Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 88
Nhật Mộ Vi An
06/04/2024
Trong lòng Yến Thu buồn bực, the0 thói quen
Muốn sờ bé Mướp. Tuy nhiên khi nhìn thấy căn phòng trống trải lúc này cậu mới phản ứng lại, trong khoảng thời gian này cậu vẫn ở nhà họ Lê, không có ai chăm sóc bé Mướp, cho nên Lê Chất đã nhờ
người đưa mèo đến.
Con mèo vẫn còn ở nhà họ Lê. Thật ra hẳn là cậu nên đi đón nó, nhưng bây giờ người cậu không dám đối mặt' nhất chính là Lê Chất, vì thế cậu chỉ có thể gửi tin nhắn cho tài
xế. [Trần Nghiệp, giúp tôi đón mèo về nhé, cảm ơn
anh.]
Bên kia rất nhanh đã trả lời tin tức của cậu.
[Vâng, cậu Yên.] Tâm trí Yến Thu vô cùng rối loạn, vì thế đứng lên vừa quét dọn vệ sinh, vừa chờ tài xế đưa
mèo về. Dường như khi bận rộn thì cậu sẽ không suy
nghĩ nhiều nữa.
Vừa dọn dẹp phòng khách xong, chợt nghe
chuông cửa vang lên.
Yến Thu vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Nhưng mà cửa chính vừa mở ra lại phát hiện người đứng ở cửa không phải tài xế, mà là Lê
Chất đang ôm bé Mướp.
"Lê tiên sinh." Yến Thu không ngờ tới anh sẽ tự mình tới đây, nghĩ tới chuyện xáy ra hôm nay, trong thoáng chốc lại không biết nên đối mặt với anh như
thế nào. Lê Chất nhn bộ dáng tng vệ sinh của cậu, thả con mèo trong lòng xuống, hỏi: "Muốn về đây
ở sao?" "Vâng." Yến Thu nói xong cúi đầy, hay tay chắp ra sau lưng, giống như học sinh phạm phải
sai lầm.
"Tại sao, sống không vui à?" Yến Thu không đưa lời mời, Lê Chất cũng không chủ động bước vào, chỉ đứng ở cửa, lẳng
lặng chờ câu trả lời của cậu.
"Lúc trước là bởi vì phải chăm sóc cho anh,
11990 bây giờ anh đã khá hơn nhiêu rồi, với lại em cũng có nhà của mình, cứ ở đó mãi cũng không thích hợp." Yến Thu không biết nên mở miệng kể những chuyện trải qua trong ngày hôm nay cho anh như thế nào, vì thế chỉ có thể chọn những nguyên nhân có sẵn này, cố gắng
nói những lời trái lương tâm. Nhưng cậu cũng biết, lý do như vậy hOàn toàn
không thể thuyết phục được Lê Chất. Quả nhiên, Lê Chất không nói gì rất lâu, ánh mắt dừng ở trên ngón tay trống rỗng của cậu, giọng đột nhiên thấp xuống: "Tiểu Thu, nói
thật." Yến Thu ngước mắt lên nhìn anh, the0 bản
năng muốn che tay phải, thế nhưng vẫn chậm. Lê Chất nhìn động tác của trơng đầy nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay của bọn họ, đột nhiên nhận ra được điều gì, mở miệng hỏi: "Là bởi vì
ông nội à? Ông nội nói với em không đồng ý?" "Không phải." Yến Thu vừa nghe thế, vội vàng
trả lời.
"Vậy thì vì sao?" Lê Chất nghe vậy vẻ mặt
cũng nghiêm túc, cụp mắt nhìn cậu.
今⑨5 "Là em..." Yến Thu từ từ ngẩng đầy lên, buộc mình đối diện với ánh mắt của Lê Chất, hàm răng cắn chặt môi mới miễn cưỡng kiềm chế
được cảm xúc suýt chút nữa đã lộ ra của mình. "Là em ở trước mặt sư phụ, phủ nhận mối
quan hệ của chúng ta." Một câu này như thể dùng hết tất cả sức lực của cậu, vừa mới nói xong, viền mắt của Yến Thu
đã đỏ lên.
"Xin lỗi." Dường như Lê Chất mất một lúc mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của cậu, nở nụ cười có chút kho" tin, nhưng nhanh chóng, nụ cười ấy
đã chuyển thành bất đắc dĩ.
"Vì sao?" Yên Thu nhắm mắt lại, đề xuổng tất cả đau đớn trong mắt, tựa như đang thuyết phụe anh, cũng như là đang thuyết phục chính mình: "Lê
tiên sinh, anh là một người rất tốt, sư phụ cũng thắc chắn hy vọng anh ở bên người môn đăng hộ đối, sinh con dưỡng cái. Lẽ ra anh nên có
cuộc sống tốt hơn, thay vì lãng phí với em." "Cũng?" Lê Chất nhìn cậu hỏi ngược lại: "Đây
cũng là điều em hy vọng sao?" Yến Thu nghe vậy, những ngón tay buông xuôi bên người đột nhiên cuộn lại, móng tay cắm sâu vào trong thịt, thế nhưng cũng không bằng
một câu nói khoan tới tận tim này của Lê Chất.
Nhưng kết quả bây giờ không phải là điều cậu
Muốn sao? Vì thế Yến Thu cố gắng khống chế tốt biểu
cảm trên mặt, run rấy môi trả lời một câu:
"Vâng." Lê Chất không nói gì, lẳng lặng đứng ở đầy hành lang, ánh đèn sợi đốt trên đầy chiếu sắc
mặt anh càng thêm tái nhợt hơn. Đôi mắt đen láy không chớp mắt nhìn cậu, nhìn thì có vẻ vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng trong nháy mắt Yến Thu lại cảm giác được một
cơn bão đang đến.
Trước hết Yến Thu không chịu nổi, trốn tránh ánh mắt của anh, nhưng một giây sau cổ tay lại
đột nhiên bị Lê Chất giữ lấy. Yến Thu the0 bản năng Muốn giãy dụa, nhưng sức của Lê Chất quá lớn, cậu hOàn toàn không
tránh được. Lê Chất kéo tay trái của cậu ra kéo tới trước người cậu, ngón tay lướt qua từng viên Phật châu trên cổ tay cậu, đột nhiên nói: "Chuỗi Phật
châu này là anh tặng cho ông nội." Yến Thu nghe đến đó, có chút bất ngờ ngẩng
đầy lên. "Cố ý tìm trụ trì chùa Phật Quang khai quang, hy vọng người đe0 Phật châu có thể giải nạn,
bình an khỏe mạnh." "Ông nội nếu đã đồng ý tặng chuỗi Phật châu cho em, chứng tỏ ông ấy thật sự thích em, cho nên cho dù em có thừa nhận trước mặt ông ấy, ông ấy cũng chưa thắc đã không chịu chấp
nhận em." "Cho nên Yến Thu." Lê Chất nhìn cậu, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa đau đớn: "Rốt cuộc là
ông nội không chịu, hay là em không dám?"
Yến Thu nghe thế sửng sốt, thế mới biết vì sao lúc trước Lê Chất lại xem livestream của mình, lại khen chuỗi Phật châu trên cổ tay mình rất
đẹp?
Cậu nhớ tới hôm nay ở nhà họ Lê, ánh mắt Muốn nói lại thôi của sư phụ sau khi cậu nói
xong.
Vậy thái độ của sư phụ rốt cuộc là gì?
Tại sao ông ấy không nói gì cả? Yến Thu đối diện với ánh mắt của Lê Chất,
trong lòng đột nhiên dâng lên sự hối hận. Cậu dựa vào đâu suy đoán suy nghĩ của người khác chỉ vì mặc cảm tự ti của mình? Lại còn tin tưởng vào kết luận của mình, trong tình huống vô căn cứ tự kết án tử hình cho chính mình như
thế? Tại sao cậu không chịu tin tưởng Lê Chất, tự mình đưa ra quyết định tương lai của bọn họ kia chứ?
"Lê Chất..."
Đây là lần đầy tiên Yến Thu ở trước mặt Lê Chất gọi thẳng tên anh.
Nhưng mà trên mặt Lê Chất lại không có bất
kỳ biểu cảm nào.
Anh chỉ buông tay Yến Thu ra, nói với cậu:
"Được, anh tôn trọng quyết định của em." Yến Thu vô thức tiến về phía trước một bước,
thế nhưng Lê Chất đã quay người đi ra ngoài. Yến Thu nhìn the0 bóng lưng của anh, tuy rằng cậu đã cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào lên.
Đây chẳng phải là kết cục cậu muốn ư, nhưng
Yến Thu lại không cảm thấy vui chút nào. Cho tới bây giờ đều là người khác tổn thương cậu, nhưng đây là lần đầy tiên cậu làm tổn
thương người khác. Lại còn là người đối xử tốt với mình nhất từ
trước đến nay.
Lê Chất trở lại trên xe, Trần Nghiệp biết anh tới đón Yến Thu, vốn định hỏi sao cậu Yến không
lên xe.
Nhưng khi quay lại nhìn thấy sắc mặt của Lê Chất, ông ấy lập tức nuốt hết những lời muốn
nói ra.
Tự mình lặng lẽ lái xe. Lê Chất mở tấm chắn trên xe lên, che khuất tầm mắt Trần Nghiệp, khi chỉ còn một mình anh, anh mới cho phép mình mất bình tĩnh một
lúc. Từ khi cha mẹ qua đời, anh tiếp nhận nhà họ Lê tới nay, anh đã loại bỏ thứ cảm xúc này ra
ngoài. Ông nội đối xử lạnh lùng, chi thứ nhà họ Lê như hổ rình mồi, anh đơn độc mà chu toàn tất cả mọi chuyện, từng bước một ngồi vững vàng ở vị trí này. Mỗi ngày anh sống tựa như một ly nước sôi mất đi độ ấm, bây giờ điều có thể ảnh hưởng đến anh, chỉ có mỗi Yến Thu mà thôi.
Nghĩ đến cậu, Lê Chất không khỏi nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không khống chế được sự
kho" chịu. Kỳ thật ngay từ đầy anh chỉ là tò mò chuỗi Phật châu đó vì sao lại đe0 ở trên tay Yến Thu mà
thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, lại để cậu tùy ý
bước vào trong lòng mình. Thật ra ngay cả Lê Chất cũng không biết đoạn tình cảm này (b)ắt đầy từ đâu, nhưng kể từ ngày cậu xuất hiện, tựa như thung lũng khép kín ở
tận cùng thế giới nhất đột nhiên mở ra.
Có gió thổi vào. Từ sau ngày đó Yến Thu không ra khỏi cửa nữa, cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, mỗi ngày chỉ làm bạn với bé Mướp và khối gỗ, không phân biệt được ngày đêm khắc xong hết
tác phẩm này đến tác phẩm khác. Bởi vì chuyện lộ mặt ngoài ý muốn lần trước,
cho nên Yến Thu không livestream nữa.
Nhưng cuộc triển lãm lần trước của Tỉnh Bác
vẫn giúp cậu có được danh tiếng nhất định
Có không ít người đã liên lạc với cậu, có người Muốn mua tượng gỗ của cậu, cũng có người phụ trách phòng triển lãm, muốn triển lãm tác
phẩm của cậu. Lại một lần không biết mệt mỏi sau khi khắc cả ngày, Yến Thu ngẩng đầy lên nhìn về phía
ngoài cửa số. Lúc này đã tới chạng vạng, mặt trời chiều đã ngả về phía Tây, mặt trời sắp lặn, ánh sáng chiều tà màu đỏ nhạt dịu dàng bao trùm toàn bộ thành phố, một cơn gió nhẹ, xuyên qua khe hở
cửa sổ thổi vào.
Yên Thu đặt con dao điêu khắc xuông, đột
141990 nhiên nghĩ đến cuộc sống hiện tại chăng phải
là cuộc sống cậu từng mong muốn nhất sao? Không có người nhà họ Phó quấy rầy, cậu cũng có gạt bỏ hận thù, có thể tự nuôi bản thân bằng nghề điêu khắc gỗ, có một con mèo và
một nơi ở ổn định. Hiện giờ mặc dù cậu đã có tất cả, nhưng tại sao
trong lòng vẫn trống trải?
Giữa cậu và Lê Chất không còn quan hệ gì, thì cậu cũng chẳng cần lo lắng về tương lai của bọn họ nữa, không cần sợ mình trèo cao, thế
nhưng vì sao cậu vẫn không vui? Bé Mướp ngủ cả buổi chiều cuối cùng cũng
tỉnh, đi tới cọ cọ chân cậu. Yến Thu hiểu ý của nó, đứng dậy đổ thức ăn
cho mèo cho nó. Đổ thức ăn cho mèo xong, Yến Thu tự mình
nấu chút đồ ăn, vừa ăn vừa mở điện thoại lên.
Bên trong có một cuộc điện thoại nhỡ, cậu
nhinthaybieutugngmhaudotucikiabencant số một, trái tim mất kiểm soát nhảy lên một cái, vội vàng mở ra, nhưng là một dãy số xa lạ, hình như là người phụ trách một phòng đâu giá trước đây đã từng liên lạc với cậu, không
phải là cái tên cậu nghĩ đến trong lòng ấy.
Thật ra cũng biết chắc chắn không phải Lê Chất, nhưng vẫn không khống chế được nỗi
mất mát trơng thoáng chốc.
Ngay cả thức ăn trước mặt' cũng mất đi hương
Vị.
Muốn sờ bé Mướp. Tuy nhiên khi nhìn thấy căn phòng trống trải lúc này cậu mới phản ứng lại, trong khoảng thời gian này cậu vẫn ở nhà họ Lê, không có ai chăm sóc bé Mướp, cho nên Lê Chất đã nhờ
người đưa mèo đến.
Con mèo vẫn còn ở nhà họ Lê. Thật ra hẳn là cậu nên đi đón nó, nhưng bây giờ người cậu không dám đối mặt' nhất chính là Lê Chất, vì thế cậu chỉ có thể gửi tin nhắn cho tài
xế. [Trần Nghiệp, giúp tôi đón mèo về nhé, cảm ơn
anh.]
Bên kia rất nhanh đã trả lời tin tức của cậu.
[Vâng, cậu Yên.] Tâm trí Yến Thu vô cùng rối loạn, vì thế đứng lên vừa quét dọn vệ sinh, vừa chờ tài xế đưa
mèo về. Dường như khi bận rộn thì cậu sẽ không suy
nghĩ nhiều nữa.
Vừa dọn dẹp phòng khách xong, chợt nghe
chuông cửa vang lên.
Yến Thu vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Nhưng mà cửa chính vừa mở ra lại phát hiện người đứng ở cửa không phải tài xế, mà là Lê
Chất đang ôm bé Mướp.
"Lê tiên sinh." Yến Thu không ngờ tới anh sẽ tự mình tới đây, nghĩ tới chuyện xáy ra hôm nay, trong thoáng chốc lại không biết nên đối mặt với anh như
thế nào. Lê Chất nhn bộ dáng tng vệ sinh của cậu, thả con mèo trong lòng xuống, hỏi: "Muốn về đây
ở sao?" "Vâng." Yến Thu nói xong cúi đầy, hay tay chắp ra sau lưng, giống như học sinh phạm phải
sai lầm.
"Tại sao, sống không vui à?" Yến Thu không đưa lời mời, Lê Chất cũng không chủ động bước vào, chỉ đứng ở cửa, lẳng
lặng chờ câu trả lời của cậu.
"Lúc trước là bởi vì phải chăm sóc cho anh,
11990 bây giờ anh đã khá hơn nhiêu rồi, với lại em cũng có nhà của mình, cứ ở đó mãi cũng không thích hợp." Yến Thu không biết nên mở miệng kể những chuyện trải qua trong ngày hôm nay cho anh như thế nào, vì thế chỉ có thể chọn những nguyên nhân có sẵn này, cố gắng
nói những lời trái lương tâm. Nhưng cậu cũng biết, lý do như vậy hOàn toàn
không thể thuyết phục được Lê Chất. Quả nhiên, Lê Chất không nói gì rất lâu, ánh mắt dừng ở trên ngón tay trống rỗng của cậu, giọng đột nhiên thấp xuống: "Tiểu Thu, nói
thật." Yến Thu ngước mắt lên nhìn anh, the0 bản
năng muốn che tay phải, thế nhưng vẫn chậm. Lê Chất nhìn động tác của trơng đầy nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay của bọn họ, đột nhiên nhận ra được điều gì, mở miệng hỏi: "Là bởi vì
ông nội à? Ông nội nói với em không đồng ý?" "Không phải." Yến Thu vừa nghe thế, vội vàng
trả lời.
"Vậy thì vì sao?" Lê Chất nghe vậy vẻ mặt
cũng nghiêm túc, cụp mắt nhìn cậu.
今⑨5 "Là em..." Yến Thu từ từ ngẩng đầy lên, buộc mình đối diện với ánh mắt của Lê Chất, hàm răng cắn chặt môi mới miễn cưỡng kiềm chế
được cảm xúc suýt chút nữa đã lộ ra của mình. "Là em ở trước mặt sư phụ, phủ nhận mối
quan hệ của chúng ta." Một câu này như thể dùng hết tất cả sức lực của cậu, vừa mới nói xong, viền mắt của Yến Thu
đã đỏ lên.
"Xin lỗi." Dường như Lê Chất mất một lúc mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của cậu, nở nụ cười có chút kho" tin, nhưng nhanh chóng, nụ cười ấy
đã chuyển thành bất đắc dĩ.
"Vì sao?" Yên Thu nhắm mắt lại, đề xuổng tất cả đau đớn trong mắt, tựa như đang thuyết phụe anh, cũng như là đang thuyết phục chính mình: "Lê
tiên sinh, anh là một người rất tốt, sư phụ cũng thắc chắn hy vọng anh ở bên người môn đăng hộ đối, sinh con dưỡng cái. Lẽ ra anh nên có
cuộc sống tốt hơn, thay vì lãng phí với em." "Cũng?" Lê Chất nhìn cậu hỏi ngược lại: "Đây
cũng là điều em hy vọng sao?" Yến Thu nghe vậy, những ngón tay buông xuôi bên người đột nhiên cuộn lại, móng tay cắm sâu vào trong thịt, thế nhưng cũng không bằng
một câu nói khoan tới tận tim này của Lê Chất.
Nhưng kết quả bây giờ không phải là điều cậu
Muốn sao? Vì thế Yến Thu cố gắng khống chế tốt biểu
cảm trên mặt, run rấy môi trả lời một câu:
"Vâng." Lê Chất không nói gì, lẳng lặng đứng ở đầy hành lang, ánh đèn sợi đốt trên đầy chiếu sắc
mặt anh càng thêm tái nhợt hơn. Đôi mắt đen láy không chớp mắt nhìn cậu, nhìn thì có vẻ vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng trong nháy mắt Yến Thu lại cảm giác được một
cơn bão đang đến.
Trước hết Yến Thu không chịu nổi, trốn tránh ánh mắt của anh, nhưng một giây sau cổ tay lại
đột nhiên bị Lê Chất giữ lấy. Yến Thu the0 bản năng Muốn giãy dụa, nhưng sức của Lê Chất quá lớn, cậu hOàn toàn không
tránh được. Lê Chất kéo tay trái của cậu ra kéo tới trước người cậu, ngón tay lướt qua từng viên Phật châu trên cổ tay cậu, đột nhiên nói: "Chuỗi Phật
châu này là anh tặng cho ông nội." Yến Thu nghe đến đó, có chút bất ngờ ngẩng
đầy lên. "Cố ý tìm trụ trì chùa Phật Quang khai quang, hy vọng người đe0 Phật châu có thể giải nạn,
bình an khỏe mạnh." "Ông nội nếu đã đồng ý tặng chuỗi Phật châu cho em, chứng tỏ ông ấy thật sự thích em, cho nên cho dù em có thừa nhận trước mặt ông ấy, ông ấy cũng chưa thắc đã không chịu chấp
nhận em." "Cho nên Yến Thu." Lê Chất nhìn cậu, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa đau đớn: "Rốt cuộc là
ông nội không chịu, hay là em không dám?"
Yến Thu nghe thế sửng sốt, thế mới biết vì sao lúc trước Lê Chất lại xem livestream của mình, lại khen chuỗi Phật châu trên cổ tay mình rất
đẹp?
Cậu nhớ tới hôm nay ở nhà họ Lê, ánh mắt Muốn nói lại thôi của sư phụ sau khi cậu nói
xong.
Vậy thái độ của sư phụ rốt cuộc là gì?
Tại sao ông ấy không nói gì cả? Yến Thu đối diện với ánh mắt của Lê Chất,
trong lòng đột nhiên dâng lên sự hối hận. Cậu dựa vào đâu suy đoán suy nghĩ của người khác chỉ vì mặc cảm tự ti của mình? Lại còn tin tưởng vào kết luận của mình, trong tình huống vô căn cứ tự kết án tử hình cho chính mình như
thế? Tại sao cậu không chịu tin tưởng Lê Chất, tự mình đưa ra quyết định tương lai của bọn họ kia chứ?
"Lê Chất..."
Đây là lần đầy tiên Yến Thu ở trước mặt Lê Chất gọi thẳng tên anh.
Nhưng mà trên mặt Lê Chất lại không có bất
kỳ biểu cảm nào.
Anh chỉ buông tay Yến Thu ra, nói với cậu:
"Được, anh tôn trọng quyết định của em." Yến Thu vô thức tiến về phía trước một bước,
thế nhưng Lê Chất đã quay người đi ra ngoài. Yến Thu nhìn the0 bóng lưng của anh, tuy rằng cậu đã cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào lên.
Đây chẳng phải là kết cục cậu muốn ư, nhưng
Yến Thu lại không cảm thấy vui chút nào. Cho tới bây giờ đều là người khác tổn thương cậu, nhưng đây là lần đầy tiên cậu làm tổn
thương người khác. Lại còn là người đối xử tốt với mình nhất từ
trước đến nay.
Lê Chất trở lại trên xe, Trần Nghiệp biết anh tới đón Yến Thu, vốn định hỏi sao cậu Yến không
lên xe.
Nhưng khi quay lại nhìn thấy sắc mặt của Lê Chất, ông ấy lập tức nuốt hết những lời muốn
nói ra.
Tự mình lặng lẽ lái xe. Lê Chất mở tấm chắn trên xe lên, che khuất tầm mắt Trần Nghiệp, khi chỉ còn một mình anh, anh mới cho phép mình mất bình tĩnh một
lúc. Từ khi cha mẹ qua đời, anh tiếp nhận nhà họ Lê tới nay, anh đã loại bỏ thứ cảm xúc này ra
ngoài. Ông nội đối xử lạnh lùng, chi thứ nhà họ Lê như hổ rình mồi, anh đơn độc mà chu toàn tất cả mọi chuyện, từng bước một ngồi vững vàng ở vị trí này. Mỗi ngày anh sống tựa như một ly nước sôi mất đi độ ấm, bây giờ điều có thể ảnh hưởng đến anh, chỉ có mỗi Yến Thu mà thôi.
Nghĩ đến cậu, Lê Chất không khỏi nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không khống chế được sự
kho" chịu. Kỳ thật ngay từ đầy anh chỉ là tò mò chuỗi Phật châu đó vì sao lại đe0 ở trên tay Yến Thu mà
thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, lại để cậu tùy ý
bước vào trong lòng mình. Thật ra ngay cả Lê Chất cũng không biết đoạn tình cảm này (b)ắt đầy từ đâu, nhưng kể từ ngày cậu xuất hiện, tựa như thung lũng khép kín ở
tận cùng thế giới nhất đột nhiên mở ra.
Có gió thổi vào. Từ sau ngày đó Yến Thu không ra khỏi cửa nữa, cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, mỗi ngày chỉ làm bạn với bé Mướp và khối gỗ, không phân biệt được ngày đêm khắc xong hết
tác phẩm này đến tác phẩm khác. Bởi vì chuyện lộ mặt ngoài ý muốn lần trước,
cho nên Yến Thu không livestream nữa.
Nhưng cuộc triển lãm lần trước của Tỉnh Bác
vẫn giúp cậu có được danh tiếng nhất định
Có không ít người đã liên lạc với cậu, có người Muốn mua tượng gỗ của cậu, cũng có người phụ trách phòng triển lãm, muốn triển lãm tác
phẩm của cậu. Lại một lần không biết mệt mỏi sau khi khắc cả ngày, Yến Thu ngẩng đầy lên nhìn về phía
ngoài cửa số. Lúc này đã tới chạng vạng, mặt trời chiều đã ngả về phía Tây, mặt trời sắp lặn, ánh sáng chiều tà màu đỏ nhạt dịu dàng bao trùm toàn bộ thành phố, một cơn gió nhẹ, xuyên qua khe hở
cửa sổ thổi vào.
Yên Thu đặt con dao điêu khắc xuông, đột
141990 nhiên nghĩ đến cuộc sống hiện tại chăng phải
là cuộc sống cậu từng mong muốn nhất sao? Không có người nhà họ Phó quấy rầy, cậu cũng có gạt bỏ hận thù, có thể tự nuôi bản thân bằng nghề điêu khắc gỗ, có một con mèo và
một nơi ở ổn định. Hiện giờ mặc dù cậu đã có tất cả, nhưng tại sao
trong lòng vẫn trống trải?
Giữa cậu và Lê Chất không còn quan hệ gì, thì cậu cũng chẳng cần lo lắng về tương lai của bọn họ nữa, không cần sợ mình trèo cao, thế
nhưng vì sao cậu vẫn không vui? Bé Mướp ngủ cả buổi chiều cuối cùng cũng
tỉnh, đi tới cọ cọ chân cậu. Yến Thu hiểu ý của nó, đứng dậy đổ thức ăn
cho mèo cho nó. Đổ thức ăn cho mèo xong, Yến Thu tự mình
nấu chút đồ ăn, vừa ăn vừa mở điện thoại lên.
Bên trong có một cuộc điện thoại nhỡ, cậu
nhinthaybieutugngmhaudotucikiabencant số một, trái tim mất kiểm soát nhảy lên một cái, vội vàng mở ra, nhưng là một dãy số xa lạ, hình như là người phụ trách một phòng đâu giá trước đây đã từng liên lạc với cậu, không
phải là cái tên cậu nghĩ đến trong lòng ấy.
Thật ra cũng biết chắc chắn không phải Lê Chất, nhưng vẫn không khống chế được nỗi
mất mát trơng thoáng chốc.
Ngay cả thức ăn trước mặt' cũng mất đi hương
Vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.