Chương 37: Gia đình hạnh phúc
Ninh Ninh
01/01/2024
Đến ngày triển lãm, cả gia đình hộ tống cô công chúa nhỏ đi nhận giải.
Ba cô còn mua hàng đống vé rồi gửi đi cho bạn bè hay cấp dưới, miễn là
để khoe khoang cô con gái nhỏ tài năng của mình.
Mẹ cô thì gọi cả nhà tạo mẫu đến tạo hình và trang điểm cho cô, làm cô tưởng như hôm nay mình làm cô dâu không bằng.
An Tri Hạ ôm bằng khen cùng mấy bó hoa lớn đến mỏi cả tay. Sau khi chụp hình cùng gia đình, cô thấy Mặc Đông đang đứng một mình đăm chiêu trước bức tranh của cô.
Cô gái nhỏ liền dúi hết đồ vào tay anh trai, xách tà váy dài thướt tha chạy lại chỗ anh, ngẩng lên nhìn chàng trai cao hơn cô cả cái đầu:
“Mặc Đông. Cậu đến rồi.”
“Ừ.”
Anh quay sang, đưa cho cô bó hoa tulip màu hồng được bọc cẩn thận, trùng hợp là trông vô cùng hợp với bộ váy màu hồng pastel mà mẹ Liên chọn cho cô.
An Tri Hạ nở nụ cười, đôi môi vốn hồng hồng đáng yêu nay được phủ thêm một lớp son bóng, căng mọng giống như quả anh đào chín, khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.
Mặc Đông khẽ ho hai tiếng, giả vờ nhìn sang nơi khác:
“Chúc mừng cậu.”
“Ừm, cảm ơn cậu vì đã đến.”
Sau đó, anh chuyển hướng chú ý lên bức tranh đạt giải Nhất của cô mang lên “Sống”. Trong bức tranh, một ngọn cỏ dại đang cố vươn mình qua lớp xi măng để đón ánh mặt trời, giống như một con người đang cố thoát khỏi xiềng xích, vượt qua trùng trùng khó khăn để đến với một cuộc sống họ hằng mong ước.
Hình như Tri Hạ cũng không hẳn là cô gái ruột để ngoài da, đơn thuần như anh vẫn nghĩ. Anh vẫn chưa thể nào hiểu hết về cô.
An Tri Hạ cũng đứng ngắm nhìn lại bức tranh của mình. Cô đang nhớ về lúc cô vẽ nó. Cô đã nghĩ tới ngày tai nạn xe buýt hôm đó, nghĩ tới khát vọng sống của chính mình và… nghĩ tới tương lai của Mặc Đông. Cô hi vọng cô và anh sẽ giống như ngọn cỏ mà cô vẽ, sớm ngày tìm được một cuộc sống tốt đẹp cho mình.
Lúc hai người còn đang đứng ngắm tranh đến ngẩn người, đột ngột một người vỗ lấy vai cô:
“Chị Hạ, chúc mừng chị nha!”
Hóa ra là Khả Ny. Sao cô bé cũng ở đây vậy?
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, Khả Ny hiểu ý, cầm lấy tay cô mà giải thích luôn:
“Em trai em cũng tham gia cuộc thi này nhưng là bên giải tiểu học cơ. Lúc thấy chị lên nhận giải, em đã ngạc nhiên lắm đấy. Hóa ra chị còn có tài năng đáng kinh ngạc như vậy.”
Được Khả Ny tâng bốc quá đà, An Tri Hạ có chút ngượng ngùng, bèn quay sang Mặc Đông cầu cứu. Bấy giờ Khả Ny mới chuyển hướng sang chàng trai bên cạnh, đôi mắt nheo nheo lại giống như thể đang nói em hiểu mà:
“Ồ, anh Đông tới chúc mừng chị Hạ à?”
Nói rồi cô bé vỗ vỗ lên tay An Tri Hạ, ghé sát đến thì thầm vào tai cô:
“Vậy thôi em không làm phiền không gian riêng tư của anh chị nữa. Chị Hạ cố lên nha!”
“Không phải…”
An Tri Hạ đỏ mặt xấu hổ, còn chưa kịp giải thích thì Khả Ny đã chạy biến đi mất. Cô quay sang nhìn Mặc Đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, vậy là gò má thiếu nữ lại càng thêm phấn hồng, cúi đầu giấu đi khuôn mặt đỏ lựng của mình sau bó hoa xinh đẹp anh tặng.
Tất cả là vì con bé Khả Ny nói linh tinh đấy!
Ba mẹ cô sau khi biết Mặc Đông chính là người giúp cô học hành thì vô cùng xởi lởi mời anh đi ăn bữa cơm chúc mừng, chỉ có anh trai cô là rời đi sau khi nghe điện thoại. Anh nói bận, nhưng cô thừa biết anh lại đến bệnh viện với cô gái kia. Anh có điện thoại công việc và điện thoại riêng tư, cuộc gọi vừa rồi rõ ràng là điện thoại riêng mà anh đặc biệt chỉ dành cho gia đình và những người thân thiết. Để anh phải nói dối, chắc chắn chỉ có thể là chị dâu tương lai của cô.
Trong bữa cơm, ba mẹ cô nhiệt tình bắt chuyện để Mặc Đông không thấy lạc lõng và ngại ngùng. Mọi chuyện đều rất ổn cho đến khi ba cô nhắc khéo:. Đam Mỹ Sắc
“Mấy đứa giúp nhau học hành là tốt. Hai đứa còn nhỏ, có nhiều thứ chưa thể làm được, đợi sau này trưởng thành hơn thì ba mẹ không ngăn cấm gì cả.”
Trời ơi! Ba ơi, ba nói gì vậy?
Má An Tri Hạ phút chốc đỏ như quả cà chua trang trí trên món ăn, cô nhăn mày, khẽ thốt lên:
“Ba!”
“Ba chỉ là dặn dò mấy đứa thôi mà.”
An Tri Hạ bất lực, quay sang mẹ cầu cứu:
“Mẹ nói ba kìa!”
Mẹ Liên liền gắp cho ba một con tôm:
“Ông rảnh thì bóc tôm đi này.”
Thế là ba ngừng nói lung tung, lột vỏ tôm, cẩn thận chấm nước chấm rồi bỏ vào bát của mẹ. Đúng là chỉ có mẹ mới trị được ba.
An Tri Hạ lén lút nhìn Mặc Đông, lại đỏ mặt. Mấy chuyện ba nói làm sao mà cô và anh lại không hiểu. Trọng điểm là anh đâu có ý đó với cô, ba nói vậy làm cô rất ngại đó, sau này làm sao gặp mặt anh được đây.
Lúc ra về, mẹ tinh ý kéo ba đi trước, để cho đôi trẻ đi cùng với nhau.
An Tri Hạ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:
“Cậu đừng để ý ba tôi nói linh tinh.”
Anh chỉ “Ừm” một tiếng, cô cũng không rõ thái độ của anh là như thế nào. Một lúc sau, anh nói:
“Tôi thấy ba cậu nói cũng đúng.”
Ừ thì ba nói không sai, nhưng hoàn cảnh nói thì sai quá sai. Hai người họ đâu phải là một cặp, vốn dĩ không cần lo lắng những chuyện xa vời đó.
“Ba mẹ của cậu rất yêu thương cậu.”
Mặc Đông đột ngột cất lời, trong giọng nói chất chứa một nỗi cô đơn.
Cô biết, anh đang so sánh gia đình cô với gia đình đổ vỡ của mình. Anh mất mẹ từ khi còn nhỏ, ba không quan tâm cảm xúc của anh, vài ba tháng lại đổi một tình nhân, căn biệt thự đó không khác gì khách sạn của bọn họ. Anh có nhà mà không thể về được.
An Tri Hạ xót xa trong lòng.
Cô dừng lại, kéo lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh. Mặc Đông cũng dừng nhưng không ngoảnh đầu lại, chỉ cảm nhận hơi ấm cùng lòng bàn tay mềm mịn của người con gái phía sau.
“Mặc Đông.”
“Tôi tin rằng sau này cậu sẽ thật hạnh phúc.”
Mẹ cô thì gọi cả nhà tạo mẫu đến tạo hình và trang điểm cho cô, làm cô tưởng như hôm nay mình làm cô dâu không bằng.
An Tri Hạ ôm bằng khen cùng mấy bó hoa lớn đến mỏi cả tay. Sau khi chụp hình cùng gia đình, cô thấy Mặc Đông đang đứng một mình đăm chiêu trước bức tranh của cô.
Cô gái nhỏ liền dúi hết đồ vào tay anh trai, xách tà váy dài thướt tha chạy lại chỗ anh, ngẩng lên nhìn chàng trai cao hơn cô cả cái đầu:
“Mặc Đông. Cậu đến rồi.”
“Ừ.”
Anh quay sang, đưa cho cô bó hoa tulip màu hồng được bọc cẩn thận, trùng hợp là trông vô cùng hợp với bộ váy màu hồng pastel mà mẹ Liên chọn cho cô.
An Tri Hạ nở nụ cười, đôi môi vốn hồng hồng đáng yêu nay được phủ thêm một lớp son bóng, căng mọng giống như quả anh đào chín, khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.
Mặc Đông khẽ ho hai tiếng, giả vờ nhìn sang nơi khác:
“Chúc mừng cậu.”
“Ừm, cảm ơn cậu vì đã đến.”
Sau đó, anh chuyển hướng chú ý lên bức tranh đạt giải Nhất của cô mang lên “Sống”. Trong bức tranh, một ngọn cỏ dại đang cố vươn mình qua lớp xi măng để đón ánh mặt trời, giống như một con người đang cố thoát khỏi xiềng xích, vượt qua trùng trùng khó khăn để đến với một cuộc sống họ hằng mong ước.
Hình như Tri Hạ cũng không hẳn là cô gái ruột để ngoài da, đơn thuần như anh vẫn nghĩ. Anh vẫn chưa thể nào hiểu hết về cô.
An Tri Hạ cũng đứng ngắm nhìn lại bức tranh của mình. Cô đang nhớ về lúc cô vẽ nó. Cô đã nghĩ tới ngày tai nạn xe buýt hôm đó, nghĩ tới khát vọng sống của chính mình và… nghĩ tới tương lai của Mặc Đông. Cô hi vọng cô và anh sẽ giống như ngọn cỏ mà cô vẽ, sớm ngày tìm được một cuộc sống tốt đẹp cho mình.
Lúc hai người còn đang đứng ngắm tranh đến ngẩn người, đột ngột một người vỗ lấy vai cô:
“Chị Hạ, chúc mừng chị nha!”
Hóa ra là Khả Ny. Sao cô bé cũng ở đây vậy?
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, Khả Ny hiểu ý, cầm lấy tay cô mà giải thích luôn:
“Em trai em cũng tham gia cuộc thi này nhưng là bên giải tiểu học cơ. Lúc thấy chị lên nhận giải, em đã ngạc nhiên lắm đấy. Hóa ra chị còn có tài năng đáng kinh ngạc như vậy.”
Được Khả Ny tâng bốc quá đà, An Tri Hạ có chút ngượng ngùng, bèn quay sang Mặc Đông cầu cứu. Bấy giờ Khả Ny mới chuyển hướng sang chàng trai bên cạnh, đôi mắt nheo nheo lại giống như thể đang nói em hiểu mà:
“Ồ, anh Đông tới chúc mừng chị Hạ à?”
Nói rồi cô bé vỗ vỗ lên tay An Tri Hạ, ghé sát đến thì thầm vào tai cô:
“Vậy thôi em không làm phiền không gian riêng tư của anh chị nữa. Chị Hạ cố lên nha!”
“Không phải…”
An Tri Hạ đỏ mặt xấu hổ, còn chưa kịp giải thích thì Khả Ny đã chạy biến đi mất. Cô quay sang nhìn Mặc Đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, vậy là gò má thiếu nữ lại càng thêm phấn hồng, cúi đầu giấu đi khuôn mặt đỏ lựng của mình sau bó hoa xinh đẹp anh tặng.
Tất cả là vì con bé Khả Ny nói linh tinh đấy!
Ba mẹ cô sau khi biết Mặc Đông chính là người giúp cô học hành thì vô cùng xởi lởi mời anh đi ăn bữa cơm chúc mừng, chỉ có anh trai cô là rời đi sau khi nghe điện thoại. Anh nói bận, nhưng cô thừa biết anh lại đến bệnh viện với cô gái kia. Anh có điện thoại công việc và điện thoại riêng tư, cuộc gọi vừa rồi rõ ràng là điện thoại riêng mà anh đặc biệt chỉ dành cho gia đình và những người thân thiết. Để anh phải nói dối, chắc chắn chỉ có thể là chị dâu tương lai của cô.
Trong bữa cơm, ba mẹ cô nhiệt tình bắt chuyện để Mặc Đông không thấy lạc lõng và ngại ngùng. Mọi chuyện đều rất ổn cho đến khi ba cô nhắc khéo:. Đam Mỹ Sắc
“Mấy đứa giúp nhau học hành là tốt. Hai đứa còn nhỏ, có nhiều thứ chưa thể làm được, đợi sau này trưởng thành hơn thì ba mẹ không ngăn cấm gì cả.”
Trời ơi! Ba ơi, ba nói gì vậy?
Má An Tri Hạ phút chốc đỏ như quả cà chua trang trí trên món ăn, cô nhăn mày, khẽ thốt lên:
“Ba!”
“Ba chỉ là dặn dò mấy đứa thôi mà.”
An Tri Hạ bất lực, quay sang mẹ cầu cứu:
“Mẹ nói ba kìa!”
Mẹ Liên liền gắp cho ba một con tôm:
“Ông rảnh thì bóc tôm đi này.”
Thế là ba ngừng nói lung tung, lột vỏ tôm, cẩn thận chấm nước chấm rồi bỏ vào bát của mẹ. Đúng là chỉ có mẹ mới trị được ba.
An Tri Hạ lén lút nhìn Mặc Đông, lại đỏ mặt. Mấy chuyện ba nói làm sao mà cô và anh lại không hiểu. Trọng điểm là anh đâu có ý đó với cô, ba nói vậy làm cô rất ngại đó, sau này làm sao gặp mặt anh được đây.
Lúc ra về, mẹ tinh ý kéo ba đi trước, để cho đôi trẻ đi cùng với nhau.
An Tri Hạ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:
“Cậu đừng để ý ba tôi nói linh tinh.”
Anh chỉ “Ừm” một tiếng, cô cũng không rõ thái độ của anh là như thế nào. Một lúc sau, anh nói:
“Tôi thấy ba cậu nói cũng đúng.”
Ừ thì ba nói không sai, nhưng hoàn cảnh nói thì sai quá sai. Hai người họ đâu phải là một cặp, vốn dĩ không cần lo lắng những chuyện xa vời đó.
“Ba mẹ của cậu rất yêu thương cậu.”
Mặc Đông đột ngột cất lời, trong giọng nói chất chứa một nỗi cô đơn.
Cô biết, anh đang so sánh gia đình cô với gia đình đổ vỡ của mình. Anh mất mẹ từ khi còn nhỏ, ba không quan tâm cảm xúc của anh, vài ba tháng lại đổi một tình nhân, căn biệt thự đó không khác gì khách sạn của bọn họ. Anh có nhà mà không thể về được.
An Tri Hạ xót xa trong lòng.
Cô dừng lại, kéo lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh. Mặc Đông cũng dừng nhưng không ngoảnh đầu lại, chỉ cảm nhận hơi ấm cùng lòng bàn tay mềm mịn của người con gái phía sau.
“Mặc Đông.”
“Tôi tin rằng sau này cậu sẽ thật hạnh phúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.