Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 78
Nhật Mộ Vi An
04/04/2024
"Vậy thì viết đi, ông làm đẹp một chút, báo giá và mức giá của chúng ta nằm trong phạm vi
hợp lý, bọn họ không điều tra ra được gì đâu." "Vâng." Tổ trưởng dự án vẫn có chút lo lắng,
nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lui ra. Phó Trầm Trạch nhắm mắt lại, xem xét lại quá trình đâú thầu trong đầy một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh ta lại mở mắt
ra, một lần nữa mở bút máy ra. Thế nhưng anh ta chưa kịp ký tên lên trên văn
kiện, điện thoại di động lại vang lên. Phó Trầm Trạch lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái
tên hiện lên trên màn hình, Kỷ Lai. Chẳng biết vì sao, rõ ràng bên ngoài cửa sổ trời trong gió mát, thế nhưng không hiểu sao trong
lòng Phó Trầm Trạch chợt trầm xuống. Anh ta đè chút bất thường này xuống, ấn vào
nút (b)ắt máy.
"A lô!" "Anh Phó." Giọng của Kỷ Lai nhanh chóng
truyền tới, mang the0 sự nghiêm túc.
Phó Trầm Trạch nhạy bén nhận ra trong giọng cậu ta có điều khác thường, vội vàng hỏi: "Có
chuyện gì vậy?" "Anh Phó, phía bên anh không có vấn đề gì
chứ?" Kỷ Lai hỏi. Phó Trầm Trạch nghe cậu ta hỏi vậy, lại nhớ tới vừa rồi tổ trưởng đy án nói Cục giám sát yêu cầy bọn họ cung cấp chứng minh, trơng lòng không khỏi trầm xuống, không trực tiếp trả lời, mà là tiếp tục hỏi: "Có phải đã xảy ra
chuyện gì rồi không?" Kỷ Lai nghe thế im lặng hồi lâu, lúc này mới có chút không chắc lắm nói: "Hình như chuyện
đó bị phát hiện rồi." "Không thể nào." Phó Trầm Trạch lập tức ngắt
lời cậu ta: "'Chúng ta rất cẩn thận." "Em biết, nhưng..." Kỷ Lai nói đến đây cũng có chút nôn nóng: "Rạng sáng hôm qua Hoàng Khởi đột nhiên gọi điện thoại cho em, em đang ngủ nên không nghe máy, sau đó liên lạc lại với
anh ta nhưng vẫn không liên lạc được." Hoàng Khởi chính là người Kỷ Lai giúp anh ta
liên lạc.
"Bây giờ em cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay em cứ luôn có cảm
giác không lành, cho nên gọi điện thoại hỏi anh
thử." "Cạch."' Một tiếng vang đột nhiên nổ ra giữa
hai người, cả hai đều giật mình. Lúc này Phó Trầm Trạch mới phát hiện bút máy trong tay không biết đã rơi xuống từ lúc
nào. "Sáng nay tố trưởng dự án tới nói với tôi người của Cục giám sát nói chúng ta báo giá quá thấp,
yêu cầu chúng ta một lần nữa..." "Đưa ra giải thích bằng văn bản và cung cấp tài
liệu có liên quan đúng không?" Kỷ Lai nói tiếp. Theo giọng Kỷ Lai vừa dứt lời, có gì đó đó xâu
chuỗi trơng đầy anh ta.
Phó Trầm Trạch đột nhiên đứng dậy.
Gì mà đưa ra giải thích bằng văn bản và cung
captailieuchingmih,Vonchilaondinh1y do thoái thác của anh ta mà thôi. Báo giá của bọn họ căn cứ vào xem xét giá quy định mà đưa ra, tất cả đều ở trong phạm vi hợp lý, hoàn toàn không thể nào xuất hiện tình huống
báo giá thấp. Hơn nữa Hoàng Khởi nửa đêm Gọi điện thoại cho Kỷ Lai, vì sao phải gọi điện
vào lúc nửa đêm? Anh ta muốn nói chuyện
gì? Kỷ Lai ở đầu bên kia hiển nhiên cũng nghĩ tới, có chút kho" tin nói: "Anh Phó, có phải chúng
ta bị phát hiện rồi không?" Phó Trầm Trạch vô thức gật đầy, nhưng nhanh chóng nhận ra Kỷ Lai không thể nào nhìn thấy,
vì vậy có chút kho" khăn mở miệng, trả lời:
"Đúng vậy."
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Thông
dongbiogiadafthauvoinhaulaphamphap, phạt tiền thì còn đỡ, thế nhưng đây là tội đi tù đấy, những ba năm. Anh Phó, có phải bọn họ chuẩn bị tới (b)ắt chúng ta rồi không? Có khả năng tối qua Hoàng Khởi đã bị (b)ắt rồi. Một
đêm là đủ để họ thẩm vấn anh ta. Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta bỏ
trốn trước thì sao?"
Cảm xúc của Kỷ Lai thành công anh hương
0410 đến Phó Trầm Trạch, anh ta nghe đến đó, theo bản năng (đì nhanh ra ngoài theo lời Ký Lai, nhưng vừa bước tới cửa lại đột nhiên dừng lại,
có chút mờ mịt giơ tay lên vịn lên bức tường bên cạnh, quay sang hỏi: "Trốn? Chúng ta có
thể trốn đi đâu?" "Ra ngoài? Myanmar? Em cũng không biết, dù sao càng xa càng tốt, trước hết tránh khỏi tình thế này rồi nói sau. Dù sao nếu không đi thì sẽ không còn kịp nữa. Anh Phó, chúng ta
phải nghĩ cách, em không muốn ngồi tù." "Kỷ Lai, bình tĩnh." Phó Trầm Trạch cố gắng trấn an cậu ta: "Cậu chỉ là giật dây, là đồng
phạm, không có chuyện gì lớn." "Có thật không anh?" Kỷ Lai vẫn luôn tin tưởng lời nói của Phó Trầm Trạch, có sự đảm bảo của anh ta, trơng chốc lát cậu ta cảm thấy
yên tâm.
"Thật." "Anh Phó, vậy anh thì sao? Bây giờ đi cầu xin bác Phó có tác dụng gì không? Bác ấy có thể
bảo vệ anh không?" "Vô ích thôi." Phó Trầm Trạch mở mắt ra, bên trong đã hOàn toàn tĩnh lặng: "Cậu biết đấy, có người ước gì tôi nhanh chóng đi chết đi, thì sao
có thể bỏ qua cơ hội này."
"Ý anh nói là Yến Thu?" Kỷ Lai hỏi. "Còn ai vào đây nữa?" Phó Trầm Trạch đột nhiên bật cười ha ha, có điều bên trong tràn đầy sự điên cuồng và và quyết tâm đập nồi dìm
thuyền*. *Quyết đánh đến cùng (dựa the0 tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh
thắng) "Vẫn chưa tới cuối cùng đâu." Phó Trầm Trạch
cắn răng nói. "Tôi sẽ không ngồi tù, cũng sẽ không để cho nó
được toại nguyện."
Trong điện thoại Kỷ Lai vẫn đang thúc giục
Phó Trầm Trạch nhanh chóng bỏ trốn.
Phó Trầm Trạch biết lúc này mình không thề hoảng loạn, phải nên tỉnh táo lại, nhưng không
biết là do tin tức này tới quá đột ngột hay là vì Kỷ Lai thúc giục quá vội vã, cho dù anh ta cố gắng tự nói với mình phải giữ bình tĩnh, nhưng
vừa nghĩ tới tối hôm qua Hoàng Khởi cũng đã
xảy ra chuyện, anh ta luôn cảm thấy người của Cục giám sát đã tới dưới lầu rồi, sẽ sớm đi lên
đây. Không thể chờ ở nơi này được nữa, vì thế Phó Trầm Trạch cầm điện thoại lên bước nhanh ra
ngoài. Thế nhưng anh ta vừa ra khỏi cửa, lại đu.ng
phải trợ lý của Phó Kiến Đình. Trong tay cô cầm một chồng tài liệu, bị Phó
Trầm Trạch va phải làm rơi đầy đất. "Tổng giám đốc?" Trợ lý vốn định ngồi xuống nhặt tài liệu lên, nhưng nhìn sắc mặt Phó Trầm Trạch kho" coi như vậy, vẫn ân cần hỏi trước
một câu: "'Anh không sao chứ?"
Nhưng Phó Trầm Trạch hOàn toàn không để ý đến cô, chỉ hoảng hốt quét mắt nhìn cô một cái, rồi giẫm lên tài liệu trên mặt đất tiếp tục đi về
phía trước. Trợ lý thấy thế, cũng bất chấp tài liệu trên mặt
đất, vội vàng đuổi theo. "Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu? Chủ tịch có
việc tìm anh." Phó Trầm Trạch nghe thấy xưng hô này, đột
nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người lại:
"Chủ tịch?" Tất cả sợ hãi cùng bất an ngay khi nghe thấy xưng hô này lập tức bộc phát, sau đó chuyển
biến thành sự hận thù mãnh liệt. Phó Kiến Đình có biết chuyện này không? Hắn là vẫn chưa biết. Cũng không biết khi ông ấy biết được thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Có khi nào sẽ vui lắm không? Dù sao đây chẳng phải
là chuyện do một tay ông ấy thúc đẩy sao. Rõ ràng năm đó ngày đầy tiên anh ta tiến vào công ty, Phó Kiến Đình đã vỗ vai anh ta nói với anh ta: "Làm cho tốt, sớm muộn gì công ty này
cũng là của con."
Bởi vì câu nói này mà anh ta cố gắng hết sức
nhiều năm như vậy.
Nhưng kết quả thì sao? Ông ấy lại tìm Yến Thu tới cạnh tranh với anh
ta. Nếu như không phải Phó Kiến Đình từng bước
ép mình, thì sao anh ta vì tranh cao thấp với Yến Thu mà bí quá hóá liều? Tại sao anh ta lại
rơi vào tình thế sắp ngồi tù? Chẳng lẽ ông ấy thích xem mấy đứa con của mình tự giết lẫn nhau thế sao? Phá hủy Sương
Trì còn chưa đủ, bây giờ còn phá hủy cả anh ta.
Cuối cùng ông ấy đã thấy vui chưa? "Đúng thế." Trợ lý nhìn vẻ mặt của anh ta, chẳng biết tại sao, trơng lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi, cô vô thức muốn lui về phía sau,
kéo giãn khoảng cách với anh ta. Nhưng chưa kịp có động tác, chỉ thấy Phó Trầm Trạch đột nhiên bước nhanh về phía cô, hai tay đè lên bờ vai của cô, đẩy cô lui về bức tường phía sau, lúc này mới ngừng lại: "Chủ
tịch? Cô nói là Phó Kiến Đình sao?"
"Tổng giám đốc!" Lúc này đôi mắt Phó Trầm Trạch sâu thẳm, vẻ mặt nổi giận, hai tay bởi vì dùng sức, chỗ cổ
tay nối lên gân xanh.
Nhiều năm qa ở trong công ty tuy rằng Phố
Trầm Trạch nghiêm túc thận trọng giống như Phó Kiến Đình, nhưng đối với người ngoài anh ta vẫn được xem là nhã nhặn lịch sự. Đây là lần đầy tiên trợ lý thấy dáng vẻ này của anh ta, sợ đến mức suýt nữa hét thành tiếng, cô cố nén
hoảng sợ nói: "Vâng, đúng vậy..." Phó Trầm Trạch nghe thấy thế, chợt nở nụ cười, có điều trong nụ cười tràn đầy bi thương và đau đớn: "Cô nói xem ông ấy rốt cuộc là Chủ
tịch hay là cha của tôi?" Phó Trầm Trạch dứt lời, từ từ bỏ hai tay đặt
trên vai trợ lý xuống. Trợ lý lập tức lui về phía sau, nhưng phía sau là bức tường lạnh lẽo, không thể tránh khỏi, bởi vậy cô chỉ có thể đưa tay vịn vào bức tường
phía sau mới không làm cho mình ngã xuống.
"Trợ lý Sở, cô hỏi ông ấy giúp tôi, như bây giờ chính là kết quả ông ấy muốn sao? Cô hỏi giúp tôi ông ấy sẽ hối hận chứ? Cô hỏi ông ấy giúp
tôi." Trợ lý hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không hiểu tại sao một người đang
khỏe mạnh, đột nhiên phát điên. Thế nhưng bây giờ cô nào dám nói không, vội vã gật đầy, nói: "Vâng Tổng giám đốc, tôi sẽ
chuyển lời cho Chủ tịch." Phó Trầm Trạch nghe thế, giẫm lên tài liệu đầy
đất, quay người tiếp tục đi ra ngoài. Điện thoại di động vừa rồi vô tình bị rơi xuống đất trong lúc cử động, cuộc gọi của Kỷ Lai
không biết đã cúp máy từ lúc nào. Phó Trầm Trạch không còn sự hoảng loạn như vừa rồi, anh ta đi thang bộ thay vì đi thang máy,
bước xuống từng bậc một. Mấy năm nay anh ta trèo lên vất vả như vậy,
nhưng khi bước xuống lại dễ dàng như thế.
Phó Trầm Trạch đi thẳng xuống dưới lầu, trước cửa công ty không có bao nhiêu người ra vào, anh ta nhìn hồi lâu, ngoài cửa không có người lạ nào, không có người của Cục giám sát tới
(b)ăt anh ta. Nhưng anh ta biết, đây chỉ là chuyện sớm
muộn.
hợp lý, bọn họ không điều tra ra được gì đâu." "Vâng." Tổ trưởng dự án vẫn có chút lo lắng,
nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lui ra. Phó Trầm Trạch nhắm mắt lại, xem xét lại quá trình đâú thầu trong đầy một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh ta lại mở mắt
ra, một lần nữa mở bút máy ra. Thế nhưng anh ta chưa kịp ký tên lên trên văn
kiện, điện thoại di động lại vang lên. Phó Trầm Trạch lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái
tên hiện lên trên màn hình, Kỷ Lai. Chẳng biết vì sao, rõ ràng bên ngoài cửa sổ trời trong gió mát, thế nhưng không hiểu sao trong
lòng Phó Trầm Trạch chợt trầm xuống. Anh ta đè chút bất thường này xuống, ấn vào
nút (b)ắt máy.
"A lô!" "Anh Phó." Giọng của Kỷ Lai nhanh chóng
truyền tới, mang the0 sự nghiêm túc.
Phó Trầm Trạch nhạy bén nhận ra trong giọng cậu ta có điều khác thường, vội vàng hỏi: "Có
chuyện gì vậy?" "Anh Phó, phía bên anh không có vấn đề gì
chứ?" Kỷ Lai hỏi. Phó Trầm Trạch nghe cậu ta hỏi vậy, lại nhớ tới vừa rồi tổ trưởng đy án nói Cục giám sát yêu cầy bọn họ cung cấp chứng minh, trơng lòng không khỏi trầm xuống, không trực tiếp trả lời, mà là tiếp tục hỏi: "Có phải đã xảy ra
chuyện gì rồi không?" Kỷ Lai nghe thế im lặng hồi lâu, lúc này mới có chút không chắc lắm nói: "Hình như chuyện
đó bị phát hiện rồi." "Không thể nào." Phó Trầm Trạch lập tức ngắt
lời cậu ta: "'Chúng ta rất cẩn thận." "Em biết, nhưng..." Kỷ Lai nói đến đây cũng có chút nôn nóng: "Rạng sáng hôm qua Hoàng Khởi đột nhiên gọi điện thoại cho em, em đang ngủ nên không nghe máy, sau đó liên lạc lại với
anh ta nhưng vẫn không liên lạc được." Hoàng Khởi chính là người Kỷ Lai giúp anh ta
liên lạc.
"Bây giờ em cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay em cứ luôn có cảm
giác không lành, cho nên gọi điện thoại hỏi anh
thử." "Cạch."' Một tiếng vang đột nhiên nổ ra giữa
hai người, cả hai đều giật mình. Lúc này Phó Trầm Trạch mới phát hiện bút máy trong tay không biết đã rơi xuống từ lúc
nào. "Sáng nay tố trưởng dự án tới nói với tôi người của Cục giám sát nói chúng ta báo giá quá thấp,
yêu cầu chúng ta một lần nữa..." "Đưa ra giải thích bằng văn bản và cung cấp tài
liệu có liên quan đúng không?" Kỷ Lai nói tiếp. Theo giọng Kỷ Lai vừa dứt lời, có gì đó đó xâu
chuỗi trơng đầy anh ta.
Phó Trầm Trạch đột nhiên đứng dậy.
Gì mà đưa ra giải thích bằng văn bản và cung
captailieuchingmih,Vonchilaondinh1y do thoái thác của anh ta mà thôi. Báo giá của bọn họ căn cứ vào xem xét giá quy định mà đưa ra, tất cả đều ở trong phạm vi hợp lý, hoàn toàn không thể nào xuất hiện tình huống
báo giá thấp. Hơn nữa Hoàng Khởi nửa đêm Gọi điện thoại cho Kỷ Lai, vì sao phải gọi điện
vào lúc nửa đêm? Anh ta muốn nói chuyện
gì? Kỷ Lai ở đầu bên kia hiển nhiên cũng nghĩ tới, có chút kho" tin nói: "Anh Phó, có phải chúng
ta bị phát hiện rồi không?" Phó Trầm Trạch vô thức gật đầy, nhưng nhanh chóng nhận ra Kỷ Lai không thể nào nhìn thấy,
vì vậy có chút kho" khăn mở miệng, trả lời:
"Đúng vậy."
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Thông
dongbiogiadafthauvoinhaulaphamphap, phạt tiền thì còn đỡ, thế nhưng đây là tội đi tù đấy, những ba năm. Anh Phó, có phải bọn họ chuẩn bị tới (b)ắt chúng ta rồi không? Có khả năng tối qua Hoàng Khởi đã bị (b)ắt rồi. Một
đêm là đủ để họ thẩm vấn anh ta. Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta bỏ
trốn trước thì sao?"
Cảm xúc của Kỷ Lai thành công anh hương
0410 đến Phó Trầm Trạch, anh ta nghe đến đó, theo bản năng (đì nhanh ra ngoài theo lời Ký Lai, nhưng vừa bước tới cửa lại đột nhiên dừng lại,
có chút mờ mịt giơ tay lên vịn lên bức tường bên cạnh, quay sang hỏi: "Trốn? Chúng ta có
thể trốn đi đâu?" "Ra ngoài? Myanmar? Em cũng không biết, dù sao càng xa càng tốt, trước hết tránh khỏi tình thế này rồi nói sau. Dù sao nếu không đi thì sẽ không còn kịp nữa. Anh Phó, chúng ta
phải nghĩ cách, em không muốn ngồi tù." "Kỷ Lai, bình tĩnh." Phó Trầm Trạch cố gắng trấn an cậu ta: "Cậu chỉ là giật dây, là đồng
phạm, không có chuyện gì lớn." "Có thật không anh?" Kỷ Lai vẫn luôn tin tưởng lời nói của Phó Trầm Trạch, có sự đảm bảo của anh ta, trơng chốc lát cậu ta cảm thấy
yên tâm.
"Thật." "Anh Phó, vậy anh thì sao? Bây giờ đi cầu xin bác Phó có tác dụng gì không? Bác ấy có thể
bảo vệ anh không?" "Vô ích thôi." Phó Trầm Trạch mở mắt ra, bên trong đã hOàn toàn tĩnh lặng: "Cậu biết đấy, có người ước gì tôi nhanh chóng đi chết đi, thì sao
có thể bỏ qua cơ hội này."
"Ý anh nói là Yến Thu?" Kỷ Lai hỏi. "Còn ai vào đây nữa?" Phó Trầm Trạch đột nhiên bật cười ha ha, có điều bên trong tràn đầy sự điên cuồng và và quyết tâm đập nồi dìm
thuyền*. *Quyết đánh đến cùng (dựa the0 tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh
thắng) "Vẫn chưa tới cuối cùng đâu." Phó Trầm Trạch
cắn răng nói. "Tôi sẽ không ngồi tù, cũng sẽ không để cho nó
được toại nguyện."
Trong điện thoại Kỷ Lai vẫn đang thúc giục
Phó Trầm Trạch nhanh chóng bỏ trốn.
Phó Trầm Trạch biết lúc này mình không thề hoảng loạn, phải nên tỉnh táo lại, nhưng không
biết là do tin tức này tới quá đột ngột hay là vì Kỷ Lai thúc giục quá vội vã, cho dù anh ta cố gắng tự nói với mình phải giữ bình tĩnh, nhưng
vừa nghĩ tới tối hôm qua Hoàng Khởi cũng đã
xảy ra chuyện, anh ta luôn cảm thấy người của Cục giám sát đã tới dưới lầu rồi, sẽ sớm đi lên
đây. Không thể chờ ở nơi này được nữa, vì thế Phó Trầm Trạch cầm điện thoại lên bước nhanh ra
ngoài. Thế nhưng anh ta vừa ra khỏi cửa, lại đu.ng
phải trợ lý của Phó Kiến Đình. Trong tay cô cầm một chồng tài liệu, bị Phó
Trầm Trạch va phải làm rơi đầy đất. "Tổng giám đốc?" Trợ lý vốn định ngồi xuống nhặt tài liệu lên, nhưng nhìn sắc mặt Phó Trầm Trạch kho" coi như vậy, vẫn ân cần hỏi trước
một câu: "'Anh không sao chứ?"
Nhưng Phó Trầm Trạch hOàn toàn không để ý đến cô, chỉ hoảng hốt quét mắt nhìn cô một cái, rồi giẫm lên tài liệu trên mặt đất tiếp tục đi về
phía trước. Trợ lý thấy thế, cũng bất chấp tài liệu trên mặt
đất, vội vàng đuổi theo. "Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu? Chủ tịch có
việc tìm anh." Phó Trầm Trạch nghe thấy xưng hô này, đột
nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người lại:
"Chủ tịch?" Tất cả sợ hãi cùng bất an ngay khi nghe thấy xưng hô này lập tức bộc phát, sau đó chuyển
biến thành sự hận thù mãnh liệt. Phó Kiến Đình có biết chuyện này không? Hắn là vẫn chưa biết. Cũng không biết khi ông ấy biết được thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Có khi nào sẽ vui lắm không? Dù sao đây chẳng phải
là chuyện do một tay ông ấy thúc đẩy sao. Rõ ràng năm đó ngày đầy tiên anh ta tiến vào công ty, Phó Kiến Đình đã vỗ vai anh ta nói với anh ta: "Làm cho tốt, sớm muộn gì công ty này
cũng là của con."
Bởi vì câu nói này mà anh ta cố gắng hết sức
nhiều năm như vậy.
Nhưng kết quả thì sao? Ông ấy lại tìm Yến Thu tới cạnh tranh với anh
ta. Nếu như không phải Phó Kiến Đình từng bước
ép mình, thì sao anh ta vì tranh cao thấp với Yến Thu mà bí quá hóá liều? Tại sao anh ta lại
rơi vào tình thế sắp ngồi tù? Chẳng lẽ ông ấy thích xem mấy đứa con của mình tự giết lẫn nhau thế sao? Phá hủy Sương
Trì còn chưa đủ, bây giờ còn phá hủy cả anh ta.
Cuối cùng ông ấy đã thấy vui chưa? "Đúng thế." Trợ lý nhìn vẻ mặt của anh ta, chẳng biết tại sao, trơng lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi, cô vô thức muốn lui về phía sau,
kéo giãn khoảng cách với anh ta. Nhưng chưa kịp có động tác, chỉ thấy Phó Trầm Trạch đột nhiên bước nhanh về phía cô, hai tay đè lên bờ vai của cô, đẩy cô lui về bức tường phía sau, lúc này mới ngừng lại: "Chủ
tịch? Cô nói là Phó Kiến Đình sao?"
"Tổng giám đốc!" Lúc này đôi mắt Phó Trầm Trạch sâu thẳm, vẻ mặt nổi giận, hai tay bởi vì dùng sức, chỗ cổ
tay nối lên gân xanh.
Nhiều năm qa ở trong công ty tuy rằng Phố
Trầm Trạch nghiêm túc thận trọng giống như Phó Kiến Đình, nhưng đối với người ngoài anh ta vẫn được xem là nhã nhặn lịch sự. Đây là lần đầy tiên trợ lý thấy dáng vẻ này của anh ta, sợ đến mức suýt nữa hét thành tiếng, cô cố nén
hoảng sợ nói: "Vâng, đúng vậy..." Phó Trầm Trạch nghe thấy thế, chợt nở nụ cười, có điều trong nụ cười tràn đầy bi thương và đau đớn: "Cô nói xem ông ấy rốt cuộc là Chủ
tịch hay là cha của tôi?" Phó Trầm Trạch dứt lời, từ từ bỏ hai tay đặt
trên vai trợ lý xuống. Trợ lý lập tức lui về phía sau, nhưng phía sau là bức tường lạnh lẽo, không thể tránh khỏi, bởi vậy cô chỉ có thể đưa tay vịn vào bức tường
phía sau mới không làm cho mình ngã xuống.
"Trợ lý Sở, cô hỏi ông ấy giúp tôi, như bây giờ chính là kết quả ông ấy muốn sao? Cô hỏi giúp tôi ông ấy sẽ hối hận chứ? Cô hỏi ông ấy giúp
tôi." Trợ lý hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không hiểu tại sao một người đang
khỏe mạnh, đột nhiên phát điên. Thế nhưng bây giờ cô nào dám nói không, vội vã gật đầy, nói: "Vâng Tổng giám đốc, tôi sẽ
chuyển lời cho Chủ tịch." Phó Trầm Trạch nghe thế, giẫm lên tài liệu đầy
đất, quay người tiếp tục đi ra ngoài. Điện thoại di động vừa rồi vô tình bị rơi xuống đất trong lúc cử động, cuộc gọi của Kỷ Lai
không biết đã cúp máy từ lúc nào. Phó Trầm Trạch không còn sự hoảng loạn như vừa rồi, anh ta đi thang bộ thay vì đi thang máy,
bước xuống từng bậc một. Mấy năm nay anh ta trèo lên vất vả như vậy,
nhưng khi bước xuống lại dễ dàng như thế.
Phó Trầm Trạch đi thẳng xuống dưới lầu, trước cửa công ty không có bao nhiêu người ra vào, anh ta nhìn hồi lâu, ngoài cửa không có người lạ nào, không có người của Cục giám sát tới
(b)ăt anh ta. Nhưng anh ta biết, đây chỉ là chuyện sớm
muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.