Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 89
Nhật Mộ Vi An
06/04/2024
Yến Thu điều chỉnh xong cảm xúc, lúc này mới
GỌI lại. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, người phụ trách nói rằng tuần sau có một buổi đâu giá, có tác phẩm của cậu tham dự đấu giá, hỏi
cậu có Muốn tới đó hay không? Yến Thu cầm di động suy nghĩ rất lâu, thật ra bây giờ cậu cũng có chút trốn tránh thế giới bên ngoài, nhưng đây là tác phẩm lần đầu tiên tham dự đấu giá của cậu, Yến Thu vẫn luôn mang
the0 chờ mong.
Bởi vậy cuối cùng cậu vẫn đồng ý. Đầu bên kia thấy cậu đồng ý, lập tức nói rõ ngày tháng, sau đó sẽ gửi vé vào một ngày
khác.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đấu giá. Bởi vì trường hợp hôm nay, cho nên Yến Thu
cố ý mặc một bộ vest trang trọng.
Lúc đầy cậu tưởng rằng mặc nó sẽ bị nóng. Nhưng mà lúc đi ra ngoài lại phát hiện ngược
lại có hơi lạnh.
Yến Thu ngẩng đầy lên, thì thấy cái cây cổ thụ ở đối diện, những chiếc lá cây vốn xanh mượt trên cây đã (b)ắt đầu có chút ố vàng, cành lá
cũng trở nên thưa thớt. Rõ ràng lần trước Lê tiên sinh đến, lá vẫn còn
xanh.
Yến Thu nghĩ đến đây, lập tức thu hồi suy nghĩ.
Sao cậu lại nghĩ tới Lê Chất rồi? Cậu sợ mình đứng ở chỗ này càng lâu, những ký ức có liên quan đến Lê Chất sẽ tuôn ra càng
nhiều.
Vì thế bước nhanh về phía trước. Chỉ để lại một cái cây cổ thụ, lẻ loi đứng ở nơi
đó. Yến Thu (b)ắt xe đi tới phòng đấú giá, cầm vé
đi vào cửa. Thấy được tên của cậu, có nhân viên chủ động đi tới dẫn cậu đi vào bên trong, đưa cậu tới
phòng VIP ở phía sau.
Cậu được sắp xếp ở tận cùng bên trong, khi đi qua một căn phòng, có người từ bên trong đẩy
cửa bước ra. Là một chàng trai trẻ mặc bộ vest màu xanh đen, tóc dài ngang lưng, trong tay cầm một
điếu thuốc. Hai người bởi vì né tránh nhau vội vàng đối mặt, Yến Thu cũng không nhận ra anh ấy, thế nhưng chẳng biết tại sao, người nọ sau khi đi qua lại đột nhiên quay đầy nhìn cậu thêm hai
lần. Yến Thu cũng không hiểu tại sao anh ấy lại đột nhiên quay đầy lại nhìn mình, chỉ đi the0 nhân
viên tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà ngay khi đi qua căn phòng chàng trai trẻ người trẻ vừa đi ra, Yến Thu đột nhiên
nghe thấy giọng người nói chuyện bên trong. "Triển lãm ngày hôm qua cậu có thích món nào
không?"
"Chưa xem." Yến Thu nghe thấy câu này, đột nhiên dừng bước nhìn sang bên phải, cậu nhìn thấy trên ghế
sô pha gần cửa dường như có một người đang ngồi, nhưng mà cửa phòng đóng lại rất nhanh,
cậu chỉ kịp nhìn rõ hình dáng một cánh tay.
Đó là... "Cậu Yến?" Nhân viên thấy cậu đột nhiên dừng
bước, thấy hơi lạ bèn hỏi. Yến Thu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội
vàng cất bước đi theo. Chỉ là lúc rời đi ánh mắt vô thức nhìn thoáng
lên trên.
103. Phòng VIP rất rộng, ngồi ở đó đã có vài người cậu không quen biết, khắc hẳn đều là người có
vật phẩm đấú giá ngày hôm nay. Mặc dù trước đó không quen biết nhau, nhưng nếu ngồi không thì cũng xấu hổ, vì thế mọi
người cũng nhanh chóng (b)ắt chuyện với nhau.
Ngoại trừ Yến Thu. Trong đầy cậu bây giờ đều là câu "Chưa xem" đó, tuy rằng đã rất lâu chưa có gặp nhau thế nhưng Yến Thu vẫn nghe ra, đó là giọng của Lê
Chất. Không bao lâu đã đến lúc buổi đâú giá (b)ắt
đầy. Bởi vì phòng VIP có màn hình lớn và có thể nhìn thấy trực tiếp địa điểm tổ chức, cho nên họ
không cần phải đến địa điểm chính. Màn hình mở ra, rất nhanh đã xuất hiện khung
cảnh của địa điểm đấú giá. Sau khi người bán đấu giá* mở màn xong, lập
tức (b)ắt đầy đâú giá món đồ đầy tiên của ngày
hôm nay. *Là chức danh chuyên môn dành cho người chủ trì hoạt động đâu giá. Trách nhiệm chính của người bán đấu giá là tổ chức cuộc đấu giá, đồng thời tham gia vào việc lập kế hoạch đấú
giá và xây dựng chiến lược tiếp thị đấu giá. "Tác phầm đầu tiên là của một họa sĩ thư họa
đương đại nổi tiếng Trần Cổ tiên sinh - [Bách Điều Đồ1, mặc dù những con chim trong bức tranh này rất phổ biến trong cuộc sống, nhưng kết hợp với sự quan sát tỉ mỉ của tác giả, mỗi con đều khác nhau, và việc sử dụng màu sắc cũng là phong cách nhất quán của thầy Trần, táo bạo và thanh thoát, tươi mát, giá khởi điểm
là tám trăm nghìn." Yến Thu câu được câu chăng lắng nghe, trong
đầy đều đang nghĩ đến phòng 103 vừa rồi. Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được
tác phẩm của mình.
"Tác phẩm điêu khắc gỗ sơn màu sau đây là Quan Âm Bồ Tát ngồi đến từ một nghệ sĩ điêu khắc gỗ mới nồi tiếng trơng triển lãm điều khắc gỗ toàn quốc, cũng là nhân tài mới xuất hiện trong giới điêu khắc gỗ, Yến Thu. Cậu ấy kế thừa từ Lê Nguyên Tỉnh tiên sinh. Tác phẩm có kỹ thuật tinh xảo, kỹ thuật cao, lại cực kỳ khéo léo của người trẻ tuổi, có giá trị sưu tầm cực cao, giá khởi điểm hai trăm
nghìn." Người bán đấú giá vừa dứt lời, đã thấy có
người (b)ắt đầu đấú giá.
"Chốt, hai trăm năm mươi nghìn!"
"Ba trăm nghìn!"
"Ba trăm năm mươi nghìn!"
"Bốn trăm nghìn!" Người bán đấu giá thấy không có ai giơ bảng
nữa, vừa định gõ búa.
Chỉ thấy một tấm bảng số đấú giá từ hàng thứ
đầu chậm rãi được giơ lên.
Người bán đấu giá sửng sốt một chút, vội vàng
dừng chiếc búa đấú giá sắp gõ trong tay mình.
Đọc lên con số mới của bảng đấu giá. "Được rồi, bây giờ đã có giá đấú giá mới, một
triệu! Có giá nào cao hơn nữa không?" Hội trường vốn đang yên tĩnh bởi vì giá đấú giá này mà (b)ắt đầu có vài tiếng xì xào, dù sao cho dù tác phẩm điêu khắc này tốt đến mức nào đi
nữa, cũng chỉ là tác phẩm của người mới. Rất kho" để nói liệu giá trị sẽ tăng hay giảm giá
trong tương lai. Cho nên mọi người đều rất thận trọng khi đâu
giá. Vì vậy đối với người hào phòng như vậy, bọn họ không khỏi có chút ngạc nhiên, dồn dập
nhìn về phía vị trí người đấú giá.
Yến Thu cũng vô thức nhìn sang. Nhưng màn hình chỉ có thể nhìn thấy người bán đấu giá trên đài, không thấy được dưới đài, Yến
Thu cũng đành thôi.
"Chốt." Người bán đâú giá gõ búa đấu giá trong tay một cái: "Tác phẩm điêu khắc gỗ sơn màu Quan Âm Bồ Tát ngồi một triệu đã chốt,
cảm ơn số 1501." Đấu giá kết thúc, Yến Thu đứng dậy muốn đi vào hội trường, nhưng mà lại bị nhân viên ngăn
lại.
"Cậu Yến, bây giờ cậu vẫn chưa thể rời đi." Yến Thu biết mặc dù đâu giá đã kết thúc, nhưng sau đó còn có rất nhiều chuyện phải làm, cậu còn phải thanh toán phí đấú giá và giá cả
với người bán đấú giá.
Thế nên cậu đành phải tiếp tục chờ ở chỗ này. Tuy rằng tác phẩm vừa rồi bán ra với giá cao, nhưng Yến Thu hOàn toàn không có thời gian
đê vui mừng. Cậu chỉ muốn biết tác phẩm của mình rốt cuộc
là được ai chốt? Có phải Lê Chất không? Nhưng lần cuối cùng bọn họ gặp nhau cũng
không vui, sẽ là anh sao?
"Lát nữa tôi có thể gặp người mua tác phẩm của tôi được không?" Yến Thu do dự một chút,
hỏi nhân viên.
Nhân viên vừa nghe thấy thế, lập tức trả lời: "Theo lý thuyết thì được, nhưng chúng tôi cũng
phải hỏi ý của người mua trước." "Vâng." Yến Thu có chút vội vàng hỏi: "Phiền
anh có thể hỏi giúp tôi được không?" "Được, cậu Yến." Nhân viên nói xong, rồi đi ra
ngoài. Chỉ chốc lát sau, Yến Thu đã nghe thấy tiếng
gõ cứa. Yến Thu lập tức ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy cánh cửa bị đấy ra, sau đó một chàng trai
trẻ mặc bộ vest màu xanh đen bước vào.
Đó chính là người cậu vừa gặp ở hành lang. Trong tay anh ấy cầm bức tượng điêu khắc gỗ sơn màu Quan Âm Bồ Tát ngồi vừa bán đấu giá
xong, ngồi xuống đối diện với Yến Thu. Sau đó anh ấy chỉ tay ra hiệu với nhân viên ở
bên cạnh.
Nhân viên đi tới cúi người lắng nghe gì đó, sau đó đứng dậy tạm thời mời những người khác trong phòng ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa
phòng lại. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người
bọn họ. Chàng trai trẻ vừa câu được câu chăng vuốt ve tượng Bồ Tát ngồi trong tay, vừa nhìn về phía cậu hỏi: "Cậu Yến, nghe nói cậu Muốn gặp
tôi?" Yến Thu cố nén nỗi mất mát trong lòng, cố nặn ra một nụ cười: "Vâng, tôi không hiểu tại sao
anh lại ra giá cao như vậy?" "Tại sao?" Chàng trai như có điều suy nghĩ nở nụ cười: "Ai biết tại sao vậy chứ? Có lẽ là vì bạn bè, Tôi không có hứng thú gì với điều khắc gỗ, nhưng cậu ấy thích, cũng sắp đến sinh nhật của cậu ấy rồi, cho nên sẵn mua một
món quà tặng cho cậu ấy."
"Ra là vậy..." Yến Thu có chút thất vọng nói. Thật ra cũng đúng, lần trước chính cậu đã làm tổn thương Lê tiên sinh sâu sắc như thế, thì sao anh có thể cố ý dùng tiền để mua tác phẩm của
mình đây.
E là tránh cũng không kịp nữa là. "Trông cậu Yến có vẻ rất thất vọng." Chàng
trai trẻ nhìn cậu nói. Yến Thu vừa nghe thế lập tức lấy lại tinh thần,
vội vàng trả lời: "Không có." Nếu không phải Lê Chất, vậy cũng không có gì để nói nữa, vì thế Yến Thu nói một câu: "Vậy chúc bạn của anh sinh nhật vui vẻ" rồi muốn kết
thúc đề tài này. Tuy nhiên người nọ lại không hề có ý chấm dứt, mà là hơi xúc động nói: "Có lẽ cậu ấy cũng
không vui nổi." Yến Thu cũng không ngờ tới anh ấy sẽ trò chuyện với mình, nhưng trọng tâm câu chuyện đã ném tới tận nơi nào, cậu chỉ có thể tiếp
chuyện: "Vì sao?" "Chậc chậc chậc." Chàng trai khẽ thở dài, lấy ngón tay chỉ vào trái tim mình: "Vấn đề tình
cảm, kho" giải quyết."
"Tình cảm..." Lời Yến Thu còn chưa nói hết, đột nhiên như thể nhận ra gì đó ngẩng đầy lên
nhìn về phía anh ấy. Cậu nhớ người trước mắt này vừa nãy hình như đi ra từ phòng 103, đó là căn phòng chỗ Lê
Chất.
Hơn nữa thích điêu khắc gỗ, vấn đề tình cảm...
Anh ấy là bạn của... Lê Chất? Chàng trai thấy cậu cuối cùng cũng nghĩ ra, không khỏi nở nụ cười, có điêu ý cười không chạm tới đầy mắt: "Nghĩ ra rồi? Tôi còn tưởng rằng cậu là quý nhân hay quên* nữa cơ, vừa rồi trong lòng còn muốn rớt nước mắt thay cho bạn mình. Cũng may cậu đã nghĩ ra." *Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.
GỌI lại. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, người phụ trách nói rằng tuần sau có một buổi đâu giá, có tác phẩm của cậu tham dự đấu giá, hỏi
cậu có Muốn tới đó hay không? Yến Thu cầm di động suy nghĩ rất lâu, thật ra bây giờ cậu cũng có chút trốn tránh thế giới bên ngoài, nhưng đây là tác phẩm lần đầu tiên tham dự đấu giá của cậu, Yến Thu vẫn luôn mang
the0 chờ mong.
Bởi vậy cuối cùng cậu vẫn đồng ý. Đầu bên kia thấy cậu đồng ý, lập tức nói rõ ngày tháng, sau đó sẽ gửi vé vào một ngày
khác.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đấu giá. Bởi vì trường hợp hôm nay, cho nên Yến Thu
cố ý mặc một bộ vest trang trọng.
Lúc đầy cậu tưởng rằng mặc nó sẽ bị nóng. Nhưng mà lúc đi ra ngoài lại phát hiện ngược
lại có hơi lạnh.
Yến Thu ngẩng đầy lên, thì thấy cái cây cổ thụ ở đối diện, những chiếc lá cây vốn xanh mượt trên cây đã (b)ắt đầu có chút ố vàng, cành lá
cũng trở nên thưa thớt. Rõ ràng lần trước Lê tiên sinh đến, lá vẫn còn
xanh.
Yến Thu nghĩ đến đây, lập tức thu hồi suy nghĩ.
Sao cậu lại nghĩ tới Lê Chất rồi? Cậu sợ mình đứng ở chỗ này càng lâu, những ký ức có liên quan đến Lê Chất sẽ tuôn ra càng
nhiều.
Vì thế bước nhanh về phía trước. Chỉ để lại một cái cây cổ thụ, lẻ loi đứng ở nơi
đó. Yến Thu (b)ắt xe đi tới phòng đấú giá, cầm vé
đi vào cửa. Thấy được tên của cậu, có nhân viên chủ động đi tới dẫn cậu đi vào bên trong, đưa cậu tới
phòng VIP ở phía sau.
Cậu được sắp xếp ở tận cùng bên trong, khi đi qua một căn phòng, có người từ bên trong đẩy
cửa bước ra. Là một chàng trai trẻ mặc bộ vest màu xanh đen, tóc dài ngang lưng, trong tay cầm một
điếu thuốc. Hai người bởi vì né tránh nhau vội vàng đối mặt, Yến Thu cũng không nhận ra anh ấy, thế nhưng chẳng biết tại sao, người nọ sau khi đi qua lại đột nhiên quay đầy nhìn cậu thêm hai
lần. Yến Thu cũng không hiểu tại sao anh ấy lại đột nhiên quay đầy lại nhìn mình, chỉ đi the0 nhân
viên tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà ngay khi đi qua căn phòng chàng trai trẻ người trẻ vừa đi ra, Yến Thu đột nhiên
nghe thấy giọng người nói chuyện bên trong. "Triển lãm ngày hôm qua cậu có thích món nào
không?"
"Chưa xem." Yến Thu nghe thấy câu này, đột nhiên dừng bước nhìn sang bên phải, cậu nhìn thấy trên ghế
sô pha gần cửa dường như có một người đang ngồi, nhưng mà cửa phòng đóng lại rất nhanh,
cậu chỉ kịp nhìn rõ hình dáng một cánh tay.
Đó là... "Cậu Yến?" Nhân viên thấy cậu đột nhiên dừng
bước, thấy hơi lạ bèn hỏi. Yến Thu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội
vàng cất bước đi theo. Chỉ là lúc rời đi ánh mắt vô thức nhìn thoáng
lên trên.
103. Phòng VIP rất rộng, ngồi ở đó đã có vài người cậu không quen biết, khắc hẳn đều là người có
vật phẩm đấú giá ngày hôm nay. Mặc dù trước đó không quen biết nhau, nhưng nếu ngồi không thì cũng xấu hổ, vì thế mọi
người cũng nhanh chóng (b)ắt chuyện với nhau.
Ngoại trừ Yến Thu. Trong đầy cậu bây giờ đều là câu "Chưa xem" đó, tuy rằng đã rất lâu chưa có gặp nhau thế nhưng Yến Thu vẫn nghe ra, đó là giọng của Lê
Chất. Không bao lâu đã đến lúc buổi đâú giá (b)ắt
đầy. Bởi vì phòng VIP có màn hình lớn và có thể nhìn thấy trực tiếp địa điểm tổ chức, cho nên họ
không cần phải đến địa điểm chính. Màn hình mở ra, rất nhanh đã xuất hiện khung
cảnh của địa điểm đấú giá. Sau khi người bán đấu giá* mở màn xong, lập
tức (b)ắt đầy đâú giá món đồ đầy tiên của ngày
hôm nay. *Là chức danh chuyên môn dành cho người chủ trì hoạt động đâu giá. Trách nhiệm chính của người bán đấu giá là tổ chức cuộc đấu giá, đồng thời tham gia vào việc lập kế hoạch đấú
giá và xây dựng chiến lược tiếp thị đấu giá. "Tác phầm đầu tiên là của một họa sĩ thư họa
đương đại nổi tiếng Trần Cổ tiên sinh - [Bách Điều Đồ1, mặc dù những con chim trong bức tranh này rất phổ biến trong cuộc sống, nhưng kết hợp với sự quan sát tỉ mỉ của tác giả, mỗi con đều khác nhau, và việc sử dụng màu sắc cũng là phong cách nhất quán của thầy Trần, táo bạo và thanh thoát, tươi mát, giá khởi điểm
là tám trăm nghìn." Yến Thu câu được câu chăng lắng nghe, trong
đầy đều đang nghĩ đến phòng 103 vừa rồi. Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được
tác phẩm của mình.
"Tác phẩm điêu khắc gỗ sơn màu sau đây là Quan Âm Bồ Tát ngồi đến từ một nghệ sĩ điêu khắc gỗ mới nồi tiếng trơng triển lãm điều khắc gỗ toàn quốc, cũng là nhân tài mới xuất hiện trong giới điêu khắc gỗ, Yến Thu. Cậu ấy kế thừa từ Lê Nguyên Tỉnh tiên sinh. Tác phẩm có kỹ thuật tinh xảo, kỹ thuật cao, lại cực kỳ khéo léo của người trẻ tuổi, có giá trị sưu tầm cực cao, giá khởi điểm hai trăm
nghìn." Người bán đấú giá vừa dứt lời, đã thấy có
người (b)ắt đầu đấú giá.
"Chốt, hai trăm năm mươi nghìn!"
"Ba trăm nghìn!"
"Ba trăm năm mươi nghìn!"
"Bốn trăm nghìn!" Người bán đấu giá thấy không có ai giơ bảng
nữa, vừa định gõ búa.
Chỉ thấy một tấm bảng số đấú giá từ hàng thứ
đầu chậm rãi được giơ lên.
Người bán đấu giá sửng sốt một chút, vội vàng
dừng chiếc búa đấú giá sắp gõ trong tay mình.
Đọc lên con số mới của bảng đấu giá. "Được rồi, bây giờ đã có giá đấú giá mới, một
triệu! Có giá nào cao hơn nữa không?" Hội trường vốn đang yên tĩnh bởi vì giá đấú giá này mà (b)ắt đầu có vài tiếng xì xào, dù sao cho dù tác phẩm điêu khắc này tốt đến mức nào đi
nữa, cũng chỉ là tác phẩm của người mới. Rất kho" để nói liệu giá trị sẽ tăng hay giảm giá
trong tương lai. Cho nên mọi người đều rất thận trọng khi đâu
giá. Vì vậy đối với người hào phòng như vậy, bọn họ không khỏi có chút ngạc nhiên, dồn dập
nhìn về phía vị trí người đấú giá.
Yến Thu cũng vô thức nhìn sang. Nhưng màn hình chỉ có thể nhìn thấy người bán đấu giá trên đài, không thấy được dưới đài, Yến
Thu cũng đành thôi.
"Chốt." Người bán đâú giá gõ búa đấu giá trong tay một cái: "Tác phẩm điêu khắc gỗ sơn màu Quan Âm Bồ Tát ngồi một triệu đã chốt,
cảm ơn số 1501." Đấu giá kết thúc, Yến Thu đứng dậy muốn đi vào hội trường, nhưng mà lại bị nhân viên ngăn
lại.
"Cậu Yến, bây giờ cậu vẫn chưa thể rời đi." Yến Thu biết mặc dù đâu giá đã kết thúc, nhưng sau đó còn có rất nhiều chuyện phải làm, cậu còn phải thanh toán phí đấú giá và giá cả
với người bán đấú giá.
Thế nên cậu đành phải tiếp tục chờ ở chỗ này. Tuy rằng tác phẩm vừa rồi bán ra với giá cao, nhưng Yến Thu hOàn toàn không có thời gian
đê vui mừng. Cậu chỉ muốn biết tác phẩm của mình rốt cuộc
là được ai chốt? Có phải Lê Chất không? Nhưng lần cuối cùng bọn họ gặp nhau cũng
không vui, sẽ là anh sao?
"Lát nữa tôi có thể gặp người mua tác phẩm của tôi được không?" Yến Thu do dự một chút,
hỏi nhân viên.
Nhân viên vừa nghe thấy thế, lập tức trả lời: "Theo lý thuyết thì được, nhưng chúng tôi cũng
phải hỏi ý của người mua trước." "Vâng." Yến Thu có chút vội vàng hỏi: "Phiền
anh có thể hỏi giúp tôi được không?" "Được, cậu Yến." Nhân viên nói xong, rồi đi ra
ngoài. Chỉ chốc lát sau, Yến Thu đã nghe thấy tiếng
gõ cứa. Yến Thu lập tức ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy cánh cửa bị đấy ra, sau đó một chàng trai
trẻ mặc bộ vest màu xanh đen bước vào.
Đó chính là người cậu vừa gặp ở hành lang. Trong tay anh ấy cầm bức tượng điêu khắc gỗ sơn màu Quan Âm Bồ Tát ngồi vừa bán đấu giá
xong, ngồi xuống đối diện với Yến Thu. Sau đó anh ấy chỉ tay ra hiệu với nhân viên ở
bên cạnh.
Nhân viên đi tới cúi người lắng nghe gì đó, sau đó đứng dậy tạm thời mời những người khác trong phòng ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa
phòng lại. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người
bọn họ. Chàng trai trẻ vừa câu được câu chăng vuốt ve tượng Bồ Tát ngồi trong tay, vừa nhìn về phía cậu hỏi: "Cậu Yến, nghe nói cậu Muốn gặp
tôi?" Yến Thu cố nén nỗi mất mát trong lòng, cố nặn ra một nụ cười: "Vâng, tôi không hiểu tại sao
anh lại ra giá cao như vậy?" "Tại sao?" Chàng trai như có điều suy nghĩ nở nụ cười: "Ai biết tại sao vậy chứ? Có lẽ là vì bạn bè, Tôi không có hứng thú gì với điều khắc gỗ, nhưng cậu ấy thích, cũng sắp đến sinh nhật của cậu ấy rồi, cho nên sẵn mua một
món quà tặng cho cậu ấy."
"Ra là vậy..." Yến Thu có chút thất vọng nói. Thật ra cũng đúng, lần trước chính cậu đã làm tổn thương Lê tiên sinh sâu sắc như thế, thì sao anh có thể cố ý dùng tiền để mua tác phẩm của
mình đây.
E là tránh cũng không kịp nữa là. "Trông cậu Yến có vẻ rất thất vọng." Chàng
trai trẻ nhìn cậu nói. Yến Thu vừa nghe thế lập tức lấy lại tinh thần,
vội vàng trả lời: "Không có." Nếu không phải Lê Chất, vậy cũng không có gì để nói nữa, vì thế Yến Thu nói một câu: "Vậy chúc bạn của anh sinh nhật vui vẻ" rồi muốn kết
thúc đề tài này. Tuy nhiên người nọ lại không hề có ý chấm dứt, mà là hơi xúc động nói: "Có lẽ cậu ấy cũng
không vui nổi." Yến Thu cũng không ngờ tới anh ấy sẽ trò chuyện với mình, nhưng trọng tâm câu chuyện đã ném tới tận nơi nào, cậu chỉ có thể tiếp
chuyện: "Vì sao?" "Chậc chậc chậc." Chàng trai khẽ thở dài, lấy ngón tay chỉ vào trái tim mình: "Vấn đề tình
cảm, kho" giải quyết."
"Tình cảm..." Lời Yến Thu còn chưa nói hết, đột nhiên như thể nhận ra gì đó ngẩng đầy lên
nhìn về phía anh ấy. Cậu nhớ người trước mắt này vừa nãy hình như đi ra từ phòng 103, đó là căn phòng chỗ Lê
Chất.
Hơn nữa thích điêu khắc gỗ, vấn đề tình cảm...
Anh ấy là bạn của... Lê Chất? Chàng trai thấy cậu cuối cùng cũng nghĩ ra, không khỏi nở nụ cười, có điêu ý cười không chạm tới đầy mắt: "Nghĩ ra rồi? Tôi còn tưởng rằng cậu là quý nhân hay quên* nữa cơ, vừa rồi trong lòng còn muốn rớt nước mắt thay cho bạn mình. Cũng may cậu đã nghĩ ra." *Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.