần quận vương đấu với hoa khôi, ai có khả năng chiến thắng?”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật: “Có nhiều người quan tâm đến những chuyện kiểu này thế sao?”.
Trình Tử Khiêm sửng sốt: “Gì?”.
“Ta nói là, ai phân cao thấp với ai, ai có quan hệ tốt với ai, đều là những chuyện vặt vãnh tầm thường, thế mà có lắm kẻ quan tâm thế sao?”. Sách La Định khoanh tay, cảm thấy khó mà tin được.
“Ta đã cho người đi thống kê rồi, thật ra thì cũng không có nhiều người quan tâm lắm”. Trình Tử Khiêm cười tít mắt đưa số liệu thống kê cho Sách La Định xem: “Trong toàn thành này, có mấy kẻ quen biết Vương viên ngoại chứ, người quen biết tình nhân bé nhỏ của Vương viên ngoại cũng chẳng nhiều; thơ từ của tên tài tử họ Trương kia chẳng có bài nào được lan truyền ra ngoài; bộ dạng thiên kim tiểu thư nhà Lưu viên ngoại như thế nào cũng chẳng ai biết; Trần viên ngoại có bảy vợ, sáu người vợ đầu chết hết nhưng cũng chẳng ai quan tâm, vợ phú gia họ Chu muốn nhảy sông tự vẫn, mọi người ai cũng mắng chửi hồ ly tinh kia, nhưng hình như không ai biết hồ ly tinh kia có diện mạo thế nào; vị hoa khôi kia càng nực cười, hôm qua mới được bầu làm hoa khôi, thế mà hôm kia vẫn thấy làm hầu gái ở Bách Hoa lâu đấy”.
“Vậy ngươi viết ra làm cái gì?”. Sách La Định không hiểu.
“Không quan tâm không có nghĩa là không có ai muốn xem mà!”. Trình Tử Khiêm chớp chớp mắt: “Vẫn có người xem đó”.
“Tại sao?”. Sách La Định cảm thấy không thể hiểu nổi: “Bị điên à?”.
“Vì tất cả mọi người đều rảnh rỗi”. Trình Tử Khiêm nheo mắt, nghiêm túc nói: “Vì là những chuyện chẳng liên quan đến họ nên họ mới lấy chúng ra buôn chuyện cho vui chứ”.
Sách La Định chau mày lắc đầu, lúc này lại nghe thấy trên bờ có tiếng xôn xao.
Ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Bạch Hiểu Phong đang tiến lại đánh đàn.
“Chẳng phải nói Tam công chúa sẽ đánh đàn hay sao? Sao lại thành Bạch Hiểu Phong?”. Sách La Định không hiểu.
“Việc này là hiệu cầm, người có kỹ thuật cao mới làm được!”. Ở bên cạnh, Bạch Hiểu Nguyệt bưng một đĩa lê đã gọt sạch vỏ và cắt thành từng miếng đến, nàng vừa ngồi xuống đã nghe Sách La Định hỏi thế liền giúp Trình Tử Khiêm trả lời.
Sách La Định nhướng mày: “Thì ra là õng ẹo(32)!”.
(32) Bạch Hiểu Nguyệt nói “hiệu cầm” (校琴/xiào qín - thử dây, thử âm của đàn), nhưng Sách La Định lại nghe nhầm thành “kiểu tình” (矫情/jiǎoqíng - õng ẹo, giả vờ giả vịt).
Bạch Hiểu Nguyệt bực bội: “Hiệu cầm, là thử âm của đàn, đồ ngốc!”.
Sách La Định bĩu môi, đưa tay cầm cái tăm trúc xiên lê ăn. Bạch Hiểu Nguyệt đẩy đĩa lê đến trước mặt hắn. Hắn thấy lê rất ngon, mới hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: “Nàng không ăn à? Ngọt lắm”.
“Không”. Bạch Hiểu Nguyệt nhích sang bên cạnh.
Sách La Định thầm nhủ nha đầu này sao khó hiểu thế, không ăn mang ra đây làm gì?
“Này”. Sách La Định huých tay Trình Tử Khiêm một cái: “Ăn lê không?”.
Trình Tử Khiêm liếc qua: “Không”.
Sách La Định thầm nói, ngươi cũng không ăn sao?
Lại nghe Trình Tử Khiêm hờ hững buông một câu: “Lê này ta đâu có phần”.
“Khụ khụ…”. Sách La Định suýt nữa thì nuốt luôn cả chiếc tăm trúc.
Bạch Hiểu Nguyệt nhanh nhẹn chạy lên phía trước lấy quả vải.
“Tang…”. Bạch Hiểu Phong bắt đầu thử âm, những người quanh hắn kích động hẳn lên.
Sách La Định ngoáy tai: “Lại bắt đầu ‘tang’ rồi, không biết còn ‘tang’ đến khi nào nữa, ông trời ơi mau xuống núi đi, nếu không thì mưa như trút nước cũng được!”.
Trình Tử Khiêm ở bên cạnh, tai vểnh lên: “Mưa cũng tốt!”.
Sách La Định nhướng mày: “Ngươi cũng mất kiên nhẫn sao?”.
“Đâu có”. Trình Tử Khiêm nhếch mép cười: “Trời mưa thì càng có tư liệu để viết, trời mưa ướt sượt thì càng phát sinh nhiều chuyện”.
Sách La Định trầm mặc một lúc lâu, chỉ vào mũi hắn: “Đáng khinh không!”.
Trình Tử Khiêm cắn nửa trái táo, gật đầu: “Đáng!”.
Bạch Hiểu Phong “tang” một hồi, còn căng lại dây đàn gì đó, có vẻ rất bận rộn.
Ở trên bờ, cả tá các cô nương ngất xỉu, Sách La Định chẳng hiểu tại sao lại thế, cảm nắng à?
Ở phía bên này, Bạch Hiểu Nguyệt đã chén bay hơn chục quả vải, để lại một đống vỏ trên bàn. Sách La Định ngứa miệng nói: “‘Một quả vải bằng ba ngọn đuốc’(33), nàng ăn nhiều như vậy không sợ sáng mai sẽ đau họng à?”.
(33) Y học cổ truyền cho rằng quả vải có tính ấm nên ăn nhiều sẽ “sinh hỏa”, nên có câu “một quả vải bằng ba ngọn đuốc”. Người lớn không nên ăn quá 10 quả mỗi lần, trẻ nhỏ chỉ nên ăn 3-4 quả mỗi lần, nếu ăn nhiều sẽ bị nhiệt miệng, gan nóng, buồn nôn, chân tay mỏi, hoa mắt…
Bạch Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái, cũng không ăn nữa, lấy một chiếc khăn lau tay.
Đường Tinh Trị ngồi cách đó không xa, cau mày bê đĩa vải ở trước mặt mình tới cho Bạch Hiểu Nguyệt. Thấy Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình, Đường Tinh Trị cười nói: “Không sao đâu, nàng thích thì cứ ăn thêm đi, lát nữa ta sẽ bảo ngự y mang thuốc hạ hỏa đến cho nàng”.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng không tiện từ chối, bèn nhận lấy đĩa vải rồi đặt trước mặt.
Đường Tinh Trị thuận đà liếc xéo Sách La Định một cái. Sách La Định nhận được ánh mắt khó hiểu ấy, có chút dở khóc dở cười - Tên Đường Tinh Trị này thật ấu trĩ.
Ở phía xa, đám nha hoàn đứng xem cũng bắt đầu nhỏ giọng tám chuyện.
“Lục hoàng tử chu đáo quá”.
“Đúng thế, rất chu đáo”.
“Sách La Định thì thật thô lỗ”.
“Đúng vậy, còn nói con gái người ta ăn nhiều nữa chứ”.
Sách La Định liếc đám nha hoàn ấy một cái, thầm nghĩ họ bị điên à? Ăn ít đi mấy quả vải và ăn thêm mấy quả rồi phải uống thuốc, rốt cuộc thì cái nào mới bình thường đây?
Ở phía trước, hình như Bạch Hiểu Phong đã thử đàn xong, liền ưu nhã đứng lên. Tiếp đến là Tam công chúa Đường Nguyệt Nhữ bước tới gảy đàn, Bạch Hiểu Phong đi sang một bên tìm chỗ ngồi, Đường Nguyệt Yên đưa vải cho hắn, hỏi có muốn ăn không.
Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng khoát tay áo, ý muốn nói cổ họng mình đang có vấn đề nên không ăn, còn không quên nhắc nhở Đường Nguyệt Yên: “Ăn ít thôi, kẻo lại nhiệt đấy”.
Đường Nguyệt Yên mỉm cười gật đầu, làn da vốn đã trắng hồng lúc này lại càng giống như được ráng mây chiếu rọi, vô cùng kiều diễm.
Đám nha hoàn bên cạnh cực kỳ ngưỡng mộ: “Bạch phu tử chu đáo quá!”.
“Đúng vậy, chu đáo quá!”.
“Không được ăn nhiều vải đâu, sẽ bị nhiệt đó”.
Sách La Định ấn lên khóe miệng đang giật giật, nhìn Trình Tử Khiêm bên cạnh đang múa bút thành văn. Lúc chấm bút lông vào mực, Trình Tử Khiêm vỗ vai Sách La Định an ủi: “Bỏ đi, con gái nói cái gì thì đó là chân lý, sẽ không thèm nói đạo lý với ngươi đâu!”.
Sách La Định bĩu môi, lẩm bẩm: “Quá là vô lý, lão tử sống độc thân thế này mới là khôn ngoan”.
Đúng lúc hắn nói lời này vừa hay có một nha hoàn dâng trà nghe được, thế là xong…
Lát sau, khắp thành đều bàn tán: Sách La Định nói bọn con gái ai cũng bất chấp lý lẽ, hắn thà sống độc thân còn hơn.
“Ai muốn lấy hắn chứ, tưởng ai cũng mê hắn sao!”.
“Đúng thế!”.
“Loại đàn ông hẹp hòi như vậy thật đáng ghét!”.
“Hắn ta mới là kẻ vô lý!”.
Trên thuyền, Sách La Định chống cằm nghe Tam công chúa bật bông… à, đánh đàn… tiếng bật bông, à tiếng đàn làm hắn buồn ngủ díp mắt, hai mí mắt cứ choảng nhau đôm đốp.
Cuối cùng, Tam công chúa cũng đàn xong, mọi người đều vỗ tay, Sách La Định gật đầu một cái tỉnh dậy, cố gắng mở to hai mắt cho tỉnh táo, cũng vỗ tay theo. Thấy nước trà trong chén đã lạnh, hắn liền gọi nha hoàn đổi chén khác.
Một nha hoàn bước lại giúp hắn đổi chén trà khác, chẳng biết từ khi nào trên sàn thuyền lại có một vũng nước nhỏ, nha hoàn kia không để ý giẫm lên đó nên bị trượt chân, khó khăn lắm mới đứng vững được, nhưng nước trà lại hắt hết lên tay áo Sách La Định, mặt mũi nha hoàn trắng bệch.
Sách La Định vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hắn mơ màng cầm chén trà đưa lên miệng uống một ngụm, cảm thấy trà vẫn chưa đủ đặc, hắn chẳng tỉnh táo hơn được nên trả cái chén lại cho nha hoàn, nói nhỏ: “Cho thêm trà vào đi, mang cho ta một chén thật đặc vào”.
“Vâng…”. Nha hoàn thấy Sách La Định có vẻ chẳng chú ý gì tới cái ống tay áo dính nước nên cẩn thận bưng chén trà rời đi. Khi nha hoàn bưng một chén trà đặc quay lại thì bắt gặp ngay cảnh Bạch Hiểu Nguyệt đưa khăn cho Sách La Định.
Sách La Định vẫn chưa hiểu chuyện gì, nha đầu này đưa khăn cho mình làm quái gì, ai dùng thứ này chứ, toàn mùi son phấn? Bạch Hiểu Nguyệt chỉ tay áo bị ướt, Sách La Định cúi đầu nhìn, thuận tay chùi luôn vào vạt áo của Trình Tử Khiêm trong khi Trình Tử Khiêm đang hí hoáy ghi chép.
Trình Tử Khiêm vẫn chẳng biết gì. Sách La Định quay đầu lại, thấy ở gần đó nha hoàn kia đã bưng trà lên, trợn mắt há miệng nhìn mình. Biết là chuyện xấu của mình đã bị phát hiện, Sách La Định lúng túng gãi đầu.
Nha hoàn kia bưng trà đi tới.
Sách La Định cầm chén trà nhấp một ngụm, đắng đến độ khiến hắn phải chau mày.
Nha hoàn run sợ - Có phải trà đặc quá không?
Ai ngờ Sách La Định mới nhấp được hai ngụm, vừa đặt chén xuống thì nhìn thấy trên sàn thuyền có một vũng nước nhỏ, hắn lại thuận tay kéo vạt áo của Trình Tử Khiêm mà lau sạch nó đi.
Trình Tử Khiêm có lẽ đã cảm thấy quần áo của mình động đậy, nên ngẩng đầu nhìn.
Sách La Định nhìn trời ngắm mây, giả bộ ta có làm gì đâu. Nha hoàn kia thì không nhịn nổi cười.
Lúc này Hạ Mẫn cũng lên gảy đàn, lại bắt đầu điệp khúc “tang tang tang”…
Sách La Định đỡ trán, vừa ngáp vừa hỏi Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh đang chăm chú nghe đàn: “Còn đánh bao lâu nữa…”.
Bạch Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Nghi lễ trước đây ta dạy ngươi đâu rồi? Không được ngủ!”.
Sách La Định chống cằm, cố lên tinh thần.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn tiểu nha hoàn vẫn đang ngây ngô nhìn Sách La Định ở phía sau, nói: “Bưng một chén trà nữa lại đây”.
Nha hoàn còn chưa đi, Sách La Định đã nói: “Trà không có tác dụng đâu, có hạc đỉnh hồng(34) không… Ái”.
(34) Hạc đỉnh hồng: Một thứ đá có chất cực độc, không mùi không vị, màu trắng, được gọi là tì sương, hay còn gọi là tín thạch.
Hắn chưa dứt lời, đã bị Bạch Hiểu Nguyệt nhéo mạnh một cái. Hắn cũng tỉnh táo hơn một chút, ngồi ngay ngắn lại, cảm thấy chẳng thoải mái chút nào, sao trời vẫn chưa tối chứ?
Một lát sau, Trình Tử Khiêm đem bản thảo đến mép thuyền giao cho thuộc hạ, tới chỗ rẽ vắng người liền nghe thấy tiếng mấy tiểu nha hoàn đang nói chuyện, một trong số đó chính là nha hoàn vừa dâng trà cho Sách La Định.
“Các cô có cảm thấy tướng mạo của Sách La Định thật ra cũng đâu đến nỗi không?”.
“Ừm…”.
“Thật ra cũng được, cũng cao to”.
“Sống mũi rất cao, mắt rất đẹp nữa”.
“Nhưng thô lỗ lắm”.
“Hắn tốt mà, lúc nãy ta hắt cả nước trà lên người hắn vậy mà hắn cũng không nói gì”.
“Thật á?”.
“Đúng thế, hắn còn lấy vạt áo của Tử Khiêm đại nhân lau sàn thuyền nữa đấy, đáng yêu quá đi”.
Trình Tử Khiêm lắc đầu cười, lùi lại hai bước, đột nhiên cảm thấy không đúng, liền đưa tay kéo vạt áo sau lên xem, trên vạt áo trắng như tuyết của hắn dính một vết ố loang lổ.
Trình Tử Khiêm nổi giận, quay lại chỗ ngồi của mình, định bụng ụp cả nghiên mực lên mặt Sách La Định thì không ngờ Sách La Định bỗng tò mò hỏi: “Chẳng phải ngươi nói Tam công chúa sẽ phản kích sao?”.
Trình Tử Khiêm ngẩn người.
Sách La Định chỉ mấy cô nương kia, lúc này Nguyên Bảo Bảo đang gảy đàn, Đường Nguyệt Nhữ ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng bóc vải ăn, không ngó trộm Bạch Hiểu Phong cái nào.
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi hắn: “Thì ra ngươi cũng có lúc buôn chuyện đấy chứ?”.
Sách La Định sửng sốt, bắt đầu tự kiểm điểm - Quả nhiên gần mực thì đen mà, lão tử cũng bắt đầu hư hỏng mất rồi!
“Đã nói con gái sẽ không trực tiếp tranh đấu với nhau mà!”. Trình Tử Khiêm nhếch môi nói với Sách La Định: “Chỉ có nam tử mới đấu đá trực diện thôi!”.
Sách La Định sửng sốt, nghe không hiểu lắm. Đúng lúc này lại nghe thấy Đường Tinh Trị đột nhiên hỏi: “Sách tướng quân, nghe nói võ nghệ của ngươi rất cao cường?”.
Sách La Định quay đầu lại, chỉ thấy Đường Tinh Trị đang cầm một thanh bảo kiếm rất đẹp: “Hay là ngươi múa vài đường kiếm để chúng ta được mở mang tầm mắt?”.
Sách La Định chớp chớp mắt.
Rất nhiều người cho rằng đây là ý kiến hay.
Lệ phi lại không tán thành: “Tinh Trị, đừng làm loạn, Sách tướng quân là đại tướng, chiêu thức giết địch trên chiến trường sao có thể giống với mấy chiêu khoa chân múa tay của các ngươi được?!”.
Sách La Định đánh giá cao Lệ phi hơn một chút, đây mới là tiếng người chứ, đừng tưởng đàn bà thì không hiểu biết.
Đường Tinh Trị phản đối: “Võ công trong thiên hạ đều liên thông với nhau, có lý nào biết viết chữ to mà chẳng thể viết nổi chữ nhỏ”.
“Đúng thế”. Hồ Khai cũng hùa vào: “Chi bằng cho chúng ta được mở mang tầm mắt, có được không?”.
“Được”. Sách La Định dài giọng đáp, nói xong liền đứng lên, cuối cùng có thể giãn gân giãn cốt chút rồi…
Trình Tử Khiêm nhìn vẻ mặt Sách La Định - Hình như hắn đang âm mưu gì đó.
Sách La Định đứng dậy, nhìn bốn xung quanh đều là án thư, lối đi bé tẹo, hắn lười đi vòng nên nhấc chân nhẹ nhàng nhảy qua án thư.
“Cho ngươi mượn kiếm”. Đường Tinh Trị ném bảo kiếm của mình cho Sách La Định. Sách La Định nhẹ nhàng đón lấy, xoay cổ tay một cái, tua kiếm màu trắng vẽ một đường cong đầy đặn quay quanh cổ tay ba vòng…
Trên bờ lại nhốn nháo.
Không thể phủ nhận, động tác này của Sách La Định quá tuyệt!
Nhưng thanh kiếm trong tay vừa xoay một vòng thì Sách La Định đã phát hiện có gì đó bất ổn, liếc mắt sang thấy vẻ mặt hả hê vui sướng của bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai, hắn hơi nhướng mày, thầm chửi: Mẹ nó, thì ra là muốn chơi lão tử, bảo sao tự dưng tốt thế, lại còn cho lão tử mượn kiếm nữa! Cười ư? Lát nữa lão tử sẽ khiến các ngươi muốn khóc cũng không được!
Trình Tử Khiêm thấy cảnh này mà kích động, múa bút thành văn: Lão Sách lộ bản tính rồi, đến lúc xem trò hay rồi đây!
Trình Tử Khiêm đang viết, lại thấy Bạch Hiểu Nguyệt cầm bút chu sa lên, gạch bay một đoạn trên bản thảo Trình Tử Khiêm vừa viết, lầm bầm: “Không được viết đoạn này”.
Trình Tử Khiêm sửng sốt, ngó qua thì thấy đoạn bị gạch là đoạn mấy nha hoàn khen Sách La Định. Hắn sững sờ nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Nàng quay ngoắt mặt đi: “Viết tốt như thế để làm gì chứ, khiêm tốn chút!”.
Trình Tử Khiêm sờ cằm - Ái chà! Có mùi ghen tuông rồi đây, tình hình này là sao ta?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.