Chương 41: Tìm Kiếm Sự Tha Thứ
Vân Gian(云间)
21/08/2021
CHƯƠNG 41
Thực ra chuyện xin lỗi bà nội cậu luôn luôn đặt trong lòng, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, dù sao bà đặc biệt quật cường, gặp cậu chính là không cho lấy một sắc khí tốt, chứ đừng nói đến nói chuyện ôn hoà với bà. Mấy năm trước, Trình Cẩn còn tặng quà qua bên đó, cố gắng từ chỗ bà làm mềm lòng chồng, nhưng không có thành quả. Đợi sau này thật sự biết lỗi rồi, Trình Cẩn liền cảm thấy xấu hổ khi gặp bà.
Mặc dù biết lần này gặp mặt, đối phương sẽ không hoà nhã với cậu, nhưng Trình Cẩn vẫn là quyết định đi.
Không phải là để cứu lấy tâm ý của chồng, mà là thành tâm thành ý, muốn nói với bà nội câu “xin lỗi”.
Cậu không hề nói chuyện này với chồng, Lục Đào hình như có vẻ hơi bận, luôn đến quân đội hoặc là bệnh viện quân y, đi nhiều như vậy, Trình Cẩn bắt đầu có chút sợ hãi bất an, lo lắng sức khoẻ của anh có phải hay không xảy ra vấn đề, sau khi hỏi, Lục Đào bóp bóp má cậu, nhướn mày cười: “Em cảm thấy anh có thể xảy ra vấn đề gì? Thận yếu sao?”
Trình Cẩn đỏ mặt, lo lắng chuyển thành ngại ngùng, nói nhỏ: “Cũng không phải không có khả năng a…”Dù sao thì hai người cũng làm chuyện đó quá thường xuyên, Trình Cẩn có chút lo lắng không biết viên thuốc tránh thai mình uống sẽ có hiệu quả không.
Lục Đào tiến lại gần: “Có cần anh chứng minh một chút?”
Sau khi chứng minh, thật sự không có vấn đề gì, Trình Cẩn cũng yên tâm.
Sáng sớm, Trình Cẩn bắt đầu nướng một loại bánh ngọt, còn làm mấy loại nhân, thông qua chứng thực của Ferry, cậu cảm thấy ngon nhất là nhân đậu, vì vậy Trình Cẩn làm nhiều nhất là nhân đậu, phần còn lại là nhân đỗ xanh và nhân mật ong. Sau khi nướng bánh xong, Trình Cẩn gói cẩn thận, sau đó thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Từ nhà cậu đến nhà Hữu Ti mất gần một giờ lái xe, đợi khi nhìn thấy bờ biển, cũng là đã đến đại phận nhà Hữu Ti. Trình Cẩn sau khi đỗ xe, quản gia nhà Hữu gia mời vào, mỉm cười chào hỏi. Trình Cẩn cũng rất lịch sự chào lại, cậu để ý thấy chỗ đậu xe không hề có nhiều xe, trong đó có hai chiếc xe đẹp mắt nhất, trong đó có một chiếc phi thuyền màu đỏ diễm hoả, cậu nhìn có chút quen mắt, nghĩ một lúc mới nghĩ ra, đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Ngạn Thất cũng đến?”
Quản gia nói: “Đúng vậy, Ngạn Thất thiếu gia cũng đã đến rồi.”
Trình Cẩn không hiểu tại sao tiệc gia đình của Hữu Ti Quỳ lại mời Ngạn Thất, vốn dĩ muốn hỏi, lời đến miệng, lại nhận ra câu hỏi như vậy không quá phù hợp liền vội vàng thu lại. Cậu được đưa đến một sảnh tiệc nhỏ, lúc đến, bên trong đã nghe thấy mấy tiếng nói cười, cậu vừa vào, những người đang tán gẫu liền dừng câu chuyện, toàn bộ đều nhìn về phía cậu.
Trình Cẩn vừa nhìn thấy bà nội, nhất thời trở lên căng thẳng, lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại, vẫn là Hữu Ti Quỳ hướng cậu vẫy vẫy tay, “Tiểu Trình Cẩn, cậu đến rồi, mau đến ngồi.” Bà ấy ngồi cùng hàng với bà nội, ở giữa để một chỗ trống, bà chỉ chính là cái chỗ trống đó, rõ ràng là chuẩn bị cho Trình Cẩn.
Trình Cẩn thở nhẹ ra, trên mặt nở một nụ cười, “Mọi người khoẻ, bà Hữu Ti khoẻ” Cậu cố gắng bước đi bình tĩnh nhất có thể, đi đến trước mặt bà nội, tư thế và giọng nói đều đè thấp, “Bà nội khoẻ, bà hôm nay rất xinh đẹp.”
Độ tuổi trung bình của tinh cầu Đế chế đã lên tới một trăm ba mươi tuổi, nhiều người có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi. Bà nội đã 80 tuổi những nhìn thật sự không già, trên mặt thậm chí không có nhiều nếp nhăn, chỉ là trên đầu là mái tóc hoa râm.
Mặt bà nghiêm nghị, được cậu khen cũng không hề lộ ra nụ cười, càng không thèm nhìn cậu, chỉ hướng Hữu Ti Quỳ hỏi: “Tại sao gọi cậu ta đến đây?”
Hữu Ti Quỳ cười nói: “Gọi các thanh niên đến cũng nhau tụ tập một chút.” Lại nói với Trình Cẩn “Tiểu Trình Cẩn, giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái của tôi, A Tú.”
Hữu Ti Tú lớn lên thanh lệ, mặc váy dài, giữa hàng lông mày vẫn toát lên anh khí, là một trong hai người phụ nữ duy nhất tham gia thi xe trượt tay ga với Lục Đào trước đó. Trình Cẩn mỉm cười với Hữu Ti Tú, nói: “Chúng tôi quen biết.”
Hữu Ti Tú cũng cười: “Thật sự có quen.”
Trình gia vốn dĩ là phú hào, để hòa nhập với những quý tộc bản địa,thường thích tham gia yến hội, tuổi tác của Trình Cẩn và Hữu Ti Tú tương đồng, tất nhiên là quen biết nhau, chỉ là không thân.
Hữu Ti Quỳ cười nói: “Đúng, tôi lại quên rồi, hai đứa tuổi tác không khác biệt, căn bản là quen biết, vậy Tiểu Thất cũng quen, phải không?”
Trình Cẩn liếc nhìn Ngạn Thất, vẫn đang hoài nghi tại sao anh ta lại ở đây, gật gật đầu: “Quen biết”
Ngạn Thất mặc một thân tây trang đen, anh ta cao, bộ tây trang hoàn mỹ tôn lên dáng người của anh ta, khiến anh ta nhìn một chút cũng không quá cường tráng, bờ vai rộng và eo hẹp, trông giống như một chiếc mắc áo, đây là một điểm cộng hiếm có cho vẻ anh tuấn của anh ta. Anh ta uể oải liếc nhìn Trình Cẩn nói: “Đương nhiên quen biết rồi, tiểu thiếu gia Trình gia, ngày trước sút nữa trở thành bạn đời của tôi.”
Một câu nói đã làm thay đổi biểu cảm của những người trong phòng, một số thì hiếu kỳ, một số thì cau mày, Trình Cẩn tất nhiên là cái người cau mày, cậu ngược lại không cảm thấy xấu hổ hay bất cử thứ gì khác, chỉ là không muốn bà nội nghe thấy nhưng câu nói kiểu như thế này.
Nó khiến bản thân cậu dường như có chút giống “thuỷ kính dương hoa” vậy.
(Thuỷ kính dương hoa: thường chỉ người phụ nữ đối với tình cảm không chuyên nhất, không chung thuỷ)
Trình Cẩn nói: “Phải cách rất nhiều cái “sút nữa” được không? Đều là lúc nhỏ người lớn trêu đùa thôi.”
“Đúng vậy. May chỉ là trêu đùa.” Ngạn Thất dáng vẻ bỡn cợt, còn cười cười.
Những người khác cũng phối hợp cười theo, Hữu Ti Quỳ thay đổi chủ đề: “Tiểu Trình Cẩn, cậu cầm cái gì vậy? Có phải là quà cho bà không?”
Trình Cẩn vội vàng nói: “Là bánh tôi nướng buổi sáng, mọi người có thể nếm thử.”
Bánh được quản gia cầm đi, lúc bưng ra, đã được bày lần lượt trên đĩa đã được bày lần lượt trên đĩa, còn có dao, nĩa và đồ uống. Trình Cẩn cuối cùng lo lắng bất an ngồi xuống bên cạnh bà nội, sau khi chú ý đến chân của bà nội vẫn đắp tấm chăn do mình dệt, cơ thể cũng thả lỏng một chút. Khi món tráng miệng được mang lên, Trình Cẩn vội vàng nói: “Bà nội, cháu giúp bà cắt.”
“Không cần” Bà lạnh lùng và xa cách, nhìn từ một góc độ nào đó, bà trông giống với Lục Đào trước đây, “Tôi phế chân nhưng vẫn có thể dùng tay, tôi tự làm.”
Trình Cẩn từ từ thu tay về, Hữu Ti Quỳ cười hoà giải: “Tiểu Trình Cẩn thật ngoan, lại hiếu thuận, cũng rất khéo tay, không chỉ biết làm quần áo mà còn biết làm đồ tráng miệng. Cái bánh này mùi vị không tồi a, một chút cũng không ngấy, so với mau bên ngoài còn ngon hơn.”
Trình Cẩn được khen có chút chột dạ, cẩn thận nhìn sắc mặt bà nội. Bà tao nhã cắt miếng bánh thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa lấy một miếng rồi đưa lên miệng nhai, không đồng ý với lời nói của Hữu Ti Quỳ cũng không phản đối, nhưng cậu nhìn thấy bà lại ăn miếng thứ hai, trái tìm Trình Cẩn mới nhẹ nhàng được thả lỏng.
Ngược lại là Ngạn Thất cười lên nói: “Bà Hữu Ti cũng quá khen rồi, làm sao có thể con như vậy? Món tráng miệng trong tiệm bánh ngọt của cháu mùi vị ngon gấp trăm lần.”
Hữu Ti Quỳ có chút bất lực: “Tiểu tử này, tiệm bánh ngọt của cháu mở trên toàn thế giới, sao có thế so sánh chứ?”
Trình Cẩn có chút ngạc nhiên, “Mở trên toàn thế giới?”
Hữu Ti Quỳ cười nói: “Đúng vậy, giải thưởng lần trước cậu dành được là do tiểu Thất tài trợ.”
Trình Cẩn trợn tròn mắt, “Tiệm Sunny Cake là của nhà anh?”
Ngạn Thất nhìn anh, nói chậm từng chữ: “Không phải nhà tôi, mà là “tôi””
Nhìn dáng vẻ tự mãn của anh ta, Trình Cẩn lập tức không còn có hứng thú cùng anh ta nói chuyện, đột nhiên cảm thấy những gì anh trai đã nói với cậu là không được giao lưu với anh ta là vô cùng đúng đắn. Hữu Ti Quỳ lại bắt đầu hoà giải: “Hôm này thời tiết đẹp, A Tú, cháu dẫn tiểu Thất ra ngoài chơi đi, Tiểu Trình Cẩn, cậu cũng đẩy bà nội ra ngoài phơi nắng đi, mùa đông rồi, anh nắng như thế này cũng thật hiếm rồi, hơn nữa hôm nay lại không có gió, rất thích ra ngoài tản bộ.”
Trình Cẩn nghe xong vội vàng đứng lên, “Vâng ạ.” Cậu nhìn bà nội, vẫn là có chút thấp thỏm, “Bà nội, cháu, cháu đẩy bà” Cậu nói rồi liền đến đụng vào xe của bà nội, và nội lại nói: “Không cần, tôi tự mình có thể.”
Xe lăn vây giờ khá thông minh, không chỉ cảm ứng chướng ngại vật, lựa chọn đường đi đúng, mà lúc lên xuống cầu thang cũng biết điều chỉnh chế độ, là một công cụ phụ trợ an toàn và ổn định, Trình Cẩn nhìn bà nội ngồi xe lăn đi về phía trước, lúc này không biết nên làm như thể nào, Hữu Ti Quỳ đẩy đẩy nhẹ cậu, nhỏ giọng nói: “Đi giúp bà ấy đẩy xe lăn”
Trình Cẩn nắm chặt tay, vội vàng đi theovươn tay nắm lấy tay cầm sau xe lăn, nói: "Bà nội, cháu đẩy người."
Bà lần này cũng không cương quyết từ chối nữa.
Hữu Ti Quỳ rõ ràng cho họ cơ hội để ở riêng, khi bước ra ngoài, xung quanh không có người khác, phía trước là đại lộ dài và rộng, một mặt hướng biển, một mặt là các tòa nhà của gia tộc Hữu Ti, không gian trong lành và an tĩnh, phong cảng đặc biệt đẹp.
Trầm mặc đi được một đoạn nhỏ, Trình Cẩn bắt đầu có dũng khí nói: “Bà nội, bà, bà lạnh không?”
“Không lạnh.”
Trình Cẩn cảm thấy nóng, nóng đến mồ hôi trên tay đã chảy ra, cậu nói: “Cháu đang đan mũ và khoăn quàng cổ còn có găng tay, đợi đan xong rồi, cháu bào Lục Đào mang qua. Cháu , cháu chọn sợi lông cừu, lúc đó khi ra ngoài, nhất định một chút cũng không lạnh.”
Bà nội chầm mặc một lúc, nói: “Cậu không cần làm thế này để lấy lòng tôi.”
“Cháu không phải…lấy lòng bà…” Trình Cẩn giọng nói không lưu loát, cậu cúi đầu: “Cháu chính là cảm thấy có lỗi với bà, nhất định phải xin lỗi bà, lúc đầu không phải sự tuỳ hứng của cháu, bà bây giờ cũng sẽ không biến thành như thế này…bà nội, xin lỗi, cháu biết nói bao lần cũng là vô nghĩa, nhưng cháu vẫn là muốn nói với bà một tiếng xin lỗi!” Cậu thả lỏng tay, đứng trước mặt bà nội, thần sắc đầy vẻ hổ thẹn.
Bà nhìn chằm chằm vào cậu, bà có vẻ rất ít cười, hiếm khi có biểu cảm khác, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này đôi môi mím chặt cũng vậy. Sau khi nhìn thấy nước mắt của Trình Cẩn, mới mở miệng: “Cậu không cần phải ở trước mặt tôi khóc.”
Trình Cẩn nhanh chóng lau nước mắt, “Xin lỗi, cháu chỉ là không kìm được…”Cậu không hề muốn khóc, như vậy giống như là đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Bà nói: “Tôi chỉ thừa nhận cậu hiện tại đang có những sự thay đổi tốt, nhưng chuyện cậu làm năm đó, không chỉ là làm tổn thương tôi, mà đồng thời còn làm tổn thương cháu tôi, vết rạn nứt giữa hai người, không thể dựa vào sự tha thứ của tôi mà có thể vá lành.”
Trình Cẩn tim đau nhói, nước mắt lại lăn dài, cậu nói: “Cháu biết” Cậu hít hít mũi, “Cháu đến để xin lỗi bà cũng không phải vì Lục Đào, mà là cháu thật sự nhận ra sai làm của mình. Bà nội, xin lỗi.” Cậu còn hướng bà cúi người.
Bà quay đầu, anh mắt rơi trên mặt biển ngoài xa, thật lâu sau mới nói: "Tôi tha thứ cho cậu rồi."
Thực ra chuyện xin lỗi bà nội cậu luôn luôn đặt trong lòng, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, dù sao bà đặc biệt quật cường, gặp cậu chính là không cho lấy một sắc khí tốt, chứ đừng nói đến nói chuyện ôn hoà với bà. Mấy năm trước, Trình Cẩn còn tặng quà qua bên đó, cố gắng từ chỗ bà làm mềm lòng chồng, nhưng không có thành quả. Đợi sau này thật sự biết lỗi rồi, Trình Cẩn liền cảm thấy xấu hổ khi gặp bà.
Mặc dù biết lần này gặp mặt, đối phương sẽ không hoà nhã với cậu, nhưng Trình Cẩn vẫn là quyết định đi.
Không phải là để cứu lấy tâm ý của chồng, mà là thành tâm thành ý, muốn nói với bà nội câu “xin lỗi”.
Cậu không hề nói chuyện này với chồng, Lục Đào hình như có vẻ hơi bận, luôn đến quân đội hoặc là bệnh viện quân y, đi nhiều như vậy, Trình Cẩn bắt đầu có chút sợ hãi bất an, lo lắng sức khoẻ của anh có phải hay không xảy ra vấn đề, sau khi hỏi, Lục Đào bóp bóp má cậu, nhướn mày cười: “Em cảm thấy anh có thể xảy ra vấn đề gì? Thận yếu sao?”
Trình Cẩn đỏ mặt, lo lắng chuyển thành ngại ngùng, nói nhỏ: “Cũng không phải không có khả năng a…”Dù sao thì hai người cũng làm chuyện đó quá thường xuyên, Trình Cẩn có chút lo lắng không biết viên thuốc tránh thai mình uống sẽ có hiệu quả không.
Lục Đào tiến lại gần: “Có cần anh chứng minh một chút?”
Sau khi chứng minh, thật sự không có vấn đề gì, Trình Cẩn cũng yên tâm.
Sáng sớm, Trình Cẩn bắt đầu nướng một loại bánh ngọt, còn làm mấy loại nhân, thông qua chứng thực của Ferry, cậu cảm thấy ngon nhất là nhân đậu, vì vậy Trình Cẩn làm nhiều nhất là nhân đậu, phần còn lại là nhân đỗ xanh và nhân mật ong. Sau khi nướng bánh xong, Trình Cẩn gói cẩn thận, sau đó thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Từ nhà cậu đến nhà Hữu Ti mất gần một giờ lái xe, đợi khi nhìn thấy bờ biển, cũng là đã đến đại phận nhà Hữu Ti. Trình Cẩn sau khi đỗ xe, quản gia nhà Hữu gia mời vào, mỉm cười chào hỏi. Trình Cẩn cũng rất lịch sự chào lại, cậu để ý thấy chỗ đậu xe không hề có nhiều xe, trong đó có hai chiếc xe đẹp mắt nhất, trong đó có một chiếc phi thuyền màu đỏ diễm hoả, cậu nhìn có chút quen mắt, nghĩ một lúc mới nghĩ ra, đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Ngạn Thất cũng đến?”
Quản gia nói: “Đúng vậy, Ngạn Thất thiếu gia cũng đã đến rồi.”
Trình Cẩn không hiểu tại sao tiệc gia đình của Hữu Ti Quỳ lại mời Ngạn Thất, vốn dĩ muốn hỏi, lời đến miệng, lại nhận ra câu hỏi như vậy không quá phù hợp liền vội vàng thu lại. Cậu được đưa đến một sảnh tiệc nhỏ, lúc đến, bên trong đã nghe thấy mấy tiếng nói cười, cậu vừa vào, những người đang tán gẫu liền dừng câu chuyện, toàn bộ đều nhìn về phía cậu.
Trình Cẩn vừa nhìn thấy bà nội, nhất thời trở lên căng thẳng, lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại, vẫn là Hữu Ti Quỳ hướng cậu vẫy vẫy tay, “Tiểu Trình Cẩn, cậu đến rồi, mau đến ngồi.” Bà ấy ngồi cùng hàng với bà nội, ở giữa để một chỗ trống, bà chỉ chính là cái chỗ trống đó, rõ ràng là chuẩn bị cho Trình Cẩn.
Trình Cẩn thở nhẹ ra, trên mặt nở một nụ cười, “Mọi người khoẻ, bà Hữu Ti khoẻ” Cậu cố gắng bước đi bình tĩnh nhất có thể, đi đến trước mặt bà nội, tư thế và giọng nói đều đè thấp, “Bà nội khoẻ, bà hôm nay rất xinh đẹp.”
Độ tuổi trung bình của tinh cầu Đế chế đã lên tới một trăm ba mươi tuổi, nhiều người có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi. Bà nội đã 80 tuổi những nhìn thật sự không già, trên mặt thậm chí không có nhiều nếp nhăn, chỉ là trên đầu là mái tóc hoa râm.
Mặt bà nghiêm nghị, được cậu khen cũng không hề lộ ra nụ cười, càng không thèm nhìn cậu, chỉ hướng Hữu Ti Quỳ hỏi: “Tại sao gọi cậu ta đến đây?”
Hữu Ti Quỳ cười nói: “Gọi các thanh niên đến cũng nhau tụ tập một chút.” Lại nói với Trình Cẩn “Tiểu Trình Cẩn, giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái của tôi, A Tú.”
Hữu Ti Tú lớn lên thanh lệ, mặc váy dài, giữa hàng lông mày vẫn toát lên anh khí, là một trong hai người phụ nữ duy nhất tham gia thi xe trượt tay ga với Lục Đào trước đó. Trình Cẩn mỉm cười với Hữu Ti Tú, nói: “Chúng tôi quen biết.”
Hữu Ti Tú cũng cười: “Thật sự có quen.”
Trình gia vốn dĩ là phú hào, để hòa nhập với những quý tộc bản địa,thường thích tham gia yến hội, tuổi tác của Trình Cẩn và Hữu Ti Tú tương đồng, tất nhiên là quen biết nhau, chỉ là không thân.
Hữu Ti Quỳ cười nói: “Đúng, tôi lại quên rồi, hai đứa tuổi tác không khác biệt, căn bản là quen biết, vậy Tiểu Thất cũng quen, phải không?”
Trình Cẩn liếc nhìn Ngạn Thất, vẫn đang hoài nghi tại sao anh ta lại ở đây, gật gật đầu: “Quen biết”
Ngạn Thất mặc một thân tây trang đen, anh ta cao, bộ tây trang hoàn mỹ tôn lên dáng người của anh ta, khiến anh ta nhìn một chút cũng không quá cường tráng, bờ vai rộng và eo hẹp, trông giống như một chiếc mắc áo, đây là một điểm cộng hiếm có cho vẻ anh tuấn của anh ta. Anh ta uể oải liếc nhìn Trình Cẩn nói: “Đương nhiên quen biết rồi, tiểu thiếu gia Trình gia, ngày trước sút nữa trở thành bạn đời của tôi.”
Một câu nói đã làm thay đổi biểu cảm của những người trong phòng, một số thì hiếu kỳ, một số thì cau mày, Trình Cẩn tất nhiên là cái người cau mày, cậu ngược lại không cảm thấy xấu hổ hay bất cử thứ gì khác, chỉ là không muốn bà nội nghe thấy nhưng câu nói kiểu như thế này.
Nó khiến bản thân cậu dường như có chút giống “thuỷ kính dương hoa” vậy.
(Thuỷ kính dương hoa: thường chỉ người phụ nữ đối với tình cảm không chuyên nhất, không chung thuỷ)
Trình Cẩn nói: “Phải cách rất nhiều cái “sút nữa” được không? Đều là lúc nhỏ người lớn trêu đùa thôi.”
“Đúng vậy. May chỉ là trêu đùa.” Ngạn Thất dáng vẻ bỡn cợt, còn cười cười.
Những người khác cũng phối hợp cười theo, Hữu Ti Quỳ thay đổi chủ đề: “Tiểu Trình Cẩn, cậu cầm cái gì vậy? Có phải là quà cho bà không?”
Trình Cẩn vội vàng nói: “Là bánh tôi nướng buổi sáng, mọi người có thể nếm thử.”
Bánh được quản gia cầm đi, lúc bưng ra, đã được bày lần lượt trên đĩa đã được bày lần lượt trên đĩa, còn có dao, nĩa và đồ uống. Trình Cẩn cuối cùng lo lắng bất an ngồi xuống bên cạnh bà nội, sau khi chú ý đến chân của bà nội vẫn đắp tấm chăn do mình dệt, cơ thể cũng thả lỏng một chút. Khi món tráng miệng được mang lên, Trình Cẩn vội vàng nói: “Bà nội, cháu giúp bà cắt.”
“Không cần” Bà lạnh lùng và xa cách, nhìn từ một góc độ nào đó, bà trông giống với Lục Đào trước đây, “Tôi phế chân nhưng vẫn có thể dùng tay, tôi tự làm.”
Trình Cẩn từ từ thu tay về, Hữu Ti Quỳ cười hoà giải: “Tiểu Trình Cẩn thật ngoan, lại hiếu thuận, cũng rất khéo tay, không chỉ biết làm quần áo mà còn biết làm đồ tráng miệng. Cái bánh này mùi vị không tồi a, một chút cũng không ngấy, so với mau bên ngoài còn ngon hơn.”
Trình Cẩn được khen có chút chột dạ, cẩn thận nhìn sắc mặt bà nội. Bà tao nhã cắt miếng bánh thành từng miếng nhỏ, dùng dĩa lấy một miếng rồi đưa lên miệng nhai, không đồng ý với lời nói của Hữu Ti Quỳ cũng không phản đối, nhưng cậu nhìn thấy bà lại ăn miếng thứ hai, trái tìm Trình Cẩn mới nhẹ nhàng được thả lỏng.
Ngược lại là Ngạn Thất cười lên nói: “Bà Hữu Ti cũng quá khen rồi, làm sao có thể con như vậy? Món tráng miệng trong tiệm bánh ngọt của cháu mùi vị ngon gấp trăm lần.”
Hữu Ti Quỳ có chút bất lực: “Tiểu tử này, tiệm bánh ngọt của cháu mở trên toàn thế giới, sao có thế so sánh chứ?”
Trình Cẩn có chút ngạc nhiên, “Mở trên toàn thế giới?”
Hữu Ti Quỳ cười nói: “Đúng vậy, giải thưởng lần trước cậu dành được là do tiểu Thất tài trợ.”
Trình Cẩn trợn tròn mắt, “Tiệm Sunny Cake là của nhà anh?”
Ngạn Thất nhìn anh, nói chậm từng chữ: “Không phải nhà tôi, mà là “tôi””
Nhìn dáng vẻ tự mãn của anh ta, Trình Cẩn lập tức không còn có hứng thú cùng anh ta nói chuyện, đột nhiên cảm thấy những gì anh trai đã nói với cậu là không được giao lưu với anh ta là vô cùng đúng đắn. Hữu Ti Quỳ lại bắt đầu hoà giải: “Hôm này thời tiết đẹp, A Tú, cháu dẫn tiểu Thất ra ngoài chơi đi, Tiểu Trình Cẩn, cậu cũng đẩy bà nội ra ngoài phơi nắng đi, mùa đông rồi, anh nắng như thế này cũng thật hiếm rồi, hơn nữa hôm nay lại không có gió, rất thích ra ngoài tản bộ.”
Trình Cẩn nghe xong vội vàng đứng lên, “Vâng ạ.” Cậu nhìn bà nội, vẫn là có chút thấp thỏm, “Bà nội, cháu, cháu đẩy bà” Cậu nói rồi liền đến đụng vào xe của bà nội, và nội lại nói: “Không cần, tôi tự mình có thể.”
Xe lăn vây giờ khá thông minh, không chỉ cảm ứng chướng ngại vật, lựa chọn đường đi đúng, mà lúc lên xuống cầu thang cũng biết điều chỉnh chế độ, là một công cụ phụ trợ an toàn và ổn định, Trình Cẩn nhìn bà nội ngồi xe lăn đi về phía trước, lúc này không biết nên làm như thể nào, Hữu Ti Quỳ đẩy đẩy nhẹ cậu, nhỏ giọng nói: “Đi giúp bà ấy đẩy xe lăn”
Trình Cẩn nắm chặt tay, vội vàng đi theovươn tay nắm lấy tay cầm sau xe lăn, nói: "Bà nội, cháu đẩy người."
Bà lần này cũng không cương quyết từ chối nữa.
Hữu Ti Quỳ rõ ràng cho họ cơ hội để ở riêng, khi bước ra ngoài, xung quanh không có người khác, phía trước là đại lộ dài và rộng, một mặt hướng biển, một mặt là các tòa nhà của gia tộc Hữu Ti, không gian trong lành và an tĩnh, phong cảng đặc biệt đẹp.
Trầm mặc đi được một đoạn nhỏ, Trình Cẩn bắt đầu có dũng khí nói: “Bà nội, bà, bà lạnh không?”
“Không lạnh.”
Trình Cẩn cảm thấy nóng, nóng đến mồ hôi trên tay đã chảy ra, cậu nói: “Cháu đang đan mũ và khoăn quàng cổ còn có găng tay, đợi đan xong rồi, cháu bào Lục Đào mang qua. Cháu , cháu chọn sợi lông cừu, lúc đó khi ra ngoài, nhất định một chút cũng không lạnh.”
Bà nội chầm mặc một lúc, nói: “Cậu không cần làm thế này để lấy lòng tôi.”
“Cháu không phải…lấy lòng bà…” Trình Cẩn giọng nói không lưu loát, cậu cúi đầu: “Cháu chính là cảm thấy có lỗi với bà, nhất định phải xin lỗi bà, lúc đầu không phải sự tuỳ hứng của cháu, bà bây giờ cũng sẽ không biến thành như thế này…bà nội, xin lỗi, cháu biết nói bao lần cũng là vô nghĩa, nhưng cháu vẫn là muốn nói với bà một tiếng xin lỗi!” Cậu thả lỏng tay, đứng trước mặt bà nội, thần sắc đầy vẻ hổ thẹn.
Bà nhìn chằm chằm vào cậu, bà có vẻ rất ít cười, hiếm khi có biểu cảm khác, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này đôi môi mím chặt cũng vậy. Sau khi nhìn thấy nước mắt của Trình Cẩn, mới mở miệng: “Cậu không cần phải ở trước mặt tôi khóc.”
Trình Cẩn nhanh chóng lau nước mắt, “Xin lỗi, cháu chỉ là không kìm được…”Cậu không hề muốn khóc, như vậy giống như là đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Bà nói: “Tôi chỉ thừa nhận cậu hiện tại đang có những sự thay đổi tốt, nhưng chuyện cậu làm năm đó, không chỉ là làm tổn thương tôi, mà đồng thời còn làm tổn thương cháu tôi, vết rạn nứt giữa hai người, không thể dựa vào sự tha thứ của tôi mà có thể vá lành.”
Trình Cẩn tim đau nhói, nước mắt lại lăn dài, cậu nói: “Cháu biết” Cậu hít hít mũi, “Cháu đến để xin lỗi bà cũng không phải vì Lục Đào, mà là cháu thật sự nhận ra sai làm của mình. Bà nội, xin lỗi.” Cậu còn hướng bà cúi người.
Bà quay đầu, anh mắt rơi trên mặt biển ngoài xa, thật lâu sau mới nói: "Tôi tha thứ cho cậu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.