Dong Binh Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 8: Huyễn Thú Bách Thái

Thuyết Bất Đắc Đại Sư

14/08/2014

Tại lễ kỷ niệm 1400 năm ngày Dong binh vương đản sinh, một vài chuyên gia chiến tranh đã xảy ra tranh cãi kịch liệt xung quanh một vấn đề, trong cuộc đấu khẩu của bọn họ, bọn họ nghe được một tinh linh thần bí tự xưng từng là một chiến sĩ bình thường dưới quyền chỉ huy của Dong binh vương dùng thanh âm trầm thấp miêu tả một hồi chiến dịch thông thường do Dong binh vương chỉ huy:

Đối mặt với địch nhân đông gấp đôi, đối mặt với 6000 kỵ sĩ trang bị nặng của địch cách chừng 100 mét trùng kích vào.

Đám ma kiếm sĩ trực thuộc Dong binh vương chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, lấy tốc độ công kích ma pháp của ma pháp sư cao cấp 4 lần công kích các kỵ sĩ trong trạng thái trùng phong, liên đới đến cả cung tiễn thủ tập kích, vô số kỵ sĩ cùng với tọa kỵ quay cuồng té ngã trong đống sắt bị nung chảy.

Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn suất lĩnh 3000 bộ binh nặng lấy chiến thương dài tới 7 thước dùng thân thể huyết nhục chống lại kỵ sĩ trùng phong, một lượng lớn chiến sĩ ở hàng đầu té ngửa, hai tay trật khớp.

Hắc diện Long vương cưỡi rồng sau khi phát ra tiếng hú làm cho bách thú kinh hãi, suất lĩnh 2000 huyền giáp thiết kỵ như một thanh lợi mâu cuồn cuộn đâm thẳng vào đám trọng kỵ sĩ đang tụ thành một đoàn trước trọng bộ binh. Cũng quái dị như ở các chiến dịch khác, bất cứ loại bộ đội nào cũng không thể ngăn cản hắn trùng kích vào, huyền thiết kỵ sĩ phá tan trọng trang kỵ sĩ của địch, căn bản không quay đầu lại mà trực tiếp xông thẳng vào bộ binh bản trận của địch nhân.

Bộ binh địch trận cước vừa mới bị đánh cho loạn xạ lên, trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng kêu rõ to của cuồng thứu, 500 cuồng thứu kiếm sĩ sử dụng tốc độ vượt qua mọi chiến sĩ trực tiếp đánh về phía quan chỉ huy của địch, liên tiếp đả kích xuống, địch nhân bản bộ đã hoàn toàn lâm vào rối loạn.

Sau khi Dong binh vương phát lệnh, Ải nhân chiến phủ bộ đội cùng Ải nhân chiến chùy bộ đội cùng cuồng chiến sĩ bộ đội dưới trướng của Cuồng nộ Ải nhân vương bắt đầu đột kích, loại lực phá hoại đáng sợ này lập tức xuyên thấu toàn bộ chiến trường, cho dù là Thánh chiến sĩ mặc bạch kim khôi giáp sau khi bị chiến chùy Ải nhân công kích, thân thể huyết nhục sau bạch kim khôi giáp cũng biến thành thịt vụn.

Cuồng nộ Ải nhân vương truyền kỳ


Trì công tước do dự một chút: “Bệ hạ, Đại Thanh Sơn đã cùng Thần thánh lục sắc cự long ký kết minh ước, là Thần thánh long kỵ sĩ, mà Ngả Mễ, tuy rằng không có tọa kỵ, nhưng theo ý của Lôi Cát tiên sinh, chính là không hy vọng hắn trở thành huyễn thú kỵ sĩ.”

“Ồ, nói như vậy thì một vị Thần thánh cự long kỵ sĩ trong truyền thuyết là có thật?” Hồng Thạch đại đế vô cùng ngạc nhiên, mà mọi người trong thí luyện đại sảnh đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, Ngả Mễ đế quốc là đế quốc cường thịnh có thực lực mạnh nhất hiện tại, cự long kỵ sĩ cũng chỉ có 7 vị, mỗi cự long kỵ sĩ đều là niềm hãnh diện của quốc gia. Thần thánh cự long kỵ sĩ? Chẳng lẽ thực sự có kỵ sĩ như vậy sao?

Trì gia xuất ra đệ tử vĩ đại như thế, vô luận kỵ sĩ này có nguyện ý nhập ngũ tại đế quốc hay không, Trì gia cũng sẽ đoạt được quyền thế còn lớn hơn nữa.

Đương nhiên, rất nhiều gia chủ đều hạ quyết tâm: Lần thí luyện đại hội này, hay là không nên vội vã lựa chọn hiền tế, chờ sau khi thí luyện sẽ tìm cơ hội bái phỏng Trì công tước, đi kết bạn với 2 người trẻ tuổi mà Hồng Thạch đại đế vừa đề cập tới, nhất là vị Thần thánh long kỵ sĩ độc nhất vô nhị đó.

Hồng Thạch đại đế vô cùng ôn hòa hỏi Lôi Cát: “Lôi Cát quốc sư, vì sao không thể để Ngả Mễ tới tham gia thí luyện?”

Lôi Cát sau khi từ Khất Nguyện tháp trở lại, tới Ma Pháp công hội báo tin xong, lập tức danh lừng thiên hạ, trên đỉnh thế giới, ma pháp sư đứng tại đỉnh cao chỉ có tổng cộng không quá 5 vị, mà trong tầm mọi người có thể thấy, chỉ có lão ma pháp sư gầy guộc trước mắt này, còn những người khác đều là nhân vật trong truyền thuyết cận đại, đến nay cũng chẳng biết là có còn tồn tại trên nhân thế không nữa.

Hồng Thạch đại đế cũng vô cùng cao hứng, hơn nữa biết Lôi Cát vẫn như trước tỏ vẻ nguyện ý làm việc cho đế quốc, lúc ấy bèn tỏ thái độ, tôn Lôi Cát lên làm đế quốc quốc sư. Tầm quan trọng của 1 ma đạo sư với 1 quốc gia mà nói, là cầu thành một trong những bộ phận trung tâm nhất cấu thành uy nghiêm của quốc gia, thậm chí uy nghiêm cùng trọng quyền của 2 cự long kỵ sĩ cũng không thể sánh với ma đạo sư.

Lôi Cát mỉm cười: “Bệ hạ, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn hai người đều cực kỳ vĩ đại, nhất là Ngả Mễ là kỳ tài muôn đời khó gặp, tất nhiên sẽ hữu dụng cho đế quốc, cho nên không cần phải so đo lợi hại nhất thời.” Lôi Cát tận lực dùng ngữ khí bình thản thuyết phục Hồng Thạch đại đế. Mà càng nhiều gia chủ sau khi cẩn thận lắng nghe lời Lôi Cát, một lần nữa lại đem vị trí của Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn thay đổi một chút, mặc dù bọn họ vẫn chưa kịp nghĩ ra lại có hạng người nào có thể vĩ đại hơn cả Thần thánh long kỵ sĩ.

“Ồ, thì ra là thế.” Hồng Thạch đại đế sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều: “Bản vương là lo lắng nhân tài mai một, người tài giỏi không được trọng dụng, nếu quốc sư cho rằng Ngả Mễ tương lai thành tựu còn cao hơn cả huyễn thú kỵ sĩ, vậy có thể để cho hắn tham gia thí luyện long kỵ sĩ. Lần này, không cần mời hắn đến đây nữa.”



Lúc này, Hồng Thạch đại đế tâm tình hiển nhiên đã chuyển biến tốt hơn nhiều. Hắn ra hiệu cho Nặc Lâm đại pháp sư bắt đầu lần thí luyện này. Thí luyện trong đại sảnh, một số người thở dài ra một hơi, đem tâm ý nuốt vào trong bụng.

Tất cả huyễn thú huyễn giới nhất nhất bái phỏng ở bên dãy tường đại sảnh phía tây. Căn cứ theo huyễn thú lớn nhỏ, các loài huyễn thú huyễn giới không giống nhau, huyễn thú huyễn giới loại nhỏ chỉ khoảng cỡ một cái bàn, còn huyễn thú huyễn giới loại lớn thì ước chừng một cái giường lớn. Trên từng huyễn thú huyễn giới đều có áp một quyển trục bằng lụa màu son đỏ, phía trên viết tên, nơi sản sinh, đặc điểm của huyễn thú.

4 vị đế quốc đại ma pháp sư cùng 6 ma pháp sư cấp 1 cùng đi tới trước huyễn thú huyễn giới, ở xa nhất phía bên phải là 4 huyễn giới giống nhau như đúc, lớn nhỏ vừa phải, nhìn qua thì chính là huyễn thú cỡ trung, Nặc Lâm tay nhấc miếng lụa lên, lớn tiếng đọc diễn cảm: “Sa mạc phi tích, sinh ra tại Thần Thánh sa mạc nằm phái đông Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục thuộc cảnh nội của đế quốc, có 2 màng mắt, lỗ mũi, màng tai, cho dù ở giữa sa mạc cũng có thể sinh tồn; trên mình có lân giáp màu xám, tính tình khá lì lợm, chi trước có lợi trảo, miệng có răng sắc, có chứa chất kịch độc, là tọa kỵ số 1 trong tác chiến trên sa mạc.”

Nói xong, trừ Nặc Lâm ra còn có 3 đại ma pháp sư cùng với 2 ma pháp sư cấp 1 đồng thời phát ra ma pháp ánh sáng màu lam, bề mặt huyễn thú huyễn giới trước mặt mọi người đột nhiên biến thành trong suốt, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ bên trong có 4 con thằn lằn lớn màu xám còn nhỏ, lười nhác hoặc đi hoặc nằm, tựa hồ đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời bên trong huyễn giới. Nặc Lâm rất nhanh gắn một ít bột phấn màu xanh lên mỗi cái huyễn giới, phi tích đột nhiên trở nên cảnh giác nhanh chóng di chuyển ở bên trong huyễn giới, trừng mắt lên, hung mãnh nhìn quanh 4 phía, mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng đã cho thấy ý thức công kích mãnh liệt.

Loại lồng nuôi huyễn thú huyễn giới trong thời gian ngắn này có ưu điểm lớn nhất là ở chỗ, dưới ma pháp kích thích, có thể sinh ra ánh sáng đơn hướng, người ở ngoài có thể thấy rõ ràng bên trong, nhưng huyễn thú bị vây trong huyễn giới thì lại không thể thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Nặc Lâm thấy tất cả mọi người đã xem xong rồi, tiện tay gỡ 4 mẩu gỗ thần gắn trên huyễn giới xuống, bỏ vào trong rương.

Ngay sau đó, là 4 cái ngăn tủ huyễn giới lớn nhỏ, Nặc Lâm niệm: “Hãn huyết bảo mã, vốn sinh ra tại Hoa Ngữ thảo nguyên, trong tất cả các loài huyễn thú, là loài có tốc độ di chuyển trên bình nguyên nhanh nhất, tính tình ôn hòa, làm tọa kỵ cho dạng bộ đội gì cũng sẽ không phát sinh xung đột, thích hợp tác chiến đại binh đoàn.”

Lam quang chớp động, trong 4 huyễn giới là 4 thớt tiểu mã câu, màu sắc không giống nhau, 1 con thuần màu trắng, 1 con màu đỏ, còn có 1 con toàn thân thì màu đen nhưng 4 vó lại trắng như tuyết, con cuối cùng màu nâu có lẫn ngũ cuốn hoa văn.

Nặc Lâm vô cùng lễ phép nói với Trì công tước: “Trì nguyên soái, đặc điểm của 4 con ngựa này chi bằng mời ngài giới thiệu qua a.”

Công tước hiển nhiên vô cùng quen thuộc với những con ngựa này, ông ta lần lượt vỗ vỗ 4 huyễn giới:

“Ngọc thố truy điện, cổ nhân cho rằng: nhanh như chớp ảnh, thần phát thiên cơ, xông lên trong quãng ngắn thiên hạ vô địch;”

“Xích thố tuyệt trần, có thơ rằng: ‘Hồng trang chiếu nhật quang lưu yên, Lâu hạ ngọc ly thổ thanh hàn’, đây là loại nhanh nhẹn nhất trong tất cả các giống, thích hợp nhất cho kỵ sĩ quyết đấu một chọi một;”

“Ô vân áp tuyết mã, mãnh hổ trong loài ngựa, tính tình dữ dằn, trừ dũng sĩ ra thì không ai có thể hàng phục, dùng 8 chữ hình tượng nhất để hình dung: Ỷ thiên trường kiếm, truy phong tuấn chừng;”

“Minh ngọc ngũ hoa thông, giao long trong loài ngựa, từng có thơ vịnh: ‘Vương gia tướng quân nhất trượng phật, Chiếu tứ thiên trì bát xích long’ chính là chỉ loại này, sở trường chạy đường dài.”

Tại trường tất cả mọi người đều vỗ tay khen ngợi những lời giải thích đầy phấn khích của lão công tước.

Bốn mẩu gỗ thần lại được để vào trong hòm ma pháp.



Tiếp theo là 6 huyễn giới nhỏ, Nặc Lâm nhìn mọi người nói: “Đây là huyễn thú được sử dụng rộng khắp nhất tại Bắc Bộ liên bang: Ngân sắc tuyết lang, vốn sinh ra tại Cáp Mễ Nhân vương quốc, tính tình hung mãnh, trong chiến tranh sẽ mãnh liệt công kích địch nhân hoặc tọa kỵ của địch nhân, có thể chiếm được ưu thế tuyệt vời trong tác chiến tại tuyết nguyên.”

Đế quốc có khoảng 25% lãnh thổ là cánh đồng tuyết, bởi vậy nhu cầu đối với tuyết lang huyễn thú kỵ sĩ vô cùng lớn.

Ngân sắc tuyết lang huyễn thú xuất hiện tại trước mắt mọi người, rất kỳ quái là, mặc dù chỉ gắn một chút phấn kích thích, nhưng đám tuyết lang đều thành thực, nhất là 2 con ở phía xa nhất bên trái, tựa hồ là đã bị vô số uy hiếp, trên mặt lộ ra bộ dạng sợ hãi.

Ở giữa là 7 cái huyễn giới lớn, cao khoảng 2 thước, đường kính cũng tầm 2 thước, thật không hiểu làm thế nào có thể mang vào thí luyện đại sảnh được. Nặc Lâm đại pháp sư ngẩng đầu nhìn dán vào miếng lụa phía trên huyễn giới, có phần với không tới, hắn cười khổ lắc lắc đầu, thi triển một cái phiêu phù thuật, với lấy một mảnh lụa: “Địa hành long đồi núi, vốn sinh ra tại vùng trung bộ của quốc gia chúng ta, chi sau sử dụng để hành tẩu, chi trước để săn bắt, tính tình hung mãnh, lực lượng rất lớn, tại kỵ binh trùng phong, nếu có thể lợi dụng Địa hành long làm tiên phong thì sẽ hình thành lực phá hoại tuyệt vời.”

Sau lam sắc quang mang, tất cả mọi người đều hiểu ra vì sao vừa rồi tuyết lang lại tỏ ra khúm núm, trong 7 con Địa hành long khổng lồ các màu, có 6 con màu sáng, chỉ có con ở giữa huyễn giới cao nhất thuần một màu đen đang đùa đùa giỡn giỡn là không ngừng nghoe nguẩy cái đuôi quét qua, Nặc Lâm vừa mới định gắn một chút phấn kích thích tương ứng, nhưng con Địa hành long tựa hồ như cảm ứng được gì đó, “Vù” hướng về phía Nặc Lâm bên ngoài huyễn giới vọt đến, cái mồm to như chậu máu lập tức mở ra, răng nanh trắng ởn giương lên, hai chi trước cào mạnh vào vách đá trên huyễn giới, tựa hồ như muốn xé nát người bên ngoài.

Trừ Nặc Lâm ra, mọi người đều chấn động, một vài võ sĩ đứng gần đó thậm chí còn rút cả trường kiếm ra. Nặc Lâm hít một hơi dài: “Mọi người không cần hoảng, huyễn giới vô cùng rắn chắc, sẽ không bị đánh nát đâu, xem ra độ thông linh của con Địa hành long này vô cùng cao, là huyễn thú tốt cực kỳ hiếm thấy.”

Nghe xong lời Nặc Lâm nói, tất cả nam hài tham gia huyễn thú kỵ sĩ thí luyện cuối cùng đều nhìn thoáng qua con huyễn thú này cùng với mẩu gỗ thần đại biểu cho tên của nó.

Bên cạnh Địa hành long là Mặc hắc câu sinh ra tại vùng núi bắc bộ của đế quốc, tổng cộng có 2 thớt, hiển nhiên cũng bị con Địa hành long to lớn kia dọa cho phát sợ.

Trong cái huyễn giới tiếp theo là một con Độc giác thú, Nặc Lâm cầm quyển trục bằng lụa lên: “Độc giác thú, sinh ra tại Ma Pháp sâm lâm ở phía tây đế quốc, nghe nói loại Độc giác thú thần kỳ này là Ma pháp đại đế trong truyền thuyết vì muốn bảo vệ cho rừng rậm không bị tổn hại mà triệu hồi ra. Lông trắng muốt, có 1 cái sừng dài khoảng 2~3 thước mọc ra ở giữa trán. Có lúc Độc giác thú sẽ để cho tinh linh hoặc thiếu nữ thuần khiết cưỡi trên người nó, nếu các nàng đối đãi với nó một cách ôn hòa, nó sẽ trở thành bằng hữu vĩnh viễn của các nàng. Độc giác thú sẽ không bị trúng độc, cũng sẽ không bị mị hoặc hay định thân. Dùng sừng công kích, sẽ khiến cho kẻ bị công kích tạm thời bị mù.”

Thần thánh Độc giác thú hiển nhiên không bị áp lực từ phía con Địa hành long khổng lồ kia, an nhàn tản bộ trong huyễn giới, cái sừng dài màu bạc duyên dáng hoa động.

Bên cạnh Độc giác thú là 3 cái huyễn giới loại nhỏ giống nhau, Nặc Lâm lớn tiếng đọc chú thích trên quyển trục: “Sư thứu, sinh ra tại bờ biển phía nam Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, là một loại phi cầm cỡ lớn, có 4 chi, có lực công kích lớn. Sư thứu trưởng thành có ánh mắt mẫn tuệ, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.” Tọa kỵ của đại bộ phận phi hành kỵ sĩ đế quốc đều là Sư thứu.

4 huyễn giới cuối cùng bộ dạng không giống nhau, hơn nữa hình dạng cũng rất kỳ quái, một cái cực nhỏ, 3 cái cực kỳ dài, hiển nhiên là huyễn thú vô cùng hiếm thấy.

Khi cái huyễn giới cực nhỏ kia bị ma pháp kích thích biến thành trong suốt, tất cả mọi người đều mở to đôi mắt ra, bên trong là một con đại điểu 5 màu, nó hiển nhiên cũng phát hiện ra điều gì đó, cái đầu điểu màu đỏ hơi nâng lên, 2 cánh chậm rãi vỗ 2 cái, trong lúc nhất thời trong huyễn giới tràn ngập màu sắc, khiến cho mọi người cảm thấy quáng mắt. Con đại điểu này nhìn qua vô cùng giống phượng hoàng trong truyền thuyết, Nặc Lâm nhìn quyển trục bằng tơ, khe khẽ nhíu mày: “Tên, không rõ, nghi ngờ là Phượng hoàng trong truyền thuyết, nơi sinh: không rõ; nửa năm trước, một con phi điểu khổng lồ sinh ra quả trứng này trên cây ngô đồng tại thần điện của Thần Thánh giáo đình ở Sử Khảm Bố Lôi, sau đó thì trứng được ấp nở ra.”

Đại sảnh vốn đang im lặng nhất lời vang lên tiếng xì xào thảo luận, nghe nói, Phượng hoàng là một trong số các loại thần điểu, là vì cân bằng thế giới mà sinh ra, hơn nữa còn bất tử, có năng lực tái sinh, hơn nữa còn là một loài chim cực kỳ quý hiếm.

Nặc Lâm cầm lên quyển trục trên cái huyễn giới cực dài cuối cùng: “Chiểu trạch cự ngạc, sinh ra tại Pháp Nặc Tư đại lục, đặc điểm không rõ, chỉ biết là một loại cự thú sống trong đầm nước có tính cách dữ dằn, tác chiến trong môi trường nước ngọt có ưu thế cực kỳ rõ rệt.”

Trong 3 cái huyễn giới đều có chứa 50% nước, bên trong có 3 con cá sấu thường xuyên lui tới dò xét trông cũng rất mạnh mẽ, làn da phủ kín lân giáp màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện ở trong nước.

Nặc Lâm chậm rãi đem 3 cái mẩu gỗ thần cuối cùng bỏ vào trong cái hòm ma pháp, ra hiệu cho 2 ma pháp sư cấp 1 thêm vào mê muội pháp ký đi tới trước mặt mọi người, dùng thanh âm trang nghiêm to tát tuyên bố: “Huyễn thú tuyển chọn thí luyện chính thức bắt đầu ---”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dong Binh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook