Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 72
Nhật Mộ Vi An
30/03/2024
Anh rít một hơi, tàn thuốc màu đỏ lập lòe, làn
kho"i quanh quẩn giữa hai người. Phó Trầm Trạch nhả ra một vòng kho"i, cụp mắt nhìn về phía cậu ta, thấp giọng nói, giọng nói có chút chần chừ: "Thông đồng đâú thầu là
phạm pháp đấy." "Vâng." Kỷ Lai vừa nói vừa sờ lấy điếu thuốc
ngậm trơng miệng, lại gần mượn tàn thuốc của Phó Trầm Trạch châm thuốc: "Nhưng em không nói anh không nói, thì làm gì có ai biết
được?" Phó Trầm Trạch không nói gì, vẫn có chút do
dự. "Anh Phó, chỉ là em cảm thấy cơ hội này rất hiếm có, đứa em trai hờ đó của anh đàm phán hợp tác thành công với nhà họ Lê, chắc hắn gần đây anh ở công ty không dễ chịu gì. Mấy lão già trơng hội đồng quản trị kia đều là những kẻ nịnh hót, gió chiều nào xoay chiều nấy. Cho nên chỉ khi nào anh thắng được cuộc
đâú thầu này thì mới chèn ép được cậu ta. Chúng ta là anh em với nhau từ nhỏ, em thật
sự không muốn thấy anh bi đè lên trên đầu."
Phó Trầm Trạch vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn điếu thuốc từ từ cháy trong đầu ngón tay, đột nhiên hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy nó có thể
đè được tôi sao?" Kỷ Lai dập điều thuốc trong tay vào trong rượu, thở dài: "Trước đây em không tin, nhưng em trai của anh gần đây vừa có Lê tiên sinh vừa có ông cụ Lê, quả thật em không chắc chắn lắm. Đó chính là nhà họ Lê đấy, đến cả người như ông cụ Lê còn bị cậu ta lấy lòng, huống chi là bác trai? Với lại em nghe nói ông
nội anh cũng rất thích cậu ta." "Ừm." Phó Trầm Trạch vừa đứt lời, thì thấy tàn thuốc không chịu nổi trọng lực, rơi xuống quần tây của anh ta, bộ vest vốn thuần màu đen ngay
tức thì bị bẩn một mảng. "Hơn nữa hội nghị thường niên năm nay, những năm trước cha anh đều đưa anh theo, cho dù trưởc đây có Sương Trì ở đó cũng chưa từng đưa Sương Trì đi bao giờ. Mặc kệ là cố ý
hay vô tình, cha anh cũng đang có ý bồi dưỡng cậu ta, bây giờ anh thật sự rất cần một dự án
để nở mày nở mặt."
"Nhà họ Lê." Phó Trầm Trạch nở nụ cười: "Thật nực cười, bốn năm cố gắng của tôi, lại
không bằng sự hỗ trợ của một nhà họ Lê." Phó Trầm Trạch dứt lời, đưa tay ra phủi tàn thuốc trên đùi đi, sau đó xoay điếu thuốc đang kẹp ở đầy ngón tay lại, dập vào trong lòng bàn
tay. Đau đớn mãnh liệt truyền đến từ lòng bàn tay, cũng làm cho anh ta hạ quyết tâm: "Kỷ Lai,
liên lạc giúp tôi."
Buổi tiệc của bọn họ tàn cuộc đã là nửa đêm. Có mấy người trực tiếp lôi kéo người tình nhỏ lên tầng thuê phòng, còn những người khác thì lần lượt về nhà, Phó Trầm Trạch uống rượu, Kỷ
Lai gọi tài xế được chỉ định* cho anh ta.
*Khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể
Gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về.
Chẳng mấy chốc trước cửa chỉ còn lại cậu ta và
Tần Mộ. "Anh cũng uống rượu rồi, để tôi gọi tài xế được
chỉ định cho anh luôn đi." Kỷ Lai nhìn hắn nói. Thế nhưng Tần Mộ lại không trả lời, chỉ đăm
chiêu nhìn cách đó không xa. Kỷ Lai nhìn the0 tầm mắt của hắn, đối diện là một khu chung cư, cũng không biết hắn đang
nhìn gì? "Anh Tần, anh nhìn gì thế?" Kỷ Lai hỏi lại một
lần nữa. Tần Mộ lúc này như vừa sực tỉnh khỏi giấc chiêm bao, lấy lại tinh thần nói: "Không nhìn gì
cả." Thế nhưng hắn nói xong, lại cất bước đi về phía
đường cái đối diện. Kỷ Lai sững người, vội vàng kêu lên: "Anh
Tần, anh không lái xe nữa à?" Tần Mộ lần này không quay đầy lại, chỉ khoát
tay với cậu ta, ý bảo cậu ta nhanh về đi.
Kỷ Lai mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, bỗng chốc không phân biệt được liệu có phải hắn đã
uống quá say hay không? Nhưng mà xem ra ý thức vẫn tỉnh táo, bởi vậy cậu ta cũng không quan tâm nữa, tự mình gọi
tài xế được chỉ định trở về. Lúc Tần Mộ đi tới dưới lầu của Yến Thu mới
nhận ra mình đang làm gì. Thật ra lần trước đưa Yến Thu đi hắn chỉ tới đúng một lần, nhưng chẳng biết tại sao, hắn vẫn
nhớ rõ ràng vị trí nhà của Yến Thu.
Chỉ là hắn ở đây làm gì? Lại muốn hỏi cái gì? Hỏi Yến Thu: "Rốt cuộc giữa cậu và Lê Chất
có quan hệ gì?"
"Vì sao bọn họ đều nói cậu là người tình của Lê
Chất?" "Cậu thật sự dựa vào thân thể để bám vào nhà
họ Lê sao?" Những tin đồn này không phải hắn chưa từng nghe, nhưng hắn vẫn luôn rất tin tưởng đây
chẳng qua là người ta cố ý tung tin đồn nhảm, Yến Thu không phải là người như vậy. Nhưng lần trước ở nhà hàng, hắn thấy rất rõ
ràng ham muốn chiếm hữu trong mắt Lê Chất. Sự chiếm hữu của một người đàn ông đối với
người mình yêu. Trong giới bọn họ có không ít người chơi trai, bởi vậy Tần Mộ đối với chuyện này gần như
cũng đã quen với chuyện này. Nhưng không biết vì sao, hắn không thể nào chấp nhận được những chuyện này xảy ra trên
người Yến Thu.
Kỳ thật hắn cũng không hiểu lý do?
44) Rõ ràng hắn không qua lại nhiều với Yến Thu, thậm chí ngay cả quan hệ cũng không tính là tốt. Yến Thu vẫn luôn rất chán ghét hắn, bọn
họ thậm chí là bạn bè cũng không phải. Nhưng hắn cũng không biết vì sao, mình lúc nào cũng nóng lòng muốn bước tới trước mặt
cậu như thế, để ý đến mọi thứ về cậu. Đúng như lời bọn họ nói, chẳng qua chỉ là một
tên nhà quê mà thôi. Tần Mộ đứng ở dưới lầu cố gắng hết sức thuyết
phục bản thân. Nhưng không biết có phải đêm nay gió quá lạnh hay chăng, khiến cho cảm giác say xông
lên trên đầy. Hắn chỉ cảm thấy đầy óc nóng lên, trong đầy
đều là Yến Thu. Có lẽ uống rượu thật sự khiến người ta bạo dạn, bởi vậy Tần Mộ cuối cùng vẫn không nhịn
được, đi thẳng lên tầng mười hai.
Có lẽ Yến Thu đã ngủ, bởi vì hắn gõ cửa rất lâu
mới có động tĩnh. Cánh cửa mở ra, Yến Thu mặc áo ngủ màu xanh nhạt đi ra, nhìn hắn ở cửa, vẻ mặt tức giận nói: "Tần Mộ, anh có Muốn xem bây giờ là
mấy giờ không? Anh không bị điên đó chứ?" Sự can đảm vốn tích góp ở dưới lầu, ngay khi nhìn thấy Yến Thu đó, ngay lập tức bay đi hết
sạch. Rượu khiến đầu óc hắn trở nên chậm chạp, đối mặt với sự chất vấn của Yến Thu, Tần Mộ đột
nhiên nói không nên lời. Yến Thu nhìn hắn, chỉ cảm thấy lần trước chắc đầy mình mất trí rồi, nên mới có thể để Tần Mộ
đưa mình đi, để lộ địa chỉ cho hắn biết. Đây chẳng phải là quả báo đến muộn lúc nửa
đêm đó sao? "Rốt cuộc là anh có chuyện gì? Không có việc
thì tôi đóng cửa!" Yến Thu mất kiên nhẫn nói. Vốn dĩ cậu có tính gắt ngủ khi tỉnh dậy, đang ngủ ngon bị người ta cắt ngang thì càng cáu, bởi vậy giọng điệu gần như là pháo nổ, làm sao cũng không thu lại được.
•l @44, "Tôi..." Tần Mộ nhìn cậu, không biết là kho" mở miệng hay là bởi vì uống say? Một hồi lâu
cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh. Yến Thu hOàn toàn tức giận, Muốn trực tiếp
đóng cứa lại. Thế nhưng vừa mới có động tác, Tần Mộ đã
đưa tay ra chặn cửa, ánh mắt nhìn cậu thật sâu.
"Anh còn như vậy nữa là tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Rốt cuộc giữa cậu và Lê Chất có quan hệ gì?"
Hai người gần như đồng thời mở miệng nói. Yến Thu nghe vậy suýt nữa bật cười vì tức,
giữa cậu và Lê tiên sinh có quan hệ gì tới lượt
Tần Mộ nửa đêm tới hỏi sao?
"Liên quan gì đến anh?" Yến Thu nói xong Muốn đóng cửa, nhưng mà cánh tay Tần Mộ vẫn chắn ở cửa, Yến Thu cũng không tiện đập
luôn xuống. "Yến Thu, trả lời tôi." Tần Mộ nhìn cậu hỏi, giống như một đứa trẻ không nhận được kẹo
trong Halloween.
"Tần Mộ." Yến Thu cũng hOàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn thẳng hắn nói: "Tôi lặp lại lần nữa, cho dù tôi và Lê tiên sinh có quan hệ gì, cũng
không liên quan gì đến anh." Nhưng Tần Mộ vẫn không buông tay ra, ngược lại nắm chặt khung cửa: "Cho nên hai người
thật sự có quan hệ?"
"Cậu là...của anh ta." Yến Thu nghe đến đó, sắc mặt hOàn toàn lạnh
xuống, hỏi ngược lại: "Tôi là gì của anh ấy?" Tần Mộ có chút không nói ra được, hàm răng
cắn chặt môi, không chịu nói thêm một câu. Đã nói rõ ràng đến như thế, làm sao Yến Thu không hiểu được ý của anh ta, vì thế cười lạnh một tiếng, bổ sung đầy đủ thay hắn: "Anh cho
rằng tôi là người tình của anh ấy đúng không?" Trong mắt Tần Mộ hiện lên chút xấu hổ, nhưng vẫn nhìn cậu, hỏi: "Thế nên cậu đúng là như thế
sao?"
"Đúng cái đầu anh." Yến Thu đã lười nói chuyện thêm với hắn, trực
tiếp mở điện thoai di đông chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng mà ngay khi cậu vừa mới ấn số 110, cổ
tay lại đột nhiên bị người giữ chặt. Cánh tay Yến Thu rất nhỏ, một tay Tần Mộ có
thể dễ dàng khống chế được. Yến Thu theO bản năng Muốn hất tay hắn ra, nhưng mà sức của Tần Mộ quá lớn, tựa như dùng một chiếc còng kho"a chặt cậu lại, làm
thế nào cũng không hất hắn ra được. "Buông ra!" Yến Thu ngẩng đầy lên giận dữ
mắng. Thế nhưng Tần Mộ chỉ nắm chặt cổ tay cậu,
ánh mắt nhìn cậu phức tạp nói không nên lời:
"Tôi sẽ không coi em là người tình, cho nên..."
"Tại sao không thể là tôi?" Yến Thu nghe thế, sức giãy dụa không khỏi
chợt yếu hơn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Mộ, có vẻ như
không hiểu lời hắn vừa nói.
"Tại sao không thể là anh?" Yến Thu nhìn hắn,
lặp lại từng câu từng chữ. Những ký ức đã bị cậu cố ý chôn vùi trong quá
khứ bởi vì lời nói của Tần Mộ lại lần nữa tuôn
ra. Yến Thu ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tần Mộ, anh nói xem tại sao vậy
chứ?" Có lẽ là bởi vì từ lần đầy tiên hắn xuất hiện trước mặt' Yến Thu đã có động cơ ngầm, nên mối quan hệ giữa bọn họ đã được định sẵn
ngay từ đầy rồi. Có lẽ là bởi vì kiếp trước Yến Thu dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình mua hai chiếc nhẫn, dùng bàn tay bị thương khắc từng chút một tên hai người lên trên nhẫn, thế nhưng còn chưa kịp
mang ra ngoài đã nghe được đoạn ghi âm đó.
kho"i quanh quẩn giữa hai người. Phó Trầm Trạch nhả ra một vòng kho"i, cụp mắt nhìn về phía cậu ta, thấp giọng nói, giọng nói có chút chần chừ: "Thông đồng đâú thầu là
phạm pháp đấy." "Vâng." Kỷ Lai vừa nói vừa sờ lấy điếu thuốc
ngậm trơng miệng, lại gần mượn tàn thuốc của Phó Trầm Trạch châm thuốc: "Nhưng em không nói anh không nói, thì làm gì có ai biết
được?" Phó Trầm Trạch không nói gì, vẫn có chút do
dự. "Anh Phó, chỉ là em cảm thấy cơ hội này rất hiếm có, đứa em trai hờ đó của anh đàm phán hợp tác thành công với nhà họ Lê, chắc hắn gần đây anh ở công ty không dễ chịu gì. Mấy lão già trơng hội đồng quản trị kia đều là những kẻ nịnh hót, gió chiều nào xoay chiều nấy. Cho nên chỉ khi nào anh thắng được cuộc
đâú thầu này thì mới chèn ép được cậu ta. Chúng ta là anh em với nhau từ nhỏ, em thật
sự không muốn thấy anh bi đè lên trên đầu."
Phó Trầm Trạch vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn điếu thuốc từ từ cháy trong đầu ngón tay, đột nhiên hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy nó có thể
đè được tôi sao?" Kỷ Lai dập điều thuốc trong tay vào trong rượu, thở dài: "Trước đây em không tin, nhưng em trai của anh gần đây vừa có Lê tiên sinh vừa có ông cụ Lê, quả thật em không chắc chắn lắm. Đó chính là nhà họ Lê đấy, đến cả người như ông cụ Lê còn bị cậu ta lấy lòng, huống chi là bác trai? Với lại em nghe nói ông
nội anh cũng rất thích cậu ta." "Ừm." Phó Trầm Trạch vừa đứt lời, thì thấy tàn thuốc không chịu nổi trọng lực, rơi xuống quần tây của anh ta, bộ vest vốn thuần màu đen ngay
tức thì bị bẩn một mảng. "Hơn nữa hội nghị thường niên năm nay, những năm trước cha anh đều đưa anh theo, cho dù trưởc đây có Sương Trì ở đó cũng chưa từng đưa Sương Trì đi bao giờ. Mặc kệ là cố ý
hay vô tình, cha anh cũng đang có ý bồi dưỡng cậu ta, bây giờ anh thật sự rất cần một dự án
để nở mày nở mặt."
"Nhà họ Lê." Phó Trầm Trạch nở nụ cười: "Thật nực cười, bốn năm cố gắng của tôi, lại
không bằng sự hỗ trợ của một nhà họ Lê." Phó Trầm Trạch dứt lời, đưa tay ra phủi tàn thuốc trên đùi đi, sau đó xoay điếu thuốc đang kẹp ở đầy ngón tay lại, dập vào trong lòng bàn
tay. Đau đớn mãnh liệt truyền đến từ lòng bàn tay, cũng làm cho anh ta hạ quyết tâm: "Kỷ Lai,
liên lạc giúp tôi."
Buổi tiệc của bọn họ tàn cuộc đã là nửa đêm. Có mấy người trực tiếp lôi kéo người tình nhỏ lên tầng thuê phòng, còn những người khác thì lần lượt về nhà, Phó Trầm Trạch uống rượu, Kỷ
Lai gọi tài xế được chỉ định* cho anh ta.
*Khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể
Gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về.
Chẳng mấy chốc trước cửa chỉ còn lại cậu ta và
Tần Mộ. "Anh cũng uống rượu rồi, để tôi gọi tài xế được
chỉ định cho anh luôn đi." Kỷ Lai nhìn hắn nói. Thế nhưng Tần Mộ lại không trả lời, chỉ đăm
chiêu nhìn cách đó không xa. Kỷ Lai nhìn the0 tầm mắt của hắn, đối diện là một khu chung cư, cũng không biết hắn đang
nhìn gì? "Anh Tần, anh nhìn gì thế?" Kỷ Lai hỏi lại một
lần nữa. Tần Mộ lúc này như vừa sực tỉnh khỏi giấc chiêm bao, lấy lại tinh thần nói: "Không nhìn gì
cả." Thế nhưng hắn nói xong, lại cất bước đi về phía
đường cái đối diện. Kỷ Lai sững người, vội vàng kêu lên: "Anh
Tần, anh không lái xe nữa à?" Tần Mộ lần này không quay đầy lại, chỉ khoát
tay với cậu ta, ý bảo cậu ta nhanh về đi.
Kỷ Lai mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, bỗng chốc không phân biệt được liệu có phải hắn đã
uống quá say hay không? Nhưng mà xem ra ý thức vẫn tỉnh táo, bởi vậy cậu ta cũng không quan tâm nữa, tự mình gọi
tài xế được chỉ định trở về. Lúc Tần Mộ đi tới dưới lầu của Yến Thu mới
nhận ra mình đang làm gì. Thật ra lần trước đưa Yến Thu đi hắn chỉ tới đúng một lần, nhưng chẳng biết tại sao, hắn vẫn
nhớ rõ ràng vị trí nhà của Yến Thu.
Chỉ là hắn ở đây làm gì? Lại muốn hỏi cái gì? Hỏi Yến Thu: "Rốt cuộc giữa cậu và Lê Chất
có quan hệ gì?"
"Vì sao bọn họ đều nói cậu là người tình của Lê
Chất?" "Cậu thật sự dựa vào thân thể để bám vào nhà
họ Lê sao?" Những tin đồn này không phải hắn chưa từng nghe, nhưng hắn vẫn luôn rất tin tưởng đây
chẳng qua là người ta cố ý tung tin đồn nhảm, Yến Thu không phải là người như vậy. Nhưng lần trước ở nhà hàng, hắn thấy rất rõ
ràng ham muốn chiếm hữu trong mắt Lê Chất. Sự chiếm hữu của một người đàn ông đối với
người mình yêu. Trong giới bọn họ có không ít người chơi trai, bởi vậy Tần Mộ đối với chuyện này gần như
cũng đã quen với chuyện này. Nhưng không biết vì sao, hắn không thể nào chấp nhận được những chuyện này xảy ra trên
người Yến Thu.
Kỳ thật hắn cũng không hiểu lý do?
44) Rõ ràng hắn không qua lại nhiều với Yến Thu, thậm chí ngay cả quan hệ cũng không tính là tốt. Yến Thu vẫn luôn rất chán ghét hắn, bọn
họ thậm chí là bạn bè cũng không phải. Nhưng hắn cũng không biết vì sao, mình lúc nào cũng nóng lòng muốn bước tới trước mặt
cậu như thế, để ý đến mọi thứ về cậu. Đúng như lời bọn họ nói, chẳng qua chỉ là một
tên nhà quê mà thôi. Tần Mộ đứng ở dưới lầu cố gắng hết sức thuyết
phục bản thân. Nhưng không biết có phải đêm nay gió quá lạnh hay chăng, khiến cho cảm giác say xông
lên trên đầy. Hắn chỉ cảm thấy đầy óc nóng lên, trong đầy
đều là Yến Thu. Có lẽ uống rượu thật sự khiến người ta bạo dạn, bởi vậy Tần Mộ cuối cùng vẫn không nhịn
được, đi thẳng lên tầng mười hai.
Có lẽ Yến Thu đã ngủ, bởi vì hắn gõ cửa rất lâu
mới có động tĩnh. Cánh cửa mở ra, Yến Thu mặc áo ngủ màu xanh nhạt đi ra, nhìn hắn ở cửa, vẻ mặt tức giận nói: "Tần Mộ, anh có Muốn xem bây giờ là
mấy giờ không? Anh không bị điên đó chứ?" Sự can đảm vốn tích góp ở dưới lầu, ngay khi nhìn thấy Yến Thu đó, ngay lập tức bay đi hết
sạch. Rượu khiến đầu óc hắn trở nên chậm chạp, đối mặt với sự chất vấn của Yến Thu, Tần Mộ đột
nhiên nói không nên lời. Yến Thu nhìn hắn, chỉ cảm thấy lần trước chắc đầy mình mất trí rồi, nên mới có thể để Tần Mộ
đưa mình đi, để lộ địa chỉ cho hắn biết. Đây chẳng phải là quả báo đến muộn lúc nửa
đêm đó sao? "Rốt cuộc là anh có chuyện gì? Không có việc
thì tôi đóng cửa!" Yến Thu mất kiên nhẫn nói. Vốn dĩ cậu có tính gắt ngủ khi tỉnh dậy, đang ngủ ngon bị người ta cắt ngang thì càng cáu, bởi vậy giọng điệu gần như là pháo nổ, làm sao cũng không thu lại được.
•l @44, "Tôi..." Tần Mộ nhìn cậu, không biết là kho" mở miệng hay là bởi vì uống say? Một hồi lâu
cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh. Yến Thu hOàn toàn tức giận, Muốn trực tiếp
đóng cứa lại. Thế nhưng vừa mới có động tác, Tần Mộ đã
đưa tay ra chặn cửa, ánh mắt nhìn cậu thật sâu.
"Anh còn như vậy nữa là tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Rốt cuộc giữa cậu và Lê Chất có quan hệ gì?"
Hai người gần như đồng thời mở miệng nói. Yến Thu nghe vậy suýt nữa bật cười vì tức,
giữa cậu và Lê tiên sinh có quan hệ gì tới lượt
Tần Mộ nửa đêm tới hỏi sao?
"Liên quan gì đến anh?" Yến Thu nói xong Muốn đóng cửa, nhưng mà cánh tay Tần Mộ vẫn chắn ở cửa, Yến Thu cũng không tiện đập
luôn xuống. "Yến Thu, trả lời tôi." Tần Mộ nhìn cậu hỏi, giống như một đứa trẻ không nhận được kẹo
trong Halloween.
"Tần Mộ." Yến Thu cũng hOàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn thẳng hắn nói: "Tôi lặp lại lần nữa, cho dù tôi và Lê tiên sinh có quan hệ gì, cũng
không liên quan gì đến anh." Nhưng Tần Mộ vẫn không buông tay ra, ngược lại nắm chặt khung cửa: "Cho nên hai người
thật sự có quan hệ?"
"Cậu là...của anh ta." Yến Thu nghe đến đó, sắc mặt hOàn toàn lạnh
xuống, hỏi ngược lại: "Tôi là gì của anh ấy?" Tần Mộ có chút không nói ra được, hàm răng
cắn chặt môi, không chịu nói thêm một câu. Đã nói rõ ràng đến như thế, làm sao Yến Thu không hiểu được ý của anh ta, vì thế cười lạnh một tiếng, bổ sung đầy đủ thay hắn: "Anh cho
rằng tôi là người tình của anh ấy đúng không?" Trong mắt Tần Mộ hiện lên chút xấu hổ, nhưng vẫn nhìn cậu, hỏi: "Thế nên cậu đúng là như thế
sao?"
"Đúng cái đầu anh." Yến Thu đã lười nói chuyện thêm với hắn, trực
tiếp mở điện thoai di đông chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng mà ngay khi cậu vừa mới ấn số 110, cổ
tay lại đột nhiên bị người giữ chặt. Cánh tay Yến Thu rất nhỏ, một tay Tần Mộ có
thể dễ dàng khống chế được. Yến Thu theO bản năng Muốn hất tay hắn ra, nhưng mà sức của Tần Mộ quá lớn, tựa như dùng một chiếc còng kho"a chặt cậu lại, làm
thế nào cũng không hất hắn ra được. "Buông ra!" Yến Thu ngẩng đầy lên giận dữ
mắng. Thế nhưng Tần Mộ chỉ nắm chặt cổ tay cậu,
ánh mắt nhìn cậu phức tạp nói không nên lời:
"Tôi sẽ không coi em là người tình, cho nên..."
"Tại sao không thể là tôi?" Yến Thu nghe thế, sức giãy dụa không khỏi
chợt yếu hơn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Mộ, có vẻ như
không hiểu lời hắn vừa nói.
"Tại sao không thể là anh?" Yến Thu nhìn hắn,
lặp lại từng câu từng chữ. Những ký ức đã bị cậu cố ý chôn vùi trong quá
khứ bởi vì lời nói của Tần Mộ lại lần nữa tuôn
ra. Yến Thu ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tần Mộ, anh nói xem tại sao vậy
chứ?" Có lẽ là bởi vì từ lần đầy tiên hắn xuất hiện trước mặt' Yến Thu đã có động cơ ngầm, nên mối quan hệ giữa bọn họ đã được định sẵn
ngay từ đầy rồi. Có lẽ là bởi vì kiếp trước Yến Thu dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình mua hai chiếc nhẫn, dùng bàn tay bị thương khắc từng chút một tên hai người lên trên nhẫn, thế nhưng còn chưa kịp
mang ra ngoài đã nghe được đoạn ghi âm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.