Quyển 4 - Chương 45: Ám Ảnh Trọng Trọng
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
21/08/2014
Ma Pháp lịch mùa xuân đêm
ngày 16 tháng 2 năm 5, tại bờ biển phía tây Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục đang
có một đội ngũ lặng lẽ hành quân trong đêm, dựa vào bản đồ chi tiết
trong tay, đám quân nhân cẩn thận phân tán ra các thôn xóm lớn nhỏ trên
đại lục.
Thiên nhân đội số 3 được gia cường của Pháp Tây Tư đại lục bắt đầu xuất phát từ ngày 10 tháng 1, với tốc độ hành quân kinh người 30 km ~40 km mỗi đêm nhanh chóng tiếp cận địa điểm đã định ―― Đoạn Băng cảng.
Sau trận chiến tại Tây Lâm đảo, thiên nhân đội số 3 của quân chinh tây Pháp Tây Tư hầu như toàn quân bị diệt, nếu không có binh lính liều mạng lăn xả, tứ đại danh tướng chinh tây quân ngã xuống sẽ không chỉ có mình Đô Kỳ Liệt. Ngay cả như vậy, cánh tay trái của Nặc Đốn qua cuộc chiến này cũng bị thương nặng, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải phẫu thuật cắt bỏ, qua đó có thể thấy được độ thảm liệt tới mức nào. Sau khi tây chinh quân tập hợp lại, bởi vì trong nội bộ cánh quân có tới 6 người từ cấp vạn nhân trưởng trở lên, 4. 5 vạn quân nhân bất kể phân chia thế nào cũng không đủ để cho mỗi vạn nhân trưởng đều có đầy đủ bộ hạ. Trong tình huống đó, tây chinh quân ở phía trên thiên nhân đội lại gia tăng thêm 1 biên chế tập thể mới ―― quân đoàn. Căn cứ theo Đạt Hải Nặc giải thích, biên chế quân đoàn này cao hơn biên chế vạn người đội, trong quân đoàn có thể quản lý được vạn người đội, nhưng vạn người đội sẽ không thể quản lý được quân đoàn, Thống soái tối cao của quân đoàn có tiêu chuẩn quân hàm cơ bản là vạn nhân trưởng, nói như vậy tối thiểu cũng khiến cho tất cả vạn nhân trưởng đều cảm thấy hài lòng. Trước mắt mỗi quân đoàn sẽ do từ 6 đến 9 thiên nhân đội hợp thành, do vạn nhân trưởng trực tiếp chỉ huy.
Là tân nhiệm vạn nhân trưởng vừa mới được đề bạt, quy mô quân đoàn do Nặc Đốn suất lĩnh tính ra là nhánh ít nhất, tổng cộng do 6 thiên nhân đội tạo thành, số hiệu trong cánh quân chinh tây là: quân đoàn 3. Tài sản là 300 bại binh thuộc thiên nhân đội số 3 nguyên do Nặc Đốn suất lĩnh còn sót lại sau trận chiến Tây Lâm đảo, mặc dù từng đại bại, mặc dù có tới 60% đồng chí bỏ mạng trong chiến tranh, nhưng dựa vào 300 tàn binh này làm trụ cột một lần nữa xây dựng lại thiên nhân đội số 3 cũng không hề khiến cho người ta thấy có chút đại thương nguyên khí nào cả, hơn nữa lúc này sau mấy tháng, chiến lực tràn đầy mà thiên nhân đội số 3 biểu hiện ra bên ngoài cho thấy bọn họ vẫn là đội quân dũng mãnh nhất nhì trong tây chinh quân. Nặc Đốn xây dựng lại quân đoàn 3 từ bộ khung còn sót lại của thiên nhân đội số 3, đồng thời cũng nắm giữ chức chỉ huy đơn vị. Lần hành động thần tốc này do quân đoàn 2, 3 và 5 dưới sự lãnh đạo của 3 vạn nhân trưởng Nặc Đốn, Mai Lâm, Hoàng kim long kỵ sĩ Da Mạc Đạt phụ trách.
Tung hoành hơn 2.000 dặm trên lãnh thổ của quốc gia đối địch, độ khó khăn vượt xa chư vị cán bộ của Tiểu dong binh đoàn ngày 15 tháng 2 vẫn còn đang ở trong đại sảnh uống nước trà tưởng tượng ra đáp án. Bắt đầu từ ngày 10 tháng 1, thiên nhân đội số 3 không hề hành quân một khắc nào vào ban ngày ―― đêm đông dài hơn hẳn, hàng ngày cứ 5:00 chiều thì nhổ trại, mãi cho đến 4:00 rạng sáng ngày hôm sau mới nghỉ ngơi, bởi vì hành quân đêm, khiến cho thông tin viễn trình của quân nhân là diều hâu cũng không thể sử dụng được, trừ vầng trăng đỏ cùng với vầng trăng trắng trên bầu trời cứ chạy như bay ra, thiên nhân đội số 3 thực sự là 1 đội quân cô độc về mặt ý nghĩa.
Phía trước đại đội ngũ 1 km là 1 nhóm vũ trang theo tiêu chuẩn khúc của Ngả Mễ đế quốc, binh lính nhân loại mặc cùng 1 màu, trên quân phục có gắn huân chương của phòng khu Sư Tử hà, trong quá trình tiến lên ra sức chỉ dẫn đại đội ngũ vòng qua đồn biên phòng đế quốc. Nếu như gặp phải người đi đường nhập vào đại đội, thì sẽ để binh lính nhân loại đi bên ngoài đối phó. Nếu tiến quá gần tới đội ngũ thì lập tức động thủ bắt lại, sau đó đẩy vào giữa đại đội. Cũng may, đêm đông người đi lại ngoài đường cũng hết sức thưa thớt, trong hơn 20 ngày qua tổng cộng mới chỉ có chưa đến 10 người trở thành tù binh bất đắc dĩ.
Căn cứ theo thời gian mà phán đoán, đêm ngày kia sẽ tới gần điểm cuối là Đoạn Băng cảng. Quân nhân vất vả suốt gần một tháng trời hầu như đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, tốc độ hành quân rõ ràng cũng trở nên nhanh hơn.
Bất kể là bán thú nhân cường tráng hay lang nhân có tốc độ cao hay là nhân loại thị lực vô cùng kém trong đêm tối đều giữ trật tự, tất cả ngựa đều được bọc vó, dùng rọ sắt bịt chặt miệng lại, nếu không phải ma pháp sư ở hàng đầu đội ngũ phóng thích một ma pháp cầu nho nhỏ màu lam, thì từ xa căn bản không thể phát hiện ra ở đây có rất nhiều quân nhân.
Đêm sâu thăm thẳm, xa xa vầng trăng đỏ dần dần lặn xuống mặt biển phía đằng tây, sao trời chiếu sáng lấp lánh, hết thảy đều yên tĩnh giống như mấy ngày trước.
Đột nhiên ―― từ đằng xa vang lên tiếng lục lạc ngựa của kỵ binh, mới đầu vẫn còn nhỏ nhưng cứ thế lớn dần lên, chỉ hơn 10 giây sau, qua tiếng lục lạc đã có thể nghe rõ được tiếng vó ngựa dày đặc như bão táp.
Là kẻ nào? Tốc độ sao lại nhanh như vậy? Đã khuya thế này rồi còn đi đâu đây.
Trong số các kỵ sĩ nhân loại có không ít bậc lão thành khe khẽ nhíu mày, bây giờ là giữa đêm khuya, thời tiết thì lạnh giá, mặt đường lại xóc nảy, tuyết đọng thì trải rộng khắp nơi. Là loại kỵ sĩ nào mà lại chẳng biết thương xót tọa kỵ phóng ngựa chạy như điên như vậy? Vó ngựa chẳng lẽ lại không bị mặt đất băng giá đánh què sao?
Một con hỏa long từ phía sau sườn núi bên tay phải phi như bay tới, trong bóng đêm tối đen, ở phía dưới hỏa long là những con ngựa màu đen cùng với những kỵ sĩ toàn thân phủ giáp đen, ít nhất cũng phải trên 50 kỵ sĩ.
“Phía trước là cánh quân nào, lập tức dừng lại qua đây để tiến hành kiểm tra, chúng ta là bộ đội cảnh vệ tại đế quốc kinh kỳ.” Giọng nói từ xa xa truyền đến.
“Lên đón đầu đi, đừng để đối phương tới gần, chuẩn bị chiến đấu, giết sạch địch nhân.” Nặc Đốn nhẹ nhàng phân phó quan quân bên cạnh, vạn nhân trưởng bình thường xưa nay hỉ nộ vốn chẳng biểu lộ ra ngoài lông mày đã nhíu chặt vào nhau. Đây là khu vực giữa đế quốc, độ nguy hiểm vượt xa so với lúc ở Tây Lâm đảo trước đây. Nếu chính diện xung đột cùng với binh lính nhân loại, xung quanh đều là đại lục quốc lộ rộng lớn, phỏng chừng đối phương trong vòng 1 ngày có thể tập kết tới 5.000 bộ đội, thiên nhân đội số 3 này chỉ có mỗi 1.500 người, căn bản không đủ để chống trả đối phương. Không biết việc này tại sao lại xuất hiện vấn đề, bỗng dưng lại bị binh lính đế quốc ập đến đúng lúc thế. Cũng giống đại bộ phận binh lính, vạn nhân trưởng lúc này cũng chỉ có thể cầu xin chân Thần phù hộ để đối phó được với đối phương, nếu không, nhất định sẽ phải giết hết toàn bộ địch nhân. Nặc Đốn khóe miệng lơ đãng lộ ra cười khổ, 50 kỵ sĩ có thể chạy lồng lên trong đêm tuyết, muốn giết sạch toàn bộ, chuyện này thậm chí còn khó hơn so với việc chống lại 5.000 địch nhân.
Mệnh lệnh của Quân đoàn trưởng rất nhanh chóng được truyền đi, binh lính nhân loại bên ngoài phi thân nhảy lên tọa kỵ, khoảng 100 khinh kỵ binh phi lên trước nghênh đón.
“Chúng ta là đội vũ trang của La Khả Ba Phùng Phỉ Nhĩ Lâm hầu tước ở phòng khu Sư Tử hà, phụng mệnh tới đế đô đưa tin.” Đại bộ phận dong binh đều không có sự trung thành đối với quốc gia. Với nhóm kỵ sĩ bộ đội được gây dựng từ 1 đoàn dong binh này, sự trung thành đối với Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục đại khái cũng chỉ dựa theo từng cố chủ. Bách nhân trưởng là một tên dong binh giảo hoạt, vô cùng quen thuộc đối với vùng Sư Tử hà, lại từng được La Khả Ba Phùng Phỉ Nhĩ Lâm hầu tước thuê, lấy thân phận này là rất dễ dàng để lừa gạt một số đội tuần tra không biết chuyện.
“Ồ,” trong khi đang nói chuyện, hỏa long đã tiếp cận binh lính của quân đoàn 3, đi đầu là 2 thớt hắc mã, thuộc loại long câu trong truyền thuyết thường nhắc tới hắc mã vương tử uy phong lẫm lẫm, so với ngựa bình thường thì cường tráng hơn rất nhiều, cho nên dáng người kỵ sĩ cũng phải dùng 2 chữ tráng kiện để hình dung. Mặt nạ trước mũ giáp được kéo xuống, ánh mắt phía sau tấm che mặt tựa hồ bắn ra 2 tia sáng lạnh như băng, trên mũ giáp rung rinh dải lông chim màu lam, bản lá giáp tối đen hiển nhiên là xuất phát từ trong tay của 1 bậc đại tượng sư Ải nhân, tuy ở phía dưới ngọn lửa song không hề phản chiếu bất kỳ 1 tia sáng nào. Cũng chỉ có tại Ải nhân bộ lạc mới có loại hỗn độn chú giáp thuật này, 1 kiện áo choàng màu đen khoa trương buông thõng từ trên lưng ngựa xuống. Phía sau hai kỵ sĩ là những kỵ sĩ màu đen khác sắp hàng đều tăm tắp.
Lam linh kỵ sĩ ư?
Nặc Đốn cũng có hơi sửng sốt, lam linh kỵ sĩ ở trong quân đế quốc đa số đều có quân hàm từ tiểu đội trưởng trở lên, vậy mà lại có tới hai lam linh kỵ sĩ dẫn đội tuần tra, điều này đủ để cho thấy phòng khu đế quốc kinh đô và vùng lân cận rất coi trọng việc phòng ngự ở khu vực xung quanh. Xem ra, cửa này cũng không được dễ chịu cho lắm.
“Xuất trình điều lệnh quân bộ. Tại sao giữa đêm khuya lại tới đây?” Giọng nói lạnh như băng tựa hồ bởi vì đêm đông nên lại càng tăng thêm nhiều hàn khí.
“Kỵ sĩ đại nhân,” bách nhân trưởng sau khi trông thấy rõ đối phương phỏng chừng cũng lắp bắp kinh hãi, trong giọng nói cũng xảy ra biến hóa: "Chúng ta phụng lệnh hầu tước đại nhân đi trước tới đế đô để chờ lệnh, nhà hầu tước đại nhân là người có công lớn trong quá trình đế quốc khai quốc, khi hay tin đế quốc bị dị đại lục tấn công, bèn dựa theo mệnh lệnh của đế quốc quân bộ vội vàng triệu tập binh lính trong vùng đất phong, rồi chọn lựa ra trong số đó những người tinh nhuệ nhất hy vọng có thể phục vụ cho đất nước. Đại nhân ra lệnh cho nhóm chúng ta ngày đêm kiêm trình chạy tới đế đô, chúng ta không cẩn thận bỏ lỡ chỗ trú chân, hoang sơn dã lĩnh cũng không có chỗ để nghỉ ngơi, nên chỉ có thể chạy suốt đêm, hy vọng ngày mai có thể tìm được một thôn trấn để tu chỉnh một ngày.” Cựu dong binh cẩn thận trả lời.
“Ồ, có nghĩa là không có điều lệnh của quân bộ à? Chẳng lẽ quý vị không biết đế quốc đã nâng mức cảnh giới lên cấp độ 3 rồi sao?” Hắc y kỵ sĩ vẫn chưa hề động đậy, trong lời nói lộ rõ ra một chút trách cứ. “Lập tức xuống ngựa để tiến hành kiểm tra, quan tướng chủ chốt theo ta về đế quốc quân bộ giải thích, những người khác lập tức hạ trại ngay tại chỗ, không có lệnh không được tự ý hành động.”
“Việc này...” Cựu dong binh trên mặt lộ ra vẻ khó nghĩ: “Các hạ có biết con cả của hầu tước đại nhân là tham quân tại phòng khu Giới Lâm của đế quốc, thứ tử là đại đội trưởng tại phòng khu đế quốc Thông Vân quan, còn bản thân hầu tước lại từng đảm nhiệm vị trí thứ trưởng đế quốc quân bộ, đối với chúng ta mà nói, khẩu dụ của hầu tước đại nhân cũng tương đương với mệnh lệnh của đế quốc quân bộ. Các hạ làm như vậy, về sau hầu tước đại nhân trách phạt, chúng ta sẽ rất khó xử.”
Hắc y kỵ sĩ có lẽ cũng có quan hệ đặc thù với 1 danh môn hiển quý khác tại đế quốc, khi nghe thấy người khác đem hầu tước ra để uy hiếp mình thì chẳng có biểu hiện gì là bất an cùng tức giận cả, trong giọng nói lạnh như băng vẫn duy trì kính ý nhất định đối với quý tộc:
“Đây là thời kỳ chiến tranh, hết thảy đều lấy quốc gia chiến cuộc làm trọng, cho dù quý vị hầu tước có là bề trên đi nữa thì cũng không thể phá hỏng quy tắc được.”
“Kỵ sĩ đại nhân, chúng ta chính là 1 tiểu đội thuộc quân đội trong vùng đất phong của hầu tước, phía sau còn có em vợ của hầu tước đại nhân, việc này do ông ấy phụ trách, chi bằng ngài trực tiếp đi nói chuyện với ông ấy, như vậy cũng không cần làm khó ta nữa.” Cựu dong binh cực kỳ lão luyện trong việc sắp đặt 1 cái bẫy cho đám hắc kỵ sĩ thuộc phòng khu kinh kỳ.
Hai hắc kỵ sĩ đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi dẫn bộ hạ tiến vào trong đội ngũ được gọi là quý tộc vũ trang.
Đội ngũ kỵ sĩ phía bên ngoài sau khi để hắc kỵ sĩ tiến vào tựa hồ lơ đãng khép chặt miệng lại, tay ướt sũng mồ hôi ra sức nắm chặt lấy chuôi kiếm lạnh như băng.
“Sát! Giết sạch toàn bộ địch nhân!” Sau khi vòng vây khép lại, trong đám người đột nhiên bạo phát ra tiếng gầm lên dữ dội.
Hàng loạt chiến sĩ rút ra trường kiếm sáng như tuyết, bán thú nhân cùng hùng nhân ngồi xổm ở phía sau đám người từ mặt đất nhảy dựng lên, lang nha bổng cao hơn nửa thân người mang theo tiếng gió rít đánh về phía đội kỵ sĩ đen...
Hai lam linh kỵ sĩ dẫn đầu đồng thời thúc giục tọa kỵ, dưới chân long câu màu đen hào quang trắng tỏa ra bốn phía, 2 thớt tọa kỵ lập tức bay lên trời.
“Huyễn thú kỵ sĩ!”
Trong đám binh lính nhân loại của Pháp Tây Tư quân đoàn có kẻ hô lên, lang nhân cùng với bán thú nhân binh lính cũng từng gặp qua loại kỵ sĩ bay như thế này, khí thế binh lính vây công lập tức chậm lại một chút.
“Dừng tay! Ta tìm Nặc Đốn các hạ!” Giữa không trung hai kỵ sĩ lớn tiếng hô lên.
“Dừng tay!” Ở phía sau bán thú nhân cũng truyền tới mệnh lệnh, trong nháy mắt khi hắc kỵ sĩ bay lên không trung, Nặc Đốn đã hối hận muốn chết vì vừa rồi trót phát ra mệnh lệnh, đối phương có huyễn thú kỵ sĩ, hy vọng giết sạch toàn bộ địch nhân đã tan như bong bóng xà phòng. Tới lúc thấy đối phương tựa hồ là bạn chứ không phải địch, liền vội vàng ra lệnh.
Nặc Đốn thật sự không ngờ rằng trong đội ngũ nhỏ này lại có đến hai huyễn thú kỵ sĩ, theo tư liệu về tương quan đế quốc quân ghi lại thì, kỵ sĩ như vậy ở trong quân đội tiêu chuẩn quân hàm cơ bản là tiểu đội trưởng, thậm chí đại đa số cũng đã có quân hàm cao cấp cỡ đế quốc đại đội trưởng. Cách Thánh Tuyết sơn một khoảng đại dương bao la vô tận, trong quân đội Pháp Tây Tư đại lục huyễn thú kỵ sĩ tương đối hiếm, cứ mỗi 4 năm mới có thể dùng chim quý thú lạ cực kỳ hiếm thấy để tổ chức 1 đợt Huyễn thú thí luyện với hạn ngạch 2 – 3 người của mỗi quốc gia tham gia, mà trong số đó lại có cả những người bị đào thải. Bởi vậy, trong toàn quân huyễn thú kỵ sĩ đại khái cũng chỉ lác đác có khoảng trên 10 người, thật sự không thể so sánh với chư quốc ở Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.
Từ giữa đám vệ binh thuộc hạ bán thú nhân, Nặc Đốn tiến ra khỏi đội ngũ: “Ta chính là Nặc Đốn, các hạ là ai? Tại sao ngươi lại biết chúng ta?”
“Nặc Đốn các hạ, chủ nhân nhà ta cùng quý quân vốn vẫn có hợp tác, đây là thư của chủ nhân nhà ta.” Hắc kỵ sĩ đáp xuống mặt đất, cầm trong tay phong thư giao cho Nặc Đốn, tiện tay lại xuất ra một phong thư: “Đây là thư của Đạt Hải Nặc các hạ.”
Trong quá trình Nặc Đốn xem thư, vị hắc kỵ sĩ còn lại đơn giản tường thuật qua tình hình: một tháng trước, sau khi quân đoàn chinh tây tổ chức đợt tấn công thần tốc Đoạn Băng cảng, đã phát đi thông báo cho nội tuyến tại đế quốc. Sau khi nội tuyến nhận được thư thì hết sức kinh hãi. Lúc Pháp Tây Tư tiến hành chiến dịch cũng không hay biết Tiểu dong binh đoàn vừa mới tiếp nhận công tác phòng ngự Đoạn Băng cảng, mà sức chiến đấu của Tiểu dong binh đoàn này thì nguyên 1 trung đội của đế quốc cũng không thể bằng được, bất kể có ưu thế về mặt nhân số đi nữa, chỉ riêng 2 đại long kỵ sĩ đã đủ để tương đương với chiến lực của 1 trung đội rồi. Lúc vẫn còn đang cảm thán không phải oan gia không chạm trán, nội tuyến suốt đêm triệu tập bộ hạ thân thuộc của mình lấy cờ hiệu của đế quốc quân bộ đi trước tới Tây Lâm đảo để ngăn cản hành động lần này. Đến lúc hắc y kỵ sĩ gặp được Đạt Hải Nặc mới hay tin quân viễn chinh đã xuất phát rồi. Đạt Hải Nặc sợ bộ đội của mình tại đế quốc hành động lộ liễu, bởi vậy mới nhờ hắc y kỵ sĩ đuổi theo ngay trong đêm...
Trong lúc hắc y kỵ sĩ đang lạnh nhạt tường thuật lại, Nặc Đốn cũng đã xem xong 2 phong thư, trong ánh mắt nâu của bán thú nhân toát ra không chỉ cảm giác may mắn mà còn có cả sự cảm tạ chân thành, bèn duỗi mạnh cánh tay ra: "Vô cùng cảm tạ tin tức kịp thời của quý chủ nhân, đối với sự vất vả của các hạ cùng với quý thuộc hạ, ta xin đại diện cho tất cả các tướng sĩ bày tỏ lòng biết ơn đối với các ngài.” Vạn nhân trưởng trong giọng nói có sử dụng đến kính từ.
Hắc y kỵ sĩ tựa hồ căn bản không thèm nhìn tới bàn tay to vươn ra trước mắt, tiếng nói phát ra từ sau lớp mũ giáp màu đen: “Cảm tạ ta ư? Thế thì không cần đâu. Là quân nhân của thế lực địch, thật sự không thể tiếp nhận sự cảm tạ như vậy, cũng không thể nói chúc các ngươi ra quân thắng lợi được.”
Nặc Đốn cùng đám bán thú nhân đều cảm thấy hụt hẫng, ngữ khí lạnh như băng trước sau không hề thay đổi chỉ có thể chứng tỏ một điều rằng, ở trong lòng hai gã lam linh kỵ sĩ, mặc dù cái uy của gia chủ còn cao hơn cả lòng trung thành của bọn họ đối với đế quốc, nhưng nếu chỉ xét riêng hai người mà nói, đối với dị tộc thủy chung vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn.
Đông đảo hắc y kỵ sĩ vây quanh hắc y kỵ sĩ tiến ra phía ngoài.
“Xin hỏi đại danh của kỵ sĩ tiên sinh?” Dù là bán thú nhân song đối với dạng nhân loại trung hậu này cũng cực kỳ kính trọng, Nặc Đốn cũng không muốn bỏ qua cơ hội kết bạn.
“... Không nói cho ngươi đâu... Để tránh sau khi ngươi bị bắt, lại đi tiết lộ thân phận của ta.”
“Ồ, sao ngài lại khẳng định rằng ta sẽ bị bắt vậy?”
“Danh hiệu Bộ não vàng của Ngả Mễ nam tước các hạ không phải là nói chơi, kẻ có thể thoát khỏi mưu kế do hắn sắp đặt là điều cực kỳ khó khăn, mà theo ta thì kẻ đó ta vẫn chưa từng nghe danh.”
Hai vị danh tướng xưa nay vốn nổi tiếng ít nói cơ hồ chỉ trong thoáng chốc giao phong đã hầu như nói hết phần lời trong suốt 1 ngày của bọn họ.
Nhìn con hỏa long dài ngoằng rất nhanh chóng rút đi, Nặc Đốn vừa đem thư để vào trong ngực, vừa nói ra điều như thể để tăng cường sự tự tin cho bản thân: “Nếu như không có phong thư này, có lẽ sẽ thực sự bị bắt làm tù binh, hiện giờ thì... Hy vọng có thể là ngược lại.”
Thiên nhân đội số 3 được gia cường của Pháp Tây Tư đại lục bắt đầu xuất phát từ ngày 10 tháng 1, với tốc độ hành quân kinh người 30 km ~40 km mỗi đêm nhanh chóng tiếp cận địa điểm đã định ―― Đoạn Băng cảng.
Sau trận chiến tại Tây Lâm đảo, thiên nhân đội số 3 của quân chinh tây Pháp Tây Tư hầu như toàn quân bị diệt, nếu không có binh lính liều mạng lăn xả, tứ đại danh tướng chinh tây quân ngã xuống sẽ không chỉ có mình Đô Kỳ Liệt. Ngay cả như vậy, cánh tay trái của Nặc Đốn qua cuộc chiến này cũng bị thương nặng, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải phẫu thuật cắt bỏ, qua đó có thể thấy được độ thảm liệt tới mức nào. Sau khi tây chinh quân tập hợp lại, bởi vì trong nội bộ cánh quân có tới 6 người từ cấp vạn nhân trưởng trở lên, 4. 5 vạn quân nhân bất kể phân chia thế nào cũng không đủ để cho mỗi vạn nhân trưởng đều có đầy đủ bộ hạ. Trong tình huống đó, tây chinh quân ở phía trên thiên nhân đội lại gia tăng thêm 1 biên chế tập thể mới ―― quân đoàn. Căn cứ theo Đạt Hải Nặc giải thích, biên chế quân đoàn này cao hơn biên chế vạn người đội, trong quân đoàn có thể quản lý được vạn người đội, nhưng vạn người đội sẽ không thể quản lý được quân đoàn, Thống soái tối cao của quân đoàn có tiêu chuẩn quân hàm cơ bản là vạn nhân trưởng, nói như vậy tối thiểu cũng khiến cho tất cả vạn nhân trưởng đều cảm thấy hài lòng. Trước mắt mỗi quân đoàn sẽ do từ 6 đến 9 thiên nhân đội hợp thành, do vạn nhân trưởng trực tiếp chỉ huy.
Là tân nhiệm vạn nhân trưởng vừa mới được đề bạt, quy mô quân đoàn do Nặc Đốn suất lĩnh tính ra là nhánh ít nhất, tổng cộng do 6 thiên nhân đội tạo thành, số hiệu trong cánh quân chinh tây là: quân đoàn 3. Tài sản là 300 bại binh thuộc thiên nhân đội số 3 nguyên do Nặc Đốn suất lĩnh còn sót lại sau trận chiến Tây Lâm đảo, mặc dù từng đại bại, mặc dù có tới 60% đồng chí bỏ mạng trong chiến tranh, nhưng dựa vào 300 tàn binh này làm trụ cột một lần nữa xây dựng lại thiên nhân đội số 3 cũng không hề khiến cho người ta thấy có chút đại thương nguyên khí nào cả, hơn nữa lúc này sau mấy tháng, chiến lực tràn đầy mà thiên nhân đội số 3 biểu hiện ra bên ngoài cho thấy bọn họ vẫn là đội quân dũng mãnh nhất nhì trong tây chinh quân. Nặc Đốn xây dựng lại quân đoàn 3 từ bộ khung còn sót lại của thiên nhân đội số 3, đồng thời cũng nắm giữ chức chỉ huy đơn vị. Lần hành động thần tốc này do quân đoàn 2, 3 và 5 dưới sự lãnh đạo của 3 vạn nhân trưởng Nặc Đốn, Mai Lâm, Hoàng kim long kỵ sĩ Da Mạc Đạt phụ trách.
Tung hoành hơn 2.000 dặm trên lãnh thổ của quốc gia đối địch, độ khó khăn vượt xa chư vị cán bộ của Tiểu dong binh đoàn ngày 15 tháng 2 vẫn còn đang ở trong đại sảnh uống nước trà tưởng tượng ra đáp án. Bắt đầu từ ngày 10 tháng 1, thiên nhân đội số 3 không hề hành quân một khắc nào vào ban ngày ―― đêm đông dài hơn hẳn, hàng ngày cứ 5:00 chiều thì nhổ trại, mãi cho đến 4:00 rạng sáng ngày hôm sau mới nghỉ ngơi, bởi vì hành quân đêm, khiến cho thông tin viễn trình của quân nhân là diều hâu cũng không thể sử dụng được, trừ vầng trăng đỏ cùng với vầng trăng trắng trên bầu trời cứ chạy như bay ra, thiên nhân đội số 3 thực sự là 1 đội quân cô độc về mặt ý nghĩa.
Phía trước đại đội ngũ 1 km là 1 nhóm vũ trang theo tiêu chuẩn khúc của Ngả Mễ đế quốc, binh lính nhân loại mặc cùng 1 màu, trên quân phục có gắn huân chương của phòng khu Sư Tử hà, trong quá trình tiến lên ra sức chỉ dẫn đại đội ngũ vòng qua đồn biên phòng đế quốc. Nếu như gặp phải người đi đường nhập vào đại đội, thì sẽ để binh lính nhân loại đi bên ngoài đối phó. Nếu tiến quá gần tới đội ngũ thì lập tức động thủ bắt lại, sau đó đẩy vào giữa đại đội. Cũng may, đêm đông người đi lại ngoài đường cũng hết sức thưa thớt, trong hơn 20 ngày qua tổng cộng mới chỉ có chưa đến 10 người trở thành tù binh bất đắc dĩ.
Căn cứ theo thời gian mà phán đoán, đêm ngày kia sẽ tới gần điểm cuối là Đoạn Băng cảng. Quân nhân vất vả suốt gần một tháng trời hầu như đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, tốc độ hành quân rõ ràng cũng trở nên nhanh hơn.
Bất kể là bán thú nhân cường tráng hay lang nhân có tốc độ cao hay là nhân loại thị lực vô cùng kém trong đêm tối đều giữ trật tự, tất cả ngựa đều được bọc vó, dùng rọ sắt bịt chặt miệng lại, nếu không phải ma pháp sư ở hàng đầu đội ngũ phóng thích một ma pháp cầu nho nhỏ màu lam, thì từ xa căn bản không thể phát hiện ra ở đây có rất nhiều quân nhân.
Đêm sâu thăm thẳm, xa xa vầng trăng đỏ dần dần lặn xuống mặt biển phía đằng tây, sao trời chiếu sáng lấp lánh, hết thảy đều yên tĩnh giống như mấy ngày trước.
Đột nhiên ―― từ đằng xa vang lên tiếng lục lạc ngựa của kỵ binh, mới đầu vẫn còn nhỏ nhưng cứ thế lớn dần lên, chỉ hơn 10 giây sau, qua tiếng lục lạc đã có thể nghe rõ được tiếng vó ngựa dày đặc như bão táp.
Là kẻ nào? Tốc độ sao lại nhanh như vậy? Đã khuya thế này rồi còn đi đâu đây.
Trong số các kỵ sĩ nhân loại có không ít bậc lão thành khe khẽ nhíu mày, bây giờ là giữa đêm khuya, thời tiết thì lạnh giá, mặt đường lại xóc nảy, tuyết đọng thì trải rộng khắp nơi. Là loại kỵ sĩ nào mà lại chẳng biết thương xót tọa kỵ phóng ngựa chạy như điên như vậy? Vó ngựa chẳng lẽ lại không bị mặt đất băng giá đánh què sao?
Một con hỏa long từ phía sau sườn núi bên tay phải phi như bay tới, trong bóng đêm tối đen, ở phía dưới hỏa long là những con ngựa màu đen cùng với những kỵ sĩ toàn thân phủ giáp đen, ít nhất cũng phải trên 50 kỵ sĩ.
“Phía trước là cánh quân nào, lập tức dừng lại qua đây để tiến hành kiểm tra, chúng ta là bộ đội cảnh vệ tại đế quốc kinh kỳ.” Giọng nói từ xa xa truyền đến.
“Lên đón đầu đi, đừng để đối phương tới gần, chuẩn bị chiến đấu, giết sạch địch nhân.” Nặc Đốn nhẹ nhàng phân phó quan quân bên cạnh, vạn nhân trưởng bình thường xưa nay hỉ nộ vốn chẳng biểu lộ ra ngoài lông mày đã nhíu chặt vào nhau. Đây là khu vực giữa đế quốc, độ nguy hiểm vượt xa so với lúc ở Tây Lâm đảo trước đây. Nếu chính diện xung đột cùng với binh lính nhân loại, xung quanh đều là đại lục quốc lộ rộng lớn, phỏng chừng đối phương trong vòng 1 ngày có thể tập kết tới 5.000 bộ đội, thiên nhân đội số 3 này chỉ có mỗi 1.500 người, căn bản không đủ để chống trả đối phương. Không biết việc này tại sao lại xuất hiện vấn đề, bỗng dưng lại bị binh lính đế quốc ập đến đúng lúc thế. Cũng giống đại bộ phận binh lính, vạn nhân trưởng lúc này cũng chỉ có thể cầu xin chân Thần phù hộ để đối phó được với đối phương, nếu không, nhất định sẽ phải giết hết toàn bộ địch nhân. Nặc Đốn khóe miệng lơ đãng lộ ra cười khổ, 50 kỵ sĩ có thể chạy lồng lên trong đêm tuyết, muốn giết sạch toàn bộ, chuyện này thậm chí còn khó hơn so với việc chống lại 5.000 địch nhân.
Mệnh lệnh của Quân đoàn trưởng rất nhanh chóng được truyền đi, binh lính nhân loại bên ngoài phi thân nhảy lên tọa kỵ, khoảng 100 khinh kỵ binh phi lên trước nghênh đón.
“Chúng ta là đội vũ trang của La Khả Ba Phùng Phỉ Nhĩ Lâm hầu tước ở phòng khu Sư Tử hà, phụng mệnh tới đế đô đưa tin.” Đại bộ phận dong binh đều không có sự trung thành đối với quốc gia. Với nhóm kỵ sĩ bộ đội được gây dựng từ 1 đoàn dong binh này, sự trung thành đối với Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục đại khái cũng chỉ dựa theo từng cố chủ. Bách nhân trưởng là một tên dong binh giảo hoạt, vô cùng quen thuộc đối với vùng Sư Tử hà, lại từng được La Khả Ba Phùng Phỉ Nhĩ Lâm hầu tước thuê, lấy thân phận này là rất dễ dàng để lừa gạt một số đội tuần tra không biết chuyện.
“Ồ,” trong khi đang nói chuyện, hỏa long đã tiếp cận binh lính của quân đoàn 3, đi đầu là 2 thớt hắc mã, thuộc loại long câu trong truyền thuyết thường nhắc tới hắc mã vương tử uy phong lẫm lẫm, so với ngựa bình thường thì cường tráng hơn rất nhiều, cho nên dáng người kỵ sĩ cũng phải dùng 2 chữ tráng kiện để hình dung. Mặt nạ trước mũ giáp được kéo xuống, ánh mắt phía sau tấm che mặt tựa hồ bắn ra 2 tia sáng lạnh như băng, trên mũ giáp rung rinh dải lông chim màu lam, bản lá giáp tối đen hiển nhiên là xuất phát từ trong tay của 1 bậc đại tượng sư Ải nhân, tuy ở phía dưới ngọn lửa song không hề phản chiếu bất kỳ 1 tia sáng nào. Cũng chỉ có tại Ải nhân bộ lạc mới có loại hỗn độn chú giáp thuật này, 1 kiện áo choàng màu đen khoa trương buông thõng từ trên lưng ngựa xuống. Phía sau hai kỵ sĩ là những kỵ sĩ màu đen khác sắp hàng đều tăm tắp.
Lam linh kỵ sĩ ư?
Nặc Đốn cũng có hơi sửng sốt, lam linh kỵ sĩ ở trong quân đế quốc đa số đều có quân hàm từ tiểu đội trưởng trở lên, vậy mà lại có tới hai lam linh kỵ sĩ dẫn đội tuần tra, điều này đủ để cho thấy phòng khu đế quốc kinh đô và vùng lân cận rất coi trọng việc phòng ngự ở khu vực xung quanh. Xem ra, cửa này cũng không được dễ chịu cho lắm.
“Xuất trình điều lệnh quân bộ. Tại sao giữa đêm khuya lại tới đây?” Giọng nói lạnh như băng tựa hồ bởi vì đêm đông nên lại càng tăng thêm nhiều hàn khí.
“Kỵ sĩ đại nhân,” bách nhân trưởng sau khi trông thấy rõ đối phương phỏng chừng cũng lắp bắp kinh hãi, trong giọng nói cũng xảy ra biến hóa: "Chúng ta phụng lệnh hầu tước đại nhân đi trước tới đế đô để chờ lệnh, nhà hầu tước đại nhân là người có công lớn trong quá trình đế quốc khai quốc, khi hay tin đế quốc bị dị đại lục tấn công, bèn dựa theo mệnh lệnh của đế quốc quân bộ vội vàng triệu tập binh lính trong vùng đất phong, rồi chọn lựa ra trong số đó những người tinh nhuệ nhất hy vọng có thể phục vụ cho đất nước. Đại nhân ra lệnh cho nhóm chúng ta ngày đêm kiêm trình chạy tới đế đô, chúng ta không cẩn thận bỏ lỡ chỗ trú chân, hoang sơn dã lĩnh cũng không có chỗ để nghỉ ngơi, nên chỉ có thể chạy suốt đêm, hy vọng ngày mai có thể tìm được một thôn trấn để tu chỉnh một ngày.” Cựu dong binh cẩn thận trả lời.
“Ồ, có nghĩa là không có điều lệnh của quân bộ à? Chẳng lẽ quý vị không biết đế quốc đã nâng mức cảnh giới lên cấp độ 3 rồi sao?” Hắc y kỵ sĩ vẫn chưa hề động đậy, trong lời nói lộ rõ ra một chút trách cứ. “Lập tức xuống ngựa để tiến hành kiểm tra, quan tướng chủ chốt theo ta về đế quốc quân bộ giải thích, những người khác lập tức hạ trại ngay tại chỗ, không có lệnh không được tự ý hành động.”
“Việc này...” Cựu dong binh trên mặt lộ ra vẻ khó nghĩ: “Các hạ có biết con cả của hầu tước đại nhân là tham quân tại phòng khu Giới Lâm của đế quốc, thứ tử là đại đội trưởng tại phòng khu đế quốc Thông Vân quan, còn bản thân hầu tước lại từng đảm nhiệm vị trí thứ trưởng đế quốc quân bộ, đối với chúng ta mà nói, khẩu dụ của hầu tước đại nhân cũng tương đương với mệnh lệnh của đế quốc quân bộ. Các hạ làm như vậy, về sau hầu tước đại nhân trách phạt, chúng ta sẽ rất khó xử.”
Hắc y kỵ sĩ có lẽ cũng có quan hệ đặc thù với 1 danh môn hiển quý khác tại đế quốc, khi nghe thấy người khác đem hầu tước ra để uy hiếp mình thì chẳng có biểu hiện gì là bất an cùng tức giận cả, trong giọng nói lạnh như băng vẫn duy trì kính ý nhất định đối với quý tộc:
“Đây là thời kỳ chiến tranh, hết thảy đều lấy quốc gia chiến cuộc làm trọng, cho dù quý vị hầu tước có là bề trên đi nữa thì cũng không thể phá hỏng quy tắc được.”
“Kỵ sĩ đại nhân, chúng ta chính là 1 tiểu đội thuộc quân đội trong vùng đất phong của hầu tước, phía sau còn có em vợ của hầu tước đại nhân, việc này do ông ấy phụ trách, chi bằng ngài trực tiếp đi nói chuyện với ông ấy, như vậy cũng không cần làm khó ta nữa.” Cựu dong binh cực kỳ lão luyện trong việc sắp đặt 1 cái bẫy cho đám hắc kỵ sĩ thuộc phòng khu kinh kỳ.
Hai hắc kỵ sĩ đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi dẫn bộ hạ tiến vào trong đội ngũ được gọi là quý tộc vũ trang.
Đội ngũ kỵ sĩ phía bên ngoài sau khi để hắc kỵ sĩ tiến vào tựa hồ lơ đãng khép chặt miệng lại, tay ướt sũng mồ hôi ra sức nắm chặt lấy chuôi kiếm lạnh như băng.
“Sát! Giết sạch toàn bộ địch nhân!” Sau khi vòng vây khép lại, trong đám người đột nhiên bạo phát ra tiếng gầm lên dữ dội.
Hàng loạt chiến sĩ rút ra trường kiếm sáng như tuyết, bán thú nhân cùng hùng nhân ngồi xổm ở phía sau đám người từ mặt đất nhảy dựng lên, lang nha bổng cao hơn nửa thân người mang theo tiếng gió rít đánh về phía đội kỵ sĩ đen...
Hai lam linh kỵ sĩ dẫn đầu đồng thời thúc giục tọa kỵ, dưới chân long câu màu đen hào quang trắng tỏa ra bốn phía, 2 thớt tọa kỵ lập tức bay lên trời.
“Huyễn thú kỵ sĩ!”
Trong đám binh lính nhân loại của Pháp Tây Tư quân đoàn có kẻ hô lên, lang nhân cùng với bán thú nhân binh lính cũng từng gặp qua loại kỵ sĩ bay như thế này, khí thế binh lính vây công lập tức chậm lại một chút.
“Dừng tay! Ta tìm Nặc Đốn các hạ!” Giữa không trung hai kỵ sĩ lớn tiếng hô lên.
“Dừng tay!” Ở phía sau bán thú nhân cũng truyền tới mệnh lệnh, trong nháy mắt khi hắc kỵ sĩ bay lên không trung, Nặc Đốn đã hối hận muốn chết vì vừa rồi trót phát ra mệnh lệnh, đối phương có huyễn thú kỵ sĩ, hy vọng giết sạch toàn bộ địch nhân đã tan như bong bóng xà phòng. Tới lúc thấy đối phương tựa hồ là bạn chứ không phải địch, liền vội vàng ra lệnh.
Nặc Đốn thật sự không ngờ rằng trong đội ngũ nhỏ này lại có đến hai huyễn thú kỵ sĩ, theo tư liệu về tương quan đế quốc quân ghi lại thì, kỵ sĩ như vậy ở trong quân đội tiêu chuẩn quân hàm cơ bản là tiểu đội trưởng, thậm chí đại đa số cũng đã có quân hàm cao cấp cỡ đế quốc đại đội trưởng. Cách Thánh Tuyết sơn một khoảng đại dương bao la vô tận, trong quân đội Pháp Tây Tư đại lục huyễn thú kỵ sĩ tương đối hiếm, cứ mỗi 4 năm mới có thể dùng chim quý thú lạ cực kỳ hiếm thấy để tổ chức 1 đợt Huyễn thú thí luyện với hạn ngạch 2 – 3 người của mỗi quốc gia tham gia, mà trong số đó lại có cả những người bị đào thải. Bởi vậy, trong toàn quân huyễn thú kỵ sĩ đại khái cũng chỉ lác đác có khoảng trên 10 người, thật sự không thể so sánh với chư quốc ở Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục.
Từ giữa đám vệ binh thuộc hạ bán thú nhân, Nặc Đốn tiến ra khỏi đội ngũ: “Ta chính là Nặc Đốn, các hạ là ai? Tại sao ngươi lại biết chúng ta?”
“Nặc Đốn các hạ, chủ nhân nhà ta cùng quý quân vốn vẫn có hợp tác, đây là thư của chủ nhân nhà ta.” Hắc kỵ sĩ đáp xuống mặt đất, cầm trong tay phong thư giao cho Nặc Đốn, tiện tay lại xuất ra một phong thư: “Đây là thư của Đạt Hải Nặc các hạ.”
Trong quá trình Nặc Đốn xem thư, vị hắc kỵ sĩ còn lại đơn giản tường thuật qua tình hình: một tháng trước, sau khi quân đoàn chinh tây tổ chức đợt tấn công thần tốc Đoạn Băng cảng, đã phát đi thông báo cho nội tuyến tại đế quốc. Sau khi nội tuyến nhận được thư thì hết sức kinh hãi. Lúc Pháp Tây Tư tiến hành chiến dịch cũng không hay biết Tiểu dong binh đoàn vừa mới tiếp nhận công tác phòng ngự Đoạn Băng cảng, mà sức chiến đấu của Tiểu dong binh đoàn này thì nguyên 1 trung đội của đế quốc cũng không thể bằng được, bất kể có ưu thế về mặt nhân số đi nữa, chỉ riêng 2 đại long kỵ sĩ đã đủ để tương đương với chiến lực của 1 trung đội rồi. Lúc vẫn còn đang cảm thán không phải oan gia không chạm trán, nội tuyến suốt đêm triệu tập bộ hạ thân thuộc của mình lấy cờ hiệu của đế quốc quân bộ đi trước tới Tây Lâm đảo để ngăn cản hành động lần này. Đến lúc hắc y kỵ sĩ gặp được Đạt Hải Nặc mới hay tin quân viễn chinh đã xuất phát rồi. Đạt Hải Nặc sợ bộ đội của mình tại đế quốc hành động lộ liễu, bởi vậy mới nhờ hắc y kỵ sĩ đuổi theo ngay trong đêm...
Trong lúc hắc y kỵ sĩ đang lạnh nhạt tường thuật lại, Nặc Đốn cũng đã xem xong 2 phong thư, trong ánh mắt nâu của bán thú nhân toát ra không chỉ cảm giác may mắn mà còn có cả sự cảm tạ chân thành, bèn duỗi mạnh cánh tay ra: "Vô cùng cảm tạ tin tức kịp thời của quý chủ nhân, đối với sự vất vả của các hạ cùng với quý thuộc hạ, ta xin đại diện cho tất cả các tướng sĩ bày tỏ lòng biết ơn đối với các ngài.” Vạn nhân trưởng trong giọng nói có sử dụng đến kính từ.
Hắc y kỵ sĩ tựa hồ căn bản không thèm nhìn tới bàn tay to vươn ra trước mắt, tiếng nói phát ra từ sau lớp mũ giáp màu đen: “Cảm tạ ta ư? Thế thì không cần đâu. Là quân nhân của thế lực địch, thật sự không thể tiếp nhận sự cảm tạ như vậy, cũng không thể nói chúc các ngươi ra quân thắng lợi được.”
Nặc Đốn cùng đám bán thú nhân đều cảm thấy hụt hẫng, ngữ khí lạnh như băng trước sau không hề thay đổi chỉ có thể chứng tỏ một điều rằng, ở trong lòng hai gã lam linh kỵ sĩ, mặc dù cái uy của gia chủ còn cao hơn cả lòng trung thành của bọn họ đối với đế quốc, nhưng nếu chỉ xét riêng hai người mà nói, đối với dị tộc thủy chung vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn.
Đông đảo hắc y kỵ sĩ vây quanh hắc y kỵ sĩ tiến ra phía ngoài.
“Xin hỏi đại danh của kỵ sĩ tiên sinh?” Dù là bán thú nhân song đối với dạng nhân loại trung hậu này cũng cực kỳ kính trọng, Nặc Đốn cũng không muốn bỏ qua cơ hội kết bạn.
“... Không nói cho ngươi đâu... Để tránh sau khi ngươi bị bắt, lại đi tiết lộ thân phận của ta.”
“Ồ, sao ngài lại khẳng định rằng ta sẽ bị bắt vậy?”
“Danh hiệu Bộ não vàng của Ngả Mễ nam tước các hạ không phải là nói chơi, kẻ có thể thoát khỏi mưu kế do hắn sắp đặt là điều cực kỳ khó khăn, mà theo ta thì kẻ đó ta vẫn chưa từng nghe danh.”
Hai vị danh tướng xưa nay vốn nổi tiếng ít nói cơ hồ chỉ trong thoáng chốc giao phong đã hầu như nói hết phần lời trong suốt 1 ngày của bọn họ.
Nhìn con hỏa long dài ngoằng rất nhanh chóng rút đi, Nặc Đốn vừa đem thư để vào trong ngực, vừa nói ra điều như thể để tăng cường sự tự tin cho bản thân: “Nếu như không có phong thư này, có lẽ sẽ thực sự bị bắt làm tù binh, hiện giờ thì... Hy vọng có thể là ngược lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.