Quyển 4 - Chương 5: Khốn Thú Vi Lung
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
15/08/2014
Hậu nhân không phải là không có những lời bình luận có phần nuối tiếc, trong trận chiến thành danh tại Tây Lâm đảo, nuối tiếc lớn nhất đối với Dong binh vương có lẽ là không tiện thể ám sát Nặc Đốn vừa mới bị đánh cho trọng thương, để y sau trận chiến này đã học được rất nhiều thủ đoạn từ Ngả Mễ và Hoắc Ân Tư, sau này trở thành kình địch của họ trong Chúng thần đại chiến.
Còn đối với trận chiến lúc bấy giờ mà nói, những gì Dong binh vương các hạ làm được chẳng có gì phải bàn cãi về tính chính xác cả, trong tình huống binh lực không đủ, mà địch nhân rốt cuộc có bao nhiêu bộ đội tiếp viện thì lại không nắm rõ được, thì thực sự không đáng để vì muốn truy sát toàn bộ đám binh lính thú nhân đang chạy tán loạn mà để cho binh lính của Tiểu dong binh đoàn phải nhảy xuống biển. Nếu địch nhân lợi dụng khoảng trống này để xông lên bờ, thì đối với Tiểu dong binh đoàn chính là tai họa ập xuống đầu. Việc cần kíp lúc này là xác định số lượng và tình hình triển khai của địch nhân, phòng bị địch tấn công, đồng thời tìm ra nhược điểm của địch để tấn công.
Có điều… Nếu Ngả Mễ biết lúc ấy hắn đã để sổng mất một trong số những danh tướng đệ nhất mà 1 năm sau sẽ trở thành đối thủ chủ yếu của hắn: Nặc Đốn, nếu Ngả Mễ lúc ấy có thể nghe hiểu được tiếng kêu của mấy tên bán thú nhân còn lại chính là 2 chữ “Đại nhân”, có lẽ lúc ấy hắn sẽ thực sự muốn dẫn theo 1 bộ phận lính tinh nhuệ đi xung phong liều chết một phen. Đáng tiếc, trong chiến tranh không có nhiều chữ Nếu như vậy.
Trong lúc thủy triều rút, chẳng có bộ đội nào cả gan dám đổ bộ lên bờ cả.
Nước biển quá thấp, thuyền lớn căn bản là không thể cập bờ, nếu thả thuyền nhỏ, thì dựa vào động cơ với 3, 4 mái chèo trong lúc thủy triều rút cũng không thể tới gần bờ được. Mà có đến gần được thì sao chứ, thủy triều rút hình thành nên bãi biển dài đến hơn 50 mét, toàn bộ đều là cát mềm, đi 1 bước trượt 2 bước. Địch nhân dù có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng ham đi cướp đất kiểu như vậy, nếu không sớm đã bị Hải Cáp Dong Binh đế quốc cùng với Tu Tư đế quốc tiêu diệt từ lâu rồi.
Hoắc Ân Tư phất tay ý bảo đám lính thu thập tàn cục, lưu lại 1 khúc Thảo nguyên tinh linh cùng với 1 khúc Đại kiếm sĩ phòng thủ, còn để các binh lính khác về doanh trại trước để nghỉ ngơi. Sa Nhược cùng 2 vị mục sư khác của dong binh đoàn cùng 10 y sư bắt đầu công việc tất bật, một số dong binh ngã xuống không thể động đậy được trên mặt đất là trọng điểm cứu chữa của các mục sư, chỉ cần phát hiện vẫn còn có 1 hơi thở, lập tức bắt đầu cứu trợ ngay.
“Thần thánh tinh linh ơi, phóng thích lực lượng của người đi ――”
“Đái Ni Á thần thánh, hãy ban lực lượng của người cho các chiến sĩ của người đi ――”
Trị liệu thuật, Nguyệt quang thuật không ngừng được phóng ra, ánh sáng trắng tinh khiết triệu hồi về trong không khí các tinh linh thần thánh, rất nhanh chóng các miệng vết thương đã cầm máu, cứu một số chiến sĩ đang vật lộn trước bờ vực sinh tử trở về.
Đám y sinh theo sau các mục sư, tiến hành băng, bó bột cho những người bệnh.
30 phút sau, đội trưởng Đại kiếm sĩ doanh phụ trách công tác thống kê chiến trường tiến vào phòng Ngả Mễ: “Báo cáo đoàn trưởng, phó đoàn trưởng, đêm qua chiến tranh, tổng cộng giết được 535 địch nhân, bắt giữ 74 tên; Đại kiếm sĩ doanh hy sinh 17 người, trọng thương 14 người, bị thương nhẹ 20 người; Ma kiếm sĩ doanh tử vong 3 người, trọng thương 12 người, bị thương nhẹ 15 người; Trở kích kiếm sĩ doanh tử vong 1 người, trọng thương 0, bị thương nhẹ 3 người, các doanh khác không có thương vong.”
“Được rồi, ngồi đây nghe chúng ta họp đi.” Ngả Mễ vốn lâu nay luôn chú ý bồi dưỡng các đội trưởng dong binh đoàn vốn là những nhân tài hàng đầu, cấp độ này có thể tham gia hoặc không tham gia hội nghị, song cứ mỗi khi có cơ hội thì đều cho phép bọn họ tham gia: “Quân số giảm 10%, hãy hỏa táng cho các chiến sĩ hy sinh, chôn chặt, chuẩn bị chi tiền tuất. Lát nữa hãy công bố kết quả ra bên ngoài, phải khiến cho các dong binh bảo trì niềm tin tất thắng, nếu không… Tình hình chúng ta như vậy sẽ khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.”
“Ban ngày bọn chúng hẳn là sẽ không tiếp tục tấn công nữa, đợt thủy triều tiếp theo trong ngày hôm nay rơi vào 12:00 đêm, nếu bọn chúng…” Đại Thanh Sơn tay phải vỗ mạnh xuống bàn.
“Phải xem kế hoạch của địch nhân thế nào đã.” Hoắc Ân Tư tiếp lời: “Nếu địch nhân quả thực là muốn bất ngờ tập kích Tây Lâm đảo, như vậy giờ nhất định chúng sẽ rút lui.” Vừa nói Hoắc Ân Tư vừa đứng dậy.
Dựa theo lý giải của hắn, nếu quân đội Pháp Tây Tư đại lục muốn tập kích bất ngờ hòn đảo nhỏ này để làm căn cứ địa tấn công vào đại lục, vậy thì lúc này sẽ không còn là tập kích bất ngờ nữa. Nếu địch nhân rút lui thì sẽ cho thấy lần này chúng chỉ tấn công hòn đảo nhỏ này. Còn nếu quân địch không chịu lùi bước, như vậy cho thấy không riêng gì Tây Lâm đảo, toàn bộ vùng biển phía tây của đế quốc đều bị tấn công. Hơn nữa, căn cứ theo tư liệu dong binh đoàn thu thập được, bờ tây của đế quốc căn bản là không có bất kỳ một lực lượng quân đội chính quy nào, đa số đều là các nhóm kiếm sĩ. Nếu địch nhân toàn bộ đều sử dụng phương thức tiến công như ngày hôm qua, vậy thì xung quanh đây chắc hẳn đều lành ít dữ nhiều ―― Người ta lấy đâu ra tinh linh có thị lực tốt, hơn nữa vừa khéo lúc ấy lại đang nhìn ra phía biển rộng.
“Ngạo Thiên, ngươi lập tức bay một vòng trong khoảng 10 dặm quanh đảo qan sát tình hình địch, chúng ta ở lại đây chờ ngươi. Lệnh cho đội Cuồng thứu kiếm sĩ doanh thứ 1, 2, 3 bay về phía Tây, Nam, Bắc 25 dặm xem tình hình thế nào.” Ngả Mễ vừa cắt cử người vừa nhanh chóng viết 2 phong thư báo cáo quân tình khẩn cấp, lệnh cho 1 nhóm thuộc đội 4, 5 nhanh chóng chuyển 1 phong về Sử Khảm Bố Lôi, phong còn lại tức tốc chuyển đến phủ Tướng quân tại phòng khu Sư Tử hà.
Nửa giờ sau, cùng với 1 tiếng hú dài của Yếu Ly long, Trì Ngạo Thiên đã về đến phòng Ngả Mễ.
Tất cả mọi người quen Trì Ngạo Thiên đều biết, dựa vào khuôn mặt hắn thì chẳng thế phát hiện ra được bí mật gì cả. Không phải bởi vì lòng dạ hắn quá sâu sắc ―― mà bởi đơn giản là chẳng mấy ai như hắn cả ngày chẳng bao giờ biết cười, trên khuôn mặt trắng trẻo luôn luôn tỏ ra hờ hững, nếu không nhờ ánh mắt thi thoảng còn có thể biểu hiện ra vẻ giận dữ, thì bộ mặt Trì Ngạo Thiên thiếu gia cơ bản chẳng khác gì được làm từ Thạch Cao.
Lúc còn ở Sử Khảm Bố Lôi, từng có vị hầu tước định đem con gái mình gả cho nhị thiếu gia của Trì gia, bèn nhờ Trì Hàn Phong nể tình là bạn huyễn thú kỵ sĩ đồng niên bố trí cho Trì Ngạo Thiên tới gặp con gái mình. Theo đạo lý, việc này Trì Ngạo Thiên hẳn phải rất thích thú, là người thừa kế bậc 2 được chỉ định của Trì gia, tối đa cũng chỉ có thể đạt đến tước vị tử tước, nếu không được thừa kế thì đừng mong có được tí đất phong nào. Trong khi nếu đồng ý cưới con gái hầu tước, thì lập tức cái gì cũng có.
Nghe nói 2 người trẻ tuổi bị khép hờ cửa đẩy vào chung một chỗ, 15 phút sau, tiểu cô nương 17 tuổi kia bỗng khóc rống lên từ trong phòng vọt ra. Hầu tước cực kỳ phẫn nộ, cứ tưởng nhị thiếu gia Trì gia đã đem thiên kim nhà mình ra làm chuyện gì đó, cho dù mong muốn thế nào thì cũng không thể vội vã như vậy được, nếu không cho dù sau này cả 2 có đính hôn đi chăng nữa, thì chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ trở thành 1 nỗi sỉ nhục đối với cả 2 danh môn.
Có điều Trì Hàn Phong lại tỏ ra chẳng có gì là vội vã cả, vỗ vỗ vai hầu tước: “Không cần phải lo lắng đâu, yên tâm đi, có tướng quân phòng thủ khu vực kinh đô và vùng lân cận ta ở đây, ông còn lo gì có kẻ trộm nữa? Đừng hiểu lầm nó, cháu ta không giống như ông nghĩ đâu. Cứ thử cho phu nhân của ông tới hỏi tiểu thư là biết ngay.”
Tiểu cô nương kia trong lúc nức nở mới cho biết: “Nam nhân kia ngồi ở trong phòng, chẳng nói năng gì hết, cứ y như tảng đá vậy, trong phòng lạnh lẽo quá, ngay đến ly nước cũng đóng thành băng. Con sợ lắm.”
Lâm Vũ Thường sau khi nghe được chuyện này, trong một dịp yến hội cung đình đã ngang nhiên kết luận: “Có thể kết làm đồng bọn với 1 đôi đầu đất tại biên phòng đế quốc như Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, thì nếu không phải đầu đất thì e rằng cũng là đầu đá.” Dựa vào biểu hiện của Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên qua nhiều lần yến hội, câu danh ngôn này của Lâm Vũ Thường nhất thời được truyền lưu rộng khắp trong tầng lớp thượng tầng tại Sử Khảm Bố Lôi.
Trì Ngạo Thiên thản nhiên ngồi xuống, vớ lấy ly nước uống 1 ngụm: “Tình hình so với chúng ta tưởng tượng còn tệ hơn nhiều.”
Đúng như lời Trì Ngạo Thiên nói, giữa mùa hạ Ma Pháp lịch năm thứ 4, tình hình Tiểu dong binh đoàn giữa vòng vây của Pháp Tây Tư đại lục là vô cùng xấu. Về phía biển, quân đoàn chinh tây của Pháp Tây Tư đã huy động toàn bộ đội dự bị tới đây, hội hợp với đoàn quân thảm bại quay về của Nặc Đốn, tổng binh lực lên đến 5.400 người. Phía bắc Tây Lâm đảo là 3 thiên nhân đội, trong đó 1 đội men theo bờ Sư Tử hà tiến vào từ cửa biển, 2 đội còn lại tiến vào từ hướng bờ tây với khoảng cách giữa các đội là 20 dặm; Phía nam Tây Lâm đảo là 1 thiên nhân đội, lúc này cũng đã đánh tan quân phòng ngự của Tu Tư đế quốc để triển khai quân cách bờ nam Sư Tử hà 5 dặm.
Dựa theo kế hoạch Nặc Đốn đưa ra, tác chiến lần này có 3 điểm mấu chốt lớn:
1. Trọng tâm chính là chiếm lĩnh Tây Lâm đảo. Ở bờ biển phía tây của đế quốc căn bản là không có thuyền đội quy mô lớn. Một khi chiếm được Tây Lâm đảo là có thể thành lập căn cứ địa để tấn công Ngả Mễ đế quốc và Tu Tư đế quốc 2 nước.
2. Tây Lâm đảo – trọng tâm của đợt công kích lần này, thuộc lãnh thổ của Ngả Mễ đế quốc, mà Ngả Mễ đế quốc lại là đế quốc quân sự cường đại nhất lúc bấy giờ. Trong tình huống này, cần phải thành lập vùng đất trung gian tại Tây Lâm đảo ven Ngả Mễ đế quốc, bởi vậy đại bộ phận binh linh sẽ tập kết tại địa điểm này;
3. Tấn công Tu Tư đế quốc chính là chiến dịch cần thiết, để đảm bảo trong toàn bộ chiến dịch, quân chinh tây sẽ không rơi vào cảnh 2 mặt thụ địch, quan trọng nhất là, thiên nhân đội ở phía nam có thể rút lui bất cứ lúc nào ―― Dù sao thì ở bờ biển phía nam của Tu Tư đế quốc vẫn còn có 1 nhánh quân đội cường đại gây ra phiền toái cho họ.
Trì Ngạo Thiên phát hiện dọc Sư Tử hà tiến sâu vào 10 dặm ở 2 bên bờ sông đều là khu vực khống chế của thú nhân. Trong tình huống này, nếu như không có quân đội đế quốc chủ trì, Tiểu dong binh đoàn bất kể là từ hướng nào cũng rất khó để vượt qua Sư Tử hà rộng lớn, cho dù có tới được bên kia bờ sông, thì ngoài biển các đội tàu lên tới mấy nghìn người cũng sẽ tức tốc truy đuổi trong thời gian ngắn ngủi, rồi lập tức bao vây Tiểu dong binh đoàn.
“Nói như vậy thì tối nay thú nhân nhất định sẽ thừa dịp thủy triều lên để tiếp tục công kích!” Ba Nhĩ Ba Tư cất tiếng.
“Ừm, nếu không thì chỉ cần để quân đội đế quốc nắm được tình hình, thành lập đại đội, thì ở ven đế quốc mấy nghìn người kiểu gì cũng sẽ bị đuổi ra biển lớn ―― Bất kể thế nào thì bọn chúng cũng chỉ có mấy ngàn người, mà gần phòng khu Sư Tử hà còn có đến hơn 20.000 người. Còn vị trí Tây Lâm đảo của chúng ta lại chẳng khác nào hạt táo bị nuốt chửng vào bụng, trong ngoài giáp công, nói không chừng bọn chúng toàn quân sẽ bị diệt.” Suốt 1 đêm không ngủ, Ngả Mễ có phần mệt nhọc, vừa nói vừa ngáp: “Tất cả mọi người đi ngủ một giấc đi, ta biết phải làm thế nào rồi, chẳng phải là chỉ cần trong lúc thủy triều rút xuống khiến bọn chúng đều không thể ngủ yên được, cho chúng mệt chết đi, thì tới lúc thủy triều dâng để xem bọn chúng làm sao có thể đến tấn công được?”
Cơ hồ mọi người mắt đều sáng ngời lên, trên mặt đều lộ ra nụ cười bí hiểm, tất cả đều chuyển hướng dời sang phòng Đại Thanh Sơn.
2 phút sau, toàn bộ cán bộ trọng yếu của Tiểu dong binh đoàn đều tụ tập ở trước giường Đại Thanh Sơn ―― Tạm thời cứ gọi là giường của Đại Thanh Sơn đi, dù rằng phần lớn thời gian người ngủ trên giường không phải là bản thân phó đoàn trưởng.
Phì ―― phò -, phì ―― phò -… Tiếng ngáy dài của Lục Nhi vang vọng ở trong phòng rung động tới tận tâm can, tại Tiểu dong binh đoàn ngay đến cả tấm đệm quý báu được nhồi bằng lông thiên nga mà đoàn trưởng đầy luyến tiếc cũng được khoác lên người Lục Nhi, ở chỗ gần mũi, tấm chăn theo hơi thở của nó cũng đồng thời nhô lên hạ xuống.
Nói đến tấm đệm lông thiên nga tinh khiết này, vốn là vật được Hồng Thạch đại đế ngự dụng, sau này bị một tên trông coi vụng trộm lấy ra chuẩn bị đem bán đấu giá, lúc ấy trên biển quảng cáo ghi: “Suối nguồn tinh lực căn bản giúp Quốc vương bệ hạ 1 đêm ngự thập nữ!” Lục Nhi đại nhân vừa vặn lúc ấy ở bên cạnh, lấy móng nhỏ xoa xoa, cảm thấy cực kỳ thoải mái, thừa dịp bá tước đại nhân không chú ý, đã vụng trộm thó đi, cho rằng “Thứ này ta rất thích, để cho ta dùng là phù hợp nhất!”. Có điều rồng cấp 3 vốn còn chưa biết chữ, trên tấm đệm trải giường làm bằng lông thiên nga vẫn còn dán nguyên mác “Suối nguồn tinh lực căn bản giúp Quốc vương bệ hạ 1 đêm ngự thập nữ!”
“Lục Nhi, dậy dậy, ta tìm ngươi có chuyện đây.” Ngả Mễ vỗ vỗ cái đầu nhẵn của Lục Nhi.
Rồng trong lúc ngủ say là cực kỳ khó để đánh thức, Lục Nhi tựa hồ cũng nghe thấy bên tai có cái gì đó vo vo ve ve, đầu lại rúc sâu xuống dưới gối, một chân giữ chặt gối, khiến cho lỗ tai hoàn toàn mất đi tác dụng. Tiếp theo mông rồng lại chổng đưa lên, đuôi rồng khổng lồ bắt đầu lúc ẩn lúc hiện đuổi côn trùng. Đuôi rồng dài tới 1 mét cơ hồ là chỉ trong nháy mắt đã quét ngang tới nửa phòng, cũng may mọi người vốn đã quen các đòn tấn công ma pháp lẫn tấn công vật lý của Lục Nhi, nên hoặc nhô lên hoặc thụp xuống đều né tránh được, còn Ngả Mễ ở gần Lục Nhi nhất tất nhiên là nhảy lên đầu Lục Nhi để né đòn tấn công ―― Sau nhiều lần thí nghiệm, năng lực chịu tải của đầu Lục Nhi vẫn còn rất cao. Dù sao cũng chẳng có người ngoài, hiện tại cũng không cần phải… diễn tập tỏ ra tôn trọng Lục Nhi đại nhân tới cỡ nào.
Hổ lớn mông không thể sờ được, song đầu rồng lớn thì lại có thể ngồi xuống. Tiếng kéo bễ dài dằng dặc của Lục Nhi căn bản cũng không hề ngừng lại.
Cho đến giờ, Ngả Mễ vẫn còn rất thắc mắc một việc, ngoài hắn ra, các long kỵ sĩ làm cách nào có thể đánh thức được rồng trong lúc mơ ngủ? Dựa theo biểu hiện của Lục Nhi, mỗi giấc ngủ thường kéo dài khoảng 3, 5 ngày, lại còn thường xuyên phóng ra 1 cái kết giới cách âm ở trong phòng mình. Nếu những con rồng khác cũng đều như vậy, thì làm sao cso thể đánh giặc được nhỉ, không phải mọi người đều đợi cho đến khi rồng của mình tỉnh giấc mới tham gia chiến đấu đấy chứ… Nếu không thì chỉ có Thần Thánh cự long mới như vậy, còn những con rồng khác thì đều giống người, ngủ sớm thức sớm thân thể khỏe mạnh. Cách giải thích như vậy cũng là hợp lý, đại khái cũng dựa vào lý do này mới dẫn đến việc Đại Thanh Sơn “may mắn” trở thành thiên cổ đệ nhất Thần thánh long kỵ sĩ ―― Những người khác cho dù có trở thành Thần thánh long kỵ sĩ, phỏng chừng cũng không có nhiều cơ hội cưỡi rồng bay ra ngoài, cho nên tới giờ cũng chẳng có ai biết đến.
Còn đối với trận chiến lúc bấy giờ mà nói, những gì Dong binh vương các hạ làm được chẳng có gì phải bàn cãi về tính chính xác cả, trong tình huống binh lực không đủ, mà địch nhân rốt cuộc có bao nhiêu bộ đội tiếp viện thì lại không nắm rõ được, thì thực sự không đáng để vì muốn truy sát toàn bộ đám binh lính thú nhân đang chạy tán loạn mà để cho binh lính của Tiểu dong binh đoàn phải nhảy xuống biển. Nếu địch nhân lợi dụng khoảng trống này để xông lên bờ, thì đối với Tiểu dong binh đoàn chính là tai họa ập xuống đầu. Việc cần kíp lúc này là xác định số lượng và tình hình triển khai của địch nhân, phòng bị địch tấn công, đồng thời tìm ra nhược điểm của địch để tấn công.
Có điều… Nếu Ngả Mễ biết lúc ấy hắn đã để sổng mất một trong số những danh tướng đệ nhất mà 1 năm sau sẽ trở thành đối thủ chủ yếu của hắn: Nặc Đốn, nếu Ngả Mễ lúc ấy có thể nghe hiểu được tiếng kêu của mấy tên bán thú nhân còn lại chính là 2 chữ “Đại nhân”, có lẽ lúc ấy hắn sẽ thực sự muốn dẫn theo 1 bộ phận lính tinh nhuệ đi xung phong liều chết một phen. Đáng tiếc, trong chiến tranh không có nhiều chữ Nếu như vậy.
Trong lúc thủy triều rút, chẳng có bộ đội nào cả gan dám đổ bộ lên bờ cả.
Nước biển quá thấp, thuyền lớn căn bản là không thể cập bờ, nếu thả thuyền nhỏ, thì dựa vào động cơ với 3, 4 mái chèo trong lúc thủy triều rút cũng không thể tới gần bờ được. Mà có đến gần được thì sao chứ, thủy triều rút hình thành nên bãi biển dài đến hơn 50 mét, toàn bộ đều là cát mềm, đi 1 bước trượt 2 bước. Địch nhân dù có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng ham đi cướp đất kiểu như vậy, nếu không sớm đã bị Hải Cáp Dong Binh đế quốc cùng với Tu Tư đế quốc tiêu diệt từ lâu rồi.
Hoắc Ân Tư phất tay ý bảo đám lính thu thập tàn cục, lưu lại 1 khúc Thảo nguyên tinh linh cùng với 1 khúc Đại kiếm sĩ phòng thủ, còn để các binh lính khác về doanh trại trước để nghỉ ngơi. Sa Nhược cùng 2 vị mục sư khác của dong binh đoàn cùng 10 y sư bắt đầu công việc tất bật, một số dong binh ngã xuống không thể động đậy được trên mặt đất là trọng điểm cứu chữa của các mục sư, chỉ cần phát hiện vẫn còn có 1 hơi thở, lập tức bắt đầu cứu trợ ngay.
“Thần thánh tinh linh ơi, phóng thích lực lượng của người đi ――”
“Đái Ni Á thần thánh, hãy ban lực lượng của người cho các chiến sĩ của người đi ――”
Trị liệu thuật, Nguyệt quang thuật không ngừng được phóng ra, ánh sáng trắng tinh khiết triệu hồi về trong không khí các tinh linh thần thánh, rất nhanh chóng các miệng vết thương đã cầm máu, cứu một số chiến sĩ đang vật lộn trước bờ vực sinh tử trở về.
Đám y sinh theo sau các mục sư, tiến hành băng, bó bột cho những người bệnh.
30 phút sau, đội trưởng Đại kiếm sĩ doanh phụ trách công tác thống kê chiến trường tiến vào phòng Ngả Mễ: “Báo cáo đoàn trưởng, phó đoàn trưởng, đêm qua chiến tranh, tổng cộng giết được 535 địch nhân, bắt giữ 74 tên; Đại kiếm sĩ doanh hy sinh 17 người, trọng thương 14 người, bị thương nhẹ 20 người; Ma kiếm sĩ doanh tử vong 3 người, trọng thương 12 người, bị thương nhẹ 15 người; Trở kích kiếm sĩ doanh tử vong 1 người, trọng thương 0, bị thương nhẹ 3 người, các doanh khác không có thương vong.”
“Được rồi, ngồi đây nghe chúng ta họp đi.” Ngả Mễ vốn lâu nay luôn chú ý bồi dưỡng các đội trưởng dong binh đoàn vốn là những nhân tài hàng đầu, cấp độ này có thể tham gia hoặc không tham gia hội nghị, song cứ mỗi khi có cơ hội thì đều cho phép bọn họ tham gia: “Quân số giảm 10%, hãy hỏa táng cho các chiến sĩ hy sinh, chôn chặt, chuẩn bị chi tiền tuất. Lát nữa hãy công bố kết quả ra bên ngoài, phải khiến cho các dong binh bảo trì niềm tin tất thắng, nếu không… Tình hình chúng ta như vậy sẽ khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.”
“Ban ngày bọn chúng hẳn là sẽ không tiếp tục tấn công nữa, đợt thủy triều tiếp theo trong ngày hôm nay rơi vào 12:00 đêm, nếu bọn chúng…” Đại Thanh Sơn tay phải vỗ mạnh xuống bàn.
“Phải xem kế hoạch của địch nhân thế nào đã.” Hoắc Ân Tư tiếp lời: “Nếu địch nhân quả thực là muốn bất ngờ tập kích Tây Lâm đảo, như vậy giờ nhất định chúng sẽ rút lui.” Vừa nói Hoắc Ân Tư vừa đứng dậy.
Dựa theo lý giải của hắn, nếu quân đội Pháp Tây Tư đại lục muốn tập kích bất ngờ hòn đảo nhỏ này để làm căn cứ địa tấn công vào đại lục, vậy thì lúc này sẽ không còn là tập kích bất ngờ nữa. Nếu địch nhân rút lui thì sẽ cho thấy lần này chúng chỉ tấn công hòn đảo nhỏ này. Còn nếu quân địch không chịu lùi bước, như vậy cho thấy không riêng gì Tây Lâm đảo, toàn bộ vùng biển phía tây của đế quốc đều bị tấn công. Hơn nữa, căn cứ theo tư liệu dong binh đoàn thu thập được, bờ tây của đế quốc căn bản là không có bất kỳ một lực lượng quân đội chính quy nào, đa số đều là các nhóm kiếm sĩ. Nếu địch nhân toàn bộ đều sử dụng phương thức tiến công như ngày hôm qua, vậy thì xung quanh đây chắc hẳn đều lành ít dữ nhiều ―― Người ta lấy đâu ra tinh linh có thị lực tốt, hơn nữa vừa khéo lúc ấy lại đang nhìn ra phía biển rộng.
“Ngạo Thiên, ngươi lập tức bay một vòng trong khoảng 10 dặm quanh đảo qan sát tình hình địch, chúng ta ở lại đây chờ ngươi. Lệnh cho đội Cuồng thứu kiếm sĩ doanh thứ 1, 2, 3 bay về phía Tây, Nam, Bắc 25 dặm xem tình hình thế nào.” Ngả Mễ vừa cắt cử người vừa nhanh chóng viết 2 phong thư báo cáo quân tình khẩn cấp, lệnh cho 1 nhóm thuộc đội 4, 5 nhanh chóng chuyển 1 phong về Sử Khảm Bố Lôi, phong còn lại tức tốc chuyển đến phủ Tướng quân tại phòng khu Sư Tử hà.
Nửa giờ sau, cùng với 1 tiếng hú dài của Yếu Ly long, Trì Ngạo Thiên đã về đến phòng Ngả Mễ.
Tất cả mọi người quen Trì Ngạo Thiên đều biết, dựa vào khuôn mặt hắn thì chẳng thế phát hiện ra được bí mật gì cả. Không phải bởi vì lòng dạ hắn quá sâu sắc ―― mà bởi đơn giản là chẳng mấy ai như hắn cả ngày chẳng bao giờ biết cười, trên khuôn mặt trắng trẻo luôn luôn tỏ ra hờ hững, nếu không nhờ ánh mắt thi thoảng còn có thể biểu hiện ra vẻ giận dữ, thì bộ mặt Trì Ngạo Thiên thiếu gia cơ bản chẳng khác gì được làm từ Thạch Cao.
Lúc còn ở Sử Khảm Bố Lôi, từng có vị hầu tước định đem con gái mình gả cho nhị thiếu gia của Trì gia, bèn nhờ Trì Hàn Phong nể tình là bạn huyễn thú kỵ sĩ đồng niên bố trí cho Trì Ngạo Thiên tới gặp con gái mình. Theo đạo lý, việc này Trì Ngạo Thiên hẳn phải rất thích thú, là người thừa kế bậc 2 được chỉ định của Trì gia, tối đa cũng chỉ có thể đạt đến tước vị tử tước, nếu không được thừa kế thì đừng mong có được tí đất phong nào. Trong khi nếu đồng ý cưới con gái hầu tước, thì lập tức cái gì cũng có.
Nghe nói 2 người trẻ tuổi bị khép hờ cửa đẩy vào chung một chỗ, 15 phút sau, tiểu cô nương 17 tuổi kia bỗng khóc rống lên từ trong phòng vọt ra. Hầu tước cực kỳ phẫn nộ, cứ tưởng nhị thiếu gia Trì gia đã đem thiên kim nhà mình ra làm chuyện gì đó, cho dù mong muốn thế nào thì cũng không thể vội vã như vậy được, nếu không cho dù sau này cả 2 có đính hôn đi chăng nữa, thì chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ trở thành 1 nỗi sỉ nhục đối với cả 2 danh môn.
Có điều Trì Hàn Phong lại tỏ ra chẳng có gì là vội vã cả, vỗ vỗ vai hầu tước: “Không cần phải lo lắng đâu, yên tâm đi, có tướng quân phòng thủ khu vực kinh đô và vùng lân cận ta ở đây, ông còn lo gì có kẻ trộm nữa? Đừng hiểu lầm nó, cháu ta không giống như ông nghĩ đâu. Cứ thử cho phu nhân của ông tới hỏi tiểu thư là biết ngay.”
Tiểu cô nương kia trong lúc nức nở mới cho biết: “Nam nhân kia ngồi ở trong phòng, chẳng nói năng gì hết, cứ y như tảng đá vậy, trong phòng lạnh lẽo quá, ngay đến ly nước cũng đóng thành băng. Con sợ lắm.”
Lâm Vũ Thường sau khi nghe được chuyện này, trong một dịp yến hội cung đình đã ngang nhiên kết luận: “Có thể kết làm đồng bọn với 1 đôi đầu đất tại biên phòng đế quốc như Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, thì nếu không phải đầu đất thì e rằng cũng là đầu đá.” Dựa vào biểu hiện của Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên qua nhiều lần yến hội, câu danh ngôn này của Lâm Vũ Thường nhất thời được truyền lưu rộng khắp trong tầng lớp thượng tầng tại Sử Khảm Bố Lôi.
Trì Ngạo Thiên thản nhiên ngồi xuống, vớ lấy ly nước uống 1 ngụm: “Tình hình so với chúng ta tưởng tượng còn tệ hơn nhiều.”
Đúng như lời Trì Ngạo Thiên nói, giữa mùa hạ Ma Pháp lịch năm thứ 4, tình hình Tiểu dong binh đoàn giữa vòng vây của Pháp Tây Tư đại lục là vô cùng xấu. Về phía biển, quân đoàn chinh tây của Pháp Tây Tư đã huy động toàn bộ đội dự bị tới đây, hội hợp với đoàn quân thảm bại quay về của Nặc Đốn, tổng binh lực lên đến 5.400 người. Phía bắc Tây Lâm đảo là 3 thiên nhân đội, trong đó 1 đội men theo bờ Sư Tử hà tiến vào từ cửa biển, 2 đội còn lại tiến vào từ hướng bờ tây với khoảng cách giữa các đội là 20 dặm; Phía nam Tây Lâm đảo là 1 thiên nhân đội, lúc này cũng đã đánh tan quân phòng ngự của Tu Tư đế quốc để triển khai quân cách bờ nam Sư Tử hà 5 dặm.
Dựa theo kế hoạch Nặc Đốn đưa ra, tác chiến lần này có 3 điểm mấu chốt lớn:
1. Trọng tâm chính là chiếm lĩnh Tây Lâm đảo. Ở bờ biển phía tây của đế quốc căn bản là không có thuyền đội quy mô lớn. Một khi chiếm được Tây Lâm đảo là có thể thành lập căn cứ địa để tấn công Ngả Mễ đế quốc và Tu Tư đế quốc 2 nước.
2. Tây Lâm đảo – trọng tâm của đợt công kích lần này, thuộc lãnh thổ của Ngả Mễ đế quốc, mà Ngả Mễ đế quốc lại là đế quốc quân sự cường đại nhất lúc bấy giờ. Trong tình huống này, cần phải thành lập vùng đất trung gian tại Tây Lâm đảo ven Ngả Mễ đế quốc, bởi vậy đại bộ phận binh linh sẽ tập kết tại địa điểm này;
3. Tấn công Tu Tư đế quốc chính là chiến dịch cần thiết, để đảm bảo trong toàn bộ chiến dịch, quân chinh tây sẽ không rơi vào cảnh 2 mặt thụ địch, quan trọng nhất là, thiên nhân đội ở phía nam có thể rút lui bất cứ lúc nào ―― Dù sao thì ở bờ biển phía nam của Tu Tư đế quốc vẫn còn có 1 nhánh quân đội cường đại gây ra phiền toái cho họ.
Trì Ngạo Thiên phát hiện dọc Sư Tử hà tiến sâu vào 10 dặm ở 2 bên bờ sông đều là khu vực khống chế của thú nhân. Trong tình huống này, nếu như không có quân đội đế quốc chủ trì, Tiểu dong binh đoàn bất kể là từ hướng nào cũng rất khó để vượt qua Sư Tử hà rộng lớn, cho dù có tới được bên kia bờ sông, thì ngoài biển các đội tàu lên tới mấy nghìn người cũng sẽ tức tốc truy đuổi trong thời gian ngắn ngủi, rồi lập tức bao vây Tiểu dong binh đoàn.
“Nói như vậy thì tối nay thú nhân nhất định sẽ thừa dịp thủy triều lên để tiếp tục công kích!” Ba Nhĩ Ba Tư cất tiếng.
“Ừm, nếu không thì chỉ cần để quân đội đế quốc nắm được tình hình, thành lập đại đội, thì ở ven đế quốc mấy nghìn người kiểu gì cũng sẽ bị đuổi ra biển lớn ―― Bất kể thế nào thì bọn chúng cũng chỉ có mấy ngàn người, mà gần phòng khu Sư Tử hà còn có đến hơn 20.000 người. Còn vị trí Tây Lâm đảo của chúng ta lại chẳng khác nào hạt táo bị nuốt chửng vào bụng, trong ngoài giáp công, nói không chừng bọn chúng toàn quân sẽ bị diệt.” Suốt 1 đêm không ngủ, Ngả Mễ có phần mệt nhọc, vừa nói vừa ngáp: “Tất cả mọi người đi ngủ một giấc đi, ta biết phải làm thế nào rồi, chẳng phải là chỉ cần trong lúc thủy triều rút xuống khiến bọn chúng đều không thể ngủ yên được, cho chúng mệt chết đi, thì tới lúc thủy triều dâng để xem bọn chúng làm sao có thể đến tấn công được?”
Cơ hồ mọi người mắt đều sáng ngời lên, trên mặt đều lộ ra nụ cười bí hiểm, tất cả đều chuyển hướng dời sang phòng Đại Thanh Sơn.
2 phút sau, toàn bộ cán bộ trọng yếu của Tiểu dong binh đoàn đều tụ tập ở trước giường Đại Thanh Sơn ―― Tạm thời cứ gọi là giường của Đại Thanh Sơn đi, dù rằng phần lớn thời gian người ngủ trên giường không phải là bản thân phó đoàn trưởng.
Phì ―― phò -, phì ―― phò -… Tiếng ngáy dài của Lục Nhi vang vọng ở trong phòng rung động tới tận tâm can, tại Tiểu dong binh đoàn ngay đến cả tấm đệm quý báu được nhồi bằng lông thiên nga mà đoàn trưởng đầy luyến tiếc cũng được khoác lên người Lục Nhi, ở chỗ gần mũi, tấm chăn theo hơi thở của nó cũng đồng thời nhô lên hạ xuống.
Nói đến tấm đệm lông thiên nga tinh khiết này, vốn là vật được Hồng Thạch đại đế ngự dụng, sau này bị một tên trông coi vụng trộm lấy ra chuẩn bị đem bán đấu giá, lúc ấy trên biển quảng cáo ghi: “Suối nguồn tinh lực căn bản giúp Quốc vương bệ hạ 1 đêm ngự thập nữ!” Lục Nhi đại nhân vừa vặn lúc ấy ở bên cạnh, lấy móng nhỏ xoa xoa, cảm thấy cực kỳ thoải mái, thừa dịp bá tước đại nhân không chú ý, đã vụng trộm thó đi, cho rằng “Thứ này ta rất thích, để cho ta dùng là phù hợp nhất!”. Có điều rồng cấp 3 vốn còn chưa biết chữ, trên tấm đệm trải giường làm bằng lông thiên nga vẫn còn dán nguyên mác “Suối nguồn tinh lực căn bản giúp Quốc vương bệ hạ 1 đêm ngự thập nữ!”
“Lục Nhi, dậy dậy, ta tìm ngươi có chuyện đây.” Ngả Mễ vỗ vỗ cái đầu nhẵn của Lục Nhi.
Rồng trong lúc ngủ say là cực kỳ khó để đánh thức, Lục Nhi tựa hồ cũng nghe thấy bên tai có cái gì đó vo vo ve ve, đầu lại rúc sâu xuống dưới gối, một chân giữ chặt gối, khiến cho lỗ tai hoàn toàn mất đi tác dụng. Tiếp theo mông rồng lại chổng đưa lên, đuôi rồng khổng lồ bắt đầu lúc ẩn lúc hiện đuổi côn trùng. Đuôi rồng dài tới 1 mét cơ hồ là chỉ trong nháy mắt đã quét ngang tới nửa phòng, cũng may mọi người vốn đã quen các đòn tấn công ma pháp lẫn tấn công vật lý của Lục Nhi, nên hoặc nhô lên hoặc thụp xuống đều né tránh được, còn Ngả Mễ ở gần Lục Nhi nhất tất nhiên là nhảy lên đầu Lục Nhi để né đòn tấn công ―― Sau nhiều lần thí nghiệm, năng lực chịu tải của đầu Lục Nhi vẫn còn rất cao. Dù sao cũng chẳng có người ngoài, hiện tại cũng không cần phải… diễn tập tỏ ra tôn trọng Lục Nhi đại nhân tới cỡ nào.
Hổ lớn mông không thể sờ được, song đầu rồng lớn thì lại có thể ngồi xuống. Tiếng kéo bễ dài dằng dặc của Lục Nhi căn bản cũng không hề ngừng lại.
Cho đến giờ, Ngả Mễ vẫn còn rất thắc mắc một việc, ngoài hắn ra, các long kỵ sĩ làm cách nào có thể đánh thức được rồng trong lúc mơ ngủ? Dựa theo biểu hiện của Lục Nhi, mỗi giấc ngủ thường kéo dài khoảng 3, 5 ngày, lại còn thường xuyên phóng ra 1 cái kết giới cách âm ở trong phòng mình. Nếu những con rồng khác cũng đều như vậy, thì làm sao cso thể đánh giặc được nhỉ, không phải mọi người đều đợi cho đến khi rồng của mình tỉnh giấc mới tham gia chiến đấu đấy chứ… Nếu không thì chỉ có Thần Thánh cự long mới như vậy, còn những con rồng khác thì đều giống người, ngủ sớm thức sớm thân thể khỏe mạnh. Cách giải thích như vậy cũng là hợp lý, đại khái cũng dựa vào lý do này mới dẫn đến việc Đại Thanh Sơn “may mắn” trở thành thiên cổ đệ nhất Thần thánh long kỵ sĩ ―― Những người khác cho dù có trở thành Thần thánh long kỵ sĩ, phỏng chừng cũng không có nhiều cơ hội cưỡi rồng bay ra ngoài, cho nên tới giờ cũng chẳng có ai biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.