Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 77
Nhật Mộ Vi An
04/04/2024
Cho dù không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng thời gian chắc chắn đã rất muộn rồi, vì sao Lê Chất phải chờ ở dưới lầu của cậu? Anh có
chuyện gì muốn nói sao? Yến Thu lấy di động ra muốn xem thời gian, nhưng khi cậu lấy di động ra mới phát hiện di
động vẫn đang tắt nguồn. Cậu cầm di động do dự thật lâu, nhưng vẫn
khởi động máy lên. Điện thoại vừa mới mở lên, lập tức có mấy thông báo hiện lên, không ngoại lệ, tất cả đều là
từ Lê Chất. Yến Thu nhìn từng cái một, tổng cộng có ba
cuộc Gọi nhỡ và một tin nhăn. Lúc nhìn thấy tin nhắn Yến Thu có chút chột dạ, thiếu chút nữa nhấn tắt nguồn lần nữa, cậu thật sự rất sợ khi mở nó ra, thì thấy trong tin nhắn Lê Chất nói cho mình rằng anh sắp đính
hôn. Bởi vậy cậu phải mất một thời gian rất lâu để
thuyết phục bản thân.
Yến Thu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại từ từ mở tin nhắn chưa đọc kia ra, rất lâu sau mới dám
mở mắt ra đọc. Không phải lời trách móc vì sao cậu không nghe điện thoại, cũng không phải lời mời đính
hôn, chí có ba chữ vô cùng đơn gian.
Tôi xin lỗi. Yến Thu xem xong, tựa như kiệt sức dựa vào cửa ban công, hai tay ôm chặt quần áo ướt một nửa trong lòng, các ngón tay gần như lún vào trong quần áo, không lâu sau cũng cảm nhận được trên người mình truyền đến cảm giác lành
lạnh.
Tại sao... anh lại nói xin lỗi với mình? Yến Thu chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không
thể nghĩ ra được gì. Trong giây phút này Yến Thu cực kỳ chán ghét tính cách do dự nhút nhát của mình, rõ ràng Lê Chất đang ở dưới lầu, vì sao cậu không dám
hỏi? Vì sao cậu không dám đi xuống chứ? Rõ ràng chỉ cần nói rõ ràng tất cả mọi chuyện
là được rồi.
Sẽ không còn những vướng mắc đau khổ, buồn
phiền này nữa.
Nghĩ tới đây, Yến Thu có chút tự giận mình
1990 vùi đầy vào trong quần áo ướt sũng trước mặt, cảm giác lạnh lẽo ươn ướt làm cho cậu khôi phục lại sự quyết đoán và tỉnh táo trước đây. Vì thế cậu thừa dịp mình đổi ý nhanh chóng ngẩng đầu lên, lấy điện thoại di động ra, nhấn vào số điện thoại di động của Lê Chất
liền mạch lưu loát gọi đi. Đầu bên kia nhanh chóng (b)ắt máy, giọng Lê Chất hơi khàn, mang theo chút không khắc
lắm: "Tiểu Thu?" Yến Thu vất vả lắm mới tích góp được chút can đảm, ngay khi nghe thấy giọng của Lê Chất, tựa như bồ công anh gặp gió, trong nháy mắt bị
thối tan không còn chút gì.
"Lê tiên sinh." Yến Thu thấp giọng lên tiếng. "Tôi còn tưởng rằng em ngủ rồi." Lê Chất nói,
dường như không thoải mái, ho khan một cái. "Anh không thoải mái sao?" Yến Thu nghe thế
lập tức hỏi.
"Không có, có thể là bị cảm lạnh." Lê Chất
chẳng thèm để ý nói. Ngoài trời vừa mới đổ mưa, vừa ẩm ướt vừa se lạnh, anh lại đứng ở bên ngoài lâu như vậy, thì
sao có thể không bị bệnh được chứ. Bởi vậy trong thoáng chốc Yến Thu không biết nên để cho anh đi lên, hay là bảo anh về nhà
sớm nữa. Nhưng cho dù cậu nói như thế nào, đều để lộ sự
thật là cậu đã nhìn thấy anh đang đứng ở dưới
1ลิ่น.
"Tôi vừa xem tin nhắn anh gửi..." Ngón tay Yến Thu vô thức vuốt ve nút áo trên ngực: "Tại
sao anh phải nói xin lỗi với tôi?" Đầu bên kia im lặng một lát, vẫn là đáp án ngày
hôm qua: "Tìm kiếm." "Tìm kiếm?" Yến Thu nghe xong vẫn như lọt
vào trong sương mù. Sau đó chợt nghe đối phương không nhanh không chậm nói với cậu: "Tôi tìm kiếm trên
trình duyệt một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Nếu như người mình thích tức giận thì phải làm gì?" Giọng Lê Chất rất trầm rất thấp, tựa như là rượu ủ lâu năm, mang the0 chút men
say. Yến Thu nghe thế, chợt ngẩng đầy lên, quần áo
trong tay rơi xuống. Thế nhưng cậu không rảnh quan tâm đến nó,
đứng dậy cất bước đi tới bên cửa sổ. Dưới lầu, Lê Chất đang ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách giữa bọn họ rất xa, nhưng giọng của Lê Chất truyền đến tai cậu qua điện thoại
rất rõ ràng. "Câu trả lời tôi tìm được là, trước tiên nói xin
lỗi." Ngày hôm sau Yến Thu tỉnh dậy, không có gì ngạc nhiên khi dưới mắt cậu có hai quầng
thâm. Tối hôm qua cậu vẫn không đủ can đảm để nói
mình biết Lê Chất đang ở dưới lầu, bảo anh đi
lên.
Lê Chất cũng không chủ động đề cập tới. Thế nên hai người cứ thế cách mười hai tầng,
ôm điện thoại cho tới nửa đêm. Ngay khi điện thoại sắp hết pin, Yến Thu cuối cùng cũng không kìm được và hỏi về việc đính
hôn của anh và cô con gái lớn nhà họ Thủy. Thế nhưng không ngờ rằng Lê Chất càng hoang
mang hơn cả cậu.
"Tôi và Thủy Ánh Y?" Lê Chất nghe vậy khẽ cười một tiếng, cuối
cùng biết được nguyên nhân Yến Thu tức giận. Vậy nên anh hỏi ngược lại Yến Thu: "Cho
nên... thật ra em đang ghen đúng không?" Yến Thu ngồi trên đống quần áo chưa khô, ngón tay vô thức kéo ra một cái áo sơ mi trắng, khi nghe thấy lời này, suýt chút nữa xé rách cái
áo sơ mi đang cầm trong tay.
Mặc dù biếu hiện của cậu trong hai ngày qua quả thật rất kỳ lạ, nhưng Yến Thu đương nhiên sẽ không thừa nhận, vội vàng trả lời: "Không
phải." Lê Chất cũng không hỏi thêm nữa mà thẳng thắn giải thích với cấu. "Bậc cha chú chúng tôi có quan hệ tốt với nhau, cha mẹ lúc nhỏ đùa giữn định thông gia, nhưng tôi chưa bao giờ coi nó là thật. Về phần tin tức đính hôn, bây giờ tôi cũng không biết nó đến từ đâu, ngày mai tôi sẽ điều tra rõ ràng, cho em một lời giải
thích." Yến Thu nghe Lê Chất giải thích xong, lại liên tưởng đến những biểu hiện kỳ lạ cả ngày hôm nay của mình, chỉ cảm thấy xấu hổ gần chết, vì vậy không tiện nói thêm gì nữa, miễn cưỡng trả
lời: "Vâng." Nói xong hai người không hẹn mà cùng yên lặng, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng hít thở như có như không
của đối phương.
"Vậy ngày mai em rảnh không?" Vẫn là Lê Chất lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng: "Chúng
ta hãy gặp nhau đi."
Bởi vì ngày hôm qua thức quá khuya, cho nên
Yến Thu hiếm hoi đến công ty muộn. Mới vừa bước vào đại sảnh đã thấy cửa thang máy cách đó không xa sắp khép lại, Yến Thu vội vàng tăng tốc, vừa vặn ấn nút giữ thang
máy. Cửa thang máy từ từ mở ra, lộ ra hình dáng Phó Trầm Trạch, hơn nữa trong thang máy còn chỉ
có một mình anh ta.
Yến Thu: "..." Xui xẻo. Yến Thu rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy anh ta trực tiếp đi vào trong thang máy,
sau đó nhấn nút thang máy. Phó Trầm Trạch ở công ty đã quen với việc được sao vây quanh trăng*, đã nhiều năm rồi
không có ai lạnh nhạt trước mặt anh ta như
Yến Thu. *Ý là những vì sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà
họ tôn kính quý trọng. Dù anh ta biết hiện tại Yến Thu quả thật có thực lực, nhưng vẫn không nhịn muốn khịa cậu
mấy câu.
Vì thế anh ta nhìn Yến Thu cười khẽ một tiếng,
trong giọng nói mang theo châm chọc kho" tả: "Xem ra bây giờ quả nhiên là xưa đâu bằng
nay, không hổ là được Lê tiên sinh hỗ trợ." Đương nhiên Yến Thu hiếu ý của anh ta, nhưng
cậu mặc kệ anh ta, cúi đầu mở di động ra. Phó Trầm Trạch thấy thế, trên mặt có hơi
không nhịn được, giọng điệu cũng trầm xuống: "Yến Thụ, có phải cậu đã quên, công ty này bây giờ vẫn chưa phải là của cậu? Cho dù cậu không coi tôi là anh, tôi vẫn là Tổng giám đốc của công ty, chẳng phải cậu không lễ phép rồi
không?"
"Cho nên?" Rốt cuộc Yến Thu ngẩng đầy lên,
CaubietchuyenPhdtamTrachdeyhai,Vay nên cố ý uy hiếp thẳng vào anh ta: "Bây giờ anh là Tống giám đốc thì sao nào? Vẫn là phải
có bản lĩnh thì anh mới có thể ngồi vững cái vị
trí này đấy, anh cả." "Cậu!" Phó Trầm Trạch còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng chỉ nghe "Ting" một tiếng, đã đến
tầng bộ phận của Yến Thu.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Yến Thu như cười như không liếc anh ta, lúc này mới cất bước rời
đi. Phó Trầm Trạch nhìn bóng lưng đi xa của cậu,
đôi mắt dần tối sầm lại. Đến khi Phó Trầm Trạch ngồi trong văn phòng
rồi nhưng vẫn đang nghĩ đến chuyện của Yến
Thu. Dự án mà anh ta đâu thầu gần đây đã đi tới hồi kết rồi, với mức giá mà công ty họ đưa ra
khẳng định sẽ nắm chắc. Chỉ cần anh ta thắng được dự án này, anh ta nhất định sẽ có thể quay trở lại địa vị trước đây
trong công ty. Cha sẽ thấy ai mới là người có năng lực thừa kế
công ty nhất. Là anh ta, chứ không phải đứa ngu ngốc chỉ
biết dựa vào đàn ông kia. Anh ta nỗ lực tâm huyết nhiều năm như vậy, sao có thể chắp tay dâng cho người khác được
chứ?
Phó Trầm Trạch nghĩ đến đây, nở nụ cười. Từ lúc còn học đại học anh ta đã chuẩn bị tiến vào công ty rồi, chưa kể rằng anh ta đã cống hiến gần như toàn bộ tâm huyết của mình cho
công ty trong những năm qua. Còn Yến Thu thì sao? Nó đã trả giá cái gì
chưa? Phó Trầm Trạch cởi áo khoác, (b)ắt đầy chuẩn
bị làm việc như thường ngày. Thế nhưng vào lúc này, vang lên một trận tiếng
gõ cửa dồn dập. "Vào đi." Phó Trầm Trạch nói, cầm lấy cây bút
máy trên bàn chuẩn bị ký tên. Sau đó tổ trưởng dự án bước vào, trên mặt có
chút bối rối và lo lắng: "Tổng giám đốc."
"Nói." Phó Trầm Trạch ngẩng đầy lên nói. "Bên Cục giám sát đột nhiên gửi thông báo rằng giá thầu của chúng ta thấp hơn đáng kể so với các giá thầu khác, yêu cầu chúng ta đưa ra giải thích bằng văn bản và cung cấp tài liệu có liên quan, nếu không sẽ từ chối giá thầu của
chúng ta với lý do giá thầu thấp hơn." Phó Trầm Trạch nghe thấy thế, chậm rãi đóng lại bút máy trong tay: "Thấp nhiều như vậy
sao?" Sau khi lấy được giá cơ bản, anh ta đã cùng với mấy người phụ trách chủ chốt thức đêm suy xét, rồi cộng thêm cho đến khi đạt được mức
giá phù hợp.
Theo lý thuyết hẳn là không thành vấn đề.
chuyện gì muốn nói sao? Yến Thu lấy di động ra muốn xem thời gian, nhưng khi cậu lấy di động ra mới phát hiện di
động vẫn đang tắt nguồn. Cậu cầm di động do dự thật lâu, nhưng vẫn
khởi động máy lên. Điện thoại vừa mới mở lên, lập tức có mấy thông báo hiện lên, không ngoại lệ, tất cả đều là
từ Lê Chất. Yến Thu nhìn từng cái một, tổng cộng có ba
cuộc Gọi nhỡ và một tin nhăn. Lúc nhìn thấy tin nhắn Yến Thu có chút chột dạ, thiếu chút nữa nhấn tắt nguồn lần nữa, cậu thật sự rất sợ khi mở nó ra, thì thấy trong tin nhắn Lê Chất nói cho mình rằng anh sắp đính
hôn. Bởi vậy cậu phải mất một thời gian rất lâu để
thuyết phục bản thân.
Yến Thu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại từ từ mở tin nhắn chưa đọc kia ra, rất lâu sau mới dám
mở mắt ra đọc. Không phải lời trách móc vì sao cậu không nghe điện thoại, cũng không phải lời mời đính
hôn, chí có ba chữ vô cùng đơn gian.
Tôi xin lỗi. Yến Thu xem xong, tựa như kiệt sức dựa vào cửa ban công, hai tay ôm chặt quần áo ướt một nửa trong lòng, các ngón tay gần như lún vào trong quần áo, không lâu sau cũng cảm nhận được trên người mình truyền đến cảm giác lành
lạnh.
Tại sao... anh lại nói xin lỗi với mình? Yến Thu chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không
thể nghĩ ra được gì. Trong giây phút này Yến Thu cực kỳ chán ghét tính cách do dự nhút nhát của mình, rõ ràng Lê Chất đang ở dưới lầu, vì sao cậu không dám
hỏi? Vì sao cậu không dám đi xuống chứ? Rõ ràng chỉ cần nói rõ ràng tất cả mọi chuyện
là được rồi.
Sẽ không còn những vướng mắc đau khổ, buồn
phiền này nữa.
Nghĩ tới đây, Yến Thu có chút tự giận mình
1990 vùi đầy vào trong quần áo ướt sũng trước mặt, cảm giác lạnh lẽo ươn ướt làm cho cậu khôi phục lại sự quyết đoán và tỉnh táo trước đây. Vì thế cậu thừa dịp mình đổi ý nhanh chóng ngẩng đầu lên, lấy điện thoại di động ra, nhấn vào số điện thoại di động của Lê Chất
liền mạch lưu loát gọi đi. Đầu bên kia nhanh chóng (b)ắt máy, giọng Lê Chất hơi khàn, mang theo chút không khắc
lắm: "Tiểu Thu?" Yến Thu vất vả lắm mới tích góp được chút can đảm, ngay khi nghe thấy giọng của Lê Chất, tựa như bồ công anh gặp gió, trong nháy mắt bị
thối tan không còn chút gì.
"Lê tiên sinh." Yến Thu thấp giọng lên tiếng. "Tôi còn tưởng rằng em ngủ rồi." Lê Chất nói,
dường như không thoải mái, ho khan một cái. "Anh không thoải mái sao?" Yến Thu nghe thế
lập tức hỏi.
"Không có, có thể là bị cảm lạnh." Lê Chất
chẳng thèm để ý nói. Ngoài trời vừa mới đổ mưa, vừa ẩm ướt vừa se lạnh, anh lại đứng ở bên ngoài lâu như vậy, thì
sao có thể không bị bệnh được chứ. Bởi vậy trong thoáng chốc Yến Thu không biết nên để cho anh đi lên, hay là bảo anh về nhà
sớm nữa. Nhưng cho dù cậu nói như thế nào, đều để lộ sự
thật là cậu đã nhìn thấy anh đang đứng ở dưới
1ลิ่น.
"Tôi vừa xem tin nhắn anh gửi..." Ngón tay Yến Thu vô thức vuốt ve nút áo trên ngực: "Tại
sao anh phải nói xin lỗi với tôi?" Đầu bên kia im lặng một lát, vẫn là đáp án ngày
hôm qua: "Tìm kiếm." "Tìm kiếm?" Yến Thu nghe xong vẫn như lọt
vào trong sương mù. Sau đó chợt nghe đối phương không nhanh không chậm nói với cậu: "Tôi tìm kiếm trên
trình duyệt một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Nếu như người mình thích tức giận thì phải làm gì?" Giọng Lê Chất rất trầm rất thấp, tựa như là rượu ủ lâu năm, mang the0 chút men
say. Yến Thu nghe thế, chợt ngẩng đầy lên, quần áo
trong tay rơi xuống. Thế nhưng cậu không rảnh quan tâm đến nó,
đứng dậy cất bước đi tới bên cửa sổ. Dưới lầu, Lê Chất đang ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách giữa bọn họ rất xa, nhưng giọng của Lê Chất truyền đến tai cậu qua điện thoại
rất rõ ràng. "Câu trả lời tôi tìm được là, trước tiên nói xin
lỗi." Ngày hôm sau Yến Thu tỉnh dậy, không có gì ngạc nhiên khi dưới mắt cậu có hai quầng
thâm. Tối hôm qua cậu vẫn không đủ can đảm để nói
mình biết Lê Chất đang ở dưới lầu, bảo anh đi
lên.
Lê Chất cũng không chủ động đề cập tới. Thế nên hai người cứ thế cách mười hai tầng,
ôm điện thoại cho tới nửa đêm. Ngay khi điện thoại sắp hết pin, Yến Thu cuối cùng cũng không kìm được và hỏi về việc đính
hôn của anh và cô con gái lớn nhà họ Thủy. Thế nhưng không ngờ rằng Lê Chất càng hoang
mang hơn cả cậu.
"Tôi và Thủy Ánh Y?" Lê Chất nghe vậy khẽ cười một tiếng, cuối
cùng biết được nguyên nhân Yến Thu tức giận. Vậy nên anh hỏi ngược lại Yến Thu: "Cho
nên... thật ra em đang ghen đúng không?" Yến Thu ngồi trên đống quần áo chưa khô, ngón tay vô thức kéo ra một cái áo sơ mi trắng, khi nghe thấy lời này, suýt chút nữa xé rách cái
áo sơ mi đang cầm trong tay.
Mặc dù biếu hiện của cậu trong hai ngày qua quả thật rất kỳ lạ, nhưng Yến Thu đương nhiên sẽ không thừa nhận, vội vàng trả lời: "Không
phải." Lê Chất cũng không hỏi thêm nữa mà thẳng thắn giải thích với cấu. "Bậc cha chú chúng tôi có quan hệ tốt với nhau, cha mẹ lúc nhỏ đùa giữn định thông gia, nhưng tôi chưa bao giờ coi nó là thật. Về phần tin tức đính hôn, bây giờ tôi cũng không biết nó đến từ đâu, ngày mai tôi sẽ điều tra rõ ràng, cho em một lời giải
thích." Yến Thu nghe Lê Chất giải thích xong, lại liên tưởng đến những biểu hiện kỳ lạ cả ngày hôm nay của mình, chỉ cảm thấy xấu hổ gần chết, vì vậy không tiện nói thêm gì nữa, miễn cưỡng trả
lời: "Vâng." Nói xong hai người không hẹn mà cùng yên lặng, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng hít thở như có như không
của đối phương.
"Vậy ngày mai em rảnh không?" Vẫn là Lê Chất lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng: "Chúng
ta hãy gặp nhau đi."
Bởi vì ngày hôm qua thức quá khuya, cho nên
Yến Thu hiếm hoi đến công ty muộn. Mới vừa bước vào đại sảnh đã thấy cửa thang máy cách đó không xa sắp khép lại, Yến Thu vội vàng tăng tốc, vừa vặn ấn nút giữ thang
máy. Cửa thang máy từ từ mở ra, lộ ra hình dáng Phó Trầm Trạch, hơn nữa trong thang máy còn chỉ
có một mình anh ta.
Yến Thu: "..." Xui xẻo. Yến Thu rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy anh ta trực tiếp đi vào trong thang máy,
sau đó nhấn nút thang máy. Phó Trầm Trạch ở công ty đã quen với việc được sao vây quanh trăng*, đã nhiều năm rồi
không có ai lạnh nhạt trước mặt anh ta như
Yến Thu. *Ý là những vì sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà
họ tôn kính quý trọng. Dù anh ta biết hiện tại Yến Thu quả thật có thực lực, nhưng vẫn không nhịn muốn khịa cậu
mấy câu.
Vì thế anh ta nhìn Yến Thu cười khẽ một tiếng,
trong giọng nói mang theo châm chọc kho" tả: "Xem ra bây giờ quả nhiên là xưa đâu bằng
nay, không hổ là được Lê tiên sinh hỗ trợ." Đương nhiên Yến Thu hiếu ý của anh ta, nhưng
cậu mặc kệ anh ta, cúi đầu mở di động ra. Phó Trầm Trạch thấy thế, trên mặt có hơi
không nhịn được, giọng điệu cũng trầm xuống: "Yến Thụ, có phải cậu đã quên, công ty này bây giờ vẫn chưa phải là của cậu? Cho dù cậu không coi tôi là anh, tôi vẫn là Tổng giám đốc của công ty, chẳng phải cậu không lễ phép rồi
không?"
"Cho nên?" Rốt cuộc Yến Thu ngẩng đầy lên,
CaubietchuyenPhdtamTrachdeyhai,Vay nên cố ý uy hiếp thẳng vào anh ta: "Bây giờ anh là Tống giám đốc thì sao nào? Vẫn là phải
có bản lĩnh thì anh mới có thể ngồi vững cái vị
trí này đấy, anh cả." "Cậu!" Phó Trầm Trạch còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng chỉ nghe "Ting" một tiếng, đã đến
tầng bộ phận của Yến Thu.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Yến Thu như cười như không liếc anh ta, lúc này mới cất bước rời
đi. Phó Trầm Trạch nhìn bóng lưng đi xa của cậu,
đôi mắt dần tối sầm lại. Đến khi Phó Trầm Trạch ngồi trong văn phòng
rồi nhưng vẫn đang nghĩ đến chuyện của Yến
Thu. Dự án mà anh ta đâu thầu gần đây đã đi tới hồi kết rồi, với mức giá mà công ty họ đưa ra
khẳng định sẽ nắm chắc. Chỉ cần anh ta thắng được dự án này, anh ta nhất định sẽ có thể quay trở lại địa vị trước đây
trong công ty. Cha sẽ thấy ai mới là người có năng lực thừa kế
công ty nhất. Là anh ta, chứ không phải đứa ngu ngốc chỉ
biết dựa vào đàn ông kia. Anh ta nỗ lực tâm huyết nhiều năm như vậy, sao có thể chắp tay dâng cho người khác được
chứ?
Phó Trầm Trạch nghĩ đến đây, nở nụ cười. Từ lúc còn học đại học anh ta đã chuẩn bị tiến vào công ty rồi, chưa kể rằng anh ta đã cống hiến gần như toàn bộ tâm huyết của mình cho
công ty trong những năm qua. Còn Yến Thu thì sao? Nó đã trả giá cái gì
chưa? Phó Trầm Trạch cởi áo khoác, (b)ắt đầy chuẩn
bị làm việc như thường ngày. Thế nhưng vào lúc này, vang lên một trận tiếng
gõ cửa dồn dập. "Vào đi." Phó Trầm Trạch nói, cầm lấy cây bút
máy trên bàn chuẩn bị ký tên. Sau đó tổ trưởng dự án bước vào, trên mặt có
chút bối rối và lo lắng: "Tổng giám đốc."
"Nói." Phó Trầm Trạch ngẩng đầy lên nói. "Bên Cục giám sát đột nhiên gửi thông báo rằng giá thầu của chúng ta thấp hơn đáng kể so với các giá thầu khác, yêu cầu chúng ta đưa ra giải thích bằng văn bản và cung cấp tài liệu có liên quan, nếu không sẽ từ chối giá thầu của
chúng ta với lý do giá thầu thấp hơn." Phó Trầm Trạch nghe thấy thế, chậm rãi đóng lại bút máy trong tay: "Thấp nhiều như vậy
sao?" Sau khi lấy được giá cơ bản, anh ta đã cùng với mấy người phụ trách chủ chốt thức đêm suy xét, rồi cộng thêm cho đến khi đạt được mức
giá phù hợp.
Theo lý thuyết hẳn là không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.