Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 71
Nhật Mộ Vi An
30/03/2024
Lê Chất nghe thế, không vội trả lời, mà ung dung hỏi ngược lại: "Vì sao em cho rằng là
tôi?" Yến Thu như thể bị hỏi kho", im lặng, bỗng nhiên có chút không biết nên trả lời như thế nào, nhưng cậu cũng không muốn nói dối trước
mặt Lê Chất, bởi vậy cuối cùng vẫn nói thật. "Bởi vì... hình như chỉ có mỗi anh sẵn sàng bỏ
tiền ra mua tác phẩm của tôi." Yến Thu nói xong, chậm rãi cúi đầy, chẳng biết
tại sao, cảm giác tự ti đột ngột dâng lên. Ký ức trước kia bất chợt ùa về, vô số buổi tối, cậu ngồi trong căn phòng lờ mờ đơn sơn, sử dụng loại gỗ bình thường nhất vụng về điêu
khắc từng món trang trí đơn giản. Sau đó, chúng bị ném vào thùng rác hoặc là bị
đám trẻ con ném tới ném lui như đồ bỏ đi.
"Đây là những thứ gì?"
"Xấu chết đi được." "Đừng suốt ngày chơi với những cục gỗ vụn đó
nữa, có thời gian thì đi giặt đồ cho anh trai đi."
11
..." Những ký ức hỗn loạn tồi tệ đó đan xen với ánh đèn sáng rực hiện tại của đại sảnh ngay trước mắt cậu, trong chốc lát Yến Thu không phân
biệt được đâu là hiện thực? Những ngón tay buông thõng ở hai bên chân vô
thức siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. Lê Chất vừa quay đầu lại, nhìn thấy chính là
cảnh tượng này. Yến Thu nửa cúi đầy, cần cổ thon dài hơi cong,
hận không thể co mình vào trong quần áo. Giống như một con thỏ nhỏ cực kỳ không tự
tin. Lê Chất đột nhiên rất muốn vỗ vỗ vai cậu, để cho cậu thẳng lưng, cậu ưu tú như vậy, rõ ràng nên ngẩng đầy ưỡn ngực đứng ở trước mặt
người khác. Lê Chất nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như
thế.
Bởi vậy khi Yến Thu cảm nhận được sức nặng truyền đến từ trên vai mình, lập tức ngẩng đầy lên, sau đó chợt nghe Lê Chất trả lời: "Không
phải." "Không phải là anh sao?" Yến Thu quay đầy nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên vẻ kho"
tin. "Không phải tôi." Lê Chất nhìn vào ánh mắt của cậu, nghiêm túc nói: "Cho nên cũng không phải chỉ có một mình tôi chân thành thích các
tác phẩm của em." Lê Chất nói xong, rút lại bàn tay đang khẽ đặt lên vai cậu, có điều lúc thả xuống không cẩn thận chạm phải ngón tay Yến Thu buông xuống
ở bên cạnh. Trong nháy mắt tiếp xúc ngắn ngủi, thế nhưng
trong lòng hai người đều run lên. Rõ ràng phòng triển lãm lớn như vậy, nhưng giây phút đó Yến Thu lại cảm thấy chỉ còn lại mỗi cậu và Lê Chất, một bầu không khí kho" tả
lan tràn giữa hai người.
Hai người không hẹn mà cùng tránh ánh mắt của đối phương, Yến Thu cúi đầu nhìn dưới chân, còn Lê Chất thì ngước mắt lên nhìn về
phía tác phẩm triển lãm cách đó không xa. Yến Thu đang suy nghĩ có nên nói gì không, thì nghe thấy Lê Chất đột nhiên mở miệng, nói
từng chữ: "Đừng không tự tin như vậy."
"Em thật sự... rất giỏi."
*** Phó Trầm Trạch đẩy cửa phòng bao riêng ra, bên trơng đã ngồi đầy người, có người ôm người tình nhỏ đang uống rượu, có người đang nói chuyện phiếm, còn có hai người đang gào thảm thiết hát - Muốn hỏi em có dám hay
không*?
*Bài "Điên cuồng vì yêu" của Trần Mộng Gia Trên bàn bày đầy đủ các loại rượu, một nửa đã
được mở sẵn. "Ôi, anh Phó, anh tới thật à, em tưởng anh nói đùa cơ đấy." Kỷ Lai thấy Phó Trầm Trạch, lập tức buông người tình nhỏ trong lòng ra, vỗ vỗ e0 cô ta để cô ả ngồi sang bên cạnh, nhường chỗ cho Phó Trầm Trạch.
•1分46 Phó Trầm Trạch nhìn vào chỗ cô gái ăn mặc hở hang vừa mới ngồi, trong mắt vô thức hiện lên sự ghét bỏ, nhưng anh ta cũng không nói gì,
vẫn ngồi xuống. Ở chỗ này đều là anh em chơi từ nhỏ tới lớn
với anh ta, thấy anh ta đến, sôi nổi tò mò nói: "Không phải hôm nay là hội nghị doanh nhân
thường niên sao, cậu không đi à?" "Không phải chứ, chẳng phải cha cậu vẫn coi cậu như Thái tử mà bồi dưỡng đó sao, năm nào
cũng dẫn cậu theo." Tần Mộ ngồi ở góc, nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Phó Trầm Trạch, bắn cho bọn họ một ánh
mắt, ý bảo bọn họ đừnJ nói nữa.
Kỳ Lai thấy thế, cũng đoán được điều gì đó,
cầm một cái ly rót một ly rượu đưa cho anh ta:
"Có phái dẫn em trai đang nổi tiếng của anh đi không? Thôi bỏ đi, không đi thì không đi, một
hội nghị thường niên thôi mà. Uống rượu uống
rượu, không đáng để tức giận."
Phó Trầm Trạch nghe thấy tên Yến Thu ngay lập tức cảm thấy phiền lòng, vì thế thuận the0 nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch rượu
trong ly.
46, Gần đây danh tiếng của Yến Thu đang lên, mọi người đều trơng giới cả, ai mà không biết thân phận của cậu, thế nên trong thoáng chốc không
khỏi nói thêm vài câu.
“Anh Phó, đứa em trai đó của anh giỏi phết, không phải lớn lên ở địa phương nhỏ à, sao tại biết đến cái thứ là điêu khắc gỗ này? Lại còn lọt vào mắt của ông cụ Lê? Đây cũng không phải là bản lĩnh người bình thường có
thể có."
"Đâu chỉ thê.
...." Lập tức có người tiếp lời cậu ta, ý tứ mập mờ nói: "Nghe nói cậu ta cũng rất thân thiết với
người đứng đầy nhà họ Lê bây giờ." "Chậc, thủ đoạn này cũng không phải dạng
vừa." "Đúng vậy, nếu không tại sao trước đây có thể ép Sương Trì tới mức muốn phóng hỏa giết chết
cậu ta."
"Đủ rồi." Nghe thấy tên Phó Sương Trì, Phó Trầm Trạch lập tức thay đổi sắc mặt, quát bọn họ.
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đương nhiên đều biết Phó Trầm Trạch yêu thương cậu em trai này bao nhiêu, nhưng không ai ngờ tới cuối cùng cậu ta lại làm ra chuyện đó, kết cục là bị
(b)ắt vào tù.
Có lẽ Phó Trầm Trạch là người kho" chịu nhất.
Vì thế lại chuyển đề tài trở lại trên người Yến
Thu. "Nghe nói Yến Thu đó bây giờ được cha cậu đánh giá rất cao. Nói đi cũng phải nói lại, cậu
ta sẽ không uy hiếp đến địa vị của cậu đó chứ?" "Không thể nào." Kỷ Lai vừa nghe thế, tức ngắt lời anh chàng: "Anh Phó là người nối nghiệp mà bác Phó đã (b)ắt đầy bồi dưỡng từ nhỏ, thằng nhà quê đó lấy cái gì để tranh giành
với anh Phó?"
"Cũng đúng, nhưng tôi nghẹ nói cách đây Không lâu chẳng phải cậu ta đã đảm phần hợp
tác thành không với nhà họ Lê ư. Đây cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được, xem ra cũng không thể coi thường,
anh Phó, anh cẩn thận một chút."
Phó Trầm Trạch nghe vậy xì khẽ một tiếng, sự khinh thường gần như muốn tràn từ trong giọng ra: "Cũng không biết là dùng gì để đàm
phán đâu?" Tần Mộ ở một bên vẫn không chen vào nghe
vậy, lập tức hỏi: "Trầm Trạch, ý cậu là gì?" Phó Trầm Trạch nâng ly rượu lên ngước mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly
rượu, nở nụ cười đầy ám chỉ. Người ở đây có ai không quanh năm trà trộn ở nơi gió trăng, trong nháy mắt hiểu được ý của
anh ta. Ngay tức thì biểu cảm trên mặt mọi người đều
ấn ý sâu xa. "Bảo sao, tôi đã nói mà, loại người như cậu ta
thì sao có thể hợp tác được với nhà họ Lê. Chậc, lại còn đến từ nông thôn. Người có địa vị như Lê tiên sinh muốn kiểu gì mà chả có, thật
đúng là không biết chọn mà." "Đúng vậy, nếu Yến Thu có thể, hay là tao cũng thử xem? Nói không chừng Lê tiên sinh
cũng có thể coi trọng tao đấy?"
"Đệt mợ, nếu để cha cậu biết cậu đi bán mông,
không đánh gãy chân cậu mới lạ?" Tần Mộ nghe bọn họ nói càng ngày càng thô
tục, không khỏi nhíu mày ngắt lời bọn họ:
"Đừng nói nữa." Tuy rằng hắn không qua lại với Yến Thu nhiều, nhưng hắn luôn cảm thấy Yến Thu không phải
là người như vậy.
Có điều...
Nhớ tới cảnh tượng mập mờ giữa cậu và Lê Chất trong nhà hàng vào lần trước, đột nhiên
lại cảm thấy không chắc chắn. "Anh Phó còn chưa vội, cậu vội cái gì, lão Tần, đừn ở nói anh cũng thích khứa họ Yến đó chứ?" Những người khác thấy thế trêu ghẹo
nói. Tần Mộ nghe thế, như thể bị thứ bẩn thỉu gì đó dính vào, tâm trạng ngay lập tức kích động, the0 bản năng phủ nhận: "Làm gì có, chẳng qua dù sao cậu ta cũng là em trai của Trầm Trạch,
nên giữ mồm giữ miệng chút đi."
Phó Trầm Trạch nghe hắn nói như vậy, cũng
nói the0: "Được rồi, đừng đoán mò." Dù sao bất kể như thế nào, Yến Thu cũng là
người của nhà họ Phó. Nói vài câu thì thôi, nếu nói tiếp nữa, thể diện
của nhà Phó sẽ không giữ được. Mọi người cũng hiếu ý của anh, vì vậy nhanh
chóng kéo đề tài trở lại:
"Trầm Trạch, vậy cậu
càng phải cần thận, đầu tiên cậu ta vì tổng Sương Trì đi, lại không tiếc trả cái giá lớn như vậy đe0 bám lên Lê tiên sinh, cậu cảm thấy cậu ta là vì cái gì? Loại người ở đáy xã hội
đó... rất biết cách lựa cột bò lên." "Lòng tham cũng không nhỏ dâu, nhưng cha cậu chỉ cần không phải là ông già hồ đồ thì
cũng sẽ không bỏ qua cậu mà giao công ty cho cậu ta đâu ha. Dù sao năng lực của cậu còn bày ra đó. Hơn nữa cho dù có giao công ty cho cậu ta, một đứa chưa từng học hành gì thì có thể
duy trì được chắc?"
Kỷ Lai cảm thấy bọn họ nói có khá là có lý, cũng lo lắng the0: "Anh Phó, thằng đó không từ
bất cứ thủ đoạn nào, anh nên cẩn thận với nó." "Tôi biết rồi." Phó Trầm Trạch giấu đi sự không cam lòng trong mắt, nâng ly rượu lên
chạm với cậu ta. Ánh mắt anh ta quét tới góc chỗ Tần Mộ, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, bưng
một ly rượu không, sắc mặt cực kỳ kho" coi.
Phó Trầm Trạch vốn định hỏi hai câu, nhưng Kỷ Lai lại đột nhiên hạ giọng, ghé vào tai anh ta hỏi: "Anh Phó, chuyện đâú thầu lần trước
em nói với anh chuẩn bị thế nào rồi?" Phó Trầm Trạch nghe vậy trong lòng có chút hỗn loạn, từ trong hộp thuốc lá trên bàn lấy ra một điếu thuốc cắn vào trong miệng, nhưng
không châm lửa. "Đã viết hồ sơ đâu thầu rồi, cậu cũng biết lần này là đâú thầu thương mại, dự toán báo giá là quan trọng nhất, dự án này quá lớn, phía tôi cũng không biết nên đề xuất đến bao nhiêu
trước khi chắc chắn."
Kỷ Lai nghe xong im lặng trong chốc lát, có vẻ như có chút kho" xử, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, chậm rãi nói: "Em có quen biết với người phụ trách đâu thầu bên đó, hay là để em làm cầu nối, hai người ăn bữa cơm liên hệ thử
xem." Phó Trầm Trạch cầm bật lửa lên đang chuẩn bị châm một điếu thuốc, nghe đến đó không khỏi khựng lại, tất nhiên anh ta hiểu được ý của Kỷ Lai, bởi vậy xoay chiếc bật lửa trong tay một
lúc rồi mới châm thuốc.
tôi?" Yến Thu như thể bị hỏi kho", im lặng, bỗng nhiên có chút không biết nên trả lời như thế nào, nhưng cậu cũng không muốn nói dối trước
mặt Lê Chất, bởi vậy cuối cùng vẫn nói thật. "Bởi vì... hình như chỉ có mỗi anh sẵn sàng bỏ
tiền ra mua tác phẩm của tôi." Yến Thu nói xong, chậm rãi cúi đầy, chẳng biết
tại sao, cảm giác tự ti đột ngột dâng lên. Ký ức trước kia bất chợt ùa về, vô số buổi tối, cậu ngồi trong căn phòng lờ mờ đơn sơn, sử dụng loại gỗ bình thường nhất vụng về điêu
khắc từng món trang trí đơn giản. Sau đó, chúng bị ném vào thùng rác hoặc là bị
đám trẻ con ném tới ném lui như đồ bỏ đi.
"Đây là những thứ gì?"
"Xấu chết đi được." "Đừng suốt ngày chơi với những cục gỗ vụn đó
nữa, có thời gian thì đi giặt đồ cho anh trai đi."
11
..." Những ký ức hỗn loạn tồi tệ đó đan xen với ánh đèn sáng rực hiện tại của đại sảnh ngay trước mắt cậu, trong chốc lát Yến Thu không phân
biệt được đâu là hiện thực? Những ngón tay buông thõng ở hai bên chân vô
thức siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. Lê Chất vừa quay đầu lại, nhìn thấy chính là
cảnh tượng này. Yến Thu nửa cúi đầy, cần cổ thon dài hơi cong,
hận không thể co mình vào trong quần áo. Giống như một con thỏ nhỏ cực kỳ không tự
tin. Lê Chất đột nhiên rất muốn vỗ vỗ vai cậu, để cho cậu thẳng lưng, cậu ưu tú như vậy, rõ ràng nên ngẩng đầy ưỡn ngực đứng ở trước mặt
người khác. Lê Chất nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như
thế.
Bởi vậy khi Yến Thu cảm nhận được sức nặng truyền đến từ trên vai mình, lập tức ngẩng đầy lên, sau đó chợt nghe Lê Chất trả lời: "Không
phải." "Không phải là anh sao?" Yến Thu quay đầy nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên vẻ kho"
tin. "Không phải tôi." Lê Chất nhìn vào ánh mắt của cậu, nghiêm túc nói: "Cho nên cũng không phải chỉ có một mình tôi chân thành thích các
tác phẩm của em." Lê Chất nói xong, rút lại bàn tay đang khẽ đặt lên vai cậu, có điều lúc thả xuống không cẩn thận chạm phải ngón tay Yến Thu buông xuống
ở bên cạnh. Trong nháy mắt tiếp xúc ngắn ngủi, thế nhưng
trong lòng hai người đều run lên. Rõ ràng phòng triển lãm lớn như vậy, nhưng giây phút đó Yến Thu lại cảm thấy chỉ còn lại mỗi cậu và Lê Chất, một bầu không khí kho" tả
lan tràn giữa hai người.
Hai người không hẹn mà cùng tránh ánh mắt của đối phương, Yến Thu cúi đầu nhìn dưới chân, còn Lê Chất thì ngước mắt lên nhìn về
phía tác phẩm triển lãm cách đó không xa. Yến Thu đang suy nghĩ có nên nói gì không, thì nghe thấy Lê Chất đột nhiên mở miệng, nói
từng chữ: "Đừng không tự tin như vậy."
"Em thật sự... rất giỏi."
*** Phó Trầm Trạch đẩy cửa phòng bao riêng ra, bên trơng đã ngồi đầy người, có người ôm người tình nhỏ đang uống rượu, có người đang nói chuyện phiếm, còn có hai người đang gào thảm thiết hát - Muốn hỏi em có dám hay
không*?
*Bài "Điên cuồng vì yêu" của Trần Mộng Gia Trên bàn bày đầy đủ các loại rượu, một nửa đã
được mở sẵn. "Ôi, anh Phó, anh tới thật à, em tưởng anh nói đùa cơ đấy." Kỷ Lai thấy Phó Trầm Trạch, lập tức buông người tình nhỏ trong lòng ra, vỗ vỗ e0 cô ta để cô ả ngồi sang bên cạnh, nhường chỗ cho Phó Trầm Trạch.
•1分46 Phó Trầm Trạch nhìn vào chỗ cô gái ăn mặc hở hang vừa mới ngồi, trong mắt vô thức hiện lên sự ghét bỏ, nhưng anh ta cũng không nói gì,
vẫn ngồi xuống. Ở chỗ này đều là anh em chơi từ nhỏ tới lớn
với anh ta, thấy anh ta đến, sôi nổi tò mò nói: "Không phải hôm nay là hội nghị doanh nhân
thường niên sao, cậu không đi à?" "Không phải chứ, chẳng phải cha cậu vẫn coi cậu như Thái tử mà bồi dưỡng đó sao, năm nào
cũng dẫn cậu theo." Tần Mộ ngồi ở góc, nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Phó Trầm Trạch, bắn cho bọn họ một ánh
mắt, ý bảo bọn họ đừnJ nói nữa.
Kỳ Lai thấy thế, cũng đoán được điều gì đó,
cầm một cái ly rót một ly rượu đưa cho anh ta:
"Có phái dẫn em trai đang nổi tiếng của anh đi không? Thôi bỏ đi, không đi thì không đi, một
hội nghị thường niên thôi mà. Uống rượu uống
rượu, không đáng để tức giận."
Phó Trầm Trạch nghe thấy tên Yến Thu ngay lập tức cảm thấy phiền lòng, vì thế thuận the0 nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch rượu
trong ly.
46, Gần đây danh tiếng của Yến Thu đang lên, mọi người đều trơng giới cả, ai mà không biết thân phận của cậu, thế nên trong thoáng chốc không
khỏi nói thêm vài câu.
“Anh Phó, đứa em trai đó của anh giỏi phết, không phải lớn lên ở địa phương nhỏ à, sao tại biết đến cái thứ là điêu khắc gỗ này? Lại còn lọt vào mắt của ông cụ Lê? Đây cũng không phải là bản lĩnh người bình thường có
thể có."
"Đâu chỉ thê.
...." Lập tức có người tiếp lời cậu ta, ý tứ mập mờ nói: "Nghe nói cậu ta cũng rất thân thiết với
người đứng đầy nhà họ Lê bây giờ." "Chậc, thủ đoạn này cũng không phải dạng
vừa." "Đúng vậy, nếu không tại sao trước đây có thể ép Sương Trì tới mức muốn phóng hỏa giết chết
cậu ta."
"Đủ rồi." Nghe thấy tên Phó Sương Trì, Phó Trầm Trạch lập tức thay đổi sắc mặt, quát bọn họ.
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đương nhiên đều biết Phó Trầm Trạch yêu thương cậu em trai này bao nhiêu, nhưng không ai ngờ tới cuối cùng cậu ta lại làm ra chuyện đó, kết cục là bị
(b)ắt vào tù.
Có lẽ Phó Trầm Trạch là người kho" chịu nhất.
Vì thế lại chuyển đề tài trở lại trên người Yến
Thu. "Nghe nói Yến Thu đó bây giờ được cha cậu đánh giá rất cao. Nói đi cũng phải nói lại, cậu
ta sẽ không uy hiếp đến địa vị của cậu đó chứ?" "Không thể nào." Kỷ Lai vừa nghe thế, tức ngắt lời anh chàng: "Anh Phó là người nối nghiệp mà bác Phó đã (b)ắt đầy bồi dưỡng từ nhỏ, thằng nhà quê đó lấy cái gì để tranh giành
với anh Phó?"
"Cũng đúng, nhưng tôi nghẹ nói cách đây Không lâu chẳng phải cậu ta đã đảm phần hợp
tác thành không với nhà họ Lê ư. Đây cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được, xem ra cũng không thể coi thường,
anh Phó, anh cẩn thận một chút."
Phó Trầm Trạch nghe vậy xì khẽ một tiếng, sự khinh thường gần như muốn tràn từ trong giọng ra: "Cũng không biết là dùng gì để đàm
phán đâu?" Tần Mộ ở một bên vẫn không chen vào nghe
vậy, lập tức hỏi: "Trầm Trạch, ý cậu là gì?" Phó Trầm Trạch nâng ly rượu lên ngước mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly
rượu, nở nụ cười đầy ám chỉ. Người ở đây có ai không quanh năm trà trộn ở nơi gió trăng, trong nháy mắt hiểu được ý của
anh ta. Ngay tức thì biểu cảm trên mặt mọi người đều
ấn ý sâu xa. "Bảo sao, tôi đã nói mà, loại người như cậu ta
thì sao có thể hợp tác được với nhà họ Lê. Chậc, lại còn đến từ nông thôn. Người có địa vị như Lê tiên sinh muốn kiểu gì mà chả có, thật
đúng là không biết chọn mà." "Đúng vậy, nếu Yến Thu có thể, hay là tao cũng thử xem? Nói không chừng Lê tiên sinh
cũng có thể coi trọng tao đấy?"
"Đệt mợ, nếu để cha cậu biết cậu đi bán mông,
không đánh gãy chân cậu mới lạ?" Tần Mộ nghe bọn họ nói càng ngày càng thô
tục, không khỏi nhíu mày ngắt lời bọn họ:
"Đừng nói nữa." Tuy rằng hắn không qua lại với Yến Thu nhiều, nhưng hắn luôn cảm thấy Yến Thu không phải
là người như vậy.
Có điều...
Nhớ tới cảnh tượng mập mờ giữa cậu và Lê Chất trong nhà hàng vào lần trước, đột nhiên
lại cảm thấy không chắc chắn. "Anh Phó còn chưa vội, cậu vội cái gì, lão Tần, đừn ở nói anh cũng thích khứa họ Yến đó chứ?" Những người khác thấy thế trêu ghẹo
nói. Tần Mộ nghe thế, như thể bị thứ bẩn thỉu gì đó dính vào, tâm trạng ngay lập tức kích động, the0 bản năng phủ nhận: "Làm gì có, chẳng qua dù sao cậu ta cũng là em trai của Trầm Trạch,
nên giữ mồm giữ miệng chút đi."
Phó Trầm Trạch nghe hắn nói như vậy, cũng
nói the0: "Được rồi, đừng đoán mò." Dù sao bất kể như thế nào, Yến Thu cũng là
người của nhà họ Phó. Nói vài câu thì thôi, nếu nói tiếp nữa, thể diện
của nhà Phó sẽ không giữ được. Mọi người cũng hiếu ý của anh, vì vậy nhanh
chóng kéo đề tài trở lại:
"Trầm Trạch, vậy cậu
càng phải cần thận, đầu tiên cậu ta vì tổng Sương Trì đi, lại không tiếc trả cái giá lớn như vậy đe0 bám lên Lê tiên sinh, cậu cảm thấy cậu ta là vì cái gì? Loại người ở đáy xã hội
đó... rất biết cách lựa cột bò lên." "Lòng tham cũng không nhỏ dâu, nhưng cha cậu chỉ cần không phải là ông già hồ đồ thì
cũng sẽ không bỏ qua cậu mà giao công ty cho cậu ta đâu ha. Dù sao năng lực của cậu còn bày ra đó. Hơn nữa cho dù có giao công ty cho cậu ta, một đứa chưa từng học hành gì thì có thể
duy trì được chắc?"
Kỷ Lai cảm thấy bọn họ nói có khá là có lý, cũng lo lắng the0: "Anh Phó, thằng đó không từ
bất cứ thủ đoạn nào, anh nên cẩn thận với nó." "Tôi biết rồi." Phó Trầm Trạch giấu đi sự không cam lòng trong mắt, nâng ly rượu lên
chạm với cậu ta. Ánh mắt anh ta quét tới góc chỗ Tần Mộ, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, bưng
một ly rượu không, sắc mặt cực kỳ kho" coi.
Phó Trầm Trạch vốn định hỏi hai câu, nhưng Kỷ Lai lại đột nhiên hạ giọng, ghé vào tai anh ta hỏi: "Anh Phó, chuyện đâú thầu lần trước
em nói với anh chuẩn bị thế nào rồi?" Phó Trầm Trạch nghe vậy trong lòng có chút hỗn loạn, từ trong hộp thuốc lá trên bàn lấy ra một điếu thuốc cắn vào trong miệng, nhưng
không châm lửa. "Đã viết hồ sơ đâu thầu rồi, cậu cũng biết lần này là đâú thầu thương mại, dự toán báo giá là quan trọng nhất, dự án này quá lớn, phía tôi cũng không biết nên đề xuất đến bao nhiêu
trước khi chắc chắn."
Kỷ Lai nghe xong im lặng trong chốc lát, có vẻ như có chút kho" xử, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, chậm rãi nói: "Em có quen biết với người phụ trách đâu thầu bên đó, hay là để em làm cầu nối, hai người ăn bữa cơm liên hệ thử
xem." Phó Trầm Trạch cầm bật lửa lên đang chuẩn bị châm một điếu thuốc, nghe đến đó không khỏi khựng lại, tất nhiên anh ta hiểu được ý của Kỷ Lai, bởi vậy xoay chiếc bật lửa trong tay một
lúc rồi mới châm thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.