Quyển 3 - Chương 9: Huyễn Thú Tôn Nghiêm
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
14/08/2014
Trong phạm vi quân đội đế quốc, thực hiện một bộ biên chế quản lý hệ thống
quân đội một cách tốt đẹp và nghiêm chỉnh chính là điểm mấu chốt để đảm
bảo thắng lợi của cuộc chiến.
5 người là biên chế cơ bản nhất của bộ đội đế quốc, gọi là ngũ, Ngũ trưởng chỉ đạo, 5 ngũ làm thành 1 khúc, Khúc trưởng chỉ đạo; 5 khúc làm thành một bộ, Du kích chỉ đạo;
Từ Du kích trở xuống là quan chỉ huy cơ sở của đế quốc.
5 bộ làm thành 1 tiểu đội, Tiểu đội trưởng chỉ đạo. 2 tiểu đội hoặc 3 tiểu đội tạo thành trung đội, trong khu vực lục địa đế quốc, trung đội đa phần là do 2 tiểu đội tạo thành, mà tại kinh đô và vùng lân cận, biên phòng đa số 3 tiểu đội tạo thành 1 trung đội, Trung đội trưởng chỉ đạo. (Chú: Quy mô khoảng 1000~1500 người)
Tiểu đội cùng trung đội cấu thành đơn vị tác chiến trụ cột loại nhỏ của đế quốc. Thành thử, Tiểu đội trưởng cùng Trung đội trưởng được định nghĩa là quan chỉ huy tầm trung của đế quốc.
2 trung đội hoặc 3 trung đội tạo thành 1 đại đội, Đại đội trưởng chỉ đạo, trong nhiều chiến dịch, đại đội được thiết lập là đơn vị dụng binh chủ yếu trong chiến tranh. (Chú: Quy mô 2000 người ~ 4500 người)
3~5 đại đội tạo thành một hạt khu, tùy theo những vùng đất khác nhau, do Tướng quân hoặc Tổng đốc chỉ đạo, và sẽ có khoảng từ 1 tới 3 tham tướng chính thức làm phụ tá. Tướng quân phụ trách toàn bộ đối với khu vực phòng thủ mà mình phụ trách.
Tướng quân, tham tướng, đại đội trưởng là quan chỉ huy cao cấp của đế quốc.
Trên Tướng quân là Nguyên soái, thường thì ngoài đội thân vệ chừng 5000 người, cũng không mang binh cụ thể hoặc phụ trách phòng thủ biên quan; Trong chiến tranh sẽ phân ra thống lĩnh vài hạt khu cộng đồng tác chiến.
Thời bình, Quân vụ đại thần là Thống soái cao tối cao của quân đội.
Thời chiến, Đế vương là Thống soái tối cao của quân đội, Quân vụ đại thần là Tổng tham tướng đốc lĩnh toàn quân.
Đế quốc quân bị biên chế Bách khoa toàn thư
Trong cái hòm ma pháp có đặt 31 mẩu gỗ thần cơ hồ giống nhau như đúc, Nặc Lâm duỗi tay ra dùng ma pháp lực chậm rãi khu động các miếng gỗ thần trong rương, những mẩu gỗ thần uốn lượn trong luồng khí lưu vô hình, chậm rãi, tất cả các mẩu gỗ thần xếp thành 1 hàng huyền phù ở trong cái hòm ma pháp, màu tím đều đều toát lên.
Nặc Lâm đơn giản tuyên bố một chút quy tắc: Mỗi người đi tới trước cái hòm ma pháp, duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt trên mặt hòm, thầm nghĩ tới huyễn thú vừa rồi mình nhắm trúng, tưởng tượng cái thẻ huyễn thú bay vào trong tay mình, một người tối đa chỉ cso 1 phút, trong 1 phút đồng hồ này, nếu cảm thấy huyễn thú đầu tiên rất khó bay vào trong tay, như vậy cho thấy thực lực cùng bản tính của kỵ sĩ không đủ xứng với huyễn thú, tiếp theo nghĩ đến con thứ 2, rồi con thứ 3. Một lần nhiều nhất chỉ có thể nghĩ tới 3 con, nếu vẫn không được, vậy thì qua 1 bên nghỉ ngơi, chờ tới lần tiếp theo. Nếu thành công chiếm được mẩu gỗ thần, cũng bước sang 1 bên nghỉ ngơi, chờ sau khi tất cả các mẩu gỗ thần được phân phối, thống nhất tới trước huyễn giới cùng huyễn thú câu thông.
Án chiếu theo lễ nghi bao năm qua, đầu tiên bước sang lĩnh huyễn thú ký chính là 3 vị thí luyện giả của Thần Thánh giáo đình lân bang.
Sa Nhược nhìn nhìn 2 đồng bạn của mình, 1 nam hài 1 nữ hài, bọn họ cũng giống mình, phân biệt tham dự nhiệm vụ đi sứ các nước khác nhau, cũng đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về. Trời sinh tính ôn nhu, miệng nàng khẽ mấp máy, quay sang 2 người bạn ý bảo mời bọn họ tiến lên trước, tương tự là Thần thánh tế tự Cổ Mạn có vẻ cũng vô cùng khách khí, tao nhã duỗi tay ra mời Mục sư Mã Mỹ Ti tiểu thư lên tham gia thí luyện trước, Mã Mỹ Ti do dự một chút, bước lên bái phỏng thần thái của cái hòm ma pháp, nàng vươn tay, nhắm mắt lại, yên lặng nghĩ tới điều gì đó. 10 giây trôi qua, 20 giây trôi qua, 30 giây trôi qua, hiển nhiên nàng gặp phiền toái, con huyễn thú thứ nhất vô luận thế nào cũng không chịu đi ra, có điều không biết nàng đã chuyển sang con thứ 2 hay chưa. 40 giây trôi qua, 50 giây trôi qua, trên cái trán trắng trẻo của cô gái toát mồ hôi, 60 giây sắp đến, áp lực tinh thần cùng với áp lực dưới ma pháp lực, thân thể gầy yếu của nữ hài tử đã có vẻ không chống đỡ nổi, ở trên đài lung lay sắp quỵ.
Nặc Lâm ý bảo một trung niên pháp sư tiến lên giúp đỡ nàng một chút, Mã Mỹ Ti được giúp đỡ bước xuống dưới. Cổ Mạn vừa định tiến qua quan tâm một chút, Nặc Lâm dùng ánh mắt ngăn lại hành động của hắn, cũng ý bảo tới lượt hắn.
Cổ Mạn sau khi bước lên đài, duỗi tay ra mặc niệm một chút, một mẩu gỗ thần phát ra quang mang màu ngân bạch lập tức bay lên, ồ, là một con tuyết lang huyễn thú, bên vách tường phía tây, huyễn cảnh của một con ngân sắc tuyết lang lóe ra quang mang được lựa chọn. Thần Thánh giáo đình tại Băng Phong đại lục cũng có một khối quốc thổ rất lớn, bởi vậy, trong mỗi giới huyễn thú thí luyện, Thần Thánh giáo đình đều có kỵ sĩ lựa chọn ngân sắc tuyết lang, vậy đại khái cũng là do tư tưởng bảo vệ quốc thổ a.
Đến phiên Sa Nhược, nàng chậm rãi bước lên đài, chọn cái gì đây? Hai huyễn thú tốt nhất không thể nghi ngờ gì chính là con đại điểu có thể là Phượng hoàng kia, còn cả con Độc giác thú, rốt cuộc là chọn con nào? Quan trọng hơn là, huyễn thú tốt như vậy, năng lực của mình có thể đạt tới hay không? Nếu quả nó không nhận nàng thì làm thế nào bây giờ? Nàng vừa duỗi tay vừa lựa chọn. Đại Thanh Sơn cưỡi rồng, hay là thử Phượng hoàng xem a, có thể lập thành cặp long phượng… Mà, nếu không được, thì sẽ tính tiếp.
Bàn tay trắng nõn chậm rãi đưa tới cái hòm gỗ thần, nàng yên lặng niệm: Phượng hoàng, Phượng hoàng, Phượng hoàng, trong lòng lại cảm thấy không an tâm, vạn nhất không phải gọi là Phượng hoàng, vậy thì nhất định là chẳng còn cách nào.
10 giây trôi qua, 30 giây trôi qua, 40 giây trôi qua, Sa Nhược tay đã bắt đầu run lên, vì sao không được, chẳng lẽ… Tại trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt hàm hậu cùng nụ cười ôn hòa của Đại Thanh Sơn, còn cả con tiểu Lục Nhi đáng yêu kia nữa… Mới vừa nghĩ đến đó, lúc ma pháp sư đã chuẩn bị bước lên đỡ nàng, trong cái hòm ma pháp đột nhiên lao ra một đạo quang mang màu đỏ, một mẩu gỗ thần biến ảo thành một con hỏa điểu nhỏ bay lên, trong đại sảnh, cơ hồ mọi người đều nghe thấy được tiếng chim hót thanh thúy, mọi người đều cảm giác thấy một loại ma pháp lực lượng thần thánh quay cuồng ở bên cạnh mình, hỏa điểu tiến nhập vào trong tay Sa Nhược, nháy mắt lại biến thành mẩu gỗ thần, trong đại sảnh hồng quang cũng biến mất.
Chẳng lẽ thật sự là thần điểu Phượng hoàng, nghe nói, chỉ có huyễn thú thông linh thực sự, hơn nữa nhất định phải là huyễn thú có cấp bậc, mới có thể tạo ra cảnh tượng khác thường khi nhận chủ. Theo tư liệu lịch sử ghi lại, 400 năm trước, tại vùng núi bắc bộ đế quốc phát hiện ra một con động vật họ nhà mèo khổng lồ, tính tình hung mãnh, hành động nhanh nhẹn, luôn không ngừng làm bị thương dân cư ở vùng lân cận, lúc ấy mấy vị huyễn thú kỵ sĩ cùng với đại ma pháp sư tiến đến bao vây tiễn trừ, sau khi giết chết con mèo khổng lồ, phát hiện còn có một con mèo nhỏ trong hang còn chưa có mở mắt, vừa vặn năm ấy là năm huyễn thú thí luyện, đại ma pháp sư đi theo lập tức tạo thành một cái huyễn cảnh, đem con mèo nhỏ này đặt vào, rồi mang về đế đô. Tại đại hội huyễn thú thí luyện năm đó, mới đầu tất cả mọi người còn chưa nhìn ra con mèo nhỏ này, kết quả là một đạo tặc dong binh xuất thân nghèo hèn dưới tình thế không thể cùng cạnh tranh với những người khác, lựa chọn con mèo nhỏ này. Trong nháy mắt khi mẩu gỗ thần vừa được lựa chọn, từ trong cái hòm ma pháp ánh sáng 7 màu phát ra, mẩu gỗ thần hóa thành dạng mèo, lưng sinh ra 2 cái cánh, nhào vào lòng dong binh. Sau đó, con mèo nhỏ kia được một lữ khách đến từ hải ngoại nhận ra, là một loài động vật được gọi là Xá lỵ sinh ra tại vùng Thần sơn ở hải ngoại, vốn có uy sát hổ bác sư, thích ăn óc sư tử, hổ báo. Rồi sau đó huyễn thú kỵ sĩ kia nhờ có Xá lỵ tương trợ mà có được năng lực vô bì, thực lực vượt xa những kỵ sĩ khác cùng lứa.
Những nữ hài tham gia thí luyện đều lộ ra thần sắc thất vọng, xem ra, con hỏa điểu Phượng hoàng này vô duyên với mình rồi.
Mã Mỹ Ti nước mắt rơi lã chã, nàng vừa rồi lựa chọn cũng chính là con Phượng hoàng đỏ này.
Tiếp theo là 4 nam hài tử do Dong Binh công hội đề cử, là dong binh lấy lãnh thổ của đế quốc làm khu vực hoạt động chính, mục đích của bọn họ tương đối thống nhất, toàn bộ đều lựa chọn huyễn thú sinh ra tại cảnh nội đế quốc, 2 Địa hành long, 1 Mặc hắc câu, còn cả thớt Ô vân áp tuyết mã kia nữa, đều trong lần đầu tiên đã lọt vào tay bọn họ.
Xem ra, lúc Ô vân áp tuyết mã từ trong hòm gỗ bay ra, 2 kỵ sĩ đến từ hệ thống quân đội trên mặt đều lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Tiếp theo theo thứ tự bước lên đài là kỵ sĩ đến từ hệ thống quân đội, trong mấy hệ thống lớn, bọn họ niên kỷ phổ biến thuộc dạng cao nhất, ít nhất đại khái cũng phải 23 tuổi, cơ hồ mỗi người trên mặt đều có vẻ phong sương, nhưng bọn họ cũng là đám nam tử hùng tráng chỉnh tể nhất. Mỗi người đều theo tiêu chuẩn quân đội bước lên đài, vươn tay hướng về cái hòm ma pháp mặc niệm. Sự thật chứng minh, có thể leo tới cấp bậc trên trung đội trưởng trong quân đội trước 25 tuổi, vô luận là có gia tộc hỗ trợ hay không, cũng đều có biểu hiện cực kỳ nổi trội xuất sắc. 2 Địa hành long, 2 Ngân sắc tuyết lang thuận lợi bay ra, tiếp theo, Ngọc thố truy điện cũng bay ra. Khi người cuối cùng một mình tiến lên đài, rất nhiều người nhíu mày, đây chẳng phải là trưởng tử Ái Đức Hoa của Bác Đắc Đặc Lạp Hoa hay sao? Đây là lần thứ 2 tham gia huyễn thú thí luyện của hắn a. Hắn chậm rãi bước lên trước, thần sắc hiển nhiên rất khẩn trương, không biết hắn lựa chọn thứ gì, 30 giây bắt đầu trôi qua, không có huyễn thú nào động đậy, ở thời khắc tối hậu, một mẩu gỗ thần Mặc hắc câu bay ra. Hắn lau lau mồ hôi trên trán rồi đi xuống.
Phía dưới tới phiên đám thiếu niên của Kỵ Sĩ học giáo, đều là kỵ sĩ, nhưng đám thiếu niên này lại khác với những kỵ sĩ của quân đội vừa rồi, bọn họ bước nhanh lên đài, duỗi tay ra bắt đầu lựa chọn, 2 thiếu niên đầu tiên hiển nhiên đặt mục tiêu vào Địa hành long màu đen mười phần khí phách vừa rồi, bọn họ vừa lựa chọn vừa sốt ruột niệm: “Hắc long, hắc long, mau ra đây đi.” Có điều con Địa hành long kia xem ra rất không nể tình, cho nên không thành công, cuối cùng đều thất bại tiêu sái hạ đài, mấy thiếu niên tiếp theo rõ ràng là học được kinh nghiệm, tựa hồ không ai tiếp tục hướng mục tiêu vào Địa hành long màu đen kia nữa, đều hướng ánh mắt về phía những Địa hành long khác cùng với tuyết lang, có 1 nam hài thậm chí còn chọn cá sấu.
Trì Ngạo Thiên vóc dáng cao nhất, xếp hàng cuối cùng, hiện tại đến phiên hắn, hắn bước lên trên thần đài, khác với những người khác, hắn trực tiếp bước tới phía sau cái hòm ma pháp, vươn tay, cắn môi, ánh mắt hơi khép lại một chút, hít một hơi thật dài, đột nhiên hướng sang bức tường huyễn thú huyễn giới phía tây dùng ngữ khí thong thả kêu gọi: “Đồng bọn của ta, huyễn thú của ta, Hắc sắc long vương, xuất hiện đi!”
Từ hắc long huyễn giới kia bỗng nhiên vang lên tiếng hống, một cỗ khí lưu màu đen từ trong cái hòm ma pháp bay ra, bắn về phía Trì Ngạo Thiên, Trì Ngạo Thiên phất tay một cái trên không trung chộp lấy, luồng khí lưu màu đen lập tức tiêu thất. Trì Ngạo Thiên trên mặt chẳng có vẻ gì là vui sướng, hừ một tiếng rồi bước xuống dưới đài.
Tại trường các đại gia chủ hoặc gật hoặc lắc đầu, nhà Trì công tước quả nhiên lại có thêm một đại nhân tài xuất hiện, đã sớm nghe nói tôn tử nhỏ tuổi nhất của Trì gia không thích giao tiếp, tại Kỵ Sĩ học giáo cũng chẳng có tiếng tăm gì, nhưng nếu luận về thực lực thì lại được công nhận là mạnh nhất trong Kỵ Sĩ học giáo.
Rất nhiều người chú ý đến, Hồng Thạch đại đế khóe miệng cũng lộ ra nụ cười sung sướng.
Tiếp theo là 4 học sinh của Ma Pháp học giáo, lúc này, số huyễn thú còn lại cũng không nhiều lắm, người đầu tiên bước lên chính là Lâm Vũ Thường, nàng đã nghĩ kỹ, trước tiên thử Độc giác thú kia xem, nếu Nặc Lâm nói Độc giác thú này chỉ có tinh linh hoặc thiếu nữ thuần khiết mới có thể có được, bản thân mình tựa hồ chưa từng hại ai, chẳng lẽ lại không thuần khiết? Nếu không thành công, thì cũng có thể chọn Hãn huyết bảo mã.
Nghĩ thì khó, nhưng đến lúc làm lại có vẻ rất dễ dàng, nàng còn chưa tiến tới trước cái hòm ma pháp, căn bản chưa kịp duỗi tay ra, chính là từ trong thẻ ghi tên Độc giác thú, một đạo bạch quang đã từ trong hòm lay động mà ra, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay mà nàng vừa triển khai chuẩn bị vươn ra, oa, không phải là may mắn như thế chứ ~~ Tại thí luyện đại sảnh cơ hồ mọi người đều cùng nghĩ như vậy. Đây là một trường hợp rất hiếm thấy trong huyễn thú thí luyện, hiện tại thế là 3 con thông linh huyễn thú cao cấp đã ra.
Tiếp theo, mấy ma pháp sư đều rất nhanh chóng chọn được huyễn thú.
Ở đợt thứ 2, những kỵ sĩ vòng đầu không tuyển chọn được huyễn thú cũng đều rất nhanh trúng tuyển những huyễn thú còn lại.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, tất cả mọi người đều bước tới trước huyễn thú mà mình đã chọn được, mấy ma pháp sư từ phải qua trái lại khởi động từng cái huyễn giới, kỵ sĩ được tuyển chọn đặt tay của mình tại lỗ thông khí duy nhất của huyễn giới, cơ thể chậm rãi bay vào huyễn giới, nếu huyễn thú không có ý thức mãnh liệt phản kháng, như vậy coi như là thành công.
Bởi vì đã thông qua vòng thứ nhất, cho nên xác suất thành công là vô cùng cao, trừ mấy huyễn thú có phản ứng ra, các huyễn thú khác đều thuận lợi tiếp nhận chủ nhân. Mà hắc long, Phượng hoàng, Độc giác thú được nhiều người chú ý nhất lại càng khiến người ta mãn ý, bọn chúng hướng về phía kỵ sĩ đang đứng thẳng, dùng đầu hoặc là sừng chậm rãi nhúc nhích, giống như là đã ký kết khế ước vậy.
Còn lại 5 kỵ sĩ không được huyễn thú thừa nhận, một lần nữa trúng tuyển mẩu gỗ thần ở cái hòm ma pháp, lần thứ 2 đều thoải mái lọt qua cửa.
Hồng Thạch đại đế phi thường hài lòng với quá trình thí luyện lần này, hắn đứng dậy, áo choàng màu vàng phất phơ sau lưng, giọng nam trung hùng hậu vang vọng trong đại sảnh: “Đây là một thời khắc kích động lòng người, đây là một thời khắc mà cả nước cùng chú ý, các vị tương lai sẽ trở thành huyễn thú kỵ sĩ, là vua của các ngươi, ta nhiệt liệt chúc mừng các ngươi, bắt đầu từ thời khắc này, các ngươi đã trở thành rường cột của nước nhà. Ngày mai, các ngươi sẽ khởi hành tới khiêu chiến với kỳ trắc thí tại Thánh Tuyết sơn còn ác liệt hơn nữa, việc này đối với các ngươi mà nói, là một loại áp lực còn lớn hơn nữa, nhưng mà, đây cũng không phải là áp lực lớn nhất mà các ngươi gặp phải, áp lực lớn nhất của các ngươi chính là việc chúng ta sẽ phải cùng nhau xây dựng cho đế quốc của chúng ta trở thành một quốc gia cường đại hơn nữa!”
Không ai nghĩ rằng, Hồng Thạch đại đế cuối cùng sẽ dùng một câu đơn giản mà đầy tính kích động như vậy để kết thúc. Tại trường tất cả mọi người đều nhịn không được cùng giơ tay lên, trừ 3 kỵ sĩ của Thần Thánh giáo đình ra, tất cả những huyễn thú kỵ sĩ khác đều làm tư thế nửa quỳ, thật sâu thi lễ với nhà vua.
Trên đường về phủ công tước, kể cả một người không dễ dàng biểu lộ thái độ như công tước cũng mỉm cười, nói với Trì Ngạo Thiên: “Ngạo Thiên, hôm nay biểu hiện không tệ, con rồng kia chính là con tốt nhất mà ta từng thấy sau bao nhiêu năm sống trong quân ngũ, là rồng trong loài rồng. Xem ra ngươi sau này sẽ có thực lực để tham gia khiêu chiến cự long kỵ sĩ.”
Mà Trì Hàn Phong tiên sinh thì hưng phấn vuốt mặt Trì Ngạo Thiên: “Hắc, tiểu tử, không tệ không tệ, chờ tới lúc có thể cưỡi rồng, lập tức cưỡi đến trước mặt Ngả Mễ, nhớ là chỉ được cho phép hắn xem, không được cho hắn cưỡi, hắc hắc, trước kia ta để hắn học thương cùng với ta, nói đến kỵ sĩ, hắn không học, sông chết chỉ thích làm một kiếm sĩ chẳng có tiền đồ, hiện tại để hắn nhìn cho kỹ xem.”
Đến lúc hoàng hôn, phủ Trì công tước đột nhiên nhận được rất nhiều thiệp mời, mỗi thiệp mời đều rất có ý tứ:
Thúc phụ Trì Đại Đồng
Đường huynh Trì Hàn Phong
Cháu Trì Ngạo Thiên
Cháu Ngả Mễ
Đệ tử: Đại Thanh Sơn
Tiên sinh A Phong
Tiên sinh Lạc Khắc
Tiên sinh Hoắc Ân Tư
Tiên sinh Lôi Cát
Thần thánh cự long Lục Nhi
Mà phần lạc khoản đều chỉ có một cá nhân: Hồng Thạch. Trên thiệp mời nội dung cũng rất đơn giản: Mời chư vị tới Vương thất thiên cung dự gia yến.
Lục Nhi bắt lấy thiệp mời, lăn qua lộn lại lắng nghe, trong ánh mắt toát ra thần sắc thịt thằn lằn, mà phản ứng đầu tiên của Trì Hàn Phong là: Hồng môn yến, đoạn trường cơm, khẳng định là nuốt sẽ không ngon đâu. Đương nhiên, lời vừa nói ra, đã bị Trì công tước vỗ vào đầu một cái. Những người khác còn đang mải nói chuyện cũng đều phì cười.
Sự thật chứng minh, Trì Hàn Phong là ác ý công kích. Hông Thạch đại đế là một vị chủ nhân vô cùng hiếu khách, trong hoa viên hoàng cung, hắn thiết trí 2 bàn tiệc rượu, trong lúc hắn cùng với đám người A Phong, Lạc Khắc, Ngả Mễ hóng gió, cũng công khai tỏ vẻ: Rất nhiều năm trước, rất hy vọng có thể đưa đế quốc biên phòng đại ma thạch - 2 vị đại đội trưởng vĩ đại triệu hồi về đế đô thăng lên làm tham tướng, nhưng bởi vì sự kiện Khất Nguyện tháp, khiến cho 2 vị đại đội trưởng cơ hồ đồng thời mất tích, thật sự là chuyện rất đáng tiếc. Thật không ngờ, sau rất nhiều năm, đường huynh của mình cùng với con trai của xuyên băng bộ binh đại đội trưởng lại có thể xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa Ngả Mễ cũng có thể coi là một người thân thích của hắn, cũng là một chuyện cực kỳ cao hứng. Mà đồng thời, đệ tử chân truyền của đường huynh lại có năng lực trở thành Thần thánh long kỵ sĩ, đây là công lao dạy dỗ của đường huynh, cũng là kết quả nhờ quốc sư Lôi Cát, Dong binh Cấp A Lạc Khắc, A Phong hỗ trợ, cho nên mời mọi người qua để bày tỏ lòng cảm tạ.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đều cảm giác được, trên người Hồng Thạch cũng giống như Dịch Tô III, cái loại phong phạm vương giả này thực sự không phải người bình thường có thể bắt chước được.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều không biết, tại chính điện của Hoàng cung, có 1 bóng người màu đen sau khi nói nhỏ 2 câu với đám thủ vệ, rồi lẻn vào nghị sự sảnh ban ngày dùng làm nơi thí luyện.
5 người là biên chế cơ bản nhất của bộ đội đế quốc, gọi là ngũ, Ngũ trưởng chỉ đạo, 5 ngũ làm thành 1 khúc, Khúc trưởng chỉ đạo; 5 khúc làm thành một bộ, Du kích chỉ đạo;
Từ Du kích trở xuống là quan chỉ huy cơ sở của đế quốc.
5 bộ làm thành 1 tiểu đội, Tiểu đội trưởng chỉ đạo. 2 tiểu đội hoặc 3 tiểu đội tạo thành trung đội, trong khu vực lục địa đế quốc, trung đội đa phần là do 2 tiểu đội tạo thành, mà tại kinh đô và vùng lân cận, biên phòng đa số 3 tiểu đội tạo thành 1 trung đội, Trung đội trưởng chỉ đạo. (Chú: Quy mô khoảng 1000~1500 người)
Tiểu đội cùng trung đội cấu thành đơn vị tác chiến trụ cột loại nhỏ của đế quốc. Thành thử, Tiểu đội trưởng cùng Trung đội trưởng được định nghĩa là quan chỉ huy tầm trung của đế quốc.
2 trung đội hoặc 3 trung đội tạo thành 1 đại đội, Đại đội trưởng chỉ đạo, trong nhiều chiến dịch, đại đội được thiết lập là đơn vị dụng binh chủ yếu trong chiến tranh. (Chú: Quy mô 2000 người ~ 4500 người)
3~5 đại đội tạo thành một hạt khu, tùy theo những vùng đất khác nhau, do Tướng quân hoặc Tổng đốc chỉ đạo, và sẽ có khoảng từ 1 tới 3 tham tướng chính thức làm phụ tá. Tướng quân phụ trách toàn bộ đối với khu vực phòng thủ mà mình phụ trách.
Tướng quân, tham tướng, đại đội trưởng là quan chỉ huy cao cấp của đế quốc.
Trên Tướng quân là Nguyên soái, thường thì ngoài đội thân vệ chừng 5000 người, cũng không mang binh cụ thể hoặc phụ trách phòng thủ biên quan; Trong chiến tranh sẽ phân ra thống lĩnh vài hạt khu cộng đồng tác chiến.
Thời bình, Quân vụ đại thần là Thống soái cao tối cao của quân đội.
Thời chiến, Đế vương là Thống soái tối cao của quân đội, Quân vụ đại thần là Tổng tham tướng đốc lĩnh toàn quân.
Đế quốc quân bị biên chế Bách khoa toàn thư
Trong cái hòm ma pháp có đặt 31 mẩu gỗ thần cơ hồ giống nhau như đúc, Nặc Lâm duỗi tay ra dùng ma pháp lực chậm rãi khu động các miếng gỗ thần trong rương, những mẩu gỗ thần uốn lượn trong luồng khí lưu vô hình, chậm rãi, tất cả các mẩu gỗ thần xếp thành 1 hàng huyền phù ở trong cái hòm ma pháp, màu tím đều đều toát lên.
Nặc Lâm đơn giản tuyên bố một chút quy tắc: Mỗi người đi tới trước cái hòm ma pháp, duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt trên mặt hòm, thầm nghĩ tới huyễn thú vừa rồi mình nhắm trúng, tưởng tượng cái thẻ huyễn thú bay vào trong tay mình, một người tối đa chỉ cso 1 phút, trong 1 phút đồng hồ này, nếu cảm thấy huyễn thú đầu tiên rất khó bay vào trong tay, như vậy cho thấy thực lực cùng bản tính của kỵ sĩ không đủ xứng với huyễn thú, tiếp theo nghĩ đến con thứ 2, rồi con thứ 3. Một lần nhiều nhất chỉ có thể nghĩ tới 3 con, nếu vẫn không được, vậy thì qua 1 bên nghỉ ngơi, chờ tới lần tiếp theo. Nếu thành công chiếm được mẩu gỗ thần, cũng bước sang 1 bên nghỉ ngơi, chờ sau khi tất cả các mẩu gỗ thần được phân phối, thống nhất tới trước huyễn giới cùng huyễn thú câu thông.
Án chiếu theo lễ nghi bao năm qua, đầu tiên bước sang lĩnh huyễn thú ký chính là 3 vị thí luyện giả của Thần Thánh giáo đình lân bang.
Sa Nhược nhìn nhìn 2 đồng bạn của mình, 1 nam hài 1 nữ hài, bọn họ cũng giống mình, phân biệt tham dự nhiệm vụ đi sứ các nước khác nhau, cũng đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về. Trời sinh tính ôn nhu, miệng nàng khẽ mấp máy, quay sang 2 người bạn ý bảo mời bọn họ tiến lên trước, tương tự là Thần thánh tế tự Cổ Mạn có vẻ cũng vô cùng khách khí, tao nhã duỗi tay ra mời Mục sư Mã Mỹ Ti tiểu thư lên tham gia thí luyện trước, Mã Mỹ Ti do dự một chút, bước lên bái phỏng thần thái của cái hòm ma pháp, nàng vươn tay, nhắm mắt lại, yên lặng nghĩ tới điều gì đó. 10 giây trôi qua, 20 giây trôi qua, 30 giây trôi qua, hiển nhiên nàng gặp phiền toái, con huyễn thú thứ nhất vô luận thế nào cũng không chịu đi ra, có điều không biết nàng đã chuyển sang con thứ 2 hay chưa. 40 giây trôi qua, 50 giây trôi qua, trên cái trán trắng trẻo của cô gái toát mồ hôi, 60 giây sắp đến, áp lực tinh thần cùng với áp lực dưới ma pháp lực, thân thể gầy yếu của nữ hài tử đã có vẻ không chống đỡ nổi, ở trên đài lung lay sắp quỵ.
Nặc Lâm ý bảo một trung niên pháp sư tiến lên giúp đỡ nàng một chút, Mã Mỹ Ti được giúp đỡ bước xuống dưới. Cổ Mạn vừa định tiến qua quan tâm một chút, Nặc Lâm dùng ánh mắt ngăn lại hành động của hắn, cũng ý bảo tới lượt hắn.
Cổ Mạn sau khi bước lên đài, duỗi tay ra mặc niệm một chút, một mẩu gỗ thần phát ra quang mang màu ngân bạch lập tức bay lên, ồ, là một con tuyết lang huyễn thú, bên vách tường phía tây, huyễn cảnh của một con ngân sắc tuyết lang lóe ra quang mang được lựa chọn. Thần Thánh giáo đình tại Băng Phong đại lục cũng có một khối quốc thổ rất lớn, bởi vậy, trong mỗi giới huyễn thú thí luyện, Thần Thánh giáo đình đều có kỵ sĩ lựa chọn ngân sắc tuyết lang, vậy đại khái cũng là do tư tưởng bảo vệ quốc thổ a.
Đến phiên Sa Nhược, nàng chậm rãi bước lên đài, chọn cái gì đây? Hai huyễn thú tốt nhất không thể nghi ngờ gì chính là con đại điểu có thể là Phượng hoàng kia, còn cả con Độc giác thú, rốt cuộc là chọn con nào? Quan trọng hơn là, huyễn thú tốt như vậy, năng lực của mình có thể đạt tới hay không? Nếu quả nó không nhận nàng thì làm thế nào bây giờ? Nàng vừa duỗi tay vừa lựa chọn. Đại Thanh Sơn cưỡi rồng, hay là thử Phượng hoàng xem a, có thể lập thành cặp long phượng… Mà, nếu không được, thì sẽ tính tiếp.
Bàn tay trắng nõn chậm rãi đưa tới cái hòm gỗ thần, nàng yên lặng niệm: Phượng hoàng, Phượng hoàng, Phượng hoàng, trong lòng lại cảm thấy không an tâm, vạn nhất không phải gọi là Phượng hoàng, vậy thì nhất định là chẳng còn cách nào.
10 giây trôi qua, 30 giây trôi qua, 40 giây trôi qua, Sa Nhược tay đã bắt đầu run lên, vì sao không được, chẳng lẽ… Tại trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt hàm hậu cùng nụ cười ôn hòa của Đại Thanh Sơn, còn cả con tiểu Lục Nhi đáng yêu kia nữa… Mới vừa nghĩ đến đó, lúc ma pháp sư đã chuẩn bị bước lên đỡ nàng, trong cái hòm ma pháp đột nhiên lao ra một đạo quang mang màu đỏ, một mẩu gỗ thần biến ảo thành một con hỏa điểu nhỏ bay lên, trong đại sảnh, cơ hồ mọi người đều nghe thấy được tiếng chim hót thanh thúy, mọi người đều cảm giác thấy một loại ma pháp lực lượng thần thánh quay cuồng ở bên cạnh mình, hỏa điểu tiến nhập vào trong tay Sa Nhược, nháy mắt lại biến thành mẩu gỗ thần, trong đại sảnh hồng quang cũng biến mất.
Chẳng lẽ thật sự là thần điểu Phượng hoàng, nghe nói, chỉ có huyễn thú thông linh thực sự, hơn nữa nhất định phải là huyễn thú có cấp bậc, mới có thể tạo ra cảnh tượng khác thường khi nhận chủ. Theo tư liệu lịch sử ghi lại, 400 năm trước, tại vùng núi bắc bộ đế quốc phát hiện ra một con động vật họ nhà mèo khổng lồ, tính tình hung mãnh, hành động nhanh nhẹn, luôn không ngừng làm bị thương dân cư ở vùng lân cận, lúc ấy mấy vị huyễn thú kỵ sĩ cùng với đại ma pháp sư tiến đến bao vây tiễn trừ, sau khi giết chết con mèo khổng lồ, phát hiện còn có một con mèo nhỏ trong hang còn chưa có mở mắt, vừa vặn năm ấy là năm huyễn thú thí luyện, đại ma pháp sư đi theo lập tức tạo thành một cái huyễn cảnh, đem con mèo nhỏ này đặt vào, rồi mang về đế đô. Tại đại hội huyễn thú thí luyện năm đó, mới đầu tất cả mọi người còn chưa nhìn ra con mèo nhỏ này, kết quả là một đạo tặc dong binh xuất thân nghèo hèn dưới tình thế không thể cùng cạnh tranh với những người khác, lựa chọn con mèo nhỏ này. Trong nháy mắt khi mẩu gỗ thần vừa được lựa chọn, từ trong cái hòm ma pháp ánh sáng 7 màu phát ra, mẩu gỗ thần hóa thành dạng mèo, lưng sinh ra 2 cái cánh, nhào vào lòng dong binh. Sau đó, con mèo nhỏ kia được một lữ khách đến từ hải ngoại nhận ra, là một loài động vật được gọi là Xá lỵ sinh ra tại vùng Thần sơn ở hải ngoại, vốn có uy sát hổ bác sư, thích ăn óc sư tử, hổ báo. Rồi sau đó huyễn thú kỵ sĩ kia nhờ có Xá lỵ tương trợ mà có được năng lực vô bì, thực lực vượt xa những kỵ sĩ khác cùng lứa.
Những nữ hài tham gia thí luyện đều lộ ra thần sắc thất vọng, xem ra, con hỏa điểu Phượng hoàng này vô duyên với mình rồi.
Mã Mỹ Ti nước mắt rơi lã chã, nàng vừa rồi lựa chọn cũng chính là con Phượng hoàng đỏ này.
Tiếp theo là 4 nam hài tử do Dong Binh công hội đề cử, là dong binh lấy lãnh thổ của đế quốc làm khu vực hoạt động chính, mục đích của bọn họ tương đối thống nhất, toàn bộ đều lựa chọn huyễn thú sinh ra tại cảnh nội đế quốc, 2 Địa hành long, 1 Mặc hắc câu, còn cả thớt Ô vân áp tuyết mã kia nữa, đều trong lần đầu tiên đã lọt vào tay bọn họ.
Xem ra, lúc Ô vân áp tuyết mã từ trong hòm gỗ bay ra, 2 kỵ sĩ đến từ hệ thống quân đội trên mặt đều lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Tiếp theo theo thứ tự bước lên đài là kỵ sĩ đến từ hệ thống quân đội, trong mấy hệ thống lớn, bọn họ niên kỷ phổ biến thuộc dạng cao nhất, ít nhất đại khái cũng phải 23 tuổi, cơ hồ mỗi người trên mặt đều có vẻ phong sương, nhưng bọn họ cũng là đám nam tử hùng tráng chỉnh tể nhất. Mỗi người đều theo tiêu chuẩn quân đội bước lên đài, vươn tay hướng về cái hòm ma pháp mặc niệm. Sự thật chứng minh, có thể leo tới cấp bậc trên trung đội trưởng trong quân đội trước 25 tuổi, vô luận là có gia tộc hỗ trợ hay không, cũng đều có biểu hiện cực kỳ nổi trội xuất sắc. 2 Địa hành long, 2 Ngân sắc tuyết lang thuận lợi bay ra, tiếp theo, Ngọc thố truy điện cũng bay ra. Khi người cuối cùng một mình tiến lên đài, rất nhiều người nhíu mày, đây chẳng phải là trưởng tử Ái Đức Hoa của Bác Đắc Đặc Lạp Hoa hay sao? Đây là lần thứ 2 tham gia huyễn thú thí luyện của hắn a. Hắn chậm rãi bước lên trước, thần sắc hiển nhiên rất khẩn trương, không biết hắn lựa chọn thứ gì, 30 giây bắt đầu trôi qua, không có huyễn thú nào động đậy, ở thời khắc tối hậu, một mẩu gỗ thần Mặc hắc câu bay ra. Hắn lau lau mồ hôi trên trán rồi đi xuống.
Phía dưới tới phiên đám thiếu niên của Kỵ Sĩ học giáo, đều là kỵ sĩ, nhưng đám thiếu niên này lại khác với những kỵ sĩ của quân đội vừa rồi, bọn họ bước nhanh lên đài, duỗi tay ra bắt đầu lựa chọn, 2 thiếu niên đầu tiên hiển nhiên đặt mục tiêu vào Địa hành long màu đen mười phần khí phách vừa rồi, bọn họ vừa lựa chọn vừa sốt ruột niệm: “Hắc long, hắc long, mau ra đây đi.” Có điều con Địa hành long kia xem ra rất không nể tình, cho nên không thành công, cuối cùng đều thất bại tiêu sái hạ đài, mấy thiếu niên tiếp theo rõ ràng là học được kinh nghiệm, tựa hồ không ai tiếp tục hướng mục tiêu vào Địa hành long màu đen kia nữa, đều hướng ánh mắt về phía những Địa hành long khác cùng với tuyết lang, có 1 nam hài thậm chí còn chọn cá sấu.
Trì Ngạo Thiên vóc dáng cao nhất, xếp hàng cuối cùng, hiện tại đến phiên hắn, hắn bước lên trên thần đài, khác với những người khác, hắn trực tiếp bước tới phía sau cái hòm ma pháp, vươn tay, cắn môi, ánh mắt hơi khép lại một chút, hít một hơi thật dài, đột nhiên hướng sang bức tường huyễn thú huyễn giới phía tây dùng ngữ khí thong thả kêu gọi: “Đồng bọn của ta, huyễn thú của ta, Hắc sắc long vương, xuất hiện đi!”
Từ hắc long huyễn giới kia bỗng nhiên vang lên tiếng hống, một cỗ khí lưu màu đen từ trong cái hòm ma pháp bay ra, bắn về phía Trì Ngạo Thiên, Trì Ngạo Thiên phất tay một cái trên không trung chộp lấy, luồng khí lưu màu đen lập tức tiêu thất. Trì Ngạo Thiên trên mặt chẳng có vẻ gì là vui sướng, hừ một tiếng rồi bước xuống dưới đài.
Tại trường các đại gia chủ hoặc gật hoặc lắc đầu, nhà Trì công tước quả nhiên lại có thêm một đại nhân tài xuất hiện, đã sớm nghe nói tôn tử nhỏ tuổi nhất của Trì gia không thích giao tiếp, tại Kỵ Sĩ học giáo cũng chẳng có tiếng tăm gì, nhưng nếu luận về thực lực thì lại được công nhận là mạnh nhất trong Kỵ Sĩ học giáo.
Rất nhiều người chú ý đến, Hồng Thạch đại đế khóe miệng cũng lộ ra nụ cười sung sướng.
Tiếp theo là 4 học sinh của Ma Pháp học giáo, lúc này, số huyễn thú còn lại cũng không nhiều lắm, người đầu tiên bước lên chính là Lâm Vũ Thường, nàng đã nghĩ kỹ, trước tiên thử Độc giác thú kia xem, nếu Nặc Lâm nói Độc giác thú này chỉ có tinh linh hoặc thiếu nữ thuần khiết mới có thể có được, bản thân mình tựa hồ chưa từng hại ai, chẳng lẽ lại không thuần khiết? Nếu không thành công, thì cũng có thể chọn Hãn huyết bảo mã.
Nghĩ thì khó, nhưng đến lúc làm lại có vẻ rất dễ dàng, nàng còn chưa tiến tới trước cái hòm ma pháp, căn bản chưa kịp duỗi tay ra, chính là từ trong thẻ ghi tên Độc giác thú, một đạo bạch quang đã từ trong hòm lay động mà ra, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay mà nàng vừa triển khai chuẩn bị vươn ra, oa, không phải là may mắn như thế chứ ~~ Tại thí luyện đại sảnh cơ hồ mọi người đều cùng nghĩ như vậy. Đây là một trường hợp rất hiếm thấy trong huyễn thú thí luyện, hiện tại thế là 3 con thông linh huyễn thú cao cấp đã ra.
Tiếp theo, mấy ma pháp sư đều rất nhanh chóng chọn được huyễn thú.
Ở đợt thứ 2, những kỵ sĩ vòng đầu không tuyển chọn được huyễn thú cũng đều rất nhanh trúng tuyển những huyễn thú còn lại.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, tất cả mọi người đều bước tới trước huyễn thú mà mình đã chọn được, mấy ma pháp sư từ phải qua trái lại khởi động từng cái huyễn giới, kỵ sĩ được tuyển chọn đặt tay của mình tại lỗ thông khí duy nhất của huyễn giới, cơ thể chậm rãi bay vào huyễn giới, nếu huyễn thú không có ý thức mãnh liệt phản kháng, như vậy coi như là thành công.
Bởi vì đã thông qua vòng thứ nhất, cho nên xác suất thành công là vô cùng cao, trừ mấy huyễn thú có phản ứng ra, các huyễn thú khác đều thuận lợi tiếp nhận chủ nhân. Mà hắc long, Phượng hoàng, Độc giác thú được nhiều người chú ý nhất lại càng khiến người ta mãn ý, bọn chúng hướng về phía kỵ sĩ đang đứng thẳng, dùng đầu hoặc là sừng chậm rãi nhúc nhích, giống như là đã ký kết khế ước vậy.
Còn lại 5 kỵ sĩ không được huyễn thú thừa nhận, một lần nữa trúng tuyển mẩu gỗ thần ở cái hòm ma pháp, lần thứ 2 đều thoải mái lọt qua cửa.
Hồng Thạch đại đế phi thường hài lòng với quá trình thí luyện lần này, hắn đứng dậy, áo choàng màu vàng phất phơ sau lưng, giọng nam trung hùng hậu vang vọng trong đại sảnh: “Đây là một thời khắc kích động lòng người, đây là một thời khắc mà cả nước cùng chú ý, các vị tương lai sẽ trở thành huyễn thú kỵ sĩ, là vua của các ngươi, ta nhiệt liệt chúc mừng các ngươi, bắt đầu từ thời khắc này, các ngươi đã trở thành rường cột của nước nhà. Ngày mai, các ngươi sẽ khởi hành tới khiêu chiến với kỳ trắc thí tại Thánh Tuyết sơn còn ác liệt hơn nữa, việc này đối với các ngươi mà nói, là một loại áp lực còn lớn hơn nữa, nhưng mà, đây cũng không phải là áp lực lớn nhất mà các ngươi gặp phải, áp lực lớn nhất của các ngươi chính là việc chúng ta sẽ phải cùng nhau xây dựng cho đế quốc của chúng ta trở thành một quốc gia cường đại hơn nữa!”
Không ai nghĩ rằng, Hồng Thạch đại đế cuối cùng sẽ dùng một câu đơn giản mà đầy tính kích động như vậy để kết thúc. Tại trường tất cả mọi người đều nhịn không được cùng giơ tay lên, trừ 3 kỵ sĩ của Thần Thánh giáo đình ra, tất cả những huyễn thú kỵ sĩ khác đều làm tư thế nửa quỳ, thật sâu thi lễ với nhà vua.
Trên đường về phủ công tước, kể cả một người không dễ dàng biểu lộ thái độ như công tước cũng mỉm cười, nói với Trì Ngạo Thiên: “Ngạo Thiên, hôm nay biểu hiện không tệ, con rồng kia chính là con tốt nhất mà ta từng thấy sau bao nhiêu năm sống trong quân ngũ, là rồng trong loài rồng. Xem ra ngươi sau này sẽ có thực lực để tham gia khiêu chiến cự long kỵ sĩ.”
Mà Trì Hàn Phong tiên sinh thì hưng phấn vuốt mặt Trì Ngạo Thiên: “Hắc, tiểu tử, không tệ không tệ, chờ tới lúc có thể cưỡi rồng, lập tức cưỡi đến trước mặt Ngả Mễ, nhớ là chỉ được cho phép hắn xem, không được cho hắn cưỡi, hắc hắc, trước kia ta để hắn học thương cùng với ta, nói đến kỵ sĩ, hắn không học, sông chết chỉ thích làm một kiếm sĩ chẳng có tiền đồ, hiện tại để hắn nhìn cho kỹ xem.”
Đến lúc hoàng hôn, phủ Trì công tước đột nhiên nhận được rất nhiều thiệp mời, mỗi thiệp mời đều rất có ý tứ:
Thúc phụ Trì Đại Đồng
Đường huynh Trì Hàn Phong
Cháu Trì Ngạo Thiên
Cháu Ngả Mễ
Đệ tử: Đại Thanh Sơn
Tiên sinh A Phong
Tiên sinh Lạc Khắc
Tiên sinh Hoắc Ân Tư
Tiên sinh Lôi Cát
Thần thánh cự long Lục Nhi
Mà phần lạc khoản đều chỉ có một cá nhân: Hồng Thạch. Trên thiệp mời nội dung cũng rất đơn giản: Mời chư vị tới Vương thất thiên cung dự gia yến.
Lục Nhi bắt lấy thiệp mời, lăn qua lộn lại lắng nghe, trong ánh mắt toát ra thần sắc thịt thằn lằn, mà phản ứng đầu tiên của Trì Hàn Phong là: Hồng môn yến, đoạn trường cơm, khẳng định là nuốt sẽ không ngon đâu. Đương nhiên, lời vừa nói ra, đã bị Trì công tước vỗ vào đầu một cái. Những người khác còn đang mải nói chuyện cũng đều phì cười.
Sự thật chứng minh, Trì Hàn Phong là ác ý công kích. Hông Thạch đại đế là một vị chủ nhân vô cùng hiếu khách, trong hoa viên hoàng cung, hắn thiết trí 2 bàn tiệc rượu, trong lúc hắn cùng với đám người A Phong, Lạc Khắc, Ngả Mễ hóng gió, cũng công khai tỏ vẻ: Rất nhiều năm trước, rất hy vọng có thể đưa đế quốc biên phòng đại ma thạch - 2 vị đại đội trưởng vĩ đại triệu hồi về đế đô thăng lên làm tham tướng, nhưng bởi vì sự kiện Khất Nguyện tháp, khiến cho 2 vị đại đội trưởng cơ hồ đồng thời mất tích, thật sự là chuyện rất đáng tiếc. Thật không ngờ, sau rất nhiều năm, đường huynh của mình cùng với con trai của xuyên băng bộ binh đại đội trưởng lại có thể xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa Ngả Mễ cũng có thể coi là một người thân thích của hắn, cũng là một chuyện cực kỳ cao hứng. Mà đồng thời, đệ tử chân truyền của đường huynh lại có năng lực trở thành Thần thánh long kỵ sĩ, đây là công lao dạy dỗ của đường huynh, cũng là kết quả nhờ quốc sư Lôi Cát, Dong binh Cấp A Lạc Khắc, A Phong hỗ trợ, cho nên mời mọi người qua để bày tỏ lòng cảm tạ.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đều cảm giác được, trên người Hồng Thạch cũng giống như Dịch Tô III, cái loại phong phạm vương giả này thực sự không phải người bình thường có thể bắt chước được.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều không biết, tại chính điện của Hoàng cung, có 1 bóng người màu đen sau khi nói nhỏ 2 câu với đám thủ vệ, rồi lẻn vào nghị sự sảnh ban ngày dùng làm nơi thí luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.