Đồng Bộ Với Thế Giới Song Song, Tôi Chế Bá Vô Hạn Lưu
Chương 3: Bệnh Viện Trung Ương Thanh Thành Kiến Bạch (3)
Duy Mạc Đăng Hỏa
06/08/2024
Hai người cùng nhau lên lầu, căn phòng rất bừa bộn, chắc là lúc cãi nhau đã ném vỡ đồ đạc, mảnh sứ vương vãi khắp mặt đất, đèn chùm trên trần nhà lắc lư, văng ra từng vệt sáng, người đàn ông không quan tâm, chỉ thản nhiên dọn bàn, anh ta ngồi xuống bàn, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
Sau khi nhìn thấy hai người ngồi xuống, anh ta dường như đang vội, lên tiếng trước khi hai người mở miệng.
"Xin lỗi, hiện tại tâm trạng tôi đang rất rối loạn, ngày mai các anh có thể đến làm luôn được không? Tài khoản đã hai tháng không cập nhật gì mới, tôi và bạn gái cũng đang cãi nhau, nếu có thể, làm theo kiểu phát sóng trực tiếp này."
Vừa nói, anh ta vừa nhanh chóng bật điện thoại lên đẩy đến trước mặt Mạnh Tồn Nhuệ.
Mạnh Tồn Nhuệ bị thái độ của anh ta làm cho bối rối, cậu ta ngờ vực nhìn xuống điện thoại, khoảnh khắc tiếp theo sắc mặt đột nhiên thay đổi, Thẩm Vân Triết nhận thấy sắc mặt cậu ta có chút đáng sợ, vì vậy cậu cũng theo bản năng nhìn xuống.
Màn hình điện thoại tối đen như mực, chỉ có một tia sáng chiếu vào trung tâm bóng tối, dưới ánh sáng yếu ớt đó có một thứ giống như bóng người đang lắc lư, bóng đen lắc lư không nhiều, chỉ là nhìn không rõ ràng lắm.
Bộp, một chiếc giày đen rơi xuống đất, âm thanh rõ ràng được truyền ra từ trong điện thoại.
Dựa theo phán đoán của Thẩm Vân Triết...... Nó trông giống như một người đàn ông bị treo cổ? Thứ đang lắc lư chính là chân, còn thứ vừa rơi xuống chính là chiếc giày da.
Thẩm Vân Triết đoán rằng sắc mặt bản thân mình hiện tại cũng không ổn lắm.
"Xin lỗi, tôi trượt tay." Người đàn ông vội vàng lấy lại điện thoại, chuyển sang giao diện khác, "Cái này mới đúng."
Trước khi hai người bọn họ hỏi thêm, người đàn ông đã gửi cho cả hai một đường link đến phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi, và yêu cầu họ về nhà xem xét, nếu không có vấn đề gì thì sáng sớm ngày mai hãy đến làm việc, sau khi nói xong, người đàn ông lập tức đi ra khỏi nhà, vội vàng chạy đi tìm Nguyên Nguyên.
Nhìn thấy người đàn ông rời đi, Mạnh Tồn Nhuệ nhìn Thẩm Vân Triết bên cạnh với sắc mặt tái nhợt.
"Người anh em, vừa rồi anh có nhìn thấy không? Đó là người chết đúng không?"
"...... Con người hiện đại bây giờ đều bị áp lực và căng thẳng bao vây, xem một chút thứ có khẩu vị nặng để điều chỉnh chăng?” Thẩm Vân Triết phán đoán, mặc dù câu này nghe có nhử để bổ sung câu tiếp theo, "Có lẽ đó chỉ là một bộ phim kinh dị."
Sau khi nhìn thấy hai người ngồi xuống, anh ta dường như đang vội, lên tiếng trước khi hai người mở miệng.
"Xin lỗi, hiện tại tâm trạng tôi đang rất rối loạn, ngày mai các anh có thể đến làm luôn được không? Tài khoản đã hai tháng không cập nhật gì mới, tôi và bạn gái cũng đang cãi nhau, nếu có thể, làm theo kiểu phát sóng trực tiếp này."
Vừa nói, anh ta vừa nhanh chóng bật điện thoại lên đẩy đến trước mặt Mạnh Tồn Nhuệ.
Mạnh Tồn Nhuệ bị thái độ của anh ta làm cho bối rối, cậu ta ngờ vực nhìn xuống điện thoại, khoảnh khắc tiếp theo sắc mặt đột nhiên thay đổi, Thẩm Vân Triết nhận thấy sắc mặt cậu ta có chút đáng sợ, vì vậy cậu cũng theo bản năng nhìn xuống.
Màn hình điện thoại tối đen như mực, chỉ có một tia sáng chiếu vào trung tâm bóng tối, dưới ánh sáng yếu ớt đó có một thứ giống như bóng người đang lắc lư, bóng đen lắc lư không nhiều, chỉ là nhìn không rõ ràng lắm.
Bộp, một chiếc giày đen rơi xuống đất, âm thanh rõ ràng được truyền ra từ trong điện thoại.
Dựa theo phán đoán của Thẩm Vân Triết...... Nó trông giống như một người đàn ông bị treo cổ? Thứ đang lắc lư chính là chân, còn thứ vừa rơi xuống chính là chiếc giày da.
Thẩm Vân Triết đoán rằng sắc mặt bản thân mình hiện tại cũng không ổn lắm.
"Xin lỗi, tôi trượt tay." Người đàn ông vội vàng lấy lại điện thoại, chuyển sang giao diện khác, "Cái này mới đúng."
Trước khi hai người bọn họ hỏi thêm, người đàn ông đã gửi cho cả hai một đường link đến phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi, và yêu cầu họ về nhà xem xét, nếu không có vấn đề gì thì sáng sớm ngày mai hãy đến làm việc, sau khi nói xong, người đàn ông lập tức đi ra khỏi nhà, vội vàng chạy đi tìm Nguyên Nguyên.
Nhìn thấy người đàn ông rời đi, Mạnh Tồn Nhuệ nhìn Thẩm Vân Triết bên cạnh với sắc mặt tái nhợt.
"Người anh em, vừa rồi anh có nhìn thấy không? Đó là người chết đúng không?"
"...... Con người hiện đại bây giờ đều bị áp lực và căng thẳng bao vây, xem một chút thứ có khẩu vị nặng để điều chỉnh chăng?” Thẩm Vân Triết phán đoán, mặc dù câu này nghe có nhử để bổ sung câu tiếp theo, "Có lẽ đó chỉ là một bộ phim kinh dị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.