Quyển 4 - Chương 4: Tiểu Thắng Nhược Bại
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
15/08/2014
Trong Chúng Thần chi chiến, quân đoàn thứ 3 của Pháp Tây Tư đại lục xưa nay được hưởng vinh dự cực cao.
Ngoài 2 đại doanh soái tiếng tăm lẫy lừng của Pháp Tây Tư thống lĩnh quân đoàn 1 và quân đoàn 2 ra, quân đoàn 3 dưới sự chỉ huy của đệ nhất đại danh tướng Nặc Đốn, có thể nói là thứ lợi khí chiến tranh nhạy bén, quỷ dị, mau lẹ nhất trong toàn bộ quân đội của Pháp Tây Tư, ở trong cuộc chiến này tỏa sáng căn bản là lấn át luôn cả ánh hào quang của 2 đại doanh soái.
Tại tràng tam phương đại chiến liên miên đó, bất kể là bên ta hay bên địch hay là phe còn lại đều lúc nào cũng phải để ý xem quân đoàn 3 có dị động gì hay không. Nhận định về quần thể chiến đấu này của Pháp Tây Tư, Học viện quân sự Sử Khảm Bố Lôi đánh giá như sau:
Tĩnh như xử nữ, động như linh hồ. Mặc dù 80% binh lực của quân đoàn được hợp thành từ bộ binh trang bị nhẹ, bộ binh trang bị nặng, nhưng lại vang danh hậu thế về sự cơ động tác chiến, trong nhiều trận đại chiến, số trận điển hình sử dụng kiếm sĩ trang bị nhẹ trăm dặm bôn tập giành chiến thắng nhiều không đếm xuể. Nhìn chung trong toàn bộ lịch sử chiến tranh, có thể sáng tạo ra một lực lượng tập kích bất ngờ lớn đến như vậy, điển hình về lối đánh thần tốc, cho dù là trong toàn bộ kỵ sĩ bộ đội và phi hành bộ đội cũng rất hiếm gặp.
Chủ soái quân đội Nặc Đốn thiện nghệ đánh đột kích, giữa chiến cuộc trông như một khối hỗn loạn có thể nhanh chóng nắm bắt được tử huyệt của địch quân. “Giữa vạn quân lấy đầu tướng địch dễ như lấy đồ trong túi” chính là lời bình luận chính xác nhất về thủ đoạn cao siêu của y trong chiến tranh.
Đương nhiên, điều đáng để nhắc đến nhất chính là, đại bộ phận nhà nghiên cứu lịch sử quân sự đều cho rằng: Tác phong chỉ huy của Nặc Đốn đến từ chủ tướng địch, người tặng cho y thất bại đầu tiên trong cuộc đời ―― Dong binh vương Ngả Mễ.
Nặc Đốn bấy giờ bị vây giữa hàng loạt đòn đau của Tiểu dong binh đoàn chắc hẳn không ngờ rằng hậu thế lại đánh giá hắn cao như vậy, trước mắt đối với hắn vấn đề lớn nhất chính là làm thế nào để có thể vẫn còn sống mà xông tới bờ biển, thoát khỏi sự công kích của cung tiễn thủ và ma pháp sư phía địch.
Sự sợ hãi bắt đầu ngấm sâu vào lòng Nặc Đốn, từ 17 tuổi lãnh binh tới nay, trải qua bao trận chiến, diễn tập, Nặc Đốn cho tới giờ chỉ biết thắng chứ chưa từng bại, từ Thập nhân trưởng (lãnh đạo 10 người) dựa vào quân công leo lên vị trí Thiên nhân trưởng (lãnh đạo nghìn người) trẻ tuổi nhất Pháp Tây Tư đại lục. Kế hoạch bất ngờ tập kích lần này cũng chính là do hắn đã vượt 3 cấp trực tiếp đệ trình lên Pháp Tây Tư thống soái tổng bộ, bản thân hắn cũng nhờ bản kế hoạch lần này được phê duyệt mà thanh danh cao vọt lên. Trong chỉ huy tấn công trực tiếp, hắn cũng nhận được sự đánh giá rất cao từ Thống soái quân đoàn chinh tây Đạt Hải Nặc thể hiện qua nhiệm vụ đánh Tây Lâm đảo, đích thân giao cho hắn chỉ huy 700 binh lính lang nhân, 200 trọng trang bộ binh bán thú nhân, 100 trọng trang binh lính hùng nhân tấn công Tây Lâm đảo.
Tập kích giữa đêm, lấy 1.000 đánh 400… Ngay trong đợt mưa tên đầu tiên, điều hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào để giảm thiểu tối đa chi phí phải trả mà thu được thắng lợi. Nhưng hiện tại…
Chỉ gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt, dù là ngắn ngủi mấy chụt mét bãi biển nhưng nếu cứ cắm đầu xông lên, chỉ dựa vào đám cung tiễn thủ cùng ma pháp sư đáng sợ kia cũng đủ đem toàn bộ chưa đến 700 binh sĩ còn lại của hắn chôn vùi toàn bộ ở đây. Lúc này, bất kể là mưu trí tới đâu đi nữa, cho dù là danh tướng, dũng tướng gì đi nữa, thì điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ là vận dụng toàn bộ chút dũng khí còn lại của mình quát to: “Thiên thần phù hộ cho chúng ta! Trang bị nhẹ! Cùng ta xông lên!”
Biểu hiện của Nặc Đốn chính là như vậy, trong lòng hắn vẫn còn mang theo một tia ảo tưởng cuối cùng ―― binh lính nhân loại hẳn là không biết đến tốc độ của binh lính thú nhân, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất vọt tới được trước mặt ma pháp sư cùng với cung tiễn thủ của địch nhân, thắng lợi có thể sẽ thuộc về mình.
Mùi máu và tử vong sớm đã lây nhiễm ra khắp toàn bộ chiến trường, binh lính lang nhân cùng với bán thú nhân vốn có dã tính trời sinh, ở đây lại bị mùi vị khác thường này dẫn dụ, trong con ngươi tản ra tia sáng kỳ dị màu lam, màu đỏ, lưỡi từ trong miệng thò ra, bọt mép nóng hổi cùng hơi thở bất an phả ra, mũi bắt đầu thở phì phò… Vừa nghe thấy một tiếng “Lên” xong, toàn bộ binh lính đều ra sức ném tấm chắn lên trước, bòm bõm lội nước biển càng ngày càng thấp xông về phía các ma pháp sư.
Binh lính lang nhân, bán thú nhân không bị lá chắn trói buộc đã dạy cho đám binh lính của Tiểu dong binh đoàn một bài học về xung phong trực diện. Bán thú nhân thân hình kềnh càng căn bản không có sự nhanh nhẹn thì như những ngọn núi nhỏ xông tới, đạp vỡ tất cả những chướng ngại vật cản trở trên đường, cứ mỗi lần nhấc chân thì ít nhất cũng sải dài tối thiểu là 2 mét; còn binh lính lang nhân thì đem trường kiếm trong tay ngậm chặt vào miệng, tứ chi đồng thời chấm đất, tựa như sói hoang guồng lên, hạ xuống.
Khoảng cách 30 mét cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bị xóa bỏ, nhóm cung tiễn thủ do Cách Nhĩ Tô dẫn đến vừa mới đi ra phía sau Đại kiếm sĩ doanh ngoái đầu lại đã thấy địch nhân xông vào trận doanh của Ma kiếm sĩ rồi. Các Thảo nguyên tinh linh vừa mới gia nhập không lâu, còn chưa hiểu rõ lắm về các quần thể chiến đấu khác của Tiểu dong binh đoàn, hay nói một cách chính xác, thì còn chưa phân biệt được rõ sự khác nhau giữa Ma kiếm sĩ cùng với ma pháp sư. Vừa trông thấy mấy chục ma pháp sư bị cuốn vào giữa đám chiến sĩ địch, chữ “Ối” đã bắt đầu buột hết ra miệng rồi.
“Ma kiếm sĩ, lui! Đại kiếm sĩ theo kế hoạch cùng ta xông lên!” Ma kiếm sĩ xét trên phương diện vũ lực liệu có thể hơn được đám binh lính thú nhân này hay không, Ngả Mễ căn bản là chẳng bận tâm.
Đám đại kiếm sĩ vốn đã nôn nóng sẵn bắt đầu từ trên sườn dốc tràn xuống, trường kiếm màu đen huơ lên cao tạo nên từng đạo hắc sắc quang mang, chém, chặt, nện về phía đám binh lính lang nhân phía trước, một số binh lính lang nhân thậm chí còn chưa kịp đứng dậy rút kiếm, đầu đã rụng rên bờ cát. Ma kiếm sĩ doanh chỉ sau một thoáng giao phong ngắn ngủi đã nhanh chóng triệt thoái về phía sau ―― Độ am hiểu về đánh đơn của ma kiếm sĩ trong hỗn chiến không thể so sánh với Đại kiếm sĩ doanh được, điều này vốn đã sớm được công nhận tại Tiểu dong binh đoàn.
Hơn 100 bán thú nhân trong tay cầm lang nha bổng được chế từ thép nguyên chất vọt lên, dùng bả vai dày chìa ra bao kín khoảng trống đám binh lính lang nhân đã để hổng, phía trước là lực kiếm nặng của đại kiếm sĩ, đằng sau là đám bán thú nhân ùa lên, đám kiếm sĩ lang nhân bèn nhẹ nhàng gập người xuống, để cho 2 nhóm chủ lực chiến tranh đối đầu.
Đây là trận chiến đầu tiên mà binh chủng Đại kiếm sĩ tham gia, đối thủ chính là bán thú nhân vốn nổi danh nhờ sự dũng mãnh trong chiến dịch Hải Cáp Dong Binh đế quốc tại biển đông. Tư liệu về bộ đội địch từ Hải Cáp Dong Binh đế quốc truyền về Ngả Mễ đế quốc đã chỉ rõ, bán thú nhân là bộ đội chủ lực của Pháp Tây Tư đại lục, lực lớn vô cùng, trong chiến đấu đột kích chính diện, kiếm sĩ doanh căn bản chỉ là bữa điểm tâm, ít nhất phải nhờ đến bộ đội trang bị nặng mới có thể làm trì hoãn bước tiến công của chúng được, chỉ có Cuồng chiến sĩ khó khăn lắm mới có thể địch nổi bọn chúng ―― Lúc này, bản tư liệu này đã được chuyển đến tay các tướng quân được phân công quản lý 7 khu vực phòng thủ lớn của Ngả Mễ đế quốc.
Đứng giữa đám binh lính bảo vệ, Nặc Đốn chứng kiến sau khi binh lính lang nhân bao vây đám ma pháp sư, tiếp điến binh lính bán thú nhân lại xông lên phía trước, lúc này, hắn thật sự nhận ra rằng mình sắp thắng ―― Khi lang nha bổng của bán thú nhân hạ xuống, ngay đến trường mâu bộ binh trang bị nặng của nhân loại còn phải run rẩy, nói gì đến cám đám kiếm sĩ hầu hết đều là trang bị nhẹ trên hòn đảo này.
Tiếng rít gió khác biệt tạo ra từ lang nha bổng cùng với song thủ đại kiếm dày rộng lập tức trở thành thứ nhạc khí chủ đạo tấu lên âm hưởng của chiến tranh. Trong bóng đêm, lang nha bổng do thép tinh khiết chế thành cùng với song thủ đại kiếm bán cường lực va chạm huyễn hóa ra vô số tia lửa điện màu đỏ, chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng sẽ phải trả giá đắt bằng cả mạng sống, máu cùng với sóng biển vỗ bờ hòa quyện vào nhau tạo ra làn hơi nước màu đỏ.
Xét về chiến lực mà nói, bán thú nhân cùng với đại kiếm sĩ dưới trướng Dong binh vương về cơ bản là tương đương, lúc này Ngả Mễ cũng không muốn đánh theo kiểu tiêu hao như thế này, sau khi Băng Chi Nhận của hắn chém đứt một cây lang nha bổng, bèn hướng 4 phía hô to: “Theo kế hoạch, lui!” Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên cùng vài đội trưởng kiếm sĩ doanh đều ra hiệu cho đám kiếm sĩ triệt thoái về phía sau.
Nặc Đốn lập tức phát hiện ra trận cước của đối phương lùi về phía sau, xem ra các huynh đệ bán thú nhân lại một lần nữa nghiệm chứng thần thoại vô địch của bản thân mình rồi: “Vì Pháp Tây Tư đại lục, xung phong!”
Cũng giống như Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Nặc Đốn lúc này cũng mới chỉ là tay mơ đang học những bài cơ bản tại Đại học đường chiến tranh. Qua nhiều lần diễn tập tại Pháp Tây Tư đại lục, hắn đều nhờ vào sự mưu lược mà chiếm được sự ưu ái lớn từ Thống soái bộ, nhưng trong hỗn chiến, kinh nghiệm của hắn so với đám dong binh như Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư vốn luôn đấu tranh sinh tồn giữa sống và chết thì vẫn còn kém đâu chỉ có nửa điểm.
Trong lúc một bên thì lùi một bên thì tiến, khoảng cách 10~15 mét đã bị kéo giãn ra. Nặc Đốn giữa đám binh lính vây quanh vừa mới tiến được vài bước thì cách đó không xa, một tiếng tù và đã xé toạc thiên không. Từ mặt sau tập đoàn bán thú nhân xung phong, một nhóm người đột nhiên từ dưới cát nhảy vọt lên, cát bụi nhất thời trở thành một bức tranh giữa bầu trời. Đám binh lính lang nhân ở phía sau đang đuổi theo nhanh chóng bị cát bay phủ kín mắt, nhất thời bị tạm ngừng việc ngăn cản trường kiếm tối đen như độc xà của các trở kích kiếm sĩ đâm ra. Đám bán thú nhân đang mải liều mạng chém giết cùng các đại kiếm sĩ, đột nhiên phát hiện trước ngực hoặc bụng của mình bỗng xuất hiện một mũi kiếm nhọn màu đen sau đó lại lập tức biến mất, khí tức tử thần lạnh như băng tức thì tram vào khe hở do mũi kiếm màu đen lưu lại.
Kiếm nhẹ như gió, độc như rắn, nhanh như thiểm điện, một kiếm lấy mạng, đó chính là tinh túy kiếm pháp mà các đệ tử đích truyền của Trì Ngạo Thiên đều nắm rất vững, trường kiếm một khi cắm vào trong cơ thể, thường thường là lao thẳng tới trái tim, tì tạng vốn là những bộ phận trí mạng.
Trường kiếm màu đen rút ra, rồi lại đâm tới… Dưới 2 đợt tấn công, hơn 100 bán thú nhân đang xung phong giữa trận chỉ ngắn ngủi có vài chục giây đã không còn lấy một mống. Trở kích kiếm sĩ lại nhanh chóng ẩn mình vào giữa Đại kiếm sĩ doanh.
Sau khi cơn mưa cát lắng xuống, Nặc Đốn ra sức đẩy vệ binh đằng trước mặt ra, chứng kiến rất rõ cảnh các binh lính đồng tộc đang xông lên phía trước bị những thanh trường kiếm lặng lẽ không một tiếng động giết hại. “Đê tiện” hai chữ ngậm trong mồm hắn nhưng rốt cuộc không thể phun ra được, đây là chiến tranh, chỉ có thắng lợi mới là chân lý duy nhất!
“Toàn thể kiếm sĩ, cùng ta xông lên!” Băng Chi Nhận màu trắng của Ngả Mễ giương cao, từ sườn núi, đám Ma kiếm sĩ vừa mới rút lui cùng với các Cuồng thứu kiếm sĩ vốn sốt ruột đã lâu ào ào xông ra, như thủy triều từ bốn phương tám hướng tấn công đám thú nhân bộ đội đang hỗn loạn. Chiến phủ của Hoắc Ân Tư trở thành nhân vật đáng chú ý nhất giữa hàng ngàn người. Cây búa thủy tinh tỏa ra ánh lam vẽ nên những tia chớp rạch giữa không trung, trường kiếm của binh lính lang nhân căn bản là không thể chống chọi lại được. Cùng với tiếng gào thét của Tiểu Ải nhân không thể kìm lòng được, cứ sau mỗi tia chớp màu lam là lại có một bộ phận trong tứ chi của một binh lính lang nhân bị cắt đứt bay vọt lên trời; Trì Ngạo Thiên ở bên cạnh Ngả Mễ, tay trái huy động chiến thuẫn màu đen, không ngừng dùng chiễn thuẫn gạt các thi thể ngã xuống ở đằng trước qua 2 bên, trường kiếm quỷ dị màu đen từ phía sau chiến thuẫn ló ra, cứ mỗi lần như vậy lại dùng khí tức tử vong cướp đi sinh mệnh trên những khuôn mặt vẫn còn không thể tin nổi… Nhóm thảo nguyên tinh linh thì sử dụng tiễn kỹ tuyệt nghệ của bản thân, giữa không trung đoạt đi ngày càng nhiều sinh mệnh.
Từ lúc bước lên bờ, chỉ trong có 10 phút ngắn ngủi, quân đoàn 3 của Pháp Tây Tư đại lục lại bị đẩy lùi về phía biển, trong quá trình vừa tiến vừa lùi này, hơn 400 binh lính đã vĩnh viễn không còn có thể trông thấy ánh mặt trời ló rạng ở đằng đông vào rạng sáng nữa.
Mỗi một binh sĩ ngã xuống đều như cây kim đâm vào tim Nặc Đốn, hắn ra sức đẩy tấm chắn sừng sững cỡ trung lên trước: “Cùng ta ổn định trận cước!” Một vài chiến sĩ bán thú nhân cuối cùng ở bên cạnh cùng ngừng bước, lang nha bổng thô to cùng với chiến thuẫn cỡ trung lập tức hình thành nên một phương trận nho nhỏ, hy vọng có thể đủ ổn định lại.
Mấy đại kiếm sĩ ở phía trước đột nhiên bị đánh ngã, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư chân trước chân sau vọt tới phía trước chiến thuẫn của bán thú nhân, Băng Chi Nhận cùng với Lam sắc Cự Phủ đồng thời nện lên mặt chiến thuẫn. Dưới lực cực mạnh giáng xuống, một nửa tấm chắn “Xoảng” một tiếng đập vỡ đầu của một bán thú nhân bên dưới, lại một binh sĩ ngã xuống biển, một binh sĩ khác nhanh chóng dùng bả vai và đầu nhanh chóng đẩy chiến thuẫn ra lấp khoảng trống.
Ngả Mễ cùng Hoắc Ân Tư cũng có chút sửng sốt: binh lính bán thú nhân bình thường đều lợi hại như vậy ư? Vài binh lính khác vừa hơi hé thuẫn trận ra một chút, lang nha bổng to lớn từ trong thuẫn trận lao vút ra.
“Răng đất đâm ngang ~~” Mọi người đều biết, Ngả Mễ là một người rất lười đánh trận, hơn nữa lại là một người rất sợ chịu khổ, nếu có ưu thế có thể lợi dụng được thì hắn nhất định sẽ lợi dụng, cũng giống như hiện tại.
Binh lính bán thú nhân đột nhiên phát hiện lớp cát dưới chân bắt đầu rung lên, tiếp đó từ dưới nền cát nổi lên rất nhiều những đụn cát tạo thành những mũi đâm, giống như răng nanh của một loài động vật nào đó vậy.
Trong khi một số binh lính vẫn còn đang phân thần, Ngả Mễ cùng Hoắc Ân Tư lập tức xông tới mở toang các tấm chắn, sáp nhập vào giữa đám binh lính bán thú nhân. Nặc Đốn trong tay không có tấm chắn, 2 tay hắn đồng thời nắm lang nha bổng ra sức bổ xuống đầu Ngả Mễ vừa xông tới.
Song thủ lang nha bổng?
Trong lúc song thủ đại kiếm của Ngả Mễ đón đỡ, một cước bất thình lình tung ra đá vào bụng Nặc Đốn. Nặc Đốn vốn không thể ngờ rằng lại có trường kiếm có thể đón đỡ được vũ khí nặng tới 60 cân của mình mà không bị đánh bay, bị một cước đá lùi về phía sau 2 bước, vướng phải đống vật cản từ dưới nhô lên, ngã rầm xuống đất. Hoắc Ân Tư cũng không biết trước mặt là ai, chiến phủ màu lam sau khi chém một chiến sĩ bán thú nhân lại tiện thể hỏi thăm qua Nặc Đốn. Chiến sĩ bán thú nhân bình thường để tiện hành động đều mặc bì giáp (áo giáp làm bằng da), trong khi Nặc Đốn lại là quan chỉ huy nên ở dưới bì giáp còn gắn thêm các vảy giáp làm bằng kim loại. Chiến phủ chém rách bì giáp, lưỡi búa thủy tinh lập tức chém đứt giáp sắt bên dưới, một miệng vết thương sâu ngập tận xương tức thì xuất hiện. Sau 3, 5 giây, máu tươi bắt đầu trào ra xung quanh xương trắng.
“Đại nhân ――” mấy bán thú nhân còn sống ngay lập tức lôi Nặc Đốn lặn xuống biển tẩu thoát.
Đám tàn binh sống sót từ dưới biên lao lên giữa đội hình chiến thuẫn hạng nặng của binh lính hùng nhân còn lưu lại, một vài tên giơ thuẫn lên ngăn cản đợt mưa tên đánh úp từ không trung đổ xuống. Thủy triều đã bắt đầu rút xuống, theo dòng thủy triều rút, binh lính thú nhân cũng dần dần thoát ly chiến trường.
Ngả Mễ phất tay ý bảo ngừng truy kích, Trì Ngạo Thiên mặt sa sầm mày nhíu lại đưa mắt hỏi Ngả Mễ nguyên nhân. Ngả Mễ mặt cũng nhăn lại, nhìn chăm chú về phía biển đằng xa, trời bắt đầu sáng, trên mặt biển mênh mông, mơ hồ có thể trông thấy ở phía tây, phía nam Tây Lâm đảo xuất hiện ngày càng nhiều chiến thuyền, những cánh buồm màu trắng giương cao lên, theo dòng thủy triều rút đang tiến về phía này.
“Mẹ kiếp, làm ăn không tốt, lần này lại tốn tiền rồi…” Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn cùng với mấy binh lính khác đứng ở bên cạnh Ngả Mễ đều nghe rõ những lời thì thầm từ miệng hắn phát ra.
Ngoài 2 đại doanh soái tiếng tăm lẫy lừng của Pháp Tây Tư thống lĩnh quân đoàn 1 và quân đoàn 2 ra, quân đoàn 3 dưới sự chỉ huy của đệ nhất đại danh tướng Nặc Đốn, có thể nói là thứ lợi khí chiến tranh nhạy bén, quỷ dị, mau lẹ nhất trong toàn bộ quân đội của Pháp Tây Tư, ở trong cuộc chiến này tỏa sáng căn bản là lấn át luôn cả ánh hào quang của 2 đại doanh soái.
Tại tràng tam phương đại chiến liên miên đó, bất kể là bên ta hay bên địch hay là phe còn lại đều lúc nào cũng phải để ý xem quân đoàn 3 có dị động gì hay không. Nhận định về quần thể chiến đấu này của Pháp Tây Tư, Học viện quân sự Sử Khảm Bố Lôi đánh giá như sau:
Tĩnh như xử nữ, động như linh hồ. Mặc dù 80% binh lực của quân đoàn được hợp thành từ bộ binh trang bị nhẹ, bộ binh trang bị nặng, nhưng lại vang danh hậu thế về sự cơ động tác chiến, trong nhiều trận đại chiến, số trận điển hình sử dụng kiếm sĩ trang bị nhẹ trăm dặm bôn tập giành chiến thắng nhiều không đếm xuể. Nhìn chung trong toàn bộ lịch sử chiến tranh, có thể sáng tạo ra một lực lượng tập kích bất ngờ lớn đến như vậy, điển hình về lối đánh thần tốc, cho dù là trong toàn bộ kỵ sĩ bộ đội và phi hành bộ đội cũng rất hiếm gặp.
Chủ soái quân đội Nặc Đốn thiện nghệ đánh đột kích, giữa chiến cuộc trông như một khối hỗn loạn có thể nhanh chóng nắm bắt được tử huyệt của địch quân. “Giữa vạn quân lấy đầu tướng địch dễ như lấy đồ trong túi” chính là lời bình luận chính xác nhất về thủ đoạn cao siêu của y trong chiến tranh.
Đương nhiên, điều đáng để nhắc đến nhất chính là, đại bộ phận nhà nghiên cứu lịch sử quân sự đều cho rằng: Tác phong chỉ huy của Nặc Đốn đến từ chủ tướng địch, người tặng cho y thất bại đầu tiên trong cuộc đời ―― Dong binh vương Ngả Mễ.
Nặc Đốn bấy giờ bị vây giữa hàng loạt đòn đau của Tiểu dong binh đoàn chắc hẳn không ngờ rằng hậu thế lại đánh giá hắn cao như vậy, trước mắt đối với hắn vấn đề lớn nhất chính là làm thế nào để có thể vẫn còn sống mà xông tới bờ biển, thoát khỏi sự công kích của cung tiễn thủ và ma pháp sư phía địch.
Sự sợ hãi bắt đầu ngấm sâu vào lòng Nặc Đốn, từ 17 tuổi lãnh binh tới nay, trải qua bao trận chiến, diễn tập, Nặc Đốn cho tới giờ chỉ biết thắng chứ chưa từng bại, từ Thập nhân trưởng (lãnh đạo 10 người) dựa vào quân công leo lên vị trí Thiên nhân trưởng (lãnh đạo nghìn người) trẻ tuổi nhất Pháp Tây Tư đại lục. Kế hoạch bất ngờ tập kích lần này cũng chính là do hắn đã vượt 3 cấp trực tiếp đệ trình lên Pháp Tây Tư thống soái tổng bộ, bản thân hắn cũng nhờ bản kế hoạch lần này được phê duyệt mà thanh danh cao vọt lên. Trong chỉ huy tấn công trực tiếp, hắn cũng nhận được sự đánh giá rất cao từ Thống soái quân đoàn chinh tây Đạt Hải Nặc thể hiện qua nhiệm vụ đánh Tây Lâm đảo, đích thân giao cho hắn chỉ huy 700 binh lính lang nhân, 200 trọng trang bộ binh bán thú nhân, 100 trọng trang binh lính hùng nhân tấn công Tây Lâm đảo.
Tập kích giữa đêm, lấy 1.000 đánh 400… Ngay trong đợt mưa tên đầu tiên, điều hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào để giảm thiểu tối đa chi phí phải trả mà thu được thắng lợi. Nhưng hiện tại…
Chỉ gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt, dù là ngắn ngủi mấy chụt mét bãi biển nhưng nếu cứ cắm đầu xông lên, chỉ dựa vào đám cung tiễn thủ cùng ma pháp sư đáng sợ kia cũng đủ đem toàn bộ chưa đến 700 binh sĩ còn lại của hắn chôn vùi toàn bộ ở đây. Lúc này, bất kể là mưu trí tới đâu đi nữa, cho dù là danh tướng, dũng tướng gì đi nữa, thì điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ là vận dụng toàn bộ chút dũng khí còn lại của mình quát to: “Thiên thần phù hộ cho chúng ta! Trang bị nhẹ! Cùng ta xông lên!”
Biểu hiện của Nặc Đốn chính là như vậy, trong lòng hắn vẫn còn mang theo một tia ảo tưởng cuối cùng ―― binh lính nhân loại hẳn là không biết đến tốc độ của binh lính thú nhân, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất vọt tới được trước mặt ma pháp sư cùng với cung tiễn thủ của địch nhân, thắng lợi có thể sẽ thuộc về mình.
Mùi máu và tử vong sớm đã lây nhiễm ra khắp toàn bộ chiến trường, binh lính lang nhân cùng với bán thú nhân vốn có dã tính trời sinh, ở đây lại bị mùi vị khác thường này dẫn dụ, trong con ngươi tản ra tia sáng kỳ dị màu lam, màu đỏ, lưỡi từ trong miệng thò ra, bọt mép nóng hổi cùng hơi thở bất an phả ra, mũi bắt đầu thở phì phò… Vừa nghe thấy một tiếng “Lên” xong, toàn bộ binh lính đều ra sức ném tấm chắn lên trước, bòm bõm lội nước biển càng ngày càng thấp xông về phía các ma pháp sư.
Binh lính lang nhân, bán thú nhân không bị lá chắn trói buộc đã dạy cho đám binh lính của Tiểu dong binh đoàn một bài học về xung phong trực diện. Bán thú nhân thân hình kềnh càng căn bản không có sự nhanh nhẹn thì như những ngọn núi nhỏ xông tới, đạp vỡ tất cả những chướng ngại vật cản trở trên đường, cứ mỗi lần nhấc chân thì ít nhất cũng sải dài tối thiểu là 2 mét; còn binh lính lang nhân thì đem trường kiếm trong tay ngậm chặt vào miệng, tứ chi đồng thời chấm đất, tựa như sói hoang guồng lên, hạ xuống.
Khoảng cách 30 mét cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bị xóa bỏ, nhóm cung tiễn thủ do Cách Nhĩ Tô dẫn đến vừa mới đi ra phía sau Đại kiếm sĩ doanh ngoái đầu lại đã thấy địch nhân xông vào trận doanh của Ma kiếm sĩ rồi. Các Thảo nguyên tinh linh vừa mới gia nhập không lâu, còn chưa hiểu rõ lắm về các quần thể chiến đấu khác của Tiểu dong binh đoàn, hay nói một cách chính xác, thì còn chưa phân biệt được rõ sự khác nhau giữa Ma kiếm sĩ cùng với ma pháp sư. Vừa trông thấy mấy chục ma pháp sư bị cuốn vào giữa đám chiến sĩ địch, chữ “Ối” đã bắt đầu buột hết ra miệng rồi.
“Ma kiếm sĩ, lui! Đại kiếm sĩ theo kế hoạch cùng ta xông lên!” Ma kiếm sĩ xét trên phương diện vũ lực liệu có thể hơn được đám binh lính thú nhân này hay không, Ngả Mễ căn bản là chẳng bận tâm.
Đám đại kiếm sĩ vốn đã nôn nóng sẵn bắt đầu từ trên sườn dốc tràn xuống, trường kiếm màu đen huơ lên cao tạo nên từng đạo hắc sắc quang mang, chém, chặt, nện về phía đám binh lính lang nhân phía trước, một số binh lính lang nhân thậm chí còn chưa kịp đứng dậy rút kiếm, đầu đã rụng rên bờ cát. Ma kiếm sĩ doanh chỉ sau một thoáng giao phong ngắn ngủi đã nhanh chóng triệt thoái về phía sau ―― Độ am hiểu về đánh đơn của ma kiếm sĩ trong hỗn chiến không thể so sánh với Đại kiếm sĩ doanh được, điều này vốn đã sớm được công nhận tại Tiểu dong binh đoàn.
Hơn 100 bán thú nhân trong tay cầm lang nha bổng được chế từ thép nguyên chất vọt lên, dùng bả vai dày chìa ra bao kín khoảng trống đám binh lính lang nhân đã để hổng, phía trước là lực kiếm nặng của đại kiếm sĩ, đằng sau là đám bán thú nhân ùa lên, đám kiếm sĩ lang nhân bèn nhẹ nhàng gập người xuống, để cho 2 nhóm chủ lực chiến tranh đối đầu.
Đây là trận chiến đầu tiên mà binh chủng Đại kiếm sĩ tham gia, đối thủ chính là bán thú nhân vốn nổi danh nhờ sự dũng mãnh trong chiến dịch Hải Cáp Dong Binh đế quốc tại biển đông. Tư liệu về bộ đội địch từ Hải Cáp Dong Binh đế quốc truyền về Ngả Mễ đế quốc đã chỉ rõ, bán thú nhân là bộ đội chủ lực của Pháp Tây Tư đại lục, lực lớn vô cùng, trong chiến đấu đột kích chính diện, kiếm sĩ doanh căn bản chỉ là bữa điểm tâm, ít nhất phải nhờ đến bộ đội trang bị nặng mới có thể làm trì hoãn bước tiến công của chúng được, chỉ có Cuồng chiến sĩ khó khăn lắm mới có thể địch nổi bọn chúng ―― Lúc này, bản tư liệu này đã được chuyển đến tay các tướng quân được phân công quản lý 7 khu vực phòng thủ lớn của Ngả Mễ đế quốc.
Đứng giữa đám binh lính bảo vệ, Nặc Đốn chứng kiến sau khi binh lính lang nhân bao vây đám ma pháp sư, tiếp điến binh lính bán thú nhân lại xông lên phía trước, lúc này, hắn thật sự nhận ra rằng mình sắp thắng ―― Khi lang nha bổng của bán thú nhân hạ xuống, ngay đến trường mâu bộ binh trang bị nặng của nhân loại còn phải run rẩy, nói gì đến cám đám kiếm sĩ hầu hết đều là trang bị nhẹ trên hòn đảo này.
Tiếng rít gió khác biệt tạo ra từ lang nha bổng cùng với song thủ đại kiếm dày rộng lập tức trở thành thứ nhạc khí chủ đạo tấu lên âm hưởng của chiến tranh. Trong bóng đêm, lang nha bổng do thép tinh khiết chế thành cùng với song thủ đại kiếm bán cường lực va chạm huyễn hóa ra vô số tia lửa điện màu đỏ, chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng sẽ phải trả giá đắt bằng cả mạng sống, máu cùng với sóng biển vỗ bờ hòa quyện vào nhau tạo ra làn hơi nước màu đỏ.
Xét về chiến lực mà nói, bán thú nhân cùng với đại kiếm sĩ dưới trướng Dong binh vương về cơ bản là tương đương, lúc này Ngả Mễ cũng không muốn đánh theo kiểu tiêu hao như thế này, sau khi Băng Chi Nhận của hắn chém đứt một cây lang nha bổng, bèn hướng 4 phía hô to: “Theo kế hoạch, lui!” Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên cùng vài đội trưởng kiếm sĩ doanh đều ra hiệu cho đám kiếm sĩ triệt thoái về phía sau.
Nặc Đốn lập tức phát hiện ra trận cước của đối phương lùi về phía sau, xem ra các huynh đệ bán thú nhân lại một lần nữa nghiệm chứng thần thoại vô địch của bản thân mình rồi: “Vì Pháp Tây Tư đại lục, xung phong!”
Cũng giống như Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Nặc Đốn lúc này cũng mới chỉ là tay mơ đang học những bài cơ bản tại Đại học đường chiến tranh. Qua nhiều lần diễn tập tại Pháp Tây Tư đại lục, hắn đều nhờ vào sự mưu lược mà chiếm được sự ưu ái lớn từ Thống soái bộ, nhưng trong hỗn chiến, kinh nghiệm của hắn so với đám dong binh như Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư vốn luôn đấu tranh sinh tồn giữa sống và chết thì vẫn còn kém đâu chỉ có nửa điểm.
Trong lúc một bên thì lùi một bên thì tiến, khoảng cách 10~15 mét đã bị kéo giãn ra. Nặc Đốn giữa đám binh lính vây quanh vừa mới tiến được vài bước thì cách đó không xa, một tiếng tù và đã xé toạc thiên không. Từ mặt sau tập đoàn bán thú nhân xung phong, một nhóm người đột nhiên từ dưới cát nhảy vọt lên, cát bụi nhất thời trở thành một bức tranh giữa bầu trời. Đám binh lính lang nhân ở phía sau đang đuổi theo nhanh chóng bị cát bay phủ kín mắt, nhất thời bị tạm ngừng việc ngăn cản trường kiếm tối đen như độc xà của các trở kích kiếm sĩ đâm ra. Đám bán thú nhân đang mải liều mạng chém giết cùng các đại kiếm sĩ, đột nhiên phát hiện trước ngực hoặc bụng của mình bỗng xuất hiện một mũi kiếm nhọn màu đen sau đó lại lập tức biến mất, khí tức tử thần lạnh như băng tức thì tram vào khe hở do mũi kiếm màu đen lưu lại.
Kiếm nhẹ như gió, độc như rắn, nhanh như thiểm điện, một kiếm lấy mạng, đó chính là tinh túy kiếm pháp mà các đệ tử đích truyền của Trì Ngạo Thiên đều nắm rất vững, trường kiếm một khi cắm vào trong cơ thể, thường thường là lao thẳng tới trái tim, tì tạng vốn là những bộ phận trí mạng.
Trường kiếm màu đen rút ra, rồi lại đâm tới… Dưới 2 đợt tấn công, hơn 100 bán thú nhân đang xung phong giữa trận chỉ ngắn ngủi có vài chục giây đã không còn lấy một mống. Trở kích kiếm sĩ lại nhanh chóng ẩn mình vào giữa Đại kiếm sĩ doanh.
Sau khi cơn mưa cát lắng xuống, Nặc Đốn ra sức đẩy vệ binh đằng trước mặt ra, chứng kiến rất rõ cảnh các binh lính đồng tộc đang xông lên phía trước bị những thanh trường kiếm lặng lẽ không một tiếng động giết hại. “Đê tiện” hai chữ ngậm trong mồm hắn nhưng rốt cuộc không thể phun ra được, đây là chiến tranh, chỉ có thắng lợi mới là chân lý duy nhất!
“Toàn thể kiếm sĩ, cùng ta xông lên!” Băng Chi Nhận màu trắng của Ngả Mễ giương cao, từ sườn núi, đám Ma kiếm sĩ vừa mới rút lui cùng với các Cuồng thứu kiếm sĩ vốn sốt ruột đã lâu ào ào xông ra, như thủy triều từ bốn phương tám hướng tấn công đám thú nhân bộ đội đang hỗn loạn. Chiến phủ của Hoắc Ân Tư trở thành nhân vật đáng chú ý nhất giữa hàng ngàn người. Cây búa thủy tinh tỏa ra ánh lam vẽ nên những tia chớp rạch giữa không trung, trường kiếm của binh lính lang nhân căn bản là không thể chống chọi lại được. Cùng với tiếng gào thét của Tiểu Ải nhân không thể kìm lòng được, cứ sau mỗi tia chớp màu lam là lại có một bộ phận trong tứ chi của một binh lính lang nhân bị cắt đứt bay vọt lên trời; Trì Ngạo Thiên ở bên cạnh Ngả Mễ, tay trái huy động chiến thuẫn màu đen, không ngừng dùng chiễn thuẫn gạt các thi thể ngã xuống ở đằng trước qua 2 bên, trường kiếm quỷ dị màu đen từ phía sau chiến thuẫn ló ra, cứ mỗi lần như vậy lại dùng khí tức tử vong cướp đi sinh mệnh trên những khuôn mặt vẫn còn không thể tin nổi… Nhóm thảo nguyên tinh linh thì sử dụng tiễn kỹ tuyệt nghệ của bản thân, giữa không trung đoạt đi ngày càng nhiều sinh mệnh.
Từ lúc bước lên bờ, chỉ trong có 10 phút ngắn ngủi, quân đoàn 3 của Pháp Tây Tư đại lục lại bị đẩy lùi về phía biển, trong quá trình vừa tiến vừa lùi này, hơn 400 binh lính đã vĩnh viễn không còn có thể trông thấy ánh mặt trời ló rạng ở đằng đông vào rạng sáng nữa.
Mỗi một binh sĩ ngã xuống đều như cây kim đâm vào tim Nặc Đốn, hắn ra sức đẩy tấm chắn sừng sững cỡ trung lên trước: “Cùng ta ổn định trận cước!” Một vài chiến sĩ bán thú nhân cuối cùng ở bên cạnh cùng ngừng bước, lang nha bổng thô to cùng với chiến thuẫn cỡ trung lập tức hình thành nên một phương trận nho nhỏ, hy vọng có thể đủ ổn định lại.
Mấy đại kiếm sĩ ở phía trước đột nhiên bị đánh ngã, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư chân trước chân sau vọt tới phía trước chiến thuẫn của bán thú nhân, Băng Chi Nhận cùng với Lam sắc Cự Phủ đồng thời nện lên mặt chiến thuẫn. Dưới lực cực mạnh giáng xuống, một nửa tấm chắn “Xoảng” một tiếng đập vỡ đầu của một bán thú nhân bên dưới, lại một binh sĩ ngã xuống biển, một binh sĩ khác nhanh chóng dùng bả vai và đầu nhanh chóng đẩy chiến thuẫn ra lấp khoảng trống.
Ngả Mễ cùng Hoắc Ân Tư cũng có chút sửng sốt: binh lính bán thú nhân bình thường đều lợi hại như vậy ư? Vài binh lính khác vừa hơi hé thuẫn trận ra một chút, lang nha bổng to lớn từ trong thuẫn trận lao vút ra.
“Răng đất đâm ngang ~~” Mọi người đều biết, Ngả Mễ là một người rất lười đánh trận, hơn nữa lại là một người rất sợ chịu khổ, nếu có ưu thế có thể lợi dụng được thì hắn nhất định sẽ lợi dụng, cũng giống như hiện tại.
Binh lính bán thú nhân đột nhiên phát hiện lớp cát dưới chân bắt đầu rung lên, tiếp đó từ dưới nền cát nổi lên rất nhiều những đụn cát tạo thành những mũi đâm, giống như răng nanh của một loài động vật nào đó vậy.
Trong khi một số binh lính vẫn còn đang phân thần, Ngả Mễ cùng Hoắc Ân Tư lập tức xông tới mở toang các tấm chắn, sáp nhập vào giữa đám binh lính bán thú nhân. Nặc Đốn trong tay không có tấm chắn, 2 tay hắn đồng thời nắm lang nha bổng ra sức bổ xuống đầu Ngả Mễ vừa xông tới.
Song thủ lang nha bổng?
Trong lúc song thủ đại kiếm của Ngả Mễ đón đỡ, một cước bất thình lình tung ra đá vào bụng Nặc Đốn. Nặc Đốn vốn không thể ngờ rằng lại có trường kiếm có thể đón đỡ được vũ khí nặng tới 60 cân của mình mà không bị đánh bay, bị một cước đá lùi về phía sau 2 bước, vướng phải đống vật cản từ dưới nhô lên, ngã rầm xuống đất. Hoắc Ân Tư cũng không biết trước mặt là ai, chiến phủ màu lam sau khi chém một chiến sĩ bán thú nhân lại tiện thể hỏi thăm qua Nặc Đốn. Chiến sĩ bán thú nhân bình thường để tiện hành động đều mặc bì giáp (áo giáp làm bằng da), trong khi Nặc Đốn lại là quan chỉ huy nên ở dưới bì giáp còn gắn thêm các vảy giáp làm bằng kim loại. Chiến phủ chém rách bì giáp, lưỡi búa thủy tinh lập tức chém đứt giáp sắt bên dưới, một miệng vết thương sâu ngập tận xương tức thì xuất hiện. Sau 3, 5 giây, máu tươi bắt đầu trào ra xung quanh xương trắng.
“Đại nhân ――” mấy bán thú nhân còn sống ngay lập tức lôi Nặc Đốn lặn xuống biển tẩu thoát.
Đám tàn binh sống sót từ dưới biên lao lên giữa đội hình chiến thuẫn hạng nặng của binh lính hùng nhân còn lưu lại, một vài tên giơ thuẫn lên ngăn cản đợt mưa tên đánh úp từ không trung đổ xuống. Thủy triều đã bắt đầu rút xuống, theo dòng thủy triều rút, binh lính thú nhân cũng dần dần thoát ly chiến trường.
Ngả Mễ phất tay ý bảo ngừng truy kích, Trì Ngạo Thiên mặt sa sầm mày nhíu lại đưa mắt hỏi Ngả Mễ nguyên nhân. Ngả Mễ mặt cũng nhăn lại, nhìn chăm chú về phía biển đằng xa, trời bắt đầu sáng, trên mặt biển mênh mông, mơ hồ có thể trông thấy ở phía tây, phía nam Tây Lâm đảo xuất hiện ngày càng nhiều chiến thuyền, những cánh buồm màu trắng giương cao lên, theo dòng thủy triều rút đang tiến về phía này.
“Mẹ kiếp, làm ăn không tốt, lần này lại tốn tiền rồi…” Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn cùng với mấy binh lính khác đứng ở bên cạnh Ngả Mễ đều nghe rõ những lời thì thầm từ miệng hắn phát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.