Dong Binh Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 46: Tiền Đồ Hiểm Trở

Thuyết Bất Đắc Đại Sư

27/08/2014

Ma Pháp lịch đêm xuân ngày 16 tháng 2 năm 5, đối với toàn bộ kiến trúc thượng tầng khắp cả đế đô, đều thực sự là một đêm không ngủ.

Vầng tịch dương ở chân trời phía đằng Tây chậm rãi trôi dần, xuyên thấu qua những tầng mây màu trắng, ráng chiều tà màu ánh hồng tản ra những tia nắng cuối cùng giữa màu trắng của đất trời, buổi chạng vạng của mùa xuân là khoảng giao thoa giữa gió nam ấm áp cùng gió bắc rét mướt, ngoài cổng tây của đế quốc đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió rít qua những rặng núi ở phương bắc. Cấm vệ quân tại đế đô cùng phối hợp với dong binh lớn tiếng thúc giục người đi đường mau chóng rảo bước ―― Căn cứ theo điều lệ quản lý ở đế đô, chỉ 1 giây sau khi mặt trời hoàn toàn khuất núi, cổng thành phía tây sẽ phải đóng cửa.

Gió xoáy cuốn theo tuyết đọng phả vào mặt mọi người cùng đám quân nhân, đại bộ phận người tụ tập ở cửa thành đều là người muốn vào thành, nếu bỏ lỡ thời điểm cuối cùng này, thì lại đành phải đi thêm vài dặm đường tới cửa nam để nộp tiền vào thành. Nếu không muốn mất tiền, thì chỉ còn cách chờ thêm 1 buổi tối, đợi tới sáng sớm ngày hôm sau 8 cổng thành mở rộng ra. Hiện tại còn chưa tới mùa xuân tháng 3, phía bắc Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục ban đêm gió lạnh tới thấu xương, cho dù trốn ở trong hốc cổng thành cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, không ai muốn phải nếm nỗi khổ này. Sắc mặt người đi đường đều rất sốt ruột, mấy võ giả dong binh xếp hàng ngoài cùng đã bắt chẳng chút kiêng dè rầy la người đi đường phía trước thông quan quá chậm, lúc này cũng là lúc đám binh lính hy vọng có thể thu quân sớm một chút, trật tự bắt đầu hỗn loạn hẳn lên.

Chân trời phía đằng tây bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng chim hót lanh lảnh, tiếp theo tiếng vỗ cánh chụp vào khoảng không như sấm sét ập đến, cả đám người vội vàng ngoái đầu nhìn lại, 5 con ác điểu khổng lồ đồng thời lao bổ xuống mặt đất, hai cánh mầu nâu đập mạnh hất tung bông tuyết như mưa bay đầy trời, trong màn tuyết trắng có thể nhìn thấy kỵ sĩ trên lưng chim.

“Là kẻ nào? Mau xuống đây!” Quan quân phụ trách ngoài cửa thành cao giọng gào tướng lên.

Trên bầu trời kỵ sĩ căn bản không hề có động tác gì để giảm tốc độ, sải cánh dài trên 2 mét của cuồng thứu liên tục vỗ gia tốc, 1 con cuồng thứu đột nhiên hạ thấp độ cao, nương theo cuồng phong bay tới cổng thành phía tây, đại bộ phận người đi đường đều kinh hoàng ngã sõng xoài ra đất, bọn lính cũng vội vàng giơ lá chắn lên che hai mắt của mình.

“Cuồng thứu kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn, về đế đô trình báo quân tình khẩn cấp!” Buông 1 câu không đầu không đũa xong, con cuồng thứu nọ khẽ chao người, nhẹ nhàng băng qua cổng tây, đồng thời 4 cuồng thứu kỵ sĩ khác đều bay vọt qua đầu đám lính bay vút qua tường thành.

Lòng người dễ thay đổi đại khái chính là như vậy, nếu những kẻ khác mà cả gan dám làm như vậy, chẳng có gì phải bàn cãi chính là khiêu chiến sự tôn nghiêm của cấm vệ quân, cũng đồng nghĩa với việc khiêu chiến cấm vệ quân bảo vệ xung quanh đế đô cùng quốc vương bệ hạ. Cấm vệ quân tùy tiện mượn cớ trong lúc đó, tối thiểu cũng phải hướng về phía cuồng thứu kỵ sĩ đã bay xa ân cần thăm hỏi tổ tong tám đời. Hiện tại, vừa nghe thấy là cuồng thứu kiếm sĩ của Tiểu dong binh đoàn, quan quân cấm vệ quân lời chuẩn bị buột ra khỏi miệng đã nuốt ngược vào trong, nghĩ một đằng nói một nẻo thốt ra kịp thời: “Nhìn xem, kỵ sĩ mới uy phong làm sao, không hổ là đội ngũ do Trì Ngạo Thiên, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn các hạ lãnh đạo, đây mới chính là phong phạm thế gia đấy.” Xung quanh các cấm vệ quân khác dù răng rơi đầy đất thì đồng thời cũng lớn tiếng tán thưởng, đương nhiên là cũng đầy khao khát ―― Cho dù có thân phận là cấm vệ quân cũng không thể tùy tiện gia nhập loại tổ chức lắm tiền nhiều thế như Tiểu dong binh đoàn.

Tinh tức lan truyền trong đám quý tộc tại đế đô cũng tương đối mau, ngay trong đêm cùng ngày đại đa số danh môn đều đã biết tin Tiểu dong binh đoàn lại phái ra 5 cuồng thứu kỵ sĩ trở lại đế đô báo cáo quân tình khẩn cấp.

Đế quốc công tước Trì Đại Đồng Nguyên soái hiện cũng không có ở kinh thành, trưởng quan trị ban tại quân bộ là Hán Mỗ bá tước ngay sau khi nghe được tin tức, ly cà phê vừa mới chuẩn bị đã rớt xuống vỡ tan tành trên nền sàn bằng đá cẩm thạch. Bá tước lập tức triệu tập hội nghị các lãnh đạo chủ chốt của quân bộ, mấy vị quân nhân quyền cao chức trọng chạm trán (chú ý, ở đây là chạm trán theo nghĩa đen ―― tức là độ khó của sự việc đủ để khiến cho đám quân nhân này lấy đầu đụng đầu hoặc là đụng tường), các quân nhân nhất trí cho rằng tin tức xấu như vậy nhất định là nên thông báo cho quốc vương bệ hạ trong thời gian sớm nhất, rồi khẩn cầu quốc vương bệ hạ thực hiện chức quyền của mình.

Cho dù là một người trầm ổn như Hồng Thạch đại đế, khi nghe thấy tin tức xấu như vậy, chén trà cũng cùng mặt đất làm một nụ hôn thật sâu. Nhà vua cúi đầu nhìn chiếc thảm bị bẩn, hướng về phía cuồng thứu kỵ sĩ ngũ trưởng lắc đầu cười khổ: “Không hổ là bộ hạ của Trì hầu tước cùng với Ngả Mễ các hạ, lời dọa chết người không bao giờ ngớt. Trong vòng nửa năm gần đây, ta luôn có chút sợ các ngươi, lần nào cũng mang đến tin tức xấu, tin tức lần này lại càng không ổn.”

Người Băng Phong đại lục người xưa nay vốn nổi tiếng thành thực, chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn nghe thấy đại đế oán giận, thì cho rằng Hồng Thạch tức giận thật, vội vàng nhận: “Khởi bẩm Quốc vương bệ hạ, chuyện này... Chuyện này cũng đừng nên trách chúng thần, đoàn trưởng của bọn thần nói, nếu biết trước đám người xấu kia sẽ tới tấn công cảng, thì bọn ta đã khởi hành muộn thêm mấy tháng, ít ra còn được an toàn chút.”

Mấy người phụ trách Đế quốc quân bộ nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, Tiểu dong binh đoàn phái ngũ trưởng này về quả là hợp lý, trực tiếp dùng những lời lẽ không lọt tai để chống đối quốc vương bệ hạ, điều này cũng cần phải có đảm lược nhất định. Nhưng khác với bệ hạ uy nghiêm, đám quân nhân vẫn còn biết đường tuân thủ theo lễ tiết.

Tiểu dong binh thấy không thấy ai tiếp lời hắn, mới cho là mình giọng mình nhỏ, bèn nâng cao giọng làm hết phận sự trách nhiệm vì dong binh đoàn mà nói tiếp: “Đoàn trưởng của chúng thần còn nói, lần nào cũng toàn là làm ăn lỗ vốn, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì đoàn của chúng thần đành phải đem bán máu... Khoan... Đừng có đem bán quần áo, đoàn của chúng thần nghèo, mỗi người chỉ được phát một bộ quần áo, chất lượng cũng không được tốt lắm, vải thì quá tệ, mặc vào rồi cũng không dám giặt, sợ giặt xong sẽ bị hỏng. Sau này muốn tìm vợ còn cần phải dựa vào quần áo nữa.”

Thứ trưởng đại nhân huấn luyện quân bộ tỉnh làm một động tác nhỏ chê lũ người kia ở bẩn bị người xung quanh phát hiện, xấu hổ cười trừ, rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống. Mấy vị quan quân khác mồ hôi lập tức ướt sũng lưng... Vừa rồi bọn họ cũng chuẩn bị làm động tác nhỏ, cũng may là động tác chậm, nếu không không thì người bị ngượng đã chính là mình rồi.

Thứ trưởng Quân bộ tiến lên trước một bước rồi quỳ một gối xuống đất: “Bẩm bệ hạ, Tiểu dong binh đoàn đa số đều là thế hệ sau của quân nhân Băng Tuyết đại lục, nổi tiếng là chất phác, không được dạy dỗ về các cách ứng xử cùng lễ nghi trong cung đình, xin bệ hạ tha thứ.”

“Ồ, không việc gì, người đâu, thưởng cho vị dong binh này một bộ quân phục binh lính đế quốc.” Biết rõ tính tình Ngả Mễ, Hồng Thạch đại đế cười nói.

“Ái chà, quốc vương người thật là tốt, đúng rồi, thần ở bên ngoài còn có 4 huynh đệ nữa, bọn họ cùng mạo hiểm với thần, chúng thần nói cùng sinh cùng tử, có ăn thì cùng nhau ăn, có đồ tốt thì cùng nhau chia, người không thể cho thần riêng 1 bộ được, nếu không thần vừa ra khỏi cửa thì quần áo đã bị bọn họ xé thành vài bộ phận, mỗi người lấy 1 mảnh rồi.”

“Được, vậy thì mỗi người 1 bộ.” Thấy ánh mắt thiếu niên tràn ngập hy vọng (nói chính xác là tham lam), Hồng Thạch đại đế có chút hối hận vì bản thân mình vừa rồi đã trót há miệng nói một câu, rõ ràng, thiếu niên này tuyệt đối là đệ tử thân truyền của Ngả Mễ đoàn trưởng, thuận gió bẻ măng, được voi đòi tiên. Đáng tiếc, quốc vương bệ hạ tỉnh ngộ quá muộn, hơn nữa mở miệng nói lại thì càng không ổn.

“Cảm tạ đại đế, thần xin đại biểu cho 2.000 huynh đệ trong đoàn của bọn thần tạ ơn người, đại diện cho vợ tương lai của bọn họ tạ ơn người. Người thật sự là quá rộng rãi, mới một lần đã ban cho mỗi người 1 bộ...”

Hồng Thạch tai nóng bừng lên rốt cuộc đã hiểu ra vấn đề, tâm tình kích động khiến chén trà trong tay sóng sánh nước, râu, mặt, quần áo bị trà nóng thấm ướt 1 vệt, họa là từ miệng mà ra, Hồng Thạch bệ hạ trong bụng cũng thấy hối hận rồi. Mà đâu chỉ là hối hận, đế vương cũng không thể không thừa nhận lời mình đã nói ―― Điều may mắn duy nhất là 1 bộ quân phục tốt nhất giá cũng chỉ vài kim tệ, đối với Hồng Thạch người trị vì cả 1 đế quốc mà nói thì điều này vẫn có thể chấp nhận được.



Vốn đang muốn hỏi một số việc cụ thể có liên quan tới địch quân Pháp Tây Tư đại lục, trải qua chuyện mới vừa rồi, Hồng Thạch cũng trở nên tương đối cẩn thận, anh minh phất tay để cho ngũ trưởng của Tiểu dong binh đoàn lui ra, đến khi xác nhận tiểu dong binh đã rời khỏi đại điện, Hồng Thạch mới chính thức hỏi chư vị tướng quân của quân bộ về đối sách.

Vị bá chủ của cả 2 khối Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục và Băng Phong đại lục lúc này đã bắt đầu cảm thấy sự bất tiện của việc lãnh thổ quá rộng. Trước mắt, tại Bắc bộ liên bang còn có 2.5 vạn bộ đội tinh nhuệ, ngoài số lượng đó ra, Bắc bộ liên bang còn có 2 vạn bộ đội thường quy, 2 vạn kiếm sĩ bộ đội, 1 vạn dong binh, hơn 1 vạn quý tộc võ trang, có điều, biển rộng ngăn cách khiến cho đám bộ đội đó hầu như không thể phát huy được tác dụng gì; Tại Giới Lâm ở vùng phụ cận còn có một quân đoàn hoàn chỉnh, hiện tại cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, vùng Giới Lâm đồi núi, rừng rậm trải rộng, nếu như không có quân đội trấn áp, nơi này nhất định sẽ biến thành cánh đồng màu mỡ để đạo tặc sa mạc tiến hành thu hoạch; Ngoài ra còn có 1 vạn bộ đội tinh nhuệ tại Thông Vân quan gần đó, hiện nay cũng không thể động tới được, nếu không một khi Dong Binh đế quốc bị công hãm, khu vực đông nam đế quốc chẳng cần tấn công cũng bị phá; Đông đảo Bộ đội tinh nhuệ còn bị kiềm chế ở bờ bắc Sư Tử hà, mọi người chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay lần này quân đội Pháp Tây Tư cũng không phải là đánh bừa. Những đợt tấn công quy mô lớn với phạm vi xen kẽ như vậy đương nhiên là chiến lược chuyển dịch của địch nhân, bên cạnh đó, trước mặt bộ đội đế quốc còn có một đám quân địch với tướng mạo còn khủng bố hơn. Hơn nữa, cánh quân này đã chiếm cứ được mấy tiểu trấn dọc Sư Tử hà, nếu chiến tuyến lại tiếp tục xuất hiện lỗ hổng thì nhiều khả năng vùng bình nguyên Sư Tử hà sẽ rơi vào quẫn cảnh toàn bộ đều rơi vào tay giặc.

Quân đội dị đại lục viễn chinh Đoạn Băng cảng tạo ra bài toán khó cho đế quốc không chỉ về vấn đề binh lực thiếu thốn, mà cả phương diện tài nguyên tướng lãnh cũng là trứng chọi đá. Lúc này cả bốn phương diện đưa ra đều chỉ có mỗi mình đại tướng tọa trấn đảm đương; Mấy vị lão soái của đế quốc đều đã ngót nghét 60, tinh lực không còn được như lúc trước, người duy nhất có thể đảm đương là Trì Đại Đồng Nguyên soái thì lại kiêm nhiệm quân bộ tổng trưởng, phụ trách điều động toàn cục, nhất định là không thể chỉ huy riêng một chiến dịch nào được; Tướng quân phòng khu kinh kỳ Trì Hàn Phong hầu tước thì lại đang dẫn quân ở bên ngoài...

“Bệ hạ, có nên đề bạt vượt cấp người mới của chiến khu kinh kỳ không?” Thứ trưởng quân bộ hết sức cẩn thận hỏi.

“Không được!” Hồng Thạch đại đế thẳng thừng phủ quyết: “Các đại đội trưởng hiện nay của chiến khu kinh kỳ không có một ai nhờ vào chiến công mà được đề bạt lên cả, ở trong quốc lịch sử đế quốc, người được đề bạt trên phương diện như vậy đại đa số đều thất bại chung cuộc.”

“Vậy thì, muôn tâu bệ hạ, thần còn có một đề nghị, có nên nhờ đoàn trưởng Ngả Mễ các hạ của Tiểu dong binh đoàn kiến lập chiến khu lâm thời, từ Thất Thải Long kỵ sĩ đoàn, Cấm vệ quân tuyển ra 2~3 đại đội, hơn nữa Tiểu dong binh đoàn vốn cũng có sẵn binh lực, binh lực quân chính quy tổng số đạt đến 2 vạn 5 nghìn người, hẳn là có thể ổn định chiến thế. Ngả Mễ lúc trước trong chiến dịch Tây Lâm đảo đã thể hiện được năng lực chỉ huy ưu tú, hơn nữa còn là nghĩa tử của Trì tướng quân phòng khu kinh kỳ, xét dưới góc độ con cái nối nghiệp cha, cũng là điều chấp nhận được. Nếu để những người khác suất lĩnh Thất Thải Long kỵ sĩ đoàn thì còn có thể bị lạnh nhạt, chứ nếu là Ngả Mễ các hạ thì hẳn là không có vấn đề gì.” Thứ trưởng lại đề nghị.

Đối với các trưởng quan của đế quốc quân bộ mà nói, toàn bộ tư liệu về lãnh đạo chủ chốt của các dong binh đoàn lớn đều đã được các quan chỉ huy cao cấp của đế quốc ghi nhớ nằm lòng, bởi vì nhiều năm không có chiến sự nên chủ tướng của các chiến khu đế quốc cũng mới chỉ được coi là chồi non, đó cũng là lý do vì sao chiến khu kinh kỳ từng trải qua suốt 5 năm không có lãnh đạo tối cao. Trong tình huống đó, cũng chỉ có thể nghĩ ra mấy biện pháp giải quyết như vậy, lời của thứ trưởng đại nhân cũng hầu như là ý tưởng của mọi người. Với quan hệ cũng như độ tín nhiệm của bệ hạ đối với Trì gia mà xét, đó đại khái cũng là phương án có khả năng trở thành hiện thực nhất.

“Không được.” Lần phủ nhận này, Hồng Thạch đại đế ước chừng phải tự hỏi tới hơn 10 giây: “Lấy thân phận dong binh mà dẫn dắt quân chính quy đế quốc, quy củ này không thể phá được.”

Tất cả trưởng quan quân bộ lại chìm trong nỗi nghi vấn.

... ...

Đông qua xuân tới, gió đêm cực mạnh, ở khắp các ngõ ngách tại đế đô đều có thể nghe được tiếng gió rít gào, trên bầu trời không một áng mây, vầng trăng đỏ lại treo trên bầu trời phía nam, ánh sáng lạnh lùng rải khắp đại địa.

“Cheng, cheng, cheng...” Canh ba, khắp các nơi tại đế đô đồng thời vang lên tiếng mõ bằng kim loại, thanh âm lạnh như băng truyền đi cực xa trong không khí.

Trừ xung quanh hoàng cung vẫn còn treo những chiếc đèn lồng lớn đung đưa trong gió, khắp đế đô đại đa số biệt thự đều chìm trong bóng đêm.

Ở vùng phụ cận cửa đông của đế quốc, trong một tòa nhà vô cùng lớn vẫn còn 1 khoảng sáng đèn, so với thời tiết lạnh căm căm bên ngoài phòng, trong phòng cũng tương tự lạnh tới thấu xương. Giữa bàn đặt 1 ngọn đèn cô đơn leo lắt, trên giường có 1 vị trung niên nhân đang ngồi xếp bằng, suy nghĩ mông lung đầy vẻ bất đắc dĩ. Nghe gió ngoài phòng càng lúc càng mạnh, trung niên nhân hướng ra bên ngoài gọi một tiếng: “Vệ binh! Vào đây cho ấm.”

Vệ binh chần chờ một giây: “Cám ơn ngài, tôi vẫn còn nhiệm vụ bên mình.”

“À...” Trung niên nhân hắt ra một tiếng thở dài, “Nếu ngươi đồng ý, có thể tới chỗ người gác cổng cho ấm một chút cũng được, không cần phải chịu khổ như vậy.”

Là 1 trong những trưởng quan tối cao của phòng khu đế quốc, Phạm tử tước bất kể thế nào cũng không ngờ rằng sẽ có hoàn cảnh như ngày hôm nay.

Suốt 20 năm kiếp quân lữ của Phạm tử tước, luôn phải dùng tới 4 chữ chiến công hiển hách để hình dung, một người liên tục chiến đấu ở các chiến khu lớn, qua nhiều lần đảm nhận chức vụ đều có biểu hiện thượng thừa, đã đột phá dân tịch để trở thành quý tộc, đồng thời còn tự mình leo lên tới chức vụ đế quốc tướng quân.

Trong trận chiến tại Sư Tử hà cùng quân đội Pháp Tây Tư lưỡng bại câu thương, đối với chiến tích trước đây của tử tước đại nhân mà nói thì thực sự là là thảm bại trước nay chưa từng có, hơn nữa áp lực để lại là cực kỳ lớn, quân đội Ác Ma đảo suốt đêm chiếm lĩnh hàng loạt thành nhỏ bên bờ Sư Tử hà, đây là điều rất hiếm thấy trong suốt gần 100 năm lịch sử của đế quốc.

Tới khi lui về thủ Sư Tâm thành, có bộ hạ vẻ mặt đầy lo lắng quan tâm hỏi: đế quốc quân bộ liệu có biết Hỏa Sư Tử quân đoàn đồng thời bị 2 cánh đại quân của Ác Ma đảo cùng với Pháp Tây Tư công kích, liệu có vì thế mà lo lắng thông cảm cho quân đoàn Hỏa Sư Tử đã bị tổn thất lớn? Quốc vương bệ hạ liệu có thể thông cảm sao?



Ở trước mặt đông đảo bộ hạ, Phạm tử tước lần đầu tiên mất đi sự tự tin trong quá khứ: “Việc này... Bệ hạ xuất thân từ quân nhân thế gia, còn quen thuộc với quân đội hơn đứt chúng ta, bởi vậy... Ta nghĩ hẳn là... Chúng ta có thể đoạt lại thành thị để xin được ban ơn.” Trong lời nói đó không hề có sự xác nhận chắc chắn, nó đã để lại nỗi ám ảnh cho đám quân nhân quân đoàn Hỏa Sư Tử.

Kể từ đó cho tới hơn 1 tháng sau, Phạm tử tước nỗ lực phái ra một đại đội hỗn hợp hy vọng có thể đủ để thu phục cho dù chỉ là một thành trấn nhỏ khoảng 3.000 người, đáng tiếc, cho dù là bộ đội tinh nhuệ của Hỏa Sư Tử thì đối diện với chiến lực cường đại của binh lính Ác Ma đảo, cũng không thể giành được thắng lợi. Nhất là bộ đội át chủ bài của Ác Ma đảo ―― Ác ma bách nhân đội, binh lính cường đại như vậy chỉ cần 100 người là có thể độc lập đảm đương nhiệm vụ phòng ngự 1 phương, hơn nữa điều càng khiến cho quân đoàn Hỏa Sư Tử phải rùng mình chính là, Ác ma duỗi ra đôi cánh rộng chừng 4 mét có thể bay với tốc độ cao ở trên bầu trời, tốc độ có thể đạt đến mức gấp đôi khinh kỵ sĩ. Trải qua nhiều lần xung đột, quân đoàn Hỏa Sư Tử phát hiện Ác Ma đảo có 5 bách nhân đội với các loại cờ xí khác nhau, 5 Ác ma bách nhân đội này hầu như đảm nhiệm toàn bộ công tác phòng ngự ở các thành trấn.

Sau đó, nhận được giấy điều lệnh, quân đoàn Hỏa Sư Tử rời khỏi bờ bắc Sư Tử hà nơi bọn họ đã trú đóng suốt hơn 300 năm qua, còn bản thân tử tước thì bị trực tiếp triệu hồi về đế quốc quân bộ.

Phạm tử tước qua trong ánh mắt của đám quan quân đưa tiễn thấy rõ đủ loại thần sắc từ thương hại, thỏ chết cáo khóc, vui sướng khi người khác gặp họa, hơn nữa hành động không cứu viện cho dong binh đoàn dưới trướng danh môn lớn nhất tại đế quốc trước đây khiến cho vị tưởng quân phòng khu tựa hồ đã có thể đoán được kết cục của chính mình sau khi trở lại đế đô ―― Với Trì Đại Đồng cầm đầu đế quốc quân bộ, với anh em Trì Hàn Đồng Trì Hàn Phong cầm đầu 3 đại chiến khu của đế quốc cùng đông đảo môn sinh đệ tử sẽ là như thế nào? Đáp án không khó để đoán ra. Là 1 người xuất thân từ tầng lớp bình dân mới vừa gia nhập giới quân nhân quý tộc, Phạm tử tước rất thiếu kinh nghiệm ứng xử cũng như sự hiểu biết đối với đông đảo danh môn quý tộc tại đế đô, lại càng chẳng biết phải tới thăm hỏi vị khách quý nào thì mới có thể đủ để giải vây cho mình.

Vừa mới tới đế đô, từ bên ngoài cổng thành phía nam, Phạm tử tước đã bị đám binh lính đưa đến 1 tòa quan viên ở vùng ngoại thành. Đáng tiếc, nơi được bố trí đến, cửa ngoài toàn là song sắt, lại còn được thông báo rằng, nếu như không có lệnh cho phép thì không được rời khỏi tòa tiểu viện màu đen ở đây quá 20 mét.

Cho dù không có sự giam cầm một cách trắng trợn này thì Phạm tử tước cũng chẳng mấy lạc quan về viễn cảnh trước mắt của bản thân, điều duy nhất khiến cho ông ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, binh lính gác cửa không trực thuộc đế quốc quân vụ bộ mà là đến từ đế quốc lại vụ bộ chẳng hề có quan hệ gì với quân đội.

Đến ngày thứ tư thì bắt đầu quá trình thẩm tra xử lí, Phạm tử tước sau khi bước vào phòng, thứ đầu tiên trông thấy chính là chồng hồ sơ dày cao hơn 2 mét, lúc ấy Phạm tử tước còn có cảm giác ngột ngạt khó thở: trước đây Phạm tử tước cũng từng tham gia công tác thẩm tra xử lí giống như vậy ―― đương nhiên nhân vật là hoàn toàn khác nhau, căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, cho dù là vấn đề lớn siêu cấp, thì độ dày của chồng hồ sơ bất quá cũng chỉ chừng 50 cm. Tư liệu dầy như vậy, phỏng chừng đem tất cả quan quân của quân đoàn Sư Tử hà ra thẩm tra một lượt vẫn còn dư. Thế cho nên, Phạm tử tước lúc ấy mới thất thố hỏi một câu: “Những thứ này... Chẳng lẽ đều có liên quan tới ta sao?”

Ngay sau đó, Phạm tử tước phát hiện ngồi ở giữa đại sảnh chính là thứ trưởng đế quốc lại vụ bộ cùng với hai vị đại biểu, còn đại biểu của quân đội Trì Đại Đồng công tước chỉ ngồi ở một bên dự thính.

Có chút khác biệt với đại sảnh lạnh như băng, Trì Đại Đồng công tước nét mặt có vẻ ân cần quan tâm, lúc thấy Phạm tử tước tiến vào không đợi y tới cúi chào, mà là chủ động đứng dậy bắt tay với Phạm tử tước: “Biên giới phía nam xảy ra chuyện lớn như vậy, Hỏa Sư Tử quân đoàn bị 2 lượt địch nhân công kích, ta đại biểu cho quân bộ bày tỏ lòng thương tiếc đối với các tướng sĩ tử thương, sau khi xong việc ở đây, tử tước các hạ hãy mau chóng tới quân bộ báo cáo, các vị quan chức khác của quân bộ đều rất hy vọng được nhìn thấy ngươi.”

Trong suốt hơn hai tháng thẩm vấn sau đó, Phạm tử tước mới ý thức được rằng tai ương lao ngục tới lần này so với suy nghĩ trước đó của ông ta thực sự là một trời một vực. Bên tố cáo thẩm tra là gia tộc của 73 vị đế quốc quý tộc trên lãnh thổ quốc gia thuộc vùng Sư Tử hà, bên thụ lí lại là quý tộc đế quốc lại vụ bộ quản lý tỉnh, tội danh bị tố cáo gồm 3 hạng mục: 1, mưu sát 159 vị đế quốc quý tộc; 2, mưu sát 6.723 quân nhân thuộc đất phong của đế quốc quý tộc; 3, lâm trận bỏ chạy, khiến cho 45 vị quý tộc bị rơi vào vòng vây, 21 quý tộc bị địch nhân giam cầm.

Đệ đơn, hồ sơ tố cáo là các quý tộc với đầy đủ danh hiệu bao gồm từ thân vương, quận vương, công tước, trong đó tối thiểu có 2 vị hầu tước cùng 7 vị bá tước là những vị có tước phong cao cấp bị chết do khuyết điểm chủ quan hoặc khách quan của Phạm tử tước. Đế quốc lại vụ bộ ghi chú giải cho sự kiện lần này là: Tội mưu sát quý tộc lớn nhất trong lịch sử đế quốc.

Trong quá trình thẩm tra xử lí, đế quốc quân bộ ngược lại không ngừng giải vây cho các hành vi phạm tội của Phạm tử tước. Cứ mỗi lần thẩm tra xử lí, bất kể là khi nào, ở đâu, quân bộ nhất định đều cử quan chức từ cấp tham quân trở lên tới dự thính, hơn nữa, quân bộ còn thể hiện rõ thái độ, Phạm tử tước là 1 trong số quan chức cấp cao nhất trong quân đội, trong quá trình thẩm tra xử lí không được áp dụng bất cứ hình thức tra tấn nào. Đó cũng là điều khiến cho Phạm tử tước cảm thấy cực kỳ giật mình, cũng từng lén hỏi qua một số quan viên có chút quen biết thuộc đế quốc quân bộ rằng vì sao quân vụ bộ trong lần tranh chấp này lại xuất lực vì y như vậy, chẳng lẽ lại không so đo một chút hiềm khích lúc trước sao? Ông ta thậm chí còn trực tiếp hỏi đến chuyện không tiếp viện cho Tiểu dong binh đoàn.

Trưởng quan huấn luyện tỉnh thuộc Quân vụ bộ là Bá Minh Hàn tử tước trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, đối với đế quốc quân bộ mà nói, nhất là với Trì Đại Đồng Nguyên soái cầm đầu một đám lão tướng quân, các vị tướng quân, tham quân của những quân khu lớn chẳng có gì phải nghi ngờ đều là do bọn họ một tay đề bạt lên ―― cho dù trước đây có chưa từng giao tiếp đi nữa. Bởi vậy, đế quốc quân bộ đối với tất cả các tướng quân cơ bản đều là đối xử bình đẳng. Một vị quan tướng quan trọng như Phạm tử tước, đối với quân bộ mà nói chính là trợ thủ đắc lực hoặc không thể thiếu, đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại còn đi để ý đến một chút bệnh ngoài da của y sao. Đối với chuyện tiếp viện Tiểu dong binh đoàn, trên thực tế, Hồng Thạch đại đế cũng từng nhiều lần quan tâm hỏi đến việc này, thậm chí còn yêu cầu phái ra quân đội đi phối hợp tác chiến. Tại quân bộ, Trì công tước là một trong số những người kiên định phản đối việc cử người đi trợ giúp nhất. Về chuyện này, trưởng quan chiến khu kinh kỳ Trì Hàn Phong bá tước cũng tương tự đưa ra ý kiến phản đối.

“Chẳng lẽ quân bộ lại dễ dàng tha thứ cho việc để mất đi quốc thổ sao?”

“À... Đối với quân nhân mà nói, việc gìn giữ đất đai của đất nước chính là trách nhiệm lớn nhất, nhưng trong tình huống lúc đó, mỗi quan chỉ huy, mỗi nhánh quân đội đều có cực hạn của chính mình, về sau, chúng ta từng mổ xẻ riêng về tràng chiến tranh lúc đó, với binh lực ngay lúc đó đã là một trong những kết cục tốt nhất mà chúng ta có thể đoán trước rồi.”

Cuối cùng, Bá Minh Hàn tử tước vỗ vỗ vai Phạm tử tước: “Lão huynh, chờ kết thúc đợt can qua này xong, ta sẽ tiến cử huynh tới quân bộ nhậm chức một thời gian ngắn, như vậy huynh mới có thể hiểu rõ hơn về quân đội đế quốc.”

Đối diện với ánh mắt chân thành, Phạm tử tước phải cố gắng lắm mới khống chế được bộ mặt cùng ánh mắt mình để không lộ ra vẻ thất thố.

Dưới sự can thiệp mạnh của đế quốc quân bộ, Phạm tử tước trải qua hai tháng giam cầm cũng không phải chịu oan khuất gì quá lớn. Có điều, sự đau khổ vì việc bị hoàn toàn mất đi tự do hành động là điều mà người bình thường không thể dễ dàng chấp nhận được.

Nhìn ánh lửa của ngọn đèn lượn lờ bốc lên, cảm nhận được cái se lạnh của mùa xuân ở bên ngoài xuân, nguyên tướng quân các hạ cũng không mấy tin tưởng đối với tương lai của chính mình, có lẽ, sẽ bị bắt xuất ngũ, thậm chí còn bị nhục đoạt tước vị ấy chứ.

Ngoài phòng, giữa đêm trăng bao trùm khắp đại địa đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, nhấn chìm cơn suy tư của tử tước: Ồ, đã muộn như vậy rồi, tại đế đô vốn đã tiến vào giờ giới nghiêm ban đêm từ lâu rồi mà lại có kẻ vẫn phóng ngựa chạy như điên vậy, phỏng chừng lại là có quân tình khẩn cấp rồi. Không biết có phải là tình hình chiến đấu ở biên giới phía nam không, không phải là tin tức xấu gì đấy chứ. Nghĩ đến đây, tử tước đại nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không phải việc mình quản, tội gì phải khổ sở suy nghĩ chứ.

Vó ngựa đột nhiên biến mất ở vùng phụ cân, tiếp theo mơ hồ truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, rất nhiều lần, mấy vị cấm vệ quân quan đẩy tung cánh cửa gian phòng nhỏ ra: “Bệ hạ có lệnh, Phạm tử tước hoả tốc tiến cung!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dong Binh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook